KHOẢNG LẶNG-XIN MIỄN HỌA
HƯƠNG ĐỜI Thân tặng Diệu Thu Nắng vàng hanh gió khô môi Thu xao xác nghẹn thương đời cỏ cây Sương mang trăng để đêm gầy Cựa mình giấc mộng tuyết bay ngập lòng. Bao lần em nhớ vùng đông Một thân chốn bắc nặng lòng khôn nguôi Thương cơn say nhớ nụ cười Dịu dàng câu chữ ,hoa tươi thơ nồng… Giờ em vai gánh mùa đông Con tim khăc khoải chất chồng đêm côi Hồn hoang anh lặng bóng người Tóc ươm màu gió ,sương phơi da màu. Hai vùng xa một chữ lâu Hai tim chung một chữ sầu lẻ loi Hương xưa ôm ấp cuộc đời Lá vàng rụng xuống để rồi lại xanh. MINH TUẤN Hi,Hi vọng em vui cả tuấn nhé DT
MƯỜI NĂM Biết nhau từ thuở mùa thu Bây giờ cách dải mây mù mắt dăng Quen nhau đã ngót chục năm Câu thơ em gửi vẫn đằm nét tuơi. Thu nay im vắng nụ cười Lá vàng rụng chốn lòng người đang xanh Còn gì đâu nữa trên cành Còn gì trên mái tóc xanh gió lùa . Biết tình sáng đón chiều đưa Biết yêu rồi phải đến mùa xa nhau Hợp tan chung một nét sầu biệt ly khúc nghẹn gửi nhaú tấc lòng Mười năm một thoáng bên song Thấy trăng mười sáu còn nằm nguyên mây. MINH TUẤN DiệuThu Em dạo náy sao rồi /Không thấy em vào nét chơi.
Anh Minh Tuấn thương mến:
Dạ, đôi dòng em xin mến chào anh vẫn khoẻ, và Thu em cũng xin rất cảm ơn anh đã dừng chân ghé sang thăm em và đồng thời cũng đã lưu lại đôi ba bài thơ thật hay để mến tặng, Thu em xin tri ân và cảm kích vô cùng, nhưng Thu em cũng rất xin lỗi Tuấn, chẳng qua chỉ vì năm nay em có nhiều công việc bề bộn quá, nên em cũng chẳng có nhiều thời gian rãnh rỗi mà nghĩ về Giáng Sinh hay là Tết nữa anh ạ, nhưng mùh cũng không sao Tuấn ạ, vã lại vì em là người Phật Giáo, thường thì bên Phật Giáo không đón Giáng Sinh như bên Công Giáo, nên đối với em cũng chỉ là một ngày khác trôi qua trong năm mùh thôi thưa anh, và hiện tại bây giờ thì Thu em chưa có nhiều thời gian rãnh rỗi để thơ với thẩn anh ơi :(, nên đành cho em xin phép được nợ lại anh vào dịp khác Tuấn nhé, nên đành phải đợi đến khi nào em may mắn tìm ra được chút ít ý từ, và nếu như thời gian thuận tiện, thì em sẽ ghé sang thăm trang thơ anh sau Tuấn nhé, giờ thì cho Thu em xin phép được nợ lại anh vậy, và cũng rất mến mong anh sẽ hiểu và cũng sẽ thông cảm cho, giờ thì Thu em xin được gởi lời mến chúc anh, cùng với toàn thể gia đình một mùa Giáng Sinh muộn, cùng với một Năm Mới an khang, hạnh phúc, với nhiều niềm vui và đầy sự an lạc trong cuộc sống, và thêm lần nữa, Thu em xin rất cảm ơn anh cho những bài thơ thật hay mùh anh đã lưu lại để mến tặng, thơ anh vẫn hay như thuở nào, và Thu xin mến chúc anh hồn thơ luôn đầy và đẹp mãi với những ý từ :)
Thương mến
Thu em ___________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2013 13:09:16 bởi NuocMatMuaThu >
CÒN BUỒN NÀO
CHO EM
Từ khi biết ngắm hoàng hôn đổ
Là lúc hồn tôi đã biết buồn
Để chợt sầu dâng len khóe mắt
Đêm nằm thổn thức bởi vì thương
Từ khi tôi biết yêu người đó
Đã...biết chờ mong biết dỗi hờn
Biết trách trời sao hờ hững quá
Làm mưa đổ ướt mắt môi hôn
Chờ sao anh nỡ lòng không đến
Bỏ lá vàng bay khắp nẻo đời
Hạ bút thơ đan lời chẳng nghĩa
Còn chăng xót lại chỉ...buồn thôi
Nếu như biết trước đời là thế
Mộng chỉ là mơ...ảo ảnh thôi
Tôi ước lòng mình hóa sỏi đá
Vô tri chẳng mộng nữa bao giờ
Tình là trái đắng lìa cành rụng
Có đúng không anh...thật thế sao
NuocMatMuaThu ____________________________
KHÔNG TÊN
NỖI NHỚ
Chiều buông giọt nắng ngủ trên cây
Gió thổi làm rơi chiếc lá gầy
Cúi xuống đưa tay thầm nhặt lại
Buồn nghe ngun ngút cả trời mây
Tình thơ ta viết vẫn chưa xong
Vỏn vẹn giờ đây được mấy dòng
Tạm nhé mây ơi cho nhắn gởi
Đôi lời thương nhớ...có...hơn không
Tình anh nhỏ nguyện muôn đời giữ
Chẳng ngại xa xôi chỉ sợ lòng
Ước thấy xuân sang hoa vẫn nở
Cho tình đẹp mãi chữ chờ mong
NuocMatMuaThu _____________________________
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2013 08:59:21 bởi Huyền Băng >
NỖI NHỚ VƯƠNG
PHÍM ĐÀN
Đàn ai buông tiếng...tích tình tan
Trách nắng vì sao vội trở vàng
Rớt xuống trần gian...chiều tắt lịm
Xui trời phút chốc hóa...màu tang
Màu tang tóc nhuộm...tím...lòng em
Nhỏ biết tìm ai để bắt đền
Những lúc không anh trời chuyển gió
Môi thầm khẽ ước nụ hôn đêm
Và làm sao khải khúc tình ca
Với những lời yêu...thật...mặn mà
Bởi lẽ xa anh lòng...nhỏ nhớ
Xuân nào mới gọi là...Xuân ta
Thôi thì gom nhớ gởi vào mây
Tặng hết anh yêu thương mến này
Có cả tình em...người viễn xứ
Đông về e ấp một vòng tay
Tặng nhau vĩnh viễn nụ hôn say
Môi chạm làn môi mộng ước đầy
Nhỏ uống tình anh qua sóng mắt
Để cùng tan biến cuối trời mây
Uống cả tình anh vị ngọt ngào
Cho vơi đi bớt những thương đau
Là anh...mãi mãi là...anh đó
Trọn trái tim này...nguyện...hiến trao
Nhớ chợt từ đâu...vương phím đàn
Khơi sầu thức giấc...vội...đi hoang
Này anh có biết là...em đã
Hứa suốt đời yêu...chỉ...mỗi...Chàng...
NuocMatMuaThu ____________________________
XUÂN LẠNH
Xuân sang đất khách chẳng Đào...Mai
Lặng chỉ thầm nghe tiếng thở dài
Của những cành khô buồn trút lá
Buông lời bậc khóc thật bi ai
Đoạn đường ngày cũ lối em qua
Xơ xác giờ đây chẳng cửa nhà
Vắng quá anh yêu nào có biết
E rằng nhỏ lạc...bãi tha ma
Tìm đâu kỷ niệm của ngày xưa
Mỗi độ thu sang trời chuyển mùa
Nhạt nắng hoàng hôn vừa đổ bóng
Anh chờ nhỏ đợi lúc vào mưa
Phố vắng anh yêu...Xuân chẳng ấm
Hoa tàn cảnh vật cũng đìu hiu
Lê thê cõng bóng mình em bước
Nhớ chạnh lòng nghe thật quá nhiều
Xin xuân mai nhé...đừng quay lại
Bởi lẽ Xuân là của thế gian
Chẳng của riêng ta...nào dám ước
Cùng ai thêu dệt giấc...mơ vàng
Anh ở nơi nào...anh ở đâu
Có nghe trong gió tiếng em sầu
Xuân ơi mi đến làm chi nhỉ?
Gặm nhấm lòng ta thêm nỗi đau
Ta ghét Xuân về...Xuân biết không
NuocMatMuaThu
____________________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2013 12:06:31 bởi NuocMatMuaThu >
XUÂN
YÊU THƯƠNG
Có phải là anh...giọt nắng Xuân Đọng trên vai áo khiến bâng khuâng Xui lòng ấm lại khi băng giá Những lúc mưa làm lạnh...đúng chăng Hoặc...giả là anh những đóa Mai Cho em cúi nhặt tóc mây cài Mà mơ mà mộng đời huyền thoại Ước được một lần chắp cánh bay Nhỏ ước mai đây Xuân của mình Anh là cánh bướm lạc vườn xinh Em hoa cỏ dại bên lề mọc Xin vẫn hoài yêu trong lặng thinh Có anh chắc hẳn nắng thêm xanh Giấc mộng em đan sớm được thành Bởi lẽ đôi tim hòa nhịp đập Cùng chung giai điệu Yến và Oanh Này Xuân xin nhé chớ đừng trôi Ở lại hồn ta một góc đời Dẫu chỉ là trong giây khoảnh khắc Ru tình đẹp mãi trong hồn tôi NuocMatMuaThu _______________________
HOÀI
THƯƠNG
Này anh ạ...nàng Xuân vừa trở lại
Mang sắc hồng...tô điểm cõi trần gian
Một mình em...cất bước...chiều lang thang
Nghe nhớ lắm...những ngày xưa...thân ái
Tìm đâu nhỉ...nụ hôn đầu vụng dại
Tiếng yêu lòng...để ánh mắt thầm trao
Tay trong tay...từng câu nói ngọt ngào
Anh đã hứa...suốt đời này...yêu nhỏ??
Để những lúc...không anh...trời trở gió
Chạnh cả lòng...ai thấu nỗi niềm riêng
Ngắm trăng thanh...nhạt bóng rơi xuống thềm
Xui thơ viết...dở dang hoài chẳng vẹn
Này anh ạ...phải là mùa Xuân đến
Để tình mình...mỗi lúc một gần hơn
Cho chiều ngồi...em ao ước nụ hôn
Lần đầu đặt...môi anh...người khách lạ
Bảo đi anh...tình mình không là lá
Vẫn ngàn đời...đẹp tựa những nụ hoa
Để cho em...say mãi...hương ngọc ngà
Quên đi cảnh...trần gian...đầy cay đắng
Bởi vì anh...suốt đời là giọt nắng
Sưởi hồn em...tô thắm nụ hôn đầu
NuocMatMuaThu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 11:04:17 bởi NuocMatMuaThu >
XÓT XA
Có lẽ giờ đây tôi đã hiểu
Tình buồn giống tựa một dòng sông
Mà tôi...có lẽ con thuyền lạc
Giữa chốn trần gian...lắm bụi hồng
Đường đời khúc khủy thênh thang quá
Tránh khỏi làm sao chuyện bão lòng
Những lúc thu sang trời...trở lạnh
Sầu nghe thoáng chốc hóa mênh mông
Rồi mai chẳng biết ai còn đợi
Hoặc vẫn chờ nhau nơi chốn này
Nhặt lá vàng bay về kết lại
Tình thơ một khúc ru lòng say
Hoặc lẽ tình kia là khói trắng
Chỉ trong phúc chốc hóa thành sương
Và tôi...chiếc bóng bên đời đó
Dõi mắt trông theo...chợt thấy buồn
Hình như hạnh phúc mong manh quá
Tựa khói...tựa mây chỉ ảo thôi
Nào dám để lòng tôi ước vọng
Sợ mai tỉnh giấc....mộng tan rồi
Tình buồn tựa chiếc lá vàng rụng
Bỏ lại mình tôi...đứng...khóc thầm
NuocMatMuaThu
MƯA KHÓC
CÙNG TA
Mưa rớt xuống trần mưa khóc ai
Mà sao mưa vẫn cứ rơi hoài
Mưa rơi thấm lạnh lòng ta lắm
Hoặc khóc bởi tình chóng đổi thay???
Mưa rơi có thể làm tan biến???
Những nỗi niềm riêng trong mắt ta
Hoặc ngược...mưa rơi làm thổn thức
Niềm đau của kẻ sống xa nhà???
Mưa rơi khiến lá...lìa cành rụng
Lạc nghĩa hồn thơ ta thở than
Cố nén trên mi dòng lệ đẫm
Mà sao nước mắt sắp như...tràn???
Mưa rơi có phải vì thương cảnh
Kẻ Bắc người Nam xa cách không
Hoặc cố...tình mưa làm sũng ướt
Giấc mơ ta dệt ở trong lòng???
Mưa rơi biết đến bao giờ tạnh
Hãy kể cùng ta...mưa nhớ ai???
Mưa khóc thương vì đời...lắm đổi??
Nên thế mà mưa cứ rơi hoài???
Ta khóc thương người đi kẻ ở
Thương tình buồn tựa giọt mưa rơi
Hồn ta giống tựa lá vàng rụng
Khóc bởi vì ai...đã đổi rồi
Mưa ơi xin hãy lau dùm lệ
Rớt xuống hồn thơ ta trắng trong
Mãi tiếng yêu người còn vẫn giữ
Cùng bao nỗi nhớ ở trong lòng
Ta khóc vì ai đã đổi thay
Để nghe lòng chạnh với u hoài
Mưa rơi...rơi đến bao giờ tạnh???
Ngừng nhé mưa ơi...đừng...nữa bay
Mưa rơi tí tách ngoài song cửa
Đủ để làm mi ta...hóa cay :(
***
Đêm nay bất chợt tôi nghe hồn tôi...buồn vô hạn...
buồn tựa như những giọt mưa ngoài trời đổ
...và có lẽ thật sự
...tôi và mưa...đang cùng khóc :(
NuocMatMuaThu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2013 19:57:07 bởi NuocMatMuaThu >
BẤT CHỢT
LÒNG
TA KHÓC
Bất chợt ta nghe chán cuộc đời
Thả mình nhắm mắt muốn buông xuôi
Buồn vui cái chốn trần gian đó
Tránh khỏi làm sao chuyện khóc cười
Bất chợt ta nghe nỗi đoạn trường
Hằn lên ký ức một lần thương
Tình ơi có phải mi...là mộng
Chợt đến rồi đi bỏ lệ tuôn
Bất chợt ta như thấy cuộc đời
Buồn như chiếc lá trở vàng rơi
Bay theo gió lộng về đâu nhỉ
Bỏ lại quanh mình những cuộc vui??
Bất chợt ta nghe lòng nức nở
Sầu dâng nhuộm kín cả làn mi
Thầm thương số phận đời hiu hẩm
Của cánh bèo trôi khóc biệt ly
Bất chợt ta nghe lòng...chết lặng
Tình ơi...có biết...em buồn không??
Xa anh chắc hẳn trời mưa đổ
Cả cuộc đời này...nắng chẳng trong :(
NuocMatMuaThu
NHỚ MỘT
NGƯỜI DƯNG
Tự nhiên khi khổng...khi không
Mắc gì ta để cho lòng nhớ nhung
Chỉ là kẻ lạ...người dưng
Ừ...quên đi nhé thôi đừng nhớ chi
Mắc gì ta để làn mi
Của mình ươn ướt phải vì...khóc không
Lòng thì như lá sầu đông
Chợt lìa cành rụng theo dòng suy tư
Gió lay thổi áng mây mù
Về nơi đâu nhỉ hình như...mất rồi
Chỉ còn trơ trọi mình tôi
Vẫn ngồi đếm lá nhớ người...lạ xa
Ru ta tình kẻ không nhà
Mấy lần thu đến để rồi thu đi
Tím buồn nhuộm kín hồn thi
Để trang thơ viết còn gì không...anh
Tự nhiên khi khổng khi không
Ngắm thu vàng lá mà lòng buồn tênh
NuocMatMuaThu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: