Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 11 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 22.11.2007 00:28:06 (permalink)
Buổi sáng,
 
Buổi sáng trở mình gã lười bảo
"Còn sớm chán nằm thêm tí nữa
Thời gian dài thời gian chậm trôi
Nằm thêm chút nữa vội gì đâu
Chẳng chổ để chơi thôi cứ cà rề
Ngủ thêm một chút, dài người ra
Chẳng khoái hơn sao cứ phải siêng!"
 
Buổi sáng thức dậy anh siêng bảo
"Hôm nay nhiều việc dậy đi thôi
Thời gian ngắn như cơn gió thoảng
Bắt tay vào việc kẻo không xong
Lắm thứ đang chờ, ta chỉ hai tay, một đầu
Làm thêm chút nữa, ngắn ngày thôi
Chẳng khoái hơn sao cứ phải lười!"
 
 
Lá bối.
 
la boi 22.11.2007 19:13:17 (permalink)
Cụ làm lễ tròn 50 năm lập gia đình. Lễ mừng ngày kỷ niệm này, có người hỏi cụ bí quyết làm sao giữ hạnh phúc bền lâu như thế.
Cụ cười sung sướng và hãnh diện nói: "Có thể ý kiến của tôi khác các cô cậu bây giờ, nhưng đây là điều tôi muốn nhắn nhủ: hãy tránh xa hai từ khi mà các cô, các cậu cải nhau, đó là tiếng "không bao giờ" và "luôn luôn"."
 
. "Anh không bao giờ để ý chuyện trong nhà, toàn là lo chuyện bao đồng cho thiên hạ."
."Em lúc nào cũng cằn nhằn, luôn luôn trách móc chuyện không đâu."
."Sao anh cứ mang giầy ướt sủng vào nhà, nói hoài mà không bao giờ sửa cả."
."Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa."
. "Em luôn luôn nói những điều nghịch lý."
 
Đại loại những câu tranh chấp có ý tiêu cực, có chiều hướng làm tổn thương đến đối tượng mới làm thỏa mãn được những tư tưởng bực tức mà một trong hai người đã đè nén ý nghĩ của mình.
 
"Không bao giờ" và "luôn luôn" - thật ý nghĩa lời nói của cụ, nhất là trong đời sống vợ chồng, và cả trong mối quan hệ của những đôi bạn thân, có lẽ cũng nên tránh nó.
 
 
Lá bối.
la boi 23.11.2007 20:03:00 (permalink)
Cô bạn đồng nghiệp bỗng cười lớn tiếng: "Ha ha! Ha ha! Thiệt là đúng, buồn cười quá, ha ha!". Cô phá tan bầu không khí im như thốc của văn phòng, những cái đầu ngẩng lên, quay về hướng cô, những ánh mắt có vẻ dò hỏi, có vẻ khó chịu. Cô tỉnh bơ như chẳng có ai trong phòng.
-"Chuyện gì mà chị cười dữ vậy?"
-"Biết sao không? tui đọc trên internet, nó phân tích tâm lý, coi thiệt mắc cười lắm."
-"Nói gì vậy?"
-"Nó nói vầy nè, một cặp vợ chồng đi ra đuờng, bất ngờ người vợ bị trặt chân vì mang đôi guốc hơi cao gót.
   . Ông chồng nguời á đông sẽ như thế này:
     Dửng dưng nhìn vợ đi khập khểnh, cau mày, khó chịu càu nhàu:
    "Đã nói rồi mà bà có nghe đâu, cứ đôi guốc cao gót mà tếch vô!"
    . Ông chồng người phương tây sẽ như thế này:
     Chạy lại nâng chân vợ lên, cầm chiếc guốc xem xem, rồi ngẩng lên nhìn vợ nói:
     "Em có sao không honey? Chiếc guốc này cao quá em ạ, lần sau em nên mang đôi thấp thấp hơn một chút thì tốt hơn."
- "Vậy chị thấy bài đó đúng hay sai? "
-"Theo mình, không hẳn đâu, người tây phương họ có thói quen nói chuyện dịu dàng với phụ nữ như thế đó, nhưng mà nhiều khi nó nói là một chuyện, nó có thật sự nghĩ như thế khi nói câu đó không lại là chuyện khác, nhiều khi nó đạo đức giả...Cô bạn thản nhiên phê bình người tây, người ta như thế. Đơn giản, cô là người Trung Quốc, có anh chồng người Gia Nã Đại.
 
Lời cô nói, khiến tôi chực nhớ đến lời phê bình của một nhà văn Trung Quốc, khi ông viết trong cuốn "Người Trung Quốc xấu xí", ông phê bình cái thói xấu của người đàn bà TQ, thường thì họ mắng như tát nước vô mặt ông chồng nếu như ông chồng tỏ ý chê bửa cơm bà nấu không ngon. Đó là thời xưa, bây giờ không biết có còn tệ nạn này hay không? Không hỏi chị bạn, ngại cô tự ái.
 
Người tây, người ta, còn tùy cách hành xử của mỗi người. Có người nâng niu chiều chuộng người yêu, có người coi thường rẻ rúng bạn lòng. Thái độ và cách ứng xử, còn tùy thuộc vào lối giáo dục mà con người ta hấp thụ đuợc.
 
 
Lá bối.
 
la boi 25.11.2007 23:33:30 (permalink)
Cô ngồi im. Tư tưởng như biến mất. Trong đầu chỉ là một màu trắng. Cô không dám tin, không dám động đậy dù chỉ một cử chỉ thật nhỏ, chỉ ngồi im dán mắt vào lá thư. Cô không tin anh trả lời thư mình.
 
Hạnh phúc ào đến, ôm phủ lên cô. Cô không thấy mình run rẩy nữa. Một hơi ấm phủ khắp mình. Hạnh phúc đã sưởi ấm hồn cô, sưởi ấm thân cô. Nhưng cô vẫn không dám trả lời. Như sợ làm vuột mất hạnh phúc đang có trong tay.
 
Làm sao nói hết niềm vui sướng đang dâng trào. Bình thường, cô có thể khóc vì nổi sung sướng bất ngờ đến. Nhưng có lẽ nước mắt thương đau rơi nhiều rồi, nên trong nỗi hạnh phúc vô bờ này, cô không muốn dùng nước mắt mừng nó. Cô chỉ biết thì thầm: "Cám ơn anh, cám ơn tình yêu của anh, em rất hạnh phúc, rất sung sướng được anh yêu!".
 
Chúc mừng cô, chúc mừng anh. Chúc mừng cho hai người, mong hạnh phúc ở lâu dài cùng họ.
 
 
Lá bối.
la boi 27.11.2007 20:36:27 (permalink)
Thầy chọn bốn đứa đi thi làm bích báo tường. Cô bé có bổn phận cắt rời từng mẫu của tờ cạt-tông ra từng phần để các bạn chép bài lên cho mau. Cậu bé được lãnh phần vẽ trang trí cho tờ báo và ra kiểm soát cuối cùng tác phẩm. Bài của cô bé đã chép xong, cậu bé cẩn thận rẫy mực tím trang hoàng cho phần bài. Trong khi làm việc, câu vô tình sơn đậm lên những hàng cuối, thế là bài viết dường như mất phần kết thúc. Kết quả, lớp đứng dưới hạng năm trong danh sách trúng tuyển.
 
Cô bé giận bạn. Cho là bạn ỷ làm trưởng lớp nên chơi gác mình và lạm dụng quyền làm lớn. Cô viết bài dán lên báo tường của lớp phản đối cậu. Cậu lễ phép đáp trả giải thích rằng đó chỉ vì lý do kỷ thuật chứ không cố tình. Từ đó, cô bé không đăng bài và tham dự vào sinh hoạt của lớp. Từ đó cậu bé trở nên khó tính, hay bắt bẻ mọi người trong sinh hoạt.
 
Họ gặp lại nhau thật ngẫu nhiên. Họ thân thiện làm bạn với nhau. Một hôm, cậu tặng cô một món quà. Món quà làm cô nhớ lại hồi thi bích báo năm xưa, dù cậu không nhắc đến - có lẽ cậu đã quên - nhưng cô lại nhớ.  Cô chợt hiểu, chính mình đã làm cho bạn trở nên gắt gỏng khó chịu với mọi người, chỉ vì bị cô hiểu lầm, và sự hiểu lầm đã không được cảm thông.
 
Hiện tại, có đôi lúc cậu than vãn, những khi ấy, cô không hiểu cậu nhiều, cho đến khi nhận được món quà ấy. Cô bừng tỉnh, hiểu rằng trong cuộc sống hiện tại, cậu cũng có những lúc mệt mõi vì những xung đột trong công việc, cũng như những xung đột thuở xưa họ đã từng có, nhưng có lẽ mức độ sức ép mạnh hơn khi xưa họ còn nhỏ. Cô thấy hối hận việc làm khi xưa của mình. Bây giờ cô thấy thương cậu hơn bao giờ hết bởi cô đã hiểu được sự khó khăn mà bạn mình gặp phải trong đời sống. Cô tự hứa mình sẽ không làm bạn buồn lòng nữa, sẽ cố gắng ở cạnh bên hổ trợ cho bạn những khi bạn cần đến mình. Cô nghĩ, đó không phải là sự đền bù việc làm thiếu suy nghĩ thuở xưa, đó chỉ là việc cô thật tâm muốn chia xẻ niềm vui sống với bạn mình. Cô trân trọng tặng bạn một món quà nhỏ, hàm ý những suy nghĩ chân thành của mình.
 
Họ vẫn là đôi bạn tốt, đã và đang còn tiếp tục tìm hiểu nhau, tìm hiểu nguồn hạnh phúc đến từ chân tâm con người.
 
 
Lá bối.
la boi 28.11.2007 18:13:31 (permalink)
Phi trường, trạm chuyển tiếp. Ai thường dùng máy bay làm phương tiện vận chuyển sẽ dễ dàng nhận thấy, dù kinh tế có trồi sụt, thì ở sân bay, bao giờ cũng có một số lượng hành khách khổng lồ hiện diện tại đây.
 
Tại phi trường, hình ảnh được bắt gặp dễ dàng nhất là số lượng người sử dụng laptop. Laptop được sử dụng dưới nhiều dạng: được xem như một cái tivi nhỏ hay một cái máy tính điện tử nhỏ, vật mà người ta dùng để xem phim, vào mạng truy cập tài liệu, đánh máy một bài gì đó, kiểm soát email, nghe nhạc, v.v…Nó giúp hành khách rút ngắn thời gian chờ đợi tại các trạm đổi.
 
Một người đàn bà ngồi đâu mặt vào một cột tường, lưng quay ra ngoài. Bà hay cô, không rõ, chỉ thấy được cái dáng ngồi xếp bằng như một người ngồi thiền, tò mò ghé mắt xem họ đang làm gì? Thì ra một màn ảnh của chiếc vi tính mỏng. Những hình động của một cuốn phim hiện ra trên màn hình. Người phụ nữ này đang say mê theo dõi một đoạn phim bộ nào đó. Một cô gái độ 20 tuổi, bước vào quán, tìm một vị trí ưng ý, cũng với lối ngồi xếp bằng, cô bắt đầu kêu thức ăn, đồng thời nhanh nhẹn cắm dây, bật máy vào chiếc máy mỏng dính vừa lôi từ trong sắc tay ra. Nhâm nhi ăn, cô vừa dán chặt mắt vào màn hình, để xem một phim hoạt họa. Đối diện trước mặt, có hai cô bé thật trẻ, ăn mặc diêm dúa đến buồn cười, nhảy phóc lên ghế ngồi, mang cả giầy, một người loay hoay gắn ống nghe vào tai, trên màn hình xuất hiện một ca sĩ Hồng Kông nổi tiếng trong một show nhạc. Cô bé lắc lư cái đầu, mắt dán chặt vào màn hình. Cô bạn ngồi kế bên, cũng không kém bạn mình, cũng như bị thôi miên bởi cái màn ảnh mỏng kia. Trên màn hình của cô, một dòng chữ xuất hiện. Cô chăm chú đọc, mĩm cười, rồi nhanh chóng gõ vào mặt phím trả lời. Từng hàng chữ xuất hiện, từng dòng cứ từ từ làm đầy màn hình. Cô bé như quên mất chung quanh, chỉ có cô và những dòng chữ hiện trên chiếc máy vi tính kia.
 
Rời quán ăn, tìm một góc vắng, mong được nhắm mắt đôi chút. Vừa ngồi được dăm phút, một tiếng động lớn làm thức giấc. Một cô gái vừa thả chiếc ba-lô cồng kềnh xuống cái rầm. Cô thản nhiên co chân, lại vẫn cái lối ngồi xếp bằng như những người kia, lôi từ ba-lô ra cái hộp hình chữ nhật, mong mỏng, mở nắp, cô bắt đầu thao tác những ngón tay đánh máy trên cái laptop của mình. Mãi mê đến độ, cô là người cuối cùng, rất trễ, bước vào máy bay sau khi ôm đồm mớ hành lý của mình tất tả chạy qua cánh cửa trước khi nó khép chặt lại. Máy bay cất cánh, độ mười phút sau, đã thấy quanh mình, đằng trước, đằng sau, bên hông, mọi người đã để sẵn chiếc máy trên đùi và đang chăm chú vào cái màn ảnh trước mặt. Một ông khách mang nét suy tư ngồi ngó màn hình với những ô sọc ngang dọc. Tò mò liếc nhìn, ông khách đang vận não cho một program excel. Một người khác, cũng trong tư thế tương tự, đang làm search các cổ phần chứng khoán.
 
Chiếc laptop bắt đầu ám ảnh tâm trí. Một ngày cuối tuần đẹp trời, thư thả vào một tiệm bán máy vi tính. Một dọc nhiều kiểu, nhiều hiệu được trưng bày. Khách hàng bối rối vì có quá nhiều lựa chọn. Nhân viên bán hàng bám sát người khách. Anh đem hết mọi sự hiểu biết ra phân tích, giới thiệu để thuyết phục người khách. Người nói, người nghe. Người hỏi, người đáp. Chần chừ, do dự, cuối cùng người khách nhã nhặn cám ơn sự tận tình của người bán, khéo léo rút lui với lý do: “Để suy nghĩ lại.”
 
Sự suy nghĩ lại việc nên hay không nên mua chiếc laptop, không phải phát xuất từ sự lựa chọn món hàng, về giá trị hay phẩm chất món hàng. “Suy nghĩ lại” vì người khách chợt nhận ra mình không cần thiết có chiếc laptop. Khách tự lý luận, sự bận rộn với chiếc máy tính mỏng này sẽ ngốn đi hết những thời khắc dư dả ít ỏi của con người ta. Những giây phút nghỉ ngơi tâm trí sẽ không còn được lưu tâm tới. Tư tưởng con người sẽ bị thế giới ảo khống trị. Nó sẽ hiện diện, sẽ lôi kéo và khiến con người ta suy tư về nó gần trọn 24/24. Con người sẽ mất đi sự tự do chính bản thân mình lúc nào không hay. Khách không muốn mất đi những giây phút, ít ra của riêng mình, dù chỉ là ngồi không bên ly trà thơm.
 
 

Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2007 18:18:59 bởi la boi >
la boi 29.11.2007 20:09:35 (permalink)
Người bệnh nhân cùng phòng, giường số 2, là một cụ bà đã 97 tuổi. Bà cụ dong dỏng, tóc bạc phơ, gương mặt vẫn còn những nét sắc, chứng tỏ thời trẻ cụ là một người đàn bà đẹp. Cụ vẫn còn tĩnh táo. Người già thường hay giả vờ, hay còn gọi là thích làm nũng. Có lẽ vậy. Cụ cũng không thoát khỏi vòng tròn này. Khi có người y tá đến bên thì cụ rên hừ hừ ra chiều đau đớn và yếu ớt, cần có người chăm sóc. Nhưng khi không có ai, cụ tự động ngồi dậy, ra bàn, mặc áo khoác, mang giầy bata, và ngồi yên một chỗ. Ngồi chán rồi thì cụ lại leo lên giường và ngủ tiếp.
 
Cuối tuần, ngày thứ bảy mới có người nhà vào thăm. Bà cụ vui, tối ngủ mớ, cụ nói nhiều và cười  nhiều. Bình thường cụ ngồi yên một mình, những khi có y tá đến hỏi han, cụ lại cười. Tiếng cười tỏ lộ con người có tâm tư vui vẻ. Giọng cười trong trẻo như một cô gái 15-16 tuổi.  Cụ còn tĩnh lắm. Một hôm, người y tá hỏi cụ bao nhiêu tuổi, cụ cười như reo vui, im lặng một hồi, rồi cụ trả lời, dường như có sự e lệ trong câu nói - người tây phương, nhất là phụ nữ kỵ người ta hỏi tuổi mình - cụ bảo cụ 94 tuổi. Cụ cũng biết nói dối, giấu tuổi. Con trai của cụ vào thăm, cười khi nghe kể câu chuyện, cũng công nhận mẹ mình vẫn còn sáng suốt lắm.
 
Sống thọ như cụ, kể cũng buồn. Tuổi già lụ khụ, sống trong bệnh viện chẳng người thân. Sáng nào dậy sớm, cụ bước ra bàn, ngồi chờ ăn sáng. Hôm nào ngủ quên thì thôi, tỉnh giấc thì cụ bấm chuông inh ỏi gọi y tá vào, và đòi ăn. Một ngày của cụ chỉ còn có ăn, ngủ... và cô đơn.
 
 
 
Lá bối.
la boi 30.11.2007 20:16:52 (permalink)
Ở bệnh viện con nguời trở nên mất tự do, mất tự chủ. Mọi việc đều phải tuân theo thời khóa biểu của ngày hôm đó. Có hôm bệnh nhân phải nhịn đói cả ngày trời vì phải qua bao nhiêu cuộc thử nghiệm. Hôm lại được ăn, bao tử đã co rút từ mấy hôm trước không ăn, hôm sau lại nhận được thức ăn thừa mứa, có đói, cái bụng có kêu rột rột nhưng con mắt và cái miệng thì chẳng buồn ăn. Nếu ngày nào không phải đi chụp hình, không phải bị lấy máu, không phải thử nước phân, nước tiểu, ngày đó là ngày "nửa" tự do, bệnh nhân thảnh thơi đi ra đi vô, không phải chờ chực được đưa đi gặp bác sĩ hay chui mình vào mấy cái máy to kềnh càng. Nửa kia còn lại, vẫn phải tuân thủ "lệnh" nhà thương, chỉ được quanh quẩn trong bốn bức tường.
 
Tất cả mọi sự đều ngoài tầm tay. Không làm gì được khác hơn ngoài việc thúc thủ ngồi một xó hay nằm một chổ. Bệnh nhân vơ vẩn nghĩ. Từ nghĩ nhiều đến nghĩ ít, từ nghĩ ít đến chẳng còn nghĩ gì nữa cả. Thời gian cũng biến thái cách tính. Từ một phút, một giờ biến thành một ngày, một tháng rồi leo lên một năm và một thế kỷ không chừng. Mới đó mà ba ngày, thì hôm nay lại thấy nó bằng ba mùa lá rụng. Thảo nào mà người xưa có câu một giờ hay một ngày gì đó bằng ba thu - ba thu tức ba mùa thu đã qua, tức ba năm trôi qua - kể cũng đúng đấy chứ.
 
Ba mùa thu dài đăng đẳng của bệnh nhân cũng chỉ vì chẳng thể nói chuyện được với ai, chẳng thể gặp người thân, chẳng thể thực hiện được những công việc, những dự án đã lên. Một kỳ nghỉ hè dài. Đang làm ăn đầu tắt mặt tối đến thở không kịp, bỗng dưng được ngồi không khoanh tay rung đùi nghỉ xả hơi mà lại không muốn. Cái đầu cứ bận rộn với mớ tư tưởng rối bung. Đang nhàn nhã thư thả mà không muốn hưởng, chỉ cứ muốn lăn xả vào công việc, hèn gì mà không bị bó gối trong bệnh viện.
 
Rõ sướng mà không biết!
 
 
Lá bối.
la boi 01.12.2007 20:25:03 (permalink)
Hằng năm, mỗi khi tháng mười hai cận kề, khi mà khắp phố phường lên đèn hoa, khi các trung tâm thương mại nhộn nhịp buôn bán cho mùa lễ Giáng Sinh, thì cũng là thời điểm người ta kêu gọi đóng góp để giúp đỡ cho những gia đình kém may mắn hơn.
 
Người đàn ông ngồi kế bên tôi, quay sang kể rằng, ngày xưa mỗi lần ông nghe kêu gọi giúp người nghèo khó, ông thường tự hỏi tại sao ông phải giúp họ? Ông hoài nghi lòng từ tâm và những việc làm thiện nguyện, vì theo ông, thời buổi này khó tin tưởng những tổ chức làm việc thiện. Ông bảo, cho họ một đồng, thì họ trả lương nhân viên mất tám mươi xu rồi. Nhưng rồi ông đã đổi quan niệm của mình khi một hôm ông vô tình đọc được một bài ngụ ngôn như thế này:
 
Một người nọ, một đêm mơ thấy mình được mời đi thăm địa ngục. Tại nơi đây, ông được dẫn vào một phòng ăn. Ở đó, mọi người đang sẵn sàng cho bửa ăn, và mỗi người đều có một chiếc muỗng để ăn. Đặc biệt, cái muỗng dài tới hai thước. Cái muỗng quá dài, và người ta không thể cho thức ăn vào miệng!
 
Thế rồi người nọ lại thấy mình được mời đi viếng thiên đàng. Ông cũng được đưa dẫn đến một phòng ăn. Cũng hệt như nơi đầu tiên ông đến, mọi người cũng đều có cái muỗng dài đến hai mét. Nhưng ở đây, người ta đang vui vẻ ăn uống mà không hề thấy nét thểu nảo hiện trên gương mặt họ.
 
Bạn nghĩ xem làm sao mà người trên thiên đàng có thể ăn được với cái muỗng dài hai thước tay đó? Tôi lắc đầu bảo không biết, người đàn ông cười bảo tôi: "Trên thiên đàng, người ta đút cho nhau ăn cô ạ."
 
Tôi bật cười vì câu trả lời của ông ta. Nhưng mà nó thật hữu lý. Theo tôi nghĩ, có lẽ làm cho một người nào đó thấy hạnh phúc là cũng chính là làm cho mình được hạnh phúc. Có lẽ ý ông khách muốn nói, mình hạnh phúc là đã vào thiên đàng rồi.
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 20:31:10 bởi la boi >
la boi 02.12.2007 20:01:00 (permalink)
Hôm qua đã chọn xong thiệp Giáng Sinh cho anh. Mở thiệp, muốn viết nhiều, rồi lại không biết sẽ viết gì. Vậy đó, nhớ anh, nhưng lại không dám nói lung tung, không muốn anh bị chi phối về bởi những chuyện vặt vãnh của mình. Biết là anh bận rộn bên ấy, nhất là cuối tháng, cuối năm. Mỗi một ngày, theo dõi tin tức, nghĩ đến anh nhiều. Làm sao đây hả anh, làm sao có thể ở gần bên anh để có thể chia xẻ cùng anh trên thực tế hơn là em ngồi đây mong nhớ, và chỉ biết tỏ bày cùng anh bằng những hàng chữ mà không là những trao đổi bằng mắt, bằng môi, bằng tay ấm của nhau?
 
Nhớ anh nhiều, thèm được nép vào anh để được hơi ấm của anh sưởi ấm cho em. Sau giờ làm, thời gian của em dành hết vào cái computer. Nó là vật duy nhất làm cho em thấy gần gũi với anh hơn trong ngày. Lâu rồi không viết cho anh, vài hàng gởi anh, mong anh luôn bình an và khỏe mạnh nơi ấy.
 
 
Lá bối.
la boi 03.12.2007 19:54:48 (permalink)
Thơ thẩn đi dọc hành lang sau buổi ăn tối. Một bà cụ Á đông chống nạng cũng đang đi dạo hành lang. Một cái gật đầu chào xã giao. Trở về phòng, chưa được bao lâu, nghe có người nói tiếng Hoa ngoài cửa phòng, bước ra xem, thì ra bà cụ lúc nãy đang dáo dác nhìn vào phòng như tìm kiếm ai.
 
Thấy người chào mình khi nãy, bà lão mừng rỡ nói một hơi. Chẳng hiểu bà nói gì, đoán là bà hỏi có phải người đồng hương của bà không? Đành áp dụng bài học vở lòng ra nói chuyện. Bà cụ mừng rỡ, lại càng nói nhiều hơn, vừa khó nghe, lại không hiểu hết, đành nói với bà là tôi chỉ biết có chút xíu ngôn ngữ của bà mà thôi. Bà hiểu, và cũng cố gắng nói cho người đối thoại hiểu bà muốn nói gì. Bà người Quảng Châu, bà kể lể bệnh tình, bảo thích ăn cơm Việt Nam, bảo có đứa cháu sống ở VN. Bà cho tên, cho số phòng, bảo khi nào rảnh thì sang phòng bà chơi. Rồi bà hỏi tên, bà nhất định đánh vần cho được cái tên của người bạn mới. Bà nhẩm đọc số phòng. Khi nghe lời cám ơn bà tới chơi, bà chớp mắt cảm động. Bảo bà phải giữ gìn sức khỏe, bà lấy tay để lên ngực ngụ ý cám ơn, gương mặt gần như mếu khi thấy có người quan tâm đến mình. Bà cũng đáp lại, bảo cô cũng giữ sức khỏe nha. Cười, gật đầu chào bà. Rồi bà chậm rãi đi về phòng. 
 
Bà đi xa cả chục thước, bỗng nghe tiếng bà nói lớn, trong đó có tên người bạn mới. Tưởng bà gặp chuyện gì, ló đầu ra xem, thì ra bà đang khoe với cô y tá về người bạn mới của mình. Y tá chẳng hiểu bà nói gì, chỉ nghe bà lập lại hoài mấy chữ: Tê-rế-dà.
 
Trở về phòng, một cảm giác vui vui. Tiếc là không học đến nơi đến chốn ngôn ngữ của bà để có thể nói chuyện trôi chảy với bà. Tiếng Hoa khó học, học mười chữ, nhớ có ba. Học hoài mà chẳng thông, nên bỏ dở. Có lẽ hôm nào lấy tập ra học lại abc...
 
 
Lá bối.
la boi 04.12.2007 21:18:01 (permalink)
Cơn bão tuyết hôm qua vẫn chưa dứt. Hôm nay lại có thêm vài centimet dày hơn. Đường phố ngập tuyết. Các trường tiểu học phải đóng cửa. Ngồi nhìn những bông tuyết trắng rơi, dường như có gió vì những hạt tuyết rơi luôn bị kéo dạt về một hướng. Như thế thì sẽ lạnh, lạnh lắm ngày hôm nay. Đã là buổi sáng của một ngày, thế mà trời âm u, quanh đây không có lấy một tiếng động. Một sự tĩnh lặng lạ thường.
 
Tôi chợt nhớ đến một mùa đông năm nào, khi bị rớt vào một tình trạng thật khủng hoảng, phải đối đầu với nhiều việc cùng một lúc, phải giải quyết trong cùng một ngày. Lúc ấy, lòng tôi như cơn lửa lớn, chỉ muốn bùng nổ những phẫn nộ và xả hết những bực tức, giận dữ ra bằng bất cứ giá nào. Tôi không thể ở mãi trong nhà mà loay hoay tìm giải đáp. Ra đường thì chẳng muốn chui đầu vào các trung tâm thương mại đông đúc. Bấy giờ cũng vào tháng mười hai, người người lũ lượt đi sắm đồ, tôi sẽ ngộp thở chết mất trong đám đông ấy. Tôi cần một chổ yên tịnh. Một chổ không phải là nhà, không có ai, để tôi có thể ngồi một mình. Trên đường đi vô định, bất chợt tôi dừng chân ở một công viên vắng. Lúc ấy đã bảy giờ chiều. Trời tối đen như mười một, mười hai giờ đêm. Tìm được một góc khuất, ngồi thừ người suy nghĩ. Những tư tưởng động cứ dâng trào, những câu nói độc địa được sắp xếp để có thể đối đầu với kẻ mà tôi sắp phải mặt đối mặt. Những cơn phẩn nộ cứ tuông chảy. Rồi tôi dần dần thấm lạnh, tuyết phủ người tôi trắng xóa. Cơn thủy triều của cuồng nộ cũng dần dần rút xuống. Rồi tôi thấy mình không còn những tư tưởng hỗn độn ấy nữa. Mà lòng tôi lúc ấy quả thật lạnh băng. Tôi cũng đã tìm ra giải pháp.
 
Phải, trong yên tĩnh, lặng thinh, tôi đã trở nên sáng suốt hơn. Tôi đã cầu nguyện, cầu nguyện xin Chúa cho tôi được sáng suốt khi giải quyết vấn đề nan giải này. Và Ngài đã mở lòng tôi, đã đem ánh sáng đến cho tâm trí tôi. Mãi đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại có thể tìm cho mình một giải pháp, một hành động mà không làm tổn thương tới một ai, lại có hiệu quả bằng ngàn câu nóng giận mà tôi đã muốn thốt lên như  những suy nghĩ ban đầu. Tôi đã áp dụng phương thức cái đầu lạnh như đá, bàn tay sắt và trái tim nóng hổi như lời một người bạn đã khuyên, từ lâu lắm, lời khuyên đã nằm trong tiềm thức mình, hôm ấy đã bật dậy, sống động biết chừng nào. Hôm ấy tôi đã hân hoan biết dường nào khi thấy mình đã cất đi tảng đá nặng nề trên người mà không phải có những suy nghĩ hối hận về lời nói, về hành động thiếu ý thức của mình. Tôi đã có một giấc ngủ thẳng giấc, không mộng mị đêm hôm đó.
 
Hôm nay, tôi bỗng nhớ đến một câu nói của Mẹ Teresa thành Calculta. Mẹ đã từng bảo: " Chúng ta trở về với Thượng Đế, và không thể tìm thấy Ngài trong thế giới luôn hấp tấp và ồn ào này. Thượng Đế là bạn của sự im lặng. Hãy nhìn xem thiên nhiên - cây cối, bông hoa, cỏ mọn - tất cả đều lớn mạnh trong thinh lặng; THINH LẶNG. Đó chẳng phải là nhiệm vụ của chúng ta đem Thượng Đế đến cho mọi người qua lời của Người sao? Không phải một Thượng Đế tiêu cực, mà là một Thượng Đế sống động, tràn đầy yêu thương. Những gì ta nhận được trong thinh lặng cầu nguyện, sẽ càng được chúng ta thể hiện nhiều hơn trong cuộc sống đầy ý nghĩa của mình. Điều quan trọng, không phải là chúng ta sẽ nói gì, mà là những gì Thượng Đế đã nói với chúng ta và qua chúng ta. Những lời nói của chúng ta sẽ trở thành vô dụng nếu như nó không đến từ bên trong tim ta - Những lời vô ích sẽ không đem ánh sáng của đấng Christ đến thế gian mà nó chỉ làm tăng thêm đêm tối của sự dữ."
 

Hôm nay nhìn tuyết rơi, nhớ lại mình đã từng trở thành một người tuyết bất đắc dĩ, tôi bỗng thèm được ngồi dưới tuyết. Không phải để suy nghĩ để đối phó một tình huống. Mà chỉ đơn thuần là một sự thèm muốn được hòa mình trong tuyết, để được nếm lại cái tĩnh lặng tâm hồn một cách lạ kỳ như hôm nào. Tôi không có ý đem đạo ra nói đâu bạn ạ. Tôi chỉ muốn chia xẻ với bạn cảm giác và cảm nghĩ ngày hôm nay của tôi như thế đó. Một ngày mới lại đến, chúc bạn một ngày mới tốt lành và bình an.
 
 
Lá bối.
la boi 14.12.2007 06:03:01 (permalink)
Hồi nhỏ, mỗi khi giận ai, tôi hay tìm một góc tối chui vào đó mà ngồi khóc một mình. Nhớ có lần, tôi cuốn mình trong tấm chiếu trốn mọi người rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lớn hơn một chút, tới tuổi 12-13, tôi thường bắt cái ghế đẩu ngồi chong hóc trong góc bếp, chẳng ai biết tôi có mặt trong nhà, nhưng chuyện gì trong nhà, ai nói gì tôi đều nghe, đều biết. Và tôi thích được nhìn sinh hoạt của mọi người trong nhà những khi ấy, tôi lại quên buồn, quên giận. Thêm vài tuổi nữa, hễ giận ai, tôi thường lấy xe đạp, chạy vòng vòng ngoài đường đến khi hết giận thì về nhà, lặng lẽ lên gác, trốn ở đó mấy hôm liền. Những khi ấy, cả nhà cứ tưởng tôi đi đâu mất, thật ra tôi quanh quẩn trong nhà, loay hoay làm hết việc này đến việc khác, hễ có ai về nhà thì lại lật đật trốn mất mặt. Còn bây giờ, khi tôi giận thì tôi làm gì? Nhiều khi tôi giận, tôi phải nói, và thường tôi muốn mặt đối mặt để nói cho ra lẽ, để giải quyết vấn đề một cách thẳng thắng cho nhanh gọn, và để cả hai cùng sửa lỗi. Nhưng cũng có những lúc, nhất là những khi thấy mình “đau” quá vì bị oan, tôi thường không muốn nói gì mà chỉ lầm lì làm chuyện của mình hoặc vào phòng đóng cửa nhốt mình trong đó.
 
Nhiều khi tôi thấy mình khốn khổ khi phải đối đầu với những cái xích mích lãng nhách chẳng đáng mà cứ phải làm mình đau đầu. Lần này tôi thiệt là giận lắm. Khi không mình bị ăn tát mà không biết tại sao. À mà chẳng phải lần đầu, là lần thứ ba thì phải. Lần đầu thì có thể là lỗi của tôi vì khi không mình xía vào chuyện không phải của mình, tôi có thể xí xóa lần đầu này. Lần thứ hai thì tôi thật không hiểu lý do gì mình bị ăn đòn. Mà lần đó tôi cũng không giận vì thật sự không để tâm (có lẽ vì tôi đang bận tâm một vấn đề nào khác) nên cũng chẳng tìm hiểu tại sao mình bị ăn đòn – coi như tôi bỏ qua lần thứ hai này. Nhưng bây giờ là lần thứ ba. Lần này thì thiệt oan cho tôi lắm, chỉ vì muốn chia xẻ tâm tình của mình mà tôi bị hiểu lầm là khiêu khích. Mà lần này thì tôi đau quá. Chỉ còn biết lĩnh mặt đi, cúi mặt chịu sự sĩ nhục này. Ba ngày tôi không khóc được một giọt nước mắt. Nhưng đến khi xem lại lời tâm sự của kẻ đánh mình thì tôi nước mắt tôi lăn tròn. Tôi muốn đưa mặt cho ai đó tát mình thêm cái nữa nếu như người đó muốn.
 
Còn nhớ hồi nhỏ, thấy ba đánh má tôi, tôi ức lắm. Thầm nhủ, nếu lớn lên lấy chồng, ông chồng mà tát tôi một bạt tai là tôi bỏ liền. Nhất định bỏ chứ tôi không ở với người chồng vũ phu như ba tôi. Lời tâm nguyện này tôi vẫn còn giữ. Cũng may người đánh tôi hôm nay lại là người bạn thân của mình chứ không phải ông chồng tương lai. Tôi biết bạn hiểu lầm ý mình, tôi đau vì cứ ngỡ tình bạn của chúng tôi đến giai đoạn mà không còn sự hiểu lầm vô lối nào có thể xãy ra. Tôi giận bạn khi không xét trước sau, đáng lý bạn phải xét sự việc hay hỏi thẳng tôi trước mới phải. Bởi vì tôi vẫn thường coi bạn là kim chỉ nam cho tôi học hỏi trong cách ứng xử với mọi người, trái lại bạn lại làm tôi thất vọng quá!
 
Giáng Sinh gần kề, còn chừng chục ngày nữa là đến lễ lớn, lại là mùa của sự tha thứ, rồi lại hết năm, mà hai đứa lại giận nhau, tôi thấy chúng tôi thật là trẻ con. Giáng Sinh là mùa xum họp gia đình, người thân, bạn bè. Còn chúng tôi, không lẽ lại nói lời chia tay? Cái máy lại bị hỏng, tôi buồn nên cũng mặc, chẳng muốn sửa chửa, chẳng muốn đụng tới nó để viết thư cho bạn. Trong thâm tâm, tôi sợ mình lại bị ăn tát một lần nữa. Tôi như con chim bị ná, sợ bị thương một lần nữa.
 
Giáng Sinh năm nay, tôi biết cả hai chúng tôi đều sẽ rất buồn. Tôi không giận bạn nữa nhưng tôi biết mình sẽ có ít dịp được nói chuyện với nhau hơn xưa. Tôi không muốn nói nhiều sợ gây hiểu lầm lần nữa. Tôi chỉ thầm cầu chúc cho bạn của mình sẽ có được một mùa Giáng Sinh an lành, hạnh phúc cùng gia đình. Mong cho bạn ấy đạt được ý nguyện trong công việc và tâm hồn bạn luôn được bình an. Tôi vẫn không muốn mất một tình bạn mà chúng tôi đã phải mất rất nhiều tâm huyết để nuôi dưỡng nó bao lâu nay. Bởi vì tôi vẫn yêu bạn tôi lắm.
 
 
 
Lá bối.
la boi 25.12.2007 00:10:05 (permalink)
la boi 28.12.2007 01:56:51 (permalink)
Cái màn hình đổi màu, từ màu xanh nhạt nó biến thành màu tím, một màu tím hoa cà, các bạn đồng nghiệp nhìn thấy ai cũng hỏi: “Sao màn ảnh nó có màu ngộ vậy?” Ai cũng tưởng mình làm cái gì đó thay đổi hệ thống máy. Biết trả lời làm sao, vốn không giỏi về máy móc, đành cười trừ, lắc đầu không biết. Đôi khi cái màu này nó làm dịu con mắt, đôi mắt vốn đã cận nặng, đôi khi làm nó ngượng với mọi người vì ai cũng dòm cái màn ảnh của mình như có gì lạ lùng. Thật ra mình thích sự biến đổi này, tại vì chỉ có mình duy nhất trong phòng có một màn hình lạ khác người này. Nó làm cho mình có một cảm giác ấm cúng là đằng khác.
 
Hai cái lúc lắc nó cứ ngã hoài. Nhìn thấy nó toét miệng nhìn nhau cười làm mình cũng cười theo mỗi khi ánh mắt chạm phải chúng. Hễ một con ngã, mà đụng vào con kia thì cả hai cùng bổ nhào ngã. Nó làm mình liên tưởng đến những con bài đô-mi-nô, những vòng tròn phát sóng vòng của mặt nước, hay trong mối quang hệ của một đôi bạn cũng vậy. Một đôi bạn thân, nếu một người buồn, dĩ nhiên người bạn kia cũng chẳng vui, hoặc ngược lại, một người vui, cả hai sẽ cùng cười.
 
Đọc được đâu đó câu này cũng hay, “Ngọn lửa nhỏ không làm đủ ấm, hạt mưa nhỏ không đủ làm ướt. Nhưng ngọn lửa nhỏ có thể làm cháy rừng, hạt mưa nhỏ có thể trở nên cơn giông lớn.” Làm liên tưởng đến một tình bạn cũng vậy. Có lẽ ngọn lửa của tôi không đủ sưởi ấm lòng bạn mình, nhưng tôi càng không muốn thổi lớn ngọn lửa, sợ nó biến thành cơn bão lửa, càng tai hại hơn nữa. Cũng không muốn hạt mưa nhỏ chảy trong lòng làm thành cơn bão tố cuốn mất tình bạn của hai đứa. Một mong muốn đơn giản, chỉ muốn hơi ấm ngọn lửa đủ để cây tình yêu không chết khô, giọt mưa nhỏ đủ để làm cây tình bạn ấy trổ nhánh đơm bông kết trái. Muốn có được ngày cây tình bạn trở nên xanh tốt, dĩ nhiên nó phải chịu những biến thái khắt nghiệt của thời tiết, của hoàn cảnh và, đôi bạn cùng phải chịu đau đớn, chịu thiệt thòi vào những tình huống mà họ không thể làm khác hơn để thay đổi những gì ngoài tầm với của họ. Nhưng vì tình yêu, một tình cảm thiêng liêng giữa họ, tôi tin họ sẽ vượt qua thử thách của hôm nay. Như những thử thách mà họ đã từng vượt qua. Chúc đôi bạn một ngày mới tốt lành.
 

 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2007 01:58:37 bởi la boi >
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 11 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9