Có một mùa hoa cải nở vàng bên bến sông !
Nhận lá thơ anh !
Em cầm bài thơ anh trao
Lặng im mắt nhìn về phương ấy
Lồng ngực trẻ trung sao bao lần có thấy
Dồn đập trở trăn níu kéo cái bâng khuâng !?
Lặng im đi gió ơi cho tim em thổn thức
Lời tơ lòng sao nặng ảo những mênh mông
Tờ giấy trắng sao nỡ ửng hồng
Để cảm xúc dồn tròn vào đôi má !?
Anh ơi ,thơ anh xao xuyến quá…
Để cái hư vô không thể hư vô
Để sóng xa chạy mãi đến với bờ
Ru trảng cát mơ màng vào giấc mông !
Thơ lại hát khi gió chiều lồng lộng
Mây tím xa không dám dạt trôi
Biển lặng im trong ngầm đáy bồi hồi
Bao cánh hải âu trốn tìm trong hư ảo !
BP- 02/07
Ai bảo làm thơ !?
Ai bảo anh làm thơ vậy anh
Để réo rắt một vần buồn lênh láng
Một nỗi buồn nhâm nhi từ sáng sáng
Đến chiều chiều thơ vẫn thế buồn ghê
Đọc mỗi vần thơ em chẳng dám chê
Chỉ vì đã nói hộ em nhiều quá
Từ câu chuyện tim em từng hóa đá
Nay đã biết cười khi gío Xuân sang
Năm tháng ngọt ngào hơn chăng anh
Sao bịn rịn những điều không dễ nói
Sao khi nói lại chỉ là câu hỏi
Để lòng mình lại hỏi những bâng khuâng !
Ngày xửa ngày xưa…Mưa rơi tháp cổ
Cho đến bây giờ nắng gió chẳng chiều ai
Sao sương đêm lại ướt đẫm hoa Nhài
Sao giọt nắng lại rơi xuống thềm tí tách ?!
Sao làn gió lại mơn man tóc em?
Lại tung tỏa chạy về khi ngược gió
Sao giọt lệ mắt em một chiều tan vỡ
Để hòang hôn tím thế lại theo về ?
Sao lại thế ! Anh ơi sao lại thế ?
Để một ngày tan chảy trước mắt anh
Vòng tay ai như một lời của màu Xanh
Màu hạnh phúc hay là lời hi vọng vậy?
Hôm nay sao mây lại lang thang
Không dừng lại bởi khỏang trời tím quá
Em đứng đây một khỏang đời đầy gió
Đến vô cùng sao…chỉ bởi nhớ anh thôi ?!
BP-Xuân 2007
Lặng lẽ mùa Xuân !
Đêm sao không kịp vào Xuân đi em
Để một nỗi đơn côi nơi nỗi nhớ
Khi sắc hoa ngày mỗi ngày rực rỡ
Nhụy hoa đời còn ướt hạt sương đêm
Cái rét cuối Đông còn trăm ngã vấn vương
Gió vẫn lạnh dú Xuân về rất sớm
Tay nắm tay nhau tình yêu đời còn lớn
Bởi con người biết hát bản tình ca
Em ơi,Sao gió không còn lằng lặng
Mà hồn ai được nhớ mong nhau
Đừng để khóc khi Xuân về đẫm lệ
Đấy chỉ mưa phùn trong một cõi cuối Đông
Hạt muối mặn, cay cay nơi khóe mắt
Có cái phập phồng nơi lông ngực đơn côi
Có cái bồi hồi khi Xuân về muồn muộn
Một cõi đi về Lặng Lẽ ...mùa Xuân !
BP- 02/07
Đêm nay !
Đêm nay sao gió thổi vi vu
Cho em hát não lòng không lời tạm biệt
Em biết không tự mình đã viết
Những lời ru xoáy nát trái tim anh !
Không còn giọt nắng lanh canh
Không còn những thể tơ mành rối tung
Không còn những cảnh lãng du
Thấp cao anh bước …chần chừ nơi em!
Giếng đời đâu có sâu thêm
Để soi đến cả tận cùng áng mây
Thương em vẫn vậy bấy nay
Đắn đo sau trước còn nay một mình
Chỉ vì anh chỉ mình anh
Sang ngang vẫn thế vỡ lành tại đâu!
Yêu thương đâu kể nông sâu
Nhìn nhầm lạc lối hỏi đâu bến bờ
Rồi tình gói tại câu thơ
Đắn đo rồi cũng đắn đo cả đời !
05/07-BP
Một mình !
Một mình trong quán cà phê
Một mình đeo đuổi thơ về chốn xa
Một mình ai hiểu cho ta
Xốn xang rộn rực đèn nhòa sương đêm
Nỗi buồn không đặt nổi tên
Cho thơ vương vấn cái quên thêm buồn
Buồn nào buồn thế buồn hơn
Cài vào nỗi nhớ cung đàn chùng dây
Anh đi đi mãi xa đây
Để cho nỗi nhớ đong đầy mắt em
Anh xa em ,xa mãi êm đềm!
Để rồi đau đót tình thêm... nỗi buồn!
BP- 05/07
Lời này em nói với anh !...
Anh có biết không Em đang về trong nắng
Thong thả về sao nặng nặng khôn nguôi
Heo may đã cắt ngang trời màu tím...
Giục giục mây bay em... sợ vắng anh ơi !
Anh đừng đón em,ngang trời gió thổi
Sợ bông hoa đời chấp chới mây mưa
Anh của em ,em đã chẳng thể đùa...
Lời tâm sự anh vừa... mang đi mãi !
Gởi anh câu thơ mà còn khắc khoải
Nắng vương đầy rải khắp thềm hoa
Bông Nhài vừa nở tối qua
Dưng sao lại thể nhạt nhòa... sương đêm (?!)
Em nói là nhắn Anh...
Chùm hoa tím ngoài sân ướt sương
Đêm mất ngủ chỉ vì lời yêu không còn dấu
Tự trong lòng em muốn... nói ra
Mà sao anh đã... nói hôm qua...
Em đứng giữa một trời tím ngắt
Một vòng tay ôm em thật chặt
Đôi bờ môi làm tan chảy em mà
Trời đất anh em ...Một thể dung hoà...
Em chợt tỉnh...yêu nhau vì phía trước
Đang đợi ta bao thác bao ghềnh
Bao nghĩ suy dập dềnh bao con nước
Đêm em về có ngủ được đâu anh !
Em làm thơ... nhắn Anh
Anh đừng tới chiều nay anh nhé!
Chỉ vậy thôi,chỉ là môi chạm khẽ...
Em sợ tan...mất hương vỵ ngày qua !
Anh biết không? Mắt em lệ đã nhoà...
BP-2007
Tôi Vẫn Hát
Tôi vẫn hát về một dòng sông
Tôi vẫn hát giữa chiều nắng hồng
Để mong đợi và mang thương nhớ
Dấu vết người xa nơi mênh mông Tôi vẫn hát và hướng mắt nhìn
Để tìm kỷ niệm xưa trong tim
Để nghe lời nói và được thấy
Quê hương đang ngủ giấc yên bình Ôi , lời hát cất giữa không trung
Hòa nhịp cùng bóng mây muôn trùng
Trôi vào mơ cho em giấc mộng
Vương dấu đời giữa miền khói sương Tôi vẫn hát từng ngày vẫn hát
Cho người nghe quên một niềm đau
Cho người vui giữa trời đêm tối
Thoảng hồn buông theo giọng nhạc sầu Đông Hòa
29.05.07
Nắng quê thảm trải bốn mùa
Nhẹ tênh con gió thổi về từ khơi
Mái chèo thuyền thúng lả lơi
Chênh vênh sóng dội biển trời nhẹ tênh !
Bến nước dòng sông con đò nắng gió
Vẫn lững lờ trôi dạt những vần thơ
Vẫn nỗi buồn xưa ngơ ngẩn đợi chờ
Chiều vàng tím xốn xang lòng con nước...
Mùa Đông em gém vào nỗi nhớ
Bâng khuâng hoài mãi vọng chốn xa xăm
Biển có rộng,sóng có vờn muôn thủa
Thì bến bờ vẫn mãi ngủ ngàn năm...
Mùa đông này hay của những mùa trăng
Gió vẫn thế chỉ người là khác thế...
Nhưng vẫn toả tung mái tóc nhung huyền ...
Cái buồn mùa Đông của ai !
Càng dệt thương em càng buồn đắng ,
Vì đêm nào cũng thao thức chờ anh
Anh kết đó trong kén tằm kín lối
Để tơ vò như thế suốt.... ngàn năm.!!!..
Em ơi ! Hãy một lần tự bước
Qua đợi chờ để đến với anh yêu
Đừng như sáo lượn mỗi chiều…
Để dây đời phải buông diều...gió bay !!!..
Đến khi nào, khi ánh bình minh
Chợt nhuốm màu tình em vẫy gọi
Hãy một lần bứơc qua chờ đợi
Để vô tình em nhìn thấy... hình anh ..!!.!
BichPhuong
Tại sao ?! Tại sao mình không một lần như hôm nay...Hôm nay không còn là mình hôm qua..vì cảm giác lột xác chính mình.... Đúng lúc đang nghĩ về anh...thì chuông reo lên...Không còn lạnh lùng như bao lần khác ,em lao về chiếc máy để bàn Em đây ! Anh àh ! ...rồi như vốn xưa...mình lại lặng im không nói ...Đầu dây bên kia vẫn thấy ngập ngừng...Rồi sợ như bị chìm vào lạnh cóng Em vùng lên :Anh đang ở đâu !...Hãy chờ em...Em đến ngay mà...
Tôi vội vàng chạy đi không cần chuẩn bị gì ...cái giản đơn bình dị của em như nói với anh bao điều không nói được...Anh đang đứng đó góc phố bên cái Công viên bao lần không dám tới..Em sà vào anh như một chiếc là mong manh liệng nhanh về thảm cỏ xanh...Anh dang tay đến bất ngờ đón em...tay trong tay...Không nhạt nhòa sương đêm , không có cái lạnh đầu Đông ...không có gì cả chỉ có anh và em trong thảm sáng đủ nhìn thấy nhau mà ánh trăng còn dành lại cho anh và Em !...