RE: Kỉ Niệm
-
11.10.2007 11:42:19
Biển nhớ
Mình rất thích bài hát này, nên một hôm lang thang trên mạng gặp biển nhớ, mình làm quen ngay mà không suy nghĩ gi cả…
Làm quen bằng chính lời của bài hát:
_Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya…
Và được trả lời cũng bằng chính lời bài hát tiếp theo:
_Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ sỏi đá trông em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ...
Và rồi cũng nói xíu về nhau …khi làm quen.Thì ra chị đã trên bốn mươi, nhưng tâm hồn thì trẻ trung như bất cứ cô gái nào. Chị đã có gia đình, có hai con gái, có một …”ông kẹ” ở nhà….và chị không có hạnh phúc…Ồ, trái tim mình lại chùng xuống khi nghe chị kể về gia đình của chị. Chị rất giỏi, có cơ ngơi vững vàng, nhưng chỉ là một địa ngục trần gian với người đàn ông đó. Nếu không vì con, chị đã chia tay….như bao nhiêu phụ nữ Việt Nam nào của thập niên 50, 60…cam chịu, hy sinh, quên mình…thật là bất công và vô lý không biết sao mà hiểu cho được….
À, thì ra biển nhớ rất lãng mạn và viết văn làm thơ rất hay. Ngày xưa chị rất giỏi văn khi còn đi học. Tâm hồn lãng mạn hình như chỉ làm khổ thêm cho cuộc sống vốn rất trần tục của cuộc đời. Thế nhưng con người có tâm hồn, thì không lấy đó làm điều bất hạnh, mà họ coi như đó là một quà tặng của tạo hóa ban cho mình, để họ còn có nơi chốn mà lui về, một không gian riêng không có ai bén mảng đến gần dù đó có là vợ hay chồng và các người thân yêu khác…Và biển nhớ vẫn thường rút vào thế giới riêng của mình, để được là mình mà không ai trừng ai trộ! Và ở đó, chị gặp …tình yêu của riêng chị.
Chỉ là tình yêu của chị thôi, vì người kia dường như có trái tim sắt đá. Nhưng chẳng hiểu được vì sao chị yêu khốn khổ, yêu vật vờ. Mình tức giận khi nghe chị khóc than, muốn giúp mà không cách nào giúp được. Hóa ra một con người bản lĩnh là thế trong kinh doanh, trên thương trường rốt cuộc lại có một trái tim yếu mềm như cô gái lần đầu biết yêu! Buồn làm sao…cho nên cuộc sống vốn đã là một địa ngục trần gian, bây giờ lại cưu mang thêm một mối tình sầu….an ủi cách gì, khuyên can cách nào, chị cũng gạt phăng, nói rằng chị đã yêu người ta mất rồi, yêu để đau khổ dẫu biết rằng….vẫn cứ yêu….
Mỗi lần gặp chị xong, mình như già đi thêm một tuổi, bỗng dưng mình lại thấy mình như đã trưởng thành. khi cứ mãi thốt ra bao nhiêu là lời vốn chỉ mong người bạn, người chị giảm được buồn phiền…Rồi lại bực bội, có khi giận dỗi khi thấy chị như một cô bé mè nheo, chỉ đòi hái mặt trăng trên trời…Rồi lại thương chị, không hiểu sao lại thương chị như thương một người thân, không đành thấy chị khóc lóc vì ai đó hờ hững, lạnh lùng, có khi lại sắm vai làm thằng hề, chọc ghẹo, hát hò và chị lại phì cười ha ha….mình như trút được một tảng đá đeo nơi ngực, mướt mồ hôi, khát khô cổ họng, tim đập liên hồi, mà nghe một niềm vui nở hoa.
Một tình bạn lạ lùng đâm chồi kết rễ…giữa hai con người hoàn toàn trái ngược nhau và chênh lệch khá nhiếu về tuổi tác…Và đến bây giờ biển nhớ vẫn như ngày mới quen…thỉnh thoảng lại ào vào kể lể tâm sự, khóc lóc rồi lại ào đi, để lại cho mình biết bao niềm thương cảm bế tắt….vì mình chẳng thể làm gi được để giúp chị, không ai có thể giúp đở chị ngoài chị, chị phải tự giải thoát cho mình thôi…chị biết không?
Hạnh phúc không bình dị
Mà tuyệt vời như lúc em nghĩ: có anh