Những ngày tháng qua
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 12 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 170 bài trong đề mục
Tung Son 06.06.2007 23:59:49 (permalink)
Chào các bạn

Mời xem vài tấm hình bông trái gần nhà















Tung Son 26.5.07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2012 02:09:49 bởi Ct.Ly >
#1
    Tung Son 08.06.2007 18:10:02 (permalink)
    Chào các bạn

    Mời xem vài hình trong ngày Lễ Liên Ca Đoàn tại vùng Dallas Fort Worth



    #2
      Tung Son 08.06.2007 18:12:13 (permalink)
      Chào  các bạn

      Đường nào cũng về La mã
       
      Từ nhà bà chị  M. ra phi trường Munster chừng nửa giờ lái xe . Đây là một phi trường nhỏ , hành khách chờ chuyến bay đi về những thành phố khác , đứng tán ngẫu hay phì phèo điếu thuốc lá trên môi . Hầu hết các  phi trường quốc tế khác đều nghiêm cấm hút thuốc lá nơi công cộng .
       
      Phi cơ bay chừng ba giờ , tôi ngó xuyên qua cửa sổ . Thành phố cổ kính Roma thấp thoáng dưới ánh đèn . Xa xa vùng biển Địa Trung Hải xanh thẳm . Xuống máy bay chúng tôi đợi chờ lấy hành lý và ngó dáo dác xung quanh . Ở phi trường Fiumicino hành khách đủ mọi màu da , ngơ ngác tìm lối ra hay ra đón tắc xi về hô ten . Thỉnh thoảng vài bà sơ trong chiếc áo nữ tu , hoặc các linh mục vội vã tìm hướng đi . Đâu đó cảnh sát Ý  trong bộ nhung phục đen xanh đứng canh chừng . Tóc họ hơi đen , dáng dong dỏng cao tỏa vẻ cương nghị . Trông họ giông giống như những người Ý trong phim Bố Già (The Godfather ) .
       
      Một ông người Ý chừng ngoài ba mươi , cao ráo , bảnh trai từ trong một cái quầy bước ra tươi cười và hỏi người cháu tôi :
      - Chào quí bạn . Chúc mừng tới thành phố Roma . Các bạn muốn mướn xe về trung tâm thành phố  ?
      - Ừ , chừng bao nhiêu vậy ?
      - Bảy chục tiền Euro .
       
      Xe van chất chứa mười người chúng tôi và tiến thẳng về cổ thành . Lúc này hơn 8 giờ tối , trời còn lờ mờ chạng vạng . Tôi ngồi sau lưng ông tài xế , thỉnh thoảng hỏi ông ta về cuộc  sống nơi đây . Mới đầu nghe ông ta rổn rảng nói tiếng Ăng lê , tôi nghe khó hiểu lắm . Mấy đứa cháu sống bên Đức , đều nói được mấy thứ tiếng mà nghe ông ta nói lỏm bỏm câu được câu không .
       
      Cư quay lại ngó sang tôi :
      - Chú biết không ?  Mấy người dân miền Nam Âu châu  ăn nói lớn tiếng hơn người miền Bắc . Không khí miền Bắc loãng hơn , êm lặng hơn nên người miền Bắc nói nhỏ nhẹ hơn chăng !
       
      Tôi mới qua Âu châu mới hơn một tuần , nghe các cháu biểu sao thì biết vậy . Ở trong hãng tôi bên Mỹ , người Mỹ nghe vài người Việt chúng tôi nói chuyện tầm phào , thắc mắc hỏi : " Bộ tui bay cãi nhau sao mà người nào người nấy giọng to thế ! " Tôi biết một điều là tai tôi hơi lãng nên cứ phải nói lớn mới nghe rõ .
       
      Giọng ông tài xế cứ vang đều bên tai chúng tôi , nào nơi đây cần phải thăm , chỗ kia cần phải ngắm . Tôi loáng thoáng mơ màng đến giác đấu trường coliseum , nơi đây Lý Tiểu Long đang co chân co cẳng thế Tiệt Quyền Cước  với cao thủ ka ra tê người Mỹ .

      TS 4.1.07

       
      #3
        Tung Son 08.06.2007 18:15:08 (permalink)
        Đường nào cũng về La mã

        Tôi quen giấc cứ 5 hay 6 giờ sáng thức dậy . Con bé Linda và bà nhà tôi còn đang trong giấc mộng . Bụng hơi đói , tôi lục trong va li ra tìm gói mì mang từ bên Đức . Kiểu nhà trọ này không giống các hotel lớn như ở Las Vegas , chỉ có kê đủ 3 giường và một phòng vệ sinh . Tôi xách gói mì lơn tơn xuống cầu thang , ra phòng tiếp tân . Nơi đây một bà sơ chừng ba mươi mấy tuổi đang chăm chỉ đọc sách .

        - Chào sơ . Sơ đọc truyện hả . Ba chàng ngự lâm pháo thủ ?

        Bà sơ ngước mắt lên , mỉm cười :
        - Không , tôi đang làm luận án tiến sĩ .

        Tôi ngạc nhiên bà sơ coi bộ nhỏ nhắn , không ngờ lại học giỏi đến thế . Lòng tôi cứ tưởng bà sơ đang học sách vỡ lòng tiếng Ý .
        - Nhưng tui thấy hình như sách bằng tiếng Ý mà ?
        - Dạ , viết luận án bằng tiếng Italy .

        Vừa đó mẹ bề trên quản đốc bước vào . Tôi gật đầu chào , hỏi ngay :
        - Thưa sơ , ở đây có bếp không ? Để con nấu tí nước sôi ăn mì .
        - Tôi có một bình nước nấu bằng điện , ông ra phòng khách mà cắm .

        Tôi đổ nước vào bình , hí hửng cầm đầu cắm tròn của bình nước vào ổ cắm . Nào ngờ lỗ cắm nhỏ quá . Hệ thống điện nhà bên Âu châu 220 vôn , nhưng tiêu chuẩn chấu điện lại không giống nhau .

        - Sơ ơi ! Con trả lại bình nước cho sơ và đợi con một chút . Trong va li con còn mấy gói mì , thôi con biếu hết cho nhà dòng . Tí nữa tụi con ra ngoài phố ăn sáng cũng được .
        - Cám ơn con nhiều . Mấy thứ này ở dây quí lắm .

        Tôi ngẫm nghĩ , giá mà tôi cho người bạn trong sở làm bên Mỹ . Họ còn mắng cho : " Ăn ba thứ này , chả bổ ích gì hết . "

        Lúc này có hai sở trẻ khác lục tục bước vào . Tôi hỏi thăm được biết các sơ qua tu nghiệp một khoá Thần Học bên Pháp và ghé qua Rome chơi một tuần .
        - Hình như các sơ đều là người Bắc ? Người Hà Nội ?
        - Không , chúng em người Phát Diệm .
        - Thế sơ đoán xem tui người ở miền nào ?

        Sơ trẻ cười hiền từ , lặng im một chút :
        - Tôi chắc chắn ông người Thanh Hóa .

        Cảm thấy là lạ , tôi hỏi lại :
        - Làm sao sơ biết hay vậy ?
        - Tại vì ông nói chữ dấu hỏi thay vì chữ dấu ngã .

        Âm NGÃ sơ kéo dài lên . Bố mẹ tôi người Bắc , vô Nam sinh sống trong vùng người Nam , thành ra tôi nói giọng Trung sền sệt .

        Ngoài vườn trước nắng đã lên cao . Hàng cây xanh trông xanh tươi mát rượi . Hoa cam , bưởi thoang thoảng bay quanh .

        Gần bến xe Pineta có một tiệm Ý Parana bán cà phê và thức ăn sáng . Bánh ngọt của người Ý nhìn vẫn thấy khác hơn Mỹ . Chúng tôi ngồi quây quần , thưởng thức tách cà phê Ý , và bánh mì Ý . Cà phê Ý rất đặc biệt , được đánh cho sủi bọt , thơm tho như cà phê Mocha .

        Từ đây chúng tôi mua vé xe điện ngầm . Vé đi cho cả ngày là 4 đồng Euro . Lúc này gần 11 giờ sáng , các toa trên xe đầy những người . Xe điện chạy hơi lắc lư , thỉnh thoảng dừng lại để hành khách đổi trạm . Hai cậu bé chừng hơn mười tuổi đứng chơi đàn violin với điệu nhạc buồn Come back to Sorrento (Trở về mái nhà xưa ) . Cậu em cầm nón len lỏi chìa ra xin tiền .

        Xe dừng lại trạm chính Termini . Chúng tôi bước lên những bậc thang để vào trung tâm thành phố Roma , va` ngắm thành phố bằng xe buýt có hai tầng . Tầng trên không mui . Xe chạy ngoằn ngoèo qua các con đường chật hẹp . Từ đây nhìn các đền đài kiến trúc theo lối La mã , chúng trông thật vĩ đại và hoành tráng .

        TS 15.1.07







        #4
          Tung Son 08.06.2007 18:19:55 (permalink)
          Chào các bạn

          Đường nào cũng về La mã



          Một con đường chính thành phố Rome



          Xuống xe buýt chúng tôi lững thững theo cháu Cư . Hắn tay cầm bản đồ và sách chỉ dẫn . Đi ngang đi dọc dưới trời nắng khoảng 82 độ F , dù cái nắng không gắt như ở Sài Gòn , nhưng có lẽ không đi bộ quen , bọn trẻ tí lại cây kem , chốc lon nước ngọt . Một chai nước lạnh 240ml  hai đồng Euro , nước ngọt 4 Euro .

          Fontana di Trevi , bồn nước Trevi là một trong những thắng cảnh của thành phố La mã , cao 25,9 mét rộng 19,8 mét  . Bồn nước này là tụ điểm  Aqua Virgo của ba dòng nước dẫn aqueduct vào thành phố La mã từ năm 19 BC . Trước mặt đài là tượng thần Hải vương tinh Neptune lái chiến xa có hình dạng như vỏ sò , kéo bởi hai con ngựa biển (seahorse) , mỗi con được hướng dẫn bởi thần Triton . Một con ngựa có vẻ thuần phục và vâng lời , con kia có vẻ bướng bỉnh tượng trưng cho trạng thái dao động của biển cả .

          Du khách bu lại đông đảo , kẻ chụp hình người chỉ trỏ . Tôi nghe một chị du khách hỏi hai người Ý trong y phục người lính La mã :
          - Tui thắc mắc không hiểu sao ở thành phố này , người ta hay trưng bày các tượng đàn ông trần truồng như nhộng vậy ?

          Ông lính cười :
          - Phong tục xứ Tây nó vậy đó . Thời xa xưa không có chỉ may nhiều , chắc chắn như bây giờ .
          - Còn quí bà có vậy đâu ?
          - Đàn bà thì không được , cấm . Nhưng mà bà chị ơi ! Hồi nãy chị chụp hình với tôi  , 5 Euro .

          Bà du khách nhăn mặt :
          - Giời ơi ! Đắt thế ! Tui hỏi ông mặt ngựa đằng kia , chỉ tốn 2 Euro kia mà .
          - Ổng khác , tui đẹp trai hơn nhiều .

          Bọn chúng tôi thấy hai chàng lính đẹp trai quây lại , vẫy tay đòi chụp hình . Bà chị tôi móc bóp ra trả họ hai Euro . Người lính trẻ lắc đầu , xoè hai ngón tay  :
          - Mỗi người 2 Euro .
          - Chụp có một tấm thôi , gì đắt quá vậy cha nội ?

          Tên lính cứ nhe răng , xòe tay xin tiền .
          - Thôi đưa  nó cho rồi , kẻo không nó cứ víu áo kéo quần thì chả ra gì .



          Tôi ngó sang bên hông bồn nước Trevi , một tượng thần Tự do sơn trắng đục , dưới chân có để có giỏ xin tiền . Con bé Linda nhà tôi hí hửng chạy lại bỏ vào một đồng Euro , bức tượng cử động , mỉm cười cúi người xuống tỏ vẻ cám ơn .



          Một số du khách cầm tiền xu thảy vào trong bồn nước . Các đồng cắc lóng lánh dưới mặt nước ban trưa .

          Theo truyền thuyết xa xưa , khi người lính chiến La mã trước khi ra trận bèn tới đây thảy vào bồn nước một đồng xu , để cầu nguyện trở về bình an . Và một trong những chuyện đó , Ba đồng xu trong bồn nước (The three coins in the Fountain) kể rằng , nếu ba người cùng ném đồng xu xuồng bồn nước  . Nếu hai đồng chồng lên nhau thì sẽ mau chóng tìm được ý trung nhân , còn như ba đồng chồng lên nhau , sẽ ly dị sau đó . Mỗi ngày ước chừng 3000 tiền Euro được thảy xuống bồn . Ban đêm tiền này sẽ thu cất và trao cho một siêu thị để mua sắm thức ăn , vật dụng cho người nghèo tại Roma .

          TS  24.1.07

          #5
            Tung Son 08.06.2007 18:23:46 (permalink)
            Chào các bạn

            Con đường nào cũng về La Mã

            Chúng tôi cứ theo cháu Cư trưởng toán hướng dẫn , dắt đi đâu mình theo đó . Trời khá nóng , đi bộ một chút mấy đứa con tôi và các đứa cháu lại vào tiệm kem giải khát . Ði bộ lòng vòng chừng nửa giờ trên đường lộ của thành phố , tôi chợt thấy một nhóm người ăn mặc không được sạch sẽ lắm , có vẻ bẩn thỉu nham nhuốc . Khi tới gần hai ba bà tay bồng một đứa bé nít chừng hơn một tuổi , tay kia dắt theo một hai đứa bé chừng đâu mươi tuổi . Họ xoè tay xin tiền . Tôi móc trong túi có chừng hơn một đồng Euro tiền cắc , đưa cho họ . Bà ta có vẻ là người Bô hê miên , nhỏ con , mặt bướng bỉnh sấn lại gần tôi , xòe tay xin thêm . Trong lòng hơi cảm thấy kỳ kỳ , đành cho thêm vài Euro cho xong . Có lẽ thành phố La mã sinh hoạt đắt đỏ , một hai Euro chỉ được chai nước lạnh .

            Trong nhóm chúng tôi mười người , chỉ có Cư và tôi là đàn ông , đi theo các bà các cô  lòng vòng vào các cửa tiệm quần áo . Qua chừng vài cửa hàng , tôi học được thêm chữ Ý mới : SALDI (on sale : hạ giá ) . Chữ này được trưng bày ngay trước các mặt bằng cửa hiệu . Giá cả so với ở Mỹ mắc hơn một chút . Tôi ngắm nghiá mãi ba cái hàng quần áo phụ nữ cũng chán , qua gian hàng phái nam , tìm xem có đôi giày Ý nào vừa chân không . Giày Ý nổi tiếng vừa nhẹ vừa bền . Mang đôi giầy này mà lượn theo điệu luân vũ thì khỏi sợ đạp cẳng mấy bà . Nhưng coi tới coi lui giầy nào cũng Made in China  . Ðường phố không nhiều xe hơi qua lại  , phương tiện chuyên chở công cộng phần nhiều do các tuyến đường điện ngầm và xe buýt đảm trách . Thỉnh thoảng có vài chiếc vét pa (vespa) chạy vượt qua . Các mặt lộ nhỏ hẹp , cũng không sạch sẽ lắm . Ðâu đó trong góc phố một vài nghệ nhân đứng như trời trồng  đủ tư thế , và dưới chân bao giờ cũng có một cái nón bạc màu . Tôi nghĩ thầm giá như về sau già hay thất nghiệp cứ qua Rome thì khỏi sợ đói .

            Các dinh thự không ngay ngắn vuông vức như thành phố Bá Linh , ô bàn cờ tướng . Nhưng sau khi bạn đi dạo chơi thành phố La Mã vào giấc trưa và len lỏi dưới bóng râm , mới cảm thấy họ có lý khi xây dựng như vậy . Khi quân La mã dần dần chiếm được các miền xung quanh vào năm 256 B.C. , họ bắt đầu mở mang xây dựng thêm các con đường mới đi qua các vùng mới chiếm Cumae , Neapolis, Sybaris v.v... và từ đó người dân La mã tự hào bắt đầu nói rằng  : " Con đường nào cũng về La Mã " . Điều này rất đúng vì lúc đó các vùng chung quanh Địa Trung Hải đã bị người La Mã chinh phục  .

            Nhóm chúng tôi chia ra làm hai , ai muốn đi shopping thì theo các bà , còn ai muốn đi dạo phố thì theo hai vợ chồng cháu Cư  . Rốt cuộc chỉ có tôi và bé Linda nhập theo . Chúng tôi lang thang qua các con hẻm to nhỏ ,  bày bán linh tinh , Gần đó một cửa hàng bày bán đồ tiểu công nghệ , hàng gỗ tiện khắc hình hài chú bé Pinocchio với cái mũi dài . Một ông lão người Ý đang say sưa đục đẽo chiếc xe gỗ đồ chơi con nít . Bàn tay ông rất khéo léo với chiếc dùi . Có lẽ đây là một loại gỗ nhẹ và rất mềm . Nhìn ông ta đục khắc  cứ tưởng là đang bào đục miếng đậu hủ vậy .

            Ngắm nghía mãi chúng tôi cảm thấy đói bụng và xà vào một cái quán bên đường hẻm với chừng năm sáu cái bàn được che dù . Người hầu bàn quần áo đen lịch thiệp chào mời , đưa cho chúng tôi một thực đơn bằng tiếng Ý , dưới có phụ đề tiếng Anh . Tôi gọi một đùi gà chiên với khoai tây . Cư , một dĩa mì xào sốt cà chua với mực nang và vợ Cư một đĩa trộn xà lách . Cư san bớt cho tôi một ít mì xào Ý  ăn thử thế nào . Mùi vị thơm ngon không biết vì lúc đó đã đói bụng hay hương vị đặc biệt của người Ý nấu . (Về Mỹ tôi tìm tòi trong các trang lưới vẫn không thấy món mực xào . Tôi nghĩ chắc nấu nướng cũng như người Tàu thôi . Mì sợi to đem luộc , rồi cho vào rỗ ráo nước . Xào mực với cà chua , cho thêm tí cần Tây cần Tàu và cho chút phô mai parmesan . Nếm thử cũng hơi giông giống và đặc biệt thêm tí nước mắm cho đậm đà hơn ) . Ba món ăn giản đơn với hai ly cô ca , 48 Euro . Eo ơi đắt ơi là đắt . Nhớ hồi năm 83 mới qua Mỹ , tôi một mình đi dạo chơi thành phố Nữu Ước với một ổ bánh mì dài một đô la , gặm ăn cả ngày . Ở thành phố này bạn không sợ khát , vì đâu đó đều có một phông ten nước rỉ rả cả ngày đêm . Nước rất ngọt ,mát lạnh và sạch sẽ .












            Tung Son 10.2.08

            Đền Pantheon

            Chúng tôi lang thang tới một ngôi đền cổ Pantheon , chữ này có nghĩa Đền thờ các vị Thần . Nhìn bề ngoài dáng dấp như có vẻ muốn hư hại xuống cấp . Các trụ cột gạch đá đều có vết nứt , tróc mẻ . Gần đỉnh nóc vài xà gỗ màu nâu dày dạn qua năm tháng . Tôi ngại ngùng phân vân chưa muốn bước vào trong .





            Đây là một đền đài cổ xưa  được bảo quản tốt nhất trong các dinh thự của La Mã . Ban đầu nó được xây dựng để dâng hiến cho Bảy Vị Thần chủ quản Bảy Hành Tinh của Cổ La Mã và sau đó được biến thành nhà thờ Ki tô vào thế kỷ thứ 7 .
            Đền Pantheon nguyên thủy được xây cất vào khoảng năm 27 đến 25 BC dưới thời đế quốc Roma , trong thời trị vì của Marcus Vipsanius Agrippa . Bạn cứ nhìn lên trên đỉnh mặt đền (portico) , và đọc thử : " M. AGRIPPA . L .F . COS . TERTIUM . FECIT " , nghĩa là Marcus Agrippa , con của Lucius , trong thời consulate thứ ba xây dựng "

            Những cây cột chống đỡ bề mặt đền có lẽ được đúc bằng xi măng cốt thép . Bên trong ánh sáng dìu dịu tỏa xuống từ oculus , một lỗ hổng khoét tròn từ trên nóc đỉnh đền thờ , giống như các kiểu nhà hiện đại có skylight để ánh sáng mặt trời rọi sáng trong nhà , và đây là một kỹ thuật kiến trúc đầy tính cách khoa học và sáng tạo .

            Bên trong đền thờ rất nhiều các tranh ảnh , tượng do các nghệ sĩ , họa sĩ tên tuổi  sáng tác như Raphael , Annibale Caracci , kiến trúc sư Baldassare và nổi tiếng nhất là bức họa "Truyền Tin , Annunciazione của Melozzo da Forli .







            Ngắm mãi cũng chán , tôi ra bên ngoài đền , ngồi dựa góc cột đá , mắt lim dim mơ màng , mặc kệ thiên hạ ông đi qua bà đi lại . Ta cứ đánh một bên đồi "dạ lan" . Lúc tỉnh dậy ngó xung quanh toàn chim bồ câu bay lượn và ị bậy đâu đó .

            TS  28.2.07




            #6
              Tung Son 08.06.2007 18:31:16 (permalink)
              Chào các bạn

              Đài Tưởng Niệm Victor Emmanuel

              Đài Tưởng Niệm Victor Emmanuel  , tiếng Ý là Altare della Patria (Altar of the Fatherland)  là đền tưởng niệm Victor Emmanuel , vua đầu tiên thống nhất nước Ý . Nằm ngay trung tâm La Mã , chiếm một vùng đất giữa quảng trường  Piazza Venezia và ngọn đồi Capitoline Hill . Đài này được thiết kế bởi ông  Giuseppe Sacconi năm 1895 . Khánh thành năm 1911 và hoàn tất 1925 .

              Đài được xây bằng đá cẩm thạch trắng , với những bậc thang tuyệt hảo , và những trụ cột Corinthian , bồn nước  , một bức tượng Victor Emmanuel cỡi ngựa  và hai tượng nữ thần Victoria  cưỡi  trên bờ quadrigas . Đền ngang 135 mét , cao 70 mét . Trong đây có nấm mộ tưởng niệm Chiến Sĩ Vô danh  bên cạnh một  ngọn lửa không bao giờ tắt .



              Cô dâu bên đền Vua



              Chúng tôi canh đồng hồ để bốn giờ tập họp tại quảng trường Tây  ban nha . Vừa quẹo sang từ ga điện ngầm trông nhìn lên trên đã thấy lố nhố kẻ đứng người ngồi trên các bục thang đá . Xung quanh là các dãy nhà cũ kỹ , dưới có bán cà phê . Nơi đây có lẽ là nơi dừng chân của du khách  từ xứ ngoài trước khi tìm được chỗ trọ qua đêm tại thành phố La Mã .

               Gần tiệm cà phê một anh chàng người Trung Đông đứng chào bán những hạt màu đen đen , tôi bước lại gần hỏi mua . Thì ra đó là hạt dẻ , chestnut được nướng trên than hồng , bóc vỏ ra ngửi mùi thơm phức , nhân ăn bùi ngọt . Năm Euro chỉ được chừng mười hạt dẻ .

              Một anh chàng da trắng tay cầm đàn ghi ta tửng từng tưng vài điệu nhạc và xoè nón xin tiền . Cạnh bậc thang đá hai anh em có lẽ người Trung Á , người anh chơi đàn phong cầm , đứa em cầm cái xắc chập choè (tamborine) vừa gõ vào người vừa uốn éo theo điệu nhạc vui tươi Hungarian Dance , và cuối cùng cậu em cầm nón đi xin tiền ủng hộ .





              TS 9.3.07

              Giác đấu trường Coleseum

              Khoảng sáu giờ chúng tôi ghé thăm Giác đấu trường Coleseum và hỏi xem giá vé vào cửa bao nhiêu .

              Ông bán vé nhe răng cười :
              - Người lớn 11 tiền Euro , con nít 5 Euro . Cổng đóng lúc 7 giờ  .
              Cư ngó đồng hồ và nói :
              - Vậy chỉ coi được 15 phút , ý kiến mọi người ra sao  ?
              Chúng tôi lắc đầu .
              - Thôi ra ngoài đi ngắm vòng vòng cũng được .

              Giác đấu trường hình bầu dục , trục dài nhất 188 mét , trục ngắn 156 mét , cao 48 mét với sức chứa khoảng 75 ngàn khán giả . Khoảng 300 tấn mấu xích sắt nối kết các tảng đá khối bằng vôi . Vào thời Trung Cổ những sợi xích này được tháo ra để đúc kiếm , và do đó mặt tường loang lỗ khắp nơi .

              Sàn cũng bằng dá vôi với bề dày 9 tấc , và 100000 mét khối đá travertine được dùng , trong đó 45000 mét khối cho các mặt tường .
              Amphitheatrum Flavium , biệt danh là Giác đấu trường Coloseum được các hoàng đế La mã thuộc dòng họ Flavian ra lệnh xây cất vào năm 72 và thái tử Titus , con hoàng đế Vespasian , coi như là một món quà tặng cho công dân thành La Mã và được hoàn tất năm 80 . Trong ngày khánh thành có khoảng 100 trận đấu kinh hồn giữa các võ sĩ giác đấu .

              Năm 2005 với gần 4 triệu du khách tới viếng chỗ này .

              Giờ này vắng hẵn du khách . Bờ thành sừng sững in rõ trên nền trời trong xanh , lổ chổ những hõm sâu . Vài con chim bồ câu chúi đầu rỉa cánh trong hốc .

              Tôi thắc mắc hỏi cô cháu vợ Huyên . học về ngành kiến trúc .
              - Theo cháu thì tại sao bờ thành lại lổ chổ như vậy ?

              Huyên cười đùa , dí dỏm trả lời :
              - Ờ cái này cháu nghĩ rằng họ xây như vậy để cho chim trú ngụ qua mùa đông .

              Cháu Cư chồng Huyên vui vẻ nói :
              - Cháu nghĩ ngày xưa các tảng gạch được nối với nhau bằng những sợi dây xích , lâu ngày hơn 2000 ngàn năm sét rỉ rụng hết rồi .
              - Chú nghe nói ở La mã có khoảng 300 ngàn con mèo , riêng nơi đây giác đấu trường có độ 200 con . Nãy giờ mình chẳng thấy chúng đâu !
              - Cháu nghĩ đến tối đêm chúng mới mò ra , chuyên môn đi bắt chim bồ câu .


              Cư dân thành La Mã rất quí trọng giống mèo . Có khoảng 300000 con sống rải rác tòan thành phố , trong nhà 180000 con , và số còn lại 120000 sống lang thang ngoài đường phố . Theo thống kê có khoảng 4000 đàn mèo (colonies of cats) .

              Giống mèo được coi như giống gia súc duy nhất có quyền hiện hữu ( omnipresent ) mọi ngả ngóc tại thành phố này . Cư dân coi chúng như là công dân khả kính và biểu tưọng của thành phố . Một đạo luật ban hành , nếu như có 5 con mèo trở lên quây quần với nhau thì được bảo vệ , cho chúng từ chỗ ăn chốn ngủ , được chăm sóc thuốc men và  có cả một miêu viện .









              Có ngưòi cho rằng từ thời Thế Chiến Thứ 2 , khi thành La Mã bị vây hãm , không có lương thực người ta xơi cả thịt mèo . Sau này để tưởng nhớ công ơn to tát đó , loài mèo được trả công một phần cũng vì chuyện đó , một phần cũng vì giống mèo tướng quí phái , sạch sẽ , hiền lành và nhất là khiến cho giống chuột chạy xa .

              Tại thành phố La mã có vài ngàn người tình nguyện cho ăn ,chăm lo sức khỏe loài mèo , và thiến  chúng ( sterilization) . Hầu hết là phái nữ , được gọi là gattare . Trong số những người đó lập ra một hội bảo vệ giống mèo  , ARCA khoảng 1000 hội viên .

              Gần cửa ra vào một chiếc xe bày bán vật dụng kỷ niệm linh tinh ,tôi nhìn xem nào là kềm cắt móng tay có khắc vài biểu tượng của cổ thành La mã , quạt giấy , vật kỷ niệm Giáo hoàng biệt viện v.v ...


              Tôi hỏi thử giá vài món . Cậu thanh niên đứng bán tươi cười nói :
              - Một cái 3 Ero , bốn cái 10 Euro .

              Tôi mới cầm cái cắt móng tay , nhìn thoáng nước mạ xi trông cũng đẹp , không thấy dấu khắc làm ở đâu . thì nó rớt ra làm hai mảnh .
              Cậu thanh niên trợn mắt , xòe ba ngón tay :
              - Ba đồng Euro .
              - Nông ( không )

              Tôi cố gắng trình bày với cậu ta bằng tiếng Anh là tôi mới vừa đụng vào , nó hư là  đâu phải lỗi tại tôi .
              - No , no . Ông làm hư ông phải  mua . Ba đồng Euro .

              Thấy cậu con hơi to tiếng , ông bố đang lim dim hút thuốc chạy tới hất hàm hỏi cớ sao . Nhìn thấy bộ dạng vạm vỡ như võ sĩ giác đấu của ông bố , tôi hơi ngan ngán và nói cho êm chuyện :

              - Được rồi tôi mua bốn cái , kể cả cái hư này 10 Euro  ?
              Hai cha con mặt mày tươi rói gật đầu :
              - Ô kê , không sao hết .




              Mặt trời sắp lặn xuống nhìn thoáng qua ngọn đồi cổng thành mờ nhạt . Vài cây thông cao nghều nghệu  trên bầu trời xanh đẫm . Chúng tôi chuẩn bị kéo nhau đón xe buýt để trở về trạm xe điện ngầm và trở về nhà trọ  .

              Đường về La mã

              Sáng Chủ Nhật tôi lò mò xuống phòng khách. Giờ này trong nhà trọ vắng bóng   Trời hừng sáng những rặng thông vươn cao ngất mãi xa  . Một bà sơ thuộc dòng tu Phát Diệm đang lãng vãng đâu đó . Tôi bắt chuyện làm quen và hỏi  :

              - Hôm qua các sơ đi tham quan nhiều  chỗ không ?

              Bà sơ này chừng khoảng hăm lăm hăm sáu tuổi , cười vui vẻ :
              - Chúng cháu đi xem nhiều nơi lắm  .
              - Ai hướng dẫn các sơ mà sao biết nhiều chỗ quá vậy . Hôm qua tụi tui chỉ đi coi có vài chỗ thôi .

              Bà sơ chỉ vào một bà sơ trẻ đang làm luận án Tiến sĩ :
              - Đó sơ bề ngang đó . Sơ Trần nhanh nhẹn lắm ,ở đây lâu nên biết rất nhiều nơi .
              - Tiếc thiệt , giá như có bà sơ này chắc chúng tôi được coi nhiều nơi .

              Sơ cười tươi :
              - Không được đâu ông  !
              - Sao thế ?
              - Tôi xem chừng ông và các em còn bé xíu không thể nào đi nhanh như chúng tôi đâu . Thoắt bên này thoắt bên kia , các sơ đi nhanh lắm .
              Tôi đành cười trừ . Lâu ngày không đi bộ , không vận động , đi chừng vài giờ là há miệng thở dốc .
              - Sơ ở đây mấy ngày thấy thành phố có gì hay có gì lạ không ?

              Bà sơ ngẫm nghĩ giây lát :
              - Tôi thấy Là Mã có nhiều điểm mạnh cũng như có nhiều điểm yếu .
              - Sơ nói rõ được không ?
              - Điểm mạnh là thành phố có nhiều cảnh quan đẹp , nhiều tượng đài . Điểm yếu là hay bị mất cắp giấy tờ tiền bạc chẳng hạn .

              Nghe vậy tôi vội vàng sờ vào cái bóp sau túi quần , nó vẫn còn nguyên và tôi yên chí hỏi tiếp :
              - Thế các sơ có ai bị mất cái gì không ?
              - Chúng cháu gửi hết giấy tờ nhờ các sơ ở đây trông hộ , nên chả việc gì mà lo .

              Tôi thong thả ra  góc vườn , nơi đây các sơ trồng vài luống rau đay , mồng tơi , bầu bí để cải thiện miếng ăn . Sống xa quê hương , nhất là tại thành phố cổ kính này  những thứ rau hoa quả đều quí giá , đắt như vàng .
              Chín giờ sáng "phái đoàn" mới tỉnh giấc . Chúng tôi rảo bộ tới quán cà phê mà ngày hôm qua đã ghé đến . 


              Dọc theo quảng trường Thánh Phê rô (Saint Peter's Square, hay là  Saint Peter's Piazza (Piazza San Pietro) du khách lững thững tản bộ ngắm các tượng khắc trên các trụ đá tít trên cao . Trên thế giới có lẽ không nơi nào nhiều tranh ảnh tượng đài bằng nơi đây .
              Chúng tôi ghé vào một tiệm bán tranh ảnh , vật lưu niệm về đạo Công giáo .

              Con bé Linda nhà tôi hí hửng nói :
              - Bố bố con mua cái quạt này nhé ! Bố không mua gì à ?
              - Không , đi chơi bố không thích xách cái gì hết . Nội cái máy ảnh cũng đã thấy nặng .

              Trong cửa hàng bày biện đủ mọi vật dụng thường bán , tràng hạt , kinh sách .   Các bức tượng Mẹ Maria , Thánh Giu se , các Thánh chạm trổ rất khéo đầy nghệ thuật .

              Cô cháu tôi thắc mắc hỏi :
              - Sao chú không mua cây Thánh giá ở góc đằng kia . Cháu thấy chú khô khan lắm .
              - Chú hả ? Bây giờ chú chưa muốn vác Thánh Giá theo chân Chúa cháu ơi . Nè quí vị coi  chừng giấy tờ tiền bạc đó.
              - Chú khỏi lo mấy bà sơ dặn rồi . Trong quảng trường Thánh Phê rô và trong Giáo đường kẻ trộm không lấy cắp đâu .  Ra khỏi khu vực này thì coi chừng .





              Qua cánh cung bao quanh quảng trường Thánh Phê rô chúng tôi thấy từng đoàn người xếp hàng vào Thánh Đường . Hai cánh cung được chống đỡ bằng những trụ đá khổng lồ . Chúng được xếp từng hàng bốn cái một theo cách kiến trúc  Doric order . Nếu như bạn đứng vào tâm điểm (trục) của chúng , bạn sẽ trông thấy một thay vì bốn cột . Sân quảng trường được thiết kế do kiến trúc sư Bernini vào những năm 1660 làm sao có sức chứa một số lượng lớn người tới tham dự Thánh Lễ và có thể chiêm ngưỡng và nhận lãnh Ơn phúc lành do Đức Giáo Hoàng từ trên ban công cung điện ban phe'p .

              Chính giữa quảng trường là trụ đài  obelisk mô phỏng theo  Ai cập , bằng đá hoa cương (granite) đỏ , cao 25,5 mét . Nó được dời về đây năm 1586 , và có lẽ là trụ obelisk duy nhất không bị đổ ngã trong thời kỳ La Mã ngự trị . Bình cầu mạ  vàng tuốt luốt đỉnh cao có lẽ chứa đựng di cốt của Hoàng Đế Julius Caesar .






              Chú thích :
              1. Sơ bề ngang : các sơ cùng ngang vai , nói theo nhà văn Nhật Tiến .
              2. Doric order : Một trong các kiểu cột đá và hoa văn mô phỏng theo kiến trúc Hi lạp  .

              Thánh Đường Phê rô

              Chúng tôi theo đoàn du khách đông đảo chờ qua cổng an ninh . Có lẽ dạo này khủng bố nhiều nơi , nên mọi sự ra vô các dinh thự đều  phòng bị nghiêm nhặt . Chúng tôi phải đợi  hơn nửa giờ mới vào được cửa chính Thánh Đường Phê rô .

              Mới bước vào trong tôi tưởng lạc vào một thế giới nào khác . Hai bên với những trụ đá cẩm thạch bóng loáng màu hồng nhạt , cao vút chống đỡ các vòm trên cao . Các bức tượng khắc tạc các Thánh to lớn chạm trổ tinh vi . Các bức tranh Thiên Thần được vẽ giương cánh bay trên các vòm Thánh Điện . Trong đây vài bóng đèn điện vàng mờ, nhưng với ánh sáng tự nhiên từ các lỗ tròn trên đỉnh cao tỏa sáng lung linh khiến cảnh vật trở nên huyền bí thiêng liêng  . Nơi đây cho chụp hình nhưng không được dùng đèn chớp .

              Nhà thờ Thánh Phê rô nổi tiếng thế giới , là một trong bốn Thánh đường chính của thành phố La mã (Nhà thờ Thánh Gioan  Lateran , Nhà thờ Thánh Maria Maggiore , Nhà thờ Thánh Phao lồ ) . Với diện tích 2,3 mẫu và sức chứa 60000 người , Thánh đường Phê rô được coi như là nơi thờ phượng chính của giáo dân Công giáo , và theo lời giáo truyền nơi đây là chỗ chôn cất Thánh Phê rô , một trong mười hai vị tông đdồ theo chân Chúa , giám mục thành Antioch và sau là Giám mục thành La mã . Theo như cổ truyền , ngôi mộ Thánh Phê rô nằm dưới trướng và bàn thờ . Vì thế về sau này theo lệ này các vị Giáo Hoàng cũng được chôn cất nơi đây .

              Đầu tiên là tượng điêu khắc Mẹ Sầu Bi ôm Chúa Giê su lả chết trong lòng do kiến trúc sư Michelangelo tạc vào năm 1499 tại miền  bắc rặng núi Alps . Cao 1m74 ngang 1,95m  . Tượng Đức Mẹ vẻ mặt trông còn non trẻ , mặt buồn bã nhìn xác con ngã gục đầu ra đằng sau . Tượng Chúa ngã người ra chết diễn tả nỗi đau đớn tột cùng , từng bắp thịt , từng mạch máu với những vết thương nhòa máu hồng . Nghệ sĩ tài danh Michelangelo  lúc ấy mới 23 tuổi đã cho chúng ta một hình ảnh sống động tài tình lúc Chúa lịm chết trong lòng Mẹ .



              Tượng Mẹ Sầu Bi trong Thánh Đường Phê rô


              Sau khi tượng Pieta (Mẹ Sầu Bi) này bị một người dùng búa định phá hủy , tượng được dời vào sâu bên trong với tấm kính bảo vệ . Kế đến là tượng kỷ niệm nhớ thượng Hoàng hậu Christina Vương quốc Thụy điển , bà đã từ bỏ ngai vàng năm 1654 và nhập đạo Công giáo .  Xa hơn nữa là tượng các Giáo Hoàng Pi ô XI và XII , cũng như bàn thờ Thánh Sebastian . Nhà nguyện Ơn Phước Lành (Blessed Sacrament) với các ngọn nến cháy lập loè  .

              Quanh quẩn trong cung Thánh một hồi lâu , ngắm hình này sang hình khác , tôi chợt thấy một bức tượng tạc một ông Thánh như tượng đồng đen bóng nhoáng ngồi vắt vẻo trên cao . Du khách đi qua ngang lẩm bẩm chấp tay cầu nguyện và với tay rờ vào chân ông Thánh  . Tôi phân vân sao lại có tượng ông Thánh đen thui ngồi chỗ này , chắc là Thánh Mạc Tin da đen chăng ( Saint Martin ) . Bàn chân ông đã nhẵn thín , mấy ngón chân đã mòn , và mất đi . Nếu cứ mỗi ngày có vài ngàn người dù chỉ chạm nhẹ vào bàn chân ông , vài năm nữa ông Thánh chắc còn một chân thôi .



              Thánh Phê rô với sự chiêm ngưỡng của du khách

              Dọc theo đường hông bên trái là bàn thờ Chúa Biến Hình (Altar of Transfiguration) . Đi ngược ra ngoài lối vào tượng DGH Leo XI và Innocent VIII và kế tiếp Nhà nguyện Đức Mẹ Nguyên Nhiễm Vô Tội . Kế tiếp các tượng GH Pio 10 và Innocent VIII , Gioan 23 , Benedict 15 .

              Bên trong vòm một hàng chữ La tinh cao 2 mét : Ngươi là Phê rô , và trên đá này ta sẽ xây Giáo Hội của ta  ... v.v

              Một cái trướng (baldachin) cao ngất nghểu trong đền thờ chính  , với chiều cao 30 thước , chống đỡ bằng bốn cái trụ đồng  bóng nhoáng . Kiến trúc này do ông Bernini xây cất từ năm 1624 đến 1632 . Có lẽ nó được dựng để trám chỗ trống dười mái vòm khổng lồ (cupola) , và khung đồng thiếc có lẽ lấy từ đền Pantheon .



              Trướng thờ phượng khổng lồ dàn dựng dướng vòm chính nhà thờ





              Bên cạnh là một cái ghế mà người ta cho là di vật của Thánh Phê rô để lại . Một đứa bé với mái tóc hung mỏi chân định ngồi vào ghế . Một ông nhân viên an ninh giơ tay chận lại , và nói :
              - Đây là ghế của Phê rô .
              Đứa bé mặt hơi nhăn lại :
              - Dạ , cháu biết . Cháu nãy giờ  đi dạo trong này mỏi giò quá . Khi nào ổng về cháu trả ghế cho ổng .

              Tôi ra ngoài cửa nhà thờ ngồi chờ . Vừa ngồi chưa được một phút , một ông nhân viên an ninh nhã nhặn mời tôi đứng dậy . Trong chỗ trang nghiêm thờ phượng không được ngồi nghỉ chân hay dựa lưng . Lúc đó tôi chợt thấy nhóm chúng tôi . Cháu Cư hỏi thăm :
              - Chú có đi coi bên trong chưa ? Chú có thấy ông Thánh Phê rô ngồi góc đằng kia không . Chú vào mà rờ , thế nào chú cũng vào cổng Thiên đàng .
              À ! Thì ra đó là tượng Thánh Phê rô . Biết tại sao bà con lại thích tới lân la làm quen , hi vọng Thánh nhắc nhớ đến mình  vào ngày Tận thế chăng ?
              Tượng Thánh Phê rô này được điêu khắc do ông Arnolfo di Cambio vào cuối thế kỷ 13 , và bàn chân bị soi mòn vì bị du khách chạm hoặc kính cẩn hôn qua nhiều năm tháng .

              Bà nhà tôi lên tiếng :
              - Nãy giờ ông đi vậy ? Hôm nay Chủ nhật ông có vào xem lễ chăng ?
              - Có chớ bà . Tui đứng sau lưng bà có mấy bước .

              Thánh đường rộng thênh thang . Thánh lễ được cử hành trong chánh điện , có chừng vài trăm giáo dân dự lễ . Du khách cứ tha thẩn nhẩn nha thưởng thức các tác phẩm đầy nghệ thuật của dân gian Ý .











              Nhìn từ cửa chính vào


              Chú thích : Tác giả đã dùng một số dữ liệu về Nhà thờ Thánh Phê rô trong Wikipedia .

              TS 18.5.07



              #7
                Tung Son 12.06.2007 18:56:57 (permalink)
                Chào các bạn
                 

                 

                 
                Mộ các Thánh
                 
                Chúng tôi vòng ra ngoài Nhà Thờ Thánh Phê rô , rẽ vào hướng bên trái . Nơi đây dòng người chia làm hai ngả . Bên phải vào ngắm Cupola (sẽ nói sau ) , bên trái ngoặt vào hầm mộ các Vị Thánh và cố Giáo Hoàng .
                 
                Nơi đây không khí trang nghiêm , không một tiếng động . Đoàn người đi trong lặng lẽ ngắm nhìn các bia mộ , mỗi ngôi mộ đều có kiểu thiết trí khác nhau . Có cái tạc hình Giáo Hoàng nằm dài chắp tay trên bụng , có cái để trống chỉ khắc tên , ngày sinh ngày chết với biệt hiệu . Vài nữ tu quì chắp tay , mặt buồn bã như muốn khóc bên cạnh khu mộ cố Giáo Hoàng Gioan Phao lồ 2 . Nằm bên phải lối đi chính , trong một khu hốc có hình cánh cung . Chính giữa là bàn thờ với vài nhánh hoa huệ trắng . Bên trên một tấm bia trang trí bằng cẩm thạch khắc hình Mẹ và Chúa Giê su . Phía trước một ngòn đèn nhỏ đỏ sáng le lói .
                 
                Trên ngôi mộ Ngài khắc hàng chữ La tinh : IOANNES PAVLVS PPIỊ”  và bên dưới chua hàng chữ 26 năm thụ phong Giáo Hoàng : “16 X, 1978-2 IV, 2005.”

                Cố Giáo Hoàng Gioan Phao lô 2 với danh hiệu "Sự khổ nhọc của mặt trời " do Thánh Malachi thị kiến vào những năm 1148 . Có phải vị Giáo Hoàng Benedictô hiện nay với danh hiệu :"Sự vinh quang của các nhành ô liu " là vị Giáo Hoàng cuối cùng chăng hay là chờ đến vị kế : " Phê rô của thành La mã " .
                 

                 

                 

                 
                Nếu vào những ngày du khách hành hương đông đảo , ngưòi mộ đạo vào trong khu mộ ghotto này sẽ được mời di chuyển ngay để cho đám người mới vào .
                khoảng hơn 15 phút nhóm chúng tôi ra khỏi nơi đây , và chúng tôi vòng trở lại đi thăm Cupola , nóc đỉnh Thánh Đường Phê rô .

                Xếp hàng hơn nửa tiếng , chúng tôi mon men tới cửa mua vé . Một bà bán vé tươi cười hỏi cháu tôi cái gì đó . Cháu tôi quay lại hỏi :
                - Họ nói chú dì lớn tuổi rồi , có cần mua vé đi thang máy lên trển không ?

                Lòng tự ái  tôi nổi lên , sức trai tuổi năm mươi còn tung cánh đại bằng mà , vài trăm bực thang ăn nhằm gì . Tôi quay sang hỏi bà nhà tôi và bà chị vợ  :
                - Sao  hai bà ? Có đi thang máy không ? Tui leo bộ được rồi .
                Cháu Cư ái ngại nhìn chúng tôi một lát , khẽ nói :
                - Theo cháu thì chú dì với dì Hiên nên đi thang máy đi . Theo họ nói từ đây tới nóc có 524 bậc . Đi thang máy đỡ được 200 bậc . Từ đó trở đi chú dì tha hồ mà leo dốc .
                 
                Ờ nhỉ ! Tại sao mình lại phải phí sức , nhẩn nha mình leo cũng tới . Thế là bà chị vợ và tôi lẹt đẹt cùng một số du khách bước vào thang máy . Cái này chạy chậm hơn thang máy của hai toà nhà World Trade Center ở Nữu Ước mà tôi đã lên coi năm 1983 lúc vừa tới Mỹ .

                Ra khỏi thang máy , tôi và bà chị gặp ngay nhóm chúng tôi cũng vừa leo ra khỏi 200 bậc thang . Không khí thở hít trong lành , nắng hơi chiếu gắt .
                Tôi hỏi bà nhà tôi :
                - Bà không mỏi chân à ?
                - Úi giời ! Có vài trăm bực ăn nhằm gì .

                Theo mấy đứa cháu dẫn đường , tôi và bà chi vợ lẽo đẽo sau , bước vào một cầu thang xoắn ốc , vừa đủ một người đi . Leo chừng vài chục bực thang , tôi và bà chị vợ dừng lại thở dốc .  Leo cầu thang kiểu này giống như mình xoay chong chóng . Không khí trong này lại ngộp , không có gió thoảng . Đứng lại thì toán du khách phía dưới phải dừng lại . Họ ngước đầu lên nhìn , húng hắng :
                - Come on man ! (Nhanh lên mấy cha ! )

                Tôi chợt nhớ đến một người bạn quê ở Mỹ Tho , hắn thường nói đùa giỡn với anh chị em đồng sở khi xe lăn bánh từ Khu Kỹ Nghệ Biên Hoà về Sài Gòn : " Xưa đi học thầy giáo cô giáo cứ cho tui điểm thấp " Hỏi sao vậy . "Thì tui vào lớp Cổ văn , học thơ Bà Huyện Thanh Quan , tui bình thế này nè , Dừng chân đứng lại trời non nước , dừng  chân thì phải đứng lại , chẳng lẽ chạy luôn , Dư thừa ! " Thế là tui cứ bị ăn trứng dzịt luôn . Bao nhiêu năm qua rồi , tôi bật cười một mình . Bà Huyện mần thơ cũng trúng lắm chớ . Dừng chân phải đứng lại để thở .chớ leo lên một hai ngọn đồi , thân gái dặm trường một mình leo dốc còn thấy mệt . Như thân tôi trai tráng còn muốn chết dở , huống chi bà .
                 
                Cầu thang đá xoắn ốc này vừa nhỏ vừa hẹp , chúng tôi thở hì hục , chân cao chân thấp bước lên vất vả , mồ hôi mô kê ướt đẫm áo . Vừa lúc đó trông thấy một cái hốc có mặt xi măng bằng phẳng , bên trên có một cửa sổ nhỏ thông khí . Tôi vội sà ngay xuống đất ngồi nghỉ . Bà chị vợ tôi cười tươi :
                - Hề ! May quá ! Mệt quá ! Mẹ mấy thằng Tây lúc nó đi ngang , mồ hôi nó ra , hôi nách bỏ mẹ . Chú coi cái thằng kia , thở hổn hển như heo  .

                Tôi mỉm cười và biểu với chỉ rằng , mình cũng chẳng khá gì hơn họ . Bà chị vợ tôi phát ngôn bằng tiếng Việt , chớ bằng tiếng Anh tiếng Mỹ họ nghe được thế nào cũng shi  shi  một hồi . Người lính La mã ngày xưa đi chinh chiến ở những miền xa xôi , họ thường dùng tỏi trong các bữa ăn để chống lại một số bệnh thông thường . Và vì thế có người xấu miệng biểu rằng ăn tỏi nhiều hôi nách hôi miệng .
                 
                Cupola là một mái vòm hình nửa hình cầu . Từ mặt đất lên tới nóc khoảng 120 mét . Trên nóc hình hình vẽ tuyệt đẹp do họa sĩ Michael Angelo mất bao nhiêu năm mới hoàn thành . Có lẽ người ta phải bắc các nhịp cầu bằng gỗ chắc chắn , để ông ta thoải mái vừa nằm vừa vẽ . Chắc mỏi cổ mỏi vai lắm .  Nếu mà giàn không vững , rơi từ cao độ hơn trăm thước chỉ có nát xương . Du khách chỉ có thể ngó xuống phía dưới chính điện Nhà Thờ Thánh Phê rô qua hàng rào song sắt cao hơn đầu người . Ngó tới ngó lui chừng mươi phút , chúng tôi ra ngoài tiếp tục leo thang . Lần này nấc thang xây hình xoắn tròn dọc theo đỉnh cupola . Bề ngang gần một thước , nhưng có vẻ nó hơi nghiêng nên chúng tôi đi ênh ểnh về bên phải , ngoẹo cổ mà bước .
                 

                 
                Từ trên nóc đỉnh cupola , ánh nắng chan hoà . Gió man mát lùa qua thành xi măng chắn . Từ đây bạn có thể quan sát toàn cảnh thành phố La mã , đồi dốc , nhà cửa dinh thự chi chít bên nhau . Mỗi thành phố đều có cái nét đặc thù riêng biệt . Bắc Kinh , Nông Pênh , Tokyo , New York , San Francisco , Singapore  v.v ... mỗi thành phố đều có nét đẹp vẻ xấu của nó . La mã ,  kiến trúc xây cất vừa mới vừa cũ tạo nên một bức tranh đẹp hài hòa  . Mỹ lệ và hoành tráng . Du khách hàng năm vào thăm thành phố này không phải là ít người . Theo con số thống kê có thể lên đến vài triệu người . Và dĩ nhiên thành phố có đủ khả năng lo  từ chỗ ăn chỗ ngủ , và vấn đề vệ sinh được đưa lên hàng đầu .
                 

                 

                 

                 

                 
                Chú thích :
                The labor of the sun : Sự khổ nhọc của mặt trời
                The glory of Olives : Sự vinh quang của các nhành ô liu
                The Peter of Roma :  Phê rô của thành La mã " .
                 
                http://www.chungnhanduckito.net/dunglac/diemthoidai.htm

                http://forums.vietbao.com/post.asp?method=ReplyQuote&REPLY_ID=275095&TOPIC_ID=27257&FORUM_ID=24
                 
                TS  12.6.07

                #8
                  Tung Son 17.06.2007 23:37:51 (permalink)
                  Chào các bạn
                   
                  Ông Thần Nói Thật (The Mouth of Truth )
                   
                  Chúng tôi đi mon men dọc theo một con đường nhỏ . Dưới ngọn đồi Aventine  nhà thờ Ðức Mẹ Maria đang dở công tu sửa . Len lỏi qua hàng rào gỗ làm khung , một hàng  du khách đang chờ tới phiên vào xem The Mouth of Truth , Cái miệng sự thật (La Bocca della Verità ) .
                   
                  Con bé Linda nhà tôi e dè hỏi :
                  - Cái tượng kia là cái gì hở bố ?
                   
                  Tôi quay mắt nhìn sang cháu Huyên , tỏ ý dò hỏi . Cháu Huyên tủm tỉm cười , nói rõ ràng :
                  - Chị nghĩ nó là một vị thần . Ai mà nói dối nói láo thò bàn tay vào , nó cắn đứt luôn . Thế em có nói hay nói dối không ?
                   
                  Linda mặt bối rối , nhìn bà nhà tôi cầu cứu , khẽ đáp :
                  - Có một vài lần in ít thôi . Thôi em chẳng cho tay vào đâu . Chị thử trước đi .
                  - Ừ ! Chị thử rồi tới phiên Linda nhé ?
                  - Không , không .
                   
                  Ai nấy đều bật cười vì cái tính trẻ thơ của bé Linda .
                  Một cô gái Á Châu nước da khá trắng trẻo , đứng cho tay vào miệng Ông Thần Nói Thật , mặt có vẻ miễn cưỡng sợ sệt .
                   
                  Tượng khắc Ông Thần Nói Thật này theo truyền thuyết của người La mã , là một vị Thuỷ Thần . Bên Trung Hoa cũng có một vị thần Hà Bá tương tợ .  Tóc lòa xòa , mắt lồi ra giận dữ , miệng há to ra như chực muốn cắn ai . Và theo lời đồn đại , những kẻ nào nói láo trước mặt Thần , cho tay vào sẽ bị cắn đứt .
                   
                  Từ thời lính La mã còn đang đi chinh chiến xa xôi . Một mệnh phụ của một nhà quí tộc La mã bị kết tội ngoại tình . Bà ta chối bây bẩy . Phu quân của bà nói với bà ta rằng : " Nếu bà trong sạch , xin bà hãy thử  cho tay vào miệng Ông Thần Nói Thật đi . Nếu tay bà còn nguyên , tôi mới tin . " 
                   
                  Biết mình biết ta , bà mệnh phụ nghĩ ra một cách khôn khéo . Khi tất cả mọi quan khách , kẻ bàng quang hiếu kỳ tới xem và bu quanh mặt Ông Thần Nói Thật . Một người có lẽ là tình nhân của bà bước tới ôm chầm tới bà và hôn bà nồng nàn trên đôi môi tươi thắm của bà . Bà ta giả vờ hoảng hốt , lấy tay xua đuổi tình lang đó , và bảo rằng người ấy điên . Ðám đông vội vàng lôi cổ người này ra ngoài .
                  Bà ta định hồn lại , thở ra đưa tay trước mặt Ông Thần Nói Thật , dõng dạc nói :  " Từ khi xa cách phu quân ta bao lâu đến nay , tôi chưa bao giờ hôn bất cứ người đàn ông nào . Chỉ trừ chồng tôi và gã điên hồi nãy . " Thề xong , bà ta cho tay vào miệng Ông Thần Nói Thật . Ðúng vậy , bà ta nói thật . Ông chồng bị cắm sừng đã lấy lại thể diện và danh dự cho vợ mình . Nhưng từ đó Ông Thần Nói Thật này đã mất tiếng tăm , vì không thể nào phân biệt cái nào là lời nói thật lời nào là lời nói dối . Có người xấu miệng đổi tên ông là Ông Thần Nước Mặn .
                   
                  Năm 1953 hãng phim Hồ Li Vọng (Holliwood) trình chiếu phim Roman Holiday , do hai tài tử gạo cội Audrey Hepburn ) vai công chúa ) và Gregory Peck ( vai phóng viên ) . Trong phim này tượng Ông Thần Nói Thật được mô phỏng lại , làm nhỏ đi . Bên cạnh là tượng thần Vệ Nữ ( Venus) khỏa thân , tay phải ôm đầu Thần , tay kia đang cho vào miệng Thần . Miệng Vệ Nữ cười tươi toe toét .
                   
                  Tượng Ông Thần Nói Thật này được đặt trong công viên Lục xâm bảo bên Pháp (Luxembourg Garden, Paris) khắc tạc do ông Jules Blanchard . Hôm đó hai người gặp nhau và dạo quanh công viên . Chàng Peck chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích này , bảo người yêu rằng : " Em bảo em là cô công chúa ngủ trong rừng , anh không tin lắm . Nếu vậy em có dám cho tay vào miệng Thần không ? "
                  Cô công chúa Audrey ngây thơ cho tay vào thử , và không có gì xảy ra .

                  - Em thử rồi , còn anh thì sao . Dám không ?
                   
                  Khi chàng Peck cho tay vào , chợt hét to lên đau đớn , vội rút tay ra và mất đi một bàn tay , chỉ còn tay áo đong đưa theo chiều gió .
                   
                  Nàng công chúa hoảng hốt nắm tay người yêu , và chợt thấy bàn tay chàng vẫn còn nằm trong tay áo mà chàng đã tinh nghịch rút vào trong . Cả hai đều bật cười , và ôm nhau hôn ra rít
                  .

                   
                  Hình trên lấy từ http://en.wikipedia.org/wiki/La_Bocca_della_Verit%C3%A0



                  TS 17.6.07

                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2007 23:42:13 bởi Tung Son >
                  #9
                    Tung Son 05.07.2007 17:59:32 (permalink)
                     Chào các bạn

                    Khu vườn nhà trọ

                    Chín giờ sáng tôi quanh quẩn trước nhà trọ tu viện . Chỉ còn hai giờ nữa , nhóm chúng tôi lại bay về Ðức . Một bà sơ người Phát Diệm đứng lúi cúi gần đó chăm chỉ tỉa những cánh hoa  . Tôi mon men tới gần hỏi chuyện :

                    - Chào sơ , sơ có khỏe không . Khu vườn ở đây trông xinh quá . Bé tí mà trồng đủ lại cây trái , nào táo cam , nho có cả trái sung Mỹ nữa .

                    Bà sơ tròn xoe mắt :
                    - Ông nói sao ? Sung Mỹ nghe lạ nhỉ ? Chúng tôi gọi là trái vả . Trái vả trong kinh Thánh ông không biết sao ?

                    Tôi ngẩn người . Loại cây này tôi trông thấy một lần ở nhà ông anh họ bên tiểu bang California . Thân gỗ cao bốn năm thước . Trái chín hơi đỏ vàng , vị ngọt nhàn nhạt chan chát .
                    - Sao sơ biết được , cây này ở quê nhà làm gì có ? Bên Cali ông anh tui cứ hái xuống nhậu với bia .
                    - Tại vì chúng tôi qua bên Do Thái . Ông tour guide (hướng dẫn viên) chỉ trỏ vào nó rồi bảo nó là trái vả đó . Lúc Chúa còn sống chưa có cây này .

                    Tôi bật cười , nói :
                    - Chà , nếu nó còn sống đến giờ này cũng hơn 2000 tuổi rồi .
                    Mấy đứa con gái tôi đi lại gần tôi , tay cầm một cây vợt không biết lôi từ đâu ra , rồi quơ qua quơ lại , tỏ vẻ thích chí . Thỉnh thoảng nghe tiếng zip záp chít chát .
                    - Bố thấy không ? Cây vợt này bà sơ cho con mượn đập muỗi hay lắm bố .

                    Cây vợt bug zapper này không biết ai sáng chế , tiện dụng vô cùng . Chú muỗi nào vô phúc bay vào màng vợt . Chát một tiếng lăn quay ra .

                    Cô cháu tôi cầm miếng bánh pizza ra mời :
                    - Chú ăn đi chú , mai mốt hổng được ăn pizza chính gốc người Ý làm .

                    Cầm miếng bánh mà lòng ngao ngán . Mấy ngày nay hết spaghetti lại pizza . Dù rằng trên miếng bánh thơm mùi phô mát Ý Mozzarella, lớt phớt vài cọng rau rucola . (Loại rau này thỉnh thoảng bày bán trong chợ Sam Club , 4 đô la 2 cân Anh . Rau non thơm mùi đậu phọng , hay mè . Nếu để lá già thì ăn đăng đắng hơn khổ qua hay lá ạc ti sô  . )

                    Chiếc xe van trên đường ra phi trường , vẫn ông tái xếcũ , miệng mỏ tươi cười nói tiếng Anh liên hồi :
                    - Ông muốn nghe vài bản nhạc Ý nhé !
                    Tôi liên tưởng đến những ca khúc trầm buồn , réo rắt rung động của nhạc sĩ Nicolo` Paganini  trên những phím đàn vĩ cầm .

                    - Trời ui ! Bản này là bản The God Father mà ?
                    - Thì chả là người Ý mà , lần sau các vị qua Ý chơi nữa , nhớ gọi phôn cho tui nhé . Qua Ý ông nên đi thăm thành phố Venice , một thành phố trữ tình trên mặt nước mông lung .
                    Tôi quay qua hỏi bà nhà tôi :
                    - Kìa lần sau có muốn qua Ý chơi không ?
                    Bà nhà tôi xì tiếng , bĩu môi lắc đầu :
                    - Qua Ý chả có gì ăn hết ! Chẳng có phở chẳng có bún ! Chán chết !

                    Ðây có lẽ là khuyết điểm hầu như các thành phố lớn đều sơ sót mắc phải  . Một thành phố có tầm vóc quốc tế , đủ các nước tới thăm viếng , ít nhất tại trung tâm có cửa hàng phục vụ ăn uống cho từng quốc gia . Dù rằng nơi đây cũng có vài quán fast food như Mc Donald , tiệm ăn Pháp , Ðức . Nhưng dân Á châu đâu có thể nào ngày nào cũng ăn mấy món đó hoài . Tôi có mộng ước một ngày nào đó mở quán Tả Pí Lù có phở có bún riêu ốc thơm nồng nàn , có món  cá sống nhàn nhạt sushi của dân Nhật , cơm cà ri dê Biriyani hăng hắc của người Ấn , món canh chua Tom Yum vừa cay vừa chua thơm mùi lá chanh kaffir  của người Thái vân vân ....

                    Những ngọn đồi nhỏ thoai thoải xen lẫn với hàng thông cao . Nhà cửa chợt thấp thoáng dưới cánh máy bay và biến mất dưới làn mây trắng đầy sương mù .



                     Ngày xưa có lẽ là sân dùng để đua xe ngựa thời La mã





                     Lá và trái vả



                     Bông mướp vàng





                     Lá mơ



                     Bông hoa cánh diều (Iris)

                    Tung Son  5.7.08
                    #10
                      Tung Son 16.07.2007 06:27:25 (permalink)
                      Chào các bạn

                      Dừng chân qua Bỉ

                      Về nhà chị M. được hai ngày , cậu con trai lớn của chị , Ðông đi mướn một chiếc van lớn Mercedes loại 15 chỗ ngồi . Chiếc xe này mui cao hơn loại xe của Nhật Toyota Sienna hay Honda Odyssey một chút . Cháu Ðông và tôi ngồi hàng ghế trước . Hàng sau gôm hai bà chị vợ , bà nhà tôi và lũ con tôi ngồi nguyên băng ghế thứ ba . Ðằng sau trống trơn chỉ chứa vài túi hành lý và một két nước suối .

                      Theo lịch trình chúng tôi sẽ ghé thăm một bà dì cư ngụ ở Bỉ , ngủ một đêm ở đó rồi sẽ khởi hành qua thành phố Ba lê , Pháp . Trên xa lộ Ðức các loại xe phóng như bay vùn vụt như con thoi , nhưng cháu Ðông lái chiếc van với tốc độ bình thường như ở bên Mỹ chừng hơn trăm cây số một giờ . Tôi hỏi cháu Ðông hôm nay sao ngoan vậy , cháu chỉ cười không nói . Mọi hôm hắn phóng xe như bay trên xa lộ nổi tiếng là Yên hùng xa lộ . Chắc có lẽ bà má ngồi đằng sau , có gì bà chửi chết .

                      Ðể đỡ buồn chán , tôi gợi chuyện với hắn :
                      - Cháu học xong kỹ sư điện , sao không đi làm . Bây giờ lại chuyên về ngành gỗ . Lúc trước chú nghe cháu qua tận Nam Dương định buôn bán cái gì mà ?

                      Ðông cười xòa :
                      - Hồi đó mới học xong , ba cháu mới mất . Cháu bị sốc dữ lắm . Buồn còn thuốc lá nữa kia . Cháu có thử làm cho tụi Ðức nhưng tính cháu không thích bị gò bó . Ở đây chỉ có mấy hãng cơ khí , ô tô . Việt Nam lúc đó chưa có dễ dãi như giờ . Cháu qua tận Nam Dương hay Ấn Ðộ tìm xem có cách nào làm ăn .

                      Tôi cười đùa , nói :
                      - Cháu định mở quán cơm cà ri nước dừa về bán cho người Ðức chăng ?
                      - Không , chú . Bên Nam Dương cháu thấy họ có trồng hoa lan hoa mai kiểng trong trái dừa .À , họ gọi là Lan nở trên gáo dừa . Dừa ở đó nhiều lắm , giá thành lại rẻ . Cháu mang thử về Ðức bán , không có ai đặt hàng nên đành bỏ . Ðức chẳng biết chơi lan chơi mai gì hết . Hồi đó cháu rủ chú mua đất đai khu Bà Rịa Long Thành gì đó ở Việt Nam . Ðất đai bây giờ đắt như vàng . Chú mà nghe cháu bây giờ thành triệu phú rồi .

                      Tôi ngồi cười trừ không đáp . Hắn đi buôn có lỗ lã còn còn mẹ đằng sau chống lưng . Còn tôi đi làm ăn lương giờ , ký ca kí cóp được chút đỉnh , mất là mất sạch chẳng có ai cho mượn vốn để mà làm ăn tiếp . Canh bạc đánh chỉ một lần mà thôi .

                      Ðông năm nay trạc tuổi bốn mươi , tóc hơi lấm chấm muối tiêu , nét mặt rắn rỏi , đôi mắt cương nghị tỏ vẻ là người dám làm dám chịu , dám ra ngoài đời lăn lội bương chải .

                      Ðông thở dài tiếp tục câu chuyện :

                      - Ðất đai thời đó bấp bênh lắm chu'. Bây giờ cháu buôn cây , mua cây ở Ba Tây mang về Việt Nam gia công  , đóng bàn ghế tủ xong mang về Ðức bán .

                      - Sao cháu lại qua tận Ba tây mua cây , bên Việt Nam chú tưởng nhiều rừng nhiều gỗ quí chớ .

                      Ðông lắc đầu , đáp :
                      - Coi vậy mà không phải vậy . Gỗ bên Ba tây giá thành rẻ , cây lại đúng kích thước , nó phải cao bao nhiêu , thân ngang như vầy mới xẻ ra làm bàn làm tủ được . Bên họ cây rừng đều có qui hoạch , bảo vệ hết . Một năm khai thác bao nhiêu , họ phải lo trồng cây xanh mới để rừng không bị phá hủy . Tài nguyên vẫn được bảo tồn .

                      Hai bên đường những loại cây rừng tạp nhạp , thông tùng , phong , bạch dương  lắc lư theo chiều gió vùn vụt bắn về phía sau .


                      Ðông lấy tay chỉ về hướng trước :
                      - Chú thấy bảng hiệu có vẽ một con nai đang nhảy không ?
                      - Biết chớ , nó báo hiệu ở gần đây có nai hươu hay phóng ra bất chợt , khi lái xe nên coi chừng .

                      Ðông cười hà hà , nói :
                      - Không phải đâu chú , nó báo cho biết ở đó có quán nhậu chuyên các món nai .

                      Biết hắn nói giỡn , tôi pha trò cho vui :
                      - Vậy bảng hiệu nào có vẽ một ngả ba , ngả tư chắc là Ngả Ba , Ngả Tư Sung Sướng ?

                      Tôi có đọc một cuốn hồi ký của nhà văn Lê Mỹ Hân có nhắc về những đoạn đường Ngả Ba , Ngả Tư Sung Sướng trên các tuyến đường qua Trung Lương (Mỹ Tho)  có vài quán karaoke đêm tối dập dình tiếng nhạc với các kiều nữ xinh đẹp .

                      - Chú cũng biết mấy ngả ba ngả tư ấy hả ?

                      - Ðọc trong truyện thôi . Trẻ thì có thể chớ về già rồi , sức đâu mà lo những chuyện bao đồng .

                      - Bây giờ đang ở vùng bắc nước Bỉ , chú thấy tên mấy làng mạc toàn chữ Hòa Lan . Xuống miền Nam chú sẽ thấy toàn chữ Pháp .
                      - Chú vừa rồi thấy cái bảng đề chữ Waterloo , cháu biết là gì không ?
                      - Chắc là mấy cái lu nước cho trâu bò uống , phải không chú ?

                      - Không , Waterloo là một địa danh ở Bỉ mà Napoleon (Nã phá luân) bị thua trận bởi liên quân sáu nước vây đánh (1815). Sau trận này ông ta bị nhốt ở đảo Helene gì đó . Chú nghe mấy ông thầy nói rằng thời đó nhạc sĩ Beethoven cảm hứng sáng tác bản giao hưởng số 5 hay số 9 gì đó để khen ngợi đoàn quân của Napoleon chiến thắng trở về . Nào dè ổng thua trận làm cho người nhạc sĩ tài danh thất vọng , đâm buồn và trở nên mù lòa .

                      Waterloo đọc "qua tờ lu" , có người đọc "qua tẹc lu" cho vẻ sang sang một chút .

                      Xe vào thành phố Bruxelle , Bỉ . Vài thành cầu bắc ngang qua xa lộ , mà bên Ðức hay Hà Lan hiếm thấy . Nhìn thoáng có thể giông giống như một thành phố metro của Mỹ . Chúng tôi đi xe bọc ngoài vòng đai , không vào trung tâm thành phố nên không biết mặt mũi nó như thế nào .

                      Nhà bà dì vợ trước mặt là một cánh đồng cỏ có vài con dê trừu đang thư thả gặm cỏ . Trước sân dì Tung trồng vài thứ rau mồng tơi , đay , húng , tía tô , hành ngò . Những thứ vặt vãnh linh tinh nhưng rất cần thiết trong  việc nấu nướng các món ăn Việt , chẳng lẽ mỗi tí mỗi chốc lại xách xe ra ngoài ngoài tiệm mua . Chẳng những tốn tiền mà rau quả không được tươi tắn như cây nhà lá vườn .



                      Dì Tung hớn hở dắt tay bà nhà tôi và các cháu  nói :
                      - Bao lâu rồi mới gặp các cháu , mấy đứa này là con gái của cháu hả . Thằng lớn đâu ? Bận đi làm . Thôi kệ chúng , chiều nay dì làm phở ăn . Nhà có sẵn rau thơm rồi . Ở chơi với dì vài ngày rồi hãy đi .

                      Bà nhà tôi cười :
                      - Mai tụi cháu còn đi thăm Paris , xong về Ðức , chuẩn bị về Phần Lan rồi về Mỹ .
                      - Vậy thôi mấy dì cháu tối nay tha hồ tâm sự .

                      Buổi chiều cuối tháng Bảy , gió ngoài đồng hiu hiu lùa vào thật mát , mang theo tí hơi lạnh . Chúng tôi mười mấy người quanh quần chung quanh một cái bàn kê ở giữa sân trước .

                      - Mời anh dùng lon bia .

                      Cậu Bi tươi cười giao tôi một chai bia nhìn là lạ , có dán hình một ông Thánh nào đó .
                      - Bia Thánh đây à ! Uống thử một chút .

                      Bia nồng nàn thơm ngon , độ cồn có vẻ nặng hơn bia Lowenbraun một chút . Tôi sực nhớ ra một câu chuyện , hỏi cháu Ðông :
                      - Chú Bi à ! Nghe nói chú lúc trước làm trong hãng chế biến dồi Ðức Bratwusrt . Làm cách nào vậy ?

                      Bi ngẩn người ra , bối rối :
                      - Em hả ! Lâu quá em quên rồi . Ðại khái thịt xay xong rồi nhét vào ruột , đem hấp .

                      Tôi mỉm cười không nói , vậy cái món dồi Ðức dễ làm như giò chả Việt Nam , cứ giã xay ra , bó lại đem hấp là thành món ăn đặc sản Việt .

                      Câu chuyện trên bàn cứ vậy xoay quanh qua những đề tài đâu đâu . Ánh nắng chiều đang dần tàn . Ngoài đồng gio hây hây thổi , làm tôi liên tuởng đến cảnh đoàn viên của mẹ con cậu Remi trong truyện Vô Gia Ðình của Hector Malot trong khu vườn xinh đẹp . Khu nhà liên kết với nhau qua những chùm hoa hồng , thược dược , cách nhau vài con ngõ khi cậu vừa dứt tiếng vĩ cầm thánh thót với bài hát Napolitan , chợt nghe tiếng vọng vang nhái lại bài ca của người  cậu thương , cô Lise .


                      Sáng hôm sau trời vừa hừng sáng , cả nhà còn đang mê ngủ . Tôi quen dậy sớm . Ngó ra ngoài vườn sau , những cánh bông mẫu đơn e ấp du+ới ánh nắng ban mai . Vườn nhà bà dì dài thườn thượt , gấp ba vườn sau nhà tôi . Hai bên hông vườn dì trồng các loại bông cúc trắng vàng , thược dược , cả những cành trúc vàng . Cuối vườn là một chuồng gà , vài con gà con chim chíp theo mẹ mổ lung tung . Bên cạnh một cây mướp Zucchini xoè những cành tán tỏa rộng hơn cái bàn ăn , với trái chi chít xanh mơn mởn .



                      Gần đến trưa , sau khi chúng tôi thanh toán gần hết hai kí lô ốc hương biển đã khêu sẵn . Ở Bỉ có vài người rảnh rổi ra biển mò ốc , mang về nhà luộc , khêu ra bán cho bà con đồng hương . Ăn không hết họ bỏ đông đá , khi nào cần ăn mang ra xả đá và nấu lại . Không ngon bằng ốc tươi , nhưng xơi cũng tàm tạm . Lúc mà tôi hỏi có ốc không , cậu em họ nhà tôi hí hửng mang ra nguyên một bịch . Bà chị vợ M. làu bàu :
                      - Chú mà ăn không hết hai kí ốc này , biết tay tôi .

                      Giờ đây , chắc ngon và lạ miệng lũ con nhà tôi khoáy đũa lục lọi tìm xem còn con nào sót không . Tôi ngó bà chị mỉm cười . Bà nhà tôi dạo năm 96 về tham dự đám cưới cậu em lấy vợ . Cậu em thèm thuồng ốc , mua về chục kí đủ loại . Bà chị M. và các con chị về thường xuyên , nên dửng dưng với mấy món đó , không đứa nào đụng tới , bèn kêu hàng xóm qua xơi dùm .

                      Chúng tôi giã từ gia đình bà dì . Xe nhắm hướng nam , xuôi về nước Pháp .

                      TS 14.7.07


                       
                      #11
                        Tung Son 21.07.2007 17:40:14 (permalink)
                        Chào các bạn

                        Paris có gì lạ không em ?

                        Tôi có người bạn học thân nhau từ còn bé , học chung vơí nhau từ lớp ba lớp nhì trường tiểu học Tân Ðịnh . Qua Mỹ hắn làm việc cho một hãng máy bay của Pháp . Một năm hắn qua Pháp mấy lần , lần nào cũng vậy tôi hỏi thăm bên Paris có gì đẹp có gì lạ không ? Hắn dửng dưng trả lời : "Không có gì hết , cũng vậy thôi . " Nói chuyện như mày ,  thiệt huề vốn .


                        Cống hỉ méc xì , đây thuộc cả
                        Chẳng sang Tàu , tớ cũng sang Tây

                        (Tú Xương )

                        Tôi không biết cụ Tú Xương có qua Tây qua Tàu không , nhưng riêng tôi có dịp sang Tàu một lần , cũng chẳng đi được thăm viếng nhiều nơi . Paris chưa có ghé lần nào , chỉ biết qua sách vở ca tụng là thành phố đầy ánh sáng muôn màu , Ba lê huy hoàng trong các vũ điệu valse xoay vòng trong Moulin Rouge với các vũ nữ đẹp vời  .

                        Dạo này biên giới giữa các nước Tây Âu được bỏ ngõ , xe cộ giao lưu không phải dừng lại để kiểm soát giấy thông hành . Vài ba nhân viên hải quan Pháp thờ ơ nhìn đoàn xe qua lại .


                        Chúng tôi ghé vào trạm đổ xăng . Nơi đây bồn cầu phòng vệ sinh vẫn còn giữ nét thuở xa xưa , loại ngồi chồm hổm . Ra ngoài  tôi theo cháu Ðồng tới quầy tính tiền , nghe Ðông xì lô  xí liếc một hồi bằng tiếng Pháp . Tôi chỉ biết bập bẹ vài chữ la táp (la table) , la tết (la téte) học từ thuở chạy lăng nhăng ngoài ngõ . Ðông cứ dặn dò với tôi : " Tụi Tây nó không thích ai nói tiếng Anh , tiếng Mỹ với nó ."  Câu nói đó làm tôi ngài ngại , không dám mở miệng , rốt cuộc qua Tây mình như người câm , thành lơ mút hay la mút .

                        - Cháu nói tiếng Pháp khá quá ! Mới học hả cháu ?

                        Ðông cười :
                        - Học ở trung học mà chú . Bên này học đủ thứ tiếng , Ðức Pháp Anh Hòa Lan  . Khi nào chú nói chuyện với họ chú cứ Mẹc mẹc mẹc ....(xi`)

                        - Là nó chửi cha mình phải không ?

                        Học một ngoại ngữ đã chết dở , lại học lung tung cả lên làm sao còn tâm trí thời gian nào mà vào các môn khoa học khác . Bên Mỹ sinh viên thường chỉ biết tiếng mẹ đẻ của họ , ngoại ngữ học cho vui rồi để đó . Tiếng Tây ban nha thường gọi là tiếng Mễ  ít khi nào dùng để giao tiếp với nhau .

                        Từ xa lộ vào thành phố Ba lê , xe cộ đủ loại xe nối đuôi nhau phóng ào ào . Hai bên các bin đinh công thự xen kẻ nối tiếp , chúng không cao lắm chừng vài chục tầng , thỉnh thoảng vài biển quảng cáo Sony , Nokia ... giăng mắc trên các trụ cao . Tôi cảm thấy hình như thành phố nào cũng có mặt chúng nó , đầy dẫy khắp nơi .

                        Ðông làm như thành thuộc thành phố này , cho xe chạy vào một exit , lối ra xa lộ , rẽ ngang rẽ dọc qua phố nọ qua đường kia . Một cảm giác thân thương bỗng chợt về , tôi có cảm tưởng như đang sống tại trong Sài Gòn ,có một cái gì liên kết giữa Paris- Sài Gòn với những hàng cây cao vút xoè tán rộng che hai bên đường , những con phố hẹp với những dãy chung cư xây theo mô hình kiến trúc (motif) Pháp , có những ban công chìa ra ngoài , có những đèn ngọn xanh ngọn đỏ . Các quán cà phê dọc ngã ba ngã tư , khách ngồi nhẩn nha uống ly cà phê sữa hay nhai ổ bánh mì thịt nguội . Một khung cảnh sống động nhộn nhịp ,bạn có thể hình dung lại như thể đang dạo chơi  trên đoạn đường Nguyễn Huệ , Tự Do (Ðồng Khởi bây giờ) . Ngả năm ngả sáu rất nhiều , xe hơi Peugeot , Renault nho nhỏ chen chúc qua các tuyến đường nhỏ hẹp .

                        Nơi đây chỉ thiếu tiếng rao hàng lanh lảnh buổi sáng mai của các bà các cô " Ai dzật lộn hông ? " hay là "Ai chuối chưng chè bắp nước dừa đậu phọng hông " là bạn sẽ có cảm giác sống tại thành phố quê nhà ,

                        Chúng tôi dừng xe trước một khách sạn Pereire Arc de Triomph , nhìn bề ngoài khá khang trang , dễ coi . Có lẽ các cháu đã đặt phòng trước , nên khi vào Ðông tới bàn tiếp tân là có thẻ mở cửa vào phòng ngay (2) .

                        Ðông nói :
                        - Hai chú cháu mình một phòng , má cháu và dì Hiên một phòng , dì và Linda một phòng . Còn hai em ở phòng kia .









                        So với phòng của các khách sạn giảm giá (discount) ở Las Vegas , Los Angles thì nơi đây phòng bé bằng phân nửa , vừa kê đủ cái giường queen size . Tôi vất vội hành lý vào phòng , xuống cầu thang và chuẩn bị ra xe tham quan thành phố Ba lê .

                        Chú thích :

                        1. Giường queen size , ngang cỡ 1,5 m dài 2 thước  .
                        2. Thẻ vào phòng : bây giờ hầu hết phòng ốc trong khách sạn dùng thẻ này để mở cửa . Không cần chìa khoá để mở cửa phòng .

                        TS 18.7 07

                        #12
                          Tung Son 28.07.2007 20:52:31 (permalink)
                          Chàocác bạn
                           
                          Paris có gì lạ không em ?
                           
                          Trên đại lộ Champs Elysees , mỗi bên có năm sáu tuyến đường rộng như đại lộ Thống Nhất , hai bên bộ hành thong dong đi dạo chơi . Dưới mặt đường còn in lốt dấu xe tăng diễn hành ngày 14.7 Lễ Độc Lập Pháp vừa qua (2006). Cuối đường Khải Hoàn Môn trong tầm mắt chúng tôi , nằm trong bùng binh , chỉ có vài du khách qua lại . Nhìn nó từa tựa như mấy cái cổng Khải hoàn bên La mấ .
                          Với chiều cao 50 thước , chiều ngang 45 thước Khải hoàn môn này được coi như là to nhất thế giới .

                          Đông ngừng xe bên quảng trường Concorde , tươi cười nói :
                          - Hôm nay cháu dẫn chú đi tham quan toàn cảnh Paris . Chỉ mất ba tiếng chú có thể coi hết cả Paris . Đây là Khải Hoàn Môn còn đằng kia là Cổng Thua Trận . Bây giờ mình xuống chụp hình nhé ?
                          - Tại sao gọi là Cổng Thua Trận ?
                          - Vì ... người Pháp có bao giờ đánh thắng ai bao giờ .
                           
                          Chúng tô lò mò xuống xe . Chớp được vài tấm , tôi nhận thấy vẻ mặt bà nhà tôi và hai bà chị vẻ mặt kém vui . Nhìn họ có vẻ miễn cưỡng , tôi chợt hiểu . Đi từ sáng đến giờ này , ba giờ rưỡi chiều chưa có hạt cơm nào vào bụng , dù có lên thiên đàng , cảnh tiên có đẹp cỡ nào cũng không có lòng dạ ngắm nghía . Vả lại mấy bà chị vợ , bà nhà tôi đều qua Paris mấy lần , họ coi riết cũng chán . Chỉ có tôi và con bé Linda mới háo hức muốn xem thôi .
                           
                          - Bây giờ mình đi ăn ở đâu chú ?
                          Bà nhà tôi lên tiếng :
                          - Kiếm đại tiệm ăn Việt Nam nào cũng được .
                          - Vậy thì cháu chạy qua quận 13 . Ơ? đó hàng ăn chợ búa nhiều lắm .
                           
                          Hôm đó là ngày thứ Sáu , xe cộ cũng khá đông nhưng chưa đến nỗi phải kẹt xe . Đông luồn chiếc xe van to lớn dềnh dàng qua những con đường nhỏ hẹp , những chiếc cầu xi măng băng qua dòng sông Sein êm đềm chảy lững lờ bên dưới .
                           
                          Các chợ Việt Nam cũng như hàng quán không chen chúc như bên phố Bolsa Cali hay đường Lê Lợi (1) thành phố Houston .  Chúng tôi lững thững tìm một quán ăn nào đó , ghé vào tiệm Sài Gòn . Quán khá khang trang ấm cúng . Các con gọi món phở , mấy bà kêu món cơm sườn bì chả . No bụng chúng tôi ghé qua một cái chợ nho nhỏ gần đó . Chị Hiên định cư ở Phần Lan , thực phẩm cái gì cũng đắt , nên qua tới Đức hay Pháp đều muốn mua thật nhiều mang về dùng .
                           
                          Trái cây hoa quả phong phú thơm ngon tươi tốt , bày biện trên các quầy . Bưởi , thanh long , chôm chôm , xoài tượng xoài thanh ca mươn mướt hấp dẫn . Nhưng ngó giá tiền thì không hấp dẫn tí nào , giá cả cứ từ 6 cho đến 10 tiền Euro một kí . Mấy đứa con tôi lại mê thích trái măng cụt , bà  nhà tôi mua cho vài kí ăn cho đỡ thèm . Tôi thích xoài tượng chấm muối ớt , bấm bụng nhủ thầm mai mốt về quê hương tha hồ mà xơi , nhưng sợ đến lúc đó răng rụng răng mẻ  hết , chẳng biết lấy gì mà nhai .
                          Hai bên đường tàn cây che bóng , phủ cả con đường . Khách đi đường đa số người A' châu . Một hai nghệ nhân ngồi nắn nót vẽ tên người , râu ria ngoặc ngoặc , nét trau chuốt như phượng múa rồng bay .
                           
                          1. Đường này lúc trước có tên Mỹ là Mylam . Sau này bà con Việt Nam buôn bán khá đông , xin phép chính quyền địa phương đổi ngay ra tên Việt .
                           

                           

                           

                           

                           

                           

                           
                          Năm 1793 trước khi trận chiến với quân Anh , Nấ phá luân đứng trên Kim tự tháp dõng dạc nói : "Hỡi ba quân , bốn mươi thế kỷ từ từ trên đỉnh này sẽ nhìn thấy các ngươi " . Ông thắng trận trên bộ , nhưng hải quân Pháp bị đại bại . Dự tính ông sẽ ở Ai cập vài tháng , nhưng không ngờ ông và đoàn tinh binh lạc lỏng gần 3 năm , mấi không tìm về quê nhà . Ông dự định mang mấy cái Kim tự tháp về dựng ở Paris (?), nhưng đoàn tàu chiến 13 chiếc đấ không còn , nên đành thôi , dựng cái trụ đài obeslik .
                           
                          Obeslik của người Ai cập hiện nay còn 22 đài . Nước Ai cập còn 5 cái , thành phố Rome 13 cái , và Paris , London , Istanbul , New York mỗi thành phố một cái .
                           

                           

                           

                           

                           
                          Tung Son 28.7.07
                          #13
                            Mayvang 29.07.2007 14:35:59 (permalink)

                            Chào bạn Tung Son,
                            Cám ơn bạn TS đã cho mọi người du lịch theo bạn với những hình ảnh và lời chú thích, thành phố Rome cùa Ý thật là đẹp, chỉ tiếc tấm hình Place de la Concorde của Paris cái trụ đài chỉ có phân nữa



                            Ông dự định mang mấy cái Kim tự tháp về dựng ở Paris (?), nhưng đoàn tàu chiến 13 chiếc đấ không còn , nên đành thôi , dựng cái trụ đài obeslik .


                            Hình như không phải vậy, cái obélisque này là vua Ai Cập  Méhémet Ali tặng nước Pháp vào năm 1831 và được đưa về Paris năm 1833 và vua Louis Philipe 1er  đã cho dựng cái trụ obélisque của Louxor ở tại đây 
                            Chúc bạn tiếp tục đi du lịch vui vẻ nhé!
                            MV



                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2007 14:37:13 bởi Mayvang >
                            #14
                              Viet duong nhan 29.07.2007 19:16:11 (permalink)
                              Chào MV !
                              Chào ST ! ST canh chụp tấm ảnh này đẹp quá xá - 7 có chụp một lần mà xéo xẹo, nên xóa.
                              Ở đây có MV, cũng hiểu về Paris lắm đó ST.
                              Chúc ST an vui và tiếp tục post hình cho ACE VNTQ "thưởng lãm" nha !
                              7_vdn
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 12 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 170 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9