(tiếp theo)
MC:
Xin cám ơn nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng. Và câu hỏi thứ hai chúng tôi muốn đặt cho nhà ngoại cảm tiếp theo đó là: Kính thưa nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, chúng tôi được biết, để có thể dùng khả năng ngoại cảm đặc biệt này, giúp đỡ cho mọi người, đặc biệt là những người có thân nhân đã mất, mà không tìm được hài cốt, cô và gia đình đã phải trải qua một thời gian khá dài chịu sự dèm pha, chê cười, thậm chí xa lánh của những người xung quanh. Vậy tính đến nay bằng khả năng ngoại cảm cô đã giúp tìm được khoảng bao nhiêu hài cốt. Trường hợp nào đã để lại cho cô nhiều kỷ niệm ấn tượng sâu sắc nhất trong những chuyến đi tìm hài cốt như vậy. Xin cô vui lòng cho biết.
Phan Thị Bích Hằng:
Tính cho đến nay thì cái thời gian làm việc của tôi tính bằng thời gian thì khoảng 17 năm. 17 năm có lẻ đi tìm mộ. Về cái số khoảng bao nhiêu hài cốt ấy, thì con số này không chính xác được. Trước đây thì tôi cũng có ghi chép, ghi chép lại. Chỉ có ghi, ví dụ như ghi tên thôi. Ngày hôm nay đi làm cho những ai và tìm được bao nhiêu ngôi mộ, thì thường là tôi đánh dấu vào đấy. Đánh một cái dấu chữ nhân (x). Thế còn hôm nào mà đi tìm mà thất bại, thì tôi thường cũng ghi lại tên, và tôi đánh một dấu trừ (-). Năm 96, thì tôi đã, tôi đã đánh dấu như vậy được trên 2000 trường hợp, trên 2000 trường hợp vào năm 1996. Và trong trên 2000 trường hợp đấy thì có 17 trường hợp là đánh dấu trừ, có nghĩa là không thành công. Từ năm 96 đến năm 97, thì có một cái giai đoạn chuyển tiếp, tức là giai đoạn đó tôi lập gia đình và sinh con đầu lòng. Chính vì thế nên thời gian đấy tôi làm việc ít hơn, và số lượng giảm đi.
Trong quá trình làm việc thì cũng có rất là nhiều những cái động cơ, những cái nguyên nhân và thậm chí có thể có những cái duyên nữa, khiến cho tôi thực ra là rất nhiều lần, nhiều lần lắm tôi tự mình cảm thấy quá mệt mỏi. Thời gian đầu tiền thì mệt mỏi vì dư luận xã hội. Bởi vì cái nhìn, cái sự kỳ thị của những người xung quanh. Thực ra tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình hoàn toàn bình thường. Một gia đình trí thức không dễ chịu gì với cái chuyện là tự nhiên lại có một người con cứ dở âm, dở dương. Cái điều đó là cái điều gia đình tôi chịu nhiều áp lực vô cùng, và kể cả những chị, em của tôi. Chị gái tôi lúc đó đang học trường y và chị gái tôi đã đem tất cả những kiến thức của mình học được về y học để phân tích về em gái mình. Và nhiều khi chị tôi nói những câu là “Chị buồn lắm, chị khổ lắm! Tại sao tự nhiên em lại như vậy?” Thế rồi cả bố, rồi cả mẹ, những cái chuyện mà áp lực, những cái điều mà gia đình phải chịu đựng hồi đó lớn vô cùng. Và tôi chỉ có một người bạn, nói là người bạn thì không đúng, nhưng thực sự đúng như một người bạn, bởi vì đấy là ông. Bởi vì ông tôi rất hiểu. Ông là người sống của những cái từ những thập niên 20, thập niên 30. Là cái thời buổi mà những câu chuyện tâm linh ý, là người ta xem xét ở một góc độ khác, chứ không phải như sau này, những thập niên 50, 60. Thì ông luôn luôn tin tưởng và ông luôn luôn giúp tôi là tìm hiểu nguyên do, lý do vì sao. Và một người nữa, không phải là chị ruột của tôi mà là con của một liệt sĩ. Chị đấy cũng là người góp phần giúp tôi nhìn nhận đúng đắn về khả năng của mình và không đi lệch hướng. Đó là cái chị Phạm Thị Hơn, tức là con độc nhất của liệt sĩ Phạm Văn Nhiên mà tôi chơi với chị và tôi chia xẻ với chị tất cả những cái điều mà tôi làm. Và chị cũng là người giúp tôi, ví dụ cứ lần nào tôi đi đâu về, đi công tác, thì chị bảo “Hôm nay em đi đâu, tỉnh nào? Em đã làm được bao nhiêu người?” và chị ghi chép lại. Tức là chị chỉ ghi tên lại thôi và chị cũng đánh dấu giúp tôi như vậy.
Thế rồi đến năm 96, 97. Năm 96 thì tôi vẫn tiếp tục làm, tôi còn đi miền Đông Nam Bộ, đi làm ở Bình Dương này, rồi ở Long An, rồi còn đi cả ngày ròng rã ở trên sông Vàm Cỏ Đông ấy, đi bằng cái ho-bo của công an để đi tìm liệt sĩ hy sinh ở hai bên bờ Vàm Cỏ Đông. Và lúc đấy tôi nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi đi tìm liệt sĩ và sau đó về tôi sẽ tạm biệt cái công việc này để tôi lập gia đình và yên ổn với cuộc sống gia đình. Bởi vì lúc đó bạn trai của tôi là một sĩ quan quân đội, là công tác ở Học viện Hậu cần, thì cũng là là một người rất là… rất là… là có tâm trong những việc về tâm linh. Nhưng mà bạn trai của tôi cũng ra cho tôi một điều kiện. Tức là anh thông cảm hoàn toàn, chia xẻ với em, nhưng khi lấy nhau rồi em phải hứa là em không đi làm việc này nữa. Anh muốn có một cuộc sống bình yên và tôi hứa, tôi hứa với… với người yêu như thế. Nên là tôi định là cái chuyến đi ấy là sẽ là cái chuyến khóa chốt lại và có lẽ là cái con số trên 2000 nó sẽ khoanh lại ở đấy. Thế là tôi cũng ngồi tôi sắp xếp tỷ lệ, tôi bảo là trong hơn 2000 trường hợp mà lại có 17, 2567 trường hợp mà có 17 trường hợp đánh dấu trừ, có nghĩa là sác xuất của mình cũng tương đối đấy chứ. Và tôi tạm thỏa mãn với cái kết quả ấy. Và xếp gác tất cả công việc lại để lo cho việc riêng.
Và cũng rất là may, cùng trong thời điểm đấy thì nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Liên xuất hiện và tôi chia xẻ bớt tất cả những khối lượng công việc sang cho anh Liên. Nhưng có một cái việc mà khi tôi sinh con trai đầu lòng ấy thì khi cháu được gần 2 tháng tuổi rồi, thì có một cụ già 80 tuổi rồi cụ đi ra và cụ nhờ tìm mộ cho con trai cụ là liệt sĩ. Thì một lời từ chối khéo léo tôi nói rằng “Cháu đang nuôi con nhỏ, cụ cứ về đi khi nào con cháu khoảng một tuổi thì cháu sẽ giúp cụ”. Cái lúc đó thì cũng trong thời gian sinh nên tôi cũng chưa kiểm chứng lại cái khả năng của mình có còn hay không, thì tôi trả lời cụ như vậy. Cụ ra cửa thì cụ buồn bã cụ nói rằng “Không biết là có sống được đến ngày ấy không”. Bởi vì đấy là con trai duy nhất của cụ «Có còn sống đến lúc con cô ấy được 1 tuổi không”. Thế tôi nghĩ rằng một cụ già đã đi từ trong miền Nam ra, tám mươi mấy tuổi đầu rồi, một cái khát vọng cuối cùng của cuộc đời là tìm thấy cái nắm xương tàn của người con đã đi chiến đấu hy sinh, cớ sao mình lại có thể vô tình với cái nguyện vọng của cụ. Đối với mình, mình cảm thấy là nhỏ nhoi, cụ nói là nhỏ nhoi, nhưng mà nó vô cùng lớn lao. Thế tôi gọi cụ quay lại, tôi quyết định tôi gọi lại “Cụ ơi, quay lại đây”. Và tôi nhủ, thầm nhủ với lòng mình và nói với con trai rằng “Mẹ chỉ nốt lần này thôi con ạ”. Thế thì tôi giúp cụ và sau 3 ngày thì cụ bay trở vào và cụ gọi điện từ ngã ba Long An, ngã ba Thu, cụ quay điện, cụ điện thoại ra cụ nói rằng cụ đã tìm thấy hài cốt của con trai. Thế, và đã đào được và hiện nay cụ đang chuẩn bị đưa con trai về quê. Và tôi cũng chia sẻ với cụ niềm vui ấy, nhưng mà tôi cũng nói luôn với cụ rằng “Sau khi cụ đi về, cháu giúp cụ xong là mấy ngày nay cháu bị mất sữa. Con cháu không có sữa để bú”. Thế thì 3 ngày sau khi an táng con trai xong thì cụ lại bay ra. Và tôi vô cùng xúc động: tự tay cụ bê một két sữa Ông Thọ, cụ mang lên, nhà tôi ở trên tầng 2 mà. Cụ bảo là “Ông gửi cho cháu để cháu uống sữa để con trai có sữa để bú”. Và thực ra thì không hiểu cái sự nhiệm mầu từ cái người liệt sĩ kia, hay là cái sự nhiệm mầu từ tấm lòng của ông cụ mà truyền sang tôi. Ngay tức khắc mà tự tay cụ bật cái hộp sữa đó ra và bảo với mẹ tôi rằng “Bà nguấy cho cháu”. Thế mẹ tôi pha cho tôi một cốc sữa rất là nóng để uống. Thế thì trong khi uống bao nhiêu thuốc của Viện Bà mẹ Trẻ em, rồi uống thuốc bắc thuốc đông, thuốc tây nhiều lắm thì chả thấy gì cả. Nhưng khi sau uống xong cốc sữa của ông cụ mang ra, cốc sữa Ông Thọ thôi, sữa nóng ấy. Thì hai tiếng sau thì sữa về rất nhiều và con trai lại có sữa bú.
Thì cái lúc đó thì… cái niềm vui đấy được nhân lên, là tôi từ bỏ luôn cái ý định. Tức là tôi bảo là chỉ có một cố gắng rất nhỏ của mình thôi mà một ông cụ hơn 80 tuổi, sức sống bừng trở lại trên cái khuôn mặt già nua, khổ sở kia, thì tại sao mình lại không làm nhỉ. Thế là tôi lại nhủ thầm là: thôi, sẽ làm, khi nào con.. con lớn sẽ làm.
Thế và đến lúc con tôi 4 tháng rưỡi thì tôi về ngoại, trốn về quê ngoại. Thực ra là không phải về thăm bố mẹ đâu mà tò mò về muốn biết xem là bây giờ mình có nhìn thấy nữa không. Ngoài cái việc nhìn ảnh thì ra nghĩa địa có nhìn thấy không. Thế là có một chú, mẹ chú mất tích từ rất lâu năm rồi, thế là tôi bảo là “Cháu về quê, chú đi với cháu. Nhưng mà một là được, một là thua. Tức là nhất ăn nhất thua đấy. Có thể là cháu hết khả năng rồi. Nhưng mà cứ đi xem có nhìn thấy bà không”. Thì trước khi tôi sinh con tôi đã vẽ cho chú sơ đồ về cái vùng núi ấy để đi tìm rồi. Thế nhưng mà hôm đó tôi bảo “Cháu cứ đi trực tiếp với chú”. Thế là khi đi ra nghĩa… nghĩa địa, đi qua cái nghĩa địa rồi mới đến cái hang núi mà có mẹ chú ấy nằm theo như lời của bà cụ nói. Thì đi qua nghĩa địa một cái thì nghĩa địa ấy thì thực ra là đã có, tôi đi đến, tôi nhận ra là có lần tôi đã đến. Và câu nói rất là nôm na là gặp người quen, tức là những người âm mà tôi đã tìm thấy họ ấy. Thì họ cười, họ ra họ vẫy tay họ chào. Các bạn học của tôi mỗi lần qua nghĩa trang nó chỉ “Bạn Hằng ở trong kia nhiều lắm”. Thế là gặp người quen. Thế mọi người thấy tôi cứ dơ tay tôi vẫy chào thế này, nếu như những người chưa bao giờ biết thì tưởng là mình bị làm sao: đi ra khoảng không mà cứ vẫy tay thế này. Nhưng thực ra đấy là gặp những người mà tôi đã tìm, người ta nhận ra và người ta ra người ta cảm ơn. Và sau khi nhìn thấy như vậy thì tôi mừng, đứng lặng một lúc. Thế xong khi đến cái hang ấy, nhìn thấy bà cụ. Bà ấy ra bà ấy đón tôi và rất là vui cười khi nhìn thấy hai người con trai xuất hiện thì bà quay mặt vào trong, bà không nói gì nữa. Và tôi hiểu đấy là bà rất là giận dữ, thì bà bỏ đi vì giận con và sau đấy bà quay mặt bà không tiếp. Thế xong rồi tôi bảo “Cháu chỉ cần thế là đạt yêu cầu rồi”. Thế bây giờ nói chuyện với cụ lại mất năng lượng lại mất sữa lần nữa. Thế là tôi quay về.
Như vậy là tôi nung nấu với cái ý định là tôi sẽ quay trở lại tôi làm việc tiếp và cho đến khi mà… Và hồi đó thì thật ra là tôi đã… đã phải in một cái giấy dán ở cửa, dán ngay cầu thang, bất cứ chỗ nào nhìn vào để có thể đi đến nhà tôi là “Phan Thị Bích Hằng hết khả năng rồi”. Chỗ nào cũng dán cái đấy để có một cuộc sống bình yên. Để dành thời gian cho chồng cho con tôi đã dán ra như thế.
Nhưng rồi đến lượt Giáo sư Trần Phương. Tôi ở ấn cũng không được nữa khi mà ông tìm em gái mãi không được. Thì lúc đó tôi không biết Giáo sư là ai cả. Tôi chỉ thấy có một chú hiệu phó, chú đến chú nhờ tôi là giúp cho một người này. Thế thì tôi đến. Thực ra tôi rất là phật ý. Bởi vì đến nhà gì mà bát hương bàn thờ gì chẳng có. Song lại rất là đơn giản, lại hỏi ‘Bây giờ cần gì? Gọi hồn thì phải cần những gì?” Thế may quá trên đường đi tôi đã bảo với anh lái xe là “Anh mua một ít vàng tiền để đem vào cho… cho người mất. Và cái nhà ông này là như thế nào?”, thì anh chỉ bảo là hình như nhà ông này không có bát hương. Thế bảo “Được rồi, để anh hỏi xem”. Thế tôi bảo “Vậy thì anh cứ mua sẵn một ít vàng tiền. Không biết họ có chuẩn bị lễ gì không”. Thật ra tôi đến nhà Giáo sư không hề có một cái gì: lễ cũng không có nữa. Thế là tôi cũng chẳng cần biết cái người đang ngồi trước mặt mình là ai,với một cái tâm trạng hơi bị ức chế, là bởi vì cái sự chuẩn bị sơ sài đấy thể hiện cái sự thiếu tôn trọng. Đấy là tôi suy diễn như vậy. Và tôi… tôi nhìn Giáo sư, tôi bảo là “Bác không có bàn thờ là hơi khó đấy. Bởi vì nếu mà bác không thờ thì làm sao người âm về với bác được. Nhưng thôi cháu thử cố gắng vậy”. Thế lấy một cốc nước với mấy cái lễ tôi mang đến, chỉ vậy thôi. Thế thắp hương thì gọi cô em gái của bác lên. Nhưng rất may, tức là trong cái hoàn cảnh gia đình tìm kiếm bao nhiêu ngày mà không thấy, có lẽ là cô cũng đang khát khao cháy bỏng cái việc là được tìm hài cốt mang về. Nên là khi mà tôi vừa thắp hương tôi khấn xong thì cô xuất hiện ngay. Đấy, và tất cả những cái quá trình làm việc như thế nào thì tôi đã ghi chép lại, Giáo sư đã ghi chép là và… và cái tài liệu ấy cũng rất nhiều người được đọc vì báo An ninh thế giới có đăng lại, tất nhiên là không đăng được chi tiết. Thì sau khi làm việc xong thì tôi ra cầu thang tôi đi về, thì bác có hỏi tôi là “Cháu có biết bác là ai không?” Bảo “Cháu không biết. Cháu chỉ biết là bác tên là Dung vậy thôi”. Thế bác Phương bác ấy bảo chứ “Tôi là… bác là Trần Phương. Thế cháu có biết thời ‘Giá-lương-tiền’ không?” Bảo là “Cháu có nghe loáng thoáng, nhưng mà vì lúc đó cháu còn bé quá. Thì bác bảo là “Bác là Trần Phương, nguyên là Phó thủ tướng. Bây giờ bác là hiệu trưởng trường đại học Quản trị kinh doanh Hà Nội. Hôm nay bác đã bị thuyết phục hoàn toàn. Nhưng tao còn phải chờ xem đã. Xem có tìm thấy em tao không. Nếu mà không tìm thấy em tao thì cũng chỉ là một trò nói láo”. Nói luôn câu đấy. Nhưng mà tôi nhìn cái ánh mắt và cái nụ cười của cụ rất là chân thành thì tôi hiểu ngay: đấy là câu nói đấy là rất là thẳng thắn chứ không hề có một ác ý gì cả. Tôi bảo “Vâng, bác cứ cố gắng đi, cháu sẽ ủng hộ, giúp đỡ bác đến cùng”. Thế bác bảo là, bác nắm tay tôi “Về trường bác nhé, cháu đừng ở quân đội nữa. Cháu về đây bác tạo điều kiện cho cháu đi làm việc. Thực sự là hôm nay là cháu đã làm thay đổi cho bác 80% cái quan niệm về vấn đề của người âm”. Thế là tôi cũng gật đầu với Giáo sư và sau đó thì khoảng chừng 4 tháng sau khi tìm thấy em gái của Giáo sư thì tôi về trường cộng tác với Giáo sư để làm việc: một cán bộ bình thường của Trường Quản lý kinh doanh.
(còn tiếp)