100 bài thơ hay thế kỷ 20
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 7 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 102 bài trong đề mục
Huỳnh_Gia 18.03.2007 14:47:14 (permalink)
30. Bao giờ trở lại - Hoàng Trung Thông

Các anh đi
Ngày ấy đã lâu rồi
Xóm làng tôi còn nhớ mãi
Các anh đi
Bao giờ trở lại
Xóm làng tôi trai gái vẫn chờ mong
Làng tôi nghèo
Nho nhỏ bên sông
Gió bắc lạnh lùng
Thổi vào mái rạ
Làng tôi nghèo
Gió mưa tơi tả
Trai gái trong làng vất vả ngược xuôi
Các anh về mái ấm nhà vui
Tiếng hát câu cười
Rộn ràng xóm nhỏ
Các anh về tưng bừng trước ngõ
Lớp đàn em hớn hở theo sau
Mẹ già bịn rịn áo nâu
Vui đàn con nhỏ rừng sâu mới về
Từ lưng đèo
Dốc núi mù che
Các anh về
Xôn xao làng tôi bé nhỏ
Nhà lá đơn sơ
Nhưng tấm lòng rộng mở
Nồi cơm nấu dở
Bát nước chè xanh
Ngồi vui kể chuyện tâm tình bên nhau
Anh giờ đánh giặc nơi đâu
Chiềng Vàng, Vụ Bản, hay vào Trị Thiên
Làng tôi thắng lợi vụ chiêm
Lúa thêm xanh ngọn, khoai lên thắm vồng
Giảm tô hai vụ vừa xong
Đêm đêm ánh đuốc dân công rực đường
Dẫu rằng núi gió đèo sương
So anh máu nhuộn chiến trường thấm chi.

Bấm tay tính buổi anh đi
Mẹ thường vẫn nhắc: biết khi nào về?
Lúa xanh xanh ngắt chân đê
Anh đi là để giữ quê quán mình
Cây đa, bến nước, sân đình
Lời thề nhớ buổi mít tinh lên đường
Hoa cau thơm ngát đầu nương
Anh đi là giữ tình thương dạt dào.

Các anh đi
Khi nào trở lại
Xóm làng tôi
Trai gái vẫn chờ mong
Chờ mong chiến dịch thành công
Xác thù chất núi bên sông đỏ cờ
Anh đi chín đợi mười chờ
Tin thường thắng trận, bao giờ về anh?

****************
#31
    Huỳnh_Gia 18.03.2007 18:55:20 (permalink)
    31. Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng? - Chế Lan Viên

    Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm!
    Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
    - Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất
    Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc,
    Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn,
    Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc.
    Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng...
    Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả
    Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn:
    Trái cây rơi vào áo người ngắm quả,
    Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn,
    Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ,
    Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn...
    Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời,
    Cửa vẫn đóng và Đời im im khoa
    Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời
    Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ
    Văn Chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi!
    Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con thì lại muộn?
    Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút giây bây giờ
    Buổi đất nước của Hùng Vương có Đảng,
    Mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ,
    Thịt xương ta, giặc phơi ngoài bãi bắn
    Lại tái sinh từ Pắc Bó, Ba Tơ...
    Không ai có thể ngủ yên trong đời chật
    Buổi thủy triều vẫy gọi những vầng trăng.
    Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt,
    Gỗ trăm cây đều muốn hóa nên trầm,
    Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt,
    Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng...
    Ôi! Trường Sơn vĩ đại của ta ơi!
    Ta tựa vào ngươi, kéo pháo lên đồi,
    Ta tựa vào Đảng ta, lên tiếng hát,
    Dưới chân ta, đến đầu hàng Đờ-cát,
    Rồng năm móng vua quan thành bụi đất,
    Mỗi trang thơ đều dội tiếng ta cười!
    Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác
    Chim cu gần, chim cu gáy xa xa...
    Ruộng đoàn tụ nên người thôi chia cắt,
    Đêm no ấm, giọng chèo khuya khoan nhặt,
    Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta.
    Rồi với đôi tay trắng từ Đinh, Lý, Trần, Lê...
    Đảng làm nên công nghiệp.
    Điện trời ta là sóng nước sông Hồng
    An Dương Vương hãy dậy cùng ta xây sắt thép,
    Loa thành này có đẹp mắt Người chăng?
    Ong bay nhà khu Tỉnh ủy Hưng Yên
    Mật đồng bằng mùa nhãn ngọt môi em
    Cây xanh ngắt đất bạc mầu Vĩnh Phúc...
    Ôi! Cái thuở lòng ta yêu Tổ quốc
    Hạnh phúc nào không hạnh phúc đầu tiên?
    Ôi, cái buổi sinh thành và tái tạo
    Khi thiếu súng và khi thì thiếu gạo
    Nhung phù sa đẻ ra những Cà Mau thịnh vượng mai sau.
    Dẫu là Chúa cũng sinh từ ruột máu,
    Ta đẻ ra đời, sao khỏi những cơn đau?
    Hãy biết ơn vị muối của đời cho thơ chất mặn!
    Ôi! Thương thay những thế kỷ vắng anh hùng,
    Những đất nước thiếu người cầm thanh gươm nghìn cân ra trận,
    Nhà thơ sinh đồng thời với mưa phùn và những buổi hoàng hôn,
    Cả xứ sở trắng một màu mây trắng,
    Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn?
    Chọn thời mà sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ?
    - Cho tôi sinh ra buổi Đảng dựng xây đời,
    Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể,
    Ta với mẻ thép gang đầu là lứa trẻ sinh đôi,
    Nguyễn Văn Trỗi ra đi còn dạy chúng ta cười...
    Cho tôi sinh giữa những ngày diệt Mỹ,
    Vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến lũy
    Bên những dũng sĩ đuổi xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi.

    *************
    #32
      Huỳnh_Gia 18.03.2007 18:58:34 (permalink)
      32 . Lời mẹ dặn - Phùng Quán

      Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
      Mẹ tôi thương con không lấy chồng
      Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
      Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
      Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
      Ngày ấy tôi mới lên năm
      Có lần tôi nói dối mẹ
      Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
      Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
      Ôm tôi hôn lên mái tóc
      - Con ơi
      trước khi nhắm mắt
      Cha con dặn con suốt đời
      Phải làm một người chân thật.
      - Mẹ ơi, chân thật là gì?
      Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
      Con ơi một người chân thật
      Thấy vui muốn cười cứ cười
      Thấy buồn muốn khóc là khóc.
      Yêu ai cứ bảo là yêu
      Ghét ai cứ bảo là ghét
      Dù ai ngon ngọt nuông chiều
      Cũng không nói yêu thành ghét.
      Dù ai cầm dao dọa giết
      Cũng không nói ghét thành yêụ
      Từ đấy người lớn hỏi tôi:
      - Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
      Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
      - Bé yêu những người chân thật.
      Người lớn nhìn tôi không tin
      Cho tôi là con vẹt nhỏ
      Nhưng không ! những lời dặn đó
      In vào trí óc của tôi
      Như trang giấy trắng tuyệt vờị
      In lên vết son đỏ chóị
      Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
      Đứa bé mồ côi thành nhà văn
      Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
      Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
      Người làm xiếc đi giây rất khó
      Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
      Đi trọn đời trên con đường chân thật.
      Yêu ai cứ bảo là yêu
      Ghét ai cứ bảo là ghét
      Dù ai ngon ngọt nuông chiều
      Cũng không nói yêu thành ghét
      Dù ai cầm dao dọa giết
      Cũng không nói ghét thành yêụ
      Tôi muốn làm nhà văn chân thật
      chân thật trọn đời
      Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
      Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
      Bút giấy tôi ai cướp giật đi
      Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
       
      ***************
      #33
        Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:00:50 (permalink)
        33. Có khi nào - Bùi Minh Quốc

        Có khi nào trên đường đời tấp nập
        Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
        Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
        Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu.

        ************
        #34
          Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:13:06 (permalink)
          34. Trời và đất - Phan Thị Thanh Nhàn

          Chiều nay chắc giận em ghê lắm
          Anh bực mình triết lý lung tung
          Hai đứa ta như trời với đất
          Tính tình sao xung khắc vô cùng

          Vâng, trời đất chẳng hề thân thiết
          Và tính tình có giống nhau đâu
          Trời vui buồn ồn ào lộ liễu
          Đất trầm tư suy nghĩ trước sau

          Anh ơi! Nếu ví được cao xa như thế
          Em cũng chẳng là trời đất gì đâu
          Nhưng anh có biết không? trời đất
          Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

          Nhưng trời đất dẫu cao xa lồng lộng
          Tính vẫn thường bồng bột đổi thay
          Khi giận dữ bão nghiêng đất lở
          Bão tan rồi trời xanh ngây thơ

          Đất khiêm nhường màu xanh lay động
          Và thẳm sâu lặng lẽ sinh sôi
          Trên mặt đất chính là cuộc sống
          Có cần chi biện bạch nhiều lời.


          *************
          #35
            Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:15:06 (permalink)
            35. Thị Màu - Anh Ngọc

            Người mấy trăm năm làm rung chuyển những sân đình
            Làm điên đảo những phông màn khép mở
            Người táo bạo
            Người không hề biết sợ
            Người chưa từng lùi bước trước tình yêu

            Người phá tung khuôn khổ những điệu chèo
            Để cuộc sống ùa lên đầu cửa miệng
            Người trung thực đến không cần giấu giếm
            Cặp môi hồng con mắt ướt đong đưa

            Người cả gan sàm sỡ cả cửa chùa
            Chọn sắc áo cà sa mà chọc ghẹo
            Thừa sinh lực nên người luôn túng thiếu
            Nên hương trầm tiếng mõ khéo trêu ngươi

            Người đi qua nghiêng ngả những trận cười
            Chấp tất cả lời ong ve mai mỉa
            Người chịu hết mọi thói đời độc địa
            Chiếc quạt màu khép mở vẫn ung dung

            Trên môi người câu hát cứ trẻ trung
            Từng sợi tóc cũng rung theo nhịp phách
            Mùi táo chín, mùi hương, mùi da thịt
            Người đi qua sân khấu tới đời thường

            Người sống trong hơi thở của nhân dân
            Mấy trăm năm ai để thương để giận
            Câu sa lệch cũng hò reo nổi loạn
            Nhịp trống gầm lên những khát vọng không lời

            Những khát vọng nằm sâu trong mỗi trái tim người
            Được sống đúng với lòng mình thực chất
            Những xiềng xích phết màu sơn đạo đức
            Mấy trăm năm không khóa nổi Thị Màu

            Những cánh màn đã khép lại đằng sau
            Táo vẫn rụng sân đình không ai nhặt
            Bao Thị Màu đã trở về đời thực
            Vị táo còn chua mãi ở đầu môi.
             
             
            ****************
            #36
              Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:17:47 (permalink)
              36. Bến đò ngày mưa - Anh Thơ

              Tre rũ rợi ven bò chen ướt át
              Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa.
              Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt
              Mặc con thuyền cắm lại đậu chơ vơ.

              Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo
              Vài quán hàng không khách đứng xo ro.
              Một bác lái ghé buồm vào hút điếu
              Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho.

              Ngoài đường lội họa hoằn người đến chợ
              Thúng đội đầu như đội cả trời mưa.
              Và họa hoằn một con thuyền ghé chở
              Rồi âm thầm bến lại lặng trong mưa.

              *************
              #37
                Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:21:19 (permalink)
                37. Đất nước - Nguyễn Đình Thi

                Sáng mát trong như sáng năm xưa
                Gió thổi mùa thu hương cốm mới
                Tôi nhớ những ngày thu đã xa

                Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
                Những phố dài xao xác hơi may
                Người ra đi đầu không ngoảnh lại
                Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy

                Mùa thu nay khác rồi
                Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
                Gió thổi rừng tre phấp phới
                Trời thu thay áo mới
                Trong biếc nói cười thiết tha!

                Trời xanh đây là của chúng ta
                Núi rừng đây là của chúng ta
                Những cánh đồng thơm ngát
                Những ngả đường bát ngát
                Những dòng sông đỏ nặng phù sa
                Nước chúng ta
                Nước những người chưa bao giờ khuất
                Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
                Những buổi ngày xưa vọng nói về!

                Ôi những cánh đồng quê chảy máu
                Dây thép gai đâm nát trời chiều
                Những đêm dài hành quân nung nấu
                Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.

                Từ những năm đau thương chiến đấu
                Đã ngời lên nét mặt quê hương
                Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
                Đã bật lên những tiếng căm hờn

                Bát cơm chan đầy nước mắt
                Bay còn giằng khỏi miệng ta
                Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
                Đứa đè cổ, đứa lột da...

                Xiềng xích chúng bay không khóa được
                Trời đầy chim và đất đầy hoa
                Súng đạn chúng bay không bắn được
                Lòng dân ta yêu nước thương nhà!

                Khói nhà máy cuộn trong sương núi
                Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
                Ôm đất nước những người áo vải
                Đã đứng lên thành những anh hùng

                Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
                Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
                Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
                Lòng ta bát ngát ánh bình minh.

                Súng nổ rung trời giận dữ
                Người lên như nước vỡ bờ
                Nước Việt Nam từ máu lửa
                Rũ bùn đứng dậy sáng lòa !

                ****************
                #38
                  Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:25:07 (permalink)
                  38. Bếp lửa - Bằng Việt

                  Một bếp lửa chờn vờn sương sớm
                  Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
                  Cháu thương bà biết mấy nắng mưa

                  Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói
                  Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi
                  Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy
                  Chỉ nhớ khói hung nhèm mắt cháu
                  Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay

                  Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa
                  Tu hú kêu trên những cánh đồng xa
                  Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà
                  Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế
                  Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế
                  Mẹ cùng cha bận công tác không về
                  Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe
                  Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học
                  Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc
                  Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà
                  Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?

                  Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi
                  Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi
                  Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh
                  Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh
                  Bố ở chiến khu bố còn việc bố
                  Mày có viết thư chớ kể này kể nọ
                  Cứ bảo nhà vẫn được bình yên

                  Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
                  MỘt bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn
                  Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng
                  Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa

                  Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ
                  Bà vẫngiữ thói quen dậy sớm
                  Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm
                  Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi
                  Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui
                  Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ
                  Ôi kỳ lạ và thiêng liêng- Bếp lửa

                  Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu
                  Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả
                  Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở
                  Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?

                  ************
                  #39
                    Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:27:37 (permalink)
                    39. Nghe tiếng cuốc kêu - Hữu Thỉnh

                    Những đám mây bay đi
                    Tôi với người ở lại
                    Cuốc kêu ngoài bến sông

                    Cuốc kêu vì bẫy hiểm
                    Bèo leo nheo nước lên
                    Tôi âm thầm gọi tên
                    Bàn ghế và quần áo cũ
                    Tuổi trẻ đột ngột về
                    Ngơ ngác nhìn tôi
                    Những cánh diều để chỏm
                    Vui hơn điều đáng vui
                    Bánh đa phồng giữa chợ
                    Che bớt một phần buồn
                    Tôi ngồi gọi tên những quân bài tam cúc
                    Xe pháo mã những ngả đường xa lắc
                    Còn lại thôi hồi tiếng cuốc kêu.
                    Cuốc kêu từ ngày chưa ai đặt tên cho cuốc
                    Cha tôi nhào đất đắp đường

                    Ông táo bằng đất
                    Chiếc chén bằng đất
                    Những người uống rượu lần lượt bỏ đi
                    Cha tôi cầm chiếc chén lên
                    Như cầm một phần đời mình
                    Đã khô ra thành đất

                    Cuốc kêu ngoài bãi xa

                    Cuốc kêu từ ngày cây tre chưa đủ lá đan sàng
                    Trên đất ướt có người đến ở
                    Họ bắt đầu như một chiếc rễ nâu
                    Họ làm ra mọi thứ để nuôi nhau
                    Mong con cái có ngày mở mặt
                    Trời tối thì cậy ngọn đèn
                    Ngọn đèn bấc thắp bằng đầu lạ
                    Ngọn đèn bấc gió nhiều phen cướp mất

                    Cuốc kêu ngoài bến xa!

                    Cuốc kêu từ ngày em lạy mẹ lạy cha
                    Đi theo một sợi tơ hồng
                    Về với anh thành vợ thành chồng
                    Tình yêu nhiều đứt nối
                    Ta xin rừng một chiếc giường con
                    Xin đất một chiếc ấm nhỏ
                    Một đời người mà chiến chinh nhiều quá
                    Em níu giường níu chiếu đợi anh
                    Em trát những người con trai đẹp
                    Đợi anh
                    Chỉ mong anh về
                    áo rách cũng thơm
                    Chiếc chạn nhỏ với vài đôi đũa mộc
                    Anh cứ tưởng sau chiến tranh thì toàn là hạnh phúc
                    Chúng ta đã từng vỏ võ đợi nhau
                    Nhưng không phải em ơi, cuốc kêu không phải thế

                    Trưa nay có điều gì mà cuốc kêu như xé
                    Tôi mất hai người anh
                    Cả hai đều rất trẻ
                    Sáng nay lại có người hàng xóm chạy sang
                    Mỗi lần sau đám tang

                    Lòng ai cũng héo
                    Dạ ai cũng sầu
                    Tôi cứ tưởng không ai còn xấu nữa
                    Tôi cứ tưởng tốt với nhau bao nhiêu cũng còn chưa đủ

                    Nhưng không phải, trời ơi, cuốc kêu không phải thế.
                    Giếng nước than lắm kẻ chao chân
                    Khu vườn than: có những con sên ngấp nghé lên trời

                    Qua mùa hoa thì bướm cũng bay đi
                    Tôi ngồi buồn như lá sen rách

                    Cuốc kêu gì mà khắc khoải trưa nay
                    Tôi ngồi buồn tôi đếm ngón tay
                    Có mười ngón tay đếm đi đếm lại
                    Đếm đi đếm lại trời ngả sang chiều.

                    Chúng ta bị cái chết gạt về một phía
                    Bị hư danh gạt về một phía
                    Phải vượt mấy trùng khơi mới bắt gặp nụ cười.

                    Vừa bắt gặp nụ cười
                    Thì lại nghe tiếng cuốc.

                    ************
                    #40
                      Huỳnh_Gia 18.03.2007 19:38:20 (permalink)
                      40. Dọn về làng - Nông Quốc Chấn

                      Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng
                      Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn
                      Vệ quốc quân chiếm lại các đồn
                      Người đông như kiến, súng dày như củi.

                      Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ,
                      Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai
                      Mấy năm qua quên tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy,
                      Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi
                      Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi
                      Cơn gió bão trên rừng cây đổ
                      Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa
                      Ðường đi lại vắt bám đầy chân.

                      Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng.
                      Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi,
                      Nó vơ hết áo quần trong túi
                      Mẹ địu em chạy tót lên rừng
                      Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng
                      Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải
                      Bà lòa mắt không biết lối bước đi.

                      Làm sao bây giờ: ta phải chống!
                      Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
                      Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
                      Súng nổ ngay đì đùng một loạt,
                      Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
                      Cha ơi! Cha không biết nói rồi...

                      Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
                      Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
                      Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc.
                      Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín", con im.
                      Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
                      Không ván, không người đưa cha đi cất.
                      Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng,
                      Con cởi áo liệm thân cho bố;
                      Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
                      Máu đầy tay, trên mặt nước tràn...
                      Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
                      Băm xương thịt mày, tao mới hả.

                      Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang
                      Dọn láng, rời rừng, người xuống làng
                      Người nói cỏ lay trong ruộng rậm
                      Con cày mẹ phát, ruộng ta quang.
                      Ðường cái kêu vang tiếng ô tô.
                      Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ.
                      Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá.
                      Mặc gà gáy chó sủa không lo,
                      Ngày hai bữa rau ta có muối.
                      Ngày hai buổi không tìm củ pấu, củ nâu
                      Có bắp xay độn gạo no lâu,
                      Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm,
                      Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con
                      Quả trên cành không lo tự chín tự rụng,
                      Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng.
                      Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng,
                      Ra đường xe, hát nói ung dung
                      Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước
                      Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai,
                      Chân đi có giày không sợ nẻ
                      Trên đầu có mũ che nắng mưa.
                      Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!
                      Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà,
                      Giặc Pháp, giặc Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta.
                      Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ.

                      ***********
                      #41
                        Huỳnh_Gia 19.03.2007 07:54:01 (permalink)
                        41. Những đứa trẻ chơi trước cửa đền-Thi Hoàng

                        Ông từ giữ đền ơi xin ông đấy
                        Chấp với bọn trẻ ranh rửng mỡ làm gì
                        Thế là ông cười rồi ông nhỉ
                        Cho chúng nó chơi đừng đuổi chúng đi.

                        Này thằng Tâm con nhà bố Tầm
                        Trước cửa đền xin đừng giồng cây chuối
                        Lại còn hét như giặc cái
                        Con bé cái Nhân con bà Nhẫn kia.

                        Những mắt cười vê tít lại cứ như sợi chỉ
                        Gạch sân đền ấm lên ửng má
                        Tiếng trẻ con non màu lá mạ
                        Vệt mồ hôi tươi mưởi quệt ngang mày.

                        Thật tuyệt vời thằng cháu ông Đương
                        Ngón tay cái rất to cho được vào lỗ mũi
                        Ra đây nhảy dây, ra đây trốn đuổi
                        Chúng như là hạt mẩy dưới hoàng hôn.

                        Hoa mẫu đơn cũng tưng bừng í ới
                        Khói hương bài thơm tỉ tê lân la
                        Cây vun tán lên vun xôi đóng oản
                        Gió liu riu cho thấm tháp chan hòa.

                        Chợt ngẫm thấy trẻ em là giỏi nhất
                        Làm được buổi chiều rất giống ban mai
                        Thánh cũng hân hoan ...đố ai biết được
                        Ngài ở trong kia hay ở ngoài này.

                        ***********
                        #42
                          Huỳnh_Gia 19.03.2007 08:24:15 (permalink)
                          42. Vào chùa - Đồng Đức Bốn.

                          Đang trưa ăn mày vào chùa
                          Sư ra cho một lá bùa rồi đi
                          Lá bùa chẳng biết làm gì
                          Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
                           
                          **************
                          #43
                            Huỳnh_Gia 19.03.2007 08:39:08 (permalink)
                            43. Đường về quê mẹ - Đoàn Văn Cừ.

                            U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân
                            Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần
                            Lại dẫn chúng tôi về nhận họ
                            Bên miền quê ngoại của hai thân

                            Tôi nhớ đi qua những rặng đề
                            Những dòng sông trắng lượn ven đê
                            Cồn xanh, bãi mía kề liên tiếp
                            Người xới cà, ngô rộn bốn bề.

                            Thúng cắp bên hông, nón đội đầu
                            Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu
                            Tiếng u chẳng khác thời con gái
                            Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au.

                            Chiều mát đường xa nắng nhạt vàng
                            Đoàn người về ấp gánh khoai lang
                            Trời xanh cò trắng bay từng lớp
                            Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.

                            Tà áo nâu in giữa cánh đồng
                            Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng
                            Bóng u hay bóng người thôn nữ
                            Cuối nón mang đi cặp má hồng.

                            Tới đường làng gặp những người quen
                            Ai cũng khen u nết thảo hiền
                            Dẫu phải theo chồng thân phận gái
                            Đường về quê mẹ vẫn không quên

                             
                             
                            ***************
                            #44
                              Huỳnh_Gia 19.03.2007 10:10:04 (permalink)
                              44. Đò lèn - Nguyễn Duy

                              Thuở nhỏ tôi ra Cống Na câu cá
                              níu váy bà đi chợ Bình Lâm
                              bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
                              và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.

                              Thuở nhỏ tôi lên chơi đền cây Thị
                              chân đất đi đêm xem lễ Đền Sòng.
                              mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
                              điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.

                              Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
                              bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan
                              bà đi gánh chè xanh Ba Trại
                              Quán cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn

                              Tôi trong suốt giữa đôi bờ hư thực
                              giữa bà tôi và tiên phật thánh thần
                              cái năm đói củ giong riềng luộc sượng.
                              cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm

                              Bom Mỹ giội nhà bà tôi bay mất
                              đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
                              Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
                              bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn?

                              Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
                              dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi
                              Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
                              Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!

                              **********
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 7 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 102 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9