P
Anh viết cho em với một tâm trạng não nề, cái tâm trạng của người bất lực hay đúng hơn là anh đang vơi đi niềm tin về chính mình
P, bao nhiêu ngày ngóng đợi chờ mong, gặp được em trong tình huống éo le, thật là khổ đau, cái tâm trạng của tên trộm đang rình rập, đang chờ đợi cơ hôi thật là ê chề não nề làm sao, để có thể được nhìn em mà anh cũng không làm được như mơ ước, thì làm sao nói tiếng yêu em, anh đang hỏi lòng rằng anh có yêu em đủ không, tại sao lại nhiều do dự và sợ sệt như thế, P ơi anh ghét cái do dự đó, anh không muốn làm kẽ lo sợ của tên trộm nửa, P ơi anh biết làm sao đây
P ơi, có lẽ đây là thư cuối anh viết cho em, bằng mọi cách anh phải quên em đi, yêu em nhiều, nhưng anh thật sự vô dụng trước nghịch cảnh khổ đau, anh tự biết mình đang dối lòng là anh yêu em dù rằng tình yêu trong tuyệt vọng, nhưng anh biết rằng anh không chụi đựng được cái cảm giác bất lực và ray rức này nữa
P, xin lỗi em, anh là người không đáng để yêu em, nêu có kiếp sau, thì anh thật lòng cầu trời cho anh không làm người đến sau
P, cho phép anh nói lần cuối cùng: anh yêu em nhiều lắm, và thật lòng chúc em thật hạnh phúc.
Người không thể nói tiếng yêu ẹm