Về Giữa Bạn Bè
Buổi xế chiều
Xế chiều ngồi nhớ buổi bình minh
Thương quá làm sao một cuộc tình
Xa lắm một thời hoa mộng ấy
Kỷ niệm theo về nét rung rinh
Ngày ấy vui vầy bên cạnh em
Hương vị tình yêu quá dịu mềm
Mắt em như vạn vì tinh tú
Đưa hồn ta lạc nẻo trời đêm
Lôi cuốn theo đôi ánh mắt em
Còn đâu nóng ấm thuở êm đềm
Tháng năm rồi cũng vào quên lãng
Còn lại trong lòng bóng em
Đêm mộng vẫn còn mơ thấy em
Gió thoảng như ai lướt nhẹ thêm
Tỉnh ra mới biết là mơ mộng
Nỗi nhớ về theo ở cạnh rèm
Bỏ làm sao được nỗi đam mê
Dầu chẳng cùng ai vẹn ước thề
Xế chiều nhớ lại trời ban sáng
Kỷ niệm ngày xưa lại trở về
Huỳnh Ngọc Diêu Bốn mùa ướt mộng
Hoa nào cũng đẹp lúc bình minh
Đọng giọt sương đêm rất hữu tình
Một chút nắng hồng thêm quyến rũ
Ong vờn cánh mỏng...bướm... "rung rinh"
Xuân thắm tô hồng lên má em
Nụ hôn nồng ấm ngọt môi mềm
Tinh mơ thấy cả trời âu yếm
Mật rót ngọt ngào đêm đến đêm
Hạ biếc căng tròn trong mắt em
Gợi bao mơ ước thật êm đềm
Mưa vương trên tóc đan thành mộng
Nắng dệt thiên đường theo bước em
Thu chín vàng ươm vuốt tóc em
Vầng trăng rụng xuống khách thơ...thèm
Câu hoà bắt nhịp ... lòng vương vấn
Thoang thoảng hương đêm... gió động rèm
Đông sang ấp ủ trọn niềm mê
Hạnh phúc miên man vẹn ước thề
Aám áp đắm mình trong cổ tích
Bốn mùa tuyệt diệu mãi đi về....
Trúc Giang 14.8.04 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2009 07:11:43 bởi Huyền Băng >
Cánh én ngày xưa
Ngàn dặm người đi cách biệt xa
Xuân về bên liễu gió la đà
Chiều nay đàn én vui bay liệng
Con tàu có nhớ để về ga
Mối sầu mang nặng trong tâm khảm
U uẩn tâm hồn ai đổi trao
Đông lạnh qua rồi xuân ấm lại
Niềm vui tao ngộ sẽ dâng cao
Ngơ ngác ta nhìn cánh én bay
Tâm tình ta gởi với làn mây
Người xưa trở lại trong xuân mới?
Hay để mình ta nỗi khổ dầy
Sao thấy trong lòng mãi bâng khuâng
Én về tô đẹp góc trời xuân
Sao ai cứ để ai cô lẻ
Năm tháng buồn hoài phận nín câm
Chiều nay én liệng khoảng trời không?
Góc phố ngày xưa ngập nắng nồng
Mà sao cánh nhạn xa biền biệt
Để lệ dưng trào trên mắt trong
Đâu biết lần xa cách cả đời
Mối sầu thâm thẩm biết giờ vơi
Trong ta xuân đến mà sao lạnh
Nhớ bóng người xa chẳng chút vơi
Huỳnh Ngọc Diêu
Chia phôi
Mây buồn đã bỏ suối đi xa
Để lại niềm lưu luyến đậm đà
Đêm vắng sương rơi hay lệ nhỏ
Hay rừng khuya khóc suốt canh gà
Lang thang mây hỡi thôi đừng nhớ
Một thoáng hương nồng đã trót trao
Hoa dại mong manh buồn rũ cánh
Rã rời theo gió bỏ cành cao
Lặng lẽ nhìn cơn mộng vút bay
Biến vào sương khói trốn vào mây
Ngàn năm vẫn mãi đời phiêu lãng
Vương mối tình thơ đẹp nghĩa dầy
Làm sao nén được nỗi bâng khuâng
Khi giữa trời xanh én gọi xuân
Mà bóng người thương còn vạn dặm
Nắng nào xua được rét căm căm
Trống vắng hồn ta một cõi không
Bao nhiêu lửa ấm với hương nồng
Người đi…một sớm tan thành khói
Hoa lá đợi chờ …ta ngóng trông
Chân bước đi qua khắp nẽo đồi
Chiều trên bến lạ mắt trông vời
Về phương trời thẳm …còn ai nhớ
Tình vẫn say nồng hay đã vơi…
Trúc Giang 19.3.04
GẶP LẠI TRÊN VI TÍNH
Có những niềm vui thật bất ngờ
Làm mình cứ nghĩ chỉ trong mơ
Người xưa gặp lại bao xa cách
Kỷ niệm buồn vui chẳng nhạt nhòa
Nhớ lại ngày xưa một mái trường
Một thời tuổi trẻ rất thân thương
Vào đời ôm ấp niềm vui lớn
Lâu lắm mà lòng vẫn vấn vương
Đời mình như thể lục bình trôi
Đứa ở phương xa, đứa cuối trời
Ba bốn chục năm, đời dâu biển
Gặp lại làm sao chẳng ngậm ngùi
Dẫu trên vi tính mấy dòng thôi
Chữ không bỏ dấu chẳng trọn lời
Mà như trở lại thời hoa bướm
Ân tình sâu đậm chẳng hề phôi
Mơ ước một ngày gặp lại nhau
Xem dung nhan đó giờ ra sao ?
Diễm xưa vẫn giữ màu tươi thắm
Hay bị thời gian nhạt má đào
Dãu biết đời thường bao bó buộc
Tuổi đời chồng chất mãi thêm cao
Cối bới tro tàn thêm chút lửa
Ấm lại tình xưa vị ngọt ngào
Huỳnh Ngọc Diêu
22-02-2004
r
Trang thư kỳ diệu
Có những niềm vui đến chẳng ngờ
Ngỡ ngàng như sống giữa cơn mơ
Trang thư mở rộng chân trời mới
Đánh thức hồn em xoá lệ nhòa
Tuy chẳng tung tăng bước đến trường
Mà như gần gủi bạn, thầy thương
Dắt dìu từng bước mong em tiến
Cao quý ân tình mãi vấn vương
Thời gian em muốn hãy ngừng trôi
Đẹp quá tình thơ tỏa khắp trời
Tâm sự trong lòng luôn khép kín
Vần rơi theo gió thoảng bùi ngùi
Chút ơn đời tặng chỉ em thôi
Biết nói làm sao được trọn lời
Lớp học : trang thư thầy dạy bảo
Tình yêu cuộc sống chẳng pha phôi
Em thấy trong mơ mình gặp nhau
Mặt thầy…nhắn nhó khó làm sao!
Nhiều khi bài vỡ em bê trễ
Sợ bị thầy la muốn… tẩu đào
Bát ngát bầu trời thơ rộng mở
Bềnh bồng hồn nhẹ vút lên cao
Hoa thơm cỏ lạ : trang thư nhỏ
Đượm biết bao nhiêu chất ngọt ngào.
Trúc Giang 28.2.04 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2009 07:15:46 bởi Huyền Băng >
Đứng trước biển Marseille
Thông hát vi vu giữa đỉnh đồi
Thuyền ai trôi dạt ở ngoài khơi
Rì rầm tiếng sóng bên bờ vắng
Kỷ niệm theo về mãi chẳng thôi
Nhớ xóm chài xưa buông tỏa khói
Khi bóng hoàng hôn tắt cuối trời
Chim về bên tổ vui đoàn tựu
Nỗi nhớ làm sao tả đủ lời
Cuộc đời lữ thứ nặng oằn vai
Chân bước đi xa mấy dặm dài
Vẫn giữ trong lòng sâu thăm thẳm
Ngày xưa tuổi trẻ những niềm say
Bờ biển Ba Tri tắm nắng chiều
Tàu về bên bãi dáng phiêu diêu
Tù và vang tiếng đêm trăng lạnh
Chờ cả em qua dáng diễm kiều
Ba Động lòng thương đến cả đời
Ầm ầm sóng vỗ nước bèo trôi
Lòng quê sống mãi trong tâm tưởng
Biển người nghe thấy nỗi đơn côi
Huỳnh Ngọc Diêu 18-7-2004
R
Từ giã vườn mơ
Muốn thả hồn bay vạn nẻo đồi
Theo cơn gió thoảng tỏa trùng khơi
Không vương khổ lụy không yêu hận
Hạt nội mây ngàn chắc sẽ nguôi
Ngậm ngùi bỏ lại khu vườn cũ
Vần vũ mây đen phủ ngập trời
Gió thét mưa gào sao lạnh quá
Thê lương tim nghẹn biết bao lời
Đường xa không thể bước kề vai
Nghe tiếng chua cay lệ chảy dài
Tình nghĩa đôi đường sao vẹn giữ
Lẽ nào đời chỉ biết yêu say
Bàng bạc hoàng hôn nhuộm tuổi chiều
Phải đâu bướm đẹp lượn cành diêu
Ước mơ một khoảng trời yên ả
Dĩ vãng lùi xa sắc diễm kiều
Đã đến cheo leo dốc cuộc đời
Một cơn gió nhẹ cũng vờn trôi
Sao đành hờn trách đành cay đắng
Sao mãi để hồn thêm cút côi
Trúc Giang 21-07-2004 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2009 04:20:54 bởi Viet duong nhan >
Nồi cháo gà mồng ba Tết
Nhìn lên tờ lịch biết mùng ba
Chợt nhớ quê xưa tục cháo gà
Cẳng gà đoán được điều may rủi
Mãng gà đều đặn sẽ vinh hoa
Tục lệ có nhiều cái cũng vui
Đầu năm xông đất phải xem người
Chọn lựa tài năng cùng đạo đức
Suốt năm sẽ được những nụ cười
Xuất hành năm mới hướng nào đây?
Nam Bắc hay là Đông với Tây
Để cho năm mới nhiếu may mắn
Sức khoẻ, niềm vui được đủ đầy
Một trái dừa xanh, trái mãng cầu
Xoài tươi, đu đủ để cùng nhau
Mâm trái cây nầy không thể thiếu
Cầu cho vừa đủ tới năm sau
Nghe vui nhớ lại ngày xuân ấy
Về giữa làng quê bữa cháo gà
Niềm vui đơn giản mà tha thiết
Mộc mạc mà sao quá đậm đà
Lòng bỗng dâng lên niềm se thắt
Nhớ lại quê mình bị nạn tai
Hàng triệu con gà đem thiêu đốt
Khiến giới chăn nuôi phải thở dài
Dịch gà ngăn cản ngày vui Tết
Thương mẹ Việt Nam quá thiệt thòi
Lũ lụt mất mùa bao tai biến
Những dòng nước mắt chảy không thôi
Thương mẹ cần cù qua năm tháng
Lòng son can đảm biết bao lần
Sau cơn mưa lũ trời xanh đẹp
Cho mẹ niềm vui tuổi vẫn xuân
Huỳnh ngọc Diêu
29-01-2004
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2009 04:17:46 bởi Viet duong nhan >
Tơ lòng
Sợi tình vương vấn nhẹ như tơ
Êm ái trôi vào giữa giấc mơ
Cột trái tim hồng chung một bến
Se dây duyên thắm nối đôi bờ
Dù đời bão táp lòng thanh thản
Mặc kiếp bon chen mộng vẩn vơ
Ai bảo ta gàn thôi cũng chịu
Yêu đêm trăng tỏ, rượu và thơ.
Trúc Giang 07.3.04
Thơ và vẽ
Con tằm vạn kiếp nhả dòng tơ
Thì người nghệ sĩ được quyền mơ
Vần thơ thương cảm vui trời đất
Nét vẽ tinh anh đẹp cõi bờ
Thi nhân giải tỏa niềm cô độc
Họa sĩ hài hòa nỗi bơ vơ
Ngàn năm tần nhả tơ nhân thế
Nghệ sĩ tặng đời nét vẽ thơ
Huỳnh Ngọc Diêu 3-2004
Mộng mơ
Chỉ là cơn mưa nhỏ
Rơi hắt hiu trong chiều
Chỉ là cơn gió thoảng
Tỏa thật nhiều hương yêu
Nhớ hôm qua mới gặp
Ta thấy mắt ai cười
Lung linh trong màu nắng
Vườn nở đoá hồng tươi
Ta mang ý tuyệt vời
Thơ vờn bay trong gió
Xôn xao từng bước nhỏ
Mộng đẫm giữa chiều rơi
Bàn tay nhè nhẹ nắm
Mà in dấu tình sâu
Nụ hôn sao đằm thắm
Bềnh bồng trôi...rất lâu
Lời tỏ tình khe khẽ
Hàng cây nghiêng bóng che
Lá trên cành rung nhẹ
Gió thẩn thờ lắng nghe
Mây đang lững lờ bay
Cũng giật mình đứng lại
Vài hạt rớt trên vai
Ru tình thơ đẹp mãi
Ai bảo thoáng mộng mơ
Nhẹ nhàng rồi tan mất
Sao ta nghe rất thật
Rung động cả hồn thơ.
Trúc Giang 20.1.04
Chùm mây trong nắm tay
Bàn tay ta bé nhỏ
Nắm giữ áng mây chiều
Gió mùa xuân chợt thoảng
Mất rồi nỗi tin yêu
Nỗi vui vừa mới gặp
Chưa nở được nụ cười
Ngỡ ngàng trong cơn nắng
Mưa làm mất màu tươii
Trong cơn mơ tuyệt vời
Lời thơ bay trong gió
Niềm vui trong tuổi nhỏ
Man mác nỗi đầy vơi
Chùm mây nào mới nắm
Trong thăm thẳm lòng sâu
Nụ cười nào mới thắm
Tưởng mình giữ được lâu
Lời nói nào khe khẽ
Như che chở bao che
Niềm hạnh phúc êm nhẹ
Trái tim mình lắng nghe
Như một làn mây bay
Xoè bàn tay mây mất
Nỗi buồn nặng trên vai
Tiếc hoài thương nhớ mãi
Người về qua giấc mơ
Chưa tìm gì đã mất
Niềm vui chưa là thật
Nên mơ hoài trong thơ
Huỳnh ngọc Diêu 1-2004
Tô hủ tiếu chay ngày Tết
Bỏ lại sau lưng những nỗi nhọc nhằn
Những vướng bận ngày thường cơm áo
Quây quần nhau phút giây quí báu
Chuyện ngày xưa thời tuổi trẻ thơm nồng
Gặp nhau rồi vui thật quá mênh mông
Tô hủ tiếu chay gợi nhiều kỷ niệm
Thanh thản bình an tháng năm huyền diệu
Tóc xanh xưa giờ điểm trắng sương rồi
Những nụ cười vẫn nở ở trên môi
Tri kỷ tình thâm sao mà êm ấm
Cuộc sống ngày xưa có nhiều say đắm
Mà âu lo phút chốc đẩy rời xa
Gót chân mềm từ độ ấy bôn ba
Đã chai đá trong phong trần viễn xứ
Tháng năm xưa chỉ là vô tư lự
Đời đã mang đi như phận lục bình
Biết làm sao trở lại khoảng trời xanh
Từ đó mất theo dòng đời phiêu bạt
Gặp lại nhau sau khoảng đời lưu lạc
Hủ tiếu chay hương vị buổi xuân về
Huỳnh Ngọc Diêu
Những ngày gần Tết 2006
Mặn nồng tình quê
Quê hương cách vạn trùng xa
Nửa đêm thức giấc ngỡ là cạnh bên
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Khu vườn quê ngoại gió đong đưa
Tiếng chim bìm bịp kêu con nước
Góc phố em về tiếng guốc khua
Chuông nhà thờ đỗ đêm hừng sáng
Chiều vắng thênh thang tiếng mỏ chùa
Kỷ niệm khắc sâu vào tâm khảm
Dòng đời dù cách nắng cùng mưa
Làm sao quên được những chiều mưa
Nhạc sầu ếch nhái giữa trời khuya
Vườn chuối bên hè mưa trên lá
Rơi rụng âm thầm bên trái khô
Trâu già bên lũy tre xanh mướt
Đàn nghé lim dim giấc ngủ trưa
Giã từ một buổi đêm về sáng
Hình ảnh thân thương đuốc lá dừa
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Mẹ già tóc bạc tựa sương pha
Làm chim viễn xứ bay trong gió
Phương hướng về đâu mặc gió lùa
Mỏi cánh trông về nơi tổ cũ
Quê nhà ngun ngút dặm ngàn xa
Sau long bỏ lại trời thơ mộng
Buồn khổ khơi sâu chẳng nhạt nhòa
Huỳnh Ngọc Diêu 11-04
Một mảnh tình quê
Người đi vạn dặm sơn khê
Mang theo một mảnh tình quê bên lòng
Gió mát trời quê rợp bóng dừa
Bốn mùa yên ả cứ thoi đưa
Rộn ràng cây trái vươn mầm mới
Thong thả tay chèo nhịp sóng khua
Sáng sáng đồng xanh chim chóc gọi
Đêm đêm hồn lắng mõ chuông chùa
Cuộc đời bình dị không khanh tướng
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Dù mây giăng lối lạc đường khuya
Vai mềm thấm lạnh hơi sương ướt
Hồn lẻ nương về sưởi nắng khô
Điệu hát trong lành xua bóng tối
Lời ru êm dịu mát trời trưa
Ai xa hãy nhớ vòng tay Mẹ
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Ngọt ngào sâu lắng khó phôi pha
Là niềm cổ vũ khi chùng bước
Đó sức kiên gan lúc bão lùa
Từng mạch máu hồng tim gắn bó
Bao dòng lệ tủi khóc lìa xa
Dù thân chìm nổi đời dâu biển
Một mảnh tình quê chẳng nhạt nhòa.
Trúc Giang 08.11.04
Thu mộng
Cỏ mềm mơn nhẹ gót sen hồng
Gom cả trời thơ trong mắt trong
Ngây ngất hồn say hương gió mới
Ngọt ngào phơn phớt dấu môi hôn
Lá đùa theo gió lượn lờ bay
Nhè nhẹ rơi rơi vướng gót hài
Như điệu nhạc vàng nâng dáng ngọc
Như bàn tay vuốt tóc mây cài
Em vào tuổi mộng đẹp làm sao
Má thắm hây hây tựa sắc đào
Trời đất bốn mùa như đọng lại
Bâng khuâng ... Người cứ ngỡ chiêm bao
Em nói em cười... vạn ý thơ
Êm êm như tiếng động cung tơ
Say hồn mặc khách chiều thu ấm
Dừng bước giang hồ rộn ước mơ
Ngắm nét xinh tươi khép nổi sầu
Nhấp men rượu ái xóa niềm đau
Cùng em dệt lại khung trời mộng
Trăng sáng rộn ràng đón khách tao
Vần điệu reo vui hết úa xào
Thu vàng ấm áp dạ nao nao
Biết bao tình ý trào lên bút
Bay bổng hồn thơ nhạt nét sầu
Trúc Giang 17.10.04
Dáng thu xưa
Nhớ lại ngày xa của tuổi hồng
Em cành xuân thắm tựa sương trong
Đôi môi tô thắm lời mơ mộng
Ngơ ngác niềm vui ngập cả hồn
Nhớ nhiều áo trắng của ai bay
Dáng nhỏ thơ ngây nhẹ gót hài
Mái tóc ôm ngang bờ vai nhỏ
Đoá hoa xinh tím dáng duyên cài
Đôi mắt em nhìn tựa ánh sao
Tà áo bay bay tựa lụa đào
Ước mơ tim thở cùng chung nhịp
Nghe lòng vui thỏa biết la bao
Dáng nhỏ ngày xưa dáng ngây thơ
Cung đàn thao thức nhã đường tơ
Niềm vui những tưởng là vô tận
Năm tháng làm sao lại nhạt mờ
Dáng xưa gặp lại buổi thu sau
Tuổi xuân còn lại những thương đau
Thời gian nhân chứng bao thay đổi
Làm sao trọn vẹn nét thanh tao
Thu đến tuổi đời cũng úa xào
Diễm xưa tươi thắm của ngày nao
Mùa xuân đã mất trên màu tóc
Dáng đẹp thu xưa phảng phất sầu.
Huỳnh Ngọc Diêu
Sợi tơ vương
Mây bay cuối nẻo trời xa
Vườn khuya ướp ánh trăng ngà tiêu sơ
Hồn mơ … lạc bước đường ra
Thuyền thơ ai thả tà tà trên sông
Mấy mùa thương nhớ… rêu rong
Còn đâu duyên dáng cánh hồng nhởn nhơ
Sầu đong nước mắt thành thơ
Tiếng người ngâm khẻ…trong mơ bồi hồi
Buồn vui theo tháng ngày trôi
Dòng đời xô đẩy đập dồi sang bên
Chìm trong cơn sóng nổi đênh
Nào đâu thấy bóng dập dềnh tin yêu
Thơ say …rượu ấm …hồn siêu
Mơ màng lạc chốn Lam kiều đêm trăng
Cùng nhau một chút duyên văn
Mong manh nét đẹp cát đằng vương phi
Trong lòng chẳng ước mơ gì
Đường đời tấp nập người đi khắp vùng
Tình mình gởi đến muôn trùng
Người mình yêu dấu… lòng chùng xót xa
Đêm đêm tiếng gió gọi về
Lời trăng thủ thỉ câu thề yến anh
Giờ xa lắm…mộng ngày xanh
Nhớ trời dĩ vãng… bên ghềnh thẩn thơ
Một mình than thở thôi mà
Bao nhiêu yêu dấu cũng đà vút bay
Trăng thơ gợi mối cảm hòai
Thuyền thơ lướt nhẹ dặm dài tuyết băng
Buồn sao buồn mãi giăng giăng
Sợi thương dệt biết bao vần gởi ai
Mà người năm tháng miệt mài
Đã thôi không nhớ những ngày hẹn trao.
Trúc Giang 09.5.04
Niềm vui muôn thuở
Thời gian theo nước cuốn xa
Mang theo uớc vọng ngọc ngà trẻ thơ
Từ ngày cất bước đi ra
Nhớ hoài mái ấm chiều tà ven sông
Bao mùa thương nhớ rêu rong
Tâm tư vẫn nặng tuổi hồng nhởn nhơ
Đẹp làm sao ấy tuổi thơ
Đời thường cơ cực, trong mơ vãn hồi
Dòng đời như thể sông trôi
Áo cơm danh vọng dập dồi bốn bên
Thuyền thơ mặc sức lênh đênh
Bạn bè tâm đắc, nặng tình thân yêu
Ước mơ chi chuyện cao siêu
Chỉ mong về lại Lam Kiều đầy trăng
Dấu chân thi hữu thơ văn
Như say bóng ngọc cát đằng vuơng phi
Công danh phú quí xá gì
Sao bằng cánh nhạn bay đi khắp vùng
Nguồn thơ ra đến muôn trùng
Đêm trăng Lý Bạch chập chùng ngàn xa
Ngâm thơ để đợi trăng về
Gió trăng thơ vịnh câu thề yến anh
Giữ hoài giấc mộng ngày xanh
Sống hoài mộng đẹp bên ngành tuổi thơ
Gót chơn lữ thứ miệt mà
Mà hồn quê vẫn la đà mây bay
Quê xa một mối u hoài
Rưng rưng thơ khóc những ngày giá băng
Đường đời nhiều trận mưa giăng
Mà sao nắng ấm theo vần thơ ai
Gót chơn lãng tử miệt mài
Mà tâm hồn vẫn đợi ngày hợp trao
Huỳnh Ngọc Diêu
Tháng 5 -2004
Tìm Đâu Thấy
Tôi trở lại tìm ngày xưa đã mất
Những chuyến xe lam ba bánh ngày nào
Buổi chiều đông về thiên hạ xôn xao
Trong xóm nhỏ vùng ngoại ô xa vắng
Thuở vào đời trắng tay bao cay đắng
Theo dấu xe lăn tìm kiếm một tương lai
Ta đã cho nhau những tiếng thở dai
Chia xẻ lo âu cùng bao phiền não
Tôi trở lại tìm đâu ra tà áo
Bà ba xưa chiếc nón lá bài thơ
Trên bến sông ngồi đợi một chuyến đò
Xuôi dòng nước thăm quê nhà vào Tết
Còn đâu nữa tiếng rè rè máy hát
Võ Đông Sơ giã biêt Bạch Thu Hà
Lũ bạn bè xúm xít ở hàng ba
Vui kể chuyện Quan Công tha Tào Tháo
Những kỷ niệm vui của ngày thơ ấu
Cháu con nghe như ngỡ chuyện hoang đường
Huỳnh Ngọc Diêu
04-2008
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2009 07:22:07 bởi Huyền Băng >
Ta sẽ về chung
Nếu tết nầy ta được về chung
Thăm lại quê xưa dòng sông cũ
Xuồng đuôi tôm theo dòng sông Cửu
Xuôi dòng sông chở nặng tình quê
Đã bao năm ta đã chưa về !
Khung cảnh đổi thay người xa lạ
Anh em mỗi nơi, người mỗi ngả
Bến xưa về họp buổi đầu xuân
Ta nhìn chung ánh lửa bập bùng
Nồi bánh tét đêm vui canh thức
Trên ván gỏ mẹ ngồi sên mứt
Tóc bạc màu thương nhớ đàn con
Qua bến sông trở lại lối mòn
Bằng chiếc xe lôi nhiều kỷ niệm
Thời gian qua còn như mầu nhiệm
Tuổi thơm nồng ngày tháng thần tiên
Muôn sắc màu chợ tết về đêm
Dưa hấu ngọt quê xa cát bủn
Bữa cơm tất niên nhiều ấm cúng
Sưởi lòng nhau năm tháng viễn trình
Thăm mái trường xưa vẫn đẹp xinh
Thấy hình ảnh ta nhiều thơ mộng
Vẫn thấy hồn ta như trải rộng
Dầu tóc xanh xưa đã bạc màu
Nhưng tết nầy ta chẳng cùng nhau
Mỗi đứa mỗi phương đời phiêu bạt
Ở giữa xứ người lòng hiu hắt
Đêm giao thừa ta vẫn mình ta
Huỳnh Ngọc Diêu
1-2005
Xa Riết Thành Quen
Xa nhau rồi riết cũng thành quen
Nhưng khi nhớ, nhớ sao là nhớ
Hồn thơ chia nhau từng hơi thở
Tri kỷ ngày xưa thắm thiết nồng nàn
Nhớ ngày nào một thuở lang thang
Thông cảm thương yêu từng vần ý
Những rung động hồn ta bao thế kỷ
Đã cho nhau cảm xúc bàng hoàng
Ấm áp tình thơ giữa nhân gian
Xa ngàn dậm mà trong gang tấc
Ngọn lửa mùa đông bao ấm áp
Giữa bôn ba bút mực thành duyên
Cho ta về một thuở thần tiên
Vườn thơ ấu thơm mùi trái chin
Tình yêu xưa tháng ngày câm nín
Trãi đời ta huyền thoại tuyệt vời
Huỳnh Ngọc Diêu 12-2009
Cái Áo Bỏ Quên
Người về cái áo bỏ quên
Ta đem rao bán ở bên chợ trời
Rao đi rao lại ngàn lời
Mà chưa tìm được một người hỏi mua
Áo này quí tựa áo vua
Áo tình áo nghĩa ngày xưa bạn hiền
Nhớ về một thuở hồn nhiên
Ngôi trường xưa ấy gắn liền tình thâm
Tưởng rằng Tết gặp người thân
Ta đem trả áo cho lòng thảnh thơi
Ngờ đâu hai đứa đôi nơi
Áo người ta giữ,rối bời lòng ta
Bao giờ người lại trở qua
Cho Qua trả áo cho Qua vui lòng
Áo nầy như cập chiếu bông
Út trà ôn hát trên sông quê mình
Thang lang thân phận lục bình
Người xưa áo cũ tâm tình chẳng phai
Bây giờ có nắng lai rai
Ta đem phơi áo ờ ngoài balcon
Bao giờ trả áo cho xong
Huỳnh Ngọc Diêu 2/10
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: