Mạc Tử
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 48 bài trong đề mục
Mạc Tử 08.09.2008 15:12:05 (permalink)
0
== Nỗi Buồn Vô Cớ ==
 
Khi niềm vui đi qua
Lúc nỗi buồn kéo đến
 
Khi thu vàng tiễn biệt
Là gió đông lạnh căm
 
Cả bóng tối mênh mông
Sau trò chơi của nắng
 
Khi người đã xa vắng
Còn ta... Nỗi cô đơn
 
Thôi thì đã không còn
Thôi thì đành quên hết
 
Thôi thì thu đã hết
Ừ thì đông phải sang
 
Như một lẽ bình thường
Ta buồn không nguyên cớ
#31
    nguoitoithuong 08.09.2008 16:07:18 (permalink)
    0
    Nguoitoithuong vô tình lạc bước vào đây thấy bài "Nỗi Buồn Vô Cớ " của huynh hay quá ..Hoạ vui đôi chút mong thi sĩ Mạc Tử miễn trách

    == Nỗi Buồn Vô Cớ ==

    Khi niềm vui đi qua
    Lúc nỗi buồn kéo đến

    Khi thu vàng tiễn biệt
    Là gió đông lạnh căm


    Ngồi chờ đông đến thăm 
    Ta nghe lòng trống vắng
    Mùa thu qua thầm lặng 
    Lén buồn vào hư không


    Cả bóng tối mênh mông
    Sau trò chơi của nắng

    Khi người đã xa vắng
    Còn ta... Nỗi cô đơn


    Và có còn gì hơn
    Khi ngày tàn đang đến
    Có gì trong ánh nến
    Chút tình thủa còn son


    Thôi thì đã không còn
    Thôi thì đành quên hết

    Thôi thì thu đã hết
    Ừ thì đông phải sang

     
    Chào tạm biệt thu vàng
    Và anh - người tình nhỏ
    Bản tình ca còn đó
    Mãi hoà lời yêu thương

    Như một lẽ bình thường
    Ta buồn không nguyên cớ
    Là khi tình thương nhớ
    Mãi mãi còn vẹn nguyên

     
    Mạc Tử - nguoitoithuong.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2008 21:04:27 bởi nguoitoithuong >
    #32
      Mạc Tử 23.09.2008 13:57:06 (permalink)
      0
      == Ghi trong nỗi nhớ ==

      Ôi   đã   xa   xôi  lắm
      Cánh đồng nhỏ hoang vu
      Lạnh câm với bốn mùa
      Chỉ  đất  trời   và  cỏ


      Rồi  em đến với gió
      Gió  ca  hát  vi  vu
      Cỏ may cũng reo đùa
      Cả cánh đồng bừng sóng

      Em về ngồi dữa cỏ
      Tóc thề cho gió bay
      Em cười cho năng lạ
      Cho ấm áp nơi này

      Em thả hương vào gió
      Gió hóa dịu dàng hơn
      Gió để vương vào cỏ
      Cỏ đem dấu trong mùa

      Rồi... cái ngày thu cuối
      Em   vội   vã   bỏ   đi
      Ở  một  nơi  xa  lắm
      Mãi mãi không trở về

      Để cho chiều cồn gió
      Để tím ngắt cơn mê
      Cho mùa buồn tàn úa
      Cỏ  ủ  hương   tóc  thề
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 05:41:34 bởi Mạc Tử >
      #33
        Mạc Tử 02.10.2008 05:53:54 (permalink)
        0
        == Trách Kẻ Chung Tình ==

        Người đã xa xôi lắm
        Còn nhớ mãi làm chi
        Tìm hoài trong mùa cũ
        Ngày xưa có trở về !

        Sao chép thơ lên lá
        Để thành buồn rụng rơi
        Sao trải buồn xuống cỏ
        Cho tím ngát chiều trời

        Tội tình chi cơn gió
        Để hiu hắt heo may
        Sao cứ hoài mãi nhớ
        Mòn mỏi chi thân này

        Người ở nơi xa đó
        Đã xay đắm bên ai
        Thuyền này neo bến nhớ
        Thôi trôi đi miệt mài
         
        Thôi rong chơi ngày tháng
        Cỏ vẫn hồn nhiên xanh
        Thôi bay theo cơn gió
        Rồi hát ca an lành
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 05:56:27 bởi Mạc Tử >
        #34
          Mạc Tử 02.10.2008 06:11:51 (permalink)
          0
          == Bài Thơ Chưa Kết ==
           
          tôi đã làm một bài thơ ( cứ tạm gọi như vậy ) đã lâu lắm rồi , nhưng đến câu kết thì.... làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn , nếu ai hứng thú làm hộ tôi câu kết.
           
          Xuân này má phấn thành giai nhân
          Se  sợi  chỉ   hồng   với   tình  quân
          Hồn  tôi  cát   bụi   về  trăm  dặm
          ?................................................?
          #35
            hungho_08 02.10.2008 08:17:58 (permalink)
            0
            == Bài Thơ Chưa Kết ==

            tôi đã làm một bài thơ ( cứ tạm gọi như vậy ) đã lâu lắm rồi , nhưng đến câu kết thì.... làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn , nếu ai hứng thú làm hộ tôi câu kết.

            Xuân này má phấn thành giai nhân
            Se  sợi  chỉ   hồng   với   tình  quân
            Hồn  tôi  cát   bụi   về  trăm  dặm
            ?................................................?


            Lẩn quất thì thầm rải biển đông...
            hungho
            (Đệ thử thêm câu kết này có ổn không huynh?)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 08:20:31 bởi hungho_08 >
            #36
              Mạc Tử 05.10.2008 16:25:26 (permalink)
              0
              Cảm ơn hungho đã làm hộ câu kết 
              để dễ hơn cho mọi người tôi xin kể ra gốc gác của bài thơ này
              bài này tôi viết cho một mối tình đơn phương , một tình yêu không nói , một kẻ si tình... mà không chung tình thì đúng hơn
              #37
                nguyễn thế duyên 05.10.2008 17:24:42 (permalink)
                0


                Xuân này má phấn thành giai nhân
                Se sợi chỉ hồng với tình quân
                Hồn tôi cát bụi về trăm dặm
                ?................................................?

                 
                Xin mạn phép kết bài thơ của bạn bằng câu
                 
                Ai hiểu lòng ta ơi thế nhân?     (có thể thay từ ơi bằng từ Hỡi)
                Thực ra từ thế nhân  rất cổ không hay lắm nhưng bạn lại dùng chữ tình quân rất cổ mất rồi nên đành phải dùng từ thế nhân cho cân xứng với câu bạn đã viết
                #38
                  Bt 08.10.2008 21:34:59 (permalink)
                  0
                  Xuân này má phấn thành giai nhân
                  Se sợi chỉ hồng với tình quân
                  Hồn tôi cát bụi về trăm dặm
                  ?................................................?

                   
                   
                  Hóa kiếp thi nhân nối nợ trần
                  mạn phép [sm=10_point.gif]
                  #39
                    Mạc Tử 16.10.2008 02:38:43 (permalink)
                    0
                    == Ta Là Ai ==
                     
                    Ta là ai ? ta cũng không biết nữa
                    Trôi dạt dữa đời trong cát bụi thời gian
                     
                    Ở chốn này có ai biết ta chăng
                    Ta có lẽ ... như gió thu vội vã !
                     
                    Khi ta qua có chút gì vương lại
                    Có lẽ là.... một chiếc lá khô rơi !
                     
                    Ta là gì mà trôi dạt dữa đời
                    Ta có lẽ... một con thuyền không bến đỗ
                     
                    Đi tìm lại những gì xưa cũ
                    Có những gì trong vạn trượng bể thời gian
                     
                    Ta như mây cứ mãi lang thang
                    Đem thân xác nhỏ vào đời cằn một giọt nước
                     
                     
                    #40
                      Mạc Tử 16.10.2008 03:15:50 (permalink)
                      0
                      == Ta Sai Rồi ==
                       
                      Ta biết rằng ta sai , ta đã sai
                      những tội lỗi không thể nào chuộc lại
                      Ai cũng bảo thời gian... rồi đi mãi
                      Những vết thương lòng sao cứ gỉ máu đau thương
                       
                      Ta muốn quay về tìm lại những ngày xưa
                      Muốn ngủ gục vùi mình trong quên lãng
                      Bao bạn bè tình thương ... tất cả !
                      Ta sợ quay về... ta đối mặt
                      Chính ta
                       
                      Ta muốn lao đi và khóc thật to
                      Như giông bão quấn trôi bao đau đớn
                      Sao nước mắt cứ vô tình chảy ngược
                      Xát muối tâm hồn xé toạc những vết thương
                       
                      Trái tim ta đã không thể đau hơn
                      Đừng nói nữa những lời nghe thương sót
                      Cũng đừng trách bởi ta không còn lựa trọn
                      Bởi lòng ta đã quá đủ những nỗi đau
                       
                      Cứ mặc ta với những nỗi u sầu
                      Lang thang bước như không nhà không cửa
                      Nhưng nhanh thôi ta sẽ về ngay sau đó
                      Đứng ngang nhiên như vẫn ngang nhiên
                       
                      Nắm tay con nhé ơi mẹ hiền
                      Dựa vào anh nhé hỡi người mà anh yêu nhất
                      Dựa vào anh nhưng xin em đừng khóc
                      Để ta biết rằng ta đáng sống biết bao nhiêu
                      #41
                        Trương Bảo Ngọc 16.10.2008 06:09:19 (permalink)
                        0



                        == Ta Là Ai ==

                        Ta là ai ? ta cũng không biết nữa
                        Trôi dạt dữa đời trong cát bụi thời gian

                        Ở chốn này có ai biết ta chăng
                        Ta có lẽ ... như gió thu vội vã !

                        Khi ta qua có chút gì vương lại
                        Có lẽ là.... một chiếc lá khô rơi !

                        Ta là gì mà trôi dạt dữa đời
                        Ta có lẽ... một con thuyền không bến đỗ

                        Đi tìm lại những gì xưa cũ
                        Có những gì trong vạn trượng bể thời gian

                        Ta như mây cứ mãi lang thang
                        Đem thân xác nhỏ vào đời cằn một giọt nước

                        Bảo Ngọc đi ngang đây thấy thơ của anh Mạc Tử buồn ghê đi, nên ghé lại họa vui tí đi anh....

                        Anh là thi sĩ

                        Anh là thi sĩ làm thơ rất buồn
                        Chạnh lòng tôi ghé đọc những dòng thơ
                        Chuyện ngược thời gian tiếng lòng dang dở
                        Anh về đâu mùa lá ngập chân cầu

                        Anh là thi sĩ làm thơ rất ngầu
                        Buồn như gió thổi tan chiều vàng nắng
                        Nghe dường như anh chuốc đời cay đắng
                        Như cơn say tẩm rượu chất men tình

                        Anh là thi sĩ dệt thơ cầu kinh
                        Đi tìm lại chiếc bóng mình ngả quỵ
                        Hình đở bóng trợt mưa tìm tri kỷ
                        Anh là thơ là ngọn nến chính mình....

                        Trương Bảo Ngọc
                        #42
                          Mạc Tử 27.10.2008 02:08:13 (permalink)
                          0
                          Cảm ơn Trương Bảo Ngọc đã tặng thơ , tôi cũng biết thơ mình buồn lắm, có trách thì có lẽ trách cái duyên thôi. Tôi không có duyên để làm thơ vui , thôi đành vậy
                           
                          Ta làm thơ mà đâu phải làm thơ
                          Rút ruột viết ra  đã thành lời
                          Ta đã như vậy, em  như vậy
                          Rút ruột viết ra... bỗng thành thơ !
                           

                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2008 02:00:47 bởi Mạc Tử >
                          #43
                            Mạc Tử 27.10.2008 02:21:05 (permalink)
                            0
                            == Tưởng Rằng Đã Quên ==

                            Trái tim này tưởng chừng, đã băng giá
                            Đã tưởng rằng sẽ không thể đau hơn

                            Đã quên rồi , những run dẩy môi hôn
                            Con sóng ấy không cồn cào nỗi nhớ

                            Hương tóc ấy bây giờ chừng .... Xa lạ
                            Dấu chân em ta ngỡ... Đã phôi phai

                            Ở nơi kia chỗ con dốc chia hai
                            Em từng bước  ta lặng theo từng bước

                            Dữa ngã rẽ đất trời như đảo ngược
                            Anh đã không quay về theo lối chúng ta đi

                            Gỡ xuống trên vai những sợi tóc thề
                            Đã bỏ xuống ở nơi ngã dẽ

                            Ta đã nghĩ trái tim này không thể
                            Vậy mà sao ta lại thấy run run

                            Vẫn dáng em và hương gió lạ lùng
                            Nơi ngã rẽ dường như ai còn đứng
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 02:35:13 bởi Mạc Tử >
                            #44
                              Trương Bảo Ngọc 27.10.2008 03:00:41 (permalink)
                              0

                              Trích đoạn: Mạc Tử

                              == Tưởng Rằng Đã Quên ==

                              Trái tim này tưởng chừng, đã băng giá
                              Đã tưởng rằng sẽ không thể đau hơn

                              Đã quên rồi , những run dẩy môi hôn
                              Con sóng ấy không cồn cào nỗi nhớ

                              Hương tóc ấy bây giờ chừng .... Xa lạ
                              Dấu chân em ta ngỡ... Đã phôi phai

                              Ở nơi kia chỗ con dốc chia hai
                              Em từng bước  ta lặng theo từng bước

                              Dữa ngã rẽ đất trời như đảo ngược
                              Anh đã không quay về theo lối chúng ta đi

                              Gỡ xuống trên vai những sợi tóc thề
                              Đã bỏ xuống ở nơi ngã dẽ

                              Ta đã nghĩ trái tim này không thể
                              Vậy mà sao ta lại thấy run run

                              Vẫn dáng em và hương gió lạ lùng
                              Nơi ngã rẽ dừng như ai còn đứng


                              Tôi cũng thử rút ruôt mình ra làm thơ xem thơ có buồn day dứt và hay như của anh không há ...

                              Không Bao Giờ Quên

                              Tôi đã biết mình không bao giờ quên
                              Lầm lũi bước đếm tiếng chân mình gõ

                              Bên khúc vắng tôi nghe thầm ngọn gió
                              Lời tự tình ai đó với người ta...

                              Người bỏ tôi sau nhiều lượt ghé qua
                              Tôi chết sống một mình đêm tĩnh mịt

                              Ruột quặng lên như làn roi quất xuống
                              Lệ chảy dài trong u tối lặng thinh

                              Tôi chết đi không phải chỉ một lần
                              Người đến rồi đi là bao lần chết

                              Trăng khép màn thưa tôi về la lết
                              Hứa với lòng cắt mạch máu tim thơ

                              Vậy mà sao bên lề nhỏ tôi chờ
                              Máu đã chảy nhuộm một dòng sông đỏ

                              Ngỡ đâu người có tình yêu sáng tỏ
                              Giũ tình tôi chia chát cuộc tình thừa...

                              Trương Bảo Ngọc
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2008 03:02:53 bởi Trương Bảo Ngọc >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 48 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9