Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 11 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Trần Hồng Châu 29.12.2007 05:08:33 (permalink)

Trích đoạn: la boi

Hồi nhỏ, mỗi khi giận ai, tôi hay tìm một góc tối chui vào đó mà ngồi khóc một mình. Nhớ có lần, tôi cuốn mình trong tấm chiếu trốn mọi người rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lớn hơn một chút, tới tuổi 12-13, tôi thường bắt cái ghế đẩu ngồi chong hóc trong góc bếp, chẳng ai biết tôi có mặt trong nhà, nhưng chuyện gì trong nhà, ai nói gì tôi đều nghe, đều biết. Và tôi thích được nhìn sinh hoạt của mọi người trong nhà những khi ấy, tôi lại quên buồn, quên giận. Thêm vài tuổi nữa, hễ giận ai, tôi thường lấy xe đạp, chạy vòng vòng ngoài đường đến khi hết giận thì về nhà, lặng lẽ lên gác, trốn ở đó mấy hôm liền. Những khi ấy, cả nhà cứ tưởng tôi đi đâu mất, thật ra tôi quanh quẩn trong nhà, loay hoay làm hết việc này đến việc khác, hễ có ai về nhà thì lại lật đật trốn mất mặt. Còn bây giờ, khi tôi giận thì tôi làm gì? Nhiều khi tôi giận, tôi phải nói, và thường tôi muốn mặt đối mặt để nói cho ra lẽ, để giải quyết vấn đề một cách thẳng thắng cho nhanh gọn, và để cả hai cùng sửa lỗi. Nhưng cũng có những lúc, nhất là những khi thấy mình “đau” quá vì bị oan, tôi thường không muốn nói gì mà chỉ lầm lì làm chuyện của mình hoặc vào phòng đóng cửa nhốt mình trong đó.


Đọc đoạn này của bạn hình như tôi thấy bạn là người rất nhạy cảm và rất dể giận hơn người khác đó. Nếu như người bạn của bạn giận bạn đến mức độ nông nổi như vậy thì tôi nghĩ đương nhiên phải có điều gì đó rất nghiêm trọng, tôi nghĩ 2 người bạn thân thương như thế thì nhất định không cần giải thích nhau cũng vẫn có thể hiểu được lý do. Mỗi người một hoàn cảnh, một vị trí, có khi vị trí của bạn rộng rãi nên bạn không cảm nhận được cái góc nhỏ của bạn mình. Tôi ít khi giận ai ở trên đời mà nhất là những người tôi đã từng thương mến, và gần như chưa có ai giận tôi được bao giờ. Tính của tôi bộc phát và nhất thời nhưng tình của tôi thâm sâu. Thấy bạn buồn trong những ngày lễ lớn như vậy cũng làm tôi đau lòng. Để tôi nhớ lại lúc tôi hồi nhỏ mỗi lần giận ai thì tôi đã làm gì ? ....... Ngồi suy tư một buổi nhớ không ra bạn ơi! chắc là tôi kém trí nhớ hay là không được phép giận ai cả nên không có giận luôn, cứ như thế tôi lớn lên và không có giận ai cả, mãi cho đến bây giờ đã quá lớn rồi cũng không có giận ai hết. Tuy nhiên dù không giận nhưng lòng thì biết buồn, có nhiều lúc buồn kinh khủng cho đến đổi đôi lần tôi nghĩ nếu mình được chết đi thì ổn thỏa và được nằm yên mà ngơi nghỉ, sẽ không còn suy tư, mọi vấn đề sẽ không còn đè nặng ở trong lòng, và cuối cùng thì người ta cũng phải chết như bao nhiêu người trên thế gian này, chỉ là trước và sau thôi còn sự việc cũng giống nhau như một, đó là những lúc tôi nghe tất cả sụp đổ một trái đất vì những tuyệt vọng không lối thoát. Cũng may mắn là vẫn còn vài buổi sáng nắng lên, giữa cái lạnh mùa đông hạt nắng ấm và trong ngần như những hạt thủy tinh chiếu sáng xuyên cánh cửa kiếng thật to, những buổi sáng bắt đầu cho 1 ngày mới, khi nằm ở trên giường chưa ngoi lên mà trong đầu tôi đã nhuốm đầy thi vị, hương thơ và anh bắt đầu làm sống lại ở trong tôi ít nhiều. Tôi nhận ra tôi vẫn tiếc và quí nó hơn một chút. Thôi thì tôi vẫn còn phải sống cho một chút đam mê chưa thành hình để ghi chép lại những ước mơ của một đời mãi mãi còn mơ....

Tôi buồn thì không có đóng cửa trốn mọi người như bạn đâu, nhưng tôi phát giác ra gần đây mỗi khi tôi buồn thì bị cái bao tử nó hành hạ không ngừng. suốt những ngày lễ và những buổi tiệc tôi đã không thể nuốt đồ ăn và không còn uống được dù chỉ một ly rượu. Thậm chí đã bỏ luôn cà phê vì bà bạn của tôi cho rằng cà phê cũng làm cho loét bao tử, từ cái hôm tôi ăn cơm ở nhà bà, uống 1 ly rượu bị ói trở ra. Giáng sinh của tôi năm nay vẫn như mọi năm trước. Sống ở xứ người không thân thuộc bà con nhưng tôi có những người bạn láng giềng thân thiết, tôi không được xum hợp cùng gia đình mình và người thân của mình, nhưng cũng không kém phần đầm ấm với tình thương của những người xung quanh, thật đúng cái câu "Bà con xa không bằng lối xóm ở gần". Tôi thấy bạn buồn mà vẫn còn lo tới bạn của bạn nên tôi rất cảm động, tôi hy vọng là bạn của bạn sẽ hiểu mà không để lòng giận bạn nữa. Nếu như là bạn mà không tìm được sự thoải mái vui vẻ với nhau thì tốt hơn hết mỗi người nên ở lại vị trí của mình, đừng chung đụng vì có thể va chạm nhau và làm tổn thương cho nhau mà thôi. Tình bạn sẽ mãi còn đó, như cuộc đời có mưa rồi có nắng, khi mặt trời làm ấm trái đất thì cây lá mùa xuân sẽ lại trổ xanh, tình bạn sẽ bắt đầu trở lại như những mùa trước.

Chúc bạn một mùa lễ đầm ấm cùng gia đình thân quyến và năm mới an khang hạnh phúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2008 09:03:54 bởi Trần Hồng Châu >
la boi 03.01.2008 02:06:24 (permalink)
Chào bạn,
Thật bất ngờ khi đọc những dòng cảm nghĩ của bạn. Cám ơn bạn đã có lòng đến để đọc những dòng suy nghĩ và góp ý cho lb. Lời tâm tình của bạn, dù lần đầu được đọc, được biết đến bạn, nhưng lời tâm sự của bạn dường như không xa lạ mà ngược lại rất gần gũi và chân tình. Lb rất cảm động.
 
Cám ơn bạn đã lưu tâm đến tình bạn của chúng tôi. Bạn ạ, chúng tôi đã không còn giận nhau nữa, hai chúng tôi vẫn là những người bạn thiết, dĩ nhiên chúng tôi vẫn thương yêu nhau, vẫn trân quý tình cảm dành cho nhau. Khi tôi biết rằng tình bạn của mình vẫn còn đó, bởi vì nó thật trong sáng thì tôi không có lý do gì mà vì một lỗi lầm nào đó mà bằng lòng đánh đổi sự mất bạn ấy. Chuyện gì trên thế gian này cũng có vòng tuần hoàn của nó, khi thế này, khi thế khác. Có lẽ những tiếng khóc sẽ làm thi vị hơn những tiếng cười theo sau. Cuộc đời là cả một sự biến thiên, chỉ có lòng mình như thế nào mới quan trọng thôi bạn ạ. Thấy bạn tâm sự về nỗi buồn của bạn, lb cũng chạnh lòng. Nói thật nhé, dù ở một lúc nào đó khổ quá, lb vẫn chưa bao giờ nghĩ mình muốn chết đi để vất nỗi lòng nặng trĩu phiền muộn cả. Trong mình, dù như thế nào thì vẫn luôn có một niềm tin vào cuộc đời, vào ngày mai để lb tiếp tục sống, tiếp tục hiện hữu trên cõi đời này. Ít ra, trong bạn vẫn có một hình bóng nào đó là niềm vui, là niềm tin trong cuộc sống của bạn, như thế cũng tốt lắm chứ, phải không bạn. Mong rằng trong năm tới sức khỏe của bạn sẽ khả quan hơn - bởi vì đối với lb, sức khỏe đứng hàng đầu trong mọi nỗi lo lắng của mình - cũng mến chúc bạn một năm mới đầy hạnh phúc cùng gia đình và đạt mọi ước nguyện.
 
Xin lỗi vì lb đã không vào Thư Quán thường xuyên những lúc sau này nên không trả lời bạn liền, xin thứ lỗi.
 
 
 
Lá bối.
la boi 07.01.2008 19:51:51 (permalink)
Một người nào đó đã nói: “Ở đời, ít khi người ta thực hiện nỗi giấc mộng của mình.” Lật lại trang đời, những ước mơ cứ vụt đi qua. Úơc mơ lại tiếp nối ước mơ. Con đuờng đi qua đã lấm khá nhiều bụi đường và nước mắt. Con dốc cao vời vợi, để những bước chân đi trở nên nhọc nhằn và mõi mệt. Thuở xưa đi học, nhìn ra ngoài cổng truờng, cứ ngỡ truờng đời êm đềm và đẹp đẽ. Ngỡ đời là một biển rộng bình yên và êm ắn. Có biết đâu rằng trường đời đầy dẫy những gai góc. Thế nên, ta cứ phải làm kẻ muôn mặt, cứ phải chui rúc mình trong cái vỏ sên nhỏ bé. Cứ tưởng mặt nạ thì sẽ không khóc mà chỉ biết cuời. Cứ tưởng vỏ sên cứng chẳng đập vỡ được. Giữa cuộc đời đầy nhố nhăng, rời chốn ưu phiền, đi về miền cỏ nội hoa ngàn để tìm cho chút ít hương đồng, gió mát. Để tìm chút thi vị cho cuộc sống, để thấy đời không phải chỉ toàn thiện, toàn ác. Để thấy mình vẫn là kẻ ngu dại ôm thiện chí nhỏ nhoi quá chừng chừng. Dù sao cũng mong là, mộng mơ nghĩ rằng, uớc ao như thế, rằng những ý hướng tốt sẽ sống lâu và rồi sẽ thực hiện được, cho những ai vẫn luôn ôm một hoài bão nào đó. Tôi, con chim én muốn làm lại mùa xuân của mình.
 
 
Lá bối.
la boi 08.01.2008 20:58:10 (permalink)
Sáng nay radio bỗng mở bài "Let it be" của The Beatles, giọng hát quen thuộc trỗi lên, khiến tôi sực nhớ, phải rồi, tháng giêng là tháng dành cho Đức Mẹ Maria. Nhắc đến Đức Mẹ Maria, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đến với mình có liên quan đến Đức Mẹ. Có biết bao lần tôi đuợc người che chở, có biết bao lần Người dẫn dắt tôi khỏi muôn phiền muộn trong đời. Người nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, như làn gió nhẹ, như giọt sương trong, như áng mây trôi, tất cả thoang thoảng và thanh khiết đến và đi từ Nguời.
 
 
 
 
 
Let it be
 
When I find myself in times of trouble
Mother Mary comes to me
Speaking words of wisdom. Let it be
And in my hour of darkness,
She is standing right in front of me.
Speaking words of wisdom. Let it be.
 
Let it be
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
And when the broken-hearted people
Living in the world agree,
There will be an answer. Let it be.
For though they may be parted.
There is still a chance that they will see.
There will be an answer. Let it be.
 
Let it be
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
And when the night is cloudy
There is still a light that shines on me.
Shine until tomorrow. Let it be.
I wake up to the sound of music.
Mother Mary comes to me.
Speaking words of wisdom.
 
Let it be.
There will be an answer, let it be.
Let it be.
There will be an answer, let it be.
Let it be.
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
 
 
 
Lá bối.
 
 

la boi 09.01.2008 19:15:43 (permalink)
Người đàn bà ngồi dệt tấm chiếu cói một cách chăm chỉ và miệt mài. Chị luồn dây, sỏ chỉ, cột, cắt thật thành thạo. Nhưng không phải chỉ có chị là người duy nhất làm việc. Quanh chị còn có những người bạn khác, mỗi người một nhiệm vụ và vai trò riêng biệt. Khi chiếc chiếu được hoàn thành, người cai truởng đến cầm chiếc chiếu lật lên, lật xuống xem xét kỷ tấm chiếu, cố tìm xem có vết sai sót khi dệt hay không.
 
Đôi khi, có những tấm tuy đã hoàn thành, nhưng khi xem phần mặt trái, luôn có những mấu nối của cọng chiếu được dấu kín một cách tài tình. Đôi khi nó lòi ra trông xấu khủng khiếp. Có khi những màu, chữ kết bị dệt lệt đi, trông khó nhìn làm sao. Thông thường, những lỗi lầm trong khi dệt thường được người thợ lành tay uốn nắn, sửa lại rất khéo bằng óc thẩm mỹ, óc sáng tạo khiến ta thấy một sự hợp nhất hài hòa đuợc thể hiện trên sản phẩm, khiến tấm chiếu trở nên hoàn mỹ hơn. Nhưng có đôi khi, chẳng thể sửa đổi hay làm khá hơn, sản phẩm hư đành bị quăng liệng vào đống đồ hư hỏng và không ai màng nghĩ đến nó nữa.
 
Chúng ta cũng thế, dù biết rằng chẳng ai hoàn hảo hơn ai, nhưng những khi lầm lỗi, tự bản thân, ta lại là người khó chịu và đau khổ khi nhận thức ra được sai  lầm của mình. Vâng, có người suốt cả đời có thể chẳng có một lỗi lầm nào đáng trách cả. Thế nhưng, lỗi lầm quả thật rất có giá trị. Bởi nhờ nó mà chúng ta nhận chân được giá trị con người thật của mình. Chúng ta nên người nhờ vào bài học của sự sai lầm. Và, nếu như có quyết tâm, dĩ nhiên yếu điểm sẽ trở thành ưu điểm, giúp con người ta toàn thiện bản thân, hoàn thiện đời sống hơn nhiều. Hạnh phúc biết mấy khi biết vất bỏ những điều sai chẳng đáng làm bận tâm ta.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2008 19:19:17 bởi la boi >
la boi 10.01.2008 19:08:00 (permalink)
"Mỗi khi bước vào năm mới, bằng một cách vô thức, người ta thường hay đếm tuổi của mình. Đếm tuổi để rồi một thoáng bâng khuâng khi thấy con số tuổi này, ngày một chồng chất. Tuổi tác quả là một điều gì đó, đôi khi trở thành một vấn đề. Thế nhưng, nếu như bạn tiếp tục làm việc, tiếp tục nhận chân và thưởng thức những cái hay, cái đẹp trên thế gian này, bạn sẽ thấy tuổi tác không nhất thiết chỉ định sự việc chúng ta già đi theo tuổi. Ít ra trong cách nhìn đơn giản của mình. Cuộc sống đem đến cho chúng ta nhiều điều khác đáng yêu hơn, và đời sống ngày một trở nên quyến rũ hơn."
 
Ý tưởng đọc được từ lời tâm sự của một cụ già 93 tuổi. Thật hạnh phúc khi biết rằng, ta chẳng bao giờ già!
 
 
 
Lá bối.
la boi 11.01.2008 23:14:34 (permalink)
Chiều hôm sợi nắng buông mành
Ngọn đèn khơi tỏ em tôi thoáng buồn
Trời chiều lảng bãng mây trôi
Nắng buồn nắng tắt... em buồn ướt mi
Lệ rơi dám hỏi vì sao
Phải chăng nhung nhớ gây nên nỗi niềm
Màn đêm buông phủ bên thềm
Em còn ngồi đó tơ vương chữ tình
 
Chút tình riêng đó ai mang
Để sầu vương nặng mắt môi tình đầu
Tình đầu một khối chung trinh
Hỏi ai thấu hiểu nỗi lòng em tôi
Hỏi ai gieo gió gieo mưa
Gieo cơn sóng nỗi cho lòng hoài u
Gieo thương gieo cảm gieo tình
Gieo chi ngang trái chữ Yêu ngàn đời.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2008 23:19:23 bởi la boi >
la boi 14.01.2008 19:53:43 (permalink)
Tôi chợt nhận ra rằng sau cái tính khí khó khăn và cộc lốc của người đàn ông ấy là cả một sự mềm mỏng, dịu dàng và rộng lượng vô cùng. Có lẽ do áp lực rằng nam giới phải thể hiện sự mạnh mẻ nên hiếm khi thấy được sự yếu đuối lộ ra nơi người ấy. Mà cũng phải, tôi thích những nụ cười ý nhị và có duyên trong cách nói, cách thể hiện qua câu thơ, câu văn của anh. Thế nhưng đôi khi, đằng sau những dòng chữ, những nụ cười ấy, tôi vẫn cảm nhận được một chút cô đơn, một chút ngã lòng, một chút yếu đuối của một con người...
 
 
 
Lá bối.
la boi 18.01.2008 20:38:02 (permalink)
- “Chị còn muốn đi đâu nữa không thì nói, em chở chị đi”.
 
Tôi ngại ngừng rồi nói: “Cho chị ra công viên hồ Con Rùa”.
 
Vòng ra Hồ Rùa, em dựng xe trước quán kem dừa nổi tiếng ngày nào, chọn một góc vắng, em gọi một hơi ba ly… cho hai người.
- “Ai nữa mà kêu tới ba ly vậy?”
- “Em kêu cho chị đó, ăn cho đã thèm!”
 
Múc muỗng kem cho vào miệng. Cái lạnh làm giảm đi chút cơn khát cổ, nhưng dường như hương vị thơm tho của ly kem dừa ngày xưa không còn đọng lại trong tôi nữa. Ăn hết hai ly kem mà thấy nhạt nhách, vô vị làm sao!
 
- “Chị muốn chụp hình gì thì chụp đi, em chờ!”
Cô em như hiểu ý bà chị lù khù, chẳng mở miệng hỏi mà em cứ vanh vách đoán trúng ý chị phong phóc. Chụp xong hình công viên, tôi ngẫm nghĩ, cái công viên này xấu xí, chẳng có gì đẹp, xây một cái bục tròn cao ngồng nhìn giống như bó đuốc ngày thế vận hội thể thao, chẳng có rùa trong hồ (nếu có, chắc cũng bị bàn dân thiên hạ vớt lên làm thịt mất rồi còn đâu!), chẳng có hoa hòe hoa sói, chẳng có gì đẹp, ngoài cái tai tiếng năm xưa bị đặt mìn gì nơi đó. Thế mà nó cứ sừng sững bao năm nay…
 
Ra tới nhà thờ Đức Bà, tôi bắt gặp một người đang đẩy thùng kem trên một chiếc xe đạp. Cái tủ kính với những cái bánh tráng mỏng xoắn ống để đựng kem, vài lát bánh mì ngọt, hộp sữa đặc, vài thứ lỉnh kỉnh khác trong cái tủ kính. Người bán hàng lâu lâu lại lắc cái chuông … leng keng…leng keng… Tôi nhìn ông, thấy mà thương. Hình ảnh thuở nhỏ đã từng gặp những người bán kem như thế này. Tới hôm nay, cũng vẫn chẳng có gì thay đổi trên quê hương tôi đối với những người dân lao động đầu tắt mặt tối cho từng bửa ăn như thế. Hôm nay ông có bán được gì không? Tôi tự hỏi. Bổng thấy cô em lẹt đẹt đi về hướng ông, hỏi mua một ổ bánh mì kem, có sữa đặc, có đậu phọng. Em đem đến cho tôi, rồi nói như ra lệnh: “Nè, ăn đi.”. Vừa mới ăn kem Hồ Rùa, bây giờ lại ăn nữa, tôi không phản đối, cầm lấy cái bánh kem, đưa vào miệng cắn, mà sao mắt cay cay.
 
Em lại chở tôi về trường cũ. Ngang qua đường Triệu Quang Phục, em chỉ ngay đầu đường nói:
- “Hồi xưa ở đây có cái xe đậu đỏ bánh lọt, hôm nào tan trường em cũng ghé ăn, ngon lắm, chị có hay ăn ở đó không?”
 
Tôi không trả lời. Liếc mắt nhìn gốc đường. Ở đó chẳng còn xe đậu đỏ nào cả. Chỉ có những người lái xe ôm đang đậu xe chờ khách. Tôi nhớ chứ sao không. Tôi chỉ ăn hàng ở đó đúng có một lần. Tính tôi nhát, không dám ăn hàng quán ngoài đường sảng, sợ chúng bạn bắt gặp thì xấu hổ lắm. Những khi thèm ăn quà vặt, chỉ có nước xách xe đạp ra chợ mua về nhà ăn, dù là chợ gần nhà. Những khi xề vào một quán hàng nào đó ăn hàng với bạn bè là tôi đã mắc cở rồi, đi một mình thì đố tôi dám dừng chân, dù cái bụng đang đói và kêu rào rạo. Em lại dừng xe, biểu tôi chờ. Lát sau, em trở về, lại đưa cái bao ni-lông nhỏ xíu cho tôi, lại bảo: “Nè, ăn đi”. Cái gì nữa đây? Thì ra là kẹo kéo ngọt. Kẹo kéo ngọt, lâu lắm rồi tôi mới thấy lại nó. Những thỏi kẹo kéo màu sữa đục được gói chung với những cọng dừa tươi trắng muốt, pha lẫn trong đó vài hột mè đen cuốn trong tấm bánh tráng sữa nhỏ bằng lòng bàn tay. Ngày xưa, ở xóm tôi có ông già Tàu, lâu lâu lại đạp xe vô xóm, ông không rao, mà cứ cầm cái lon bằng nhôm nhỏ, bỏ cát hay cái gì trong đó, rồi cứ lắc lắc chạy vòng vòng trong xóm. Cứ nghe tiếng ống lắc ấy thì chúng tôi biết ngay là ông đến, thế nào cũng túa ra mua cho mỗi đứa một hai ba thỏi kẹo kéo ngọt này. Chất ngọt của kẹo thấm vào miệng. Thương quá chừng ông già Tàu và thỏi kẹo ngọt ngày xưa của tôi.
 
Cứ thế, em lại đèo tôi đi khắp phố, những nơi thân quen ngày xưa hai chị em thường đạp xe đi rong. Em lại mua, lại ép tôi ăn, như thể tôi là con chết đói, cần phải ăn để khỏi phải chết. Cái xác tôi ăn, cái hồn thơ tôi sống lại. Tuổi thơ tôi cuồn cuộn chạy về. Ầm ập chở về những hình ảnh, những tiếng rao, những món ăn vặt bán rong ngoài đường, những vị ngọt của từng ly chè, từng cây kem, từng vị bùi của trái thị, từng vị chua của trái cốc, vị ngọt của miếng đu đủ ướp đá…Tôi nuốt nước bọt, nắng chan hòa trên đầu, mưa trong lòng tôi bắt đầu nổi giông gió.
 
 
Lá bối.
tigon_buon 25.01.2008 22:11:27 (permalink)
tigon_ buồn vì nó mang màu tím.minh thích màu đó.cuộc đời mình là đau thương là bất hạnh.nhưng hạnh phúc là do mình tạo ra nó va do mình biết hài lòng với những gì mình có thì mới có hạnh phúc.bằng ko biết thõa mãn với những thứ đó thì dù có cả thế gian bạn cũng ko hạnh phúc.đúng ko lá_bối
la boi 26.01.2008 02:01:24 (permalink)
Phải, tigon_buon ạ, nếu không biết thỏa mãn với chính mình, sẽ chẳng bao giờ con người ta thấy hạnh phúc với thực tại cả. Mong rằng hạnh phúc vẫn luôn ở cùng tigon_buồn nhé.
 
 
Hồi tưởng nắng xuân của những cái Tết của tuổi thơ. Hồi tưởng về những ngày xưa thân ái với mắt sáng môi tươi. Những hoài niệm chẳng bao giờ đủ trong ký ức mỗi khi nhớ về mảnh đất thân thương với muôn vàn kỷ niệm yêu dấu.
 
Ngày mới bắt đầu với những công việc quen thuộc đến nhàm chán. Có ai hiểu nỗi cô liêu của kẻ tha hương viễn xứ không nhỉ? Ở một nơi nào đó xa lắc xa lơ nơi cố quê, những mảnh đời ấy đang khát khao tình quê biết mấy. Những đêm không ngủ, nhắm mắt chỉ thấy nắng hanh, lá me vàng trải thảm bên đường, những vòm trời xanh rợp bóng mát, hay một cơn gió nóng không làm dịu mát chút nắng gay gắt phả suốt vào mặt.
 
Những kỷ niệm thường được gợi nhớ nhiều hơn hết vào những năm tháng khốn khó, và cuộc đời như đậm hương vị thương yêu, dễ in dấu ấn trong tâm hồn hơn đời sống đơn điệu và đầy đủ nơi tha phương. Tâm hồn con người ta bỗng trở nên nghèo nàn kỷ niệm ở xứ sở khá đầy đủ này. Ở đây, kỷ niệm trở nên một xa xỉ phẩm mà mõi mòn tìm kiếm, khó mà nhặt nhạnh được những mẫu kỷ niệm làm rơi nước mắt nhưng đầy trân quý như xưa.
 
Nhớ về những dễ thương cũ cũng chỉ để có thể mĩm cười, nhìn đời một cách lạc quan hơn, để tiếp tục yêu cuộc đời khi mà con tim đã khô cằn tự lúc nào. Hơi hướng xuân thấp thoáng đâu đây, xuân trong trí nhớ, xuân trong từng mạch máu cuộn chảy trong tâm thức. Để rồi có những lúc, thấy ngậm ngùi vô cùng khi có những suy nghĩ luôn dằn vặt tâm tư cũng không ít, những khi thấy mình là một con người bất tài, một con người vô dụng mỗi khi nhìn lên.
 
Thêm tuổi thì sao chứ? Chỉ thêm những sợi tóc đổi màu. Thêm những ngày dài nhức nhối nhớ về quá khứ nhạt nhòa. Nói như thế chẳng phải để than phiền về cuộc đời, mà ngược lại, để nói rằng, cám ơn cuộc đời này vô cùng. Bởi, chẳng phải đã là người, dù sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, thì cuộc đời cũng vẫn đáng yêu sao? Và chỉ có yêu đời mới thấy mình vẫn hoài hạnh phúc.
 
Hôm nay tôi hạnh phúc. Đã bao lần tôi tự bảo mình như thế rồi nhỉ? Phải, đã nhiều lần rồi. Hôm nay, tôi càng hạnh phúc hơn, khi thấy tóc mình lại thêm một sợi bạc.
 
 
 
Lá bối.
la boi 01.02.2008 19:08:53 (permalink)
Đã có bao giờ bạn cảm thấy chán ngán sự hiện diện của chính mình không? Một cảm giác khiến bạn thấy không có gì làm bạn thích thú nữa, và bạn cảm thấy mình như có lỗi với chính bản thân? Có lẽ chúng ta, không ít thì nhiều đã có một lần rớt vào tâm trạng này rồi bạn nhỉ. Những lần như thế, tôi lại ngước nhìn tấm lịch treo trên tường, nhận thấy rằng quả thật thời gian trôi nhanh quá!
 
Lật cuốn sổ tay ghi những câu châm ngôn, tôi bắt gặp câu nói này: “Carpe diem”, đó là câu nói của ngừơi La Mã vào những thế kỷ trước. Nó có nghĩa là “Hãy nắm bắt lấy hôm nay”. A, một câu nói ngắn ngủi và đầy ý nghĩa. Tôi nghĩ mình phải học làm mới cuộc sống của mình, mỗi ngày.
 
Trong vô thức, tôi vói tay mở nhạc nghe mà không nhận ra rằng mình đang nghe nhạc, cho tới lúc nhận ra rằng điệu nhạc sao du dương quá. Nghe một bảng nhạc hay, làm tôi thấy phấn khởi hơn một chút. Điện thọai reng, một giọng nói quen thuộc, nhờ tôi làm một việc, sẵn sàng ngay, vì tôi cũng đang rất rảnh rỗi, một niềm vui nho nhỏ len vào hồn.
 
Tôi lại nhớ đến một chuyện nhỏ. Hôm qua đi lang thang trong một tiệm sách cũ, một cuốn sách ghi những lời nguyện đâp vào mắt tôi. Có những lời nguyện thật hay, cách trình bày của cuốn sách đơn sơ nhưng thật mỹ thuật. Tính mua nó, bỗng một hàng chữ viết bằng bút chì ghi dưới cuối trang nhất: “Không có gì làm cho chúng ta yêu mến một người nhiều bằng cầu nguyện cho họ.” Ý nghĩ này khiến tôi nhớ đến những người thân, quen biết của mình. Những buổi tối, trước khi ngủ, tôi thường nhớ về họ. Buổi sáng, tôi cầu nguyện cho họ. Cầu nguyện cho phần hồn, cầu nguyện cho phần xác những người mà tôi thật thương yêu. Cầu nguyện cho cả mẹ Việt Nam yêu dấu của tôi. Tôi không cần thiết là một người nổi tiếng, không cần thiết có danh vọng cao xa, chỉ cần thấy mình trở nên hữu ích trong cuộc sống, từng phút giây cũng mãn nguyện rồi.   
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2008 19:10:59 bởi la boi >
la boi 13.02.2008 19:58:40 (permalink)
Đêm qua tuyết lại rơi. Năm nay đã có nhiều trận bão tuyết. Mọi người nói, có tuyết nhiều thì trong năm, cây cối hoa quả sẽ được mùa. Mùa xuân chưa đến nơi đây. Tuyết thì vẫn cứ phủ trắng muôn bề. Những hạt tuyết nhẹ như bông vẫn cứ tiếp tục rơi. Và rồi gió, và rồi những cơn mưa đá lại từng chập lại thổi lên. Những bông tuyết đẹp, những hạt mưa đá nhỏ, những đợt gió rét, thế đó, tôi lại thấy một ngày mới đẹp làm sao.
 
Niềm đau và nỗi buồn cũng cứ thế mà đến. Nó giống như nước mắt và nụ cười. Cuộc sống vẫn cứ diễn tiếp như một tấn tuồng. Và ngày rồi cũng qua đi. Và nếu như đời sống là một nỗi cực hình bởi những dằn vặt ray rức, thì nỗi buồn tự trong tim, xin hãy như những bông tuyết mỏng manh kia, lạnh băng và rồi sẽ tan rữa theo gió và mưa.
 
 
 
Lá bối.
la boi 24.02.2008 10:49:21 (permalink)
 
 
Diễm Quỳnh
 
 
Nhụy vàng cánh trắng
Một hồn hoa tươi
Trắng trong mộng đời
Diễm tuyệt đưa hương
Một cánh Quỳnh xinh
Diễm Quỳnh Diễm Quỳnh
 
Mỏng manh tinh khiết
Em đến bên đời
Trong đêm thanh vắng
Một cỏi hồn mơ
Một đời mộng mị
Chỉ là thoáng giây
 
Em đến trong đời
Cho ta chút tình
Ngát hương tình nồng
Hơi thở em nhẹ
Như hương em tỏa
Hởi cánh Quỳnh xinh
 
Vào đêm thanh vắng
Cho hồn ta khát
Cho lòng ta mơ
Mơ một cánh Quỳnh
Diễm tuyệt vô chừng
 
Đêm ngắn mộng lành
Vương dài tay với
Kéo mộng vào xuân
Cho xuân còn mãi
Với hồn em mơ
Diễm Quỳnh, Diễm Quỳnh.
 
 
                             Lá bối
 
 
 
la boi 16.04.2008 21:30:14 (permalink)
Con chim lạ đã trở về. Nó không còn gióng những tiếng kêu lẻ loi trong đêm khuya, như những năm trước, để báo hiệu mùa xuân đã về. Tiếng kêu của nó ríu rít mừng vui hòa trong nắng ấm buổi sớm mai, tiếng kêu của nó rộn rã vui nhộn, như cố gắng truyền niềm vui sống mới trên bước đường tôi đi làm, như sáng hôm nay.
 
Tôi vui vẻ nhìn bóng mình ngả bóng trên thềm đường. Vui vẻ đón nhận một ngày xuân tới với hồn thanh thản nhẹ nhàng. Như hôm nào, tôi đón nhận hạnh phúc mới lại đến với mình. Chào hạnh phúc của tôi!
 
 
 
Lá bối.
 
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 11 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9