Ðao phủ giọng thật mềm: Chuyện đã qua rồi, thôi cho qua mãi mãi Xới lại làm chi những điều oan trái Người chết cũng chết rồi, hãy để họ nằm yên Mắt lim dim, đao phủ ngồi thiền...
Tôi bước ra khỏi nhà Hương tường vi ngào ngạt Hai cớm rà theo sát Hương tường vi lan xa Hai cớm gằm mặt lạnh Kèm hai bên lối mòn Hương tường vi ương ngạnh Vẫn thơm cùng núi non Cám ơn tường vi nhé Em nuôi nấng hồn ta Giữa thời quân đồ tể Ðang dằn cổ thơ ca.
Anh đến với đời tôi từ phút ấy Khi mười viên đạn Mỹ bắn trúng anh Bắn vào tôi - tôi hình dung và chợi thấy Lần đầu tiên trong đời hiểu nghĩa tuổi thanh xuân Tôi là kẻ cùng anh cất tiếng chào đời giữa năm bốn mươi đen tối Tổ quốc ta giặc giày xéo điên cuồng Mạ bế ta đi suốt những nẻo đường lạnh đói Khúc hát ru ta là khúc hát căm hờn. Miền Bắc tự do. Tôi là em thiếu niên cắp sách đến trường. Một ngôi trường xinh xắn giưới hàng dương Mà anh Giót anh Đàn khi ngã xuống Thấy hiện ra như cả một thiên đường. Tôi đã được nuôi dạy trong bình yên hạnh phúc Những năm tháng đất nước chẳng bình yên Miền Nam miền Nam, bao đồng chí đồng bào đang ngã gục... Tiếng súng bên trời đau nhói con tim Tiếng súng bên trời dựng tôi dậy trong đêm Rồi sẽ có ngày các con tôi chúng hỏi: Tuổi trẻ của cha đã sống thế nào ? Tôi không thể quay đầu nói dối Mặt cầu an vờ dây đất chiến hào. Hôm nay tôi nhìn đâu cũng gặp cái nhìn của Trỗi Cám ơn anh, cám ơn anh, chính phút cuối cùng... Hạnh phúc thay khi nhìn mắt những anh hùng Ta được thấy lòng mình không bối rối! 10-1964 Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
Anh đang sống đây những năm tháng đọa đày Ðâu giữa ban ngày bốn bề cửa chờn vờn cú quạ Ngọn lửa thơ anh thắp giữa miền băng giá Chỉ mắt em nhìn cho biển lặng trời yên Chỉ mắt em nhìn cho biển lặng trời yên Ðôi mắt thủa nào hỏi anh về hạnh phúc Câu hỏi muôn trùng chênh vênh thiên đường địa ngục Câu hỏi mang mang thế thái nhân tình Anh từng lao vào chốn thập tử nhất sinh Mà cảm nhận như mình đang hạnh phúc Hồn phơi phới bay về một chân trời hòa mục Và tử thần khi ấy cũng chào thua Thong dong bước đời vướng đụng cả triều vua Cả mạng lưới bùng nhùng ù lì vô cảm Mọi thứ gian manh mọi trò điểu cáng Thong dong bước đời thanh thản lương tâm Trong lao lung hạnh phúc lại ươm màu Hạnh phúc là gì, giữa cảnh đọa đày anh vụt hiểu Khi soi trong mắt em, trong mắt em hiền dịu Hạnh phúc là thanh thản lương tâm Hạnh phúc là thanh thản lương tâm Hạnh phúc là thanh thản lương tâm. (1997) Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
Tôi gửi thơ tôi vào ngọn gió cao nguyên Mặc bao kẻ bầm gan vì một lời ngay thật Gió cứ thổi điệu vần này chân chất Bọn giả hình lừa đảo chớ hòng yên Tôi gửi thơ tôi vào ngọn gió cao nguyên Thong dong thơ bay khắp mọi miền Ðến với muôn lòng yêu lẽ phải Lòng mở với lòng, thơ kết duyên. (Ðà Lạt 1997) Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
(Tặng các nhà sử học) Ðêm nay tớ không ngủ Gã công an hỏi dồn Tớ chỉ nhìn ảnh Cụ Gã lừ mắt liệu hồn Gã sục vào văn chương Hạnh hoẹ chuyện bài vở Tớ chỉ nhìn ảnh Cụ Cụ nhìn tớ lặng im Cụ ơi sao lặng im ? Nhớ xưa hầm bí mật Mạng con không sợ mất Nhờ thơ Cụ trong tim "Trên đời ngàn vạn điều cay đắng Cay đắng chi bằng mất tự do Mỗi việc mỗi lời không tự chủ Ðể cho người dắt tựa trâu bò" Không chịu kiếp trâu bò Không chịu để ai dắt Con chẳng nề sống chết Theo Cụ giành tự do Sao nên nỗi bây giờ Thằng công an khinh Cụ Tra tấn cả văn thơ Ðến từng câu từng chữ ? - Tại chúng nó phản Cụ Hay chính Cụ lừa con ? Nghe như Cụ cười giòn: - Mày hỏi thằng lịch sử! (Ðà Lạt, một đêm tháng 7-1997) Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
Có mồm mép lu loa thành lịch sử Có máu thiêng lặng thấm hóa sa bồi Máu cuộn xoáy mạch ngầm xói lên thời phán xử Mọi tấn tuồng tráo trở sẽ phanh phơi. (1997) Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán :: Những bài thơ đã đưa vào TV ::
Tuổi thơ ta: chiến tranh Tuổi trẻ ta: chiến tranh Tuổi già ta: áp bức Thơ ơi thơ! giông bão dồn trong ngực!
- Ðường thơ này lắm truân chuyên Mà đeo đẳng mãi tới niên kiếp nào ? - Lắm truân chuyên lắm ngọt ngào Một dòng lật tẩy, Thiên tào đủ vui.
Cái lưỡi độc giết người giờ uốn lời ưu ái nạn nhân xưa ngọt đến nghi ngờ Uốn uốn... Liếm liếm... Cố liếm sạch bàn tay nhầy máu nhầy "thơ": chơi vớt cú lừa con cháu. (Đà Lạt 17-9-2004) Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
Thơ tặng anh Năm Hộ
.
Mặt Nạ
Xuân hổn hển ngực đồi cỏ thắm Ðà Lạt dậy mùa hoa Anh nghiến răng trong phòng thẩm vấn Giữa ban ngày mà ngập đêm đen. Những câu hỏi làm anh lộn mửa - Bài thơ này anh gửi cho ai ? - Ai gửi cho anh bài này bài nọ ? Trái tim thơ muốn nổ chuỗi cười dài!... Thật dễ quá đầu môi yêu Tổ Quốc Ðây tình yêu như máu cuộn không lời Người quằn quại người nát thây lầm đất Vẫn người đi, người tiếp mãi bên người. Tổ Quốc hỡi tình chi đau đớn vậy Con yêu người, ngục tối nuốt trời xanh Ôi Tổ Quốc vào tay quỉ dữ Tiếng hát tự do uất nghẹn khắp thân mình. Con đối diện những tia nhìn cú vọ Cả một thời xung trận lại trào sôi Ðôi cánh thơ vẫy vùng trong bão tố Tiếng hát tự do trong biếc mãi dâng đời. (Xuân Hè 97)
Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán
Suốt một đời bạc tóc dưới mưa bom, Mẹ lầm lũi đào hầm nuôi cách mạng. Đào cho thủng đêm đen, cho đến ngày hực sáng, Mẹ chống gậy đi chọn mặt gởi vàng. Mẹ đâu còn vàng! Còn một chút lòng tin, Chọn mặt nào mà gửi ? Này có phải mặt này từ hầm mẹ trồi lên ? Mẹ nhìn mãi nét mờ nét tỏ. Mẹ nhìn suốt những mặt con đầy tớ, Mặt đứa nào cũng béo tốt phương phi, Cầm cuốc một đời, cầm bút bỗng vân vi. Chọn mặt nào mà gửi ? Chọn mặt nào cho máu mình đỡ tủi ? (Đà Lạt, 7-7-1992) http://annonymous.online.fr/Thivien/viewpoem.php?ID=567 Tiểu sử Bùi Minh Quốc trên diễn đàn Việt Nam Thư Quán