Như Ý P
-
Số bài
:
717
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 16.06.2008
- Nơi: Sài Gòn
|
RE: vụ sữa nhiễm độc ở TQ * chất melamine
-
17.09.2008 07:15:55
Coi chừng thực phẩm xuất cảng của Trung Quốc! (LÊN MẠNG Thứ hai 3, Tháng Chín 2007) MICHAEL E. TELZROW` Sơn Nghị dịch Lời mở đầu: gần đây hàng loạt thực phẩm đóng hộp (dành cho người và súc vật) và đồ chơi con nít bị trả về Trung Quốc vì khám phá có chứa độc tố. Lối làm ăn vô đạo đức của những nước cộng sản quả thật không lạ lẫm gì đối với người Việt hải ngoại. Cách đây không lâu, hàng loạt hải sản đông lạnh nhập cảng lén lút từ Việt nam qua ngả Thái lan nằm trên bàn cơm của nhiều gia đình người Việt mỗi buổi chiều cũng bị khám phá chứa phoóc-môn. Hàng trăm tấn gạo tháng trước xuất cảng sang Nhật cũng bị trả về vì chứa độc tố. Còn ở trong nước VN thì ôi thôi, độc chất tràn lan, từ phân urê đến thuốc trừ rầy, tất cả đều được sử dụng một cách thoải mái nhằm kiếm lời nhanh chóng, dễ dàng. Ở các nước cộng sản, hai chữ lương tâm và đạo đức có thể chẳng bao giờ hiện diện trong nếp suy nghĩ, cách hành xử của họ. Bài viết sau đây trích từ tạp chí The New American, số tháng 8, nhan đề: The New Chinese Take-Out. Bài viết nêu rõ những nguy hiểm đối với người tiêu thụ, phân tích kỹ lưỡng từng vấn đề cũng như đề nghị nhiều phương cách đối phó. Tóm lại, mấy tay cộng sản Trung Quốc thế nào thì bọn đàn em cộng sản Việt cũng một ruồng như nhau. Lucia Cruz, một bà ngoại 74 tuổi người Panama, và ít nhất có đến 365 đồng bào của bà đã chết vì uống nhằm phải thuốc bị hư hoại. Chẳng hiểu làm thế nào mà hóa chất độc hại này lại nằm trong chai thuốc ho do nhà nước bào chế. Thật không ngờ chai thuốc mua không cần toa bác sĩ mà dân chúng Panama cứ tưởng là vô hại lại là tấm hộ chiếu giúp đưa họ sang bên kia thế giới vĩnh viễn (sic). Những thầy lang địa phương thoạt đầu lúng túng vì những triệu chứng xuất hiện trên người bà Lucia. Họ không giải thích được tại sao thận của bà lại suy yếu mau chóng đến thế. Không biết xoay vào đâu, họ đưa thẳng bà đến bệnh viện công. Ở đó, họ ngạc nhiên khi thấy nhiều người khác đang được điều trị đều có cùng những triệu chứng kỳ lạ như vậy. Bác sĩ Jorge Motta, giám đốc bệnh viện Gorgas, một bệnh viện hỗn hợp Mỹ - Panama, nghi ngờ đây là sự bộc phát của một cơn dịch truyền nhiễm. Ông nghĩ ngay đến hai loại vi khuẩn độc hại là West Nile (truyền nhiễm do muỗi) và E. coli (thường có trong thực phẩm). Không những ông, mà bác sĩ Cirilio Lawson - Bộ trưởng Y tế - cũng bối rối không hiểu loại vi khuẩn nào lại xâm nhập vào cơ thể con người hàng loạt và tàn phá hệ thống bài tiết mau chóng đến vậy. Họ rùng mình khi nghĩ đến bệnh dịch bùng nổ lan nhanh trong dân chúng qua tiếp xúc, và lúc đó hậu quả không thể nào lường được. Trong khi các bác sĩ và nhân viên y tế chạy đua với thời gian để tìm ra căn bệnh thì bà Lucia và hàng chục bệnh nhân nằm quằn quại trên giường bệnh vì các bộ phận trong cơ thể bị suy thoái trầm trọng. Ói mửa liên tục, cơn sốt triền miên, bà Lucia nhìn đôi chân sưng vù đến độ khủng khiếp. Chỉ sau vài tuần, bà chết. Cái chết thật đau đớn, nó kéo dài suốt thời gian bà nằm ở bệnh viện. Bệnh viện quyết định thiêu xác vì sợ vi khuẩn lây lan sang người khác. Phải mất đến mấy tháng sau đó, các viên chức Panama mới xác định được nguyên nhân đưa đến cái chết của bà Lucia. Đó là chất Diethylene Glycol - một loại độc chất cao thường tìm thấy trong nước chống đông đặc của xe hơi và trong những ứng dụng kỹ nghệ khác. Chính hóa chất này đã làm nhiễm bẩn những chai thuốc ho. Hỡi ôi! Khi tìm cho được căn nguyên của con bệnh chết người thì cả nước đã có hơn 300 nạn nhân chết tốt. Bà Lucia là người thứ 17. Những cuộc điều tra sau đó khám phá ra hóa chất diethylene glycol nằm trong chai thuốc ho bắt nguồn từ Trung Quốc và được chuyển qua cho các công ty ở Tây-ban-nha như một loại glycerine thuần chất 99.5% - một thành tố có vị ngọt vô hại thường thấy trong những loại thuốc tây. Từ những công ty ở Tây-ban-nha, hóa chất lại được sang tay cho công ty Medicom SA ở Panama, và một lần nữa, nó thoát khỏi sự kiểm tra của phòng thí nghiệm quốc gia. Diethylene glycol còn tìm thấy trong những viên antihistamine và thuốc mỡ bôi da sản xuất từ cùng một công ty Medicom SA. Truy cứu nguồn nhiễm bẩn Đây không phải là lần đầu tiên hóa chất diethylene glycol của Trung Quốc gây ra chết chóc cho người tiêu thụ. Mười năm trước, thế giới chú ý đến hiện tượng hàng loạt trẻ em chết tại Haiti. Hơn 76 em - hầu hết dưới 5 tuổi - chết chỉ vì thận bị hủy hoại một cách kỳ lạ giống như những nạn nhân tại Panama. Những viên chức y tế ở Panama ban đầu cũng rất bối rối vì không tìm ra căn nguyên của căn bệnh. Thận bị hủy hoại ở mức độ cấp tính là một điều rất hiếm xảy ra nơi trẻ em, ngay cả tại Haiti, nơi mà mức độ tử vong của trẻ em tương đối khá cao. Những sự kiện tiếp nối xảy ra tại Haiti thuở đó càng làm cho tình hình thêm phức tạp. Sau cùng, những viên chức của Trung tâm Kiềm chế Bệnh tật đến từ Hoa kỳ tiếp tay với các viên chức địa phương và khám phá ra các trẻ em chết vì hệ thống hô hấp ngưng trệ, cơ bắp trên mặt tê liệt, và tế bào óc hư hoại. Họ nghi ngờ những em bé bị nhiễm trùng nhưng lại không tìm thấy một vi khuẩn nào. Sau một thời gian dài tìm tòi và nghiên cứu khó khăn, cuối cùng họ cũng tìm ra được nguyên nhân. Đó chính là chất diethylene glycol bị nhiễm bẩn trong loại thuốc trị sốt dành riêng cho con nít. Mỉa mai thay, thuốc dùng để giúp giảm cơn đau cho trẻ em lại gây ra cái chết đau đớn cho hơn 70 trẻ em tại Haiti. Cùng một chất nằm trong những chai thuốc ho bán tại Panama, những cơ xưởng bào chế thuốc tạiTrung Quốc chính là nguồn độc hại. Tiến trình nguồn độc chất này xảy ra giống nhau: từng lố chất hóa học bị giả mạo cho là chất glycerin vô hại bán cho các công ty ở Âu-châu, và các công ty này lại chuyển đến những công ty bào chế dược phẩm. Trường hợp ở Haiti, các viên chức điều tra tìm thấy nguồn chất độc hại phát xuất từ Xingang, Trung Quốc và công ty giao dịch Sinochem International. Theo bác sĩ Suzanne White Junod, thuộc cơ quan Kiểm phẩm Hoa kỳ, thì các viên chức Trung Quốc tìm cách cản trở công việc điều tra của bà về nguồn gốc của chất nhiễm bẩn glycerine. Báo cáo của bà về những cái chết của trẻ em tại Haiti xuất hiện lần đầu trên tạp chí Public Health Reports số tháng Giêng/Hai năm 2000 cho thấy chất glycerine không phải được bào chế tại các công ty dược phẩm nhưng tại các cơ xưởng hóa học. Theo bác sĩ Junod, những kẻ môi giới bên Âu-châu giả mạo giấy tờ kiểm chứng bằng cách sao chụp tên những công ty nổi tiếng rồi dán lên Giấy Chứng nhận Phân tích (Certificate of Analysis) để che giấu nguồn sản xuất chất glycerin. Khi những nhà điều tra tìm ra được nguồn cung cấp hóa chất từ một cơ xưởng ở Manchurian thì xưởng đã đóng cửa và các giấy tờ bị tiêu hủy hoàn toàn. Không riêng con người là nạn nhân và chết vì hậu quả của sự làm ăn sai trái của Tàu, súc vật nuôi trong nhà cũng chịu chung một số phận. Mùa xuân năm 2007, cơ quan Kiểm phẩm Hoa-kỳ xác định rằng những nhà sản xuất Tàu đã pha trộn chất gluten với hắc tố (melamine) để làm tăng lượng chất đạm trong sản phẩm của họ. Chất gluten này đã hiện diện trong hơn 60 triệu thùng thực phẩm của chó mèo tại Mỹ. Hậu quả là hơn 8.000 (tám nghìn) con vật bị chết. Con số này chỉ là khởi đầu và phải đợi đến mùa Thu năm nay người ta mới biết chính xác số con vật tử vong lên đến bao nhiêu. Mậu dịch Tử Thần Sự khám phá độc chất diethylene glycol và melamine (hắc tố) trong thực phẩm của súc vật và trong dược phẩm nói lên sự nguy hiểm mà người tiêu dùng phải trực diện. Chính quyền Hoa-kỳ nhận ra một sự thật, chuyện độc tố nằm trong thực phẩm súc vật chỉ mới là phần khởi đầu nhỏ nhoi của một sự thật kinh khủng hơn nhiều. Từ lúc nhận ra hắc tố nằm trong thực phẩm, một danh sách dài dằng dặc liệt kê những sản phẩm nhiễm bẩn với giấy tờ giả mạo được công bố trước công luận, và đây là bằng chứng rõ rệt về lối làm ăn nguy hiểm cố ý tung độc chất vào thị trường thế giới. Từ đồ chơi trẻ em đến kem đánh răng; danh sách này ngày càng dài. Kem đánh răng nhiễm bẩn và giả mạo sản xuất từ Trung Quốc đầu tiên phát hiện ở Gia-nã-đại, tại tiểu bang Massachusetts, và trong hệ thống nhà tù của Hoa-kỳ. Một biện pháp tạm thời đình chỉ sự nhập cảng kem đánh răng vẫn không giúp ích được gì; vì dân chúng hai nước đã khám phá ra sự nhiễm bẩn trong kem đang tiêu dùng trên thị trường. Các viên chức Y tế cảnh báo dân chúng từ đầu tháng 7 ngay sau khi thực hiện hàng loạt thử nghiệm trên kem đánh răng giả mạo dưới nhãn hiệu Colgate và nhận thấy sự hiện hữu của những vi khuẩn tai hại. Sau khi nhận ra chất diethylene glycol nằm trong kem đánh răng, chính quyền Gia-nã-đại khuyến cáo dân chúng ngưng sử dụng ngay loại kem đánh răng làm tại Trung Quốc. Cùng lúc, những viên chức tiểu bang Massachusetts cũng khuyên người tiêu thụ tránh dùng loại kem đánh răng "Made in China", và "Colgate" sản xuất từ Nam Phi. Mặc dù cơ quan Kiểm phẩm gửi thông báo khẩn cấp cho dân chúng khoảng đầu tháng 6 nhưng vẫn không ngăn chặn hết loại kem này đến tay người tiêu thụ, vì lẽ những chủ nhân của những cửa hàng bán lẻ đã mua dự trữ từ lâu rồi. Lá trà, một sản phẩm xuất cảng tiêu biểu của Trung Quốc, cũng nằm trong danh sách độc hại. William Hubard, nguyên ủy viên cơ quan Kiểm phẩm Hoa-kỳ, có lần tiết lộ với Đài Phát thanh Công cộng Quốc gia (National Public Radio) rằng có hãng Trung Quốc dùng khí thải từ xe hơi để làm khô lá trà. "Để làm khô những lá trà nhanh chóng, họ trải chúng lên sàn nhà của một nhà kho, rồi lái những xe vận tải vào trong, nổ máy để những khí thải từ ống khói xe hơi làm khô lá trà." Ông ta tiếp, "Vấn đề là ở chỗ Tàu dùng xăng pha chì, và những chất chì độc hại theo khói xe bám đều lên những lá trà." Ông còn cho biết cơ quan Kiểm phẩm chỉ kiểm tra chừng 1% toàn bộ sản phẩm nhập từ Tàu và thử nghiệm một nửa của 1% này mà thôi. Nếu mức độ thực phẩm và dược phẩm bị nhiễm bẩn chưa đủ để chúng ta quan tâm thì nay lại thêm đồ chơi trẻ em sản xuất từ Trung Quốc cũng đe dọa sự an sinh với mức độ trầm trọng không kém. Vào trung tuần tháng 6 năm nay, hơn 1,5 triệu bộ xe lửa Thomas & Friends bằng gỗ bị triệu hồi chỉ vì nước sơn có pha chì. Ngay cả hãng mẹ của Thomas & Friend, RC2 Corporation ở Chiacago, và hãng giữ môn bài HIT Entertainment cũng chẳng biết gì về nước sơn có pha chì. Nước sơn pha chì có cơ nguy dẫn đến hủy hoại hệ thống thần kinh não bộ, và các bậc cha mẹ lo lắng không biết những loại đồ chơi khác có chứa độc chất này hay không. Trẻ em 3, 4 tuổi ở nhà trẻ, là tuổi rất thích đồ chơi, thường hay ngậm những gì nắm trong tay. Độc chất chì tráng trên mặt sơn sẽ ngấm dần vào cơ thể của em bé qua đường thực quản. Độ nhiễm độc chì có thể dẫn đến sự suy giảm chỉ số thông minh (IQ), khiếm khuyết trầm trọng về việc học, hủy hoại thận, thân xác phát triển chậm, và còn nhiều nguy cơ khác. Tóm lại, 24 loại đồ chơi bị triệu hồi trong nửa năm đầu 2007 được sản xuất tại Trung Quốc. Theo Ủy ban Sản phẩm An toàn cho người Tiêu thụ (Consumer Product Safety Commission) thì 60% đồ chơi trẻ em tại Hoa-kỳ nhập cảng từ Trung Quốc. "OPEC" của Sinh tố C Ai ai cũng biết sản phẩm của Trung Quốc chiếm tỷ lệ khá cao trong các cửa hàng bán lẻ, nhưng ít ai ngờ Trung Quốc cũng khuynh loát cả thị trường thuốc Sinh tố và dược phẩm nữa. Chín mươi phần trăm (90%) thuốc sinh tố C bán lẻ ở Hoa-kỳ được nhập cảng từ nước cộng sản khổng lồ Trung Quốc. Hiện tượng gần như độc quyền này đến nỗi tờ Wall Street Journal (chuyên về thị trường chứng khoán) phải gọi Trung Quốc bằng hỗn danh "OPEC của sinh tố C", như hiệp hội các nước dầu hỏa bị tố cáo lũng đoạn giá cả. Bốn nhà sản xuất lớn nhất họp ký vào một thỏa ước, và sau đó không lâu, kiềm giữ giá cả nhằm đánh bại sự cạnh tranh tại Hoa-kỳ và Âu-châu. Sự lũng đoạn giá cả khiến những công ty Hoa-kỳ - được điều hành trong một môi trường cạnh tranh lành mạnh biết tôn trọng quy luật hoàn toàn khác với bầu khí thương mại tại Trung cộng - đâm đơn kiện chống độc quyền. Kết quả của vụ kiện thật không ai ngờ, cơ xưởng cuối cùng bào chế thuốc sinh tố C tại Hoa-kỳ bị đóng cửa vào năm 2006. Ngoài việc chiếm gần hết thị trường dược phẩm, Trung Quốc thừa thắng xông lên sản xuất 70% thuốc trụ sinh penicillin, 50% số lượng aspirin, và chiếm gần hết thị trường thuốc sinh tố C. Chẳng ai ngạc nhiên khi thấy chính quyền Trung Quốc vẫn ngoan cố phủ nhận việc họ coi thường tiêu chuẩn quốc tế, mặc dù có quá nhiều bằng chứng quá hiển nhiên và ngày càng nhiều. Trong khi đó hàng triệu người Mỹ không một chút hoài nghi hằng ngày tiêu thụ thực và dược phẩm của Trung Quốc. Với mức nhập cảng từ Trung Quốc ngày càng tăng đến độ chóng mặt, đời sống và sức khỏe của dân chúng Mỹ ngày càng thấy rủi ro hơn. Ngay với mức nhập cảng tính đến hôm nay, theo Gary Weaver - giám đốc của Program on Agriculture and Animal Health Policy, tại Đại học Maryland, thì trung bình một người Mỹ tiêu thụ khoảng 260 cân thực phẩm đóng hộp nhập cảng. Mức nhập cảng nông phẩm hàng năm lên đến 70 tỉ, gấp đôi sức nhập năm 1997. Điều tệ hại là không giống như đồ chơi và quần áo, thực phẩm sản xuất tại Tàu không hề được ghi xuất xứ trên nhãn hiệu và người tiêu thụ Mỹ đành phải chơi trò may rủi khi mua thực phẩm đóng hộp. Lõi cốt của Vấn đề Vấn đề nào ở phía đàng sau hàng loạt thực phẩm sản xuất từ Trung Quốc bị nhiễm bẩn hóa chất? Có phải là do sự tắc trách của một vài viên chức vùng hoặc địa phương trong một đất nước quá rộng lớn không? Người Trung Quốc có kinh qua những lo âu khủng hoảng khi họ chiếm lĩnh thị trường thực phẩm quá nhanh không? Nếu đúng là do bệnh quan liêu của các quan chức địa phương, thì căn bệnh (cố hữu) này có cơ may nào sửa đổi qua sự giám sát chặt chẽ và áp dụng biện pháp chế tài từ Trung ương ở Bắc-kinh không? Hoặc chính Bắc-kinh là căn nguyên của mọi vấn đề? Tạm suy nghĩ đơn giản như thế này: chúng ta có nên tin tưởng vào anh cộng sản khổng lồ khi họ sản xuất hàng loạt thực phẩm và sẽ giữ nguồn xuất cảng an toàn theo đúng hợp đồng; trong khi họ ngày càng kiểm soát nguồn cung cấp thực phẩm cho chúng ta như là một công ty độc quyền không? Dĩ nhiên chính quyền Trung Quốc đổ lỗi cho một vài viên chức ăn bẩn chứ chẳng phải đảng cộng sản. Tan Jiangying, một viên chức thuộc cơ quan kiểm phẩm Trung Quốc, lập lại những lời tuyên bố của đảng như một con vẹt: "Một vài nhân viên ăn bẩn thuộc cơ quan kiểm phẩm đã làm xấu hổ cho nhân dân cả nước và chuyện xấu xa này đã lộ ra một vài vấn đề nghiêm trọng." Ông Tan nói rất đúng chỉ một chuyện, đó là chuyện xấu xa này đã lộ ra một vài vấn đề nghiêm trọng. Vấn đề nghiêm trọng là thực tế cho thấy vấn đề chẳng phải một vài viên chức nhưng là cả một hệ thống ăn bẩn ở phía sau (in đậm theo ý người dịch). Căn cứ vào sự hiểu biết thông thường, được các nhà chuyên môn mậu dịch tán thành và xu hướng truyền thông hỗ trợ, thì có phải nhà nước trung ương tập quyền của Trung Quốc thiếu kiểm soát trên các nhà sản xuất trong nước không? Theo David Fernyhough thuộc cơ quan Hill & Associates, chuyên cố vấn về những rủi ro quản lý cho các công ty ở khu vực Á-châu, cho biết, "Càng xa Bắc-kinh chừng nào thì việc điều hành càng thấy bất ổn chừng nấy, nhất là tại các tỉnh, huyện, và làng xã thì bệnh quan liêu, ăn bẩn của các viên chức càng phổ biến... điều này đã làm cho sự việc càng thêm khó khăn, trì trệ." Ian Coxhead, một giáo sư kinh tế tại đại học Wisconsin-Madison, nói với tờ báo The Why Files rằng những gì đang xảy ra ở Trung Quốc đều rập đúng khuôn mẫu tiêu biểu của một nền kinh tế phát triển: "Nước Tàu, như những nước có nền kinh tế phát triển phi mã, đang nằm trong trạng thái chuyển biến khi những cơ hội tạo nên do thị trường xảy ra dồn dập vượt quá khả năng quản lý của chính quyền có quá ít kinh nghiệm về nền kinh tế tư bản, đặc biệt trách nhiệm về cách điều hành của các công ty và cơ sở quốc doanh, và khả năng của nhà nước trong việc sáng tạo cũng như bổ sung các điều lệ về y tế, an toàn nghề nghiệp...v..v. Với những điều kiện khá phức tạp như thế, sự dối trá và cách điều hành vô trách nhiệm của các công ty quốc doanh tất nhiên phải xảy ra, và đó là nét đặc thù của nền kinh tế Trung Quốc." Các chuyên viên và học giả có thể phớt lờ đi và ủng hộ nền kinh tế phát triển vượt bực của Trung Quốc nhưng dân chúng Hoa-kỳ lại phản ứng hoàn toàn khác khi cán cân mậu dịch với Tàu quá chênh lệch với hàng nhập vào Hoa-kỳ gần 1 tỷ đô-la. Một số chuyên viên nhận định là nhà nước khá dễ dãi trong việc quản lý và thiếu kiểm soát từ trung ương đã gây ra tình trạng tham nhũng, bệnh giấy tờ, quan liêu nhưng xem chừng nhận định này đã làm lạc hướng của vấn đề. Câu nói kinh điển của Lord Acton diễn tả tuyệt vời tình trạng hiện nay ở Tàu: "Quyền lực thường làm hư con người, và quyền lực tuyệt đối lại càng dẫn đến thối nát." Nhà nước cộng sản cai trị dân chúng Tàu bằng bàn tay sắt suốt 60 năm nay đã tạo ra một tình trạng thối nát đặc biệt ăn vào tận xương tủy của những người nắm giữ quyền lực trong toàn bộ cấu trúc xã hội, từ thượng tầng đến hạ tầng cơ sở. Cứ mỗi lần tham nhũng dẫn đến việc làm sai trái thì các quan chức lớn luôn đổ tội cho quan chức dưới quyền, trung ương đổ cho tỉnh, tỉnh đổ cho huyện, huyện đổ cho làng xã... làm lạc hướng sự chú ý của dư luận về một sự thật là nguyên cả hệ thống nhà nước thối nát. Chính cái hệ thống đầy quyền lực hiện nay của nhà nước Trung Quốc tạo ra sự thối nát chứ không phải do một vài cá nhân nào đó gây ra (in đậm theo ý người dịch). Mặc dù Trung Quốc đã hội nhập vào nền kinh tế thế giới nhưng vẫn duy trì một chính thể cộng sản độc tài tàn bạo với nền đạo lý mơ hồ - đã tạo ra một bầu khí thù nghịch với nền dân chủ Hoa-kỳ. Sự cố ý vi phạm đạo lý căn bản của nhà nước Trung Quốc nhằm đạt được những thuận lợi bất công đối với phương Tây, và những người lãnh đạo đã luôn xem thường nguyện vọng của người dân. Từ khi chuyển sang nền kinh tế thị trường, Trung Quốc đã kiềm chế mãi lực của đồng nhân dân tệ (nhằm trả lương công nhân với giá rẻ mạt), tạo khó khăn trong việc nhập cảng (dẫn đến việc giá cả trong nước tăng vọt đối với dân chúng vốn đã nghèo), và sử dụng nhân công như những nô lệ để giảm giá thành, mà một ví dụ điển hình ở tỉnh Shanxi phía bắc nước Tàu mới đây vừa bị phát giác sử dụng 576 nhân công nô lệ. Thế giới nhìn cộng sản Trung Quốc như một trong những nước độc tài dã man nhất sau thời kỳ chiến tranh lạnh. Nhà nước khủng bố và hành hạ các tín đồ Phật giáo, Công giáo, và cả các tôn giáo khác nữa. Bắc-kinh đã trấn áp và cầm tù ước tính khoảng 8 triệu người dân - trong đó có nhiều nhà bất đồng chính kiến. Một cách táng tận lương tâm không thể ngờ của nhà nước Trung Quốc là buôn bán những cơ phận của những kẻ tử tội. Theo đài BBC, cơ quan Ghép Cơ phận Anh (British Transplantation Society) cho biết nhà nướcTrung Quốc bán những cơ phận này không có sự đồng ý của tử tội hoặc thân nhân của họ. Chế độ hà khắc "một con" và sự khuyến khích phá thai công khai phổ biến rộng rãi trong tầng lớp dân chúng. Điều này cho thấy nhà nước Trung Quốckhông hề tôn trọng mạng sống con người và ý niệm vô nhân bản lan dần qua lãnh vực chính trị, rồi từ đó dẫn đến vấn đề mậu dịch phi lý với phương Tây. Chính Sách Đáng Nghi Ngờ Nguyên nhân đưa đến thảm trạng ngày càng tồi tệ và sự kiện một thể chế khó có thể cải tổ của Trung Quốc khiến chúng ta tự hỏi: "Tại sao chính quyền Mỹ lại chịu lép vế và tạo điều kiện cho họ trở thành độc quyền sản xuất từ thực phẩm đến dược phẩm đến quần áo - một nước mà chính quyền từng công khai tuyên bố là thù địch với Hoa-kỳ?" Mặc dù với nhiều nỗ lực sống chung hòa bình với Trung Quốc, khởi đầu từ tổng thống Nixon, và những thời tổng thống kế vị, Trung Quốc vẫn là một đe dọa về quân sự. Quân đội Giải phóng Nhân dân tiến hành và công bố kế hoạch tấn công Đài-loan. Họ không ngần ngại đe dọa cả đất nước Hoa-kỳ chúng ta với vũ khí hạch nhân nhằm đánh lừa dư luận để cuối cùng thực hiện ý đồ thôn tính Đài-loan. Kế hoạch bao gồm chiến thuật cô lập Hoa-kỳ với các đồng minh trong vùng Thái-bình-dương, tạo cho Nhật và các nước khác quanh vùng vô phương tự vệ trước mộng bá quyền của Tàu. Theo báo cáo của chính quyền Phi-luật-tân, Tàu đã bắt đầu đặt căn cứ trên những đảo hoang quanh vùng. Trong khi đó, Los Angeles và Alaska là hai mục tiêu hàng đầu của hệ thống tên lửa hạt nhân hiện đại của Tàu. Một điều mỉa mai là nhờ quan hệ mậu dịch với Hoa-kỳ tạo cho họ tích lũy tư bản thặng dư để thực hiện mục đích hiện đại hóa quân đội. Hợp đồng đầu tư giúp các nhà tư bản Tàu xâm chiếm thị trường công khố phiếu. Từ đó họ vay mượn hàng triệu mỹ kim từ quỹ đầu tư và quỹ hưu bổng cùng với tiền mặt để nâng cấp vũ trang cho quân đội của họ. Thế giới đã thấy nhà nước Trung Quốcsẵn sàng làm những việc độc ác như bó buộc phá thai, buôn bán cơ phận kiếm lời, trấn áp và khủng bố những người bất đồng chính kiến và các mục tử, và sản xuất thực phẩm nhiễm bẩn chất hóa học. Giống như thế, sự bành trướng chủ nghĩa bá quyền của nhà nước Trung Quốc trong vùng Thái-bình-dương và sự ưu thế về mậu dịch là điều quá rõ ràng. Với những thực tại hiển nhiên như thế, người ta băn khoăn tự hỏi có nên chấp nhận để Tàu khuynh loát thị trường thực và dược phẩm không? Nhãn hiệu Quốc gia Sản xuất Như trên đã nói, người ta không thể tránh dùng những thực phẩm nhiễm độc sản xuất từ Tàu đơn giản bằng cách không mua thực phẩm với nhãn hiệu "Made in China". Mặc dù trên thực tế tổng thống Bush, cách đây 5 năm, đã ký sắc luật Farm Security and Rural Investment bắt buộc nhãn hiệu phải ghi rõ tên quốc gia xuất xứ đối với những mặt hàng thịt bò, thịt cừu, thịt heo, đồ biển, nông phẩm, và đậu phụng. Đảng Cộng hòa, với áp lực của những nhà sản xuất cho rằng thêm gánh nặng cho họ, vì thế sắc luật này bị đình hoãn chưa được thi hành. Tổng thống Bush, được đa số đảng cộng hòa ủng hộ, đã vô hiệu hóa sắc luật này cho đến tháng 9, năm 2008. Áp lực chính trị về những sự kiện nghiêm trọng xảy ra dồn dập trong những tháng qua chắc chắn sẽ buộc Quốc hội xem xét lại sự chậm trễ thi hành sắc luật này. Cho đến khi có quyết định của Quốc hội, người tiêu thụ không cách gì phân biệt được hàng hóa tiêu thụ sản xuất từ Trung Quốc. Chẳng bao lâu sau sì-căng-đan thực phẩm súc vật, cơ quan Kiểm phẩm báo cáo một danh sách gồm 257 mặt hàng bị trả về Tàu trong đợt tháng 4 vừa qua. Gia-nã-đại và Mễ-tây-cơ cũng trả về 23 và 140 mặt hàng. Những mặt hàng gồm có sữa đậu nành đông bị trả về vì nhiễm bẩn, cá đông lạnh nhiễm khuẩn salmolnella cùng với một số hóa chất độc hại khác. Danh sách còn kể thêm trái cây khô, thạch làm bằng táo, dầu ôliu, hải sản đông lạnh, và cá thu. Sự chậm trễ thi hành sắc luật buộc ghi rõ xuất xứ trên nhãn hiệu đã khiến một số nông gia tự mình tạo ra thị trường bằng cách phân phối trực tiếp nông phẩm đến tay người tiêu thụ, nhất là từ khi xảy ra vụ thực phẩm bị nhiễm bẩn. Qua việc phân phối nông sản trực tiếp, họ đã loại trừ tổn phí môi giới, và giảm được giá bán. Việc buôn bán trực tiếp này ngày càng tăng trong toàn cõi Hoa-kỳ, và rất nhiều nông gia tự mình kiểm soát nguồn cung cấp thực phẩm. Một công ty bảo toàn thực phẩm còn đi một bước xa hơn. Công ty Food for Health International tại tiểu bang Utah quyết định sẽ in nhãn hiệu với chữ "China-free", nghĩa là không phải hàng nhập cảng từ Trung Quốc, với nghĩa bóng là không bị nhiễm độc. Chủ tịch công ty, ông Frank Davis, mới đây nói với hãng Reuters rằng "...việc chúng tôi làm là phản ảnh những gì báo chí loan tin về thực phẩm Trung Quốc. Sắc luật bắt buộc ghi rõ quốc gia xuất xứ trên nhãn hiệu bảo đảm quyền lợi của người tiêu thụ, và giúp họ chọn lựa mặt hàng theo ý thích. Điều này có thể dẫn đến việc tẩy chay mặt hàng nhập cảng từ Trung Quốc, và chắc chắn sẽ đẩy mạnh sức sản xuất nội địa. Nhưng nên nhớ, nhãn hiệu không phải là phương thuốc trị bá bệnh vì ngườiTrung Quốc vẫn chuyên làm nhãn hiệu giả, và đây là ngón nghề chuyên biệt của người Tàu. Một thí dụ điển hình là hộp kẹo với nhãn hiệu "tangerine candy" cùng với một số món hàng khác; tất cả đều mang nhãn hiệu giả. Vào tháng 5 vừa qua, các viên chức Hoa-kỳ cảnh báo giới tiêu thụ về cá sư (monkfish) nhập cảng; đặc biệt cái đuôi của loại cá này dòn và béo, rất hợp với khẩu vị của nhiều người. Ăn loại cá này vào là có cơ nguy dẫn đến bệnh tật trầm trọng, ngay cả chết vì nguyên con cá được tẩm chất độc tetrodotoxin. Theo báo cáo của cơ quan Kiểm phẩm, tất cả 282 hộp cá sư, mỗi hộp nặng 22 cân, đã được phân phối đến California, Illinois, và Haiwaii trong tháng 9, năm 2006. Hãm Tuột Dốc Khi mặt hàng nội địa được giới tiêu thụ chiếu cố vì an toàn hơn thì giới sản xuất không những phải chấp nhận một tình trạng không thuận lợi về thuế mà còn phải chấp hành một hệ thống quy tắc khổng lồ. Đây là hai nguyên do làm giảm bớt lợi nhuận mà giới sản xuất sẽ chuyển hết chi phí này vào giá thành cho người tiêu thụ. Học viện Competetive Enterprise vừa đăng tải bài viết nhan đề Ten Thousand Commandments 2007: An Annual Snapshot of the Federal Regulatory State của Clyde Wayne Crews, trong đó ông trình bày một hệ thống quy tắc liên bang đã làm tổn phí người dân Hoa-kỳ lên đến 1.400 tỷ (1.4 trillion) vào năm ngoái. Hoa-kỳ có truyền thống gìn giữ một chính sách cạnh tranh lành mạnh. Năm 1952, Harold R. Bruce, một giáo sư tại đại học Dartmouth, viết trong cuốn American National Government: "Chính sách này bắt nguồn từ cốt lõi truyền thống chính trị dân chủ của tính bình đẳng của cơ hội và trong niềm tin về sự tiến triển kinh tế cũng như hiệu năng được xiển dương qua việc khuyến khích cạnh tranh." Trừ phi Hoa-kỳ trở về với truyền thống "bình đẳng của cơ hội" bằng cách loại bỏ hợp lý những quy ước của môi trường kinh doanh và nghiêm chỉnh nêu rõ sự mất thăng bằng của cán cân mậu dịch, nếu không nó sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào nhà nước Trung Quốc. Sự nguy hiểm vẫn còn đó. Một khi hàng hóa của Trung Quốc tràn ngập thị trường tiêu thụ Hoa-kỳ với phẩm chất dưới tiêu chuẩn và độc chất nhiễm bẩn trong hầu hết các mặt hàng thì một câu hỏi thiết yếu đặt ra là - việc nhà nước Tàu dùng hệ thống nhập cảng hiện hành của chúng ta cố ý bỏ các độc chất vào nguồn cung cấp thực phẩm như một điệp vụ chiến tranh liệu có khó khăn lắm không? Với những chồng hồ sơ dày cộm về sự dã man và tinh thần chủ nghĩa bành trướng của nhà nước Trung Quốc hiện nay thì còn lý do nào mà không tin rằng họ sẵn sàng đầu độc chúng ta qua nguồn thực phẩm, một khi có chiến tranh xảy ra? Cho đến khi chính phủ Hoa-kỳ phải cứng rắn nhiều hơn nữa trong việc ngăn ngừa những mặt hàng độc hại nhập vào nội địa, và đảo ngược tối đa cán cân mậu dịch hiện đang thâm thủng nghiêm trọng, thì người tiêu thụ đành phải khôn ngoan tự lo liệu lấy cho mình. MICHAEL E. TELZROW Sơn Nghị dịch http://www.vnn-news.com/spip.php?article3424
|