Nnguong
-
Số bài
:
65
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 12.07.2004
|
RE: Mừng Xuân Ất Dậu
-
26.04.2005 07:03:39
người nhận: ngami@yahoo.com 3. mỗi người, riêng, mang về một niềm vui tôi, cũng riêng, nhưng chỉ có nỗi buồn như ở phi trường một mình tôi trông, ngóng cái bóng mờ hạnh ngộ của mưa tuôn mỗi người, chia đều nhau một hạnh phúc tôi chia tôi, chỉ một thứ ưu phiền chả gì, chỉ tại tôi cố cạy cục ích kỷ cho mình chút hạnh phúc tư, riêng mỗi người, đều cho nhau một nụ cười riêng tôi, em có cho được niềm vui dù biết, cây cố lặng mình trong góc núi nhưng hoa vẫn phải tỏa hương cho đời mây trắng vẫn đi ngang đây từng buổi gửi xuống chút tình tự ở phương xa đời sống tôi có nhiều điều rất dối chỉ riêng yêu, tôi quả sống thật thà mỗi người sống với nhiều hình, bóng sao riêng tôi theo tôi mãi một bóng hình trong tâm khảm cứ lục đục thầm hỏi hỏi, cứ hỏi, trái tim cứ lặng thinh 5. thao thức-tôi giăng mù sương trên núi kiếm con tim lạc lõng mấy mùa đông mạch máu căng đầy nỗi niềm luống tuổi cùng đường, loay hoay chật chội cả lòng hạnh ngô-em khỏa thân trăng đầu phố ngực tâm tư nhọn hoắt núm vui mừng con mắt nháy bàng hoàng khoanh lá đỏ môi căng mọng, nứt kỷ vật bâng khuâng khuya-bụi-gió-bay-ngập-một-tâm-thất ngồi dòm chừng thị trấn của tương tư tâm tư tôi bối rối bay như rác mỗi lần em qua là mỗi ngất ngư người bạn tôi ngủ riêng một thế nằm riêng tôi ngồi dựa nghiêng một trăm năm thăm riêng em, nên chân lặn lội ghé tỏ tình chưa được, thân thế đã ngút ngàn dăm ngón tay mò mẫm sáu sợi giây đàn bật lên tiếng hát môi, mắt đêm xưa (có trộm nhìn, tình chắc gì nằm ở đuôi mắt) dãy núi miền đông điêu khắc một tượng khuya cố xếp lời tình tự thành cánh buồm rồi chờ gió nồm thổi mùa hò hẹn cuối xứ sở này là đường ra biển có được không? lá thư trôi ngược dòng 10. đất, trời cứ dở, ươn những mưa, nắng khiến cỏ, cây phải ngày, tháng đợi, chờ đêm ngày-tôi dưng trở thành hạn hán khát,thèm chút nắng, mưa về trong mơ em cứ quẩn quanh đây làm trời nắng (mặc kệ tôi đong đưa trên dây tơ) nên địa cầu nứt nẻ và hoang vắng chỉ mình tôi lững thững, dại khờ đất, trời cứ tằn tiện những bổng, lộc khiến núi, đồi co,cụm những nếp nhăn thăng trầm-tôi rồi cũng thêm xuôi, ngược dưng kinh, kệ tôi cầu lắm điều răn em ban, phát hạnh ngộ như ơn, phước (liếc, nhìn tôi như kẻ lỡ độ đường) sợ bố thí lầm cho người bạc nhược nên muỗng nước thánh, cũng nhạt mất ân hồng nên Chúa cũng tin em mà khép cửa gióng dây chuông, riêng cho, thiên đàng người tôi đứng cạnh địa ngục-tôi riêng rẽ chỉ được xin vác thánh giá để lên trời nnguong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 07:09:50 bởi Nnguong >
|