hạn hẹp một tình yêu - thơ Nnguong
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 52 bài trong đề mục
Nnguong 25.04.2005 03:19:56 (permalink)
0


chỉ một lần, cũng đủ


chỉ một ngụm café
cả vòm trời: mây xám
như lời nhạc sâu, thẳm
dưng lạc lõng lối về

ly café chưa đủ
để tỏ một lời tình
đêm, một mình uống rượu
sầu, lặng lẽ làm thinh ...

chỉ một hớp café
mưa dầm dề, trôi giạt
chỉ một lần đam mê
đủ một đời mất mát

chỉ một lần cũng đủ
gảy cánh chim uyên ương
em như loài thú dữ
đứng chận mọi ngã đường


chỉ một lần cũng nhớ
đủ cạn cả một đời
huống chi khung cửa mở
ra: chuyện tình xa xôi

chỉ một lần, thôi, nhé
đủ để mình chia tay
em, rồi phải bồng, bế
riêng, cuộc tình hôm nay

chỉ một lần, thôi, đủ
để chết với ngày xưa
để anh là thi sĩ
thơ thẩn mảnh tình thừa!

sông một lần dậy sóng
bờ hai bên: lở, bồi
tình biết dầm mưa, nắng
đủ một đời: nổi trôi

chỉ một lần mưa dầm
người cũng đủ ướt nhẹp
huống chi đời tận, tuyệt
hồn, đủ chết trăm năm


nnguong

#31
    Ct.Ly 25.04.2005 04:07:50 (permalink)
    #32
      Nnguong 26.04.2005 05:50:25 (permalink)
      0
      ct.ly nè,
      ABC không phải là một bài thơ mà là mục lục của những bài thơ Nn đã đăng ở đây! trong Trang Thơ (như là một thư viện) đừng nên đăng ABC!

      cám ơn ct.ly đã chịu khó như vậy;
      chúc vui
      nn
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 06:06:38 bởi Nnguong >
      #33
        Nnguong 26.04.2005 06:02:39 (permalink)
        0


        lận đận


        anh thi sĩ trái tim đi trước
        thơ tình nằm vắt vẻo trên vai
        lò dò theo em, sau vài bước
        trời sinh em con mắt có đuôi

        em kiêu kỳ, hỉnh mũi đi trước
        tóc ngắn hơn tơ vướng trên vai
        địa ngục đằng sau, đừng lùi bước
        đừng dại khờ, lùi lại cặp tay

        anh lận đận nên chân khập khễnh
        bước chân cao, thấp què quặt đời
        hai đứa mình biết sao cho xứng
        có cặp kè cũng trặc trèo thôi

        anh an phận nên đành quanh quẩn
        bắn chim, xâu cá vũng ao buồn
        đợi đêm về, làm thơ vớ vẩn
        trộn chút tình, gói ghém yêu thương

        em như trăng rằm hôm mười tám
        vành vạnh trên cao, vằng vặc hồn
        bầu trời đêm vốn nhiều mây xám
        chẳng có chân nhưng rất tinh khôn

        sống bao năm trên thuyền lận đận
        ngày như đêm quen thói Trương Chi
        biết sao hơn, khi đời túng bẩn
        quấy nhiễu người: tiếng sáo ngu si

        anh có mỗi lời thơ bạc hạnh
        sắp xếp thành tình tự du dương
        trên mặt hồ, theo trăng lóng lánh
        tung tăng bỡn cợt, rất hoang đường


        nnguong

        #34
          Ct.Ly 26.04.2005 06:43:33 (permalink)
          #35
            Nnguong 26.04.2005 06:52:19 (permalink)
            0
            không dám tự nhận là "nhà thơ" như ct.ly đã và đang gọi!
            nnguong chỉ thích suy nghĩ và viết, và viết thành thơ, thôi!
            nn không dở mà cũng không giỏi, và nhận biết đâu được là tựa của một bài thơ!



            bài sau đây là tựa một bài thơ nè, ct.ly!

            người nhận:
            ngami@yahoo.com

            và, bài thơ này nếu ct.ly bold hay italy cái hàng chữ ngami@yahoo.com thì những lá thư tình email sẽ không bao giờ gửi được!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 06:59:35 bởi Nnguong >
            #36
              Nnguong 26.04.2005 07:03:39 (permalink)
              0


              người nhận:
              ngami@yahoo.com


              3.

              mỗi người, riêng, mang về một niềm vui
              tôi, cũng riêng, nhưng chỉ có nỗi buồn
              như ở phi trường một mình tôi trông, ngóng
              cái bóng mờ hạnh ngộ của mưa tuôn

              mỗi người, chia đều nhau một hạnh phúc
              tôi chia tôi, chỉ một thứ ưu phiền
              chả gì, chỉ tại tôi cố cạy cục
              ích kỷ cho mình chút hạnh phúc tư, riêng

              mỗi người, đều cho nhau một nụ cười
              riêng tôi, em có cho được niềm vui
              dù biết, cây cố lặng mình trong góc núi
              nhưng hoa vẫn phải tỏa hương cho đời

              mây trắng vẫn đi ngang đây từng buổi
              gửi xuống chút tình tự ở phương xa
              đời sống tôi có nhiều điều rất dối
              chỉ riêng yêu, tôi quả sống thật thà

              mỗi người sống với nhiều hình, bóng
              sao riêng tôi theo tôi mãi một bóng hình
              trong tâm khảm cứ lục đục thầm hỏi
              hỏi, cứ hỏi, trái tim cứ lặng thinh


              5.

              thao thức-tôi giăng mù sương trên núi
              kiếm con tim lạc lõng mấy mùa đông
              mạch máu căng đầy nỗi niềm luống tuổi
              cùng đường, loay hoay chật chội cả lòng

              hạnh ngô-em khỏa thân trăng đầu phố
              ngực tâm tư nhọn hoắt núm vui mừng
              con mắt nháy bàng hoàng khoanh lá đỏ
              môi căng mọng, nứt kỷ vật bâng khuâng

              khuya-bụi-gió-bay-ngập-một-tâm-thất
              ngồi dòm chừng thị trấn của tương tư
              tâm tư tôi bối rối bay như rác
              mỗi lần em qua là mỗi ngất ngư

              người bạn tôi ngủ riêng một thế nằm
              riêng tôi ngồi dựa nghiêng một trăm năm
              thăm riêng em, nên chân lặn lội ghé
              tỏ tình chưa được, thân thế đã ngút ngàn

              dăm ngón tay mò mẫm sáu sợi giây đàn
              bật lên tiếng hát môi, mắt đêm xưa
              (có trộm nhìn, tình chắc gì nằm ở đuôi mắt)
              dãy núi miền đông điêu khắc một tượng khuya

              cố xếp lời tình tự thành cánh buồm
              rồi chờ gió nồm thổi mùa hò hẹn
              cuối xứ sở này là đường ra biển
              có được không? lá thư trôi ngược dòng


              10.

              đất, trời cứ dở, ươn những mưa, nắng
              khiến cỏ, cây phải ngày, tháng đợi, chờ
              đêm ngày-tôi dưng trở thành hạn hán
              khát,thèm chút nắng, mưa về trong mơ

              em cứ quẩn quanh đây làm trời nắng
              (mặc kệ tôi đong đưa trên dây tơ)
              nên địa cầu nứt nẻ và hoang vắng
              chỉ mình tôi lững thững, dại khờ

              đất, trời cứ tằn tiện những bổng, lộc
              khiến núi, đồi co,cụm những nếp nhăn
              thăng trầm-tôi rồi cũng thêm xuôi, ngược
              dưng kinh, kệ tôi cầu lắm điều răn

              em ban, phát hạnh ngộ như ơn, phước
              (liếc, nhìn tôi như kẻ lỡ độ đường)
              sợ bố thí lầm cho người bạc nhược
              nên muỗng nước thánh, cũng nhạt mất ân hồng

              nên Chúa cũng tin em mà khép cửa
              gióng dây chuông, riêng cho, thiên đàng người
              tôi đứng cạnh địa ngục-tôi riêng rẽ
              chỉ được xin vác thánh giá để lên trời



              nnguong

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 07:09:50 bởi Nnguong >
              #37
                Ct.Ly 26.04.2005 07:41:17 (permalink)
                #38
                  Nnguong 01.05.2005 13:58:26 (permalink)
                  0


                  si tình


                  theo em xuống phố một lần
                  (phố phường làm chứng trăm lần theo em)
                  theo em xuống phố ngày, đêm
                  đêm, ngày hoạnh họe sao theo em hoài
                  theo em xuống phố trưa mai *
                  thời gian hậm hực (cổ dài như cây!)
                  theo em xuống phố trưa nay
                  về nhà dựa cột, loay hoay thở dài
                  theo em miết, mặt cũng chai
                  gù lưng hạnh phúc, (nhưng) khòm vai ưu phiền.

                  theo em xuống phố muôn niên
                  thằng bạn quát khẽ: “có điên không, mày!”


                  nnguong
                  __________
                  * lời nhạc lê uyên phương



                  đã mang vào Trang thơ
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2005 05:59:41 bởi ct.ly >
                  #39
                    Nnguong 08.05.2005 04:43:01 (permalink)
                    0
                    cám ơn ct.ly




                    phân vân


                    nơi anh ở lền khên mưa, gió
                    anh lôi về, vá víu tương tư
                    gió, mưa chẳng ở chung một chỗ
                    giằng kéo hồn anh đến nát nhừ

                    nơi anh ngụ ngổn ngang giông, bão
                    anh khuân về đắp điếm chỗ nằm
                    bão, giông gấu ó bao chuyện hão
                    chiếu, giường dưng lụt lội quanh năm

                    chỗ anh trọ giăng đầy thao thức
                    cứ càm ràm, lục đục với đêm
                    thao thức / đêm thay phiên túc trực
                    ép anh vào tận cùng trái tim

                    sân nhà đầy cỏ hoang tuyệt vọng
                    anh bèn gieo rắc hột hiến dâng
                    tưới tháng năm nuôi mầm hy vọng
                    năm tháng giạt trôi hết tương phùng

                    chỗ anh ngủ gầm gừ ghềnh, thác
                    nên mộng mỵ sóng vỗ từng đêm
                    anh say ngủ để đêm tàn, mất
                    mỗi thức dậy là mỗi kiếm, tìm

                    cơm gạo lẫn lộn nhiều cám dỗ
                    anh ăn vào bội thực tình yêu
                    người giải phẫu, phân thây cắt bỏ
                    chỉ còn lại trái tim lêu bêu

                    lời cha mẹ dạy chẳng nằm lòng
                    chuyện vợ chồng rách như miếng giẻ
                    roi vọt học đường đem bán lẻ
                    hai vai anh: bạc nghĩa chất chồng

                    cuộc sinh tồn quá đầy biển lận
                    nên hơn thua, toan tính với người
                    tâm tánh sinh lọc lừa, phản trắc
                    lòn ngõ ngách, và lách với đời

                    bị tả tơi vì lâm khốn khó,
                    thân thể còn trơ trọi trái tim,
                    ngăn làm tình và ngăn dành dụm
                    vài điều lượm lặt ở quanh em

                    nơi anh ở, lắm chuyện nghiệt ngã
                    em theo về, biết giú nơi đâu!
                    giữ không khéo, em như sành mẻ
                    khác chi anh, nẻ, một lằn sâu


                    nnguong

                    #40
                      Nnguong 08.05.2005 05:01:15 (permalink)
                      0


                      bài thơ tình của thằng trí thức nửa mùa
                      (cắt ra từ tờ báo rách đã mất tên)



                      anh đứng nghìn năm thao diễn nghỉ
                      em nằm xõa tóc đợi chờ anh




                      năm mười bảy tuổi, ở trên núi đồng đế theo cha xuống phố đi học
                      em ở gò công theo mạ lên tỉnh làm con nhà lành
                      chung trường, khác buổi học, lại ở chung phố
                      nên hay gầm gừ, nhăn răng trong mỗi lần anh đi về ngang


                      em nhỏ thó điệu đàng giống như con mèo ốm, đói
                      chiếc kẹp tóc (đỏng đảnh) đằng sau cũng im lìm như em, không chịu nói
                      lúc em trên đường đến trường thì anh đang bước về nhà
                      mình ngược chiều, trợn trừng nhìn nhau, nhưng bốn mắt thì đang tập tành nói dối


                      anh yêu em từ thủa em còn mang đôi guốc mộc
                      hát hoàng thị, em trọ trẹ bằng giọng nội thành
                      tan học, không về nhà, âm thầm theo em chờ em vờ rụng một sợi tóc
                      mang về nhà, ghép vào chân dung đang vẽ trong tranh


                      cái ngày xưa, cha anh công chức nên còn nghèo lẵn đũng quần
                      mạ em tàn nhẫn bắt em về gả cho ông trưởng làng ở gò công
                      em bỏ đi, nước mắt lưng tròng như hai viên bi trong nước
                      để lại cho anh mối tình phải ôm ấp với những co, gồng


                      cha anh thất nghiệp, lại phải trở về đồng đế
                      ở trên núi, anh phải sống kế thằng cù lần
                      mà có lần anh nghe lỏm đâu đó về lời thề thốt:
                      anh cứ đứng đó, em sẽ nằm xõa tóc đợi nghìn năm


                      tình yêu bức bách anh bỏ núi lặn lội xuống gò công để trộm thăm em một chuyến
                      xe đò ốc ách, ì ạch một mối tình trăm năm
                      những chuyến xe đi xa chẳng buồn gởi lại câu tạm biệt
                      làm cho chặng đường còn lại cứ mãi dầm mưa râm


                      lúc chết, má anh dặn: ăn theo thuở, ở theo thì
                      xuống gò công anh phải xách dép lội ruộng đồng
                      hỏi thăm để tìm nhà ngói đỏ của ông làng trưởng
                      rồi ngồi xa xa mà cứ thấp thổm ngóng, trông


                      ở quán nước đầu làng, không thấy em đâu chỉ thấy bóng tía con trưởng làng
                      thân mật đùa giỡn trước căn nhà có cái lan can
                      hận thù chi anh mà em đặt tên con là thằng nghĩa
                      anh thót hồn với tiếng tía gọi con trong nắng chói chang chang


                      nhìn dáng thằng nghĩa mà anh chạnh lòng thương nhớ
                      lúc cưu mang, em chắc không ngưng nghĩ tới anh
                      bóng thằng nghĩa đi nghiêng ngả mang theo cái đầu bự
                      cũng giống như anh, bự vì chứa đầy nỗi khổ tròng trành


                      đi biển một mình, sóng gió ra sao chỉ mình em hiểu đặng
                      anh thương em bao nhiêu, chỉ biết ngước lên hỏi sao trời
                      đã yêu em nên suốt đời anh chẳng ân hận
                      cưu mang em mãi, dẫu cho đến lúc phải xa đời


                      rốt cuộc rồi anh phải lủi thủi trở về đồng đế
                      ở trên núi, anh lại sống kế thằng cù lần
                      mà có lần anh nghe lỏm đâu đó về lời thề thốt:
                      anh cứ đứng đó, em sẽ nằm xõa tóc đợi nghìn năm


                      thằng nghĩa


                      nnguong

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2005 05:03:29 bởi Nnguong >
                      #41
                        BĂNG NGUYỆT 15.05.2005 08:57:28 (permalink)
                        0
                        HIhi bn mườn xí "Em về anh vẫn còn say" nha NN hi vọng hogn bun hihi chúc cuối tuần vui vẻ nha...

                        Bút hoa nghẹn lời

                        Em về, anh vẫn còn say
                        Còn vui với thú liêu trai..bạc ngàn
                        Túi thơ vắt cạn mấy hàng
                        Cho người qua lại đọc rồi bàn nhau

                        Thơ buồn thơ khổ với đau
                        Thơ tình của kẻ nghêu dao thôi mà
                        Em về...anh có nhớ qua
                        Chào nhau con chữ...bút hoa nghẹn lời...?!




                        đã mang vào Trang Thơ
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2005 05:18:10 bởi ct.ly >
                        #42
                          Nnguong 18.06.2005 02:09:59 (permalink)
                          0
                          cứ tự nhiên nha Băng Nguyệt, cám ơn đã thưởng thức
                          chúc vui
                          nn
                          #43
                            Nnguong 18.06.2005 02:27:36 (permalink)
                            0


                            nhân chứng


                            đời hỏi tôi trưng ra một chứng tích
                            tôi thật thà soi lại những trăng đêm
                            bởi, em đến, thỉnh thoảng một lần như nguyệt
                            nhưng tinh tú vằng vặc một trăm năm

                            đời hỏi tôi vết thẹo một thương tật
                            tôi vụng về kể lại lịch sử chiến chinh
                            bởi, em ngấm ngầm như bộc phá nổ chậm
                            không âm thanh, và nhọn buốt mũi đinh

                            đời tò mò về phiến đá trầm tích
                            tôi vội lục tìm lại cổ vật nắng, mưa
                            bởi, em huyền bí và hiếm có hơn kim tự tháp
                            một kỳ quan lồ lộ tự nghìn xưa

                            đời thắc mắc về điều mà nhân gian gọi là huyền thoại
                            tôi gật gù kể chuyện cổ tích trăm năm
                            bởi, em đi, về rất liêu trai huyễn hoặc
                            và chí dị như trăng gió đã ăn nằm

                            rồi đời muốn kết luận vội vã một tình yêu
                            tôi rề rà phác họa lại một chân dung
                            mà em trong đó mỉm cười đôi mắt sắc lẻm
                            chém dư luận những vết xước (tấy mệnh chung)


                            nnguong


                            #44
                              Ct.Ly 22.06.2005 05:20:54 (permalink)
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9