cho người và cho tôi
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
mây trắng 30.03.2009 18:13:54 (permalink)
Thung-lũng-hồng, một ngữ âm buồn mà đẹp, một chất giọng thơ nẩy lên từ vùng đất chết, đã đẩy tôi đến một nghịch thường : thi vị hóa một hiện trường đầy máu và nước mắt của thân quyến tôi, của bạn bè tôi. Phải chăng đó là nét bi tráng? Một tấu khúc toàn những vọng âm buồn nổi lên trên cái nền nhạc Jazz cuồn cuộn...(Cao Nguyên Việt)
 
 
Nước mắt người rơi nhớ một thời
Một đời …bè bạn …thuở khôn nguôi
Sắc hồng bi tráng ngân cuồn cuộn
Ghi tại thiên thu nước Việt ơi!
 
 
Bàn tay đã dâng hiến hoa hồng bao giờ cũng ngát hương …cho dù có đẫm máu vì gai thì ngay chính ngững giọt máu kia cũng thơm mùi hạnh phúc.
Cám ơn cuộc đời vì nét đẹp vang lên từ tấm lòng kia...
vad
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 19:32:22 bởi mây trắng >
#16
    Cao Nguyên Việt 30.03.2009 19:52:48 (permalink)
    gió mùa em
     
     




    Anh đang trên con đường vào thu giữa điệp trùng những ngọn núi tiếp giao trong vùng Monticello của thành phố Charlottesville - thành phố hiện đang còn dẫn đầu trong mười thành phố tốt nhất nước Mỹ về môi sinh và những thắng cảnh đẹp - phía nam Virginia.

    Qua khỏi Apple Hill, đường một chiều uốn lượn vút lên treo các triền đồi. Kiếng xe cứ loáng lên những vạt nắng đủ sức chui qua những tán lá rợp bên đường. Chen trong nắng là sự dàn trải đủ sắc màu của lá chớm thu.
    Xe chạy nghiêng theo triền dốc để lên những tầng đồi rợp vàng của nắng trộn lá. Dòng nghĩ anh theo lá rùng mình chuyển động trong sự tĩnh lặng của không gian vượt cao khỏi tầm những tiếng thở nặng của cuộc sống đời thường.
    Những tế bào diệp lục đang thoái hóa trên phiến lá cơ hồ lao xao trong anh nỗi khát khao nhẹ nhàng của một tiếng rơi vào hố thẳm của chính mình.
    Nếu không có những chiếc lá thỉnh thoảng chao xuống đậu trên mặt hồ, tưởng chừng anh có thể vớt được những đám mây trôi bồng bềnh trong nước.
    Chân mây gợn vàng pha tím, cái màu dẫn dụ tâm ta bước qua lằn ranh hiện thực đi vào quá khứ biết nuông chìu những đam mê.
    Cái khung cảnh tuyệt vời vào thu ở chỗ anh như thế, nhưng anh quá tệ, không viết được một đoản khúc hay.
    Phải chi em đang ở đây, để đẩy những dòng chữ thoan thoát bay ru vàng cả mây và phiến lá trong một vùng trời nước trong xanh.

    Sao em viết dễ quá, một tiếng rơi nhỏ nhặt bên đời cũng làm thành một trường khúc đủ cám dỗ anh nhập vai vào dòng nghĩ của em.
    Anh thì chỉ biết nghĩ, những ý nghĩ chân thành với bối cảnh, nhưng khi viết, còn phải lo kiểm soát từng con chữ theo mấy ngón tay vụng về của anh trên bàn phiếm. Gõ thì chậm mà ý tưởng cứ chạy đi không cách gì cưỡng lại. Cố níu, những mắt xích sự kiện đã không còn liên tục, thế là hỏng.
    Em đã từng la anh về cái tội lười biếng kiểm soát con chữ, nên những gì anh viết, theo anh - có ý thì hỏng lời, mà theo em - được lời thì mất ý.
    Mà anh, em biết, vốn là người "tự ái khiếm thị", nhắm mắt và tin ở mình, nên chi suốt đời sẽ không bao giờ viết được một "tác phẩm" theo cách gọi của em. Đành thôi, (cái nết đánh chết cái đẹp), vậy mà em đã "bằng lòng" anh về cái "nết" ấy!? Cũng ngộ.
    Thế là anh tự tin viết và gởi đi. Biết là khi đọc, em sẽ cười khúc khích về một anh chàng ngố đang ngắm cảnh trời đất vào thu mà còn vớ vẩn về một dấu yêu xa.

    Đã bảo, đi đâu anh cũng thấy em mà.

    Bởi em như gió, anh như lá
    xanh, vàng - anh, tùy gió - mùa - em.


    Cao Nguyên

    #17
      mây trắng 31.03.2009 09:43:20 (permalink)
      ...một góc hồn phiêu du
      Trời đỗ lưa thưa những hạt mưa cuối mùa... hoa lạc... giữa bến bờ thiên địa vạn vật trong mang mang lặng câm một cõi đi về trống trải hoang liêu dường như xa lạ mất biệt dấu tích yêu thương con người... Rơi...rơi...rơi. Một chiếc lá, hay một đóa hoa đã rời cành để thênh thang theo chiều gió rồi rơi xuống đời như sợi tơ trời. Hoa hay lá hay là tàn phai băng giá trong những cuộc phiêu du ngất ngưỡng của thiên thu tìm về quê quán cội nguồn xưa. Ta thơ thẫn, ta là hoa hay lá..., ta là ai, là ai... khi ngày đã sang đêm hay từ chốn thiên thu dữ dội cuồng phong chuyển thành mong manh cát bụi bên đường...
      #18
        Cao Nguyên Việt 31.03.2009 11:41:16 (permalink)
        Mùa hoa Hạnh Phúc




        "... từ khi Em là Thơ
        từng chữ - lời anh viết
        cho anh và cho người
        là tấm lòng tha thiết
        trong yêu thương một đời..."

        Là thế đó em, để quên những thường hằng nặng trĩu. Anh mỉm môi cười với chính anh khi cần vượt qua một dốc đời. Tìm cho mình chút bình yên hiếm muộn, sau hơn nửa thế kỷ phải sống qua với những xót xa chịu đựng.
        Và anh đã dựng lên trong chính anh một cõi riêng, có bầu trời thanh nhã và đất vạn hoa với tình người hương mật. Chỉ có thơ mới dựng lên được cõi riêng này để rong chơi trên chữ nghĩa thuần khiết nhân từ. Vậy là anh, đúng ra là thơ anh, đã nhập lưu vào vùng "tri túc", tự ban tặng cho mình "mùa hoa hạnh phúc"


        mùa hoa hạnh phúc


        một thoáng xa nhau
        anh nợ em nhiều lắm
        nợ mấy dòng thơ
        nợ một chữ tình
        nợ cả lòng tin
        nợ những vô hình!

        ngủ ngon nhé em
        bình yên về trả đủ
        gồm ngàn điều vui
        rộn ràng bối rối
        xuyên vạn lời tình
        đam mê đắm đuối
        trên triệu lời thơ
        yêu dấu tuyệt vời!

        vui lên nhé em
        quên đêm thao thức
        vì cuộc tình xa
        mùa hoa hạnh phúc
        chỉ một lần qua
        nên lời thơ vội
        nồng nàn thiết tha!

        Em không tìm thấy ở đó một vết bụi trần, không một chút bâng khuâng, không cả lời nghi hoặc. Hạnh phúc thanh thản, hồn nhiên nở như những cánh hoa nở để nhụy tỏa hương theo chu trình sinh thoái mà trường cửu bởi nét thiện mỹ ẩn trong hoa.
        Nếu nhờ thơ, mình có được sự bình yên, có được tình yêu và hạnh phúc, thì sao mình không sống giữa cõi thơ và cũng chết từ trong cõi đó? Mỗi chữ thương yêu là một đóa hồng rực đỏ trong trái tim mình, giữa đi hay về chỉ là một cõi.
        Không có nơi nào vừa bí nhiệm, vừa mê hoặc mà làm mình say đắm suốt một đời như thơ. Nên chi anh trân trọng từng chữ vào thơ, không có xảo ngôn và lời phù phiếm trong tất cả những tâm khúc viết cho tình yêu. Mỗi lời gọi nhau, trong tình yêu và trong tình người luôn chân thành cảm xúc.


        gọi nhau


        gọi nhau em nhé, bằng tâm
        về mai sau nhé, trong ngần bước đi
        ý tình, thơ ngỏ xuân thì
        lời đời, vút cánh chim di bạt ngàn

        gọi nhau em nhé, bằng duyên
        về mai em nhé, đường huyên náo mờ
        tình gần, trong nẻo hương mơ
        đời xa, lời giữa vật vờ khói sương

        gọi nhau em nhé, vô thường
        về mai em nhé, quên đường bụi bay
        vui tình, ý uống lời say
        mừng đời, thoát cuộc trùng vây thụ hình

        gọi nhau em nhé, bằng tình
        về mai em nhé, bóng hình nhập chung
        ý thơ, hồng nở đóa mừng
        lời đời, khuất lấp sau tầng hạo nhiên!

        Con chữ bật ra từ máu tim đã từng thắm đỏ trên sỏi đá, trên lá cỏ quê xưa, từng long lanh trong ánh mắt đã vì anh mà khóc. Những giọt lệ hồng thương yêu lại chảy vào tim, quyện trong dòng thơ thoát bay lên trời, theo mưa xuống đất, vô hình nhưng bất biến. Vòng luân chuyển tuyệt vời mà chỉ có thơ, trong đau thương vẫn cất tiếng hát ngọt ngào :

        hát từ thuở núi bàng hoàng nghiêng vỡ
        hát từ thời sông nức nở điêu linh
        giữa khi máu và mô hôi trộn lửa
        giọng đam mê quá nửa vẫn còn nồng


        Vậy thì cứ ở trong cõi thơ, cõi đạo của lòng mình trên hành trinh tìm đến sự bình yên thiện mỹ với người và ta.

        Ngủ ngon nhé em, theo lời thơ ru :

        khi anh chết, trái tim vẫn đập
        những nhịp riêng, rất riêng của em
        dìu em qua một thời khó nhọc
        lời thơ anh ru em từng đêm

        anh không muốn nghe lòng em khóc
        khi đêm về nhìn trăng vừa lên
        nghe tình nói với mình như thật
        sao buồn vui không anh một bên

        chỉ anh chết, thơ còn có mặt
        vì có em đứng giữa dòng thơ
        đã cùng hát theo người đi vỡ đất
        và chia buồn cho kẻ mất dòng sông!

        (ru em từng đêm)


        Cao Nguyên

        #19
          mây trắng 31.03.2009 21:54:29 (permalink)
          ...sự bắt đầu buông rơi

          Rơi đi...rơi đi hoa ơi, cho tất cả là thả lại trong thinh không mọi sự huyễn ảo cuộc đời. Hoa hay lá hay là mầu nhiệm vô thường một cõi tử sinh?...Ta đã thả trôi mọi sự bởi những dằn xé níu kéo từ mọi phía khiến ta thất đảm khi nhìn lại tim mình chỉ là một khoảng không mịt mù.
           
          Ta nhói buốt nhớ... niềm nhớ quay quắt...nỗi nhớ cuồng say...trái tim nồng nàn cháy bỏng những khát khao yêu dấu giao hòa nơi giọt lệ xanh trong của miền đất vĩnh hằng. Ánh trăng tan, ta ngồi mãi nơi góc tối cuộc đời ray rức, ngoắc ngoải bởi chính sự chọn lựa quyết liệt của mình giữa những điều không thể và có thể, là sự tự do cô đơn trong một tình yêu vô hạn không bao giờ hiểu nỗi ở ngay trong cuộc đời lắm nỗi thị phi này. Và chỉ trong bóng đêm dịu dàng tĩnh lặng ta mới cảm nhận được nỗi đau khuất lấp của cõi hồn ta thầm nhớ tái tê một điều xẻ chia thật huyền ẩn lung linh.

           Ôi, ta chìm đắm trong sự bay cao đến tận miền xa xôi dịu vợi rất đỗi hoan lạc khi nhẹ lòng buông thả những nặng nhọc trói buộc trong trùng vây cuộc sống ban mai dù rằng ta cũng rất yêu thương, rất cần thiết và cũng rất đợi mong.Ta nghe thanh âm gọi mời từ những ngày thơ ấu xa xưa bỗng xuyên thấu màn đêm sâu thẳm vẩy gọi ta đến cõi riêng tư huyền ẩn lạ thường này  (mỗi lúc ta đau đớn riêng ta). Một thần sắc dung dị mà đau khổ trong cái uy nghi tĩnh tại nhưng tuôn tràn một trái tim chất ngất yêu thương từ trên cõi cao vời đó. Và từ sâu trong tâm ta cứ khắc ghi hình ảnh này như thế. Rồi một ngày khi đứng trước khổ đau sinh tử, trong ta đã chợt lóe lên cái tia sáng mờ ảo ẩn hiện để hồn mình chợt  thênh thang bay cao thay vì qui ngã dưới chân cuộc sống quá ư nghiệt ngã lạnh lùng này.

          Ta như bơi trong dòng suối mát dịu hiền thanh thoát với tâm tư ” một khí cụ bình an” vươn tới cuộc đời. Bước chân qua bao dặm đường với manh áo phong sương có lẽ nào con  người đã chẳng để lại cho cuộc đời mong manh nhỏ nhoi này bao điều quý giá dù là  có vẻ nghịch lý lẽ thường nhưng  ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra nếu ta không thể nhìn đời bằng một trái tim đã được trui rèn thanh luyện  trong những thời khắc khổ đau oan khiên vẫn một lòng đằm thắm thương yêu. Ta ôm lấy tim mình thổn thức nghĩ suy bởi không lường được sự dấn thân trong tận hiến tâm linh đòi hỏi một sự quên mình triệt để thật rốt ráo như kẻ đang đi trên một lưỡi dao bén ngót mỏng mảnh nên lúc nào cũng phải tỉnh thức và nhất định không thể quay lui vì sợ hãi khổ đau. Một lúc lơ đểnh để cho sự ngọt ngào quyến rũ nên có lẽ ta mơ hồ đã bay mất đi tiếng gọi mời sâu thẳm của ngày tháng xa xưa cho tâm hồn thôi cũng đành như bất định trong cái phù du.
           
          Có không, khi ta đang lao mình xuống vực sâu thăm thẳm với một niềm tin vô bờ về một tình yêu vĩnh cửu dù rất mong manh như sợi tơ trời cùng với ngỗn ngang tuyệt vọng hải hùng trong cõi con người này vậy. Đêm tối dường như bao trùm phủ kín như một vị quan tòa tối cao ngăn chận mọi sự vẫy vùng của ta cho tới lúc ta kiệt sức mòn hơi để bắt đi cái linh hồn yếu đuối vốn chỉ khát khao có được hơi thở của chính mình trong tình yêu cuộc sống. Ôi, vòng gai quá nhiều những sắc nhọn sẽ trở thành nụ hôn tình yêu hiến thân bất diệt nếu cõi lòng ta trong trắng như tơ chẳng tham luyến mưu cầu chiếm hữu của nhân sinh.
            vad
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 21:58:43 bởi mây trắng >
          #20
            Cao Nguyên Việt 31.03.2009 22:56:43 (permalink)
            Cái Buồn Vui 




            Bốn mùa: XUÂN - HẠ - THU - ĐÔNG, cái dòng thời gian bị ngắt ra từng quãng. Nhưng không hẳn là sự chuyển mùa có một giới hạn rõ nét mà còn phải tùy nơi, tùy lúc.
            Có khác biệt của đất trời, là có khác biệt của lòng người. Cái Buồn Vui là khoảnh khắc của lòng người; tùy thời, tùy cảnh, tùy mức độ chao rung qua cảm xúc của người với Đời, với Người và với Mình ... trong những cái chung và những cái riêng.

            Có những cảm khái thuận lòng suy nghĩ, cũng có những cảm khái nghịch thường - lòng người mà, đôi khi nó biến đổi trạng thái nhanh như vận tốc ánh sáng.


            Đang vui rồi bỗng chợt buồn
            đang buồn muốn khóc, lại cười hả hê
            đừng hỏi ai tại sao lại thế
            mình hỏi mình, không dễ trả lời....

            Chuyện buồn vui thì vô kỳ hạn .

            Cũng may sự đột biến vô hạn đó, đã tạo trong ta ngọn lửa nhiệt tình, luôn cảm xúc trước nỗi xót xa, sưởi ấm bạn bè và sưởi ấm chính ta...Vượt qua giới hạn của bốn mùa và không gian cách biệt. Sự rung cảm nhạy bén đến độ đôi khi ta không làm chủ được những giòng nước mắt. Nó chợt đến, chợt đi cả khi còn những "nỗi-buồn-chiến-tranh " hay trong "thời hậu chiến". Cái cảm giác vế một cuộc ra đi nào cũng còn độ nóng. Từ cuộc ra đi xa lắc 45, rồi 75 và sau đó nữa. Như Anh vừa nhắc tôi về những người đã ra đi từ một bến sông.

            Nhắc một chữ là thấy buồn một chữ. Chữ SÔNG đó. Con sông nào làm ngăn cách lòng người và ngăn cách nhân sinh? Con sông nào đã đưa ta vào miền đất hứa? Con sông nào đã đẩy ta vào chốn lưu đày? Và con sông nào vẫn trong ta dạt dào nỗi nhớ từng con nước xuống lên, từng sâu nông do phù sa bù đắp, từng bến bờ của sự hợp tan...

            Như Nước của tôi! Phải. Đích thực là Nước của tôi. Nhưng sao tôi lại bỏ đi? Lại bất chợt nhớ đến câu của một người Bạn vừa mới viết ra: " Bị quê hương ruồng bỏ,giống nòi khinh ". Không. Giống nòi không khinh ta. Chúng ta là những mảnh của trăm cái trứng - đứa ra khơi, đứa được lên non... Sao lại bị rẽ khinh?
            Đất nước tôi. Giống nòi tôi. Vĩnh hằng là giòng nước mát, là cội nguồn ta mãi muốn quay về. Cái nôi của Lạc Hống vẫn ấm, với tiếng ru êm của bà mẹ Âu Cơ. Chỉ những ai mượn tiếng giống nòi tôi trong mọi ý đồ mưu cầu danh lợi, mới khinh bỉ những người cùng chung nòi giống với mình.

            Còn Quê hương - "Quê hương vẫn là chùm khế ngọt - Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người ..". Sự từ chối từ quê hương với người, hay từ người với quê hương, đều là sự bi đát trên chính cái thân phận của một quê hương.

            Cái Vui mày trốn đâu rồi
            Cái Buồn chễm chệ cứ ngồi ở đây?

            Nếu thấy chướng tai, gai mắt thì đá nó đi, quẳng nó đi, quẳng thật xa vào cõi vô ưu. Mà cái Buồn thì lúc nào cũng trên chân cái Vui. Buồn lại biến tướng dưới nhiều hình thức, dưới mọi tốc độ. Có khi chợt đến, chợt đi. Có khi bám hoài dai dẳng trong suốt một thời, đến nỗi có người không còn chịu nổi, đã tự giải thoát mình ... Có người thì lấy rượu giải sấu, rồi sầu càng sầu ...

            Nhưng cũng có người nhờ quá buồn mà tìm ra hạnh phúc. Đó là trường hợp của hai kẻ trên bước đường lang thang vì buốn mà gặp nhau. Qua một thời gian đã hóa gỉải được cái buồn và hai Họ nhận được tin báo hỷ. Lành thay. Thiện thay !!!
            Tôi nghe nói, những người thích làm thơ thì hay buồn hơn người bình thường. Có đúng như vậy không? Nếu đúng, thì có cần tránh xa họ cho đỡ buốn không? . Chắc là không. Vì tôi cũng thích làm thơ, mà làm thơ để giải buồn, thì chắc là buồn ít hơn người vì buồn mà làm thơ ?? !!!
            Có ai cười khi đọc qua đoản khúc này, là tôi đã mãn nguyện và rất cám ơn .
            Lành thay ! Thiện thay !


            110404


            Cao Nguyên


            #21
              mây trắng 01.04.2009 09:39:12 (permalink)
              Tình Bạn Hố Thẳm

              Tôi lang thang trên đường về nhà chợt nhận ra mình đang bước qua cầu nên đưa mắt nhìn xuống dòng nước hình như có vẻ yên ả  rồi bâng quơ trong lãng đãng nhớ (mà không biết ra sao nữa) mấy dòng thơ của Apollinaire

              ...Sous le pont Mirabeau coule La Seine
              Et  nos amours
              Faut – il qu’il m’en souvienne

              Và tự dưng thắm đượm cả tấc lòng ai một nỗi khoắc khoải trong chìm đắm lung linh một mặt trời đỏ rực tận phía xa xa, một chiếc thuyền con bé tí lơ ngơ, một đám lục bình trôi dạt liu riu.  Sao đẹp đến độ nao núng tâm hồn mà buồn lạ lùng ngơ ngẫn mãi  nơi ta bởi cứ xao xuyến lòng nhớ tự ngàn xưa đã có những tình yêu trót đã đi qua mà vẫn như còn đang hiện hữu trong đời sống nhân gian này...

              Chưa gặp mặt, tôi đã thấy tên bạn trong trí nhớ nhỏ nhoi này thật khiêm cung mà lại rất đỗi mênh mông, ấp áp một tình cảm cao rộng thâm sâu bàng bạc đã bao lần nâng nhẹ hồn tôi. Thật lạ lùng kỳ bí vì tôi không thể nào hiểu được sao lạ lùng đến thế chút tình thân xưa còn luyến lưu  bàng bạc nơi này. Tôi còn nhớ mãi khi lần đầu được thấy, tôi choáng ngợp vì cái ánh sáng trong mắt nhìn của bạn thật uy nghi tĩnh tại như được toát ra từ tâm tư của một bậc người cao nhã trong đời. Tôi giật mình chợt thấy ước mơ xưa cứ như một phép lạ được gửi tới qua bạn, một kỳ diệu - nhiệm mầu đang lấp lánh như ánh sao dẫn lối người đi cho bao ân sủng tràn đầy nơi xác thân tôi. Tôi không hề đắn đo vì tôi hiểu mọi sự trên đời như ánh chớp trong đêm nên tôi đã nhận lảnh một bài học tình yêu lớn lao ở nơi bạn kể từ đó. Tôi đã không chút ngại ngần khi tỏ bày niềm khao khát học hỏi mọi sự trong đời, Và thật ân cần nhẹ nhàng bạn mang đến cho tôi một bầu trời rộng mở bát ngát hương thơm tâm linh cho miền thơ dại khuất sâu còn chìm lắng giữa bao bộn bề cuộc sống mõi mòn. Rồi từng ngày... từng ngày, tôi chất ngất  khi hồn mình mãi mê bay bỗng trong cái thế giới huyền dịu lung linh với một nỗi lòng say đắm dịu dàng niềm hạnh phúc mà tôi âm thầm trọn hưởng nơi này.  Nó len vào tận sâu trong những ngõ ngách của một tâm tư vẫn mãi hằn dấu vết cô liêu im lìm từ dạo những ngày còn hãy ngu ngơ khờ dại lắm lắm của xa xưa...

              Tôi vốn không thích đám đông nên tôi vẫn thường tìm vào một nơi khuất bóng để bước vào một cõi riêng kỳ diệu của chính mình khao khát mọi sự lạ lùng và mảnh liệt cứ luôn quanh quẩn bên tôi thật là bí hiểm. Một sự huyền nhiệm tâm linh như một ân sủng cứ gọi mời tôi dấn bước trước lúc nhận biết ra mọi sự trong cuộc đời mình là một thử thách khôn lường để được thanh tẩy bước vào cõi gian nan. Xuyên qua từng cuộc chuyện trò với bạn, tôi như trên mỗi dặm đường của một con người vốn khát khao về sự hiểu biết một thế giới rất đỗi cao vời  xa cách như đời sống tâm linh bao trọn quanh mình, với một con người rất mực chân tình và thanh khiết , tôi chợt bừng nở cảm nghiệm một hạnh phúc thật vô bờ lung lắm. Có thể ư, một bản nhạc xưa của một người tài hoa xa lạ bạn vẫn tô thêm nét vẽ trong đời sống bởi chính sự hiện hữu người nghệ sĩ đó trong hiểu biết cho tôi. Một câu chuyện đời người lắng nghe như một dòng sông bạn nhẹ nhàng chia sẻ trong sự nghiêm chỉnh thấu hiểu bước đường cuộc sống bạn đã từng qua. Những trang đời đó như một dòng nước trong lành đã đưa tôi vào miền ký ức một quê hương sỏi đá khô cằn đã khắc sâu vào nỗi nhớ trong trái tim luôn khoắc khoải khôn nguôi một dáng đứng núi sông...

              Phải thế không, giữa bước đời hoang vu phiêu lãng bạn còn lưu giữ được nét cười thơ trẻ nơi cõi tim mình như vậy đó, dù vẫn là dáng ngoài vẻ như là phù phiếm xa hoa. Ngày xa xưa khi hãy còn trẻ dại, bạn giữa những con người đó với đôi mắt trong và đôi vai gầy như muốn co cụm lại với người với đời trông như một chàng nghệ sĩ lang thang đầy gió bụi, hình như không thích hợp là mấy nhưng không hiểu vì sao vẫn ấn tượng vô cùng. Đúng là một đôi mắt xanh trong lấp lánh ánh cười tươi nguyên cuốn hút người đối diện ghê gớm lắm. Đã lâu rồi, tôi không còn nhớ điều ấy đã đến và đi như thế nào nơi cuộc sống vốn thật lặng lẽ và nhiều sóng gió của tôi. Nhưng mỗi lần tôi chợt nhớ về bạn thì thật lạ lùng làm sao bạn lại đến bên tôi với nụ cười hiền hòa thân ái luôn trên môi. Bạn là một người bạn thân thiết duy nhất mà tôi có thể có sự giao tiếp cởi mở mà không hề vương mang một chút nghi ngại e dè nào dù là nhỏ nhặt nhất. Không hề gián đọan, suốt quảng đời từ lúc quen biết bạn cho mãi đến khi duyên xưa không còn nữa, tôi mới hiểu là cái tình bạn ấy là một điều quí giá thật trong suốt luôn long lanh giữa tâm tư tôi đến không ngờ cứ như là tôi với bạn cũng thường hay gặp gỡ và trò chuyện với nhau luôn vậy, như có như không, là gió là mây...

              Tôi đã đứng lại cùng dòng sông như dòng đời cứ miên man chảy mãi bao vấn vương nắng chiều vàng thắm nhớ nhung những cuộc tình tựa như chuyện những đóa hoa quỳnh thoáng ngang qua đời. Nhưng đùa vui phút giây sau lần đến bên nhau, người lại gặp tấm lòng ngàn năm nhớ thương ai rồi trân trọng quý yêu. Có vẻ như một tìm kiếm giữa cõi mịt mùng bờ bụi, mãi suốt con đường một tấm lòng ai kia luôn hoài vọng thiết tha một sự quay về chốn này, bờ bến tâm hồn nhau.

              Và sống lại một niềm vui dạt dào có ai nào ngờ, lại cũng chính là màu nắng long lanh bên người, dành trao cho tôi đó vậy, lúc ngây thơ dâng tặng cho đời chút giai điệu tình tự nhân gian khi bước qua cầu nhớ thương, bạn ơi!
              vad 

              #22
                Cao Nguyên Việt 01.04.2009 11:12:35 (permalink)
                mưa





                mưa! mưa! mưa em, trời mưa

                Có phải nhờ mưa mà mình gặp nhau? Gặp giữa đời thường, gặp trong thơ. Với đời thường, hay trong thơ, mưa dễ thương khi mưa vừa đúng lúc, mưa vừa niềm mong. Lãng mạn, nhẹ nhàng và thích thú, như hồi biết tựa đầu vào nhau dưới cái tán dù nhỏ xíu, thèm nhìn giọt nước lăn theo sợi tóc em chảy xuống vai trần.

                mưa! mưa! mưa em, trời mưa

                Câu thơ giản dị mà dễ thương quá chừng, dễ thương như em chưa tùng trau chuốt để đỡ vướng bụi đời, khỏi nhìn vào gương thấy mình lạ hoắc. Bởi dễ thương vậy, nên anh sợ em sũng ướt trong mưa khi anh ngoái nhìn em vừa ra khỏi cửa, ra với thiên nhiên với trời rây nắng. Vậy mà gió đã lay mưa, cho anh có cớ làm vừa lòng em.

                mưa! mưa! mưa rộn đường thơ

                Trong thơ anh, có những cơn mưa buồn nặng trĩu. Viết rồi, chẳng lẽ xóa đi. Dẫu gì, những giọt mưa Ngâu vẫn còn tồn tại, cho thơ có cớ nắm lại bàn tay vuột qua một thời, vuột qua một đời! Mà không quên, để lòng tự nhủ: âu đó cũng là một kỷ niệm đẹp. Một chuyện tình đẹp tựa vào lưng huyền thoại.

                tặng em những sợi mưa Ngâu
                anh vừa hái được trong màu thời gian

                Thật tình, anh muốn viết về những điều nhẹ hẫng như mơ. Nhẹ hẫng như nụ cười em, như tiếng chim hát trong vườn thơ:

                có tiếng chim hát vui buổi sáng
                trong khu vườn anh đang gieo thơ

                Mỗi cơn mưa, báo một vụ mùa, báo một khoảng thời gian vừa vụt qua, mất hút. Để thấy tiếc hay là thấy sợ những mắc xích thời gian siết lại, cuốn mình quăng vào cái trũng hư vô!
                Vậy mà anh sợ không gian hơn là thời gian, vì trong không gian luôn có những nghi hoặc kể cả sự nghi hoặc niềm tin:

                chữ em là thánh thể
                người nói đó bụi trần
                lời anh là sông bể
                kẻ nghĩ đó vực thâm

                ta với ta là bạn
                anh với em là tâm
                đời nghìn năm phỉ báng
                trên năm tháng hương trầm

                Thời gian ươm mầm, thời gian kết nụ trỗ hoa. Không phải là vui hơn sao, và nắng, và mưa dự phần vào sự tái tạo niềm tin trên những úa tàn. Hãy nhận sự vươn lên, đừng nghĩ về sự hủy diệt dưới sức hút khắc nghiệt của đời.

                em có thấy một dòng sông mới
                dâng phù sa vào gốc mạ thơm
                trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
                không hề lưu dấu vết căm hờn

                Time goes, you say? Ah no!
                Alas, Times stays, we go.

                Thời gian qua? Nàng ơi...
                Không phải,
                Chúng ta qua, Thời gian ở lại.

                Lời trong bài "The Paradox of Time" của Henry Austin Dobson hay tuyệt vời phải không em!

                Dưng không, chiều nay sao thấy buồn chi lạ, khi ngoài trời mưa Xuân lay bay. Lại phản phất những dòng chữ qua mưa tạt vào mái hiên xưa.


                mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
                về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!

                Tháng Năm, không phải là năm tháng
                chỉ là Tháng Năm còn những cơn mưa
                để anh có cớ làm vừa lòng em


                mưa! mưa! mưa em, trời mưa
                nép gần lại chút cho vừa ấm nhau!

                Cao Nguyên
                #23
                  Cao Nguyên Việt 02.04.2009 20:08:32 (permalink)


                  Phân vân với chuyện đi, về?



                  Từ một góc phố Việt trên xứ người, vào những ngày cuối năm. Tôi (hay bạn) được nghe những mẫu chuyện của người Việt xa quê, quanh chuyện Đi, Về từ nơi mình đang lưu ngụ đến vùng đất quê hương, nơi mình đã sinh ra, hoặc cưu mang sự sinh ra thế hệ tiếp sau chung cùng huyết thống.

                  Những mẫu chuyện mình nghe được:

                  Chuyện giữa chú Ba và thím Bảy:

                  - Chào anh Ba, anh chị vẫn mạnh khỏe chứ?
                  - Cám ơn chị Bảy, tôi thì cũng ổn, chỉ có bà nhà tôi không khỏe lắm, vì bị cao huyết áp, hay bị mệt nên bớt đi lại nhiều nơi.
                  - Tuổi già thật là chán anh, ai cũng bị chữ yếu, chữ bệnh làm phiền.
                  - Thì sinh, lão, bệnh mà. Tết này anh chị có về Việt Nam không?
                  - Dạ không, anh. Ông nhà tôi với thằng Út vừa đi chơi ở bển một tháng hồi giữa năm. Còn anh chị thì sao? Có về thăm quê Tết nay không?
                  - Chưa chị à. Cũng tính đi về một chuyến, mười mấy năm xa đất Tổ, quê Cha cũng nhớ lắm.
                  -...

                  Chuyện giữa hai người bạn:

                  - Hello, Tâm!
                  - Hello Trọng! Cậu đi đâu biệt tăm, lâu quá không gặp?
                  - Tớ mới đi theo một tour về Việt Nam ba tuần.
                  - Thì ra thế, sao không chờ Tết hãy về, có phải là phải vui hơn không?
                  - Có phép thì đi thôi, đâu chờ được. Vả lại mình về chơi cho biết thôi mà. Mình không sinh ở đó, nên mọi thứ lạ lắm. Dù mình nghe bố mẹ kể rất nhiều về Sài Gòn và những nơi hai người đã sống qua. Bố mẹ mình còn có ý định khi về hưu sẽ trở về Việt Nam để sống, với tâm trạng “lá rụng về cội”.
                  - Thì cũng nên, chim có Tổ người có Tông. Mấy cụ không thích cảnh cuối đời phải gởi thây nơi đất khách.
                  -...

                  ***

                  Những mẫu chuyện bình thường và giản dị như vậy, mình vẫn thường được nghe ở những nơi có người Việt sinh sống. Chủ đề xoay quanh vẫn là chuyện Đi, Về. Dẫu với sự suy nghĩ riêng tư nào thì Việt Nam vẫn là quê hương chính thống của mình. Điều duy nhất tồn tại (trong hôm nay và cả mai này) vẫn là sự không xác quyết về mục đích Đi hay Về Việt Nam?
                  Từ những mẫu chuyện vừa nghe, liên hệ vào những cảm nghĩ của rất nhiều người về vấn nạn này, như bài "Đi hay Về?" của anh T. Vấn tôi vừa đọc được trên tạp chí Nguồn (số 30), lại đưa tôi vào những băn khoăn trong cùng chủ điểm.

                  “… Về hay Đi? Về, hay đúng hơn trạng thái tâm linh của một con người nghĩ đến nơi chốn trở về là một miền đất bình yên và quen thuộc, là căn nhà xưa đầy ắp những kỷ niệm thuở ấu thời, là mái hiên đất nện lồi lõm vừa nhìn thấy đã ngửi ngay được mùi rơm khô chất đống sau mỗi mùa gặt dù đã nhiều năm xa cách. Còn Đi hay trạng thái tâm linh của những chuyến viễn du về vùng trời xa lạ, hứa hẹn những điều mới mẻ nhưng cũng không kém phần bất trắc, là cái háo hức của những tâm hồn non trẻ muốn tìm nơi tự khẳng định mình""… Về hay Đi, có phải đó là câu hỏi nhói lòng của một thế hệ Việt Nam hiện đang sống rải rác khắp nơi trên thế giới, và sẽ còn là câu hỏi nhói lòng không kém cho nhiều những thế hệ Việt Nam mai sau trưởng thành nơi xứ người" (Đi hay Về? – T. Vấn)

                  Đắc ý với bài viết chứa cả tâm trạng của lớp nguòi cùng lứa, cùng thời phải ra đi và muốn được trở về. Gợi tôi đọc lại những điều mình đã viết từ những năm qua với những bâng khuâng hằn vết trong tâm.
                  Từ nửa vòng trái đất, nhìn xuyên đại dương, vẫn luôn thấy bên kia bờ:


                  "... Bên kia bờ, xưa - đi vào kỷ niệm
                  những núi sông, đồng cỏ, thác hồ
                  mái rạ vàng theo chiều đổ nhấp nhô
                  nghé ngọ về chuồng, em ru điệu nhớ

                  Bên kia bờ, xưa - mãi là sự sống
                  theo nhịp rung cảm nhận của anh, em
                  dẫu muôn trùng xa, không thể nào quên
                  những hẹn ước, những chân tình gởi lại!..."
                  (bên kia bờ - thơ Cao Nguyên)


                  Vậy mà biệt ly, vậy mà xa cách muôn trùng!? Ôi nhớ! Nỗi nhớ ray rứt trong một đời người về quê hương với nhiều hệ lụy:


                  "... Biệt Ly!
                  Sao gọi biệt ly?
                  chân xa Quê Nội
                  Tâm ghì mộ bia
                  sáng đi nước mắt đầm đìa
                  chiều theo hương khói
                  chung chia cuộc buồn
                  khuya nghe ai gõ vào hồn
                  đưa tay hứng giọt
                  máu hồng còn tươi
                  dang chân đụng gốc sinh thời
                  lắt lay tiếng võng
                  ...ầu...ơi! Mẹ về
                  Mốt mai hết cuộc xa quê
                  xác mong nằm ghé
                  bên lề Cha Ông..."
                  (biệt ly – thơ Cao Nguyên)


                  Nên chi lòng vẫn thắt thõm với chuyện Đi, Về để ngắm, để nhìn thỏa thuê vùng đất Mẹ. Và chúc phúc cho nhau bạn ta cùng nỗi nhớ, nhắc cháu con còn đó một trời quê:


                  "...thuở cha mẹ dắt dìu nhau vượt biển
                  thuyền xuôi dòng, nước mắt ngược vào tim
                  mong sông núi nương hồn người linh hiển
                  giữ cho thơm vĩnh viễn mạch quê hương

                  chúc phúc cho nhau, khi ta còn nỗi nhớ
                  mãi yêu thương con đường nhỏ về làng
                  vẫn còn đó những cánh diều lướt gió
                  vút lên trời tuổi nhỏ tiếng cười vang!..."
                  (chúc phúc – thơ Cao Nguyên)


                  Mỗi khi khung trời mơ khép lại, mỗi trở mình là thao thức theo chuyện Đi, Về:


                  "... nếu đi mà thong thả
                  tội đếch chi quay về
                  cứ nhìn đời đon đả
                  ta dõi miết đường mê

                  nếu về mà an tịnh
                  cần quách gì cứ đi
                  ngồi lê đời bịn rịn
                  mê hoặc cõi hồ nghi

                  Đi, Về - đường khúc gãy
                  chồi nứt ngọn hoài thai
                  giấc đời xa ngọt ngậy
                  cong quắp khối hình hài..."
                  (gọi điêu tàn thức dậy – thơ Cao Nguyên)


                  Về đi! Về đi thôi! Ôi nỗi nhớ Huế, Sài Gòn, Hà Nội … rân trong tim bao nỗi bồi hồi:


                  "... Hà Nội với anh là kỷ niệm
                  thuở ấu thơ nghịch sóng Hồ Gươm
                  đốt lá bàng học bài Quốc Sử
                  thư trao em dòng chữ xuân thì

                  Hà Nội với anh là nỗi nhớ
                  Thăng Long - Bặch Đằng - Thê Húc - Cổ Ngư
                  ba-mươi-sáu-phố-phường
                  chân chưa dạo khắp
                  gói cốm sông Hồng đã nhạt múi hương

                  Hà Nội với anh - Nửa đời trăn trở
                  lửa bàng reo cháy vở học trò
                  nước mắt loang nhòa trang sử cũ
                  muôn dặm đường qua - giấc mộng hờ!..."
                  .
                  (Hà Nội với anh – thơ Cao Nguyên)


                  "... hất tóc em ngược chiều gió thổi
                  nhìn vai ngoan vượt nắng qua cầu
                  quay quắt nhớ, mười hai nhịp đợi
                  xuôi Nam Giao về Phú Vân Lâu
                  ...
                  qua Đập Đá tìm về Vỹ Dạ
                  bao nhiêu năm chưa lạ hàng cau
                  vẫn quanh quẩn mùi hương tóc sả
                  Huế chờ em vượt nắng qua cầu..."

                   
                  (Huế chờ - thơ Cao Nguyên)"
                  ...
                   
                  Sài gòn, Em và chiếc áo dài
                  dựng trước anh chân dung mùa Hạ cũ
                  có nắng chen mưa đùa ngọn tóc bay
                  nghe cánh phượng rơi đầy trong sóng mắt
                  ...
                  Sài Gòn Xưa, lụa vàng ươm vóc ngọc
                  mịn hồng da, đuôi tóc ủ vai trần
                  hăm hở bước nghêu ngao mùa guốc mộc
                  ngắm thơ tình trên vóc giấy hoa tiên
                  ...
                  Sài Gòn đam mê với Thơ và Nhạc
                  trên hành trình khao khát những dòng sông
                  sức quyến rủ những con đường, góc phố
                  chảy dọc đời tóc bạc hóa mây xanh

                  Sài Gòn ơi! thương quá tiếng Em, Anh
                  biết dỗ ngọt suốt bốn mùa hoa, trái
                  áo dài Mẹ, em vẫn còn giữ mãi
                  từng đường thêu dấu ái vẫn còn xinh..."


                  (Sài Gòn – Em và chiếc áo dài – thơ Cao Nguyên)


                  Bằng ấy những nỗi nhớ về quê hương chất đầy trong ký ức. Bạn nói đi,làm sao tôi chẳng mong Về? Dẫu trong lòng còn nỗi phân vân:


                  "mai Về
                  chứ chẳng phải Đi
                  Đi là hồi nẳm,
                  tưởng Đi không Về

                  phân vân
                  mãi chuyện Đi, Về
                  làm sao lòng biết
                  chắc Về hay Đi

                  quê nhà
                  hương hỏa, triều nghi
                  tổ tiên hiển hiện
                  sao Đi không Về

                  quẩn quanh
                  đau cuộc sơn khê
                  người cho tôi biết
                  nên Về hay Đi

                  Việt Nam!"
                  (phân vân - thơ Cao Nguyên)


                  Trả lời chưa được từng ấy câu hỏi. Liệu lòng mình có thanh thản khi Về nơi còn nặng lòng với "hương hỏa, triều nghi"? Thời gian đang cuối bờ Tháng Chạp, Tâm đang giữa vòng luận thức Về, Đi. Đành tản mạn vài dòng cho thỏa chút tâm ý nghĩ về quê hương tuyệt vời xa tít đó!


                  "tháng Chạp rồi sao? Ồ sắp Tết
                  một năm đi, thêm một tuổi về
                  còn lại chi, những gì sẽ hết
                  trong cuộc đời lữ khách xa quê?

                  tháng Chạp đến, Đào Mai chớm nụ
                  thôn xóm vui chợ búa rộn ràng
                  mùi bánh mứt thơm lừng góc phố
                  trẻ con khoe áo mới đầu làng!

                  tháng Chạp về, những ngày giáp Tết
                  thương quá chừng, nhớ lắm quê ơi
                  những nỗi nhớ chưa hề biết mệt
                  trong tâm tư suốt một đời người!

                  cám ơn ai nhắc ta tháng Chạp
                  để không quên vị Tết quê nhà
                  dẫu thế sự thăng trầm đã khác
                  đất chôn nhau ấm lạnh trong ta!"
                  (Tháng Chạp - thơ Cao Nguyên)


                  Từ những ý từ hôm nay, tôi xin gởi đến mọi người lời chúc vạn sự an bình khi trước mặt đào hồng, mai vàng rộn nở trong nắng ấm của một mùa Xuân Mới, đợi một trả lời tương thích: Đi hay Về Việt Nam!

                  Cao Nguyên
                   
                  VA 1/2007
                  #24
                    mây trắng 03.04.2009 14:50:43 (permalink)
                    Mau hãy về đây trời xanh thẳm
                    Quê hương hồn nhớ… xưa xa lắm
                    Đất với người đi… chạnh núi sông
                    Hơi thở ta... nước non sâu  thắm!


                    #25
                      mây trắng 03.04.2009 14:52:47 (permalink)
                      Mây Ngàn Xanh Xao
                       
                       Khi con đường dài ra trong hoang vắng lầm lũi với cái lạnh gay gay của những chiều vừa tắt nắng, ta như thèm được sánh bước thong dong dọc theo những hàng cây đứng xanh xao thả mảnh hồn về phía chân trời xa mênh mang những cánh chim bạt ngàn. Trùng trùng vạn dặm khuất nẻo với mây trắng trời xanh dẫu rằng ví như có tìm về đi nữa thì biết có còn được nguyên màu của thuở ấy chăng! Nghĩ đến thắt lòng nghe như trong ta từng bước chân thân thiết trầm lắng âm thầm khuất sâu vẫn song song tồn tại bên nhịp đời hối hả của thời đại hôm nay rồi cũng sẽ dần rơi từng cánh nhỏ để hòa quyện vào mông lung tịch tĩnh của muôn đời nao. 
                       
                      Dịu vợi, mông lung như trong màu chiều có đẩm chút khói sương của loang loáng bao nhân ảnh là ngẫu nhiên tình cờ lúc đến lúc đi vẫn vẫy gọi ta muôn đời thắp sáng một cõi con người đầm ấm chứa chan. Chỉ là thế đó, là một sự ráo riết lên tiếng của con tim hắt bóng thời gian lên khung cửa đời sống mà ta một đời đi qua không thể thản nhiên. Có những khoảng trắng cách biệt đến tê người cũng không thể cầm giữ nỗi những đắm say day dứt trong lòng biết bao hoài vọng về những dấu vết còn hằn trong những khoắc khoải của thanh xuân thật xa thật nhớ. Miệt mài trong thác lũ ùa về từng buổi chiều vàng ánh lao xao những bước chân hoang mang gần gũi đến vô bờ nhưng xa xăm tít mù khơi. Ai vội lật từng trang đời khoắc khoải những niềm riêng trong cùng tận hoang vu mịt mù nên chi đời lung linh dở mộng tỉnh say, ta lần theo bước mộng biết người thuở xưa rồi dạt dào thương nhớ mông lung.  Ôi, một thoáng phù du trong tiêu sơ năm cũ như chơi vơi nơi khung cửa nhỏ, mây trời xanh thẳm vẫn ngàn năm dìu dặt khúc vui buồn. Một tiếng ngân dài vô vọng “ mộng tri âm ray rứt suốt trăm năm”, dẫu hoang đường vẫn hằn nỗi quạnh hiu trọn kiếp phù vân nơi lòng người lữ thứ...
                       
                      Trong cái thoảng lạnh nhẹ nhàng của nhớ nhung tôi như nghe được tiếng thì thầm của mây trời xanh. Thanh tân và bao la êm ái lòng ai lắng đọng tình tự của nhân gian lúc tìm lại chính mình, khi đối mặt với cuộc đời vốn như một tấm gương soi. Cái dòng chảy thiết tha đang lóng lánh những sắc màu kỷ niệm đã đưa ta về một thuở đất trời gió bụi cho mỗi một đời người cứ ngụp lặn với vỡ tan bao nhiệt huyết xây đời không thỏa, với duyên đôi lứa bèo mây cách trở.  Để ta nghe nỗi cuồng say rạt rào đang vo tròn ôm gọn hai vai người trong cái mõi mòn xanh xao thương nhớ, xót đau lẫn quẫn không thể rời bỏ những ràng buộc của cõi đời mênh mông.
                       
                      Nhớ là nhớ cái dáng vóc tuổi trẻ cuồng say, rắn rỏi cương nghị, đôi mắt người như rực lửa ước mơ, nữa miệng cười đầm ấm chan hòa với yêu thương. Lòng ai sao khỏi luyến lưu bồi hồi khi thấy lại tóc xưa “ ai nỡ thay màu gió “...Thương là thương lúc lịch sử chuyển mình, quê hương chìm nỗi, thân phận người thôi cũng gieo neo, để đôi mắt xưa chợt u uẩn tàn phai theo nhịp đời luân lạc... Sao có thể không động lòng thương mến nỗi gian nan như “ lửa “ thiêu đốt cả một đời quanh hiu. Xót là xót cái giam hãm thanh xuân, bổ mòn tâm huyết, xẻ héo xác thân,  khiến lòng người gục ngã hư hao trong cái xanh dài chơi vơi của chiếc bóng bên đời. Buồn là buồn thay cái tài hoa xưa sao vẫn còn khuất lấp chốn bụi mờ! Cái nguồn sống vốn mảnh liệt phong phú đến không ngờ như muốn chìm dần trong cái nghịệt ngã của thời gian. Tiếc là tiếc nỗi oái oăm ta  không thấy những cơ trời trong dâu bể đa đoan sẽ là phù sa đắp bồi của dòng sống hôm nay. Cái khắc nghiệt, gian nan sẽ là những mài giũa của lưỡi dao thanh khiết ban cho ai biết “ lửa thử vàng “. Đau là đau ta đã dữ dằn quá trong trái tim yêu thương còn lẫn lộn những ranh giới giữa con người, nên không thể nhẫn nại khoan hòa cho biển rộng trời cao để người mãi ra đi “ đầu không ngoảnh lại" cho sau lưng “thềm nắng lá rơi đầy”.
                       
                      Nên chi, “Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng “ là lúc tôi như trôi trên dòng hư ảo tâm tư trong lắng đọng bao nỗi ưu tư phiền muộn như cát bụi trong cõi trời đất bao la này vậy. Có gì đâu,  nếu như quanh đây vẫn còn đó trái tim người với nhịp sống dịu êm, an tĩnh sẽ để nhẹ nhàng một thời khắc nhớ và quên, tràn tuôn vào tận sâu thẳm ngõ ngách hồn ta rồi thóat ra như mây trắng giữa cõi trời bao la. Ừ nhỉ, nên có gì đâu hỡi người!... 

                       
                      Chớp mắt “ nữa môi cười “ thì tôi lặng yên nghe mưa mãi bên đời để “được, mất, bại, thành” bỗng chốc hóa thành hư không, nên chi mưa ơi xin cứ rơi mưa nhé! Cho nhẹ lòng ai khi ngồi ngắm mưa rơi...Vui là vui cái hữu tình bạn cũ gặp lại nhau, cuộc hàn huyên là bao nỗi thăng trầm, là thế sự nỗi trôi, là bao điều không thốt được nên lời nhưng thấy nhau là vẫn thấy đủ đầy cho dù là chưa trọn vẹn.  Mừng là mừng còn nghĩ nhớ đến nhau, còn trao cho nhau ánh mắt nụ cười dù cuộc đời là trăm nẻo ngược xuôi, là hợp tan, là cách trở muôn trùng, chẵng đáng là bao nhưng cũng ấm lòng trong giây phút thôi. Thích là thích bạn bè san sẻ cho nhau, cởi bỏ cho nhau khúc mắc cuộc đời để tìm lại chính ta trong quẫn quanh thế giới mong manh vô thường. Yêu là yêu sự dạn dầy mưa gió, những nỗi đau thương hằn dấu trong đời, sự bồi hồi trong hoài niệm thanh xuân đã xa ngút ..
                       
                      Tôi như thấy cuộc sống tuyệt vời quá, cho dù với cơn mưa dầm sùi sụt hay ngọn gió se buốt lòng của ngày hôm nay, trong phút giây này, khi niềm hạnh phúc yêu thương cứ dào dạt trong lòng mãi thôi!
                       
                      Một mảnh lòng son với giá băng
                      Ai đem trải chiếu cửa sông Hằng...
                      vad
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2009 14:55:14 bởi mây trắng >
                      #26
                        Cao Nguyên Việt 03.04.2009 20:36:13 (permalink)




                        Một chuyến đi


                        Chờ và hẹn mãi rồi cũng đến lúc phải thực hiện. Đó là việc đi tìm gặp những người bạn từ “cõi ảo” – những người đã quen qua chữ nghĩa trên nhiều trang web trong những năm qua – đã từng chung chia những vui buồn, bi tráng … trên từng đoạn đường sống qua. Những dòng chữ qua email, qua PM, qua văn thơ … mà lại hình dung ra nét mặt thân thương trên khung cửa màn hình. Mà không thân thương sao được, khi gọi nhau là anh, em, chú, bác … và cả những “đứa con” đã gọi mình là Ba … để nói về một điều gì đó – một gạch nối chuyển giao tâm thức từ những đã qua, còn lại giữa người, giữa ta; từ những hôm nay gởi lại mai sau. Những người đã nhìn quê hương Việt Nam trong bình minh rạng rỡ đầy hoa và nắng tình người; nhìn ở giữa trưa trong nóng nung nhiệt đới làm cạn kiệt dòng sông và khô hạn ruộng đồng quê mẹ; nhìn giữa hoàng hôn theo chớp mắt mất còn của những thân nhân, bè bạn xa, gần.

                        Trân trọng và giữ gìn tình cảm ấy suốt nhiều năm với hằng ngày gặp nhau trên Net qua trung gian những "con chữ". Đã thôi thúc mình phải đi, phải gặp để được nhìn, được nói trực tiếp với những người

                        Bạn. Phải vói tay chạm tới sự nồng nhiệt của những ân tình. Phải ôm lấy, vỗ vai, siết chặc tay, hôn nhau... để thấy đời mình còn có những thân tình đáng quí, đáng trân trọng giữ lại trong đời, như một động lực giúp mình tiếp bước trên hành trình với người, với ta.
                        Đi là đến, mừng biết chừng nào. Bởi trong đời đã có biết bao lần "đi không đến" , nên chi thường ám ảnh trong tâm những bất chợt không vui, rồi canh cánh trong lòng những điều tiếc nhớ.

                        Chỉ có 6 ngày cho những nơi cần đến với những cuộc hẹn gặp ở Cali quả thật ngắn, nên khi từ giả Cali, trong tâm mình đầy ắp những cảm xúc về những ưu ái mà mọi nguòi dành cho mình không thể viết ra hết bằng lời trong một lúc.

                        Mỗi người mà mình đã gặp là một người Bạn - Một chữ Bạn thôi là cả tâm tư sâu lắng ý tình về ngoại cảnh dung thân, về nội tâm ân nghĩa. Bề bộn thế mà đôi khi một tràng cười, một nét nhìn đã thâu tóm được những điều muốn nói. Những nét nhìn tiếp nối, háo hức dẫn mình đi qua từng điểm hẹn. Hồi hộp, đợi chờ siết tay nhau, nhìn trong mắt nhau cái cảm nhận "đồng thanh tương ứng".

                        Ôi những cánh cửa tâm mở rộng nhiệt thành đã tiếp đãi mình như tình anh em ruột thịt, như những nguòi bạn chí thân dẫu chỉ mới lần đầu gặp mặt. Mối thân tình đến nỗi, trong một cái email do Sông Cửu gởi sau hai ngày gặp mặt đã viết: "... không dám nhìn lại, sợ sự xúc động làm nặng những tâm tư..."

                        Ôi Bạn, giá mà mình con thời gian ngồi bên nhau tỉ tê những điều chưa nói hết. Có lẽ mình không nói hết đâu Bạn ơi! Từ chiếc cầu khỉ nơi Bến Tre quê Bạn, đến những dãi núi điệp trùng của cao nguyên hùng vĩ của một thời mình lưu ngụ trong chiến tranh, đến vùng núi Lào Cay sương muối hòa tan trong nuóc mắt của những tháng năm nếm trải ngục tù. Nhiều quá, cảnh vật và lòng người nhét dồn trong ký ức, làm sao trong thoáng chốc khơi quật lên cho hết. Rỉ rả thôi nhé Bạn, văn thơ ta nhỏ giọt từng hồi khi máu ta còn luân lưu trong huyết quản. Nhớ và viết như một nỗi đam mê chuyển mạch đời vào tâm, từ tâm thoát ý gởi người cả chất bi và tráng của một thời ta nhập cuộc cho đấu tranh vì tự do, cho nhân bản cuộc đời, và cho nguyên ủy sự lưu vong của nhiều thế hệ.

                        (để nhớ về chuyến đi Cali - tháng 6/2006)

                        Cao Nguyên
                        #27
                          Cao Nguyên Việt 06.04.2009 10:12:15 (permalink)



                          G ọ i
                          ......điêu tàn thức dậy







                          Sau một bài viết ngắn như một niệm khúc gởi Nhạc Sĩ Trịnh Hưng, khi anh vừa ra đi vào cõi vĩnh hằng. Nhạc sĩ Phan Anh Dũng gởi cái link cho tôi nghe lại 2 bài nhạc của anh Trịnh Hưng: Tôi Yêu và Lúa Mùa Duyên Thắm với chính lời thơ của anh. Mới thấy tâm hồn anh rộng trãi bao la trên những cánh đồng Miền Nam thắm tình sông nước:

                          "kìa cùng đùa chơi trẻ thơ ca hát say đời
                          dù nghèo mà vui hỏi ai không hé môi cười!"
                          (Tôi Yêu - Trịnh Hưng)

                          Tôi đã hân hạnh gặp con người có hồn thơ chơn chất ấy, với nụ cười rộng mở chứa niềm vui với những thân quen.
                          Nhắc cuộc gặp với nhạc sĩ Trịnh Hưng trong ngày Đại Hội Thân Hữu của Hội Thơ Tài Tử Hải Ngoại ở Washington.DC vào tháng 10 năm 2004. Tôi chợt nhớ trong đêm ra mắt Tuyển Tập Thơ "Cụm Hoa Tình Yêu 10", có một kỷ niệm khó quên.

                          Một trong những vị khách mời dự đêm ra mắt sách là Nhà Văn Trần Quán Niệm. Người mà trong lời ngỏ chúc mừng Đại Hội Thơ Tài Tử Hải Ngoại, đã đọc bài thơ "gọi điêu tàn thức dậy" của tôi trong tuyển tập Thơ "Cụm Hoa Tình Yêu 10".

                          Gợi nhớ đến, tôi vẫn còn bồi hồi từ tâm thức buồn của bài thơ được chọn đọc như một bất ngờ.

                          gọi điêu tàn thức dậy
                          uống cho hết chua cay!

                          Có giọt lệ rưng đau thấm vào lòng chăng? Có phải chữ nghĩa muốn khởi quật lên một tia sáng của hoài vọng: sau khi uống hết chua cay, sự điêu tàn hoang hóa sẽ trở mình hồi sinh những cánh đồng vàng rực lúa vụ chiêm, triều nghi xưa đượm tình hương sắc cũ, núi sông xanh sau cuộc chiến thê lương.

                          Thê lương đến độ phải bỏ nước ra đi. Đi để tìm sống trong cái lý lẽ làm người được bảo vệ bằng công bình nhân ái.

                          Đi với mục đích thoát những xiềng xích hận thù. Dẫu biết đi mà lòng đau như cắt khi để lại sau lưng bao thân thương của Đất, của Người.

                          Đi để rồi suốt nhiều năm sống trên đất người, lòng vẫn luôn cật vấn, cật vấn đến độ hóa ngông gọi điêu tàn thức dậy:

                          Nếu đi mà thong thả
                          Tội đếch chi quay về
                          Cứ nhìn đời đon đả
                          Ta dõi miết đường mê

                          Nếu về mà an tịnh
                          Cần quách gì phải đi
                          Ngồi lê đời bịn rịn
                          Mê hoặc cõi hồ nghi

                          Đi, Về - đường khúc gãy
                          Chồi nứt ngọn hoài thai
                          Giấc đời xa ngọt ngậy
                          Cong quắp khối hình hài!

                          Cả cái chồi nứt mầm lên cũng không xanh được, thì ngọt ngậy đời bao giờ mới có. Trách chi cái hình hài không quắp lại vì những nỗi đau mất Nước, tan Nhà!

                          Thế kỷ này thật tội
                          đau thương quá hóa rồ!
                          (gọi điêu tàn thức dậy)


                          *


                          "Lúa thắm vàng đầy đồng
                          Người sống với tình mặn nồng
                          Như cùng nhau xây tình yêu sông núi
                          Tô màu cho nước Việt ngày thêm tươi!"
                          (Lúa Mùa Duyên Thắm - Trịnh Hưng)

                          Ôi yên ả và thành bình chi lạ
                          Phù sa thơm ôm gốc mạ xanh!

                          Vậy mà điêu tàn! Vậy mà hoang phế! Uổng công thơ chuốt chữ cho đời!
                          Còn đâu trên những cánh đồng cò bay thẳng cánh, rôm rả tiếng hát:

                          ... gánh thóc về
                          gánh thóc về...

                          Chỉ còn những đường khúc gãy, mỗi nhìn trước nhìn sau nghẹn những niềm đau, khi người làm ruộng thiếu gạo ăn, khi trẻ đến trường không lành tấm áo!
                          Mặc, tôi vẫn gọi điêu tàn thức dậy, uống niềm tin để thoát cơn đau.

                          Phù sa rồi lại thơm
                          Lúa đòng đòng mẩy hạt
                          Câu thơ lồng tiếng hát
                          Trong khúc nhạc đồng quê

                          Những tấm lòng gặp nhau từ tâm điểm ấy - Ân tình gởi núi sông!

                          Tạm biệt hôm qua, hay vĩnh biệt hôm nay, ngày mai... chỉ là sự vắng mặt không là sự xa cách của ngôn từ thơ, nhạc viết cho đời, viết về nguồn cội quê hương.
                          Khi điêu tàn thức dậy, con mắt thơ không nhìn sự đổ nát mà nhìn qua khao khát để tìm về Tổ Quốc trong tim!

                          Cao Nguyên

                          Virginia 13/5/2008.
                          #28
                            mây trắng 06.04.2009 19:38:39 (permalink)
                            ..thênh thang ôi phiêu diêu ngất ngưỡng
                            Rơi...rơi...rơi...ta rơi như phiêu du cuối đời trong hơi thở sau hết để dìm mình nơi suối ngọc lãng quên với những dấn thân tận lực khôn cùng của kẻ không còn đầu óc cũng chẵng thể nào có nỗi trái tim...Ta đã trống rỗng trong hoang sơ tàn lụi đến vô bờ với tĩnh lặng mênh mông của sự phù phiếm cả đời này. Ta ngước nhìn từ dưới đáy sâu thăm thẳm bỗng động lòng nhận biết một tình yêu huyền nhiệm cho hồn ta theo nhờ nương náu bay cao. Thật nhẹ nhàng lung lắm nỗi lòng ai sau những mõi mòn tê tái, và êm ái làm sao bởi những nhọc nhằn trĩu nặng oằn đau. Sự trầm lắng mới nơi linh hồn ta nghe chừng như dịu dàng và tĩnh tại trong thênh thang phơi trải. Đơn sơ mà tinh tế rồi cũng đã nẩy sinh trong ta sự an hòa thấu triệt một tình yêu chan chứa thật ân cần đằm thắm thiết tha nên đã tuôn chảy mảnh liệt đến không ngờ giữa lòng sóng đại dương như một hòa khúc thiên thu của nỗi cô liêu nhẫn nại khôn cùng.
                             
                            ...an hòa rốt ráo chăng hỡi ơi!
                            Rơi...rơi...rơi. Một sự chết lặng ngất ngây đã mõi mòn tan biến, một nỗi hoang tàn cứ ngùn ngụt thiêu rụi bao nhẫn nại kiếm tìm trong sự mày mò xơ xác của thân ta hữu hạn vô minh rồi bỗng dường như lạ kỳ mất dấu...để nơi ta thơ trẻ mông mênh với mọi lãng quên. Ôi, lai láng hồn ta trào dâng chất ngất nỗi đam mê cuộc sống diệu kỳ nên ta đã chẳng một phút giây ngại ngần lặng lẽ thả nghiêng mình uống trọn chén hân hoan sau hết của niềm đau cô quạnh đến tận cùng tim óc, thịt xương ta nơi lều vắng tịch liêu.
                            vad
                            #29
                              Cao Nguyên Việt 07.04.2009 22:00:29 (permalink)
                              phảng phất




                              Đã hết tuần đầu của Tháng Tư/2009. Bầu trời Miền Đông vẫn còn xám xịt, mưa lai rai kéo cái lạnh chạy dài từ Đông vào Xuân. Cây trong rừng muốn thay lá mà nắng chưa chìu. Vườn nhà, mấy khóm hoa tulip cố nhoi lên để khoe màu, mặc nắng mưa. Tội những cọng cây yếu hơn mùa trước vì thiếu nắng, cánh vẫn xòe ra gợi ánh mắt người, chờ nụ cười của hôm nay và ngày mai.
                              Tiếng cười chưa khẩy lên trong không gian vắng lặng bên ngoài. Tôi đi tìm hương quá khứ trên những trang sách báo cũ tiếc hoài chưa chịu vất đi, sợ khối chữ nghĩa ân tình trở thành bụi thời gian. Có thể đó là sự đồng cảm với một người bạn văn: Mỗi lần dọn nhà, thấy sách báo mà thương, vất đi cũng nhẹ phần khuân vác, nhưng sợ lòng mình man mác những ưu tư! Sách báo in nhiều cũng tội cho rừng vơi màu xanh của lá, nước lũ vượt nguồn xoáy vỡ đất quê!

                              Còn bao năm nữa ta mài mực
                              viết phóng lên trời mấy dấu than!

                              Đỡ tốn mực và tốn giấy, thì viết phóng lên trời chắc cũng vui dẫu chỉ là những dấu chấm than!! Tiếc là cứ loay hoay mãi với việc người, việc ta mà khất lần bữa viết. Hoặc cảm thấy đã viết đủ điều nên viết, viết thêm chưa chắc đã khá hơn với giòng nghĩ vốn đã trầm cảm.



                              Nhặt tờ Phố Văn số 44 - tháng 10/2004, với chủ đề "Thu nói với người", chợt thấy mênh mông đời của mộng, cho dẫu muốn "gọi điêu tàn thức dậy".

                              Mộng dằng dặc, mộng nặng đầy
                              níu hồn trầm ý, đè gầy lời tâm!

                              Bật ra được hai câu thấm dòng hoang ngữ giữa chiều vơi, lại thấy nôn nao viết điều gì đó cho ta giữa khoảnh thời gian gác bút niệm đời!
                              Ấy vậy mà vừa đọc lời Trần Doãn Nho giới thiệu tập truyện của Lâm Chương: "Tôi để ý, càng ngày, Lâm Chương càng viết ngắn đi... càng ngày anh càng kiệm lời hơn". Ngẫm mà hay! Sự kiệm lời của một nhà văn chuẩn mực là muốn nâng niu từng hạt chữ cho nghĩa tỏa hương thơm. Thấy mà ham.
                              Tôi cũng muốn: thử xem một tháng thơ không viết/chữ nghĩa dư ra được bao nhiêu.
                              Nín viết, kiệm lời thế mà mấy tháng qua, chữ dư ra không đủ lấp kín cái dấu hỏi em quăng vào mailbox của tôi: sao im lặng thế?
                              Giữa thời tress lây lan cùng khắp mặt địa cầu do tiếng vỡ của những đồng tiền rơi vào hố thẳm! Sự im lặng của chữ đồng nghĩa với sự khuất bóng của một nhân sinh. Và em thảng thốt nhìn khung trời vắng bóng chân thơ! Dẫu đã báo trước:

                              mai anh cùng chữ ẩn cư
                              rảnh, mời em ghé cội từ thăm anh.


                              Vậy mà vẫn sợ đóa hồng em chờ đặt vào không đúng chỗ, hoặc tôi như chưa từng có mặt trong đời! Mà tôi thì vẫn muốn mình hiện hữu dẫu chỉ là phảng phất:

                              chẳng thế, thời xưa buồn mất nẻo
                              bờ bến hồng hoang tự thuở nào
                              bia đá rêu xanh lời đáy mộ
                              đời lạnh mùa thương những khát khao

                              trăng đã vì đêm bàng bạc sáng
                              sao người không vì núi thẳm xanh

                              Hôm nay viết chừng ấy, để em biết tôi còn có mặt, dấu chân thơ còn trên lối xanh của một thảo nguyên xưa!


                              VA 4/4/2009

                              Cao Nguyên

                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9