Chuyện trên Trời dưới Đất
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
LamBaoKha 20.07.2007 05:53:54 (permalink)
Chuyện trên Trời dưới Đất
Do Lâm Bảo Kha thực hiện
 
Tôi luôn luôn có cái bất chợt nghĩ về những chuyện đã qua, lắm khi tôi vớ va vớ vẩn tự hỏi những câu vô thưởng vô phạt nào là muốn thực hiện cho sự ước mơ của tôi, thì tôi phải làm gì? Nói thì ai nói chẳng được đến khi thực hiện được hay không đó là vấn đề đấy chứ!!!

Ludwig van Beethoven đã viết...



 
Hãy xem cách viết của Ludwig van Beethoven: "I have never thought of writing for reputation and honor. What I have in my heart must come out; that is the reason why I compose."

Ai đó đã nhắc nhở tôi như thế!!! Mà thật từ lúc tôi bắt đầu tập tểnh viết lại, sau bao năm tôi uốn cong cả lưỡi nói tiếng người mà tiếng Ta lại nói và viết y hệt như cách phiên dịch từ tiếng người sang tiếng Ta, âm thanh khó nghe và khó đọc, cứ mỗi lần viết tôi đã cố gắng viết đấy chứ, dĩ nhiên là văn phạm lẫn lỗi chính tả sai rất là nhiều.

Đã bao lần trong quá khứ tôi lựng khựng, miệng thì lầm bầm tìm chữ viết khi gõ bài, tôi chỉ gõ theo trái tim và khối óc đang nhịp nhàng thay phiên nhau truyền lịnh cho đôi tay tôi gõ thật đều, cũng may lúc bé tôi đã từng "phá quá" với cái bàn tính cổ điển của cha tôi, nên đến khi được xử dựng keyboard không tệ lắm đâu! (Cũng từng gõ kiếm tiền cơ mà!)
 
Mặc dù tôi luôn cho rằng tôi là loại người rất giản dị và bình thường hoá mọi sự việc xảy ra quanh tôi trong đời sống hằng ngày. Tôi cũng thuộc là loại người khó được cảm thông, đã bao năm tôi được bao bọc những cái lớp vỏ để thi gan cùng với mọi thử thách của cuộc đời, cái lõi con người thật của tôi không mấy ai có thể nhìn thấy được, tôi không bao giờ muốn mình gục ngã với nghịch cảnh, dù tôi có tan xương nát thịt tôi vẫn chống cho đến khi tôi không còn hiện hữu, đó là tôi.

Hình như cái tôi đã từ từ xa dần theo năm tháng, từ lúc tôi rời xa cha tôi và từ đó tôi đã sống thay người để gánh vác mọi việc như một Captain để lèo lái con thuyền không biết đâu là bến và bờ cả, nhờ ơn Trên đã soi sáng cho tôi, tôi đã thay cha lo cho đàn em nheo nhóc như một captain không kinh nghiệm sống trong cuộc đời, tôi đã sống thật trọn vẹn cho cha, để những lần về lại quê nhà, tôi đã quỳ nơi cha tôi sụt sùi khóc tức tưởi, luôn luôn cứ hỏi tại sao rồi lại tại sao? Đã làm cho mọi người chung quanh tôi lúc bấy giờ phải rơi nước mắt vì tôi. Tôi đã lặng lẽ rời nơi chốn của cha, nhìn lại khoảng không gian đó từ từ xa dần, tôi đưa tay lau những giọt nước mắt buồn tủi mà hứa sẽ không làm cha tôi thất vọng.
 
Tôi đã không làm cha tôi thất vọng vì tôi, dù sao đi nữa tôi cũng phải sống cho Cha! Tôi biết chắc rằng người sẽ không vui, khi biết được tôi đã khóc suốt những ngày mưa trên phố như mưa trong lòng tôi. Tôi phải ăn ngon, mặc đẹp ngủ ngon nói năng dịu dàng và cư xử tao nhã với người, chứ không được hừm hừ với người, vì không lịch sự, một nhịn hai cũng nhịn, đếm đen tiếng thứ ba thì tôi nổi cơn quên mất lời cha dặn.
 
Các trò khác thì tôi không chiếm giải nhất, chứ cái trò khóc nhè thì không ai hơn tôi đâu nhé! Cứ mỗi lần tôi khóc là nhất định đi tìm gương để soi như tìm kiếm hình bóng cha tôi, mà thương mà nhớ, rồi cứ để đôi mắt ướt lại mĩm cười với chính mình, đưa tay vuốt nơi đôi má y hệt như cha tôi đã nâng niu tôi ngày thơ ấu, sau đó tôi lại thông suốt hơn để giải quyết mọi vấn đề quanh tôi.

Tôi đang viết với tất cả tâm tư đây!!! Đôi mắt tôi đã không còn ướt nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 03:47:49 bởi LamBaoKha >
#1
    LamBaoKha 21.07.2007 07:51:57 (permalink)
    Cám ơn anh




    Cám ơn anh đã cho tôi đọc, và được thả hồn vào cái thế giới riêng của anh trong giây lát dù mong manh, nhưng rất hạnh phúc. Tôi đang sống giữa mùa hè tháng bảy của Houston mà người sông Nhuệ còn gọi là xứ Hoa Tiên, tôi đã không được nhìn thấy ngày thắp mặt trời đỏ rực như anh, lại không còn cái cơ may tay cầm tách cafe rời nhà từ sáng sớm tinh sương nữa, cái hạnh phúc nho nhỏ của buổi sáng khi chiếc đồng hồ báo thức lúc 4:30 sáng, tôi đã phải xoay mình với ấn nhẹ cái nút dream bar để được ngủ nướng thêm 5 phút nữa thôi, chỉ 5 phút tôi đã cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi.

    Tôi vẫn mê tắm buổi sáng dù trời vào Đông, rồi từ đó đâm ra là cái thú rất hay hay, lạ lắm bao giờ tôi tắm là phải gội đầu nhưng chỉ dùng máy xấy tóc để xấy cái canopy trước mặt, xem cho được để đến sở làm thôi, chứ không xấy hết tóc dù tóc tôi dài chấm lưng, quần áo chỉnh tề, tôi đi xuống nhà pha bình cafe, ngồi ngay ngắn nơi chiếc bàn ăn trong nhà bếp uống từng ngụm cafe thì tóc tôi ươn ướt, mùi thơm của savon tắm gội lẫn nước hoa sau gáy tôi, thật dễ chịu và đôi tay tìm hơi ấm nơi tách cafe, tóc tôi từ từ khô nơi cái gáy tóc, tạo cái cảm giác nhè nhẹ khó tả nhưng mà hạnh phúc tuyệt vời của buổi sáng.

    Hình như tôi giống cha tôi rất nhiều, nên tôi rất ngăn nắp trong việc ăn mặc không phải khổ như các bạn đồng nghiệp là buổi sáng chọn quần áo etc...Mặc dù không mặc đồng phục khi đi làm nhưng tủ áo tôi, luôn luôn xếp thứ tự như đồng phục những mầu áo và jupe có lẽ tôi không giống đàn bà con gái nhiều qua mầu sắc, chỉ những mầu như đen, xanh đậm, nâu, beige, taupe và trắng thì rất nhiều, giày cũng thế luôn luôn hợp với màu jupe hoặc mầu quần tây, khăn lụa thì hợp mầu, còn đeo trang sức thì tôi thích vàng trắng hơn, nhưng vẫn đeo vàng cho hợp mầu nâu của quần áo, chỉ có hôm nào phải họp hay ra gặp khách hàng là tôi phải đóng bộ mà thôi, thỉnh thoảng tôi cũng mặc dress nhưng chỉ những dịp tiệc tùng trong bạn bè đồng nghiệp thôi.

    Tôi xách cặp táp đi làm, luôn luôn có cuốn franklin như quyễn kinh thánh của tôi, đến cái bàn làm việc là cứ y như rằng franlin sẽđược mở ra trước khi, tôi còn lim dim ngáy ngủ đến cái phòng cafe để pha cho mình tách cafe vừa ý rồi trở về phòng mình, rồi ngồi vào bàn thì bắt đầu đọc những gì tôi đã viết trước khi rời sở, thì từ đó tôi bắt đầu giải quyết từng vấn đề một.

    Sự ngăn nắp đó, đã giúp tôi thành công rất nhiều trên công việc của sở, tôi luôn luôn được sự quý mến của những nhân vật quan trọng như những ông chủ hãng hay những ông xếp của từng department khác mà cũng không thoát khỏi sự đố kỵ dèm pha của những đồng nghiệp khác.
     
     
    Đó là đời sống của thời làm việc của tôi khi xưa. Đôi lúc thoáng nhớ lại cũng tự mãn. It ra, tôi cũng đã góp phần tham dự trong đời sống xã hội đấy chứ. Giờ đây, có về vườn chăn vịt cũng thú vị lắm cơ! (Cười thật vui!)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 03:48:45 bởi LamBaoKha >
    #2
      LamBaoKha 22.07.2007 00:58:49 (permalink)
      Còn tôi thì đang mò mẩn viết!!!



      Sáng nay, tôi ngồi trầm ngâm đọc những bài viết của giáo sư Đàm Trung Phán, tôi rất thích cách viết của bác ấy! Hình như Bác và tôi đều có những cái giống nhau nhiều lắm, nhưng chỉ có điều khác là bác viết rất hay! còn tôi thì đang mò mẩn viết y hệt, như bé Quỳnh đang tập nói tiếng Việt mới lạ!!!


      Còn thơ văn thì tôi cứ len lén đọc của người, may là thế giới ảo chứ không thì họa rơi xuống đời tôi không ít. Vì cái tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp của tôi! Bản chất thì bất biến, nhưng tâm tư tôi thì lại thay đổi không ngừng, không gian và thời gian chung quanh tôi đã cuốn tôi đi như một giòng nước xoáy của thuở nào, khi xưa tôi đã đứng nhìn nơi góc nhỏ của chiếc cầu Kinh, chiếc cầu đó đã mang tôi qua Annex của thế giới thật đẹp của mỗi tuần chủ nhật, tôi đã đến đó với bao ngôn ngữ xa lạ, nhưng lại là đời sống của người biết thụ hưởng trong xã hội lúc bấy giờ.

      Cái thú viết như một trong cái hobby của người không còn những cái "deadline " lỉnh kỉnh của cái nợ áo cơm nữa, hay tay lại cầm cái digital camera cứ đi vòng vòng bấm lia bấm lịa, tôi lại không giống như bác ĐTP hay phải chịu sự hành hạ của nàng Lan như bác đã viết, tôi đã chọn cái thú viết, sau cái thú uống cafe còn thêm vào là thú đọc sách nữa chứ! Tôi luôn luôn bắt kịp hoặc nhất định không bỏ sót một cái thú đam mê nào cả, cứ liền tay bắt cho kịp nào làm hoa, cắm hoa, crochet, may vá linh kinh của người bị gạt ra xã hội để ở nhà làm vườn tưới cây, nấu ăn không nếm chỉ ngữi mà thôi, tôi nuôi chim trời làm bạn, còn khu vườn tôi lôi gạch để xếp loanh quanh cái hồ sen nho nhỏ, điểm những hoa sen để làm tươi thắm cho cuộc đời tôi.

      Từ một người sợ tất cả côn trùng, thế mà tôi trở thành một người nhổ cỏ dại chuyên nghiệp, ươm hột để có những trái chanh xanh sai trái, còn cây quất èo uột thế mà tôi lại hưởng những trái chi chít mới lạ!!! Tôi trồng cây là chuyện không bao giờ có, mà có mới lạ!!! Thỉnh thoảng có bạn đến thăm tôi, ai ai cũng trầm trồ cái vườn nhỏ của tôi, bao nhiêu thứ ớt nào phải tôi sưu tầm đâu , thế mà tai họa vạ lây cứ vây đến tôi không ít.

       
      Chẳng hiểu sao mọi người cho rằng những cây ớt của cái vườn nhỏ lại cay ngon, có người lại phán ra một câu " Thảo nào, ớt bà trồng cay, là vì bà ghen kinh quá!" Tôi chỉ cười, rồi thở nhẹ một câu thế à! Tôi trốn những cơn nắng hè cháy da, còn những thời gian còn lại tôi làm gì??? Sống chung với những computer guru, tôi mò mẩn rồi từ từ cũng có tên nghe cũng vui vui Computer nerd chứ không như Mike đã phê tôi trong những review tôi là hacker dữ tợn như vậy của mỗi sáu tháng, lúc còn cái hạnh phúc của thời sáng sáng vác ô đi, chiều chiều vác thân gầy còm về lại nhà, ngoài những con số mầu xanh xanh được chắt chiu theo năm tháng chứ tâm tư thì rỗng tếch.
       
      Giờ đây, hạnh phúc của tôi thì cứ theo từng sự việc xảy ra trong đời sống hằng ngày như hạnh phúc của người biết đâu là hạnh phúc, có lúc bất chợt có cái đau chen vào đời sống tôi, có lúc tôi biết đưa tay gạt đi, có lúc dại dột để mình đắm chìm với sự đau khổ đó! Y hệt như những con chim trời sau sân nhà tôi, có tôi luôn luôn nấu phần cơm cho chim, nên ai ở khu Chealsea để ý mới biết và phân biệt những con chim trời nào là tôi nuôi, vì đôi mắt chúng tôi giống như hạt gạo đấy chứ.
       
      Chúng đã quen ăn cơm trắng, nên sáng sáng đứng trên hàng rào chờ tôi bê cơm cho ăn, ngoài cơm có bánh mì là món tôi thích nhất, có lúc tôi lang thang sau vườn, vừa ăn bánh mì vừa bẻ vụng cho chim ăn, chẳng hiểu cái sân nhà tôi có là đất lành hay không? Nhưng lại có chim về làm tổ, đôi khi tôi ngồi nhìn con chim mẹ nằm ấp trứng, phải chịu bao nhiêu mưa nắng nắng mưa, có lúc phải chịu những cơn giông bão thế mà con chim mẹ vẫn thi gan với bao nhiêu sự việc. Rồi một ngày nào đó, nơi khu vườn nhà tôi lại được thêm những con chim non vẫn đậu đầu cành cây cam chờ tôi chăng?
       
      Có những cành cây để trốn nắng đụt mưa, có bird bath để tắm, có hồ sen nhỏ được hưởng những giọt sương còn đọng lại trên lá, có mái nhà để tránh cơn giông bão, nhưng lại luôn e dè với những chú mèo rình rập để không khỏi tan tác thân bên cách góc hồng khoe sắc đang vươn mình với nắng mà vô tình cùng gió lại bỏ quên cảnh vật chung quanh.
       
      Đó là đời sống của chim một góc nhỏ nơi vườn nhà tôi, còn tôi thì sao nè!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 03:50:33 bởi LamBaoKha >
      #3
        LamBaoKha 22.07.2007 03:10:08 (permalink)
        Thấy không em?


        Thấy không em? Em có thấy gì không em? Em đã cảm nhận được gì không?
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 03:52:08 bởi LamBaoKha >
        #4
          LamBaoKha 22.07.2007 03:37:09 (permalink)
          Tôi đã thấy gì?





          Hình như, tôi đã nhìn thấy hầu như tất cả mọi sự việc, đôi khi hạn hẹp trong cái tầm mắt của tôi, của người mang cái kính cận như tôi, đã nói cái kính cũng có tác dụng lợi hại vô cùng, tuỳ theo mỗi sự việc xảy ra chung quanh mình. Cái gì mình muốn nhìn thấy thì sẽ nhìn, còn bằng không cứ kéo thật nhanh cái cặp mắt kính vào túi để không thèm thấy!

          Tôi đã hỏi nhưng không cứ nhắm vào một đối tượng nào cả, cứ thích hỏi để mà hỏi, thì làm sao ai đó đã thấy hay cảm nhận được điều gì? May mà có người đã bắt được cái tâm của tôi, đã nhìn thấy được tôi nên cho tôi đọc một bài viết hay tuyệt vời, mang lại hương vị của một ngày thật hạnh phúc.

          Tôi đã không đến sở làm như ai đó, đã không còn nhìn dòng xe cộ chạy như mắc cửi, tôi đã không còn nhìn thấy những cảnh đời qua những sự bon chen và tranh lấn của loài người. Tôi không còn ngồi thừ người hoặc thở dài khi kẹt trên xa lộ, mà có cảm tưởng như mọi người đang chạy đua với thời gian.

          Tôi chỉ nhìn thật gần nơi khung trời nhỏ của tôi, có mùa hè rực nắng, có sự ềm đềm của một ngày, thời tiết nơi xứ Hoa Tiên luôn thay đổi có lúc nắng gay gắt, có lúc mưa như thác lũ, có những đám mây đen kéo đến, rồi bầu trời lại trong xanh, cứ như tâm tư tôi biến đổi như chuyện nắng mưa hay mưa nắng. Thỉnh thoảng có cái bất chợt đã mang tôi về những giây phút êm đềm của ngày tháng xa xưa nào đó, mà lòng chưa lần nào vương vấn với nỗi buồn.

          Hình như tôi đã tưởng tượng được, sự khác biệt những gì của dòng nước mát lạnh bên bờ Đại Tây Dương và bãi cát nóng, cái kỳ diệu là hạnh phúc được nhìn trời và nhìn đời qua cặp kính đen để thấy về mình và hài lòng với hiện tại.

          Vì không ai có thể biết được mình như chính mình đã và đang biết về mình, sẽ học cái khôn của người để dành bỏ túi như một cuốn tự điển của mình, để khi cần dùng sẽ mang ra thực hành hay không? Hay là ta mãi mãi là người chẳng giống ai trong chốn thiên hạ.

          Tôi đã tháo bỏ bao nhiêu cái mặt nạ xuống, như ai đó đã cảm nhận được cũng giống như tôi chăng? Có hạnh phúc thật mong manh nhưng lại rất thực!
          #5
            LamBaoKha 01.08.2007 06:40:41 (permalink)
            Cũng tháng bảy...



            Tình cờ tôi đã đọc được, thì ra cách đây hai năm KL đã thở dài để viết những giòng tâm sự của chính mình, không riêng gì KL mà hầu là mọi người trong số tuổi vàng như tôi, chỉ đọc hay nhai câu "Đã không còn trẻ dại" nữa đã thấy lòng man mác buồn.

            Luôn luôn bắt đầu năm chữ thân thiết ấy! Mỗi cuộc đời cứ gắn liền với cái ngày xưa ấy như một định mệnh!!! Cái điều không ai nghĩ đến sẽ xảy ra cho chính mình, như mỗi sự việc cứ đến không ngừng, thì ra "All the world 's a stage, and all the men and women merely players. They have their exits and their entrances; And one man in his time plays many parts" - William Shakespeare đã nói chăng?.

            Cái thuở ở lớp tiểu học, tôi cũng bị các ma seour đe nẹt kinh lắm, nào là bắt làm những bài luận văn như KL đã nói, nhưng tôi lại không có may mắn như những người bạn khác, không có ông bà để cưng duy có cái hạnh phúc cơm cha áo mẹ, may mắn được sống trong ngôi nhà mà tôi vẫn luôn luôn tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời ở nơi căn nhà thân yêu mà mãi mãi tôi vẫn nhớ!

            Tôi chưa có đủ cái 50 đã trôi lại cộng thêm 10 tuổi tính thêm bonus của thời gian cách đây hai năm của KL, thời gian đã biến đổi tôi hoàn toàn xa lạ với con người của tôi, thời gian đã góp công tác tạo lại vóc dáng con người tôi nhưng bản chất con người tôi thì bất biến, nhưng có sự đền bù lại tôi đã trưởng thành hơn xưa, tôi không tiếc nuối những gì đã qua mà chỉ biết trân quý những gì mình đã có.

            Tôi không độc nhất là phải sống nơi căn nhà mà KL đã tả, tôi luôn luôn cảm thấy nơi nào cũng thế, nếu tôi tìm được hạnh phúc dù có là một góc nhỏ nhưng ít nhất là góc nhỏ của riêng tôi.

            Tôi không chờ đợi một sự việc chi cả, chỉ biết sống thật trọn vẹn và đầy ý nghĩa của cuộc đời của chính tôi, đôi khi tôi đã khóc... vì sự đau khổ của loài người!!!

            Tôi đang là mẹ của các con tôi, tôi luôn luôn tôn trọng các con của tôi và mãi mãi hãnh diện về những đứa con của mình, chỉ biết hạnh phúc khi con của mình hạnh phúc, khi các con tôi thành nhân thì thiên chức làm mẹ của tôi mới được đầy đủ hai vần "Mẹ" trong từng tiếng gọi của chính các con của tôi, cũng đủ ấm lòng và hạnh phúc thêm nữa tiếng " Bà ơi " của bé Quỳnh gọi tôi đã bao lần làm tan biến đi những cái nghịch cảnh mà mãi mãi là con người thì phải trải qua.

            Tôi không than thở như KL, không bao giờ trách Mẹ như KL dù mẹ tôi luôn luôn thương những người khác hơn tôi, tôi biết viết nhật ký năm tôi chín tuổi, biết buồn khi mẹ chẳng cưng tôi nhưng ngược lại tôi được Cha tôi cưng tôi vô cùng, tôi đã hiểu tại sao mẹ chẳng để ý đến tôi, vì trong mắt mẹ lúc bấy giờ luôn luôn nghĩ tôi "quá thông minh" cái quá mà mẹ nghĩ, tôi luôn luôn được mẹ chiếu cố bằng những cây roi của mẹ đôi khi vô cớ, lắm lúc vì sự trung thực thêm vào cái ngang ngược chống đối của tôi.

            Giờ nầy trời Houston đang mưa, trận mưa thật to đang rì rào rơi xuống mái nhà, trước cái monitor tay tôi gõ đều trên phím gõ nhìn ra khung cửa sổ trời đang đổ mưa khu Chelsea êm đềm như hoà mình với cơn mưa buổi sáng, hương vị cafe và tiếng mưa rơi thật thú vị vô cùng.

            Bàn tay năm ngón tôi đã đưa lên hơn sáu lần rồi lặng lẽ thở dài bỏ xuống, tôi đã không thèm mong Tết, chẳng mong Noel mà cứ thi nhau đến, không bao giấy đỏ chẳng quà Noel như của thuở nào! Như kim đồng không bao giờ quay ngược thời gian, thì chính mình là người đi bỏ bao giấy đỏ lại gói quà Noel đây này!

            Tôi không đi dưới hàng thông như KL nhưng tôi lang thang trong trí nhớ để tìm những thoáng hương xưa mà mĩm cười hạnh phúc với chính mình.

            Như tôi về lại Sài Gòn được ngồi trong tiệm kem Gió Bấc với người bạn mà tôi thương và quý, hưởng từng muỗng kem hoài niệm như hưởng được cái hạnh phúc được gặp lại bạn tôi tưởng chừng không bao giờ tìm thấy nhau, mà thời niên thiếu chúng tôi đã thân nhau khi tìm được nhau, khi gặp được nhau chúng tôi càng quý nhau hơn.

            Mưa đã tạnh mà bầu trời vẫn âm u, vẫn còn vài tiếng gầm ngừ của trời chẳng muốn nắng, cũng tốt cho những cây quít của tôi sẽ được xanh tươi cũng như chủ của nó cũng cần có mưa để tìm sự êm đềm hạnh phúc nơi góc nhỏ chứ!

            #6
              linh hương 01.08.2007 13:35:34 (permalink)
              Tình bạn ADN
              Tôi muốn chúng ta kết bạn cùng nhau
              Mãi mãi không bao giở phai nhạt
              Dù mùa đông có sấm sét
              Dù mùa hạ có mưa rơi
              Dù trời đất có ngả nghiêng
              Thì chúng ta mãi không lìa xa
               Để có một ngưởi bạn đã khó rồi nhưng để có một ngươi bạn hiểu mình thì càng khó hơn.
               Thế nào là bạn? 1 tâm hồn trong 2 thể xác? Tôi cùng bạn,bạn cùng tôi những chặng đường sẽ trơ nên ngắn lại khi chúng ta ở bên nhau.  Đối với tôi sự thật trong tình bạn chẳng khác gì một cuộc hôn nhân vĩnh cửu. Khi bạn bè không còn trung thực với nhau nữa thì thế giới như mất đi ánh sáng. Bạn là người đến với mình khi mọi người bỏ đi, giữa bạn im lặng mới là nói chuyện. Điều then chốt chính là việc không cần thiết phải nói chứ không phải là sự nói ra.
               Trong bạn tôi thấymootj nửa của bản thân tôi.Không ai toàn diện được, bạn là phần mà mình còn thiếu. Tình bạn đòi hỏi sự thông cảm sâu xa, hiểu nhau và san sẻ nỗi lòng với nhau, san sẻ 1/2 nỗi buồn niềm vui cùng bạn nếu không tình bạn sẽ không nảy sinh hoặc không tồn tại.
               "Tình bạn của chúng ta sẽ không suy giảm bởi khoảng cách và thời gian, bởi tù đày và chiến tranh, bởi đau khổ hoặc im lặng. Chính trong những hoàn cảnh đó tình bạn càng trở nên sâu sắc hơn".
              #7
                LamBaoKha 04.08.2007 08:32:15 (permalink)
                Trước khi trả lời cho bạn, tôi cũng muốn biết về bài thơ trên của bạn có những chữ mà bạn đã viết tắt, nếu có thể thì bạn cho tôi biết nhé! Không thì cũng không sao cả. Vì là hỏi thì hỏi thế! Chứ thật ra, tôi cũng chẳng biết làm thơ hay viết văn đâu, chỉ biết đọc thơ văn của người mà thôi. Lâu lâu, tôi bạo gan thì đi hái trộm thơ về nhà để dành mà đọc đấy chứ! Rồi xuýt xoa gật gù khen hay. Đôi khi cũng thở dài thườn thượt, rồi tự thì thầm than lấy một mình như :
                 
                - Sao người ta tài thế, còn mình thì một câu viết rồi đọc cũng chẳng suông tai chi hết!
                - Hỏi ngã thì cứ rớt đồm độp nghe mà kinh quá!
                - Dấu chấm phết, dấu phết thì không biết để ở đâu. Chao ơi, chỉ có một cái câu viết ra theo đọc muốn hụt hơi.
                 
                Bạn đã cho biết rất đúng! Để có được một ngưởi bạn đã khó rồi, nhưng để có một người bạn hiểu mình thì lại càng khó hơn. Thế nào là bạn? Một tâm hồn trong hai con người phải không? Đối với tôi không hẳn là một tâm hồn, khi bạn đã có được người bạn tri âm tri kỷ, thì đúng bấy giờ bạn sẽ hiểu lời tôi nói như thế nào?
                 
                Những điều bạn đã tâm sự với tôi đều rất là đúng, nhưng đôi khi những sự việc đã xảy trong đời sống hằng ngày chung quanh của bạn hay cho chính tôi. Đã ít nhiều gì đó, đã làm cho chúng ta ôm nỗi đau theo từng sự việc.
                 
                Nếu đã là tri âm tri kỷ với nhau, không cần phải nói hoặc kể lể vì chúng ta đã nhìn ra được nhau, có thể nói là đọc được tư tưởng của nhau, hay chỉ là cái nhìn hoặc tiếng thở dài nhè nhẹ đó!  Không nhất thiết là ta phải gặp nhau, nếu được thì quả là hạnh phúc biết bao! Hãy nắm lấy bàn tay nhau, hay nụ cười thật trìu mến cho nhau, cũng đủ cho nhau thêm sự cố gắng để người bạn thân thương của ta sẽ vượt qua bao nhiêu khổ lụy của trần gian, có phải không bạn?
                 
                Đôi bạn có là của nhau cho đến cuối đời nhau. Đó là phần thưởng lớn trong tình bạn của chúng ta đấy chứ!
                 
                "Tình bạn của chúng ta sẽ không suy giảm bởi khoảng cách và thời gian, bởi tù đày và chiến tranh, bởi đau khổ hoặc im lặng. Chính trong những hoàn cảnh đó tình bạn càng trở nên sâu sắc hơn".
                 
                Tinh bạn càng trở nên sâu sắc hơn.
                 
                #8
                  namtuocbongdem_lfo 07.08.2007 19:29:34 (permalink)
                  cuộc sống vào thời bình này thì lấy đâu ra chiến tranh có chăng nghịch quá rồi vô tù thôi nhưng sự đau khổ thì lại cần có bạn để sẻ chia nỗi buồn và đôi khi cũng cần phải im lặng để thấu hiểu nhau. còn đối với một tâm hồn thì cũng như lbk nói thì 2 thể xác ko thể cùng một tâm  hồn đôi khi 2 người bạn mặc dù hiểu nhau nhưng sở thích lại khác nhau hoặc một vài ví dụ khác.tóm lại là trong một khía cạnh nào đó thì nó là như thế.
                  #9
                    LamBaoKha 18.08.2007 20:05:57 (permalink)
                    The meeting of two personalities is like the contact of two chemical substances: if there is any reaction, both are transformed.
                     
                    Carl Jung (1875 - 1961)
                     
                     
                    #10
                      namtuocbongdem_lfo 20.08.2007 18:15:04 (permalink)
                      cho hỏi :"The meeting of two personalities is like the contact of two chemical substances: if there is any reaction, both are transformed." dịch nghĩa tiếng việt là gì với
                      #11
                        LamBaoKha 17.10.2007 23:39:24 (permalink)
                        Sự gặp gỡ của hai người bạn. Họ trở nên tri âm tri kỷ đó là sự chân tình rất thật!
                        #12
                          LamBaoKha 26.10.2007 02:10:37 (permalink)
                          Của một khoảng thời khá dài hỉ?
                          #13
                            LamBaoKha 20.12.2007 23:36:36 (permalink)
                            Bước nhè nhẹ vào nơi góc nhỏ! Tôi tìm sự bình an nhất, để lòng nhẹ như mây như cái đêm ngồi ôm bé Vy với nụ cười thật xinh, tiếng ư a của vài tháng tuổi, mà cô bé Xí cứ bô bô nào là ok ok ok, i know... Mỗi khi, nghe tiếng em khóc.
                             
                            Tôi hát vang những bài Giáng Sinh, thêm vào phần phụ họa của cô bé Xí nhảy và nào thêm câu mà nhóc chế thêm. Kể ra cũng buồn cười lắm... Bé Xí nhà tôi, nói tiếng Mỹ như két, tôi ngồi nhìn và lo vô cùng. Chỉ bằng chừ ấy! Không được dạy bảo thêm tiếng Việt... Lúc trưởng thành ra đời, mặt Anam Mít lại nghệch ra, mới khổ nhỉ!.
                             
                            Thôi rồi!!! Sắp sửa rao bán than rồi.
                             
                             
                             
                             
                            #14
                              LamBaoKha 02.01.2008 21:25:11 (permalink)
                              Happy New Year ...
                                                         And Happy New Me too...
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9