Khi cạn lời vui
Trần Vấn Lệ Một con ngựa trắng qua đèo. Hai con ngựa trắng bay theo mây trời.
Mùa xuân, em nói: qua rồi. Lời vui, anh chẳng còn lời với em!
Chúng ta, hai đứa, một thềm. Thời gian nghe đã rã mềm dưới chân.
Chiếu, mình cuộn, giấu vầng trăng; tơ, em hết kéo, sách cầm, anh buông...
Một con ngựa trắng qua truông. Hai con ngựa trắng xé luồng mây bay.
Nếu đời kín được vòng tay thì hơi thở đã có ngày đóng băng!
Chúng ta làm sáo qua sông, lồng son thôi cũng chiếc lồng, vậy thôi!
Kim chi ngọc diệp còn rơi, biết đâu hai đứa, một đôi, chẳng lìa?
Ô con ngựa trắng bay kìa! Ô con ngựa trắng bay kìa trong mây...
Mùa Xuân sương mấy lớp dày, để anh xé vụn rải đầy tóc em...
Mùa yêu chừ cũng qua rồi, xác xao lá rụng bên ngoài cõi riêng.Em chừ mấy giấc cô miên mà sao vẫn thấy như mình còn đôi...?
Dạ Quỳnh
Thứ Sáu, 15/6/2007 - 4:01:55 PM