ngày xưa ấy
ôi sao ma vụng dại
ngỡ yêu nhau như một giấc mộng dài
tình học trò trong trẻo tựa nắng mai
em đem hết cho anh... người xa lạ
có lúc vui. lúc buồn rồi chợt khóc
vẫn vô tư , nghĩ ấy mới là yêu
nước mắt kia như một chút mĩ miều
tô và vẽ nên cho tình thêm đậm
ngày lại ngày..
đã qua ngày xưa ấy
vẫn khi vui, khi khóc lại khi buồn
em đã hết, đã qua thời "cô nhóc"
hết tung tăng, hết khóc bởi vì anh
anh xa em, như một giấc an lành
em chấp nhận như một điều phải đến...
nhưng thời gian có phai mờ được hết?
tháng năm qua như nước mắt đã khô dòng??
câu 'chia tay' thóang nhớ đã chạnh lòng,
em cuối mặt cho khô dòng kí ức...