NỖI NHỚ QUÊ NHÀ của HUYDUNG
Ơi trảng dài cát trắng hàng dương
Nơi xứ sở sóng vờn ru cát ngủ
Bến nước thanh trong tiếng ai hò ngọt lự
Tiếng ai ru con ngủ giữa trưa hè !?
8/2006!
Trích đoạn: huydungpro
ÁO DÀI TRĂNG
Đò ta say đắm rẽ sương mù
trôi giữa dòng yêu lạc cõi mơ
Giao cảm nhìn nhau vầng thánh thiện
mắt em - thuyền trăng len lén chờ.
Chèo khuấy màn sao se se lạnh
nhắc người xa xứ thuở chơ vơ
Lượn theo tà áo (tim sóng sánh)
tới cõi trang nghiêm yêu mặn mà?
Mỏng manh ‘trăng áo’ kiểu xưa xa
ngực rét lung linh ánh nhạt nhoà
đủ gợi quê nhà, gom nỗi nhớ
bùng lên rung chuyển tấm thân ngà!
Sen vàng loáng thoáng cảnh nguyên sơ
áo uống hương trăng đẹp sững sờ
tha thướt cao sang tòa nguyệt rọi
áo dài bay, bay cả cõi trăng thơ…
HUY DUNG
NMMT xin mến chào HuyDungPro;
Dạ cho phép NMMT xin được mạo muội ghé vào gởi lời mến chào HuyDung khỏe và bình an, và sẵn dịp, cho Thu xin được phép lưu lại bài thơ thô sơ này mến tặng cho một lần dừng chân ghé thăm trang thơ anh, vì Thu có tìm được chút cảm thơ qua đề tài Áo Dài Trăng của anh, nên xin phép mạo muội được lưu lại đôi dòng thơ mộc mạc này, và Thu xin mến chúc anh một ngày mới bình an, vạn sự luôn được tốt đẹp như ý, cùng những gì thân ái nhất, Thu xin mến gởi :)
Thân ái
NuocMatMuaThu
Thân mến chào và cảm ơn Nước Mắt Mùa Thu đã ghé qua và để lại thơ tặng của Thu.
Cô Thu tuy chỉ "có tìm được chút cảm thơ qua đề tài Áo Dài Trăng của HD" nhưng là rất tinh khi chọn đúng bài mà chính tôi - tác giả cũng tâm đắc nhât và đang có ý định nâng nó lên bằng cách thu gọn 2 khổ thơ thứ 2 và 3 thành 1 khổ thôi, tức là cả bài sẽ như sau, cô Thu thấy có đuợc không?
ÁO DÀI TRĂNG
Đò ta say đắm rẽ sương mù
trôi giữa dòng yêu lạc cõi mơ
Giao cảm nhìn nhau vầng thánh thiện
mắt em - thuyền trăng len lén chờ.
Mỏng manh ‘trăng áo’ kiểu xưa xa
ngực rét lung linh ánh nhạt nhoà.
Chèo khuấy màn sao se se lạnh
nhắc người xa xứ thuở chơ vơ
Sen vàng loáng thoáng cảnh nguyên sơ
áo uống hương trăng đẹp sững sờ
tha thướt cao sang tòa nguyệt rọi
áo dài bay, bay cả cõi trăng thơ…
HUY DUNG
Bài thơ "Áo trắng ngày xưa" cô Thu tặng tôi, tứ thơ hay, nhẹ nhàng, thư pháp đẹp, tôi cảm nhận được tâm hồn "cô áo trắng" là cô Thu ngày ấy. Rất cảm ơn Thu. Thân mến,
HD
TRÁCH
Chót yêu anh quá mất rồi
Dung nham khát vọng sục sôi còn gì
Nhủ lòng thanh thới ích chi
Một trời thương nhớ, đứng đi bần thần.
Hiểu anh nghĩa nặng tình thâm
Pha lê nung cát, trăm phần khiết tinh.
Nhưng sao anh mãi quá lành
Rụt rè kín đáo, dỗ dành bằng thơ!!
Xưa dù tận đỉnh mây mờ
Anh về tắm mát “mắt hồ” hằng đêm
Bơi trong mắt ướt tình em
Ngất ngây vùng vẫy, dịu êm gọi mời
Mà nay gang tấc kề nơi
Láng giềng chịu cảnh “mặt trời mặt trăng”!
Ước gì mai hội hoa đăng
Gặp dù không nói, bớt ngăn cách lòng:
Hồn em nhờ mắt dung thông
Cho vơi thương nhớ chờ mong tháng ngày…
Quý anh một tấm tình say
Trách anh nhút nhát đôi tay hững hờ!
huy dung
DUYÊN HIẾM HOI KỲ DIỆU
Quê mẹ là em ngỡ giấc mơ
Thiên tư thánh thiện ngập hồn thơ
Lẽ huyền sâu thẳm quên năm tháng
Tế nhị uyên thâm sẽ chẳng mờ.
Lòng cảm tạ Thiên Nhiên ban tặng xuân ngà ngọc
Cho mặt trời sắp lặn lại bừng đỏ sáng lòa
Nghe cuối xuân sắp nóng, lại cho tuần “rét lộc”
Cho được gặp ân duyên thùy mị vẻ tiên nga:
Hiện thân của hồn nhiên đằm thắm đượm tân kỳ
Khơi lại nguồn sáng tạo, xua tan những tự ty
Dìu bước đi, bay tiếp khoảng trời cao lồng lộng
Ôi tinh tế tuyệt vời cuộc sống - lẽ huyền vi!
Huy Dung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2007 08:55:46 bởi huydungpro >
Huy Dung làm bài thơ “BUÔNG XẢ” 8 câu dưới đây chỉ dám “nương vận” 3 chữ "sa, qua, nhòa" từ bài “NHỮNG GIỌT MƯA SA” do Việt Dương Nhân viết tại “Paris chiều mưa 4.7.2007” đăng vnthuquan chúng ta mục Thơ/Thơ sáng tác/chủ đề Tứ_linh_thi_Vdn/trang 44, chỉ nhằm tôn quý bề dày thơ của Bà(còn bài Huy Dung họa bài "Những giọt mưa sa" của Vdn thì hoàn toàn khác, và theo lời dặn của mod HB, HD đâu dám post riêng ở đây. Kính)
BUÔNG XẢ
Ngọc quý cuốn phù sa
lở bồi từng trải qua
dòng đục hay trầm tích
ngọc trong chẳng nhạt nhòa
Dù tim rồi nhức nhối
lõi ngọc thơ không mờ
thơ giúp lòng buông xả
hòa chung tiếng hát ca.
huy dung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2007 13:00:26 bởi huydungpro >
HỚP HỒN
Quê nhà xuân điểm nét thanh tân
Ngực trẻ kiêu sa - tứ xuất thần.
Trong vắt mắt trao tình thắm thiết
Cong veo mày lượn dáng trầm ngâm.
Đã mê lộng lẫy đằm tao nhã
Càng mến hồn nhiên thoát tục trần.
Từ buổi hớp hồn, yêu lặng lẽ
Giấc mơ rười rượi mộng vờn xuân…
huy dung
THỜI GIAN NAN CỦA MẸ
Mây đang hồng, ta đang tuổi ngọc
Bỗng tóc tang đổ dọc hồn thơ
Gian nan đến thật bất ngờ
Than ôi, Chị mất khiến Cha từ trần.
Vô đơn chí, tử thần cay cú?!
Chị Thái anh Dương, Tú hy sinh!
Trách trời sao nỡ vô tình
Mẹ ta khấn vái, tận tim lệ sầu
Đớn đau lại tiếp đau thêm nữa
Mẹ thề không vật vã ai bi
Vượt gian khó, Mẹ bước đi
Các con ngắm Mẹ uy nghi giữa đời.
huy dung
THĂM HỒ GƯƠM
Thuyền êm thăm “Trả-Gươm-hồ”
Trời mây lai láng “Thủ đô hòa bình”.
*
Hương tình ngào ngạt
Sóng không to ào ạt, gợn xanh rờn
Tháp rùa như khẽ trượt mặt gương trơn
Mờ sương sớm Ngọc Sơn in đáy rõ
Thê Húc nắng lên tươi sắc đỏ
Bút Nghiên liễu rủ phớt màu hồng
Hồ Gươm mơ, gìn dáng dấp Thăng Long
Tâm thức Việt mang hồn vua ‘trả kiếm’
Xưa mầu nhiệm, nhãn tiền nay hiệu nghiệm:
Yêu hòa bình – gương thiện chí ngời ngời
Tiếng thơm để lại nhiều đời
huy dung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2007 13:53:05 bởi huydungpro >
MỘT VẺ ĐẸP NGÀY VỀ XỨ
Người đâu hồn hậu, liễu hoa hờn
Xuân bỗng ngợp tim rạng rỡ hơn.
Mắt ngọc tinh anh, mê mặc khách
Giọng oanh êm ái, đắm tao nhơn
Yêu kiều diễm lệ, chân lơi lả
Yểu điệu thanh tân, sóng dập dờn.
Ngùn ngụt trái tim thầm bỏng sém
Quê hương đầm ấm gió xuân vờn
huy dung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2007 14:52:00 bởi huydungpro >
CHIỀU
Ráng chiều vàng
trăng lênh đênh
Vui buồn? trăng ráng mông mênh
Tâm hồn đầy ráng, duyên tình tràn trăng.
Huy Dung
QUÊN HOA DÂNG MẸ?
Bao người tài giỏi, rất say mê
Đâu một mình ai việc bộn bề
Đến nỗi quên hoa sinh nhật mẹ
Khát giàu, thèm ‘chức’ sao tàn tệ!
Thuốc thang, nâng giấc, thế là không
Chăm sóc đáo qua cho có lệ
Suốt kiếp ăn năn - hiếu chẳng tròn:
Than ôi, bệnh nặng, lúc lâm chung!!
Không gì thay được đạo làm con
Lỗi đạo dung thông đến sượng sùng!
Huy Dung
TUỔI TRAI
Đèn đâu chói loà
Thân em mờ nhoà
Kiêu sa ngà ngọc ngầm ngầm toả
Áo dài bay cả tuổi trai tơ.
huy dung
AN BÌNH NHÌN RÕ PHÚT LÂM CHUNG
Thân đang chết, riêng hồn ta tỉnh táo
Trọn tình yêu Y, giáo gắn thơ ơi
Thuyết Dung thông bốn chục năm vun xới
Xin kính cẩn, nâng niu gởi lại đời
huy dung
Xin quý thi hữu và độc giả cho phép tác giả bài thơ dài này gọi vui thể thơ này bằng cụm từ “tùy bút tản thi”! THỜI GIAN ĐI QUA MỘT MÁI NHÀ Thời gian thổi qua hai số kiếp một ngôi nhà Gió riêng ai, mà ngỡ qua hồn mỗi chúng ta! *** L oan phượng thật vừa đôi đẹp đẽ đều tinh nhanh, tử tế, tài hoa trông ngang tuổi, mượt mà, măng trẻ tuy hai lăm xuân trước, thuở thành hôn họ chênh nhau một độ tuổi trăng tròn – chàng ba bốn, nàng mười chín tuổi xanh. Rồi ba sáu thu sau, cạnh bên bà chủ “chàng”bảy mươi vẫn được gọi bằng anh! Đã qua cưới bạc rồi đám cưới vàng. Cũng trải bao lần cách trở quan san. Xong Đại học, đi làm, nàng cố gắng một nách ba con chăm bẵm lớn khôn. Nhưng mặt hồ tổ ấm mãi bằng phẳng vẹn tròn? Nếu sơ hở dung thông sẽ điên cuồng bão táp *** N gày mới cưới, gần gấp đôi tuổi nàng học đòi Uy Viễn, dám đàng hoàng chí thú dắt tay nàng thanh tú – đẹp như tiên – vui vãng cảnh chùa Hương Tích rất thiêng. Tính chân thành, cầm sắt đằm ân ái nàng chủ động, dây loan luôn ẩn tình âu yếm toàn tâm tuệ, trang nghiêm động thái lửa hương không chiếu lệ, giăng giăng tơ quyến luyến. Như không thể chữ suông ‘sáo ngữ’ bức thư tình, chung gối chăn, hai chiều trao-nhận, chẳng riêng mình, *** Ôi thời gian qua nhanh, đời ngắn ngủi họ ôm ghì vỡ ngực cho khô khao phận tủi cho sắc đẹp, niềm vui: đầy ắp nỗi niềm nhau không tuột mất. Họ nhìn nhau đắm đuối hồi lâu tưởng như trẻ, sữa no, mai bớt bú. * S uốt đời họ không đòi hỏi tiền tài chức vụ đáng tiếc quên đòi quý nhất – bởi thời gian? – đòi hiểu con tim khối óc nhau – vốn cả một kho tàng! (khó lắm thay, phải một đời như khao khan khát nước) âu yếm thịt da đâu chạm cõi chỉ tâm hồn tới được! Chàng không hiểu, một nàng tiên giỏi giang như nàng, quyền chọn lựa - hẹp thời gian - Nên suốt đời, trong mộng lang thang đòi, tấm tức, bàng bạc tựa: tuổi mười tám, tình yêu đánh mất… * Tình mộng tưởng như vương vất bỏ quên tận góc sân rêu phủ, mấy mươi niên? hoàng hạc lâu, hoang vắng điêu tàn điện? Nơi cơn gió vi vu qua lén lén hôn mơn trớn, môi như bén sững sờ Tình yêu của nàng như hờ hững lạc chập chờn lên khuya khoắt bóng con đò? ngủ dập dềnh đến lạc bờ quên bến quên thân phận, quên cả từ đâu đến? Quên cả sướng vui đèn nến bập bùng xuân nào lộng lẫy tưng bừng gương hoa tự nguyện rọi đường vu quy? *** T hời gian mông lung, ‘xuân thì’ ngắn ngủi đâu tha sắc đẹp, nàng nay có tuổi. Đụng lởm chởm hàng ria bạc miệng hôn nàng không hề thoáng phút buồn rờn rợn Không quay né, tránh chân tình lửa lớn họ vẫn yêu - nền tình dục nhiệm mầu và trên nền huyền diệu tâm hồn động làm thi vị tình yêu, cứ toả rộng trên đầu . Vì tương kính, bất đồng? luôn điềm đạm không cộc cằn, chặn ngang, không độc đoán. Như son trẻ, về già vẫn tục xưng yêu, dễ nghe, đâu ngại “nhạo sau lưng”. Trong trí nàng, chàng trẻ, vui tươi nhất lại già dặn hơn người cao tuổi nhất!! *** T hời gian rất mau, đời ngắn ngủi Tâm hồn nàng - thôi thẩn tha thui thủi không thắc mắc tiền tài, chức thấp cao buông xả khổ đau, kiệt lệ trào * Hiểu hồn chồng đâu chỉ trẻ bề ngoài – đâu vô duyên cứ đùa hoài rỗng tuếch miệng môi tươi - tuyệt không cười nhạt thếch. Vợ chồng cùng lẽ sống tâm hồn, chỉ khác nhau khác cự ly tới làn ranh ‘cõi tạm’! Vì ngắn hơn, chàng hướng não tâm - đỉnh đẹp giàu nàng giúp chàng tô màu đông xán lạn *** T hời gian nhanh, nhân sinh hữu hạn Chàng vẫy vùng dòng nước cuối ghềnh vớt được hoa thông tuệ diệu linh: ước một đời! Đâu dám tô-hồng-hoá! Không vội ghì vào ngực, hoa tròn đoá: mê thưởng ngoạn, song hiểu phận ta – giờ ngưng hái, ôm hoa - đã điểm! Cắm đóa hoa xuống đất, vụt thăng hoa! Mọi đau đớn, từ đây, tim chẳng ôm cho thăng hoa thành một chòm hoài niệm Mỗi chia tay (đâu biết, lần cuối cùng?) vẫn bình thản xưa – êm ả ung dung *** N ợ trần gian trập trùng mê mải Đêm nay, vòm cây trời, chi chít những chùm sao nàng ra xem, sung sướng, mừng mùa trái bội thu bởi chàng dồn sức rất cao xuân-hè để thu-đông vui gặt hái Tạm quên hết, ẩn mình buồng-một-chái ngay trung tâm náo nhiệt giữa Sài Gòn Để trầm ngâm nghiền ngẫm, tránh đường mòn tránh nhàm chán giáo điều, đầy ảo vọng * Để tìm kiếm luật niềm vui cuộc sống từ đoá hoa phép lạ vớt trên ghềnh Viết vài ba pho sách lẽ nhân sinh văn tải đạo Dung thông, để não tâm tự dưỡng Vượt đau đớn trái ngang còn vất vưởng để không cần an ủi, tự làm chủ lấy mình Mắt thao thức nghĩ suy sẽ rực lửa chân tình không khi nào tủi phận khóc bình minh quạnh quẽ Nhưng khi dâng trước trán, áng văn bia viếng bạn bốn chín ngày, mắt đầm đìa giọt lệ *** T hời gian tênh tênh, nhân sinh thật nhẹ Hoa mảnh mai tàn, cánh dễ nhàu rơi giọt sương trên nhụy lặng lẽ bay hơi. Suốt nhiều đêm dài bão tố nàng khấn anh Huy Tú sáu mươi năm mất mộ Bao ngày nắng cháy da chàng tìm mộ chị, mồ cha, trải nhiều gian khó Nhiều quan tâm chung, ở họ không mòn: Làm từ thiện, thăm bè bạn cũ, cả đồng môn Tìm tận mắt, nhìn ra bụng lọc lừa ghê rợn những gian tham trắng trợn đến thần sầu *** Q uá thời hai thứ tóc, nay chỉ một trên đầu ôi thời gian bay mau, tuổi vút nhanh Chiều hạ tắt, ngày thu sanh rụng rơi đã hết lá xanh xen vàng Trớ trêu trái gió đông tàn đắng cay tặc lưỡi cầm bằng rượu cay cảm lòng rót tiếp cho say . * Họ ít trách gì nhau khuyên nhủ nhau đừng buồn đỡ nhau cho dễ sống Tình chung đằm thắm hơn Gánh nặng thời gian nén cỡ nào dù sức khoẻ tiêu hao cuối đường lá xạc xào hồn họ soi ánh sao * Não tim ấy và tâm hồn chàng, nàng tìm thấy Nàng trìu mến nâng niu chẳng dễ gì đánh mất … *** T hời gian bay, bay đều… vòng trái đất qua mái nhà ấm êm thầm chứa chất những nguồn cơn cho “điên cuồng bão táp” Nhưng “mặt hồ” lại phẳng băng, lồng lộng bởi ẩn dấu bao la tình biển rộng . huy dung
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: