CHIA TAY...
Tôi bỗng giật mình ngơ ngác giữa những bạn bè mới cũ, những khỏang khắc bạn bè cùng dìu tôi đi trong cõi buồn nhiều mà vui ít. Những hiếm hoi của dòng tưởng, những người xa lạ dửng dưng, bỗng một hôm kết thân tình, gắn bó với nhau khiến lòng tôi bối rối, rồi cũng bỗng một hôm lặng lẽ xa nhau. "Chia tay" hai cái từ ấy, nhiều khi không ai muốn nhắc đến, nhưng đột nhiên một hôm nó lại hiện diện, sự hiện diện mà chẳng ai còn muốn tìm lý do nữa, nói như người đời thường nói “hết duyên thì tự tách mà có duyên thì đột ngột lại gặp"bình thường nhìn nhau, gặp nhau qua những hàng chữ, cũng chỉ thầm nhìn nhau qua những lời nói cùng nhau một câu, nhưng bỗng một hôm cái “duyên” nó tới, đột ngột thành thân tình tự lúc nào chẳng biết. Nhưng cũng có những người, ngỡ tưởng bạn thân đấy, giao du cùng nhau lâu rồi đấy, bỗng một hôm tất cả thành nhạt tuếch, có phải vì chưa nói với nhau nên dễ cảm nhận nhau không? hay vì sau này nói với nhau nhiều quá đâm ra cảm thấy nhau chẳng còn gì mà hứng thú nữa. Tôi cũng chả biết, chỉ biết đơn thuần một điều rằng, bất cứ thứ tình cảm nào, nếu cả hai cùng muốn có thì nó sẽ có, nếu cả hai- nhưng một người đột nhiên im lặng thì dần dần tất cả cũng biến mất theo như vậy. Cái gì có thực trong lòng nhau thì nó giữ được lâu, cái gì đầu môi đầu lưỡi thì nó tan nhanh lắm. Ai đấy có nói rằng “úp úp mở mở còn hấp dẫn mãi, nhưng mở hết ra thì chóng chán lắm" Có lẽ vậy!
Qủa thật là tôi khó chịu với cái cảm giác đang xâm lấn tôi lúc này chỉ thấy buồn, ngồi bất động mà buồn, cái nửa như muốn phó mặc tất cả những gì đang diễn ra, nửa lại không muốn như vậy. Muốn đối diện chính mình giãi bày bao nhiêu thì nỗi niềm càng hun thêm bấy nhiêu. Có không? tri âm mà giãi bày giữa đời này?
Viết cho Đằng ấy...
Hôm nay,
trong hai ngàn người quen mình
chỉ cần 1 người, hiểu mình
chấm hết...
xuống dòng...
sang trang...
st
Chân Trời Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 18:53:57 bởi Chân Trời Tím >