VỠ
Gửi tặng "Emkhongphaithienthan..."
Đêm buông xuống. Tối, mờ.Thị trấn ngủ vùi trong màu trắng thanh khiết của trăng rằm 16 như cái tuổi của nó. 16 tuổi đủ lớn để hiểu " Thực tại không phảo là cổ - tích". Anh từng kể cho nó nghe câu chuyện cổ của Anđécxen:" Trong một cửa hàng có một anh bánh và một chị bánh nằm cạnh nhau. Họ chẳng nói gì với nhau. Đến một ngày chị bánh bị bán đi, từ đấy anh bánh buồn bã mãi câm lặng. Người ta cắt chiếc bánh ấy ra mới phát hiện trái tim anh làm bằng hạnh nhân đắng". Nghe xong nó bật cười khúc khích. Một câu chuyện cổ - tích lại có thể gắn kết trái tim nó và anh. Có một ngày, nó chợt nhận ra trái tim mình cũng mang hạnh nhân đắng. Không có ai nắm lấy tay nó để nói "Tôi ở đây", ở đây bên cạnh nó. Như anh. Sáng nay, nó lạnh lùng nói lời chia tay với anh, dứt khoát. Anh cúi gầm, giận run trong từng tiếng nói gấp gáp của nó (như sợ chỉ cần lỗi một giây thôi nó sẽ không còn là nó nữa) rằng: " Nó không yêu anh. Tình cảm của nó đối với anh không thật chỉ như một trò đùa của trò chơi cút bắt thuở học trò. Giờ thì anh có thể buông tay nó ra được rồi." Tình yêu chớm nở. Ba năm. Chia tay? Đơn giản lạ! Không buồn, không nước mắt...Hiểu lầm ư? Nó không biết, cũng không nói rõ với anh để tìm cho mình một lời giải thích. Chiều qua, anh huỷ cuộc hẹn với nó để nắm tay một cô gái. Ừ xinh, tóc dài mượt...hơn nó trên con đường nhuộm thẫm màu bằng lăng tím của kỉ niệm đầu gặp gỡ. Nó giận. Nó yếu đuối và mong manh hơn vẻ bề ngoài, không đủ độ lượng để tha thứ, không đủ chính chắn và bình tĩnh để trái tim đập những nhịp đập tin yêu như ban đầu. Nhưng nó biết chẳng ai là người có lỗi. Nó thà để trái tim mình đau, thà để tình yêu của nó và anh chấm dứt, vỡ như đó là cái định luật trời dành. Còn hơn một mình nó đi mãi trên con đường của quá khứ, chắp nhặt từng mảnh vỡ của tình yêu vá bằng chất keo kì diệu từ lời bài hát của Nhật Tinh Anh "Những lỗi lầm hôm qua sẽ cùng vỗ cánh bay theo ngày tháng..."
Gương vỡ lại lành. Làm gì có chất keo kì diệu khi bất cứ một lúc nào đó những vết nứt còn lại mãi với thời gian xé toạc trái tim nó và anh hơn. Buốt nhói. Quá khứ đã chia năm sẻ nửa. Nó sẽ đi...đi để giữ trọn vẹn giấc mơ cổ tích cho riêng nó, riêng một mình nó thôi. Mùa mưa đã về đâu sao nó thấy lạnh quá! Mọi vật nhoè đi. Nó bật khóc.
Thị trấn về lại trên tay. Vỡ...không có tình yêu...
Lời muốn nói: Emkhongphaithienthan...này! Tụi mình buồn khi nghe tin hai ngươì chia tay vì tình cảm ấy vốn nhẹ nhàng và nhiều lắng động, cũng ba năm rồi còn gì? Cậu nói tụi mình cứ trách cậu đi...nhưng làm sao trách được. Hãy làm những gì cậu muốn nhé. Dù sao, khi mảnh thủy tinh tình cảm của hai người rơi xuống vỡ thành trăm nghìn bụi nhỏ thì trong vốc bụi ấy có cả những hạt bụi vỡ từ trái tim của mỗi đứa trong nhóm...Và những hạt bụi đó sẽ bay đi hay ở lại???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2007 21:46:50 bởi binh yen >