nếu sắc đẹp và tình yêu không vĩnh cữu
thôi em đừng kiêu hãnh với thời gian
khi đời là hạt bụi chìm vũ trụ
thì em ơi đừng lạnh lẽo trăng vàng
Đi tìm một thoáng hương xưa
Dẫu biết mùa xuân không về nữa
Vẫn biết đời không còn nhau nữa
Cứ đi tìm vụn sót dưới màn mưa
Nắng ngã đường chiều cái nắng xô nghiêng
Tay níu bóng nghe mùa thu lịm chết
Thả cọng thơ về cội nguồn quên hết
Chỉ còn là nỗi thầm lặng vô duyên
Trăng không xứng những đêm dài thao thức
Biển không so vần thơ khóc bạc lòng
Người không xứng với niềm đau rất thực
Ta chẳng buồn làm một kẻ cuồng ngông
Chiếc áo tình nhân thay rồi vẫn chật
Thuyền sang bờ đổi bến vẫn mòn hơi
Trăm năm duyên lạt còn hay mất
Một đoá phù dung mấy cuộc đời
Thuyền độc mộc cuốn trôi dòng nhược thủy
Trăng nhạt mờ mái chèo gãy xô nghiêng
Tình cô độc bán linh hồn ngạ qủy
Thơ nhói lòng thơ gục chết trầm thiêng
Sầu tư chi mấy cố nhân ôi
Cái nợ đời nhau đã trả rồi
Hãy để thơ yên lòng nhắm mắt
Bận lòng trăng chi để mặc thuyền trôi
xin trả về người một thoáng hương xưa
hãy trả lại ta vầng trăng sầu lộng
trả về người những cái hôn cháy bỏng
hãy trả lại ta những cay đắng cợt đùa
em lẳng lơ xuân hạ thu đông
có phải vì đau trả hận chồng
hay bởi xuân mòn đêm biển khát
bọt bèo nhân ngãi đổ hư không
câu ca dao em để quên một nửa
ánh trăng vàng thuyền độc mộc phơi sương
mối tình xưa em chà phai một nửa
bóng thu tàn lá rụng úa sông tương
(
thơ con cóc của alibalơn, 1/2 của Gió ngày hôm qua)