Hạnh phúc
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 11 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 27.06.2007 19:22:26 (permalink)


Thường thì những việc không vừa ý, một khi xãy ra thì chẳng phải chỉ có một mà là nhiều điều cùng đến một lúc. Ngày hôm qua lọng cọng thế nào mà làm mất hết tất cả các bài viết. Bài tóm tắt câu chuyện đã thực hiện được một phần ba. Dự định hôm nay sẽ đưa cho người bạn viết lời mở đầu như đã hứa, thì lại không thể được. Lại phải ngồi đánh máy lại. Nghĩ đến thời gian mày mò dịch bài và đánh máy bấy lâu nay mà ngán ngẫm. Kệ đi, cứ coi như luyện lại tính kiên nhẫn của mình vậy.
 
Và thường những khi lòng cô quạnh, tôi vẫn thường tìm đến Người để lấy một lời khuyên. Sáng nay lật Cựu Ước ra đọc, hàng chữ “Thiên Chúa là tình yêu” hiện ra trước mặt. Này đây:
 
 “Vì như trời cao hơn đất thế nào,thì ơn
 Người cũng cao vời trên những ai kính sợ Người.
Đông Đoài cách nhau bao nhiêu,
thì Người cũng cất lỗi phạm của ta xa chừng ấy.
 
Như cha xót thương con mình thế nào,
thì Yavê cũng xót thương những ai kính sợ Người như vậy.
Người biết hình hài ta sao,
Người nhớ lắm: Ta là bụi đất.
 
Người phàm, những ngày của nó khá ví như cỏ,
như hoa cỏ ngoài đồng, nó đơm hoa,
trên nó, làn khí chỉ thoảng qua, và nó sẽ không còn,
ngay chỗ nó choán cũng không còn nhận ra được nó.”
 
Và kia là, “Huy hoàng của tạo vật”.
 
Hồn tôi hỡi, hãy chúc tụng Yavê!
Yavê Thiên Chúa tôi, Người thật lớn lao vô ngần,
Người mặc oai phong lẫm liệt,
Người choàng lông bào sự sáng,
Người căng trời làm như màn trướng,
trên nước, Người xây cất lầu gác của Người,
Người gióng án mây làm xa giá,
Người thả bước đi trên cánh gió.
 

 
Tự kho lầu gác, Người đãi nước núi non,
nhờ hoa quả sự nghiệp của Người, đất được thỏa thuê,
Người cho cỏ mọc lên nuôi thú vật,
và rau cho nhân loại dùng,
để chúng sản xuất bánh ăn do tự lòng đất.
để rượu gây hoang lạc nơi lòng phàm nhân,
để cho mặt mày bóng loáng dầu trơn,
và miếng bánh cho người phàm chắc dạ!
 
...
 
Người dựng vầng nguyệt đánh dấu tinh kỳ,
mặt trời cũng biết lúc lặn.
Người dẫn lại tối tăm, thế là đêm đến,
lúc thú rừng tất cả bò ra:
Sư tử gầm rống tìm mồi,
đòi miếng ăn nơi Thiên Chúa.
 
Mặt trời vừa mọc thì chúng rút lui
và chui rúc hang sâu nằm chờ.
nhân loại đi ra làm lụng
mãi miết cho đến chiều tà.
 
Ôi! Lạy Yavê, sự nghiệp của Người nhiều biết là bao!
thay thảy Người làm theo sự khôn ngoan,
trần gian dẫy đầy các vật Người đã tạo ra!
 

 
"Hồn tôi hỡi, hãy chúc tụng Yavê!”, vâng con muốn chúc tụng Ngài liên lỹ, vì Ngài cất đi nỗi sầu muộn trong lòng con. Lòng hân hoan khôn tả. Phải cám ơn cả người. Chính quyết định của người đã cất đi khối đá tản trong lòng tôi. Quyết định ấy đã mở lối cho ánh sáng công chính của Ngài đến ngự trong hồn này.
 
Giọt nước mắt rơi, nước mắt có chảy dài thì có lúc cũng phải ngưng đọng. Tim có se sắt đau khi nước mắt rơi, trời đất có quay cuồng và mọi sự quanh ta có tan biến đi chăng nữa, thì có lúc thực tại cũng phải trở về. Bỏ lại sau lưng những sầu muộn hôm qua. Để lại cho quá khứ những giọt nước mắt yếu đuối. Gạt nước mắt, ngẩn đầu lên và bắt tay vào việc trở lại.
  
Trật tự rồi cũng phải được thiết lập lại trong đời sống. Dù cố tình đi ngược luật định, cố tình làm theo ý mình, rốt cuộc mọi sự đến chỉ là một hổn độn vô lối. Hoang mang, sợ hãi, lẫn lộn, yếu đuối, tự hủy và vô vọng…những yếu tố của tư tưởng bi quan làm chết dần mòn sự sinh động của một tâm hồn vốn trẻ trung, tự tin và bình an. Một tia sáng mong manh bất chợt ẩn hiện thật nhạt nơi cuối đường hầm, xóa đi hết những tư tưởng tiêu cực đó. Tôi quyết đi tới nơi ánh sáng yếu ớt đang chờ mình. Ánh sáng của tự tin, của sự thật, của chia sẻ, của trật tự, của khiêm nhường, của cho đi và của sự trưởng thành. Trực diện với chính bản thân. Nhận ra sự thất bại của chính mình, nhận ra đâu là sự yếu đuối của bản thân. Cần phải đứng lên và tiếp tục bước đi. Nắng bổng rực sáng, xuyên qua mành và rọi thẳng vào chổ ngồi, khi mà sáng nay cơn mưa rào tí tách nhỏ giọt, khi mà trời âm u não nuột buồn khiến lòng thất vọng, nghĩ đến những dự định phải làm hôm nay của mình lại phải bị hủy bỏ vài việc nữa. Nhưng mà không, nắng đã lên, và tôi quyết tiếp tục, dẫu phải làm lại từ đầu những gì mình đang dang dở, đã mất mát.
 
Cỏ có xanh thẳm để mai này ta lại có thể dạo bước với đôi chân trần của mình? Nắng có vàng hanh làm lá thêm xanh ? Gió có về đong đưa đùa nghịch cùng lá? Và trăng đã rằm chưa để cây có thể nép bóng dưới nguyệt? Thế đó, thiên nhiên đang hiện hữu với cả một trời sống động. Sự sống bàng bạt quanh đây. Yêu lắm ta ơi một ngày mới với tinh không của đất trời.
 
 
Lá bối.
#31
    la boi 01.07.2007 11:35:54 (permalink)
    Ánh trăng chiếu rọi sáng ngập căn phòng. Không gian tĩnh mịch lạ thường. Bước ra lang can, ngước nhìn ánh trăng vàng ngã màu, con trăng méo mó treo lững lơ trên nền trời đen thẩm. Xa xa, ánh sao đêm sáng chiếu, như muốn khoe trương sắc đẹp của nó cùng trăng. Ơi trăng sao, đến làm bạn cùng tôi với. Tiếng dế rúc kêu khe khẻ, ngồi bệt xuống thềm, ôm gối, tôi ngồi ngắm trời đêm. Yên ắng quá. Không gian man mác cái lạnh về đêm.
     
    Hồn trống không. Chẳng nghĩ ngợi nhiều. Lòng bình yên. Yên đến lạ lùng. Xin chia sẻ sự bình yên này đến không gian, thời gian nơi ấy.
     
    Lá bối.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2007 11:38:41 bởi la boi >
    #32
      ngay xua 290595 04.07.2007 03:22:12 (permalink)
      Chúc mừng laboi đã trở lại nơi đây. Còn mình đã lâu có lẻ từ lúc bạn ra đi là mình cũng mất dang. Hôm nay có tâm trạng nên ghé ngang để trải lòng cho vơi nhẹ chút ít thì vô tình biết được bạn đã quay trở lại và vẫn tìm và mong chờ hạnh phúc.
      Nếu bàn về hạnh phúc có lẻ phải mất rất nhiều thời gian như nói về tình yêu vậy, có đúng không laboi? Hạnh phúc nhỏ nhoi hay rộng lớn đều phụ thuộc ở mỗi chính chúng ta. bạn đã từng đọc bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh chưa?
      "...Sóng bắt đầu từ gió
      Gió bắt đầu từ đâu ?
      Em cũng không biết nữa
      Khi nào ta yêu nhau ..."
      Laboi thấy không yêu nhau mà không biết từ lúc nào. Vậy thì hạnh phúc cũng vậy nó đang hiện diện bên ta mà ta nào hay? Hạnh phúc đến âm thầm và rồi cũng sẽ dễ đi trong yên lặng mà ta cũng không thể ngờ. Đớn đau là vậy.  Khổ  tâm đến nhường nào khi biết được thì hạnh phúc đã đi xa tận mãi nơi đâu. Giữ lấy những gì mình đang có là một điều hạnh phúc. Hãy luôn nghĩ trong tâm can rằng ta đang hạnh phúc. Nhưng nói sao dễ thế mà chính ta đang buồn vời vợi? Có những nỗi buồn không biết tỏ cùng ai , mà mấy ai hiểu, cảm thông và chia sẻ cùng ta?
      #33
        la boi 04.07.2007 07:05:59 (permalink)
        Ngày xưa còn đi học, lá bối thích sưu tập thơ, chép ra tập, tìm hoa ép khô rồi dán vào vở. Còn nhớ một đoạn nhỏ, không nhớ tác giả và tên bài thơ, chỉ còn nhớ như sau:
         
        "Làm sao định nghĩa được tình yêu,
        Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
        Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
        Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu..." - (nếu có sai sót, xin mọi người thứ lỗi)
         
        Tình yêu đó nhẹ nhàng quá phải không, như tâm hồn xuân thì cô gái ở tuổi 18, chưa biết yêu, chỉ biết mơ mộng cùng trăng sao, gió mây.
         
        Lá bối thấy nếu mình nhìn tình yêu về phương diện tích cực thì nó làm chan hòa cuộc sống, làm hai kẻ yêu nhau trở nên yêu đời, tin tuởng lẫn nhau và tha thứ cho nhau nhiều hơn. Và với tình yêu đó, họ có được hạnh phúc trong tay. Họ biết và nắm lấy hạnh phúc của mình. Dù chỉ trong phút giây.
         
        Ngayxua ơi, đừng tìm đau khổ trong hạnh phúc mà tuởng như mất nhưng thật ra ngayxua đang có trong tay đó thôi, có đuợc không? Sao không mạnh dạn nói ra với bạn lòng những nổi buồn sâu kín đó? Đã yêu nhau thì điều cần thiết nhất vẫn là tỏ cho nhau biết mình muốn gì, nghĩ gì để cả hai cùng thông-hiểu nhau hơn. Đối tượng không thể đọc đuợc ý nghĩ của bạn lòng mình đâu ngayxua ạ.
         
        Những ngày tháng qua, lá bối cũng bị rơi vào tâm trạng như ngayxua, nhưng giờ đây, tất cả đều khác cả rồi. Lá bối muốn xây dựng, vun đắp tình yêu của mình bằng hành động, bằng sự chia sẻ, bằng tha thứ, bằng tin tuởng lẫn nhau, bằng khuyên nhủ nhau, bằng cho nhau. Lá bối không muốn than khóc cho tình yêu của mình. Lá bối trân quý nó nên quyết tâm xây dựng lại nó. Lá bối cũng yếu đuối, nhưng vững tin mình sẽ vượt qua. Mong rằng ngayxua cũng tìm đuợc cho mình lối đi trong tình yêu, và hạnh phúc lại về bên ngayxua nhé.
         
        Lá bối.
         
         
        #34
          la boi 05.07.2007 18:59:38 (permalink)
          Đã suy nghĩ thật nhiều về những điều mà người bạn đã lấy hết can đảm để nói ra.
           
          Ngẩn ngơ, một câu nói phát ra từ sự giận dữ, sự dồn nén và pha lẫn ghen tương, giờ đây phải hối hận vì câu nói đã ghi đậm nét trên trang giấy trắng.
           
          Suy nghĩ, có cần thanh minh không? Một sự hiểu lầm về quan điểm nhìn? Chuyện đã qua, có cần nhắc lại?
           
          Viết, viết, viết và xóa, xóa, xóa. Không muốn giải thích. Không muốn thanh minh. Không hờn. Không giận. Một sự trống không. Không nghĩ ra điều gì để viết hay nói cả.
           
          Trầm mình trong dòng nước trong. Nước tĩnh quá. Chúi sâu vào lòng nước, nhẹ nhàng bơi trong nước, lòng tĩnh theo con nước. Chậm chậm, từ từ, thả mình và thả lỏng tư tưởng. Thoải mái làm sao khi tìm được câu trả lời cho câu hỏi.
           
          Một câu nói: “xin lỗi, xin lỗi ngàn lần, xin lỗi vạn lần. Bạn có thể tha thứ về sự hồ đồ của mình không?”. Vâng, chỉ biết xin lỗi bạn yêu như thế. Không muốn giải thích vì không biết nói sao để bạn có thể gột bỏ được cách suy nghĩ ấy.
           
          Và như còn bao vấn đề khác đang chập chờn đâu đây, rồi sẽ xuất hiện các vấn đề ấy. Những điều mà, trong tình bạn, trong tình yêu cần có sự thanh lọc, cần có sự cảm thông, hai tâm hồn mới có thể nhích lại gần nhau hơn chút nữa.
           
          Chờ đợi, và chờ đợi, bởi cánh cửa khác đã mở ra.
           
           
           
          Lá bối.
          #35
            binh yen 05.07.2007 21:57:57 (permalink)
            Lá Bối thân!
            Lâu rồi bình yên không ghé qua văn đàn, chỉ nhờ nhỏ bạn qua comment bài dùm để "Khoảnh khắc" tồn tại và không vụt mất qua ngưỡng cửa thời gian. Cảm ơn lá bối nhiều lắm. Bình yên không biết nên nói gì hơn, có những thứ tự trong lòng người vốn không tên. Không gọi đươc tên - chữ nghĩa cũng không thể viết trọn.
            Xin lỗi lá bối nhiều lắm! Vết thương nơi bình yên qúa sâu. Bình yên cần thời gian để xóa bớt nỗi chuếnh choáng, cay đắng trong tim. Bao lâu thì bình yên cũg không biết. Hẳn là đủ dài để mùa xuân ra hoa.
            Bình yên sẽ luôn cầu chúc cho lá bối được hạnh phúc.
            #36
              ngay xua 290595 06.07.2007 04:38:15 (permalink)
              Mưa vẫn rơi và nắng vẫn rọi sáng . Mọi việc xung quanh ta vẫn trôi đi lặng lẽ . Và ta vẫn đang cùng hoà vào nhịp sống đó .
              Hãy yêu nhau chân thật và cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra. Ta vẫn đang chờ, đang chờ chờ với nỗi khát khao.
              Hạnh phúc ơi! Cuộc sống ơi! Tình yêu ơi! Ta vẫn đang mong đợi, đợi mãi nơi này. Nào người có hay chăng trái tim em luôn thổn thức? Tình yêu vội đến rồi cũng vụt bay xa, xa mãi tận chân trời.
              Hai tâm hồn cần thông hiểu lẫn nhau thì tình yêu mới ở lại.
              Hãy tin nhau, chờ đợi nhau, trao nhau tình yêu trọn vẹn với trọn cả tấm lòng.
              Đêm nay nghe tiếng mưa...ngủ đi...rồi sẽ thấy sáng mai anh quay trở về với tấm lòng rộng mở đang chào đón...Hãy lạc quan, tự tin, và chờ đợi...Đừng bi quan, tự ti, và hãy luôn biết tha thứ...
              #37
                la boi 09.07.2007 20:41:06 (permalink)
                Em,
                 
                Như vậy là em đã hiểu vì sao hình hài cô bé Kanaalaq lại biến mất, bỏ lại Charlie cô đơn một mình trên sa mạc tuyết. Cô bé đã chọn sự ra đi hệt như Tanhia và Ghécman em ạ. Cô bé không muốn người thân yêu phải lo lắng, sầu muộn vì sự ra đi của mình. Cô muốn anh ta trở về với thực tại, muốn anh nhận chân ra đuợc đâu là thực, đâu là mộng. Người anh kết nghĩa ấy phải sống tồn, và tiếp tục vai trò và nhiệm vụ mà anh ta đã trót phải mang khi bước vào đời em ạ. Vinh hoa, phú quý có ý nghĩa, có là mục đích cho anh ta trong cuộc sống hay không cũng không có ý nghĩa gì với Kanaalaq cả. Những thứ ấy không phải là mục đích mà cô bé muốn Charlie đạt đuợc. Điều quan trọng, là Charlie phải sống. Charlie phải sống vời chính con người anh. Cô bé không muốn nghĩa huynh buồn khóc vấn vương, dù biết rằng anh là nguời đa sầu, đa cảm. Kanaalaq vẫn muốn đuợc nhìn thấy con người vui vẻ, hài hòa, yêu đời và đầy nhiệt huyết trở về với Charlie như ngày đầu tiên cô quen biết anh. Anh sầu héo, mất niềm tin có lẽ sẽ khiến cho cô ở thế giới bên kia chẳng bao giờ siêu thoát đuợc.
                 
                Em ạ, Cả thấy dường như em cũng cùng đồng quan điểm với Cả. Dường như em đã hiểu rằng Cả đang cố dọn mình để có thể vươn tới ánh sáng yếu ớt của mình. Mong em cũng tìm đuợc ánh sáng mới trên bước đường của em. Cả tin có một ngày, chúng ta sẽ hội ngộ dưới mái gia đình, trong tình thân ái huynh đệ. Lúc ấy, em và Cả, chúng ta có lẽ sẽ trực diện mà không thẹn lòng mình, em nhỉ. Cả mong được như vậy.
                 
                Hôm thứ bảy rồi, ở ngoài trời suốt ngày. Chợt nhận ra rằng, trên khắp cánh đồng, cỏ dại vẫn xanh và những bông cỏ mọc đầy. Trắng, vàng, tím... xen lẫn cùng cỏ, điểm tươi nét đẹp thiên nhiên. Nhớ ngày xưa ở nội trú, mấy cô bạn cùng phòng đã từng nói "Tôi thích nụ cười của bạn, vì nó tươi như những cánh hoa ngoài đồng". Hôm nay mới hiểu đuợc câu nói đó.
                 
                Em ạ, Cả mong hương đồng gió nội sẽ giúp tâm hồn em tìm được bình yên và cuộc sống mới cũng đến với em, em nhé.
                 
                 
                Lá bối.
                 
                 
                #38
                  Cỏ lau 22.07.2007 00:51:11 (permalink)

                  Trích đoạn: namtuocbongdem_lfo

                  bình yên là khi mà con tim ngừng đập
                  bình yên là khi bạn cảm thấy trái đất ngừng quay
                  bình yên là khi bạn ở một mình tai nghe thấy nhịp đập con tim đôi mắt nhìn thấy một khoảng không gian bao la vô định
                  bình yên là khi....nào nghĩ ra thì viết tiếp

                  Bình yên sẽ đạt được khi người ta nhập thiền định thành công chứ đâu phải tim ngừng đập, trái đất ngừng quay? Thưa Nam Tước.
                  Khi ta muốn là ta sẽ làm được mà, con đường trước mặt cứ đi là đến.
                  (Xin phép Lá bối nhé,Cỏ lau mạo muội)
                  #39
                    la boi 29.07.2007 12:58:10 (permalink)
                    Thiên nhiên quả thật tuyệt diệu. Mùa hè nóng bỏng thế nào đi nữa, vẫn được những bóng cây, những nhành lá che rợp ánh nắng chói chang. Đông đến, trời âm u lạnh rét, những tàn cây khô trơ cành, như cố tình cất giấu những lá xanh mùa hè, cho đường đi thêm quang đãng, cho ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Thế còn mùa xuân? Giòng nước lạnh thấm đất của tuyết chảy tan, làm rét run từng hạt bụi đất đen. Làm tê cóng những cọng rễ chôn sâu dưới lòng đất. Là tê tái, là chết lịm. Nhưng cũng chính ở tuyệt cùng ấy mà sự sống lại bắt đầu. Rồi thì cỏ lại xanh, cây nhành lại đâm chồi nảy lộc, cuộc sống mới lại tiếp tục vòng luân hồi. Tình yêu cũng biến chuyển theo nhịp điệu của sự sống ấy.
                     
                    Anh nói về cuộc hạnh ngộ. Em nghĩ về mối lương duyên. Tôi săm soi cuộc hạnh ngô và mối duyên ngộ ấy.  Anh cảm nhận gì? Em cảm nhận gì? Và cả tôi nữa? Tôi chỉ thấy sự lững lờ giữa nóng bỏng và đam mê của yêu thương hôm qua quyện với nỗi trống vắng lẫn an tịnh của hôm nay. Tiếng cười nhường chổ cho giọt nước mắt. Nỗi hoang lạc nhường bước cho lòng sầu bi. Anh bảo cuộc hạnh ngộ sẽ còn nối tiếp khi những vòng tròn không bao giờ khép. Em chọn nụ cười thế cho câu trả lời. Vì em cũng biết rằng vòng tròn ấy đã mở, và cuộc hạnh ngộ đã mở lối cho em.
                     
                    Lá hãy còn thắm xanh vì thu chưa đến. Đông còn xa vời vợi chưa chờ chực nơi ngưỡng cửa mùa hạ. Này anh, anh trông chờ xuân đến đem theo hạnh phúc cho mình? Này em, nụ cười ấy hàm chứa đớn đau hay hạnh phúc hở em? Và tôi nữa, tôi cũng trông chờ một thứ mà xem ra huyễn hoặc và khó với tới. Tôi cũng mong, hạnh phúc ấy không pha trộn nỗi đắng cay cho tất cả chúng ta.
                     
                     
                    Lá bối
                     
                    #40
                      tairuoi12pt2 29.07.2007 18:30:44 (permalink)
                        la boi nè! em không biết la boi là anh hay là chị nên cứ gọi là la boi nhé.
                      thật ra thì em mới ra nhập diễn đàn thôi ! và em cũng mong muốn đi tìm được 1 người bạn hợp với minh` , em đã cố gắng đọc gần hết các bài viết của la boi... ko thể hết là vì quá dài và chữ quá nhỏ  nhưng ma` nói chung thi` la boi viết rất hay , có cái gì đó rất tịnh tế , rất nghệ sĩ. Em rất phục vì em không đủ kiên nhẫn ngồi gõ bao nhiêu là bài như thế , em chỉ quen viết thôi. la boi này , em có 1 ước mơ là được làm nhà văn nhưng mà hiện tại em rất lười viết, không biết bao giờ mới có thể hoàn thành một bộ tiểu thuyết  thật hay , chắc còn xa lắm , la boi nhỉ.
                        Và quả thật em không biết nên viết về cái gì , tình yêu , về hiện thực hay là về những thế giới trong tưởng tượng. em vẫn hay tưởng tượng mà. la boi khi nào ghé qua xem bài viết của em nhé , em có 1 truyện ngắn tên là : Tự sát. em sắp post lên. mong la boi ghé thăm và cho ý kiến. em cảm ơn nhiều
                      em rất thích những câu hát này :
                       
                       phố vắng lang thang mình anh
                       Mưa giăng chân trơi` rất xanh
                       Em yêu...
                       Những phút bên em vội qua
                       Em yêu giờ nơi rất xa
                      .....còn mãi đây...
                       Nụ cười xinh làm môi dễ thương
                       
                      .............và gì đó nữa...em không nhớ...........
                       cam on mọi người vì đã đọc những dòng này
                       
                      #41
                        BichPhuong 29.07.2007 22:24:11 (permalink)
                        Hạnh phúc là gì ?

                        Hạnh phúc là gì ?
                        Câu hỏi muôn đời loài người hằng khắc khoải
                        Bởi lẽ đôi khi trong dòng trôi miết mải
                        Ai nhận ra mình hạnh phúc riêng tư ?

                        Với tuổi thơ,
                        Hạnh phúc là chiếc áo mới
                        Là que kem, cục kẹo
                        Là mật ngọt cuộc đời
                        Hạnh phúc đến, và đi, cùng nụ cười
                        Tuổi thơ ai vốn chẳng từng nghịch dại ?

                        Hạnh phúc là những buổi mai
                        Cặp sách tung tăng trên đường đi học
                        Là khi oà khóc
                        Cô giáo dỗ dành mãi chẳng chịu thôi

                        Hạnh phúc là khi mẹ trở về
                        Với gói quà nhỏ thơm lừng hương cốm
                        Hạnh phúc là mơ được thành người lớn
                        Nên con trẻ chơi lấy chồng vợ
                        Nuôi búp bê...


                        Khi trai trẻ,
                        Hạnh phúc là lời hẹn
                        Em gửi lọn tóc thề mãi mãi
                        Hạnh phúc là bài hát mang theo những tháng ngày
                        Để những lúc bận lòng ta dừng chân nhớ lại
                        Hạnh phúc là thất bại
                        Vấp ngã rồi ta tự mình đứng lên

                        Hạnh phúc là niềm tin vững bền
                        Khao khát sống và tràn trề mơ ước
                        Tưởng chừng mình sẽ luôn luôn đạt được
                        Những đích đến cuối cùng ta đã tự đặt ra

                        Hạnh phúc là lúc ở xa
                        Ta nhận được lá thư bè bạn
                        Hạnh phúc là khi hoạn nạn
                        Vẫn thấy xung quanh chẳng riêng lẻ một mình

                        Hạnh phúc là một mối tình
                        Phút rung động đầu đời em có nhớ
                        Là cơn mưa nhỏ giữa một chiều trên phố
                        Hai người nắm tay lặng lẽ con đường dài

                        Và đến khi,
                        Mái tóc dần mờ phai,
                        Hạnh phúc là ở một nơi tĩnh lặng
                        Với đất trời
                        Với cỏ cây
                        Để ôn lại nỗi lòng sâu nặng
                        Những vị ngọt, đắng cay mà ta nếm qua
                        Hạnh phúc là khi thấy tất cả đã qua
                        Vinh nhục vốn chỉ là cơn gió thoảng
                        Thói tị hiềm với bao dung làm bạn
                        Day dứt với đời dẫu có được bao nhiêu ?

                        Để rồi khi ngày tháng đã ngả chiều,
                        Hạnh phúc là được mỉm cười nằm xuống
                        Ta thanh thản với những gì có được
                        Và cả những gì chưa làm nổi hôm qua...

                        Để phải phiền xung quanh khóc cho ta
                        Tức là vẫn còn yêu thương nhiều lắm
                        Hạnh phúc với đời được trở về cõi vắng
                        Trong nỗi nhớ mong của những người thân quen...

                        Hạnh phúc là gì ?
                        Ai sẽ chỉ cho xem ?
                        Ai dám tự bảo rằng mình hạnh phúc ?
                        Ai từng yêu mà được yêu mọi lúc ?
                        Ai thành công mà chẳng bại đôi lần ?
                        Nhắn nhủ rằng,
                        Trong những bài thơ, bài ca, chúng ta đi tìm hạnh phúc
                        Vẫn cứ ngẩn ngơ với hạnh phúc người đời
                        Vẫn cứ thấy hạnh phúc trong tiếng cười
                        (Mà chẳng tự mình biết thương yêu tiếng khóc?)

                        Hạnh phúc của riêng ai
                        Trong mỗi người là thế,
                        Vốn đơn sơ, bình lặng và nhỏ bé
                        Trong mỗi chúng ta
                        Ai được thoả nỗi khát khao về hạnh phúc ?

                         
                        ST!
                        #42
                          la boi 30.07.2007 05:42:48 (permalink)
                           
                          Cám ơn BichPhuong đã ghé thăm và cho bài sưu tầm về hạnh phúc thật ý nghĩa.
                          Chúc vui bạn nhé.
                           
                           

                          la boi nè! em không biết la boi là anh hay là chị nên cứ gọi là la boi nhé.
                          thật ra thì em mới ra nhập diễn đàn thôi ! và em cũng mong muốn đi tìm được 1 người bạn hợp với minh` , em đã cố gắng đọc gần hết các bài viết của la boi... ko thể hết là vì quá dài và chữ quá nhỏ nhưng ma` nói chung thi` la boi viết rất hay , có cái gì đó rất tịnh tế , rất nghệ sĩ. Em rất phục vì em không đủ kiên nhẫn ngồi gõ bao nhiêu là bài như thế , em chỉ quen viết thôi. la boi này , em có 1 ước mơ là được làm nhà văn nhưng mà hiện tại em rất lười viết, không biết bao giờ mới có thể hoàn thành một bộ tiểu thuyết thật hay , chắc còn xa lắm , la boi nhỉ.
                          Và quả thật em không biết nên viết về cái gì , tình yêu , về hiện thực hay là về những thế giới trong tưởng tượng. em vẫn hay tưởng tượng mà. la boi khi nào ghé qua xem bài viết của em nhé , em có 1 truyện ngắn tên là : Tự sát. em sắp post lên. mong la boi ghé thăm và cho ý kiến. em cảm ơn nhiều
                          em rất thích những câu hát này :

                          phố vắng lang thang mình anh
                          Mưa giăng chân trơi` rất xanh
                          Em yêu...
                          Những phút bên em vội qua
                          Em yêu giờ nơi rất xa
                          .....còn mãi đây...
                          Nụ cười xinh làm môi dễ thương

                          .............và gì đó nữa...em không nhớ...........
                          cam on mọi người vì đã đọc những dòng này


                          Chào bạn tairuoi12pt2
                           
                          Thơ bạn làm hay và dễ thương lắm. Tiếc là lá bối không biết làm thơ, nếu không mình sẽ họa thơ đáp lại bạn đấy. Bạn khen mình, làm mình xấu hổ, lâu lâu mới gõ được một đoạn ngắn, chỉ là những gì đến từ tình cảm và cảm xúc của mình. Lá bối không có mộng thành văn sĩ đâu. Tairuoi12pt2 mới thật là người có tài, vừa làm thơ, lại viết văn. Mơ trở thành văn sĩ, hay lắm chứ. Như đã có tài thì đừng mơ mà hãy chăm chú vào mục đích và viết liền câu chuyện tiểu thuyết mà bạn muốn hình thành đi. Lá bối thấy hân hạnh lắm khi được bạn tỏ lời tâm sự. Khi nào đăng bài, lá bối sẽ ghé sang thăm. Chúc bạn vui nơi đây. À bài hát bạn nói đó, tên gì thế? Mình sẽ tìm nghe để có thể cảm nhận hơn điều bạn muốn nói.
                           
                          Mến,
                          Lá bối
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2007 05:45:09 bởi la boi >
                          #43
                            BichPhuong 30.07.2007 10:49:22 (permalink)
                            Hạnh phúc 
                            như một điều có thật
                             
                            Văn Ngọc
                             
                            Kể cũng lạ, là một trong những khái niệm lẽ ra phải là quan trọng hàng đầu đối với con người - là khái niệm hạnh phúc - lại ít khi nào được bàn đến một cách trực tiếp, ngoại trừ trong phạm vi giáo lý của các tôn giáo.
                            Phải chăng vì nó quá phức tạp ? Hay là người ta có một mặc cảm nào đó khi nói đến nó, vì quả thật cũng khó biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng thật sự ? Sự đánh giá của mỗi người về mình và người khác trên điểm này chỉ có thể là chủ quan.
                            Chỉ cần lấy một ví dụ, một đôi lứa đang ở thời kỳ yêu nhau say đắm, người ngoài cuộc cho rằng như thế là họ hạnh phúc (mà họ hạnh phúc thật). Nhưng khi họ bỏ nhau, thì người ta lại cho đó là một điều bất hạnh, nhưng thực ra đối với họ, thì không hẳn là như thế : họ bỏ nhau để mỗi người đi tìm một hạnh phúc mới, phù hợp với mình hơn. Và đó cũng chỉ là một điều lô gích, cũng như thể khi ta đi lầm đường, phải tìm một con đường khác, để đi cho tới đích.
                             

                            Cơ sở của hạnh phúc
                            Cũng có thể, người ta ít bàn đến vấn đề hạnh phúc vì biết rằng hạnh phúc là cái mục đích cuối cùng, mà muốn đạt được cái mục đích ấy, trước hết phải vượt qua một số cửa ải. Đối với một cá nhân, đó là những điều kiện, như : sức khoẻ, tình bạn, tình yêu, sự hiểu biết, lòng tốt, lòng lương thiện, lòng quảng đại, lòng vị tha, v.v. Đối với một xã hội, thì đó là những điều kiện, như : công bằng, bác ái, tự do, dân chủ, phồn vinh, v.v. Một khi mà một số điều kiện trên còn chưa hội đủ, thì cũng khó mà nói đến hạnh phúc được. Đối với một cá nhân, chỉ cần thiếu một trong những điều kiện đó, cũng đủ khiến cho người đó không sung sướng rồi.
                            Song, con người ta, ai mà chẳng muốn được sung sướng, dù cho mọi điều kiện chưa hội đủ, dù cho cuộc sống ngày càng buộc họ phải sống vội, sống hối hả, và làm đủ mọi thứ chuyện, không cho phép họ có thời giờ để suy ngẫm về mục đích và hiệu quả của những việc mình làm, cũng như không cho phép họ tự chất vấn mình về những lý tưởng (nếu có) mà mình đang theo đuổi , hoặc đã từng theo đuổi ?
                            Hạnh phúc trước hết là hạnh phúc cá nhân. Do đó, ở đây chúng ta sẽ chỉ  bàn về khái niệm hạnh phúc ở mức độ cá nhân. Dẫu sao, thì trước sau cũng vẫn chỉ là cùng một vấn đề : cá nhân có hạnh phúc, thì cộng đồng mới hạnh phúc được, và ngược lại, một xã hội phải có đầy đủ những điều kiện cho một cuộc sống hạnh phúc, thì người dân mới sung sướng được.
                            Để giải thích thế nào là hạnh phúc, người ta thường vận dụng khái niệm ngược lại của nó, là sự bất hạnh. Những nỗi bất hạnh ở trên đời, ngay từ những thời cổ đại xa xưa, đã được các triết gia ví như "những bóng đen trên một bức hoạ : chúng càng làm cho các màu sắcnổi bật "  - các màu sắc ở đây tượng trưng cho hạnh phúc. Những nguyên nhân của chúng có thể là : sự mất mát một người thân (tử biệt), sự đau khổ về tinh thần (sự chia ly) , hoặc về thể xác (bệnh tật), sự nghèo khổ, sự ngu dốt, sự lệ thuộc kẻ khác, sự thù hận, lòng vị kỉ, v.v. Có những nguyên nhân không tuỳ thuộc vào con người, như sự chết, và ở một mức độ thấp hơn, tật bệnh, nhưng tất cả các nguyên nhân khác đều tuỳ thuộc vào con người và nhất là vào quan hệ giữa người này với người khác, bởi vì con người không thể nào sống một mình và sung sướng một mình được. Con người sống trong một xã hội luôn luôn cần đến sự giúp đỡ của những người khác ở xung quanh, về mặt vật chất cũng như tinh thần. Bởi vậy cho nên, con người cần có lòng bác áióc vị tha.
                             

                            Lòng vị tha
                            Trong tất cả những nguyên nhân khiến cho con người ta có thể sung sướng được, như  đã nêu ở phần trên, lòng vị tha chính là nguyên nhân quan trọng nhất. Nó ngược lại với lòng ích kỉ. Nó là đức tính cho phép con người ta có được một tầm nhìn xa hơn là những quyền lợi trước mắt - đôi khi rất nhỏ bé - của mình, để nghĩ đến quyền lợi của người khác. Cũng nhờ có nó mà con người ta dễ sống chung với nhau hơn, từ trong quan hệ vợ /chồng - nhất là những cặp vợ chồng trẻ - đến quan hệ giữa bố mẹ / con cái, rồi quan hệ giữa hàng xóm, láng giềng,v.v.
                            Nhưng điều quan trọng hơn cả, là lòng vị tha chính là cái cốt lõi đạo đức thôi thúc chúng ta làm một số công việc vì hạnh phúc của người khác, nó cho phép chúng ta sống có lý tưởng hơn - những lý tưởng đôi khi có một tác dụng tích cực vào đời sống thực tế, song đôi khi cũng chỉ là những ảo ảnh.
                             

                            Lý tưởng và ảo ảnh
                            Xét cho cùng, cuộc đời của mỗi con người cũng như thể một dự án, có một cái đích dài hạn và một con đường để đi tới cái đích đó. Nếu cái đích đó là để đem đến hạnh phúc cho mình và cho người khác, thì nó cũng chỉ là phù hợp với lòng vị tha, là cái động cơ đã thúc đẩy mình làm những việc "tự nguyện tự giác", và trong điều kiện đó, thì hạnh phúc không phải tìm đâu xa : ta sẽ gặp nó ở mỗi giây lát trên con đường đi tới cái đích, mà ta đã vạch sẵn.
                            Tuy nhiên, mọi việc không đơn giản như ta tưởng : những lý tưởng trong đó ta đầu tư công sức, thời gian, và nhất là niềm tin, đôi khi trên thực tế lại không đúng như ta hằng mơ ước. Song, nếu phải tính sổ, thì những gì mà ta đã bỏ vào đó không hẳn đã là mất hết, vì chúng không những đã cho ta những phút giây hạnh phúc trên những chặng đường ta đã đi qua, mà còn cho phép ta chiêm nghiệm để nhìn thấy rõ hơn cái đúng, cái sai, của quá khứ, để mà đi tới.
                            Xem như vậy, đối với một cá nhân, hạnh phúc không phải là một cái gì xa vời, không thể với tới được. Mặc dầu ý niệm về hạnh phúc ở đây cũng chỉ có thể là tương đối, vì nó tuỳ theo điều kiện, hoàn cảnh, của mỗi người. Tuy nhiên, một người sống với lòng vị tha, và một lý tưởng sống cho mình và cho người khác dù cho khiêm tốn đến đâu, cũng có thể còn sung sướng hơn là một người sống không có lý tưởng, và không nghĩ gì đến người khác.
                               

                            Văn Ngọc
                            #44
                              linh hương 31.07.2007 10:03:53 (permalink)
                                Có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng người để rồi chúng ta mới biết cảm ơn món quà của cuộc sống.
                                Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại một cánh cửa khác mở ra nhưng thường người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở ra rồi.
                                Đôi khi một cái gì đó tuột khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết mình đã từng có nó và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa với mình biết bao.
                                Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy hãy kiên trì chờ cho tình yêu hiện hữu trong tim họ, nếu không bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có rồi.
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 11 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9