Dấu yêu ơi!
VÍ MÀ Thân yêu tặng một người anh, một người thầy, một người bạn lớn của Minh Nguyệt nhân ngày 20-11-2007 Ví mà chẳng vướng câu thơ Chẳng lơ ngơ, chẳng dại khờ, nhớ quên Bình yên ngày tháng dịu êm Trôi như nước chảy con tim chẳng buồn Ví mà anh xấu xí luôn Thì đâu có kẻ ghen tuông ghét mình Tri âm đâu phải cuộc tình Em đâu để tiếng là mình đa đoan Anh như người lướt phím đàn Em như nốt nhạc dịu dàng lên dây Ví mà anh chẳng làm thầy, Chữ yêu, chữ nhớ, vơi đầy men thơ Tặng em biệt thự ven hồ Cánh rừng xanh lá, lững lờ nước trôi Tiếng chim trời, ánh sao rơi Miền trăng, hoa lá, hương đời, cỏ cây Làm sao quên được anh đây Vần thơ và những tháng ngày của em Ví mà đừng nhóm lửa lên Rơm đâu dễ tự cháy mềm thành tro Ví mà đừng vướng nghiệp thơ... Vũ Thị Minh Nguyệt 20-11-2007 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2007 23:10:40 bởi Huyền Băng >
EM ĐI TÌM BÌNH YÊN Em đi tìm bình yên nơi con sóng biển xa
Có gì xôn xao trong cỏ cây hoa lá
Em đi tìm bình yên khi anh thành xa lạ
Ngắm anh giận buồn, bão tố lặng lẽ qua Em đi tìm bình yên nơi gió mùa xa
Gió nói với em lời anh trầm lắng
Mây nói với em anh là ngày ngọt nắng
Là sao trời, là nhung nhớ dịu êm Trăng dịu hiền dát bạc giữa trời đêm
Thì thầm với em anh là bình yên đấy
Anh là mùa thu xôn xao đến vậy
Anh là rượu nồng, em lỡ uống rồi say… Em lặng ngồi, chợt thấy mắt mình cay
Em đi tìm bình yên trong khung trời bỏ ngỏ
Em đi tìm bình yên trong bão tố
Để cồn cào thương nhớ hướng về anh! Vũ Thị Minh Nguyệt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2007 23:12:27 bởi Huyền Băng >
NGÔN NGỮ CỦA HOA HỒNG Em gửi tặng anh một đoá hoa hồng
Chúa tể các loài hoa xen baby nhỏ bé
Bảy bông hoa chúc anh là người đàn ông mạnh mẽ
Sắc đỏ diệu kỳ cháy bỏng đam mê Đoá hoa có thể bị bỏ quên, khô héo ê chề
Nỗi buồn đàn bà đóng thành băng giá
Ngày mai trên những ngả đường xa lạ
Không có em đi cùng hãy hạnh phúc nhé anh Cảm ơn những ngày tháng ngọt lành
Là bảy bông hồng thắm đỏ
Những nhành baby nép bên anh đó
Như chưa bao giờ chia xa Đêm dần buông, xin một hạt sương sa
Để hoa tươi thêm chút nữa
Nỗi buồn dịu dàng thắp lửa
Ru giấc anh tròn đêm nay 20.11.2007
( Tranh xé dán của hoạ sỹ Lâm Chiêu Đồng) NHỚ QUÊ Ta muốn trở về cánh đồng xanh
Da diết lắm một triền sông đầy gió
Những con đường dài dẫn về ngõ nhỏ
Mái nhà tranh đầm ấm bữa cơm chiều
Để được nghe tiếng mẹ mắng yêu
Đàn em nhỏ vui đùa quên bữa tối
Cánh chim xa đang bay về vồi vội
Chốn nào tổ ấm bình yên
Ta muốn về nơi chẳng thể lãng quên
Cánh diều tuổi thơ khung trời bỡ ngỡ
Khao khát tình yêu, là ngọn gió
Bay lên đi ơi vầng trăng phiêu diêu
Bên dòng sông những mái nhà liêu xiêu
Thảm lúa xanh đến tận cùng như mẹ
Ta chạy chân trần thung thăng thời thơ bé
Hương lúa thơm, rơm ấm cả chiều
Ta lớn lên từ quê mẹ thương yêu
Đi nhiều lắm những miền xa đất lạ
Chiều nay nhìn hoàng hôn tắt dần trong kẽ lá
Muốn khóc oà, nhớ lắm một miền quê Vũ Thị Minh Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 23:07:56 bởi Minh Nguyệt >
Ta muốn về nơi ta đã lãng quên
Po moemu:
Ta muốn về nơi chẳng thể lãng quên
Trích đoạn: HBĐ
Ta muốn về nơi ta đã lãng quên
Po moemu:
Ta muốn về nơi chẳng thể lãng quên
khơ ra số, xì ba xí bờ
THÌ THẦM VỚI BIỂN ĐÊM Vũ Thị Minh Nguyệt
Em trở lại Vũng Tàu
Giữa một ngày biển động
Cuồng nộ ngàn con sóng
Giận dữ lòng biển sâu
Có phải mình xa nhau
Anh giận hờn, thương nhớ
Biển gầm gào dông tố
Dưới trăng hiền dịu êm
Thì thầm với biển đêm
Lời trái tim khao khát
Trăng rằm xuyên ánh bạc
Viết lên biển dòng tên
Thì thầm em với em
Nếu còn yêu còn nhớ
Còn phập phồng nhịp thở
Anh sẽ về bên em
Thì thầm với biển đêm
Lời trái tim đang hát
Tên anh là nốt nhạc
Dát vàng giữa biển trăng r
Vũng tàu
Rằm tháng 10 năm 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2007 20:40:44 bởi Huyền Băng >
HỎI GÌ LẠ THẾ? Vũ Thị Minh Nguyệt Trời sắp chiều rồi,
Có nhớ em không?
Trời đã vào đông
Quàng khăn anh nhé! Hỏi gì lạ thế?
Nhớ em cả ngày
Người yêu bé nhỏ
Tóc ngàn hương bay Hỏi gì lạ thế?
nắng chiều như say
Hoàng hôn cuối ngày
Hôn lên mí mắt Muốn ôm gương mặt
Muốn nắm bàn tay
Dịu dàng đắm say
Cả trơì nhung nhớ Em là ngọn gió
Ngút ngàn trời xa
Em là hơi thở
Hương xuân lụa là Em là cỏ lạ
Mướt mùa thu qua
Em là tất cả
Trong ngần lời ca Em là tất cả
Ánh trăng ngọc ngà
Em miền đất lạ
Dấu yêu của anh!
Tranh Lâm Chiêu Đồng CHỜ ĐỢI Em chờ đợi nụ hôn của anh Trong nỗi sợ hãi MƠ HỒ khi chiều về hoàng hôn vụt tắt Môi bỏng rát
và con tim khao khát Mi khép lại rồi nỗi nhớ NGỌT NGÀO lăn Vũ Thị Minh Nguyệt
NÓI VỚI MẶT TRỜI mỗi buổi sáng khi Bình Minh thức dậy
em gọi tên anh - tia nắng Mặt Trời Khi đêm về nỗi nhớ tựa sao rơi Em tung đồng xu lucky với nụ cười Hạnh phúc Nụ hôn gió gửi theo lời chúc Say giấc nồng ngủ ngon nhé, anh yêu! Vũ Thị Minh Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2007 15:37:31 bởi Minh Nguyệt >
GHEN Đã biết là em ghen
Sao anh đa tình thế
Nụ cười anh quyến rũ
Đâu dành riêng cho em Đã biết là em ghen
Sao anh tài hoa thế
Si mê bao nhiêu kẻ
Đâu mình em ngẩn ngơ Người đàn bà làm thơ
Giữa yêu ghen giằng xé
Gối bao đêm đẫm lệ
Ghen cả trong giấc mơ Người đàn bà làm thơ
Ghen như con hổ cái
Gầm gừ như man dại
Canh ánh mắt nụ cười Chỉ vì yêu anh thôi… Vũ Thị Minh Nguyệt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2007 20:29:23 bởi Huyền Băng >
NÓI VỚI ANH Giá có bờ vai anh để khóc Em mặc nhiên cho nước mắt tuôn dài Giá có anh ở bên dẫu mình oan ức Chỉ vài lời em thấy nhẹ lòng hơn Giá có anh, dẫu bao nhiêu kẻ ác Em thấy mình được bao bọc chở che Anh biết không khi nắng tắt, đêm về Xung quanh em tràn đầy bóng tối
Tiếng nấc nghẹn ngào trong câu hỏi Anh đang ở đâu trên trái đất này? - Sao không ở bên em! Vũ Thị Minh Nguyệt 10 Dec 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2007 14:45:21 bởi Minh Nguyệt >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2007 21:46:24 bởi Minh Nguyệt >
mùa Thu đi qua Thế là thu,
thu qua rồi nhỉ?
Lá vàng rơi, lặng lẽ bên thềm
Em ngơ ngác, nắng vàng bất lực
Níu lá bàng đỏ rực rơi rơi...
Mùa Đông về
nắng gió chơi vơi
Em nhớ giọng ai trầm ấm thế
Mùa nối mùa thời gian lặng lẽ
Xót xa nhìn lá úa trên cây
Nhớ mùa thu
ấm áp đâu đây
Nhớ những lần gặp nhau rất vội
Tránh ánh nhìn, cả hai bối rối
Như tuổi học trò dưới bàng xanh
Trong thơ em
có ánh nắng trong lành
Có đêm Thu, giọt mưa dịu nhẹ
Có lời tâm tình nghe thật khẽ
Hết giận hờn, lại nhớ nhiều thêm
Một mùa Thu
quá đỗi dịu êm...
Anh cứ thế bên em lặng lẽ
Dẫu vẫn biết mình không còn trẻ
Một nốt nhạc buồn thinh lặng giữa... mùa Thu!
Vũ Thị Minh Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2007 18:17:47 bởi Minh Nguyệt >
Bàng hoàng... Chiều nay em nghe tin dữ Người chụp ảnh trộm ngày xưa không còn nữa Tai nạn gia thông rình rập Cướp anh rồi Tấm ảnh trên tay, ánh mắt rạng ngời Giữ lại cho em nụ cười mười tám Em lặng đi trong chiều rụi nắng Anh đang đi về phía thinh không Hết giận hờn , hết mọi yêu thương Không ghét ghen, lọc lừa xảo trá Hết cả mùa thu trong veo đến lạ Hết nỗi buồn, hết cả niềm vui! Chưa đến lễ tang đã chật sân rồi Bạn bè đến bên anh nhiều lắm Từ nay không còn mưa còn nắng Thanh thản anh đi về cõi vình hằng Vợ goá, con thơ anh có biết chăng? Cái chết của anh sao mà nghiệt ngã Chỉ vì trên đường người ta vội vã Một thoáng, một giây cướp một cuộc đời Để bàng hoàng, nước mắt tuôn rơi Để con thơ không còn nơi nương tựa Để vợ goá trong dòng đời muôn ngả Tai nạn giao thông - quốc nạn lớn rồi Ơi lương tri của tất cả con người Ta muốn sống như bao người muốn sống Hãy chậm lại trong dòng người sôi động Để tránh tang thương, chết chóc biết bao người! 20-08-2007 Vũ Thị Minh Nguyệt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: