Cỏ lau
nhưng vừa đi vừa ngắm thiên hạ như vậy liệu có ổn không khi đang đi trên chiếc xe kềnh càng.hì! hì! tai nạn giao thông hiện giờ cũng không ổn cho lắm.nhưng những gì như cỏ lau đã là niềm mơ ước tương lai của namtuoc đó.namtuoc cũng mong mình đc như vậy.những khi thức dậy vào buổi sáng,sau khi vệ sinh sạch sẽ mình đi bộ đến trường,đi rất chậm để được ngắm nhìn dòng người đang vội vã và hối hả vì cuộc sống.có người vội vã để đến trường cho kịp thời gian,có người vội vã đến công sở,người thì chợ búa...cũng có người như mình,chậm rãi từng bước hít thở không khí ban mai,nhưng trong lòng vẫn vồn vã những lo âu vì cuộc sống,không biết rồi đây sẽ thế nào khi mình như vây.
Định mệnh mang tôi xuất hiện trước em, để em quay quắt những đêm dài. Vẫn biết rằng em yêu tôi và em đang phải cố rất nhiều trong việc che dấu tấm chân tình đó nhưng tôi không ngờ em yêu tôi nhiều đến vậy. Những bóng gió xa xôi, những trách móc vu vơ khiến tôi chẳng bận tâm cho đến một ngày em nhờ tôi check mail hộ, password của em là những dữ kiện của tôi ghép với em, thương em vô cùng mà chẳng biết phải làm sao. Ngày vẫn qua đi, tôi với em vẫn song hành trong cuộc sống cùng những bất ổn mỗi khi nhìn vào mắt em. Tránh cho em những muộn phiền ảo giác tôi từ bỏ nhiều thói quen mà em đã biết, bớt của em những cơ hội em có thể chăm sóc tôi chu đáo. Tôi đã quá ngọ mà em thì mới sáng mai, làm sao tôi đành lòng cho được. Thương em mà chẳng dám một lời khuyên nhủ. Cuộc sống là như vậy, cái tam giác tình yêu luôn xuất hiện ở những hướng bất ngờ nhất. Cầu mong sao cho em bình an trên con đường em đang bước tới.
thứ 7 tới,ngày 22/9/2007 bạn gái(người yêu cũ) của mình theo chàng về dinh.thật bất ngờ khi mình nhận được tin đó buồn ko sao kể xiết.nhất thời ko biết mình muốn làm gì nữa.từng điếu thuốc rời tay mà lòng đau nhói.nỗi nhớ nào cho cuộc tình đã qua đây
Trích đoạn: namtuocbongdem_lfo
thứ 7 tới,ngày 22/9/2007 bạn gái(người yêu cũ) của mình theo chàng về dinh.thật bất ngờ khi mình nhận được tin đó buồn ko sao kể xiết.nhất thời ko biết mình muốn làm gì nữa.từng điếu thuốc rời tay mà lòng đau nhói.nỗi nhớ nào cho cuộc tình đã qua đây
Cho dù muộn vẫn xin một lời chia buồn cùng Nam tước, tuy nhiên "từng điếu thuốc rời tay mà lòng đau nhói " có giải quyết được cái gì đâu, vấn đề chính là ý thức và nghị lực của mình Nam Tước ạ. Thôi thì cái gì không thuộc về mình cũng chẳng nên giữ hay tiếc làm gì cho tổn thọ. 22 tuổi - cuộc đời còn dài và cón nhiều cơ hội lắm. Chúc Nam Tước nhanh chóng bình tâm nhé. Good luck!
cảm ơn cỏ lau đã quan tâm đến namtuoc tôi,nhưng dẫu sao chuyện đời vẫn là vậy mà,mình buồn nhiều nên đôi khi thành thói quen.Hi! Hi! nhiều lần mong muốn bỏ được thuốc nhưng sao mà khó quá,thói quen xấu ấy đã ngấm vào người mình mất rồi bây giờ bỏ thật là mệt
Nhật ký cho em: "Chị ơi ! Em thích chị" lời em thảng thốt ngượng ngập làm tim tôi thót lại. Cái cảm giác hạnh phúc bất ngờ lâng lâng khiến tôi trằn trọc không ngủ, một đêm mộng mị với những ngạc nhiên ngỡ ngàng. Như người mộng du tôi đến bên em, đi theo em và cuốn theo em, để rồi giật mình ăn năn. Giờ đây như cái vòi bạch tuộc quấn chặt lấy tâm tư tội nghiệp của tôi, những suy nghĩ về em ko chịu rời xa tôi nữa. Tôi phải làm gì đây?????????
Hận! Nó uất hận lao ra khỏi nhà nhưng vòng tay yếu ớt của mẹ giữ Nó lại khiến Nó phát cuồng lên, la hét đập đầu vào tường mong sao thoát khỏi thế gian này nhưng rồi sấm sét trút lên người Nó khủng khiếp hơn khiến Nó mềm nhũn trong tay mẹ Nó, ngợp ngợp khó thở. Trước khi thiếp đi Nó còn nghe bàn tay run rẩy của mẹ đỡ Nó lên dìu vào giường. Những giọt nước mắt âm ấm đánh thức Nó dậy, tòan thân nhức nhối muốn nắm ì ra nhưng Nó quyết tâm đi ra khỏi nhà và quyết tâm thua đủ với đời. Trong đầu Nó cứ ong ong câu nhiếc mắng cạn tàu của ai đó khiến Nó bức bối muốn phá phách hay làm một cái gì đó thật mạnh thật khủng khiếp để ai đó phải đau hơn Nó, bức bối hơn Nó và khốn khổ hơn Nó....Cứ lan man cả ngày trời với những toan tính mệt mỏi để khi trở về Nó chợt òa khóc trước ánh nhìn thảng thốt tiều tụy của mẹ Nó. Sao lại vậy chứ? Nó đã làm gì nên lỗi để giờ đây phải day dứt trong lòng và đau đớn tòan thân thế này????? Một phút day dứt!!!!!
ngày hôm nay nó đã phải rời bỏ những yêu dấu về ngôi trường đại học mà nó từng mơ ước.với giấc mộng dở dang nó bước vào đời,cầm tấm bằng phổ thông trên tay mà lòng nó tràn đây nước mắt.chỉ vì một phút nông nổi thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ nó đã làm cho ba má nó và tất cả mọi người mất hết niềm tin vào nó.ngay cả chính nó cũng không tin vào thực tại rằng nó phải rời bỏ ngôi trường mà nó đã học được 2 năm,khi biết thì cũng đã quá muộn rồi ngậm ngùi nói lời chia tay với bạn bè của nó.nó cắp chiếc ba lô lên vai rồi bước lên xe bus ra hà nội để kiếm việc làm.thật khó cho chiếc bằng phổ thông để làm việc trong xã hội thời nay.giờ đây cuộc đời nó đã bước sang một lối rẽ khác mà chính nó cũng không muốn.và một câu hỏi đã được đặt ra trong đầu nó đã từ lâu mà chưa có lời giải đáp:nó phải làm gì bây giờ để sửa chữa những lỗi lầm ấy,những lỗi lầm do chính nó gây ra?
nó đã bị giảm cân vì những đêm nó trằn trọc không ngủ để suy nghĩ về những việc nó đã làm,nó phải làm sao bây giờ khi nó rời bỏ trường đại học đã nuôi những hoài bão của nó.cứ nhìn vào dáng hình của nó bây giờ thì biết,nó đã tiều tụy như thế nào kể từ khi ấy....
ngày hôm nay nó đã phải rời bỏ những yêu dấu về ngôi trường đại học mà nó từng mơ ước.với giấc mộng dở dang nó bước vào đời,cầm tấm bằng phổ thông trên tay mà lòng nó tràn đây nước mắt.chỉ vì một phút nông nổi thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ nó đã làm cho ba má nó và tất cả mọi người mất hết niềm tin vào nó.ngay cả chính nó cũng không tin vào thực tại rằng nó phải rời bỏ ngôi trường mà nó đã học được 2 năm,khi biết thì cũng đã quá muộn rồi ngậm ngùi nói lời chia tay với bạn bè của nó.nó cắp chiếc ba lô lên vai rồi bước lên xe bus ra hà nội để kiếm việc làm.thật khó cho chiếc bằng phổ thông để làm việc trong xã hội thời nay.giờ đây cuộc đời nó đã bước sang một lối rẽ khác mà chính nó cũng không muốn.và một câu hỏi đã được đặt ra trong đầu nó đã từ lâu mà chưa có lời giải đáp:nó phải làm gì bây giờ để sửa chữa những lỗi lầm ấy,những lỗi lầm do chính nó gây ra?
nó đã bị giảm cân vì những đêm nó trằn trọc không ngủ để suy nghĩ về những việc nó đã làm,nó phải làm sao bây giờ khi nó rời bỏ trường đại học đã nuôi những hoài bão của nó.cứ nhìn vào dáng hình của nó bây giờ thì biết,nó đã tiều tụy như thế nào kể từ khi ấy....
Ai cũng một thời nông nổi để khi qua rồi ngoảnh lại ngậm ngùi. Ngay hôm qua Nó lại làm cho mẹ phải khóc, khóc vì buồn và tủi thân với những gì Nó lỡ lời. Ân hận day dứt Nó tự hỏi "sao kỳ vậy?" Nó yêu mẹ, yêu gia đình mà sao tình yêu đó cứ trôi tuột đi trong cái vòng xoáy Học học học... làm làm làm...làm Nó mụ hết cả đầu, Nó thấy mọi người sao tài thế, vẫn cứ học học học... làm làm làm... mà vẫn vui vẻ yêu đời?????? Nhìn nước mắt mẹ rơi Nó thầm hứa sẽ thay đổi từ đây. Ngày rồi cũng qua, đêm rồi cũng đến và ngày mai chắc chắn đang chờ đón Nó với những nụ cười, với những ngóng đợi yêu thương. Yêu mẹ, yêu cha, yêu gia đình nhiều nhiều.
Trích đoạn: namtuocbongdem_lfo
ngày hôm nay nó đã phải rời bỏ những yêu dấu về ngôi trường đại học mà nó từng mơ ước.với giấc mộng dở dang nó bước vào đời,cầm tấm bằng phổ thông trên tay mà lòng nó tràn đây nước mắt.chỉ vì một phút nông nổi thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ nó đã làm cho ba má nó và tất cả mọi người mất hết niềm tin vào nó.ngay cả chính nó cũng không tin vào thực tại rằng nó phải rời bỏ ngôi trường mà nó đã học được 2 năm,khi biết thì cũng đã quá muộn rồi ngậm ngùi nói lời chia tay với bạn bè của nó.nó cắp chiếc ba lô lên vai rồi bước lên xe bus ra hà nội để kiếm việc làm.thật khó cho chiếc bằng phổ thông để làm việc trong xã hội thời nay.giờ đây cuộc đời nó đã bước sang một lối rẽ khác mà chính nó cũng không muốn.và một câu hỏi đã được đặt ra trong đầu nó đã từ lâu mà chưa có lời giải đáp:nó phải làm gì bây giờ để sửa chữa những lỗi lầm ấy,những lỗi lầm do chính nó gây ra?
nó đã bị giảm cân vì những đêm nó trằn trọc không ngủ để suy nghĩ về những việc nó đã làm,nó phải làm sao bây giờ khi nó rời bỏ trường đại học đã nuôi những hoài bão của nó.cứ nhìn vào dáng hình của nó bây giờ thì biết,nó đã tiều tụy như thế nào kể từ khi ấy....
Chào Nam Tước, những gì xảy ra với Nam Tước quả thật khủng khiếp. Cỏ lau đau lòng nhưng thầm mong Nam Tước có đủ nghị lực để chấp nhận sự thật đó và đứng được lên như những thân Cỏ lau sau cơn bão giông - vẫn sắc nhọn kiên cường mà không mất đi vẻ dịu dàng duyên dáng đáng yêu. Nam Tước về HN? Khó sống lắm đấy. Cố lên Nam Tước nhé.
nó đã rời bỏ mái trường ấy cũng khá lâu so với suy nghĩ của nó.bây giờ nó đang làm việc.rất may mắn cho nó là công việc cũng không đến nỗi khó khăn,nó không nghĩ đến chuyện tiền lương nhiều hay ít.nó chỉ cần có việc cho nó làm.có tiền cho nó ăn để mỗi ngày không bị những cơn đói khát hành hạ.nó bây giờ cũng đã thành quen rồi,nó không nghĩ nhiều như trước nữa.có thể nó sẽ bắt đầu lại từ đầu.nó sẽ cố gắng để tiếp tục học lại.nhưng liệu nó có cố gắng được không khi dòng đời cứ xô đẩy nó.những cám dỗ ấy,nó liệu có thể vượt qua.tất cả đành chờ vào tương lai.còn bây giờ thì qua ngày nào biết ngày nấy thôi.đó chỉ là những ý nghĩ vẩn vơ với tâm hồn còn non nớt của nó.nó đã sai và bây giờ nó phải sửa cái sai ấy.
chúng ta dễ dàng đánh mất niềm tin,nhưng khi muốn lấy lại thì thật là khó biết bao.
Chào Nam Tước, những gì xảy ra với Nam Tước quả thật khủng khiếp. Cỏ lau đau lòng nhưng thầm mong Nam Tước có đủ nghị lực để chấp nhận sự thật đó và đứng được lên như những thân Cỏ lau sau cơn bão giông - vẫn sắc nhọn kiên cường mà không mất đi vẻ dịu dàng duyên dáng đáng yêu. Nam Tước về HN? Khó sống lắm đấy. Cố lên Nam Tước nhé.
cảm ơn ! cỏ lau nhiều lắm.nhờ bạn bè tớ đã kiếm được một công việc cũng không đến nỗi tệ lắm.lâu rồi không thấy cỏ lau online nhớ cỏ lau rất nhiều.không biết cỏ lau có nick yahoo không?yahoo của tớ là:namtuocbongdem_info@yahoo.com hy vọng mình sẽ nói chuyện với nhau được nhiều hơn.mong nhận được tin nhắn của cỏ lau
Cuối cùng thì tôi cũng bước ra khỏi cái bóng của anh, tất cả đã thành quá khứ. Tôi không còn buồn vì những ảo tưởng anh mang đến cho tôi nữa và như chim sổ lồng tôi mạnh dạn bay vào cuộc sống riêng tư của tôi với những niềm vui nhẹ nhàng đến bất ngờ. Cảm ơn cuộc sống với những đa biến để tôi đi hết niềm vui này đến niềm vui khác. hạnh phúc nhỏ nhoi tôi cóp nhặt có thể chẳng là gì với mọi người hoặc nó cực kỳ dễ dàng nhưng với tôi chưa hẳn là thế nên tôi quý vô cùng những giây phút thực sự của riêng tôi và luôn thầm cảm ơn những cơ hội hạnh phúc của mình. Mỗi đêm tôi vẫn ngóng chờ phép nhiệm màu mang anh về với tôi nhưng những ngóng chờ không còn đau đáu nữa mà nó ngan ngát nhẹ nhàng với những hương vị rất lạ mà quen. Nói sao cho hết những cảm xúc của cuộc sống.
nó cảm thấy buồn và chán khi nghe thấy người nhà nó hỏi vì sao nó lại không đi học nữa mà lại về đi làm?.tất cả! tất cả chỉ như một giấc mơ đối với nó.ngày trước nó là thế mà giờ nó lại là thế.dường như mọi sự thất vọng trên thế gian đều đổ ập xuống đầu nó.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: