CƠN MƯA CUỐI MÙA
(bài đã đạt giải trên tập san trường THPH Bắc Bình)
Mưa rơi. Cơn mưa cuối xuân tí tách rơi bên ngoài cửa lớp. Những giọt mưa long lanh như pha lê chạm xuống mái hiên vỡ tung ra thành bọt nước. Chắc là đau lắm!. Mà Ngân đang nghĩ gì nhỉ, Ngân cũng không biết nữa. Bình thường, Ngân thích những cơn mưa cuối mùa, mong chúng qua thật mau. Chỉ riêng hôm nay, Ngân muốn đưa tay níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Một khoảnh khắc với bao nỗi niểm không tên gọi. Mưa rơi như mưa đang khóc hay từ sâu thẳm trong tâm hồn Ngân đã chất chứa những giọt mưa trong trẻo, thánh thiện. Và đến bây giờ, bắt gặp được sự đồng điệu với thiên nhiên nó mới vỡ òa thành nước mắt...âm thầm, mặn chát. Ngân vội đưa tay lau nước mắt. Đang học trên lớp, Ngân không muốn bạn bè nhìn thấy mình khóc nhất là Trung.
_ Tặng Ngân đấy, đừng giận Trung nữa. Trung đưa nhành hoa sao tím trước mặt Ngân.
Ngân tròn mắt nhìn nhành hoa rồi quay sang nhìn Trung. TRung bối rối gãi đầu:
_ Tại Ngân cứ tránh mặt Trung.
Ngân mỉm cười, nào Ngân có giận gì Trung đâu. Ngân không né tránh Trung mà đang trốn tránh chính bản thân. Lần nào Ngân tránh mặt là Trung nghĩ Ngân giận Trung. Nhưng Trung không biết Ngân còn nhiếu suy tư khác nữa. Thật ngốc mà!
_ Ngân đâu có giận Trung.
_ Vậy Ngân đừng mang bộ mặt u ám đó. Cười lên một cái cho đời tươi đẹp nào.
Ngân bật cười. Mội lần Ngân buồn, dù cố giấu sau những nụ cười tươi như hoa. Trung cũng nhận ra là hoa héo, làm đủ trò để Ngân có thể cười. Những lúc ở bên Trung, chẳng bao giờ Ngân buồn cả. Đôi khi Ngân tự hỏi mình chỉ xem Trung như người bạn thân từ thuở ấu thơ hay còn có một tình cảm đặc biệt nào khác. Nhưng đằng sau những cái lắc đầu, Ngân không tìm được cho mình một lời giải đáp. Và từ bao giờ, Ngân không còn bận tâm về câu trả lời ấy.
( Hết phầm một - mở đầu)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2009 16:22:36 bởi binh yen >