1. Cánh Diều Vĩnh Hằng (Kính viếng hương hồn mẹ)
Tuổi thơ tôi - một cánh diều,
Mẹ là ngọn gió nương chiều vuốt ve.
Cha là dây bện dây se,
Giữ cho đúng hướng chở che tứ bề.
Chúng con lần lượt xa quê,
Cha già mẹ héo ủ ê đợi chờ.
Bất ngờ ... Tiếc nuối ! Bất ngờ ...
Mỗi khi nhớ lại vẫn ngơ ngẩn lòng.
Mỏng manh rối tựa bòng bong,
Em buồn, chị nản, vợ chồng đớn đau.
Giá như ta có phép mầu,
Đưa cha đón mẹ qua cầu trầm luân.
Cả nhà lại được quây quần,
Sáo diều vi vút – mùa xuân, vĩnh hằng.
Hà Nội năm 2000
-------------------
NGUYỄN HỒNG ÁNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2007 21:50:30 bởi T34 >