Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 11 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 153 bài trong đề mục
linh hương 01.08.2007 13:56:23 (permalink)
Anh có nghe không những câu chuyện tình yêu
999 bông hồng và 1000 con hạc giấy
Anh có nghe không những bản tình ca ngày ấy
Romeo và Juliet còn đâu
Anh_chàng họa sĩ có phải không?
Em_có được ước mơ là ca sĩ
Để anh yêu em lòng đắm say
Một sớm mai tặng triệu đóa hông
Khi đàn sếu bay qua biết đâu mùa thu chết
Tấm biển treo dọc hai đại lộ
Tránh đừng chạm cây mùa lá rụng
Trong suốt tuổi thơ em đã đi qua
Bao dòng nước mắt trong veo vô cớ
Lăn dài theo trang giấy lật sang trang
Cứ thuơng nhiều cho những mối tình đã qua
Đẹp xiết bao, nhưng là... dở dang.



Linh Hương
#46
    la boi 04.08.2007 00:02:20 (permalink)
    Tháng tám, sự chuyển mùa giữa hạ và thu. Ở vài nơi, đã thấy lá vàng rơi rụng lác đác. Hôm nay trời ảm đạm lạ thường. Ngỡ là sẽ có một ngày nóng hực hóa ra lại là một ngày u tối. Trời bổng tối sầm. Ông trời đã gầm gừ vài tiếng rồi. Nhớ đến những cơn mưa với sấm chớp rần rần ngày xưa còn bé. Những lần như thế, lòng nơm nớp lo sợ những tia chớp chói mắt, hãi hùng với những tiếng sét chói tai. Cuối cùng thì cơn mưa nặng hạt bắt đầu lộp độp rơi trên mái tôn. Cơn nóng bức biến mất. Không khí trở nên dễ chịu và dễ thở hơn.
     
    Thời gian nhẹ nhàng đi qua. Cơn mưa dần vơi với những tiếng tí tách vẫn đều gỏ nhịp trên mái nhà. Những giận hờn, như những giọt nước trong lăn tròn vội vả của sự giận dữ, rồi nhẹ nhàng rơi vào quên lãng, như những giọt nước thấm tan vào lòng đất, không một dấu tích.
     
    Cũng chính là lúc lòng cảm thấy nhẹ hẫng vì không một khúc mắc trong lòng. Áp hai tay vào tách cà phê nóng, ngụm cà phê nhẹ thấm vị đắng vào đầu lưỡi, một cảm giác ấm áp nhẹ tỏa. Tình bạn ấy, cũng giống như vị đắng dịu dàng của cà phê. Dường như chút hạnh phúc thoáng vương khi nghĩ đến tình bạn đang hiện hữu.
     
     
    Lá bối.
     
     
    #47
      la boi 15.08.2007 16:56:09 (permalink)


      Hà Nội, giữa tháng tám, lần đầu đặt chân đến một thành phố với tên gọi quen thuộc nhưng cũng quá xa lạ. Quen thuộc vì đó là một tên gọi mà từ bé đến lớn đã từng nghe nói đến. Quen thuộc vì đó là nơi mà người bạn yêu đang sinh sống. Chỉ có nghe, chưa một lần đặt chân đến, chưa một lần biết mặt 36 phố phường, chưa một lần được trông thấy Hồ Gươm, chưa một lần được ngửi mùi hương hoa sưa, chưa một lần được nếm vị bùi của quả bàng. Bước chân vào thành phố, cơn giông bắt đầu nổi gió. Gió càng lúc càng thổi mạnh, và rồi trận mưa lớn xối xả trút từng khối nước lớn xuống thành phố.
       
      Hà Nội chào đón người lữ thứ bằng trận mưa lớn như thế đấy. Bó gối trên giường, lòng không mảy may muốn ra ngoài. Bà chị bảo có địa chỉ của người anh họ, muốn đi tìm gặp, dễ hồ mấy khi ra  Hà Nội. Lòng đang rầu, chẳng muốn đi đâu, chị nhìn sắc mặt héo úa ấy cũng chẳng vui, phải nói gảy lưỡi mới khiến cái mặt lầm lì kia chịu gật đầu rời phòng làm một cuốc làm quen Hà Nội.
       
      Hà Nội, người đạp xích lô tốt bụng đưa thêm chiếc áo mưa, bảo hai cô mặc thêm kẻo ướt. Trong khi ông gò lưng đạp xe lên dốc, qua một con đường có hai hàng cây cao, rậm tàng lá. Ơi sao chẳng khác gì những con đường đầy bóng mát hai hàng me xanh của Sàigòn thế kia. Cứ ngỡ như đang trên đường phố Sài thành.
       
      Tháng tám làm gì có hoa Sưa, có chăng là cái rét vào thu, là ngẩn ngơ cùng  lá vàng rơi. Thế là vô duyên cùng loài hoa nổi tiếng đất Hà thành.
       
      Trọ qua đêm, một buổi sáng, trước khi rời thành phố để trở về chốn cũ, đã được biết đến những điều thật đơn giản và đáng yêu của Hà Nội, mà có lẽ khó có lần được bắt gặp lại nó lần nữa. Này đây quảng trường Ba Đình, rồi thì cũng biết mặt Hồ Gươm, được thăm chùa Trấn Quốc, được nhìn chiếc cầu Thê Húc đỏ duyên dáng dưới rặng liễu bên hồ, được ngửi thấy mùi trái thị để bồi hồi nhớ về câu chuyện Tấm Cám ngày xửa ngày xưa, được nếm cái vị bùi bùi, ngọt ngọt của củ khoai lang đỏ nóng nổi của cụ bà bán hàng rong bên lề, được chứng kiến sự liêm khiết của người nghèo mà thanh sạch không bị đồng tiền làm mảy may xao động. Hà Nội, trong một buổi tối và một buổi sáng. Để lại nhiều thi vị trong tâm khảm.
       
      Lần đầu đến Hà Nội với tâm tư hoảng hốt của một kẻ trốn chạy. Mười năm sau trở lại Hà Nội. Với một tâm tư hoàn toàn bình yên. Thời gian đã làm Hà Nội thay đổi khá nhiều. Con lộ chính vào thành phố đã được mở rộng gấp hai, gấp ba. Những căn nhà lụp xụp ven đường vào thành phố đã biến mất. Đất trống, đồng trơ không còn nữa. Những căn nhà hai, ba tầng đã mọc lên san sát nhau. Thế nhưng với thời gian thư thả hơn, Hà Nội hôm nay đem đến một hương vị mới cho người lữ thứ.
       
      Cũng vào tháng tám, trở về Hà Nội lần này, chỉ thầm mong được nhìn thấy hoa Sưa, dù biết bây giờ chẳng phải mùa của loài hoa ấy. Thế nhưng ông Trời không ngoảnh mặt làm ngơ. Một nhà hàng với cái tên Hoa Sưa đã được một nhân viên của khách sạn giới thiệu. Hữu tình chăng khi cái tên Hoa Sưa ấy lại xuất hiện dưới một hình thức khác hơn là sự hiện diện của hoa. 
        
      Ngồi ở quán ăn, khi đi ngang một trường đại học, lòng nao nao tự hỏi, em đang ở nơi nào? Đâu là trường học của em để tôi được một lần ngắm nhìn. Chẳng có em bên cạnh nói cười để được thấy hạnh phúc giản dị là được gặp em. Năm xưa đến Hà Nội với một tâm tư hoàn toàn trống rỗng. Hôm nay trở lại Hà Nội với đầy ắp những tên gọi thân quen.
       
      Phải chi có em, tôi sẽ được biết Hà Nội của em rõ ràng hơn.
       

      Lá bối.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 16:59:44 bởi la boi >
      #48
        la boi 18.08.2007 01:27:40 (permalink)
         
        Một buổi sáng, một buổi chiều, một buổi tối.
        Một ngày, một tháng, một giờ.
        Thời gian, thời khắc, thì thời trôi.
        Tâm tư cũng biến chuyển theo thời gian. Những cảm xúc cũng biến thể.
        Những nhung nhớ, những bức xúc, những lo lắng, những giận hờn, những yêu ghét.
        Ôi, những cái “những” trong cuộc sống vây bủa.
        Chắc lọc hết “những” thì còn gì nhỉ?
        Cuộc sống có lẽ sẽ trở nên vô nghĩa khi không còn gì để lo toan.
        Cuộc sống cũng chẳng ý nghĩa gì khi không có còn gì để thương yêu.
        Ôi cuộc sống, dù thế nào đi nữa, con người và cuộc sống đều vẫn đáng yêu.
        Người ở xa, xin bình yên luôn ở cùng người. Dù đời có thế nào, xin giữ mãi lòng thanh thản trong tâm. Dù chỉ một chút thanh thản. Đó chẳng phải chút hạnh phúc trong cuộc sống vốn bề bộn của chúng ta sao?
         
         
        Lá bối.
        #49
          la boi 23.08.2007 02:15:24 (permalink)
          Quán đông người, một nam và một nữ vừa yên chổ, một cậu bé trờ tới mời mua phong kẹo cao su, vài tấm vé số. Cô gái lắc đầu. Cậu bé chưa đi ngay. Đứng lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông và cô gái. Cậu bé mời một lần nữa. Cả hai lắc đầu, họ không xua đuổi, chỉ cười và tử tế từ chối. Có lẽ thái độ đó khiến cậu bé mạnh dạn. Cậu cất tiếng nói với cô gái: "Sao chị đi với ông này già quá vậy?", rồi cậu ném cái nhìn ác cảm vào hai người, rồi bỏ đi.
           
          Sửng sốt, cả hai đưa mắt nhìn nhau. Họ không thốt lên lời nào. Cô gái đỏ mặt, muốn đứng lên rời khỏi quán tức khắc. Nhưng cô vẫn ngồi yên đó không động đậy. Một cảm giác khó chịu. Một cảm giác tội nghiệp. Không biết tội nghiệp ai, tội nghiệp cái gì. Bởi vì, cô và người đàn ông, là hai anh em ruột!
           
          .
          .
          .


          Chiếc xe thắng gấp, khiến người ngồi sau xe bị chao đảo. Hai cậu bé khoảng 10-12 tuổi nằm sóng soài bên mép xe. Người tài xế bước xuống, anh ta xăm soi cái kính chiếu hậu. Nó bị đụng mạnh nên cong quẹo. Người tài xế bực mình, bước tới nói gì đó với hai cậu nhỏ. Một cậu phân bua, một cậu vừa đi cà nhắc vừa dựng đứng chiếc xe đạp lên. Cái dè bánh xe đạp cong vèo.
           
          Cửa xe mở, một người đàn bà thò đầu ra, câu đầu tiên, bà hỏi cậu bé đi cà nhắc: "Em có sao không?", ánh mắt lo ngại, bà hỏi tới tấp cả hai cậu bé. Cũng ngay lúc ấy, người đàn bà nghe anh tài xế nói: "Tụi bây làm hỏng kính của tao, phải đền tiền...". Cậu bé đang phân bua với người tài xế, ngạc nhiên ngừng nói, ngây người nhìn người đàn bà, như thể câu hỏi han cậu té có bị thương tích gì không là một điều lạ lùng. Thoáng chốc cậu lắc đầu tỏ vẻ không hề hấn gì. Người tài xế ngại ngùng vì người đàn bà không chịu vào xe. Anh bỏ lửng việc làm khó hai cậu nhỏ. Lên xe tiếp tục lái, vẻ khó chịu.
           
          Người đàn bà ngở ngàng. Cái kính chiếu hậu của xe bị hỏng đáng giá hơn chuyện một con người bị té sướt tay, chảy máu chân. Mạng người không đáng quý bằng một món đồ vật?!!!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 01:57:31 bởi la boi >
          #50
            la boi 24.08.2007 02:18:02 (permalink)
            Con bé xốc nổi, nó dễ nổi giận khi bị anh phạt. Ít khi nó chịu làm thinh không bào chửa nói năng.  Dù yêu anh cách mấy, con bé cũng vẫn cứng đầu cho là mình có lý. Dù lý đúng hay lý sai.
             
            Anh dễ bực khi con bé không chìu theo ý anh. Anh cương quyết: phạt. Dù lý của anh không trùng hợp với lối suy nghĩ của con bé.
             
            Anh khẳng khái và cứng cỏi. Con bé bướng bỉnh và thẳng thắng. Hai người song hành bên nhau, đôi khi như nước với lửa. Những khi biết mình sai, anh hay nhượng bộ. Những khi thấy mình sai, cô bé thường lấy làm khó chịu và bất an.
             
            Họ đôi khi như đôi bạn, đôi khi như cặp tình nhân. Họ bổ sung cho nhau những khiếm khuyết. Họ thêm sức cho nhau những khi khó khăn trong cuộc sống, dù rất âm thầm.
             
            Mong họ luôn sóng bước bên nhau, hổ trợ nhau trên bước đường dài eo hẹp của cuộc đời.
            #51
              la boi 24.08.2007 19:24:14 (permalink)
              Thầy hay kể chuyện, và chúng tôi rất yêu mến thầy. Yêu những câu chuyện trên trời, dưới đất, những câu chuyện thật đời thường nhưng đầy triết lý sống hơn môn lý khô khan thầy dạy.
               
              Thầy hay nói về khu vườn nhỏ của thầy. Mỗi lần nghe, tôi thường hình dung đến một khu vườn nhỏ bình yên, đầy hoa thơm cỏ lạ, một không gian đầy hương sắc tuyệt vời, và ước ao có ngày được đặt chân đến khu vườn ấy.
               
              Rồi một ngày, chúng tôi rủ nhau đến thăm thầy. Hai đứa kéo nhau đi xem "khu vườn địa đàng" hằng đuợc nghe nhắc đến. Và nổi thất vọng ùa đến, trấn ngập nổi hớn hở ban đầu. Cả hai chỉ nhìn thấy một dẻo đất nhỏ khô cằn, cạnh bên là một bức tuờng cao vợi chắn cả tầm nhìn. "Thầy ơi, đây không phải là khu vườn mà thầy thường hay kể cho chúng con nghe chứ?", một đứa hỏi.
               
              Thầy đứng đó, nhìn hai đứa dưới ánh mắt thật hiền lành. Mĩm cười, thầy chỉ tay lên bầu trời trong xanh không một gợn mây trắng, thầy bảo: "Các con nhìn xem, có phải bầu trời cao và bao la không?"
               
               
               
              Lá bối.
               
               
               
               
               
              #52
                la boi 27.08.2007 04:30:30 (permalink)
                Sao biển sung sướng lặng lờ bơi trong thế giới của mình. Thế giới ấy tỉnh lặng khôn cùng. Tự do thỏa thích với muôn vạn bạn bè dưới muôn hình thể khác nhau.
                 
                Sâu thẳm của lòng biển tối đen không ánh sáng mặt trời, nó được truyện trò cùng những vị ẩn cư hiền lành có dáng hình rất mềm mại nhã nhặn phát lân tinh. Hoặc giả, nó có thể làm bạn với từng đám cá theo mùa nước ấm trôi về khu nó ở. Nó cũng có thể làm bạn với những chú tôm hùm cong chiếc lưng xanh đi giật lùi mà nói chuyện. Với ông bạch tuột già nua thích vờn chơi với nó bằng những chiếc vòi bạch nhớp nhúa làm nó sợ hãi. Hay nó làm bạn với chú cá heo xinh xinh, lâu lâu chú lại phát tiếng mời gọi nó ra tận biển xa để chú bay nhảy cho nó xem.
                 
                Rồi một ngày, sao biển muốn biết thế giới xa lạ. Thế giới trên cạn. Nó nghe lời con sóng bạt đầu dụ dỗ, dập dền trôi lên bờ. Bờ cát nóng, nóng quá đi thôi! Ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt nó. Vài chú sò, chú ốc cũng đã phơi mình chết ngạt tự bao giờ. Nó nhớ biển. Nó nhớ gió. Nó nhớ các bạn. Nó nhớ thế giới quen thuộc của mình. Nó khát. Khát sự sống thường nhật của mình. Nó van nài cơn sóng vừa tấp vào bờ, xin đem nó về lại biển khơi. Sóng lắc đầu, đùa dai, đẩy nó vào sâu thềm bờ. Nó chết điếng. Nó đau khổ. Nó thoi thóp chờ chết. Và sao biển khóc.
                 
                Ông mặt trời đi ngủ. Chị trăng lên cao làm dáng một góc trời. Những chị sao đã thắp sáng đèn, lấp lánh bầu trời đen. Nó mơ màng thấy người mát lạnh. Vị mặn của biển. Nước biển liếm chân nó. Nó tỉnh hẳn. Nó cựa cậy. Nó trườn mình theo dòng nước vừa trờ tới. Nó vội vàng lặn sâu xuống con nước vừa dâng trào. Nó thoát. Nó trở về nhà. Trở về lòng biển xanh thẳm.
                 
                Thế giới của sao biển thật tuyệt vời. Các bạn của chú cũng tuyệt không kém. Thế giới của chú hiền lành, giản dị và đẹp vô cùng. Thế giới của chú, thế giới tỉnh lặng của lòng đại dương.
                 
                 
                Lá bối.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2007 04:31:45 bởi la boi >
                #53
                  la boi 30.08.2007 21:41:04 (permalink)
                  Hối hả, vội vàng, cứ như một chút sơ hở là không còn kịp thời gian để làm cái gì khác. Hối hả ra khỏi nhà cho kịp chuyến xe buýt. Vội vàng rời CLB để kịp vào hãng. Vội vàng xem mail, vội vàng trả lời, vội vàng với muôn thứ chốc chốc xuất hiện trong cuộc sống. Bước vội để kịp chuyến xe về nhà để khỏi phải mất thêm ba mươi phút chờ đợi. Vội cơm nước để được dư một tiếng đồng hồ làm cái gì đó trước khi trèo lên giường làm vài tiếng nghỉ ngơi. Để rồi bắt đầu một ngày mới với những công việc tương tự, xoay vần.
                   
                  Mệt mõi thể xác. Mệt mõi bờ vai. Có ai cho mượn bờ vai để có thể dựa đầu, tìm chút thanh thản, chút mộng mơ để quên đi những hối hả đó không? Mây trời, ngọn gió nhẹ, chút nắng, chút mưa là những bờ vai mỏng manh cho hồn tìm chút an nhiên.
                   
                  Ừ, thì tự hài lòng với những hạnh phúc hiếm hoi ấy, để thấy còn quá hạnh phúc đi chứ.
                   
                   
                  Lá bối.
                  #54
                    la boi 01.09.2007 14:26:30 (permalink)
                    Mai nếu như ta lở hẹn, hỏi người có trách hay chăng?
                    Mai đời nhiều đổi thay, rong ruỗi kiếp nhân sinh, hỏi người, ai là tri kỷ?
                    Mai lá úa, hoa tàn, em ơi, đời phù du, phải chăng chỉ là mộng ảo ?
                    Mai tình bay xa, ta ngậm ngùi hỏi: "tình bay nơi đâu?"
                    Mai ta về phố nhỏ, dưới dàn thiên lý xưa, thầm gọi: "Ơi, người năm xưa cũ!"
                    Mai còn ai bên ta, một đời hiu quạnh!
                    Mai ta về với cát bụi, giọt châu rơi, hỏi ai người khóc ta?

                     
                     
                    Lá bối.
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2007 14:27:31 bởi la boi >
                    #55
                      la boi 05.09.2007 09:18:05 (permalink)
                      Hôm qua còn tự hỏi "mai về với cát bụi, hỏi người ai khóc ta?", thì hôm nay đã thấy mất mát đi một nguời quen trong cuộc đời. Hôm qua vừa nhận tin một sinh linh vừa chào đời, chưa kịp thấy mặt để chúc vui, thì một ngôi sao nào đó lặng lẽ đi vào vùng tối của trời cao!
                       
                      Đời phải chăng thật là phù du như thế? Mới đó còn bên ta, thoáng đó, chỉ còn lại khoảng vắng mênh mông. Đời có thật là một bể dâu đầy trầm luân, để con người ta phải bi lụy, khóc cười, là quân tử, làm tiểu nhân, là không cùng của muôn vạn không cùng?
                       
                      Sao rơi, mây tan, nắng nhạt và con người rồi cũng trở về chốn không.  Ôm lòng đất trong tay, đem theo đuợc gì?. Tai vẳng nghe tiếng khóc sụt sùi. Hồn ngậm ngùi hỏi, tiếc thương ta hay tự thương bản thân người? Sao còn lắm mãi mê tìm kiếm?  Sao còn lắm u mê mời gọi?
                       
                      Ta chẳng còn là ta, hóa thân là hạt bụi, để trở về hư không. Người ơi có biết chăng?
                       
                       
                      Lá bối.
                       
                       
                      #56
                        Nghiem phu 05.09.2007 11:12:09 (permalink)
                        Hạnh phúc, một cảm nhận sâu lắng nhất của cả trái tim và lý trí. Rất bình yên bởi nó giản dị chân thành, rất vĩ đại bởi chính  bản thân giá trị của Hạnh phúc.
                        Từ nhỏ bạn có làm bài văn giải thích câu nói :"Hạnh phúc là đấu tranh" không? Tôi đã tốn rất nhiều suy nghĩ khi đó mà bài văn cũng chẳng được điểm cao!
                        Đến khi trải nghiệm cuộc đời, tôi mới thấm thía, Hạnh phúc là đấu tranh. Mà đấu tranh để chiến thắng được chính bản thân mình là cuộc đấu tranh khó khăn nhất để giành được một hạnh phúc trọn vẹn nhất.
                        Có đồng ý với tôi không bạn Lá Bồi?
                        #57
                          la boi 05.09.2007 18:55:21 (permalink)

                          Mà đấu tranh để chiến thắng được chính bản thân mình là cuộc đấu tranh khó khăn nhất

                           
                          Vâng, đúng vậy bạn Nghiem phu ạ. Mình vốn rất sợ sa ngã, nhưng không phải lúc nào mình cũng thẳng đi mà không ngã. Mỗi lần ngã, lại đuợc thêm một bài học làm người. Điều mình thấy vui là những lần đứng dậy mà đi tiếp con đường, mình thấy tự tin và mạnh dạn hơn. Vui hơn nữa là mình không bị những tình cảm bi quan như sân, si, hận chiếm hữu tâm tư, mà ngược lại, chỉ còn lại cảm giác tha thứ và bỏ qua tất cả những điều xem như bất hạnh hay bất công đến với mình.
                           
                          Hành trình làm người khó thật đó. Con đường của cuộc đời quả thật hẹp lắm, không thênh thang rộng mở như thuở xưa còn bé cứ nghĩ cuộc đời là một con đường dài thẳng tắp. Mà thời gian để thâu lượm những kinh nghiệm sống cho chính bản thân thì vùn vụt trôi, chẳng biết đến khi nào thì mình hoàn thành được sứ mạng làm người của mình.
                           
                          Rồi thì những gì gọi là kinh nghiệm, hay còn gọi là đấu tranh như bạn định nghĩa, hay chính là hạnh phúc, thì cũng đã là vết hằn khiến trái tim trở nên méo mó, xấu xí. Sự bất toàn, có phải cũng là một hạnh phúc? Hạnh phúc ngự trong tiếng cười. Hạnh phúc cả trong tiếng khóc.
                           
                          Hạnh phúc, xin được chạm tay sờ đến. Hạnh phúc, xin chào mi.
                           
                           
                          Lá bối.
                           
                           
                           
                           
                           
                          #58
                            Nghiem phu 06.09.2007 00:13:10 (permalink)
                            [quote]Vui hơn nữa là mình không bị những tình cảm bi quan như sân, si, hận chiếm hữu tâm tư, mà ngược lại, chỉ còn lại cảm giác tha thứ và bỏ qua tất cả những điều xem như bất hạnh hay bất công đến với mình.
                            Bạn thân mến, những bài viết về hạnh phúc của bạn khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp. Cách sống mà bạn muốn sống, hình ảnh mà bạn ưa nhìn, cà những dòng chữ màu xanh bạn dùng để viết... bạn là người yêu cuộc đời này lắm lắm, dù cuộc đời có hơi khó tính với bạn. Và tôi muốn nói với tất cả những trái tim "biết hát "cho mình cho cuộc đời "bể khổ" này như Lá Bồi rằng: Các bạn là những con người hạnh phúc.
                            Bạn có thể cho rằng tôi mắc tính tò mò, thì quả thật, tôi chỉ là người thích quan sát.
                            Nếu không có thi sỹ làm sao có trăng và gió, nếu không có người say làm sao có tình?
                            Và cứ như thế cuộc sống xoay vần, chẳng trừ một ai...
                             
                            #59
                              la boi 06.09.2007 20:21:39 (permalink)
                              Mình bắt gặp trên diễn đàn nhiều tư tưởng có phần đồng điệu, giông giống nhau, chỉ là cách thể hiện khác nhau. Ghé vườn thơ của Thư quán, thi sỹ góp mặt rất nhiều, mỗi dòng thơ là một tâm tình. Mỗi tâm tình là một nét đẹp thật rất đặc biệt. Khác nhau lắm nhưng cũng cùng chung một tâm điểm: hồn thơ.
                               
                              Hẳn bạn là một thi sỹ nên mới nhìn được chữ tình và thiên nhiên trong thơ. Hẳn bạn là một người nhân ái nên mới nhìn cuộc đời một cách nhẹ nhàng và rộng lượng. Thế thì bạn cũng là một người hạnh phúc đấy bạn Nghiêm phu ạ. Chào bạn đến căn nhà hạnh phúc này. Bạn ghé chơi thường nhé.
                               
                              Xin phép được nói về một điều mà hôm nay mình muốn viết....
                               
                              Tản mạn về tháng chín...
                               
                              Bạn rất thích mùa thu. Thu là một trong những biệt danh của bạn. Bạn thích hoa cúc. Cúc cũng là một biệt danh của bạn. Tôi yêu nét đài các và đoan trang của người con gái ấy khi ngồi xem sách. Bạn là người rất tử tế và tốt bụng không chỉ riêng đối với tôi, mà có lẽ với cả mọi người. Bạn đem kiến thức và tình thương đến cho mọi người. Và tôi biết đến mùa thu khi lần đầu bước chân đến miền đất xa lạ ấy.
                               
                              Tháng chín, nơi tôi sinh trưởng chỉ có những chiếc lá dầu xoáy rớt trong gió sớm mai vào những buổi sáng đạp xe đi học trên đường Hùng Vương. Tháng chín, nơi đây trời bắt đầu se lạnh, lá bắt đầu ngã màu, để lòng quay quắt nhớ về chốn cũ. Những chiếc lá là đà rơi trong gió. Những chiếc lá cong queo vàng úa xấu xí nằm chết bên đường dưới con mắt vô tình của kẻ qua, người lại.
                               
                              Tôi nhớ đến những chiếc lá me vàng nhỏ nhắn rớt bên thềm đá xanh của sân trường. Tháng chín, mùa tựu truờng lại đến. Hết rồi thuở cặp sách đến trường. Hết rồi những tháng ngày hồn nhiên áo trắng học trò. Nhớ đến tà áo mềm mại bay trong gió của cô giáo mà tôi yêu mến, chiếc áo xanh màu lá cây mà tôi mê mẫn ngắm chiếc lưng thon mỗi khi cô quay mình viết bài trên bảng đen. Nhớ những mái đầu xanh cắm cúi viết bài trong không khí im lặng vào giờ kiểm tra. Nhớ những trò nghịch ngợm thật đáng ghét cũng như thật đáng yêu của các bạn thời học trò. Nhớ và nhớ!
                               
                              Tháng chín, bên đường đời, tôi dừng chân ngoái nhìn về quá khứ học trò với con mắt thèm thuồng tiếc nuối. Tháng chín, tháng của những ngày đầu bước chân vào đời. Tháng chín, mùa lá rụng, sầu tôi chín vàng.
                               
                               
                              Lá bối.
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 11 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9