Khoảnh khắc
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
binh yen 21.04.2007 22:18:19 (permalink)
        Thị trấn mưa, mưa rất to. Dường như chỉ có mỗi tiếng mưa rơi giữa cái thinh không đầy vắng lặng. Bao ngày qua, trời âm u và nắng vẫn cứ hanh hao cho đôi vai ai gầy. Nhưng vẫn biết nỗi lòng người dân đang thổn thức với đất trời theo từng nhịp thở xuân thì. Liệu miền nam đã đồng điệu với cái lạnh tháng ba của miển bắc chưa nhỉ! Chợt giất mình tự hỏi:"Tại sao không phải là mưa hôm qua, không phải là ngày mai mà lại là hôm nay". Ừ, hôm nay mãi là hôm nay, thế thôi.
       Mưa cũng lạ thật! Suốt bao mùa vẫn nắng để trong lòng những tâm tư không tên cứ đầy dần lên đến khi trực vỡ oà thì...mưa rơi như khóc với người để những u uất không thành giọt đắng của tâm hồn mà trở nên trong trẻo và thánh thiện...sau cơn mưa trời lại sáng mà! Thầm cảm ơn đời đã đưa bao tinh khôi vào trong những giọt mưa. Giật mình nhận ra rằng hạnh phúc thật giản đơn đôi khi chỉ là cảm giác bình lặng...trong cơn mưa của một ngày không nắng...nhưng bình yên.
Và hạnh phúc ùa về trong những mùa xanh rất xanh!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2007 22:15:41 bởi binh yen >
#1
    binh yen 14.05.2007 22:35:14 (permalink)
    CƠN MƯA CUỐI MÙA
    (bài đã đạt giải trên tập san trường THPH Bắc Bình)
          Mưa rơi. Cơn mưa cuối xuân tí tách rơi bên ngoài cửa lớp. Những giọt mưa long lanh như pha lê chạm xuống mái hiên vỡ tung ra thành bọt nước. Chắc là đau lắm!. Mà Ngân đang nghĩ gì nhỉ, Ngân cũng không biết nữa. Bình thường, Ngân thích những cơn mưa cuối mùa, mong chúng qua thật mau. Chỉ riêng hôm nay, Ngân muốn đưa tay níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Một khoảnh khắc với bao nỗi niểm không tên gọi. Mưa rơi như mưa đang khóc hay từ sâu thẳm trong tâm hồn Ngân đã chất chứa những giọt mưa trong trẻo, thánh thiện. Và đến bây giờ, bắt gặp được sự đồng điệu với thiên nhiên nó mới vỡ òa thành nước mắt...âm thầm, mặn chát. Ngân vội đưa tay lau nước mắt. Đang học trên lớp, Ngân không muốn bạn bè nhìn thấy mình khóc nhất là Trung.
    _ Tặng Ngân đấy, đừng giận Trung nữa. Trung đưa nhành hoa sao tím trước mặt Ngân.
         Ngân tròn mắt nhìn nhành hoa rồi quay sang nhìn Trung. TRung bối rối gãi đầu:
    _ Tại Ngân cứ tránh mặt Trung.
    Ngân mỉm cười, nào Ngân có giận gì Trung đâu. Ngân không né tránh Trung mà đang trốn tránh chính bản thân. Lần nào Ngân tránh mặt là Trung nghĩ Ngân giận Trung. Nhưng Trung không biết Ngân còn nhiếu suy tư khác nữa. Thật ngốc mà!
    _ Ngân đâu có giận Trung.
    _ Vậy Ngân đừng mang bộ mặt u ám đó. Cười lên một cái cho đời tươi đẹp nào.
    Ngân bật cười. Mội lần Ngân buồn, dù cố giấu sau những nụ cười tươi như hoa. Trung cũng nhận ra là hoa héo, làm đủ trò để Ngân có thể cười. Những lúc ở bên Trung, chẳng bao giờ Ngân buồn cả. Đôi khi Ngân tự hỏi mình chỉ xem Trung như người bạn thân từ thuở ấu thơ hay còn có một tình cảm đặc biệt nào khác. Nhưng đằng sau những cái lắc đầu, Ngân không tìm được cho mình một lời giải đáp. Và từ bao giờ, Ngân không còn bận tâm về câu trả lời ấy.
    ( Hết phầm một - mở đầu)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2009 16:22:36 bởi binh yen >
    #2
      binh yen 15.05.2007 22:30:11 (permalink)
          Bạn bè nói Ngân đẹp. Cái vẻ đẹp thanh tao, dịu dàng và mộc mạc đúng chất con gái của núi rừng. Ngân mặc kệ. Nhưng Trung nói Ngân không đẹp chỉ dễ thương thôi. Đặc biết Ngân có nét duyên ngầm mà Trung tin có tá chàng sẵn sàng chết chỉ để thấy được nụ cười của Ngân. Còn tính Ngân thì thất thường như nắng mưa của Đại Ngàn, chỉ riêng những cơn mưa cuối mùa theo đúng nhịp điệu của nó. Ngân nhìn Trung xẹt lửa, bật cười: "Trung thật là chỉ được... cái nói đúng". Mà Trung có thua Ngân đâu, đẹp trai, học giỏi, thể thao số một, ga lăng có thừa và cả chút lãng tử của một nghệ sĩ ghi ta thứ thiệt (í nói vậy không phải cậu ấy là nghệ sĩ giả đâu à nghen). Ngày 14/2, Trung được bình chọn là mẫu bạn trai lý tưởng nhất. Ngân biết nhiều đứa con gái khao khát có được vị trí của Ngân.
           Hằng ngày, cứ mỗi buổi chiều, Ngân và Trung lại lên triền đồi "Dream". Sở dĩ Ngân tặng cái tên "ước mơ" cho triền đồi vì nơi đây quanh năm suốt tháng đều ngập tràn trong sắc tím mỏng manh, khiêm nhường cùa hoa sao tím. Dù người yêu kẻ ghét vô chừng, hoa vẫn cắm rễ xuống đất, ngửa mặt hứng sương đêm, cười với nắng lửa, khóc với mưa trời, yêu hết thảy những cơn gió của Đại Ngàn để dâng tặng đất trời một mùa tím phớt man mác và dung dị như chính những con người sinh ra từ núi rừng. Những lúc buồn, vui, mừng, giận Ngân và Trung cũng lên triền đồi. Gửi vào nó bao tâm tư, ước mơ, khát vọng. Hoà mình vào trong tiếng đàn ghi ta của Trung, lúc ồn ả vút cao, lúc du dương đầm ấm.
          " Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, làm sao em biết bia đá không đau. Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Để người phiêu lãng quên mình lãng du. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau." (Trịnh Công Sơn)
           Cơn mưa cuối xuân về. Ngày mai sẽ là ngày hè tươi đẹp. Ngân không phải lo chuẩn bị bài. Trung tha hồ mặc sức í ới gọi Ngân đi trộm xoài, bắt chim, câu cá và ngồi trên triền đồi "Dream" đến lúc hoàng hôn mà không lo người lớn mắng. Nhưng...mùa hè năm nay, Ngân chẳng còn háo hức, lòng buồn thật buồn. Ba tháng hè trôi qua nhanh lắm như một cái nháy mắt giữa lưng chừng trời. va sau cái nháy ắt đó, Trung sẽ không còn bên Ngân nữa.
            Lên cấp ba rồi, mỗi đứa phải chọn cho mình một ngôi trường cấp ba như lựa chọn mỗi con đường mình đi. vài đứa chuyển lên trường tỉnh. Ngân và các bạn vẫn sẽ ở lại với mưa, với nắng, với triền đồi hoa sao tím, với gia đình và với Đại Ngàn. Còn Trung theo gia đình vào Nam sinh sống, sống ngay giữa lòng thành phố Sài Gòn hoa lệ. Làm bạn thân ngót đã hơn mười năm, Ngân hiểu Trung hơn ai hết. Ngân hiểu Trung đi tương lai sẽ mở rộng trước mắt. Nhưng sao...Ngân cứ buồn mãi, không thể vui nỗi.
             Thời gian tất bật trôi qua. Trung gảy cho Ngân nghe bản nhạc cuối cùng của một mua hè. Ngày mai Trung đi, sẽ chẳng còn ai đàn cho Ngân nghe nhạc Trịnh sâu lắng. Những lúc Ngân buồn cũng chẳng có ai chọc cho Ngân cười. Đúng, sẽ chẳng còn ai đợi chờ ai phía cuối con đường. Ngân muốn khóc quá!.
      _ Ngân đừng khóc, đâu phải chia tay luôn. Trung nhất định sẽ về trước sinh nhật Ngân, Trunh hứa đấy. Ngân không tin Trung sao?
      Ngân tin chứ. Trước giờ Trung chưa bao giờ thất hứa với Ngân. Nhưng...Ngân vẫn sợ.
              Ngân bước cùng Trung ra chuyến đò ngang. Dáng chiều bảng lảng buồn đến ám ảnh. Nỗi buồn chảy ngang chảy dọc triền đê bời bời gió.
      _ Tiếc thật, Trung không thấy Ngân mặc áo dài. Ngân ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.
      Trung tặng Ngân một bó hoa sao tím được kết ruy băng. Bước xuống con đò Trung còn cố nói với lại: "Ngân biết ý nghĩa của hoa sao tím mà". Ừ, Ngân biết. Bóng Trung nhạt dần nhạt dần trong xấp xóa mưa. Ngân thấy mọi vật nhòe đi. Ngân mít ướt quá phải không Trung?
      ( Hết phần hai - chia tay)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:28:53 bởi binh yen >
      #3
        binh yen 19.05.2007 22:37:44 (permalink)
           Thu về. Một năm học mới bắt đầu. Ngân lao đầu vào học. Ngày học, đêm học. Ngân không để mình rảnh rỗi. Ngân thôi đếm sao, thôi lên triền đồi "Dream". Ngân ghét cái cảm giác trơ trọi, cô độc. Bó hoa sao tím Trung tặng ngày nào giờ đã khô và bám đầy bụi của thời gian. Cuối năm học, ngoài cửa lớp, trời lại mưa - cơn mưa cuối mùa. Cách đây một năm, Ngân cũng đứng đây, cũng ngắm mưa nhưng khác cái buồn bã năm cũ, giờ lòng Ngân không dậy sóng mà bình yên lạ. Còn hai mươi ngày nữa mới đến sinh nhật Ngân.
             Từ ngày hè sang, Ngân chăm lên triền đồi "Dream", đưa tay ve vảy những đoá hao sao tím. Một ngày, hai ngày, ba ngày,... hai mươi ngày. Hôm nay là sinh nhật Ngân. Ngân lên đồi từ sáng sớm mang theo nào là xoài, mít, ổi...hì hì thế nào hôm nay Trung chẳng về.
        Mặt trời khuất núi, rải màn đêm lên Đại Ngàn, Ngân hờ hững ra về. Lẽ nào Trung đã thất hứa. Không, không...có lẽ Trung kẹt xe hoặc có chuyện bận chưa về được. Nhất định Trung sẽ về.
              Thời gian trôi qua nhanh tựa như cơn gió rồi một ngày, nó chợt khựng lại khi thấy bóng người con gái ngồi trầm ngâm giữa sắc tím hoa sao tím, ánh mắt dõi về phía cuối con đường xa xăm chờ đợi. Thời gian thấy nó sao vô tình quá. Dẫu thương Ngân nhưng đây vốn là quy luật bất biến nó không thể dừng lại.
               Đã hai tháng trôi qua kế từ ngày Trung hẹn gặp. Ngân viết thư gửi vào cho Trung những dòng chữ nhòe trong nước mắt. Nhưng không một lá thư, một dòng chữ hồi âm. Ngân không hiểu: Trung còn nhớ hay TRung đã quên. Chú Lâm mới từ Sài Gòn về nói trường tổng kết lâu rồi. Chú có vào thăm gia đình Trung nhưng không gặp Trung ở nhà. Mẹ Trung nói có nhận được thư, biết hôm nay chú đến chơi nhưng không thấy nó nhắn gì. Mọi thứ đã rõ ràng. Ngân còn chờ đợi điều gì nữa!
        (Hết phần 3 - Thất hứa)
              

         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:29:49 bởi binh yen >
        #4
          binh yen 20.05.2007 22:37:38 (permalink)
             Hôm qua, trời bão. Ngân vội vàng lên triền đồi. Những cánh hoa sao tím rơi rụng ngập cả lối mòn, cả triền đồi một màu tím thẫm xót xa vô vọng. Sắc tím nhạt nhòa dưới chân ai như khóc gọi tên người. Ngân nằm dài xuống triền đồi, mơ màng nhớ về ngày đầu Ngân gặp Trung. Ngáy đó Ngân nghịch lắm. Nhà có vườn có ổi nhưng Ngân thích trộm ổi nhà người khác ăn hơn. Ngân canh nhà ông Tư đi vắng hết thì trèo vào trộm ổi. Nhưng Ngân lùn quá chỉ hái được ổi dưới sát đất. Đang hái lấy hái để thì nGân nghe một giọng nói vang lên: "Chà một tên trộm ồi". Chết rối ông Tư về, phen này thì chắc tét đích quá. Ngân run run: "Ông Tư cháu lỡ dại, lần sau cháu không dám nữa đâu". Ha ha...Ơ giọng cười này đâu phải của ông Tư. Ngân ngước nhìn lên, một tên nhóc đang cười nắc nẻ trên cây. Thì ra ăn trộm gặp ăn trộm. Vây mà hắn làm Ngân suýt rớt tim ra ngoài. Nhìn kĩ mặt, Ngân mới nhận ra tên nhóc này là con của cô Hạnh mới chuyển về hôm qua. Hừ ma mới mà dám bắt nạt ma cũ. Ngân định dần hắn ra thành cám thì từng trái ổi vàng ươm cùng một bịch muối ớt rơi xuống nón Ngân. Trời, không ngờ hắn tốt bụng dễ sợ. Quả là bạn tốt. Một phút trước còn là kẻ thù, giờ có ổi lại thành bạn tốt. Đúng là trẻ con. Từ đó, mỗi lần đi trộm ổi, xoài Ngân đều rủ TRung đi. Một hôm, Ngân đang ngủ thì TRung vào gọi Ngân dậy "dậy đi Ngân, Trung có cái này cho Ngân xem nè". Trung dẫn Ngân lên triền đồi hoa sao tím. Lần đầu tiên Ngân thấy một loài hoa tím nhỏ xíu đẹp như thế. Trung phổng mũi "hì hì Trung đã chọn thì trên cả tuyệt dịu". Ngân cãi lại "Không phải tuyệt dịu mà là tuyệt vời". "Ừ thì...tuyệt dịu và tuyệt vời có gì khác nhau đâu". Ngân quyết định độc chiếm triền đồi này. Đây sẽ là nơi bí mật của hai đứa. Năm lên lớp hai, cả lớp rồng rắn lên mây đi bắt cá. Chả là hôm qua, Ngân phát hiện hồ sau trường có những con cá nhỏ (sau này mới biết hoá ra chúng là nòng nọc). Cả lớp thi nhau vớt cá. Ngân trợt chân xuống hồ. Mấy đứa con gái khóc thét lên. Trung lật đật nhảy xuống hồ cứu Ngân lên. Sau lần đó, cả lớp không dám đi bắt cá nữa. Riêng Ngân không gọi Trung bằng mày tao ma xưng tên hẳn hoi. Một sự thay đổi vô cùng lớn lao. Thời gian cứ trôi qua, hai đứa lớn dần lên, càng thân nhau như hình với bóng. Hai đứa cũng góp nhặt những mảnh thời gian kết thành tuổi hoa niên với những mộng mị của nó. Giờ hai đứa hai phương trời, đã xa qúa rồi cái thời ấu thơ, xa về khoảng cách địa lí và xa luôn cả lòng người. Lời hứa trong ngày chia tay đầy mưa thảng thốt như mới ngày hôm qua mà sao hôm nay thành vết thương lòng...đau nhói. Người ta thường nói "người ở lại sẽ chờ đợi còn người ra đi sẽ lạc vào cái vội vàng của cuộc sống đô hội và thay đổi". Sự thay đổi nào cũng buồn!. Ngân cứ tưởng tình bạn giữa Ngân và Trung là vĩng cửu. Đâu ngờ có một ngày nó trở về làm cát bụi của núi rừng. Ngân khóc để mặc từng bông hoa sao tím rơi vướng vào tóc thề con gái.
          (Hết phần 4 - Kỉ nịêm)
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:31:06 bởi binh yen >
          #5
            binh yen 21.05.2007 09:35:38 (permalink)
               Cuối tháng tám, mẹ gọi về giục Ngân sang Đức đoàn tụ với gia đình. Ngân dạ mà lòng nghe đau nhói. Chẳng còn điều gì để lưu luyến. Bà con hàng xóm qua tiễn Ngân. Nhưng trước khi đi, Ngân muốn lên triền đồi "Dream" lần cuối. Ngắt một ngành hoa sao tím tuổi thơ ép vào trong trí nhớ. Ngân thu hết tất thảy mọi hình ảnh của Đại Ngàn vào trong lăng kính tâm hồn. Ngân khóc, chắc ít ai biết hao sao tím mang ý nghĩa "tạm biết và lới hẹn ước gặp lại". Con đường Ngân và Trung chọn cho mình là hai con đường song song, mãi mãi không có điểm chung. Ngân ước gì có phép màu trong truyện cổ tích của các bà tiên nhỉ để hai con đường có một điểm giao nhau, chỉ cần một điểm thôi. Ngân thầm thì "Ta đi rồi sao tím có buồn? Hứa với ta đừng khóc nữa nha". Giờ thì Ngân đã hiểu "Không có cái gì là vĩnh cửu". Lần đầu tiên rời Đại Ngàn, Ngân mang theo những mảnh vỡ tâm hồn và một tình bạn  vỡ vụn mà suốt đời Ngân đã trân trọng giữ gìn. Cơn mưa cuối mùa rơi mang theo gió những bônng hoa sao tím. Bóng cô gái nhạt dần nhạt dần rồi khuất phía cuối con đường. Những buồn vui bịn rịn của đôi bạn thân, sao tím giữ lại cho riêng mình.
            (Hết phần 5 - Tạm biết hoa sao tím)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:32:33 bởi binh yen >
            #6
              binh yen 21.05.2007 10:08:39 (permalink)
              Phần 6 - Góc khuất

                  Nào có phải Trung muốn thất hứa với Ngân đâu. Trung vẫn còn nhớ chứ, nhớ như in những gì Trung đã nói với Ngân. Chỉ do số phận an bài, đưa đẩy. Vừa kết thúc năm học, TRung liền đón xe về quê mà không báo trước một tiếng để cho Ngân ngạc nhiên. Trung đã chuẩn bị cả quà. Những mảnh sò, cát biển đựng trong một cái lọ thuỷ tinh xanh trong chuyến du lịch Vũng Tàu Trung mua được. Chắc Ngân thích lắm vì Ngân vẫn ước được thấy biển một lần. Trên đường ra bến xe, Trung bị tai nạn, nằm hôn mê hơn hai tháng trời. Lúc Trung tỉnh dậy, tháng tám mùa thu đã vơi dần một nửa. Nhưng do va chạm mạnh, tạm thời Trung không nhìn thấy gì. Ba mẹ sợ Trung đòi về quê nên đành nói dối chỉ mới mấy ngày đầu tháng sáu và giấu nhẹm luôn những lá thư Ngân gửi cho TRung. Trung nào có hay biết. Đến khi bình phục, vỡ lẽ ra, bất chấp sự can ngăn của ba mẹ, Trung lao lên chuyến xe sớm nhất về Đại Ngàn. Đặt chân xuống xe, Trung chạy lên triền đồi "Dream" nhưng không còn thấy bóng hình cô bạn thân khẽ cười trong sắc tím dung dị của những bông hoa sao tím. Trung chạy đến nhà Ngân. Căn nhà tối, khóa kín cửa rêu phong. Hỏi chú Lâm mới hay gia đình Ngân sang Đức từ giữa năm học nhưng cái Ngân không đi. Hình như nó còn lưu luyến điều gì đó. Tội nghiệp con bé, suốt cả mùa hè cứ thẫn thờ chờ đợi ai nơi phía cuối con đưởng, cho đến khi cơn mưa cuối mùa về, nó mới chịu sang Đức đoàn tụ với gia đình. Chú Lâm không biết địa chỉ của Ngân. Những câu nói vô tình của chú Lâm khiến Trung đau nhói trong lòng. Trung hờ hững lên triền đồi, đưa tay chạm vào hoa sao tím như chạm phải bóng hình chờ đợi của Ngân; như thấy đôi mắt Ngân ngấn lệ, trách móc và thất vọng. Ngân rất ghét ai không giữ lời hứa thà không hứa thì thôi. Ngân đâu biết, Trung mến Ngân từ lâu lắm rồi. Nhưng Ngân nói: "Tình cảm học trò là phù phiếm, thoắt đến thoắt đi như nắng mưa của Đại Ngàn". Ngân không muốn một tình cảm như thế nên Trung cất giữ ãmi sâu thẳm trong lòng, sợ câu nói của mình phá vỡ tình bạn mình trân trọng và vun đắp bấy lâu. Trung cứ tưởng tình bạn này là vĩnh cữu. Thật không ngờ giờ nó lại vỡ vụn, hai đứa hai phương trời. Trung nhớ những kỉ niệm ngày xưa, da diết nhớ...nhớ có lần Ngân từng hỏi Trung "Trời và biển mênh mông thế có bao giờ gặp nhau không nhỉ?". Và Trung đã trả lời " Có chứ đó là đường chân trời - một đường thẳng bất tận: nơi màu xanh rộng lớn của biển chạm được cái mênh mông của bầu trời". Biển rộng lớn, trời mêng mông thế nhưng cả hai còn gặp nhau. Vậy mà con đường Trung và ngân đã chọn thì...Trung trách ông trời sao nỡ đối xử với tình bạn mười năm trời của Ngân và Trung như vậy. Có ai đã từng nói "dấu chân con người dẫu có dài đến đâu cũng chẳng thể bước qua nỗi con đường số phận" phải chăng nó đã đúng. Trung ngồi lặng lẽ mặc cho cơn mưa cuối mùa ướt cả bờ vai, những cánh hoa sao tím rụng rơi vấn vương trên tóc. Thật buồn cho tình bạn của Ngân và Trung. Nhưng cả hai không biết rằng hoa sao tím rụng rơi. Sau cơn bão người ta lại mong chờ một mùa hoa mới nở đẹp hơn.
                  Hai người liệu có gặp nhau không, cái kết đó thì tuỳ bạn vậy. Nhưng cái kết mà bạn vẽ nên đánh giá cuộc sống và trái tim bạn hiện tại: hạnh phúc hay đau khổ, bi quan hay lạc quan.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:36:14 bởi binh yen >
              #7
                mây trắng 22.05.2007 17:29:34 (permalink)
                Lệ Đá Xanh
                 
                Người ơi, trả nợ một lần chưa hết cùng ta ân tình sâu nặng ngày ấy với người!
                 
                “ ...Nợ lại lần này trong cõi đời nhau...”
                                                                  TCS
                 
                Ta không hiểu đá có thể buồn và biết đau không mà lòng ta muốn trở thành tảng đá xanh rêu trong cõi nhân sinh để ngàn năm giấc mơ ta - một bóng hình xưa cũ - chỉ như là gió lay...
                 
                “Tìm trong cõi chia lìa. Niềm đau ta lạc bền bờ xưa.../ Tìm nhau ta hẹn với đời nhau. Tìm nhau giữa xa vắng muôn trùng. Tìm nhau giữa con đường. Tìm nhau trong hạnh phúc vô thường”...Lời nhạc tựa những dòng thơ của T.C.S như trôi trong tâm tư ta một nữa tình yêu còn gửi lại trong cõi hư không. Hôm nay và mãi mãi, ta biết là sẽ muôn trùng tìm vào sự tịch lặng giữa tháng ngày mênh mông sâu dày tình yêu và nỗi nhớ sau cùng của một cơn gió hư vô thoáng qua cõi đời ai lỡ làng. Ta dù cố dặn lòng hãy để phôi pha như một nụ hôn của ngọn gió đêm mong manh nhưng muốn rằng quên thì lại cứ nhớ thật rõ ràng trong cuộc đời ta ai đã nhẹ bước yêu thương muộn màng với cả tấm chân tình u uẩn buổi tàn thu.
                 
                Đời ta có khi là đốm lửa
                Một  hôm nhóm trong vườn khuya
                Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
                Đời ta có ai vừa qua...
                                       (Trịnh Công Sơn)
                 
                (Con đường mang mối tơ vương. Nắng phơi hạt tóc, chiều thương nhạt nhòa). Nếu có thể để cho ta trong cuộc đời quên đi bao oan trái khắc nghiệt  thì chính là cái giây phút mỏng manh “ta ở bên người” để hòa nhập cả linh hồn và hơi thở trong cùng tận hư không thật quyết liệt mà lại thiết tha, đắm đuối này. Phải vượt qua mênh mông đại dương để chỉ cần tìm thấy cho được chân dung một nữa đời nhau thì đâu dễ dàng với người và ta. Như trẻ dại ta đã cùng nhau sống lại giây phút ban đầu tay trong tay “Sài Gòn – Chợ Lớn” rong chơi, miệt mài lang thang trên đường phố thân quen(Tội nghiệp thằng bé nhớ thương mãi quê nhà...đã lỡ yêu thương cô em rồi...tinh đã xa theo tháng năm lặng trôi...). Từng trái dừa thơm hương vị quê hương ngất ngây men nồng tình yêu, một chút trời xưa cũ muộn màng trong tô mì”gõ” bên lề đường, bao lời thơ dịu dàng chất ngất sâu lắng một niềm đau nghiệt ngã âm thầm dâng trọn cho người yêu dấu trong từng giọt cà phê buồn ray rức bên nhau nơi góc phố. Một lời nói thì thầm, một ánh mắt nồng nàn, một hơi thở dịu êm,  tất cả của ta người nâng niu ôm trọn rồi trải nhẹ thành thơ chất ngất men say cho linh hồn ta êm đềm bay cao ( Một Vườn Đá Tảng dành để riêng mơ). Cái ánh sáng ôi dịu huyền thắm thiết pha lẫn khổ sở đớn đau của người trân trọng trao ban nên ta đã lặng thầm tiếp nhận tựa như quà tặng tình yêu không dễ có trong phận đời nghiệt ngã của kiếp sống riêng mang này. Để lòng ai chợt nhận ra là đời thật nhẹ như tơ. Và ”em là ta mà ta cũng là em”...để nắng trong đời ôi vàng phai như một nỗi đời riêng của mỗi chúng ta.
                 
                ...Ai đi tìm bước chân buồn
                In trên đá muộn nữa đường ái ân
                ...Trà xanh đỗ bước đường mơ
                Tìm linh hồn đã phai mờ dấu chân...
                                                        Lệ Xanh
                 
                Cũng đành, người ơi! Thật lòng cho mãi đến hôm nay, ta bàng hoàng chẳng thể nào hiểu nỗi chính mình khi đành tâm cho yêu dấu tan theo ngọn gió lùa qua sông trong nỗi chết -lặng câm người phải mang về chốn xa mờ đau nhói hồn ai. Chẳng thể nào đâu, ta như muốn chìm xuống tận vực sâu muôn trùng thăm thẳm hay hoang địa trơ trụi không một bóng người cho trái tim ta như là tro bụi hay chính thân ta là khoảng không vô hạn mịt mùng. Và thật không dễ dàng xa lìa nhau nếu chúng ta, phải không hỡi người, chẳng thể cùng nhau hiểu thấu rằng “Một tình yêu là tình yêu khi chính nó sẽ khiến cho ta trở nên phong phú tốt đẹp và an hòa thanh thản trong tâm hồn và thân xác ta hơn. Chúng ta sẽ trao cho nhau điều ấy và mãi yêu nhau muôn đời mà không gì có thể phân ly được nữa”. Những tháng ngày đó, cho dù đời ta mai này có ra sao thì cũng không bao giờ nở đành tâm lãng quên đi mà lặng sâu chôn kín trong góc khuất cuộc đời ( Một Lệ Xanh cho hồn thơ bay cao) để âm thầm tưởng vọng nhau! ( Ngày nào em đứng dưới hoa. Giờ này em đã lìa xa bến bờ. Lệ xanh đỗ xuống trời mơ. Trời buồn như thể vườn thơ lạnh lùng). Tiếng người lại sang sảng trong giọng cười thoải mái đong đầy hạnh phúc dù vẫn thấp thoáng nỗi buồn khi lướt qua ánh mắt u hoài ai đắm say ngây ngất lắng nghe. Người - một cõi lạnh buồn như băng tuyết xa xăm dịu vợi thu hút tận lòng ai – một nỗi lặng thầm u uẩn nồng nàn cho lời tự tình ngan ngát vương trải mênh mông ( Ngựa bước đi quanh co ngõ hẹp. Áo bào xưa tuyết trắng rũ mềm...Ta tặng cho em một nhánh Đào. Em đem chôn ở cuối vườn sau...Đồi em cao, môi mềm chân lạnh. Ta trèo hoài hơi thở buồn tênh...Ghềnh yêu thương, hoa Đào phủ kín.Tình nằm dài ôm ấp yêu đương. Thời  gian đi thời gian đứng lại. Trăm năm rồi tình chẳng nhạt phai...Lá Đào bay chôn ta với bóng. Hơi thở hồng bóng ở trong ta...Gío lây lất bóng mờ sương khói. Lá Đào bay trắng cả chân trời. Ta nằm yên trăng vờn gối mộng. Em đâu rồi mây trắng thinh không...Với không tới tay buồn chi lạ...). Ôi những lời thơ nồng nàn cháy bỏng đất trời mà thấm đẩm quạnh hiu buốt giá của tuyết lạnh cô đơn trong trái tim người! Ta nghe thắt lòng trong sâu thẳm mênh mông sự giao hòa của một tình yêu nồng đậm nỗi oan trái nghiệt ngã một kiếp người mãi ôm ấp niềm đau thân phận cô đơn với suối mát trong lành của một trái tim rực lửa yêu thương đắm đuối không ngừng trào tuôn bất tận thiết tha vô cùng.  Ta với người lao thẳng vào tận đáy sâu tâm hồn nhau một cách chính xác bằng sự chân thành bộc trực của trái tim yêu bạo liệt trên cái mong manh sinh tử và nỗi cô liêu của chính mình mà không hề dấu che(Yêu người nên thấy cô đơn. Người yêu nên thấy lệ vờn bóng hoa...)
                 
                Vừa gặp gở, ta với người đã chan hòa thân thiết như định sẵn lời giao ước kết đôi hẵn có từ lúc xa xăm của muôn nghìn năm trước, bổng rồi lặng ngắt trong nhau khi nhìn thấy vẻ đẹp của một mối tình thiên thu huyền ảo tinh khiết sẽ như tơ trời mong manh vi diệu như có như không.  Ngất ngây bàng hoàng người xúc động trong mãi mê tìm kiếm mõi mòn bỗng dưng bắt gặp, rung rẩy chất ngất ta ngơ ngác nơi thẫn thờ vô vọng chợt nhận thấy bóng tình quân tiền kiếp, nên cũng đành phải bên nhau mà nước mắt ngỡ ngàng rơi đọng giữa thinh không trùng trùng bảo táp (Lá rơi rơi tìm tranh tố nữ. Khách bàng hoàng nhặt cánh đào rơi. Rừng cô đơn vỗ về cánh bướm. Trăng dịu dàng ôm ấp rong rêu.../Tranh thủy mặc dấu in lên đá. Nét đơn sơ chìm giữa đáy hồ. Trăng chiếu ngang xoay mình vỗ nhẹ. Chiếc má đào ôm nét đơn sơ... Từ vách đá bóng người bước xuống. Tay nắm trăng mình tỏa hương nồng. Nét đơn sơ dấu mình tay áo. Bước chân hồng lồng những áng mây.../Em mong manh nên hồn bay cao. Sương rơi từng hạt ướt vai mềm. Đời không mở ngõ buồn cô quạnh. Tình vẫn sâu dày như vết đau..Ta mong manh nên đời nhẹ hiu. Chân ngã nghiêng vết bước chân hồng. Chim lặng im nhìn đời gỗ mục . Gío dặt dìu ôi gió đìu hiu...Tình mong manh nên đời thật vui. Tàn phai nằm rũ bóng cô liêu. Hoa tàn hương nhạt mờ cô quạnh. Đá thở than dài khúc biệt ly...). Phải chăng, một con tim nếu còn biết rung động vì yêu thương thì niềm vui nỗi buồn của nó là mãi mãi dài lâu, còn sự phong phú hay nghèo nàn của nó thì bao la bất tận, hở người! Nên mỗi lần thấy nhau là từng phút giây ta nghe hơi thở tiếng thơ người trong âm vang xoáy buốt giọng cười cô đơn băng giá mà vẫn nồng ấm dấu yêu sưởi lòng ta cô quạnh. Ánh mắt ngời ngợi tia nhìn đắm đuối  người sung sướng khi thấy ta cười rộn ràng thoải mái và ray rức u buồn lúc ta bâng khuâng xa vắng để cùng chia xẻ một niềm vui đang nằm trong thiên tai luôn hiện hữu vây bọc quanh mình. Và hai ta dù là bao cay đắng phũ phàng cuộc đời có trùng trùng vây phủ cũng đành xin cùng nhau đón chờ thật bình thản lạ lùng bởi rồi cũng sẽ qua đi mọi sự để duy nhất còn lại chỉ một tấm lòng thắm thiết dịu dàng trong mối tình thơ. Ta cũng nhận ra rằng mỗi lúc bên người cũng chính là khi ta với người hóa thân vào nhau trong sự hài hòa đồng nhất để giai điệu yêu thương chan chứa bừng lên cho cuộc sống quá đỗi cô liêu quạnh quẽ này.
                 
                Ôi hai linh hồn sống giữa trái tim tôi
                Cái kia muốn cùng cái nọ tách rời
                Một cái trong khoái cảm của tình yêu mạnh mẽ
                Muốn bám lấy cuộc đời với toàn cơ thể;
                Một cái muốn nâng mình lên khỏi bụi trần
                Mà bay tới thiên đường của những tiền nhân.
                                                  (Goethe)
                 
                Cái hạnh phúc muộn màng thấm đẩm cô đơn ấy như chực chờ một sự viên mãn ngọt ngào nhưng không thể được bởi hai ta trong cõi sâu linh hồn nhau vẫn muốn với tới sự trọn vẹn thanh khiết tinh ròng một nét đẹp tình yêu vĩnh cửu của nàng thơ. Nên cuối cùng bản nhạc buồn trong quán vắng chiều mưa một hôm nào nơi góc đời ta vẫn mãi hoài là khúc sinh ly dù đượm tình hiu hắt vẫn đẹp lung linh tuyệt dịu với người và cũng là với ta... cho đến tận dài lâu. Người ơi...người ơi, tình ơi...tình ơi, một lần..là mãi mãi ta nhớ ân tình này như một khai mở tâm thức ta để trở về nguồn cội trong chính là mình vậy. Ôi, hạnh phúc thay trong một khoảnh khắc rung động sáng ngời để nghìn thu im vắng được hồi sinh cho một nỗi đời riêng mang nặng phong trần.
                 
                Bạch Vân
                #8
                  binh yen 22.05.2007 21:24:49 (permalink)
                      Chào mừng Bạch Vân!
                  Chào mừng bạn đã bước vào trong những "Khoảnh khắc" - suy tư của mình. Nhưng hình như nhịp tim của bạn có hơi lỗi nhịp so với cái đồng điệu mà "Khoảnh khắc" chất chứa và muốn ghi lại, ít nhất là với hiện tại. Mình chỉ muốn viết về tình bạn và cuộc sống từ những gì đã quay và cảm nhận  bằng lăng kính tâm hồn. Biết đâu những phá cách trong suy nghĩ của bạn sẽ khởi nguồn để mình chấp nhận viết một cái gì đó mới mẻ hơn.
                  Cảm ơn bạn thật nhiều nhé! Chúc cho tâm hồn bạn sẽ viết lên cho riêng nhịp tim của mình nhiều khoảnh khắc - vui tươi và trãi lòng rất đỗi bình yên!
                  #9
                    BacHa 24.05.2007 12:13:48 (permalink)
                    Cám ơn người.
                    Cuối cùng rồi người cũng hiểu cho nhau.  Hiểu cho những nổi đau đớn, những lặng thầm u ẩn mà người ấy đã cất kỷ trong trái tim, chất ngất nhớ nhung và hờn dỗi.
                    Đi trong đám sương mù, bay trên những cụm mây và dật dờ giữa muôn vàn ngọn sóng đong đưa. 
                    Niềm tin vẫn có, hòai nghi vẫn hiện hữu, cô đơn đôi lúc làm ai đó muốn ngã gục, nhưng nhiều lần cảm giác hạnh phúc òa vỡ trong trái tim. 
                     
                    "Và hai ta dù là bao cay đắng phũ phàng cuộc đời có trùng trùng vây phủ cũng đành xin cùng nhau đón chờ thật bình thản lạ lùng bởi rồi cũng sẽ qua đi mọi sự để duy nhất còn lại chỉ một tấm lòng thắm thiết dịu dàng trong mối tình thơ. Ta cũng nhận ra rằng mỗi lúc bên người cũng chính là khi ta với người hóa thân vào nhau trong sự hài hòa đồng nhất để giai điệu yêu thương chan chứa bừng lên cho cuộc sống quá đỗi cô liêu quạnh quẽ này."
                     
                    Ôi hai linh hồn sống giữa trái tim tôi
                    Cái kia muốn cùng cái nọ tách rời
                    Một cái trong khoái cảm của tình yêu mạnh mẽ
                    Muốn bám lấy cuộc đời với toàn cơ thể;
                    Một cái muốn nâng mình lên khỏi bụi trần
                    Mà bay tới thiên đường của những tiền nhân.
                                                      (Goethe)
                     
                    Cái hạnh phúc muộn màng thấm đẩm cô đơn ấy như chực chờ một sự viên mãn ngọt ngào nhưng không thể được bởi hai ta trong cõi sâu linh hồn nhau vẫn muốn với tới sự trọn vẹn thanh khiết tinh ròng một nét đẹp tình yêu vĩnh cửu của nàng thơ. Nên cuối cùng bản nhạc buồn trong quán vắng chiều mưa một hôm nào nơi góc đời ta vẫn mãi hoài là khúc sinh ly dù đượm tình hiu hắt vẫn đẹp lung linh tuyệt dịu với người và cũng là với ta... cho đến tận dài lâu. Người ơi...người ơi, tình ơi...tình ơi, một lần..là mãi mãi ta nhớ ân tình này như một khai mở tâm thức ta để trở về nguồn cội trong chính là mình vậy. Ôi, hạnh phúc thay trong một khoảnh khắc rung động sáng ngời để nghìn thu im vắng được hồi sinh cho một nỗi đời riêng mang nặng phong trần. 
                     
                    Hạnh phúc khi nghĩ đến nhau.
                    Hạnh phúc khi biết nơi đâu đó vẫn còn ta trong trái tim người.
                    Cám ơn những dòng chữ ngọt ngào, ươm đầy tình người.
                    Cám ơn.

                     
                     
                     
                     
                     
                    #10
                      binh yen 24.05.2007 16:38:33 (permalink)
                         Cảm ơn Bạch Hà! cảm ơn bạn đã ghé thăm những "khoảnnh khắc " của mình. Trong bạn, trong Mây Trắng có nét đồng điệu rất lạ. Hạnh phúc từ nàng thơ, từ tình yêu có sự viên mãn ngọt ngào. Mỗi người mỗi suy tư, mỗi quan niệm và mỗi nỗi lặng thầm trong hạnh phúc khác nhau. Có thể bình yên không đủ tinh tế để cảm nhận " Hạnh phúc có cả mùi vị của tình yêu đắng cay. Của niềm tin vẫn còn, hoài nghi vẫn hiện hữu....nhưng nhiều lần cảm giác hạnh phúc òa vỡ trong trái tim."
                      Hạnh phúc nào không tơi tả không đắng cay. (Lời của một bài hát)
                      Chúc cho dòng cảm xúc về hạnh phúc trong bạn mãi ngọt ngào như những gì mà trái tim bạn đã mang đến cho " kHỏanh khắc" chút lắng đọng màu nắng sớm bình yên!
                      #11
                        binh yen 24.05.2007 16:56:54 (permalink)
                           Phần cuối - Kết trong tôi (màu xanh của tình bạn và ước mơ)

                        Hai năm sau, Ngân trở về Đại Ngàn giữa rét nàng Bân phủ lên khắp núi rừng. Ngân cười khi nghe chú Lâm kể về sự bất ngờ sau ngày Ngân đi. Đứng trên triền đồi "Dream" đầy gió, cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng có một ngọn lửa đã thắp trong tim Ngân khiến lòng Ngân ấm áp lạ vì Ngân biết Trung chưa bao giờ thất hứa với Ngân. Cuối cùng đã có một phép nhiệm màu hiện diện giữa đời thường do trái tim con người chân thành. Con đường Ngân và Trung đi có một điểm giao nhau trên giảng đường đại học. Rồi một ngày khi hoa sao tím nở rộ, cơn mưa cuối mùa vể Ngân và Trung lại ngồi trên triền đồi ước mơ như ngày xưa.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2007 20:37:34 bởi binh yen >
                        #12
                          BacHa 26.05.2007 09:51:17 (permalink)

                          Trích đoạn: binh yen

                             Cảm ơn Bạch Hà! cảm ơn bạn đã ghé thăm những "khoảnnh khắc " của mình. Trong bạn, trong Mây Trắng có nét đồng điệu rất lạ. Hạnh phúc từ nàng thơ, từ tình yêu có sự viên mãn ngọt ngào. Mỗi người mỗi suy tư, mỗi quan niệm và mỗi nỗi lặng thầm trong hạnh phúc khác nhau. Có thể bình yên không đủ tinh tế để cảm nhận " Hạnh phúc có cả mùi vị của tình yêu đắng cay. Của niềm tin vẫn còn, hoài nghi vẫn hiện hữu....nhưng nhiều lần cảm giác hạnh phúc òa vỡ trong trái tim."
                          Hạnh phúc nào không tơi tả không đắng cay. (Lời của một bài hát)
                          Chúc cho dòng cảm xúc về hạnh phúc trong bạn mãi ngọt ngào như những gì mà trái tim bạn đã mang đến cho " kHỏanh khắc" chút lắng đọng màu nắng sớm bình yên!

                           
                          Chào Bình Yên!
                          Bạc Hà phải cám ơn Bình Yên mới đúng.  Bạc Hà đã vào nhà của Bình Yên mà không xin phép, xin lỗi chủ nhà .  Bạc Hà thấy văn của Bạch Vân là lạ, nên... gồng mình vào trả lời, mong rằng Bạch Vân đừng chê.
                          Mong rằng "kHỏanh khắc" sẽ là nơi chốn bình yên để mọi người cùng chia xẻ.
                           
                          Cám ơn Bình Yên thật nhiều.
                           
                          Bạc Hà
                          #13
                            mây trắng 30.05.2007 00:47:14 (permalink)
                            Cám ơn Bình Yên đã cho phép mình vào" khoảnh khắc" nhé!
                            Mình xúc động trước những đồng cảm của Bacha thật dễ thương và trong trẻo,vui thật nhiều,bạn ạ, khi gặp những xẻ chia như thế!
                            bv
                            #14
                              binh yen 24.06.2007 22:32:12 (permalink)
                                                                                      TỪ CHỐI NIỀM TIN
                               
                                  Mưa bước vào thị trấn nhẹ nhàng trong giấc mơ của mùa. Những giọt mưa trong veo đọng lại trên ô cửa kính với những day dứt, bâng khuâng. Thấy hạnh phúc không còn màu xanh ùa về như thuở nào mà chợt ngang qua đầu... mỏng manh và dễ vỡ như những giọt mưa. Bình yên dạo qua văn đàn, bắt gặp một chút đồng điệu nơi "Chân thật và giả dối" của ngày xưa.
                              "Mất tiền là mất ít, mất thời gian là mất nhiều, mất niềm tin là mất tất cả"
                              Vâng "mất niềm tin là mất tất cả" - Đó là một trong những câu ngỏ lời của anh trong bức thư điện tử mà bình yên nhận được vào một ngày hanh hao nắng. Tình cảm của anh dành cho bình yên là chân thật, là niềm tin mà anh sẽ không bao giờ để nó vụt mất qua đời của bình yên. Nhưng có lẽ anh không biết niềm tin của anh nơi bình yên vốn không hề trọn vẹn...
                                 Anh là anh kết nghĩa của bạn thân bình yên. Và bình yên quen anh qua lời giới thiệu của nhỏ. Anh tinh tế và sâu lắng, luôn lắng nghe những suy tư đa cảm ngốc nghếch của bình yên. Anh cho bình yên cảm giác được chia sẻ. Anh hay kể về biển, về bờ cát trắng hằn in dấu chân của thời gian, về những bài thơ có trăng và sóng biển mà một thời đi học anh đã viết tặng cho người xưa. Còn bình yên yêu biển từ thuở ấu thơ, từ những bản tình ca của Trịnh Công Sơn có "biển nhớ"...có tình yêu và nỗi nhớ...khắc khoải đến lạ lùng. Rồi sự "chia sẻ" ấy cũng rạn nứt dần và vỡ. Từ sau khi bình yên từ chối chấp nhận "niềm tin" những cuộc nói chuyện của anh và bình yên trở nên nhạt nhẽo. Anh vu vơ trả lời câu hỏi của bình yên như một cái máy. Đôi khi, anh nhắc về niềm tin và nỗi buồn hiện hữu làm tim anh buốt nhói...khiến bình yên bối rối, đành để cuộc trò chuyện rơi vào khoảng không im lặng. Anh đã thay đổi hay đang trốn tránh bình yên...bình yên không hiểu cũng không hỏi anh bao giờ vì sợ câu trả lời. Bình yên nên rời xa anh, như thế tốt cho anh hơn. Những dòng tin nhắn cuối cùng anh gửi cho bình yên, bình yên đã không đọc được. Nhưng thông qua nhỏ bạn thân, bình yên biết anh tôn trọng và đành chấp nhận quyết định của bình yên.
                                Người xa lạ ơi! (Có lẽ giờ anh và bình yên là thế)
                              Đừng buồn nhé người xa lạ! Có nhiều lúc bình yên ước giá như anh đừng nói ra điều đó thì giờ anh và bình yên vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng như thế thì bình yên quá ích kỉ khi không nghĩ đến cảm nhận của anh. Thời gian sẽ trôi qua, nhịp sống vẫn bon chen, quay cuồng. Rồi bình yên sẽ chỉ còn là một chiếc bóng lướt ngang qua đời anh và thuộc về một miền kí ức xa xăm. Anh sẽ tìm thấy cho mình một tình cảm mới. Chúc cho người con gái ấy chân thành và dành cho anh nhiều tình cảm hơn cả những gì trái tim anh dành cho cô ấy.
                              Với bình yên, anh mãi mãi thân thương như một người anh trai. Bình yên sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc.
                              "Nếu biển không có sóng, biển sẽ chẳng dạt dào... Nếu đời thiếu tình yêu, biển sẽ không có sóng..."
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2007 20:21:26 bởi binh yen >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9