Chào ngày mới.
Ngày tháng năm...
Đâu có quá khó để có thể che đi những điều thất vọng, ngày hôm kia, ngày hôm kia mình thật buồn cười. Thất vọng? không phải mình đã quen những điều như thế? Hừm... đừng quá kỳ vọng vào bất cứ một điều gì cả, mình đã nhủ n lần sao lòng mãi lơ ngơ.
Hà Nội. Trời Hà Nội những ngày gió và mưa. Các dự định xụp đổ, mình tự nhiên "hâm" lên mà buồn mất mấy ngày. Phù, cũng may, dễ buồn thì thường cũng dễ đi. Chẳng cười thì sao, chẳng buồn nói thì sao... tất cả, cũng sẽ chẳng là gì. Mình quen rồi một mình mình mình nhỉ. Ngày hôm nay đâu khác những ngày qua.
Phòng mình những ngày buồn hiu hắt. Người nghỉ mát, người công tác, người vắng mặt. Mình thuộc dạng ham vui, ừm... thiếu nụ cười cũng thấy gì hụt hẫng. Nản thêm nản. Có lẽ mình sẽ lại đi công tác mất thôi.
Tên bạn, cứ 2 ngày lại xuống nhà mình bắt mình đánh cờ cùng hắn. Híc Có hôm đánh từ 20h đến tận 5h sáng. Chẳng mấy đam mê tính mình giờ là vậy, nên những gì như... mình thấy mình rất ngán. Chẳng giữ khách, đánh cho 7, 8 ván trắng mà bạn mình vẫn lăn vào mà đánh. Mệt, nhìn hắn hăm hở tự nhiên mình thấy mệt. Ôi! buồn, những niềm vui cho mình giờ sao còn ít thế.
Hừm trời mưa, chẳng thể đá bóng trong những ngày như thế. Làm thế nào để nắng lên mình nhỉ. Có lẽ thôi mình nên đổi mới mình. Híc ôm những gì rất cũ, sao nặng nề và đắng chát biết bao.
Cuộc đời, nói một chuyện và làm là một chuyện. Sao mình thấy khó khăn dù đã cố rất nhiều.
Sẽ là những gì rất mới có được không????.