Lại Tìm Về
**tặng NHT**
Nhớ nhau ta lại tìm về
Nhớ nhau ta lại thơ đề họa thơ
Nếu đời là mộng là mơ
Tri âm là nhgĩa là thơ là tình
Quê người nhân ngãi mần thinh
Có chăng cũng chỉ là mình với ta
Còn cầu Ô Thước bao xa
Cũng không ngăn nỗi lối ta tìm về
Chung tình một mảnh hồn quê
Thâm sâu như điệu xàng xê xuân tình
Quê người dù đẹp dù xinh
Cũng không thay thế bóng hình ngày xưa
Con đường Thành Thái trời mưa
Bến xe Lục Tỉnh mình đưa ai về
Hàng còng lá phủ xum xuê
Giảng đường khoa học lối về tương lai
Thương cho năm tháng miệt mài
Tóc xanh giờ cũng oằn vai rã rời
Thanh xuân nhìn lại khoảng đời
Đắng cay pha lẫn nụ cười hồn nhiên
Ngổn ngang những nỗi ưu phiền
Nhớ nhau thuở ấy thần tiên tìm "dìa"
Nhớ nhau ta lại thơ đề
Huỳnh Ngọc Diêu, France
TÂM TÌNH BẾN TRE Dù ở nơi nào xa rất xa Những ngày giáp Tết cũng chan hòa Bao nhiêu hình ảnh thân thương ấy Như máu tìm về trái tim ta Qua cầu Tân Thạch ngả ba đường Xuôi vùng Bình Đại biển xanh dương Cá tôm tài sản bao trù phú Chim biển đùa vui những cánh buồm Quẹo mặt đi về đất Hàm Long Vàng hoe gánh lúa những cánh đồng Cái Nứa bến đò ghe nối tiếp Đưa về sông cái nước mênh mông Thẳng tấp đường vào Thị Xả vui Biết bao hang quán tiếng reo cười Những tô hủ tiếu bên đường phố Gợi nhớ làm sao một khoảng đời Xe lôi chầm chậm dưới hàng dương Nhớ bến xe lam ở cạnh đường Đời ta mấy đợi đưa và tiển Nhạc khúc ngày xưa vẫn vấn vương Chầm chậm đi qua cầu cái cối Nhìn dòng sông chảy nước bình yên Từng đám lục bình trôi man mác Be6’n xuân ngày tết vui đi tìm Theo chuyến đò nào để tới nhau ? Thõa niềm thương nhớ ấy đã lâu Theo em mấy nẽo đường sông nước Thăm mẹ giờ đây tóc bạc màu Xe đạp đi về ngả Bình Nguyên Viếng thăm Thánh Thất cõi bình yên Nghe tiếng cầu kinh bao êm ả Tưởng mình lạc lõng chốn thần tiên Cầu Nhà Thương nối những xóm trong Thăm cô nhi viện ở bên đồng Bạch Vân chuông đổ hồi thương nhớ Danh lợi phù danh chảy ngược dòng Đêm Giáng Sinh về vui bên sông Giáo Đường đèn sáng buổi đêm Đông Hài nhi nằm ngủ trong máng cỏ Chuông đổ Noel rộn rã lòng Xe đò tấp nập Bắc Thanh Tân Về quê ăn tết những ngày Xuân Hương Mỹ Mõ Cày qua Thạnh Phú Quê hương vựa lúa đón ân cần Trở về Thị Xả thăm An Hội Đình vẫn uy nghi với tháng ngày Giao thừa hái lộc Viên Minh Tự Như là Hạnh Phúc ở tầm tay Xe ngựa đi về lối Phú Khương Vàng hoe sắc lúa ở ven đường Tiếng quết bánh phồng nghe rộn rã Theo chày giả gạo, nhịp thân thương Rạch nhỏ An Hòa con nước dâng Những hàng dừa nước đứng buâng khuâng Lung linh khẻ động theo làn gió Như gọi người xa bước lại gần Xuồng nhỏ mái dầm qua Mỹ An Khu vườn sơ sác thuốc khai hoang Giờ đây đã biến vườn cây trái Những trái cây thơm chin đỏ vàng Theo nhịp xe đò thăm Phú Hưng Đường quê cát nóng mấy ngập ngừng Mía đường dịu ngọt qua năm tháng Vẫn giữ trong ta vị mặn nồng Ra chợ lên lầu thăm anh em Tâm tình thắm thiết tách phê đen Giữa trưa mát dạ ly trà đá Đủ tha6’y tình xưa sao ấm êm Len lõi đi về khu chợ rau Mùi hương cải ngọt cũng xôn xao Em thơ nằm ngủ trong lòng thúng Giấc mộng bình yên của thuở nào Ngả tư Quốc Tế buổi về đêm Bè bạn anh em lại đến tìm Tâm tình tri kỹ qua hương rượu Nhìn về dĩ vãng nhớ thương thêm Rạp hát rộn ràng máy phóng thanh Nhắc mình nhớ lại Cây Mùa Xuân Tiếng hát học trò thơ ngây ấy Theo mình từng bước lối loanh quanh Trưa nắng ngồi trên ghế đá nhìn Bờ Hồ êm ả nước trong xanh Cỗng trường mái cổ bao thương mến Hoa phượng ngày xưa nở đỏ cành Bướm nhỡn nhơ bay trước cỗng trường Một màu trắng xóa buổi tinh sương Ngây thơ như thể làn mây trắng Giờ đã trôi xa vạn nẽo đường Như KIỀU phiêu bạt kiếp gian truân Mái tóc giờ đây đã bạc dần Hồ kia nước vẫn xanh màu mắt Bên mái trường xưa nhớ cố nhân Liễu rũ buông mành dáng ngẫn ngơ Nghe buồn vời vợi buổi vào Thu Tóc bay theo gió chiều đưa tiễn Dáng đứng người xưa đã biệt mù Qua cầu Cá Lóc thăm nhà Vú Dàn máy may reo quá vội vàng Làm khuy đơm nút cho xong sớm Cho người áo mới đón Xuân sang Lấy chuyến xe đò về thăm quận Bà con năm tháng vẫn chờ mong Qua chợ Mỹ lòng mua bánh tráng Giồng Trôm nỗi tiếng bánh phồng ngon Dưa hấu Ba Tri ruột đỏ tươi Như long Đồ Chiểu chẳng hề vơi Nguyệt Nga trinh tiết bao chờ đợi Vân Tiên trung hiếu dạy răn đời Con giồng màu mờ đất Bình Tây Nối tiếp theo nhau những luống cày Sắc gạo trắng trong vùng An Hiệp Cho bầy chi sẻ hát vui say Tàu cá chiều về ghe nối ghe Xóm chài nôn nức món quà quê Cua khô hải sản giàu vô tận Từ biển khơi xa bắt trở về Tấm lòng dày dạn với phong sương Biển phải nằm yên để dẫn đường Ngư ông râu bạc cười trong gió Biển dữ ra rồi cũng dễ thương Cháo cá khoai thơm vị ngọt bùi Càng cua rang muối đỏ màu tươi Xò huyết thơm lừng bên bếp lửa Quay quanh xị đế tiếng cười vui Viết làm sao hết tấm tình quê Đất mẹ dang tay đón kẻ về Kỹ niệm một đời như hơi thở Làm sao ngưng được nỗi đam mê Đất cũ vẫn còn qua tháng năm Người xưa kẻ ở kẻ xa xăm Ngày xưa không rủ sao mà đến Những tấm lòng quê tựa sóng ngầm Sóng vỗ lòng ta khi nửa đêm Nhủ thầm chuộc lại những ngày quên Đời ta đã trãi bao dâu biển Vẫn thấy thâm sâu những nỗi niềm Như trẻ đi xa muốn trở về Khát dòng sữa mẹ mối tình quê Lần theo kỹ niệm khung trời cũ Thắm thiết ân tình quê Bến Tre Huỳnh Ngọc Diêu Tết con Rắn 2001 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 07:34:58 bởi Viet duong nhan >
Chòi Nhãn Vườn Em Vườn nhà nhãn mới chín cây
Nhờ anh giữ tạm đợi ngày thu mua
Đêm nằm trên võng đong đưa
Trăng rơi trên mấy tào dừa rung rinh
Nhớ em đôi mắt hữu tình
Tròn như hột nhãn nên mình thương nhau
Chòi đêm ngập ánh trăng sao
Ngăn ngừa kẻ trộm lẻn vào vườn em
Ngăn loài chim dữ ăn đêm
Chăm từng gốc nhãn cho em vừa lòng
Chúng mình cách một dòng sông
Cùng đi chung một cánh đồng trẻ thơ
Đêm nằm chòi nhãn mà mơ
Mơ sao duyên nợ xe tơ chỉ vàng
Cuộc đời mình rộng thênh thang
Như dòng sông chảy bình an dịu hiền
Đến ngày thu hoạch vườn em
Tiền mẹ trả hậu lại thêm thiệp hồng
Báo tin em sắp lấy chồng
Giã từ vườn nhãn qua sông nhà người
Lòng sao bỗng thấy bồi hồi
Bao đêm giữ trộm để rồi mất em
Mỗi lần ăn nhãn buồn thêm
Thâm sâu kỹ niệm những đêm canh vườn
Mười năm mang kiếp tha hương
Áo cơm trôi dạt đoạn trường tháng năm
Quê người mang mối tình câm
Trở về vườn nhãn âm thầm một đêm
Nhãn thơm hương tỏa êm đềm
Ngồi bên chòi nhãn mà thêm đau buồn
Nước rong dâng ngập mé vườn
Ca dao ai hát điệu buồn lung linh
"Ngồi bên chậu cúc mà rình
Ai rinh chậu cúc mà mình không hay".
Huỳnh Ngọc Diêu, France R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 07:37:12 bởi Viet duong nhan >
Sao lại vô tình
Lâu quá rồi ta chẳng có tin
Cũng chẳng email hay là thư tín
Dẫu một chữ trên carte postale ngắn ngủi
Mà sao ta vẫn cứ vô tình
Dẫu biết là cuộc sống mong manh
Thời gian qua nhanh như tên bắn
Cái thuở đầu xanh thời gian đâu quan trọng
Tóc bạc rồi rất quí bước thời gian
Mà sao ta vẫn cứ vô tình
Rồi có khi ta sung sướng bàng hoàng
Khi nhận được một tin người thân năm cũ
Một cú điện đàm làm sao cho đủ
Những lời email không dấu thấm vào đâu
Rồi sau đó vô tình hay quên lãng
Chợt rất lâu một khoảng bặt tâm
Có nhiều khi ta cũng âm thầm
Gắng chuộc lại những gì đã mất
Có phải trong ta có điều chân thật
Kỷ niệm ngày xưa như những đóa hồng
Rất xinh đẹp và nhẹ nhàng như mây trang
Và mung lung như khói tỏa bên sông buồn
Đã biết rằng khi tóc đã pha sương
Nói vô tình, không phải là điều quên lãng
Cũng có lúc tim mình nghe quặn thắt
Lại một tin, một người nữa đã đi xa
Bàng hoàng thay! Một nỗi xót xa
Lại như trong ta một mối đắn đo
Hãy gởi chút lửa hồng cho nhau hơi âm
Để vô tình đừng có buổi tàn đông
Huỳnh Ngọc Diêu
Tháng 8-2006 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 07:38:37 bởi Viet duong nhan >