Kỉ Niệm
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 69 bài trong đề mục
Oanh Oanh 22.02.2007 08:41:55 (permalink)
Cành hoa trắng
 
Mình đang nghe một bài hát xưa của Phạm Duy, bài hát buồn não nuột như tâm trạng của mình sau khi nhận được những bài thơ của anh…đúng ra là anh đã gởi một giọt nước mắt hiếm hoi của một người đàn ông cho mình…
…Một đàn chim tóc trắng bay về qua trần gian báo tin rằng có nàng Giáng Hương.Nàng ngồi bên cung vắng trong một đêm đầu trăng , phá then vàng bước vào vườn hoang…Không gian tràn dâng niềm vui, rồi tiếng hát xui cuộc tình duyên…bao nhiêu nàng tiên nỉ non làm huyên náo thiên đường lạnh lẽo
Ôi những nàng tiên trên trời…một hôm còn muốn nổi loạn !
Anh đã gởi nước mắt cho mình quả không sai…bằng chứng là chúng đang bắt mình phải rớt nước mắt theo chúng rồi…Em đang gởi trả lại cho anh những hạt nước mắt của em…vì anh đó.
….Trời đày cô tiên nữ xuống đầu thai làm hoa, giữa đêm tàn hoa nở chóng phai…Người về trong đêm tối ôm cành hoa tả tơi…
Và nàng tiên nữ đã phải chịu hình phạt của thượng đế là trở thành một trích tiên trong một cành hoa trắng bị đày đọa dưới trần gian…
Một ngày anh đến với em khi đã cạn kiệt tình yêu trong trái tim.Với một vết thương sâu chưa lành sẹo.Lòng anh tràn đầy chán nãn lẫn hối tiếc cho một cuộc tình đẹp chóng gẫy đỗ…Em như một làn gió mát xua tan chút buồn đau trong anh.Em như một tia nắng sưởi ấm phần nào giá băng tâm hồn bị đóng băng.Em như một dòng suối nhỏ mang hơi thở và sức trẻ đến cho một cõi đời cô tịch…
Thế nhưng …em chỉ là một chút gío, một chút nắng,một dòng suối bé nhỏ…em làm gì được cho một cuộc đời quá đỗi buồn phiền. Đỉnh đồi đau thương ấy em không dám bước qua…Vì em biết kế tiếp đó sẽ là một vực thẵm đầy gian nan phiền muộn …mà em không dám bước xuống
Em chỉ là một cành hoa trắng mong manh ,yếu đuối…trước đồi cao và dốc thẳm em chỉ biết khóc và cầu nguyện thôi…
Vì rằng em biết anh vẫn chưa quên được người ấy…vì rằng em hiểu có ai dễ quên được mối tình đầu…vì rằng cuộc sống của anh quá đa đoan…vì rằng tim anh thật sự đã không còn một chỗ trống nào cho một đoá hoa mong manh em….
Thế nên em nhỏ bé và yếu đuối sẽ làm gì được cho anh bây giờ? đừng để cành hoa trắng mong manh ngát hương phải chóng tàn và tơi tả như bài hát anh nhé…
 
Oanh Oanh

 

#16
    Oanh Oanh 22.02.2007 10:49:07 (permalink)
    Riêng một góc trời
     
    Buổi tối...đang ngủ bỗng giật mình vì một hồi chuông điện thoại...choàng tỉnh… tay vội chụp lấy điện thoại cứ ngỡ đó sẽ là một tin...gỡ nào đó của người thân trong gia đình...nhưng chỉ một tiếng u...u... dài cô tịch như màn đêm...không có ai...nhìn đồng hồ 1g 30 đêm...
    Không thể nào ngủ ngay lại được..mình cứ suy nghỉ mãi...ai có thể gọi mình vào giờ này? có thể là ai đây? Mình nghỉ đến anh và nhói tim vì buồn...những ngày qua mình đợi tin anh, để biết anh còn hiện diện trên cõi đời...nhưng tuyệt nhiên không có một lời nào.Mình không dám nghỉ ngợi gì nhiều...đầu óc hay đi rất xa...thôi thì xin gởi đến anh một lời cầu nguyện...một sự may mắn, một phép màu như anh nói anh đang rất cần trong lúc này...chưa bao giờ mình cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ...ứơc gi mình có cây đủa thần thật nhỉ?
    Mình kinh hoàng khi nhận ra...nếu anh không bao giờ vào hộp thư để trả lời, anh không gọi điện cho mình nữa...sẽ đồng nghĩa với việc anh đã đi về một nơi rất xa...rất xa...về một cõi riêng của mỗi người, ở đó không còn nỗi đau đớn đớn của thể xác,nhưng nỗi đau của tâm hồn liệu anh có thoát được không?Ở đó...anh có tìm được niềm vui riêng cho mình? ở đó không còn những ràng buộc bắt anh phải sống vì người khác...nhưng anh cũng không thể sống cho riêng anh...cho tình yêu muộn màng tuyệt vọng của anh ...niềm thương cảm làm nước mắt lại chảy dài một đêm mùa xuân...
    Một tình yêu không có kết thúc
    Một tình yêu ở hai nhánh rẽ dòng sông
    Một tình yêu ở hai khía cạnh cuộc đời
    Một hẹn thề nếu có một kiếp sau...
    Mình xót xa nhớ lại lời tỏ tình của anh: em là người anh yêu thương nhất...sau này chắc chắn em sẽ gặp một bờ vai mạnh mẽ để đi cùng em suốt cuộc đời...nhưng anh tin chắc rằng người ấy cũng sẽ không thể nào yêu em bằng anh đang yêu em...
    Cứ nhớ đến anh nước mắt lại ngân ngấn bờ mi
    Em xin gởi đến anh một lời nguyện cầu dù lúc này anh có đang ở nơi đâu đó...thì hộp thư của anh vẫn còn đây,mỗi ngày em sẽ tiếp tục nói chuyện với anh...nói một mình em...nói với góc trời riêng của anh... có thể ở đó chỉ có anh và em với hai con đường mãi hoài song song và mỗi người lại vẫn bước trên con đường của riêng mình...đến vô cực...
     
    Oanh Oanh
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2007 11:33:24 bởi Oanh Oanh >
    #17
      Oanh Oanh 12.03.2007 11:41:42 (permalink)
      Mùa thu ru anh
       
      Một hôm công việc đang bận rối rít…mình bỗng bị quấy rày…Ông Kẹ chứ còn ai !

      Anh thở vắn than dài …anh đang bị mất ngủ…Người gì đâu, mất ngủ rồi đi quấy rày người khác, làm mình vừa làm việc vừa trả lời anh muốn hụt hơi !

      Ông Kẹ…thiệt ra dễ thương lắm, phải tội đô con giống như …Lý Đức , nên mình gọi là Ông Kẹ cho dễ thương xíu ! Ngày bị mình thân ái tặng biệt danh này, anh chàng giận dỗi đến mấy phút…nhưng sao khi nghe mình nói:hai chữ ông kẹ dễ thương lắm đó…thì chàng bèn ậm ừ chịu làm ông kẹ luôn đến giờ…

      Anh lập lại lần nữa :hôm nay anh bị mất ngủ ! rồi nói: em ru anh ngủ đi…năn nỉ đó ! anh đã đếm từ 1 đến…1000 rồi mà không ngủ được nè,anh không dám uống thuốc ngủ…ru anh đi em…Nghe thấy mà tội nghiệp làm sao, có một …người mẹ ở đâu đó trong trái tim mình…Hoá ra đàn ông con trai rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé to xác mà thôi...Ừ thì ru ( mà nhỏ lớn chỉ biết hát ru cho búp bê , cho con mèo ngủ thôi à, chưa ru…người bao giờ !) Nhưng để hỏi thăm chút đã:

      Kat: Mà tại sao anh mất ngủ vậy?

      Ông Kẹ: anh mất ngủ vì anh không ngủ được chứ sao với trăng?

      Kat:Mà tại sao anh không ngủ được?

      Ông Kẹ: vì anh nhớ quá đến đôi mắt của một cô bé…

      Kat: cô bé nào dzậy trời ?

      Ông Kẹ: một cô bé tóc dài …

      Kat: thôi nghe em hát nè...rồi làm ơn ngủ dùm cái cho em làm việc… !

       
      …. Hôm mùa Thu gió hát bài ca cũ. Mùa Thu bay lá vàng. 
      Em ru anh ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ.

      ...Nắng vàng ấm suối tóc dệt mây thu. Ngập ngừng trôi giấc mơ. 
      Em ru anh ngủ, dài cơn mê thương yêu ấy những ngày ái ân.

       
      Kat:Anh đâu rồi anh? sao êm ru vậy nè? ngủ rồi hả ?

      Ông Kẹ: chưa ! em hát hay quá làm sao anh...ngủ được?

      Kat: Chết...vậy em phải làm sao bây giờ?

      Ông Kẹ: thì hát tiếp ru anh ngủ chứ còn sao ...

       
      ...Anh yêu đôi mắt em, mùa thu vẫn vương.
      Yêu đôi cánh chim, bờ môi nhớ thương.

      ...
      Hôm mùa Thu gió hát bài ca cũ. Mùa Thu bay lá vàng.
      Em ru anh ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ.

      ...Dài cơn mê thương yêu ấy, những ngày ái ân...

       
      Kat: Ngủ chưa vậy anh?

      Ông Kẹ: Hát nữa đi em...

       
      …. Hôm mùa Thu gió hát bài ca cũ. Mùa Thu bay lá vàng. 
      Em ru anh ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ.

      ...Nắng vàng ấm suối tóc dệt mây thu. Ngập ngừng trôi giấc mơ. 
      Em ru anh ngủ, dài cơn mê thương yêu ấy những ngày ái ân.


      ...Anh yêu đôi mắt em, mùa thu vẫn vương.
      Yêu đôi cánh chim, bờ môi nhớ thương.
      ...Hôm mùa Thu gió hát bài ca cũ. Mùa Thu bay lá vàng.
      Em ru anh ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ.
      ...Dài cơn mê thương yêu ấy, những ngày ái ân...

       
      Kat:anh ngủ chưa anh?

      Ông Kẹ:...anh sắp ngủ rồi...ơn em baby...

      Kat: ngủ ngoan nhé...nằm mơ thấy tiên...

      Mình thở phào nhẹ nhõm...khi đưa được ong kẹ đi vào giấc ngủ...vì mình đang bù đầu với công việc kia mà...

      Một lát phải ghé qua...chiêm bao bắt đền anh mới được !
       
        
      Oanh Oanh
       
      #18
        Oanh Oanh 13.03.2007 15:28:33 (permalink)
        Những lời thì thầm
         
        Bao giờ cũng thế...luôn luôn có những lời thì thầm bên tai của con người.
        Có những lời thì thầm rất khó nghe, dù đó lại chính là những lời khuyên răn nhắn nhủ chân tình đầy thương yêu nhất của...cha, mẹ và những người bạn lớn tuổi hơn.
        Bởi vì đã luôn luôn có những lời thì thầm đầy quyến rũ, của một bất chợt nào đó, của một ánh mắt,của một lời thì thầm khác, của một bài thơ, của nợ duyên đâu đó trời vô ý bủa giăng...
        Và những lời thì thầm chưa bao giờ được nói,chỉ được người hiểu từ người, con tim hiểu từ một con tim,lời thì thấm ấy bỗng thâm nhập vào giấc mơ từ trăng từ sao từ không gian núi đồi trùng trùng điệp điệp...mở cửa trái tim và định cư ở đó mất rồi...
        Và rồi con người vẫn phải sống với bao lời thì thầm bên tai...lời ngọt ngào thì như nụ hôn,lời nghiêm khắc thì như lằn roi ...người ta được yêu thương và bị roi vọt bởi những lời thì thầm bên tai....suốt kiếp.

        Oanh Oanh
        #19
          Oanh Oanh 21.03.2007 11:46:17 (permalink)
          Đêm

          Khi người đàn bà tên gọi bóng đêm rũ chiếc áo chùng đen như suối tóc nhón gót xuống hiên nhà....màn đêm bao trùm không gian....

          Đêm...có khi em cùng anh ngồi trong vườn nghe trong gió tiếng hoa lá xào xạc đưa một mùi...hương đêm...Một làn hương thơm ngất ngây khó tả, chẵng phải cũa riêng những khóm hoa lộng lẫy đang khoe sắc khoe hương....mà từ cả những ngọn cỏ bé tí ti run rẫy lạnh vì sương,từ những chiếc chồi lá mới nhú trên cành,từ một búp hoa trinh nguyên đang e ấp hé mở một nụ ban đầu thơ ngây,từ đất ẩm ướt ôm ấp trong lòng những côn trùng đang rã rích bài ca đêm lạ lùng...Tất cả hoà quyện với nhau dưới ánh sáng dìu dặt của một nàng trăng đã lên cao, rất cao trên bầu trời…một không gian huyền hoặc của tình yêu…

          Đêm....Có khi chỉ một mình em đứng bên khung cửa sổ...nghĩ ngợi về một bài thơ...Bài thơ có khi cũng như một giấc mơ, đưa em qua những miền chưa từng biết đến...không biết gọi tên...Tất cả nhuộm một màu bí ẩn của giấc chiêm bao...Giấc mơ rồi sẽ trôi qua nhưng lòng thì nhớ mãi...Những ngã đường của giấc mơ như một mê cung đôi khi làm những bước chân nhỏ bé thoáng ngập ngừng...

          Và đêm...

          Oanh Oanh
          #20
            Oanh Oanh 22.03.2007 15:44:42 (permalink)
             
            Mộng Và thực
             
            Một hôm chiêm bao đưa mình lạc bước vào cõi trăng...Cái đĩa vàng tròn vằng vặc trên trời xanh làm say đắm bao trái tim thi nhân là đây sao? Một tinh cầu hoang vắng giá lạnh chỉ một màu xám xịt....trời ơi !
            Cuội Hằng đâu không thấy...cả cây đa cũng không...thế là nước mắt rơi như mưa vì nuối tiếc....

            Hóa ra trăng chỉ đẹp khi con người nhìn ngắm từ xa...cả những ngôi sao cũng thế...Chúng là những tia rạng ngời trong đôi mắt cô gái đang yêu,chúng như những viên kim cương lấp lánh trên ngón tay cô dâu trong ngày cưới...

            Giữa thực và mộng có một khoảng cách không thể nào xóa nhòa....buồn làm sao...

             
            Oanh Oanh 
            #21
              Oanh Oanh 26.03.2007 10:50:59 (permalink)
              Mơ làm nhạc sĩ
               
              Nhớ năm học lớp 8…Mình và nhỏ bạn thân tự nhiên muốn …làm nhạc sĩ…
              Thế là hì hục lôi trong sách ra mấy bài thơ lục bát của Nguyễn Bính, mấy câu ca dao, tục ngữ,thành ngữ…Và cuối cùng hai đứa tâm đắc nhất câu ca dao : Cái Bống ! (vì rất ngắn gọn !)
              Cái Bống đi chợ cầu canh.Con tôm đi trước củ hành theo sau.Con cua lệch bệch theo hầu, cái chày rớt xuống vỡ đầu con cua…
              Thế là bắt đầu mướt mồ hôi vận dụng mọi kiến thức về nhạc lý học bấy lâu…nào vẽ khuôn nhạc, nào khóa sol, nào thăng ,nào giáng,nào lặng,nốt tròn,nốt trắng, nốt đen,móc đơn, móc kép…ôi…sao mà xây xẩm, choáng váng cả đầu !!!!
              Rồi thì mạnh ai nấy…. tiện tay phang: đồ, rê, mi, fa, sol, la, si…. đố, rế, mí, fá, sól, lá, sí…từ sòl bỗng vút lên mí, tử rế bỗng hạ xuống là...loạn xà ngầu !!!!! Nhạc chính tả cũng viết toàn điễm 10 không hà, lấy đâu mà không tự tin để …phổ nhạc từ …ca dao!
              Sau …một ngày một đêm mất ăn mất ngủ! Bản nhạc đầu tay (mà cũng là bản nhạc cuối cùng!) đã ra đời !!!! cũng đâu khó khăn gì hén, hai đứa nhìn nhau tủm tĩm cười hoài…Cả lớp chưa đứa nào biết…chiện động trời này! Hoàn toàn là bí mật của hai đứa.
              Sáng thứ bảy thày có tiết nhạc lớp khác…Giờ ra chơi, hai đứa cầm trên tay…đứa con tinh thần , trống ngực đập thình thịch….”phục” thày nhạc dưới chân cầu thang…Nhỏ Nga thỏ thẻ với thày: thày ơi thày xướng âm dùm em bài hát này….của tụi em mới làm!...thày cầm tờ giấy ghi nhạc, nhíu mày: gì thế này???...trời đất…xướng âm sao? mấy em giởn hả?.... thày buông tờ giấy ghi công trình của hai nhạc sĩ còn ẩn danh trở lại bàn tay nhỏ Nga….rồi thày bỏ đi….
              Cả một bầu trời…sụp đổ trước mặt hai đứa!!!!
              Nghẹn ngào nhìn nhau, tay vò nát bài hát chưa bài giờ được hát ấy trong tay…hai đứa bỏ cả buổi ra chơi thú vị…âm thầm lên lại lớp học…sững sờ…thẩn thờ…thì thầm nói cho nhau nghe:chắc thầy ganh ghét tài năng của mình…Nói cho đỡ tức vậy thôi chứ cả hai đều hiểu rõ 100% không bao giờ có chuyện đó…Thế là giấc mơ thành nhạc sĩ sớm lụi tàn…Thôi thì lo học hành trước chuyện gì khác tính sau…đành phải vậy thôi chứ biết sao bây giờ?????
              Hú hồn là trong lớp chưa ai biết...vụ này !!! 
                
              Oanh Oanh 

              #22
                Oanh Oanh 27.03.2007 09:48:04 (permalink)
                Bướm trắng mồ côi
                 
                Sáng nay đang trên đường đi làm…dừng xe ở một ngã tư vì đèn đỏ…Bỗng một cánh bướm nhỏ bé màu trắng mong manh thấp thoáng bay giữa lòng đường phố chật những người và xe…Bướm chập chờn ẩn hiện…mới thấy đậu trên vai một anh chàng áo xanh, thoắt đã lướt qua vai một cô nàng tóc dài xinh xắn…cứ thế cánh bướm xinh xắn bé xíu thấp thoáng trên người và xe chớp nhoáng…lần cuối cùng mắt còn nhìn thấy được là lúc bướm bay qua bánh xe giữa những chiếc căm của một người…tội nghiệp bé bướm trắng mồ côi !
                 
                Rồi bướm sẽ bay đi đâu với đôi cánh yếu ớt bé xíu thế kia? Giữa cái nắng ngày một gay gắt của Sài Gòn? Đâu đây làm gì có vườn hoa có công viên nào để làm nơi cho bướm ẩn náo?Liệu bé có bay lên cao đến lá của những thân cây cao vút ven đường? Bướm bé nhỏ quá bướm ơi…
                 
                Mình cứ thắc mắc mãi về con bướm dễ thương…hay bướm là một linh hồn nào còn vương vấn cõi trần? suốt cả ngày làm việc mà cánh bướm mãi chập chờn trong mắt…Em bay về đâu rồi bé bướm trắng mồ côi?


                Oanh Oanh
                #23
                  Oanh Oanh 03.04.2007 12:28:52 (permalink)
                   
                  ***Gom về một bài viết cũ...
                   
                  Níu kéo mùa Thu

                  …Thế là mùa Thu sắp sửa qua rồi khi tháng mười hai ngấp nghé bước xuống với loài người…Mình thấy có một nỗi tiếc nhớ dâng lên rưng rưng ngập hồn.
                  Dù rằng ở Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa, nắng…nhưng đâu đó vẫn có một nàng Thu đẹp man mác đang ngự trị trong đất trời,trong trái tim con người…Với những giọt mưa đầu mùa hạt nhỏ long lanh…với con đường vẫn thường đi qua,bỗng một sớm một chiều đã thấy được khoác một chiếc thảm lá vàng úa màu của tàn phai…Những chiếc lá vàng khi lìa cành còn mang lại một vẻ đẹp nhiều ý nghĩa đến sững sờ…Mùa Thu tràn trề trong thi ca,nhạc, họa…có ai không thấy trái tim chao nghiêng khi nghe những giọt mưa Thu tí tách trong đêm?như một bản đàn mưa tuyệt vời nhất mà mùa Thu riêng tặng cho con người…

                  Mình đang đắm mình hoài niệm trong cổ tích những mùa Thu…Từ rất xa đã có:

                                 …em không rừng Thu

                                    Lá Thu rơi xào xạc

                                    Con nai vàng ngơ ngác

                                    Đạp trên lá vàng khô…

                  Chỉ vài từ thôi thi sĩ đã đưa mình về một rừng thu mà nay chắc chỉ còn trong thi ca…Chuyện xưa có chú nai vàng ngơ ngác dẫm trên lá vàng…chuyện nay thì có những cô bé ngày ngày bước trên lá vàng để đến trường mà lòng vương vấn không nguôi…và những cặp tình nhân tay trong tay bước giữa mùa Thu vàng tới là mùa lá vàng rơi…rồi còn mượn…chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em…

                  Vì đã quá yêu mùa Thu mà mình bèn yêu luôn những chiếc lá…lá xanh, lá vàng, lá khô…Chụp hình cùng chiếc lá, vẽ hình về chiếc lá…

                  Khi đọc lên một câu thơ hay nghe một bản nhạc về mùa Thu ai không bâng khuâng nhớ lại những kỉ niệm đẹp của minh...những kỉ niệm của một thời rất xa tưởng chừng đã lãng quên theo tháng ngày,đâu ngờ vẫn còn tràn đầy trong kí ưc...chỉ cần được gợi nhớ thì ùa về choáng ngợp cả hồn ta.

                  Mình cũng yêu mùa Thu Hà Nội biết bao qua rất nhiều bài hát…Hà Nội mùa Thu cây cơm nguội vàng cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau…Có lẽ ở nơi đó Thu mới thật sự là Thu.Thế nhưng mình vẫn yêu thiết tha mùa Thu của mình cơ…một mùa Thu Sài Gòn rất dễ thương như một cô bé Sài Gòn vậy.

                  Vì thế, mình không muốn Thu đi qua, mình muốn thời gian dừng lại với mùa Thu...để mình còn được nghe tiếng đàn mưa,để được ngắm lá rơi,để được đứng bên thềm đầy nắng và lá, lắng nghe gió thì thầm kể chuyện về màu của tàn phai,để được ngu ngơ cất giữ những chiếc lá vàng làm bằng chứng cho mối tình thơ ngây...
                  Đừng đi nhé mùa Thu…hãy ở lại với em ,Thu nhé...

                   
                  Oanh Oanh
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2007 12:29:54 bởi Oanh Oanh >
                  #24
                    Oanh Oanh 07.04.2007 12:41:16 (permalink)
                     
                    ...Một bài viết cũ...
                     
                    Lạy Chúa Ngôi Ba…

                    Giáng sinh đã thật sự về rồi…một chút nôn nao còn sót lại của thời thơ ấu vẫn làm mình muốn bước chân đi về ngôi giáo đường xưa…
                    Nơi có Chúa Hài Đồng dễ thương như con búp bê mà ngày xưa không biết bao nhiêu lần mình hôn lên bàn chân của người.Bao nhiêu lần quì gối đọc kinh như gió….mà mình cầu nguyện gì thế nhỉ? hầu như chẵng biết cầu nguyện gì..chỉ biết đọc kinh thôi !Khi người ta còn bé xíu đâu đã biết cầu nguyện gì?

                    Sau này khi lớn rồi thỉnh thoảng buồn lại đến quì gối khóc với Chúa..rõ thiệt ! khi vui thì mất tiêu..khi buồn thì về…trù ẻo! Mẹ vẫn la rày mình như thế …nhưng biết sao bây giờ…kể lể với mẹ thì…ai mà dám ! có mà chết ! chỉ có Chúa thôi…Chúa luôn hiểu lòng mình mà…từ thuở mình còn là một con bé kia.Phải thế không Ngài dù Ngài ở trên rất cao…

                    Lạy Chúa Ngôi Ba nghe con nguyện cầu….và giúp cho con quên đi tình sầu….lời thánh ru êm giọt đàn thống hối …Chúa trên cao mỉm cười thứ lỗi…những giọt đàn vang trong trời tin…

                    Lời và nhạc của bài hát đẹp như một cô gái …mình thích bài hát này làm sao.
                    Mà mình thì đâu đã có tình sầu để mà quên? buồn vu vơ thôi mà…đôi khi tủi thân chút xíu cũng đủ làm rơi lệ, đôi khi cảm động vì một câu chuyện gì cũng đủ để lệ rơi…Có cả một suối nước mắt ở đâu đó trong đôi mắt này.Xin đừng làm cho đôi mắt em phải ướt mi nghe người yêu thương , hãy để nó mãi mãi là một dòng sông êm đềm hát khúc ca dao ru anh suốt cuộc trăm năm nhé…

                    Rồi thì cũng phải mang một ít đông về cho căn phòng nhỏ bé đầy hương thơm của mình…Một cây thông được trang trí đầy đủ….một vòng hoa vương víu tuyết được treo trên tường…sẽ có bánh buche, đèn cầy lung linh cho ấm cúng mùa đông…ý trời , làm như lạnh lẽo lắm…không khéo lại mồ hôi mùa kê ròng ròng giữa mùa đông Việt Nam…
                    Rồi sau đó sẽ đi đến một nơi nào đó với anh yêu và đám bạn bè...sẽ vui thật là vui cho mùa đông còn đi qua chứ?

                    Oanh Oanh

                    #25
                      Oanh Oanh 12.04.2007 10:38:17 (permalink)
                      Nhớ mưa
                       
                      Những ngày nóng bức tháng tư làm mình lại càng ray rứt nhớ...mưa ! Nhớ sao là nhớ những hạt mưa mát ngọt môi...phố xá như đẹp thêm trong khói sương của những làn mưa nghiêng nghiêng và phút chốc những ngôi nhà cao tầng những hàng cây xanh cũng nghiêng ngả theo...mới đẹp làm sao trông như một bức tranh treo trước mắt.
                      Mình yêu những hạt mưa...tự bản thân những hạt mưa đã đẹp rồi...đẹp ngọc ngà long lanh...
                      Những hạt mưa cũng hay rớt theo những kỉ niệm xanh ngời khó phai.Làm xôn xao góc vắng tâm hồn, làm trái tim chợt sống lại những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên trong dĩ vãng.Mà lạ lùng làm sao những kỉ niệm đẹp của mình thường gắn liền với giọt mưa...Tiếng rì rào nhẹ tênh trên mái ngói,tiếng ào ào của một trận mưa giận dữ đất trời,hay êm ái lất phất vương vất tóc tai...chỉ lạnh thêm một chút cho ngày chủ nhật thêm xinh.Cho những bàn tay lặng lẽ tìm nhau...cho ly kem bốc khói trên bàn để có người nhấm nháp từng muỗng kem buốt tê đầu lưỡi...
                       
                      Oanh Oanh
                       
                      #26
                        Oanh Oanh 14.04.2007 10:11:56 (permalink)

                        Nếu...
                         
                        Nếu thời gian quay trở lại được...

                        Mình sẽ bình tĩnh hơn...không coi cái tôi quá lớn để đối lại một cái tôi...để mọi việc tốt đẹp cho ngày cuối cùng của một người...

                        Để buổi nói chuyện cuối không nặng nề đến thế...để anh không phải xin hãy bỏ qua cho những cái vô tình đã làm cho ai buồn...

                        Để không có một tin nhắn làm rơi nước mắt...nhưng lòng người có lúc sao đầy những đau đớn...khư khư ôm lấy lỗi lầm của người và cả của mình để lắc đầu...lặng im...

                        Để khi nghe một người thứ ba nhắn lại lời của anh rằng nếu anh không về...

                        Trái tim vẫn ngoan cố...không thể...mặc dù vẫn cầu nguyện và cầu nguyện...

                        Nhưng...đó chỉ là cái vỏ bọc cứng rắn giả tạo mà thôi...trái tim lại khóc sướt mướt lên tiếng...hảy đi tìm...đi tìm...tìm đâu???

                        Với những thông tin ít ỏi...với lòng tràn đầy hối hận...những bước chân hỏang lọan chạy đi tìm...tìm đâu..biết tìm đâu?

                        Tìm khắp ở một nơi...không thấy tên...lại chạy lên khu B...đi qua nơi...địa ngục trần gian...giữa những người nằm la liệt...những giường những băng ca...có những người đầu quấn băng kín, da vàng vọt chết chóc...u ám...kinh hồn...vẫn không thấy ai là người phải tìm...

                        Biết tìm đâu...?

                        Bây giờ...có lẽ mọi chuyện đã an bài

                        Có thể anh đang hôn mê giữa đám lùng nhùng...dây nhợ...ống...

                        Khi nào anh mới thức giấc? trở về với những người yêu thương của anh?

                        Có thể...

                        và có thể...

                         
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2007 09:27:58 bởi Oanh Oanh >
                        #27
                          Oanh Oanh 16.04.2007 17:00:46 (permalink)
                          Cõi chơi vơi
                           
                          Cuộc sống như bỏ lại sau lưng khi chiếc băng ca trôi đi và những gương mặt đưa tiển khuất mất sau cánh cửa...Lòng tôi thanh thản lạ lùng sau bao nhiêu đớn đau tưởng chừng bóp chết con tim...từ đây tôi lại một mình...tôi luôn một mình mà...đánh cuộc với số phận nghiệt ngã...chỉ một mình mà thôi...họ đang chích cho tôi một mũi thuốc mê đó...tối biết mình đang đi vào cõi chết...để may ra tìm lại sự sống!

                           
                          Tôi đi lơ lững trên không giữa một màn sương khói mờ đục...Đầu óc vẫn còn nặng nề chóang váng những cơn đau...Tôi đang đứng trên những nỗi đau, nhìn nó thật tường tận, từng ngóc ngách,những nỗi đau bải hỏai tâm hồn...tôi mơ hồ nhớ mình đã chuẩn bị tất cả cho cuộc đối đầu từ một năm trước...Khi cuộc hội chẩn đã kết luận...cứ như thế và nếu phẩu thuật sẽ là...một cái gì đó tương đương cái chết....

                          Tôi đã sống những tháng ngày vội vã làm sao và chịu đựng làm sao...Chuyện này..chỉ có một vài người tin cậy nhất của tôi được biết...và em...

                          Em đã đến với tôi bằng sự sẻ chia...em đau với cái đau của tôi...em cho tôi những lời khuyên, em nhắc nhở tôi từng chi tiết tôi phải làm cho gia đình...không hiểu sao những lời em nói cứ y như lòng tôi nghỉ? vì đâu em có một sự hiểu biết tường tận như thế...trong hòan cảnh của tôi? tối đã bao lần cảm ơn em...Và một năm trời đó...tôi vừa duy trì công việc kinh doanh vừa lo toan cho...hậu sự của minh chu tòan...cho những người thân còn ở lại...

                          Còn em....em cứ như thế...ở bên lề cuộc sống của tôi...em đi vào trái tim tôi hồi nào không hay...Tôi yêu em...chắc không cần tôi thốt nên lời thì em cũng đã hiểu...Nhưng cũng không ít lần sóng gió đã đi qua giữa tôi và em...em mãi chỉ muốn xem tôi như một người anh...còn tôi thì yêu em một tình yêu mà tôi chưa từng có...dù rằng tôi chưa một lần gặp gỡ em...chi nói chuyện qua mạng...vài lần bằng điện thọai mà sao tình yêu lại mãnh liệt đến thế...
                          Tôi đau đớn, tôi ghen tuông,tôi dằn vặt mình và...dằn vặt cả em...thật là tội nghiệp cho em biết bao...em có tội tình gì?

                          Tôi vô lý như thế đó...nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì chỉ còn biết...xin lỗi em mà thôi...

                          Lần cuối cùng...em chưa nói lời thứ tha...tồi ầm thầm chịu đựng thêm vào người một cái đau thể xác khác....

                          Đêm đó tôi thức gần trọn đêm vào lúc 2g sáng bàn tay bấm số mày nhà em...em bắt máy thì tôi lại lặng thinh không trả lời...tôi chỉ muốn nói với em rằng:tôi yêu em biết bao nhiêu...tôi mãi mãi yêu em...dù cuộc đời tôi và em luôn ở hai nhánh rẽ....

                          Bây giờ đây tôi chơi vơi trong một thế giới lãng quên...tôi lướt qua những người trong gia đình mà nghe lòng đau nhói...biết bao giờ tôi tỉnh lại để được cảm ơn họ vất vả vì tôi...

                          Tôi bay đi... bay đi...tôi về qua con phố nhỏ nhà em... con phố mà không biết bao lần mỗi khi có dịp về Thành Phố tôi đều qua lại mấy lần...nhìn căn nhà tưởng tượng em đang đứng trên lầu nhìn xuống, tưởng tượng em sáng đi làm chiều tối về, tưởng tượng căn phòng thơm ngát mùi K và con gấu ù em kê dưới đôi chân khi ngủ....em có biết không? ở trong căn nhà đóng cửa...em có bao giờ hình dung có một lữ hành trong mưa, độc hành trong đêm...qua lại căn nhà em ở?
                          Tôi bay đi...bay đi...về căn nhà yêu thương của mẹ tôi...mẹ đang khóc đau đớn trong lòng trông chờ tin của tôi...đứa con gái bé bỏng mà tôi mơ có dịp chứng kiến ngày bé đi làm, có bạn trai và bước lên xe hoa trong tình yêu tuyệt vời nhất...con gái yêu của tôi cũng buồn rười rượi...đôi khi thút thít khóc hỏi bà về ba...rồi có khi bé lại quên mất nỗi buồn lại chạy chơi vô tư cùng chúng bạn ngòai hiên...tôi rớt nước mắt nghe tiếng cười như thủy tinh của con gái...tối muốn ôm con vào lòng...Tôi muốn được mạnh khỏe trở về phụng dưỡng Mẹ và lại ôm con trong vòng tay yêu thương...

                          Và em...bao lần tôi nói với em..nếu kì này về...anh mạnh khỏe trở lại...anh sẽ làm...và làm... có lẽ em đang khóc khi nghe một người mà cuộc sống từ bỏ khi còn quá sớm...nói về những dự tính tương lai...nhưng cuộc sống vẫn mãnh liệt trong tôi...với biết bao dự định...

                          Tôi bay đi...bay đi...về lại nơi cái thể xác bất động thoi thóp thở giữa hàng đống dây thở , ống thoát, ống truyền dịch..tôi nhìn tôi và tội nghiệp cho tôi quá đổi...bao nhiêu là con người đang chờ đợi sao lại yếu đuối thế này? tôi mong tôi tỉnh lại để được về ôm Mẹ , ôm con gái trong tay...để được làm việc tiếp tục với những nhân viên dễ thương của mình...để còn được nghe em cười nói, giận hờn...và đôi khi lại delete nick cua tôi...Hãy tỉnh dậy..và sẽ ngỡ ngàng với biết bao điều mới mẽ đang chờ đợi tôi...Hãy tỉnh dậy...

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2007 09:31:32 bởi Oanh Oanh >
                          #28
                            Oanh Oanh 18.04.2007 10:14:15 (permalink)
                            Một buổi chiều sau khi đi mua sắm vài thứ mình mời mẹ ăn cơm Huế một bửa
                            Quán là một ngôi biệt thự nằm sâu trong một con hẻm, có miếng sân vườn be bé, có kê vài cái bàn...
                            Cả nhà vào bên trong, mình chọn một cái bàn có khăn trải màu rong rêu...vì mình thích cái màu rêu phong ấy từ lâu....Những chiếc bàn khác có khăn trải màu cam đất, màu vàng chanh....cũng khá phù hợp với vẽ củ kĩ,với ánh đèn vàng mờ mờ...
                            Trên tường là những bức họa sơn dầu đẹp ấn tượng...và đặc biệt nhất là có hai kệ sách...bày những tác phẩm văn thơ của chính chủ nhân ngôi quán và một số tác giả khác....
                            Nhạc Trịnh văng vẳng nhẹ tênh như không gian lắng đọng nơi này
                            Món ăn Huế được gọi bởi một người miền Nam...và ba ly trà ướp lài
                            Món ăn Huế...chi chi cũng có mùi ruốc...Lạ miệng và ngon làm sao.
                            Một lát chủ quán xuất hiện...ông nhìn khách chắc xem có phải là người quen không...Và bà chủ quán cũng là một người đàn bà...đẹp.
                            Nhìn nhà thơ nhà văn....mình chợt thoáng buồn vì ông đã là một...ông già!Ông không trẻ trung như những câu thơ của ông...những câu thơ mãi trẻ trung...mình cũng thích giọng văn miền Nam, nhưng cũng không giấu được cái gốc Huế tiềm ẩn...Mình thích những câu chuyện của ông từ ngày còn là một con bé 14,15 tuổi...trăng màu xanh...trăng không mùa...

                            Ôi...ông mà biết có một tép riêu dám...họa thơ của ông chắc ông...phì cười mất!
                            Bao nhiêu lần vào quán chỉ muốn chạy lại xin ông...chữ kí...muốn mua một quyển sách của ông để có một chữ kí của nhà thơ...nhưng rồi lại thôi...cái cảnh này nhan nhãn trên sân khấu ca nhạc làm mình bỗng e dè....khi đứng trước một người thơ văn mà mình yêu mến...
                            Ồ...khi nào muốn gặp ông thì lại ghé quán...lo gi? ông vẫn còn đó với ngôi quán đã thành quen với dân thành phố...quán Ruốc...Ông là...Mường Mán...


                            #29
                              Oanh Oanh 19.04.2007 10:34:35 (permalink)
                              Quân sư quạt mo
                               
                              Một buổi trưa, Hai Lúa bỗng dưng...gõ giây thép liên tục về minh...sos...sos...cứu anh...em gái...!!!
                              _Ôi...chuyện gì vậy anh? có ai định...giết anh sao?
                              _Cũng gần như vậy...có người liên tục gởi thơ, tin nhắn, điều tra lý lịch,điều tra đời tư của anh,muốn làm bạn với anh...
                              _Trời đất! vậy mà em tưởng anh đang bị Bin Laden khủng bố!
                              Thì cứ trả lời..thêm bạn bớt thù mà...còn nếu anh không thích thì cứ nói : anh 60 tuổi rồi, có một mẹ già và bầy con bảy đứa phải nuôi, nghèo rớt mồng tơi...nói chung anh bán than đi, người ta sẽ sợ mà chạy dài...
                              _Anh sao rồi?
                              _Vẫn còn tới tấp! chết còn biết tên tuổi anh nữa kìa !
                              _Giấu hồ sơ của anh đi...anh không biết mình đang là hàng hiếm sao (ghẹo anh xíu)
                              _Để anh giấu hồ sơ...
                              _Nãy giờ anh nói gi với họ?
                              _Thì em biểu sao anh nói vậy thôi mà...rằng: anh 60 tuổi ,có 7 đứa con và một mẹ già,nheo nhóc, nghèo khổ, hàng ngày phải đi bán than để kiếm sống...
                              _Trời ơi! em nói anh bán than đi là...biểu anh than thở cho nhiều vào...chứ anh nói anh đi bán than ai mà tin?
                              _Vậy hả? ai biết đâu nè...em biểu sao anh nói y như vậy...
                              _Chúa ơi! anh quả thật là anh Hai Lúa rồi...
                              Anh lại cười hì hì:Thì anh có chối bỏ đâu? anh Lúa lắm mà...
                              Mèn ơi....Hai Lúa mà đào hoa thấy nể luôn
                              Tội nghiệp làm sao !!!
                               
                              Oanh Oanh
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 12:35:37 bởi Oanh Oanh >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 69 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9