RE: Hạnh phúc
-
18.01.2008 20:38:02
- “Chị còn muốn đi đâu nữa không thì nói, em chở chị đi”.
Tôi ngại ngừng rồi nói: “Cho chị ra công viên hồ Con Rùa”.
Vòng ra Hồ Rùa, em dựng xe trước quán kem dừa nổi tiếng ngày nào, chọn một góc vắng, em gọi một hơi ba ly… cho hai người.
- “Ai nữa mà kêu tới ba ly vậy?”
- “Em kêu cho chị đó, ăn cho đã thèm!”
Múc muỗng kem cho vào miệng. Cái lạnh làm giảm đi chút cơn khát cổ, nhưng dường như hương vị thơm tho của ly kem dừa ngày xưa không còn đọng lại trong tôi nữa. Ăn hết hai ly kem mà thấy nhạt nhách, vô vị làm sao!
- “Chị muốn chụp hình gì thì chụp đi, em chờ!”
Cô em như hiểu ý bà chị lù khù, chẳng mở miệng hỏi mà em cứ vanh vách đoán trúng ý chị phong phóc. Chụp xong hình công viên, tôi ngẫm nghĩ, cái công viên này xấu xí, chẳng có gì đẹp, xây một cái bục tròn cao ngồng nhìn giống như bó đuốc ngày thế vận hội thể thao, chẳng có rùa trong hồ (nếu có, chắc cũng bị bàn dân thiên hạ vớt lên làm thịt mất rồi còn đâu!), chẳng có hoa hòe hoa sói, chẳng có gì đẹp, ngoài cái tai tiếng năm xưa bị đặt mìn gì nơi đó. Thế mà nó cứ sừng sững bao năm nay…
Ra tới nhà thờ Đức Bà, tôi bắt gặp một người đang đẩy thùng kem trên một chiếc xe đạp. Cái tủ kính với những cái bánh tráng mỏng xoắn ống để đựng kem, vài lát bánh mì ngọt, hộp sữa đặc, vài thứ lỉnh kỉnh khác trong cái tủ kính. Người bán hàng lâu lâu lại lắc cái chuông … leng keng…leng keng… Tôi nhìn ông, thấy mà thương. Hình ảnh thuở nhỏ đã từng gặp những người bán kem như thế này. Tới hôm nay, cũng vẫn chẳng có gì thay đổi trên quê hương tôi đối với những người dân lao động đầu tắt mặt tối cho từng bửa ăn như thế. Hôm nay ông có bán được gì không? Tôi tự hỏi. Bổng thấy cô em lẹt đẹt đi về hướng ông, hỏi mua một ổ bánh mì kem, có sữa đặc, có đậu phọng. Em đem đến cho tôi, rồi nói như ra lệnh: “Nè, ăn đi.”. Vừa mới ăn kem Hồ Rùa, bây giờ lại ăn nữa, tôi không phản đối, cầm lấy cái bánh kem, đưa vào miệng cắn, mà sao mắt cay cay.
Em lại chở tôi về trường cũ. Ngang qua đường Triệu Quang Phục, em chỉ ngay đầu đường nói:
- “Hồi xưa ở đây có cái xe đậu đỏ bánh lọt, hôm nào tan trường em cũng ghé ăn, ngon lắm, chị có hay ăn ở đó không?”
Tôi không trả lời. Liếc mắt nhìn gốc đường. Ở đó chẳng còn xe đậu đỏ nào cả. Chỉ có những người lái xe ôm đang đậu xe chờ khách. Tôi nhớ chứ sao không. Tôi chỉ ăn hàng ở đó đúng có một lần. Tính tôi nhát, không dám ăn hàng quán ngoài đường sảng, sợ chúng bạn bắt gặp thì xấu hổ lắm. Những khi thèm ăn quà vặt, chỉ có nước xách xe đạp ra chợ mua về nhà ăn, dù là chợ gần nhà. Những khi xề vào một quán hàng nào đó ăn hàng với bạn bè là tôi đã mắc cở rồi, đi một mình thì đố tôi dám dừng chân, dù cái bụng đang đói và kêu rào rạo. Em lại dừng xe, biểu tôi chờ. Lát sau, em trở về, lại đưa cái bao ni-lông nhỏ xíu cho tôi, lại bảo: “Nè, ăn đi”. Cái gì nữa đây? Thì ra là kẹo kéo ngọt. Kẹo kéo ngọt, lâu lắm rồi tôi mới thấy lại nó. Những thỏi kẹo kéo màu sữa đục được gói chung với những cọng dừa tươi trắng muốt, pha lẫn trong đó vài hột mè đen cuốn trong tấm bánh tráng sữa nhỏ bằng lòng bàn tay. Ngày xưa, ở xóm tôi có ông già Tàu, lâu lâu lại đạp xe vô xóm, ông không rao, mà cứ cầm cái lon bằng nhôm nhỏ, bỏ cát hay cái gì trong đó, rồi cứ lắc lắc chạy vòng vòng trong xóm. Cứ nghe tiếng ống lắc ấy thì chúng tôi biết ngay là ông đến, thế nào cũng túa ra mua cho mỗi đứa một hai ba thỏi kẹo kéo ngọt này. Chất ngọt của kẹo thấm vào miệng. Thương quá chừng ông già Tàu và thỏi kẹo ngọt ngày xưa của tôi.
Cứ thế, em lại đèo tôi đi khắp phố, những nơi thân quen ngày xưa hai chị em thường đạp xe đi rong. Em lại mua, lại ép tôi ăn, như thể tôi là con chết đói, cần phải ăn để khỏi phải chết. Cái xác tôi ăn, cái hồn thơ tôi sống lại. Tuổi thơ tôi cuồn cuộn chạy về. Ầm ập chở về những hình ảnh, những tiếng rao, những món ăn vặt bán rong ngoài đường, những vị ngọt của từng ly chè, từng cây kem, từng vị bùi của trái thị, từng vị chua của trái cốc, vị ngọt của miếng đu đủ ướp đá…Tôi nuốt nước bọt, nắng chan hòa trên đầu, mưa trong lòng tôi bắt đầu nổi giông gió.
Lá bối.