Tác giả-tác phẩm mới
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
Hoàng Trong 11.10.2007 12:45:39 (permalink)
TIỂU SỬ TÁC GIẢ

Nguyễn Anh Nông

Sinh năm 1959
Quê: Quảng Yên, Quảng Xương, Thanh Hoá
Nhập ngũ: 1980
Hiện là biên kịch phim

Các tập thơ đã in:
- Bàn tay lá cỏ (tập 1), 1993
- Bàn tay lá cỏ (tập 2), 1995
- Kỵ sỹ ngựa gỗ (thơ viết cho thiếu nhi), 1998
- Mây bay, 2000
- Những tháng năm ở rừng, 2005

Tham gia hội:
- Hội viên Hội nghệ sỹ Điện ảnh
- Hội viên Hội nhà báo
- Hội viên Hội dân tộc Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam
- Hội viên Chi hội Nhà văn Quân đội

Liên hệ:
- Email: nguyenanhnong@yahoo.com.vn, khoihoangnang@yahoo.com.vn
- Trang chủ:
http://nguyennong.vnweblogs.com/
http://kimdieuhuong.vnweblogs.com/

THƠ NGUYỄN ANH NÔNG CÓ MẶT TẠI CÁ TRANG BÁO MẠNG:
 
1- THI VIỆN:   http://annonymous.online.fr/Thivien/viewauthor.php?ID=956
2- THƠ VIỆT:  http://www.thovn.net/viewarthor.asp?athor=103
3- VĂN NGHỆ SÔNG CỬU LONG:
http://www.vannghesongcuulong.org/vietnamese/vanhoc_tacgia.asp?TGID=1078
4- E VĂN: http://www.evan.com.vn/News/phe-binh/phe-binh/2006/11/3B9AD4C5/
5- VĂN NGHỆ CHỦ NHẬT:http://www.vannghechunhat.net/modules/news/index.php?storytopic=44
 6- VŨ HỒNG: http://www.vuhong.com/tho_2/nguyenanhnong.htm
7- Tại Phong Điệp: <http://www.phongdiep.net/default.asp?action=article&ID=4104>
8- Thơ song ngữ: <http://nguyennong.vnweblogs.com/>
 9- Nguyễn Tử Vương <http://blog.360.yahoo.com/blog-MCYasys_fLPtkwmHJo6ZICTCQOciQXE-?cq=1&p=331#comments>
10-Mai Văn Phấn <http://maivanphan.com/TieusuNguyenAnhNong.asp>
11-Trần Quang Đạo <http://tranquangdao.vnweblogs.com/post/2800/38005>
12- Việt Nam Thư Quán <http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=302300&mpage=1&key=>
13-Họ Đỗ <http://72.14.253.104/search?q=cache:YF7ycgoIdm4J:hodovietnam.vn/index.php%3Foption%3Dcom_content%26task%3Dview%26id%3D354%26Itemid%3D33+%22+Nguy%E1%BB%85n+Anh+N%C3%B4ng%22&hl=vi&ct=clnk&cd=38&gl=vn>
14-Ngô Thanh Hằng <http://ngothanhhang.vnweblogs.com/post/1967/14169>
15-Việt Văn Mới<http://vietart.free.fr/index1.887.html>
16-Sưu tập.com <http://www.suutap.com/default.asp?id=313&muc=1>
17- Gooleg: <http://www.google.com.vn/search?q=%22+Nguy%E1%BB%85n+Anh+N%C3%B4ng%22&hl=vi&start=0&sa=N>
18-Viết về người lính: <http://kimdieuhuong.vnweblogs.com/post/1117/39680>
19-Tại newvietart.net:<http://www.newvietart.net/index01.1.html>
20 Vi.Wikipedia:- < http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3o_lu%E1%BA%ADn_Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Tambang >         
TRANG THƠ DỊCH:
 1-<http://nguyennong.vnweblogs.com/category/2836/10049>
TRANG PHÊ BÌNH
 1-<http://kimdieuhuong.vnweblogs.com/post/1117/39686>
2-<http://www.thivien.net/searchwriting.php>


<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 12:33:34 bởi Hoàng Trong >
#16
    Hoàng Trong 11.10.2007 21:08:26 (permalink)
     HAI BÀI THƠ CỦA NGUYỄN ANH NÔNG ĐƯỢC NGUYỄN THỊ BÍCH NGA DỊCH SANG TIẾNG ANH

    Đà giang, miền bè bạn 


    I
    Người tung hòn đá đầu tiên chặn dòng Đà Giang nay đã về nơi trời cũ
    Bức thư gửi trăm năm sau nhắn nhủ điều gì?
    Núi uy nghi
    Sông rầm rì
    Em khoả sóng gót hồng toan bước nhẹ
    Bông lau ngàn phơ phất thoáng bâng khuâng.

    II
    168 kỹ sư và công ngân Nga- Việt
    168 trái tim kỳ vĩ
    168 đôi tay trong triệu triệu đôi tay
    Góp gom tình hữu nghị
    Lấp lánh dòng Đà Giang.

    III
    I-A-Ly là đâu?
    Nghe róc rách tâm can bè bạn
    Tà Pú là đâu?
    Ai hăm hở lên miền sơn cước.
    Tiếng khúc khích trên cao ngàn thước
    Gió nôn nao mây khói bén hơi người
    Sông Đà dâng-dòng nước ngập ngừng trôi
    Nghe rậm rịch thượng nguồn tuôn thác lũ
    Lá vàng rơi chới với gió mưa sa.

    IV
    Sao chiều nay tôi gọi em: - Sông Đà!
    Mặt trời mặt trăng rủ nhau về đoàn tụ
    Lòng ngực trẻ râm ran nhịp thở
    Bóng con cò be bé nhẩn nha bay.

    NGUYỄN ANH NÔNG  
     
    Nguồn:http://annonymous.online.fr/Thivien/viewpoem.php?ID=13128

     Đà River, the friendship region 

    I
    The man who had thrown the first stone to stop Đà River went back to his old place
    What did the letter want to say to one hundred years later?
    The mountains were standing giantly
    The rivers were singing softly
    You dipped in water, your lovely feet walked tenderly
    I felt dazed in front of the white arundinaceous canes. 

    II

    168 Russian – Vietnamese engineers and workers
    168 wonderful hearts
    168 pairs of arms in millions arms
    The friendship was collected
    Made Đà River be glittering. 
    III
    Where was I-A-Ly?
    It was full of hot hearts of the friendship
    Where was Tà Pú?
    We went up to the mountain areas eagerly.
    The sounds of giggling echoed from there
    Winds were blowing, clouds and smoke were hanging about people
    Đà River raised – the current was running slowly
    From the upper river, waterfalls and whirlpools began
    Yellow leaves were falling down in the heavy rains. 
    IV
    This afternoon why I called you: “Đà River!”
    The sun united with the moon
    We breathed with our young chests
    A small white stork was flying slowly in a distance.


    DỊCH THƠ: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA    
     
     

    Đêm ở rừng nghe tiếng chim quý


     - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    Tiếng chim trong đêm
    Làm tôi giật thót
    Tiếng chim hay em
    Gọi tôi trong mơ?
    *
    - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    Rừng khuya trăng mờ
    Lũ nguồn tuôn réo
    Nằm lắng chim kêu
    Trong lòng ruột héo.
    *
    Riêng mình dư chăn
    Dư màn, dư chiếu
    Mà vẫn băn khoăn
    Đời như còn thiếu
    "Một hơi thở ấm
    Thoảng hương hoa chanh
    Một làn tóc rối
    Xõa xanh vai mình
    Một lời thủ thỉ
    Đêm dài qua nhanh"
    *
    - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    Thế là chim hót
    Thế là tôi nghe
    Thế là thao thức
    Thế là tôi nghe...
    Cao Bằng, 1989

    NGUYỄN ANH NÔNG
    Nguồn:
    http://annonymous.online.fr/Thivien/viewpoem.php?ID=13129



    Hearing “quý” bird singing songs in the night forest 

    - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    A bird’s voice in the night
    Made me startled
    A bird’s voice or your voice
    Called me in my dream?  
    *
    - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    The dim moon was on the night forest
    Whirlpools were spurting noisily
    I lay down, hearing a bird’s voice
    And my heart felt so sad.
    *
    I had more blankets
    More nets, more mats than I needed
    But I still asked myself
    It seemed I missed something
    “A warm breath
    With the smell of lemon flowers
    Some tangled hair
    Covered my shoulders
    A whispering voice
    Made my long nights go fast” 
    *
    - Queng quý giót...
    - Queng quý giót...
    *
    Then a bird sang songs
    And I heard it
    Then I couln’t sleep
    And I heard it… 

    Cao Bằng, 1989

    NGUYỄN THỊ BÍCH NGA - DỊCH
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2007 04:29:01 bởi Hoàng Trong >
    #17
      Hoàng Trong 11.10.2007 21:13:31 (permalink)
      BÀI THƠ CẢM TÁC CỦA NGUYỄN ANH NÔNG ĐƯỢC DỊCH SANG TIẾNG TRUNG, PHÁP, ANH



      CẢM TÁC
      HAI CHÀNG TỪNG LÀ ĐỊCH THỦ
      CHOẢNG NHAU CÓ LÚC MẺ ĐẦU
      BÂY GIỜ XANH HAI NẤM ĐÂT
      KHÓI HƯƠNG THI THỎANG THĂM NHAU.
                                NGUYỄN ANH NÔNG
       
       
      WRITING WITH INSPIRATION
      Two men used to be the enemies,
      Fighting each other until their heads were injured.
      Now their graves turned green with grass,
      Smoke of their joss-sticks visited each other, at times…



      Nguyễn Thị Bích Nga – chuyển ngữ sang tiếng Anh

      No title  ( TẠM DỊCH: KHÔNG ĐỀ)


      Two men were competitors
      They used to fight each other (broken head)
      Now both ones lied under the graves (dead for a long time)
      Incense smoke sometimes visits each other.

      Author: Nguyen Anh Nong
      Translated by: Linh Huong


      VIỆT DUY:

      Chuyển dịch bằng Pháp ngữ bài thơ CẢM TÁC của Nguyễn Anh Nông.


      Deux hommes étaient des adversaires
      Ils ont été habituées de se combattre
      Maintenant tous les deux se trouvent sous les tombes ( morts depuis longtemps)
      La fumée d'encens leur rend visite parfois.
                     Việt Duy
                  Newvietart.com

      CHUYỂN NGỮ BÀI THƠ CẢM TÁC SANG TIẾNG TRUNG
      ĐỖ ĐỨC NẬM- CHUYỂN NGỮ

      CẢM TÁC


      Lưỡng nam nhi phùng địch thủ
      Quá khứ  đả thương đầu
      Hiện tại  lưỡng thảo mộ
      Hương hỏa vãng lai quá (qua)

      HỌA SĨ, NHÀ THƠ LÂM CHIÊU ĐỒNG- DỊCH:

      NAM NHI PHÙNG ĐỊCH THỦ ,
      QUÁ KHỨ ĐÃ THƯƠNG ĐẦU ,
      HIỆN TIỀN SONG THẢO MỘ ,
      HƯƠNG HỎA VÃNG LAI THÂN .


      Nguồn:
      http://annonymous.online.fr/Thivien/viewpoem.php?ID=13244


      LỜI BÌNH BÀI THƠ CẢM TÁC

      CẢM TÁC


                   Thơ - Nguyễn Anh Nông


      Hai chàng từng là địch thủ
      Choảng nhau có lúc mẻ đầu
      Bây giờ xanh hai nấm đất
      Khói hương thi thoảng thăm nhau.

      Lời Bình: của  nhà thơ Trần Mạnh Hảo.

          Đọc bài thơ này, tôi cứ ngồi ngẩn ra, không thể đọc tiếp được nữa vì có bao điều từ bài thơ truyền vào làm cổ họng tôi, tim tôi ứa nghẹn xúc cảm, tràn ngập suy tư, mê man nỗi niềm sống chết phận người.  
           Tục ngữ bảo:" Đánh nhau chia gạo, mời nhau ăn cơm",tôi xin mượn tinh thần câu tục ngữ này để nói về bài thơ rất hay trên của Nguyễn Anh Nông" Đánh nhau khi sống, mời nhau khi chết". Cái chết kia chợt nhân đạo quá chừng,có một nén hương cắm mộ này mà khói cũng chia phần cho cả nấm mộ" địch thủ" kia, mà chia phần "thi thoảng" vì khói còn bẽn lẽn làm quen, làm thân.Khói còn thay người ngường ngượng ,ân hận vì lúc sống từng choảng nhau mẻ đầu."Khói hương" hay chính hình ảnh hai linh hồn kia xám hối, chìa khói sang nhau như cố ý làm một sợi lạt hư vô buộc hai nấm đất vào nhau cho bớt lạnh, bớt cô đơn? Khói hương thi thoảng thăm nhau là câu diệu bút nâng hiệu quả bài thơ lên cõi vô bờ. Về nghĩa thực,đúng là khi thắp hương ở phần mộ này thì bao nhiêu khói bay sang phần mộ kia gần hết. Thành ra thắp hương cho một người mà hương toả cả hai. Có khi hai nhà đến thắp hương cùng lúc, hoặc nhân thắp cho mộ này, tiện tay, người sống cũng thắp tràn sang mộ bên một nén cho bên kia đỡ tuổi. Nhưng nghĩa bóng của bài thơ, câu thơ đã vượt qua cây hương mà thấm vào phận người,thấm vào cả tạo hoá, vào nỗi thiện ác, ghét thương.
      Thơ chúng ta, giá mà trong lúc nhập đồng, làm được thiên chức" khói hương" kia để " Thi thoảng thăm nhau" như một an ủi, một dìu dắt, một ân sủng, một sự làm lành vĩnh cửu giữa sống và chết, giữa tuyệt vọng và hy vọng, giữa bất hạnh và hạnh phúc? Bài thơ "Cảm Tác" trên của Nguyễn Anh Nông có thể đứng đàng hoàng trong bất cứ truyển tập thơ sang trọng dù chọn khắt khe, chọn theo tiêu chuẩn "Vip" cỡ nào cũng vẫn giữ được cái hay riêng của nó mà không một bóng đa đề nào có thể che phủ.Thơ lấy chất mà đánh bạt lượng, lấy chỉ một cái hay đích thực, hay cỡ các mét( mai tre: bậc thầy) mà đánh bại 99 cái dở là vậy đó./.

      ( Trích trong bài “Mây bay đi thơ đậu lại” của Trần Mạnh Hảo in báo Văn nghệ trẻ, 6/5/2001 và báo Quân Đội nhân dân cuối tuần, 20/1/2002



       

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2007 04:32:41 bởi Hoàng Trong >
      #18
        Hoàng Trong 19.10.2007 04:50:52 (permalink)
        CHÙM THƠ 6 BÀI CỦA NGUYỄN ANH NÔNG
         
         
        NGƯỜI


        ( Trích)
        Người-
        một người
        Mà hoá muôn người
        Vũ trụ xa xanh gần gũi
        Hạt bụi mang hình bóng núi
        Hạt thóc- sự kiêu hãnh của trí lực
        Bước chân gió nhẹ mang hồn bão tố
        Tâm tình ngân rung tiếng đàn
        Khuấy không đục hoà chẳng tan
        Lung linh, huyền ảo
        Con- người- sáng tạo
        Con người có phép nhiệm mầu rất thực
        Như ánh trăng
        Như nắng trời
        Như nhài thơm
        Như sen thắm
        Như đèo cao
        Như vực thẳm
        Như anh như em
        Như giọt mực lên hương./.

        Nguyễn Anh Nông


        TÔ THỊ

        Nàng lặng lẽ bồng con đứng đợi
        Giữa bão táp mưa sa mong ngóng bóng chồng về
        Nước mắt nghìn năm hoá sông hoá suối
        Nàng hoá non ngàn tình tự với người đi./.
        Lạng Sơn, 1983

        Nguyễn Anh Nông



        NIỆM THIÊNG

        Em ơi!
        Không sự linh thiêng nào xây tổ ngoài trái tim yêu dấu
        Ngọn núi nọ có thần
        Dòng sông kia ắp đầy tâm sự
        Biển khơi thương nhớ
        Bầu trời thăm thẳm buồn vui
        Cũng thế thôi:
        Không ngoài tình yêu con người.
        2
        Khi lòng ta trống rỗng
        Mọi không gian- hình khối- đồ vật- chẳng thể lấp đầy.
        3
        Hãy- nhớ-mà- giữ lấy, nghe em!
        Niềm thiêng trời đất
        Rung rẩy trong lồng ngực ta đây./.
        14/2/2004

        Nguyễn Anh Nông



        Buổi Sáng
         
        Tiếng kèn lôi tôi khỏi giấc say
        Hai chân hai tay loay hoay trong bóng tối
        Lẩn mẩn công tắc điện cười xoà
        Đôi dép hát bài ca muôn thuở.

        Râm ran tiếng ếch vỡ giọng
        Một...hai...ba...bốn...những vì sao chưa tắt
        Chúng ngái ngủ trong lụng bụng đêm
        Những mép măng tơ còn ngậy sữa
        Toan xông pha với khói bụi đường.

        Đèn trăng quạt gió hây hẩy buồn vui
        Bình minh hấp háy môi mắt người tỉnh giấc
        Cỏ cây đẫm hương lau bàn chân không khô không ướt
        Chợt ý nghĩ loé lên như ánh nắng đầu ngày
        Ấm bừng da thịt.


        28/12/2003
         
        CHUYỂN NGỮ SANG TIẾNG ANH
         
        MORNING
         
        The sound of a trumpet woke me up
        My hands and feet didn’t know what to do in the dark
        A switch bursted out laughing
        A pair of slippers sang the everlasting songs
         
        I heard the rumbustious sound of young frogs
        One… two… three… four… the stars were still up there
        They were sleepy in the night sky
        The young with their mouths still stained by milk
        Decided to brave their difficult lives.
         
        I was half sad, half happy with lights of moon and fans of wind
        The dawn shone in my face and lips – a woken person
        The fragant grass cleaned my undry and unwet feet
        Suddenly a thought occurred as bright as the first sunlight
        Made my flesh warm.
         
         
         

        Cảm Tác Đá
         
        Nhặt hòn đá Chư Sê
        Tôi mang về Hà Nội
        Nghe trong lòng bổi hổi
        Nhịp con tim thầm thì.

        Chư Sê, 27/10/2004
         
        INSPIRATION WITH A STONE
         
        Picking a stone in Chư Sê
        I brought it back to Hà Nội
        I feel my soul sobbing
        And my heart beating softly.
         
        NGƯỜI DỊCH: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA 
         
        Chân Dung
         
        Anh-
        Két bạc kín bưng
        Bao kẻ gian nhòm ngó
        Mỗi mình vầng trăng tỏ
        Mở lối vào tâm tư.

        Anh-
        Cây đa cổ thụ
        Rúc rích bọn trẻ
        Đánh đu cành xanh cội rễ
        Toẽ bàn chân nương níu mảnh hồn làng.

        Anh-
        Gã trời đày
        Si mê mỹ nữ thoát y vũ
        Đàn đúm cùng lũ đom đóm, trăng sao
        Rồi, từ bi như cây cỏ.
         
        Anh-
        Nắng
        Gió
        Hoang toàng;
        Tích tụ
        Giếng trong
        Gương biếc.
         
        Anh-
        Nhà hiền triết
        Tháng ngày nặng nợ
        Bạn bè
        bìu ríu
        nhẩn nha đi.
         
         
         
        PORTRAIT
         
        He’s -
        The locked safe
        Which many thieves desire
        Only the bright moon
        Can open his heart door.
         
        He’s -
        The big and old banyan-tree
        Which children come to and giggle
        Winging under the green branches
        His strong roots stick to the village’s soul.
         
        He’s -
        The guy who is banished
        Falls in love with the strippers
        Hangs out with the fire-flies, the moon and the stars
        Then, he is as merciful as the grass.
        He’s -
        Sunny
        Windy
        Lavish
        Thrifty
        A clear well
        A blue mirror.
         
        He’s -
        The sage
        His life is full of debt
        Friends
        Pull and drag
        He walks carefreely.
         
         



        CHĂN VOI

        Tôi- gã chăn voi
        Trời, những chú voi khổng lồ ngang bướng
        Tôi dắt chúng đi bằng luồng tư tưởng
        Mảnh hơn sợi tóc.
        *
        Núi đồi nhấp nhổm- lũ voi thành tinh
        Đàn ngôn ngữ lắm khi bất trị
        trước nhào nặn uốn nắn của tôi.
        Chúng lừng lững bên người đẹp
        Ngàn năm bất tử?
        Vạn năm sau còn thổn thức cánh đàn ông?
        *
        Tôi
        Tóc trắng
        Răng trắng
        Tay trắng...
        Lùa lũ voi xinh tươi tắm ánh trăng vàng.
        Bây giờ
        Lũ voi xênh xang./.
        27/12/2003
        Nguyễn Anh Nông

         

        CHUYỂN NGỮ SANG TIẾNG ANH 
         
         
        KEEPING THE ELEPHANTS
         
        I was – an elephants keeper
        God, the giant elephants were very stubborn
        I controlled them with my thinking
        which was thinner than a thread of hair.

        Hills and mountains were rolling – the elephants became goblins
        Sometimes languages seemed incompetent
        before my tameness.
        The elephants  came to the beauty slowly
        who had been immortal for thousands years?
        who still made the men sob in ten thousands years?

        I was a man
        with white hair
        white teeth
        white hands…
        who drove the pretty elephants home under the yellow moonlight.
        And now
        they were walking swaggeringly. /.

        NGUYỄN THỊ BÍCH NGA 



        LẶNG LẼ TRĂNG VÀNG
        ( Tặng Nguyễn Ngọc Dậu)

        Lâu lâu mới được bữa đói
        Người ngợm cứ mập ú ra
        Ngày nào cũng xôm như hội
        Đi đâu cũng rượu cũng trà...
        *
        Chẳng bù cái ngày : Biên giới
        Xanh xao, vàng vọt- gầy nhom
        Lủi thủi xó rừng, đến tội
        Ngắm trăng, khát tiếng thì thòm...
        *
        Loanh quanh phố phường chật chội
        Người như kiến cỏ, sao trời
        Gặp lại bạn xưa, lặn lội
        Tâm tình bỗng thấy chơi vơi,
        *
        Thương bạn, gác tay lên trán
        Cứ thấy đời nó thế nào?
        Lúc khổ, tâm hồn thanh thản
        Sướng rồi, lòng cứ chênh chao.
        *
        Biết rằng: mỗi người mỗi phận
        Mà tôi vẫn thấy bâng khuâng?
        Ôm bạn, ôm luôn tiếng ngáy
        Bên hiên lặng lẽ trăng vàng./.
        Hà Nội,2/4/2004

        Nguyễn Anh Nông

        ( Những bài thơ được rút trong tập thơ Những tháng năm ở rừng của Nguyễn Anh Nông-NXB Quân đội nhân dân- xuất bản năm 2005)






        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 04:35:47 bởi Hoàng Trong >
        #19
          Hoàng Trong 19.10.2007 04:57:45 (permalink)
          CHÙM THƠ THIẾU NHI CỦA NGUYỄN ANH NÔNG


          Kỵ sỹ ngựa gỗ

          Nhong nhong nhong nhong
          Bé cưỡi ngựa hồng
          Ngựa phi nước đại
          ở trong căn phòng.
          *
          Nhong nhong nhong nhong
          Ngựa phi ra phố
          Xe cộ tránh xa
          Nhỡ què ngựa gỗ.
          *
          Ngựa phi hăng quá
          Hất bé té nhào
          Đã là kỵ sỹ
          Chẳng thèm nhè đâu.
          *
          Nhưng mà có đau
          Chỉ hơi nhăn mặt
          Trót rơi nước mắt
          Tay áo quệt mau.
          *
          Nhong nhong nhong nhong
          Ngựa phi nước kiệu
          Miệng cười như mếu
          Bé thành diễn viên./.

          Con là...

          Con là tình yêu
          Của mẹ và cha
          Con là bông hoa
          Của trời và đất
          Con là gió mát
          Của đêm oi nồng
          Con là dòng sông
          Của ngày nắng lửa...
          *
          Con là nỗi nhớ
          Của cha bây giờ
          Chao ơi, nhớ lắm
          Những ngày xa con.
          *
          Mẹ con héo hon
          Cũng vì con đấy
          Con ơi, có thấy
          Mẹ luôn mỉm cười
          Bởi vì mẹ nghĩ
          Có con trên đời.
          *
          Con là ngọn sóng
          Biển xanh yêu thương
          Con là ngọn sóng
          Mơn man hàng dương
          Sóng ngân lời mẹ
          Sóng ru ơi... à...
          Sóng tung trắng xoá
          Vẫy chào buồm xa
          Lăn tăn sóng biếc
          Trên vầng trán cha...

          Cao Bằng, 1986

          Lời cây xà cừ

          Khi cây tôi còn non
          Nhẹ tay thôi, bạn ơi!
          Lúc nào tôi cao lớn
          Cho bạn đấm liên hồi.
          *
          Ngày đông rét tái tê
          Sân trường bay lá đỏ
          Tôi hoá mảng tường che
          Chắn đi bao luồng gió.
          *
          Ngày hè oi ả nắng
          Tôi làm chiếc ô xanh
          Bạn bè ai tránh nắng
          Xin mời đến đây nhanh.
          *
          Khi tôi trở về già
          Lắng trong mình giông gió
          Những yêu thương, đau khổ
          Nổi chìm bao sóng vân./.

          Tâm sự của cái tẩy

          Sách vở nào rây mực
          Hay chữ xấu chữ thừa
          Tôi bào trơn, đánh bóng
          Lại hình hài như xưa.
          *
          Đừng kiện tôi, anh giấy
          Tôi chẳng hề tội chi
          Mà đang giúp anh đấy
          Kẻo  anh mang iếng “ hề”..
          *
          Có kiện, thì hãy kiện
          Cậu học trò của anh!
          Nhưng mà thôi, sao nỡ
          Họ đâu đã trưởng thành...

          Hoa bèo

          Rễ đen, thân trắng, lá xanh
          Hoa như ngọn lửa- dập dềnh nổi trôi
          Loay hoay trong cái gương trời
          Ai đi qua cũng ngắm, soi, liếc, dòm
          Ao sâu sung rụng bì bòm
          Có anh bói cá lom dom cọc rào
          Bè hoa nhấp nháy nghiêng chao
          Như là đêm xuống ngàn sao sáng ngời
          Bờ ao sao tạnh lâu rồi
          Mà cô ếch cốm vẫn ngồi đếm hoa./.

          Chú ngỗng tơ

          Ngỗng tơ đi học muộn
          Vẫn đủng đỉnh như không
          “ Chẳng học, ta cũng thuộc
          Có chi mà bận lòng”
          *
          Ngỗng bước tới cửa lớp
          Bạn bè vào học rồi
          Ngỗng, lẻn, ngồi bàn dưới
          Tiện học lại tiện chơi.
          *
          Cô giáo gà biết thế
          Nhìn ngỗng con, mỉm cười;
          - Mời em ngỗng, tại chỗ
          Đọc bài cũ, thử coi?
          *
          Ngỗng, nghe cô giáo gọi
          Mà chân chồn, mắt hoa:
          “-Thưa...cô- ngỗng líu ríu
          Bài học cũ hôm qua
          Em thuộc như cháo chảy
          Sáng nay quên, để nhà...”

          (*) Nguồn: 6 bài thơ này được rút trong tập thơ Kỵ sỹ ngựa gỗ -  thơ thiếu nhi của Nguyễn Anh Nông, xuất bản năm 1998




          <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2007 05:00:09 bởi Hoàng Trong >
          #20
            Hoàng Trong 20.10.2007 09:14:05 (permalink)
             
            ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY

            HOA CỎ TÍA

            Cỏ tía như là hoa tím pha
            Bâng khuâng hoa đơị bướm ong qua
            Bướm ong mê mải phương trời lạ
            Hoa tím mơn man mặt đá già
            Nguyễn Anh Nông


            LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ Y PHƯƠNG
            Là người miền núi, ai cũng biết loài cỏ mọc tùm lum trên các triền núi đá vôi? cái màu tía không lẫn với sắc lá, sắc cỏ - cái màu tía bền bỉ ấy có tự bao giờ?
            Nếu không được đọc bài thơ HOA CỎ TÍA của Nguyễn Anh Nông - chắc là tôi không mảy may nhớ tới cái loài cỏ mà một thơì gần gũi, thân quen và trìu mến của tuổi thơ tôi. Chính nó mang cái tên" Chắp - Pi- Đeng": Người Tày đã gọi như vậy. Nó bình thường như nhiều loài thảo mộc khác.
            Chắp- Pi- Đeng thực ra nó là loài cỏ-loài cỏ không trực tiếp hút mầu từ đất- nó cứ bám vào rêu phong cổ kính, tự tình với rêu phong phủ dày trên các mỏm đá tai mèo sắc nhọn. Năm tháng cứ thế mà sinh con, đẻ cái. Cứ thế mà yêu nhau vững bền. Bởi nó là loài cỏ nhưng được trời phú cho sắc màu của hoa.
            " Cỏ tía như là hoa tím pha…"
            Lần đầu tiên ánh mắt gặp nó là CỎ TÍA, nhưng nhờ nhạy cảm nghệ thuật, từ màu tía đã chuyển sang màu" Tím pha"- nó bớt cái phần chói gắt, khắc khổ- Thêm phần trẻ trung, nền nã, giờ chỉ còn cái màu " hoa tím pha" thanh thoát, lịch sự.
            " Bâng khuâng hoa đợi bướm ong qua"
            Đích thị" HOA CỎ TÍA" không còn là hoa nữa- không còn cái bản ngã thiên tạo. Hoa đã ý thức được cái đẹp thuần khiết vốn có. Hoa chính là người. Người con gái miền núi đang độ thì mơn mởn. Thân thể của nàng đang lan toả cái mùi hương đến là ngọt ngào, đến là dễ chịu. Tặng vật của thiên nhiên chỉ dành cho con người- Thứ tặng vật vô cùng quý báu và chỉ vào cái thơì ấy, cái lúc ấy- cái phút giây thiêng liêng âm dương gặp gỡ để bàn giao cái kỳ công để tạo ra một thứ vũ trụ mới ra đời. Bởi vậy không bâng khuâng sao được, không nôn nao, bồn chồn sao được? Nó giống như cái kíp mìn, chỉ cần chạm khẽ là nổ tung lên cho hả; ấy vậy mà:
            " Bướm ong mê mải phương trời lạ" thì đáng trách quá! Cái thứ bướm ong vô tâm, vô tính- cái thứ bướm ong có mắt như mù, có tai như điếc, có cái mũi bị" viêm xoang" mãn tính. Em- hoa- cỏ- tía đây- Ngay dưới đôi cánh mỏng của các chàng đây- chẳng lẽ em còn phải cất tiếng chaò mời? Chẳng lẽ em táo tợn bước qua khuôn phép, cái khuôn phép bền chặt, muốn mà không nói được, thích mà không được làm- cái khuôn phép không hình thù, không màu sắc, cứ thế trơ ra giữa trời cao đất dày, mãi mãi không hoen rỉ, không hao mòn, không nhàu nát. Biết vậy nên: " Hoa tím mơn man mặt đá già". Bài thơ đóng lại bằng niềm hạnh phúc giả tạo. Niềm hạnh phúc đích thực thì đã tuột khỏi tầm tay, đau xót cho mình biết bao nhiêu- ý tưởng nhân văn bật lên từ đấy- niềm an ủi lớn lao chính là sự đền bù của" Mặt đá già"- cái " Mặt đá già "mơn man hay" hoa tím" mơn man đều được cả- cái sự mơn man cần thiết cứ xảy ra thường nhật. Sự "mơn man" chứa đựng cái nghĩa chuẩn lấp cái tình- cái lý vượt trội cái cảm. Nguồn năng lượng trực tiếp đưa đến không truyền qua các công đoạn thông thường.
            Hiện tượng hoa cỏ tía vượt mãi lên khuôn phép truyền đời, kiếp kiếp?
            Bài thơ chỉ có bốn câu, các "nhân vật đưa lên sàn diễn" chỉ có" Hoa cỏ tía" và "Mặt đá già" thoảng có tiếng vù vù những đôi cánh mỏng của ong bướm, xa vời, mờ nhạt, vô định.
            Cỏ tía như là hoa tím pha
            Bâng khuâng hoa đợi bướm ong qua
            Bướm ong mê mải phương trời lạ
            Hoa tím mơn man mặt đá già.
            HOA CỎ TÍA là một bài thơ hay của Nguyễn Anh Nông- một tác giả trẻ, là cây bút mặc áo lính với lực viết đang độ sung sức và hứa hẹn nhiều triển vọng./.

            Y Phương
            Hội nhà văn Việt Nam
            Trụ sở: 9 - Nguyễn Đình Chiểu
            (ĐT: 091.3280777)

             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 04:25:37 bởi Hoàng Trong >
            #21
              Hoàng Trong 21.10.2007 21:16:59 (permalink)
               

              MỪNG HAI CHÁU VÀO NHÀ MỚI


                                           (Tặng Điềm và Thu)


              Chú, nghiêng mình, kính nể
              Trước cái nóc cao hơn cái nóc
              Cái tư duy khác ý nghĩ thông thường.

              Người ta nhìn nhau qua nhãn mác
              Nội dung hay hình thức cái nào hơn?
              Ít nhất, tư chất người được khẳng định.

              Gió mưa thôi bớt sụt sùi
              Trong lòng người vợ trẻ
              Lời ong tiếng ve bay biến đi đâu?

              Mừng ngôi nhà mới
              Sớm hôm ăm ắp tiếng cười
              Tư duy đừng bao giờ mất điện.
                                                                

                                                                      2007

              CHUYỂN NGỮ SANG TIẾNG ANH
               

              A POEM FOR MY NIECE'S AND MY NEPHEW'S NEW HOUSE
               
               
              (to Diem & Thu)
               
              I bend down respectfully
              In front of a roof which is higher than a roof
              The mind is different from a normal thought.
               
              People look at you by the mark
              Inside and outside, which is better?
              But at least you can affirm your characters.
               
              Winds and rains will stop
              In the heart of a young wife
              Where has the gossip gone?
               
              Congratulations to your new house
              In which is full of laughters all the time
              The mind is never black out.
                                                                

                                                                          2007

              Người dịch: Nguyễn Thị Bích Nga


              TẢN MẠN VỀ NHÀ THƠ TRẦN DẦN


              Người không khóc cho nỗi đau của mình
              Mà “Khóc cho chân trời không có người bay”(*)
              Và “Khóc cho người bay không có chân trời”(*)

              Người đi tìm Mùa Sạch (*)
              Mặt đất có sạch đâu?
              Bầu trời có sạch đâu?
              Mà nảy nở, sum suê mùa tinh khiết?

              Người- sinh- ra- lấy- thơ- làm- gậy- chống
              Đi suốt cuộc đời biến động
              Bây giờ chiếc gậy nhân chứng
              Gõ vào thời gian
              Gõ vào sự bạc nhược, ẩm mốc
              Rồi, nó cười bao dung.                               

                                                             
              17/11/2007

              (*) ý thơ Trần Dần



              CHUYỂN NGỮ SANG TIẾNG ANH

              SOME THINGS ABOUT THE POET TRAN DAN

              He's the man who doesn't cry for his own suffering
              But "cries for the horizon where there are no flying men" (*)
              And "cries for flying men who don't have the horizon" (*)
               
              He's the man who looks for the Clean Season
              Isn't the earth clean?
              Isn't the sky clean?
              But how can the Pure Season be born?
               
              He's the man who makes his poems a cane
              Walking along with his whole changing life
              And now a cane is the witness
              Knocks into the time
              Knocks into the feebleness, the damp, the mould
              Then it smiles mercifully.                                

                                                                

              (*) poems of Tran Dan
               
              17/11/2007
              Người dịch: Nguyễn Thị Bích Nga
              [font=.vntime] 





              CÁI MIỆNG- CHIẾC LOA

              Cái miệng-Chiếc loa
              cửa khẩu
              xuất và nhập
              hàng đàn ngôn ngữ xấu đẹp
              lũ lượt đi- về
              qua tai mình và tai người khác
              khiến trái tim ai đó rung lên
              Âm thanh phát ra
              từ chiếc loa
              có kẻ chết ngất
              Có người hân hoan như bắt được vàng.

              Đêm nay, hai chiếc loa úp vào nhau
              Âm thanh phát ra không rõ tiếng
              Biết đâu chín tháng mười ngày sau
              Tại chiếc giường này bật lên tiếng khóc?

              Có chiếc loa phát ra hương hoa, ánh sáng
              Có chiếc loa tỏa mùi thum thủm, u ám khói độc
              Có chiếc loa kéo con người lại với nhau
              Có chiếc loa phá đám, xui khiến con người thù địch, chém giết đồng loại
              Có chiếc loa gieo trồng hạnh phúc
              Từ đống tro tàn

              Có người vô tình đi qua cửa hàng loa
              Giật mình, không dám nhìn
              Cun cút đi
              không quay đầu lại...

                                                                       17/11/2007


              NGẪU NHIÊN VÀ TẤT NHIÊN                          

                                                       (Tặng nhà thơ Đỗ Trọng Khơi)

              Anh có cuộc bứt phá ngoạn mục
              Cuộc đại nhảy vọt, bất ngờ:
              Sự lộn nhào chiếc xe bốn bánh- hất – anh - văng- sang nỗi đau tứa máu
              ít nhất anh cũng cao – xa - hơn mình mấy xăng - t i - mét
              Bởi tác động của lực quán tính trước vật cản- chiếc hố- cái bẫy cát vô tình.
              Cái bẫy cát vô tâm vô tính?

              Cảm ơn sự xui khiến của cảm tính hay thăng hoa của ngẫu nhiên
              Cảm ơn bạn bè và tiền nhân (*)
              Cảm ơn mảnh đất bằng mà không bằng mà lại công bằng
              Giống như sự vẫy cánh của loài chim
              Ta cần một làn gió
              Ta cần làn hương hoa
              Ta cần một chỗ vịn
              Để nhấc mình lên.

                                                                           
              17/11/2007

              (*) Nhà thơ Đỗ Trọng Khơi cùng bạn bè đi viếng người Cộng sản Nguyễn Đức Cảnh, anh bị tai nạn ngày 15/11/2007
               
              Nguồn: http://tranquangdao.vnweblogs.com/post/6517/38005/tin-tuc-festival-tho/festival-tho-2007.html
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2007 19:09:21 bởi Hoàng Trong >
              #22
                Hoàng Trong 21.10.2007 21:19:20 (permalink)
                 Giọt nước
                 
                    Nguyễn Anh Nông


                (Kính tặng thầy giáo Quản Phượng)

                Mây bay, ừ nhỉ? mây bay!
                Khát khao tôi ngửa bàn tay hứng trời.
                Mưa rơi
                Từng giọt mưa rơi
                Bàn tay tôi đậu mảnh trời xinh xinh.
                Ngắm nhìn giọt nước lung linh
                Mà sao thấy cả bóng hinh nước non
                - Ô hay, giọt nước con con
                Mà như tích tụ ngọn nguồn gió mưa.

                1988
                (Trích tập thơ Bàn tay lá cỏ, tập 1, 1993)
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 04:22:47 bởi Hoàng Trong >
                #23
                  Hoàng Trong 15.11.2007 15:26:22 (permalink)
                  EM VÀ HOA (*)

                  Em - bông hoa nhỏ xinh tươi
                  Một thời chang chói
                  Một thời kiêu sa.
                  *
                  Ước gì em mãi mãi hoa
                  Và hoa kia mãi mãi là hoa khôi.
                  *
                  Gió mưa sao cứ dập vùi
                  Nỗi hoa tàn tạ- nỗi tôi nát nhàu.
                  *
                  Chiều, em đứng đợi bên cầu
                  Sắc hoa đã nhuốm một màu tương tư.
                   
                   Nguyễn Anh Nông
                  (*) Rút trong tập thơ Bàn Tay Lá Cỏ, tập 1, xuất bản năm 1993
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 04:23:49 bởi Hoàng Trong >
                  #24
                    Hoàng Trong 22.11.2007 04:39:57 (permalink)
                     NGUYỄN ANH NÔNG
                     
                     Hai ông già
                    (Chuyện giữa Bác ruột và Bố tôi)

                    Hai ông già tóc bạc
                    Ông anh bảo ông em:
                    - Đêm nay, chỉ một đêm
                    Chú ngủ với tôi nhé?

                    Ông em không hiểu ý
                    - Ấy, ấy - em phải về!
                    Nồi cám, chưa kịp nấu
                    Với lại, còn thằng cháu
                    Nó rất hay quấn ông...

                    nửa đêm, người anh mất
                    Sáng ra, thật bàng hoàng
                    Người em thấy ân hận
                    Cây gậy trúc run run
                    Khóc, không còn giọt lệ...


                    17-1-2005

                    CHUYỂN SANG TIẾNG ANH

                    Two Old Men
                    (the story of my Uncle and my Father)

                    Two old men with white hair,
                    The older told the younger:
                    "Tonight, just one night,
                    You sleep with me, right?"

                    The younger didn't understand
                    "Hey, no, I must come home!
                    And cook bran for the pigs!
                    Besides, my little grandson
                    He needs to sleep with me!"

                    After midnight, the older died.
                    Next day, the younger felt stunned,
                    And he was so regretful.
                    A bamboo cane in his hand was trembling.
                    He cried until there were no more tears.

                    17-1-2005

                    NGƯỜI DỊCH: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 04:42:12 bởi Hoàng Trong >
                    #25
                      Hoàng Trong 25.11.2007 19:14:38 (permalink)
                       
                       
                      Chiếc tàu chiến Pháp từ đáy sông Đà
                       
                      Người ta vừa moi từ đáy sông Đà lên chiếc tàu chiến Pháp
                      Nó- chiếc tàu- bị lính Cụ Hồ bắn chìm năm năm mốt (1951)
                      Con tàu rưng rưng cảm ơn những người thợ nạo vét đường sông
                      Nửa thế kỷ...lần đầu tiên nó được thấy trời xanh và gió mát
                      xúm quanh thân tàu: Những cựu chiến binh, những tân binh và những người thợ
                      Mỗi người nhìn nhận con tàu với tâm trạng khác nhau.

                      Sáng xuân 2000
                      Người ta gom số hài cốt về một nơi nào đó
                      Vương mấy mẫu xương  lem bem, nham nhở
                      Vương mấy ê cu gỉ ghét sàn tàu
                      Vương lũ quạ chiều ngơ ngẩn, lao xao

                      Chiếc cần cẩu khổng lồ- nhấc bổng con tàu kếch xù
                      Chiếc ô tô cà tàng tha con đường tang thượng
                      Bãi cỏ xanh non đón con tàu tội lỗi với lòng nhân ái, bao dung.

                      Chiếc tàu như gã chiến binh mình đầy thương tích
                      Nó vừa nằm vừa ngắm trời xanh vừa ngẫm nghĩ
                      &&&&&&
                      CHUYỂN NGỮ SANG TIẾNG ANH
                       
                      A French war-ship at the bottom of Đà river
                       
                      A French war-ship was discovered at the bottom of Đà river
                      It was fired and sunk by Uncle Ho's soldiers in 1951
                      Feeling grieved, it thanked the workers for dredging the river
                      Half of a century… and then it saw the blue sky for the first time
                      It was surrounded by the veterans, the new recruits, the workers…
                      Each of them looked at the war-ship with different mood.
                       
                      In the spring morning of 2000
                      They collected the remains and brought them to somewhere,
                      scattering some rough bones on the floor,
                      scattering some rusted screws here and there,
                      scattering some silly ravens everywhere.
                       
                      The giant crane – lifted the huge war-ship
                      like an old car carried a miserable road.
                      Then the green grass field greeted the guilty ship with its generosity.
                       
                      The ship looked like a warrior with lots of wounds
                      It was lying on the grass, seeing the blue sky, and thinking…
                       
                      NGƯỜI DỊCH: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA
                      #26
                        Hoàng Trong 19.02.2008 18:49:50 (permalink)
                         
                        LINH CẢM
                                            THƠ NGUYỄN ANH NÔNG
                         
                        I
                        Con nai trắng lồng lộn trong ngực anh
                        Em hẹn sao em chưa tới?

                        II
                        Con dế mèn kêu trong tai anh
                        Em hẹn sao em chưa tới?

                        III
                        Hương cỏ mật thơm trong mũi anh
                        Em hẹn sao em chưa tới?

                        IV
                        ánh trăng rơi mờ mắt anh
                        Em hẹn sao em chưa tới?

                        V
                        Dòng điện chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu
                        Linh cảm em tới?

                        VI
                        Nhoi nhói trong xương thịt anh
                        Hau háu đàn kiến đói.






                        DỊCH SANG ANH NGỮ

                        THE PRESENTIMENT


                        I
                        A white deer is struggling in my chest
                        You dated me why you don't come?


                        II
                        A house-criket is singing in my ears
                        You dated me why you haven't come yet?


                        III
                        The smell of honey grass is inside my nose
                        You dated me why now you don't come?


                        IV
                        The moonlight is shining down and makes my eyes blurred
                        You dated me why you haven't come yet?


                        V
                        An electricity current runs from my feet up to my head
                        I have the presentiment you will come?

                        VI
                        Then there's a herd of hungry ants
                        Makes my bones and my flesh feel stung

                        Translated by ( dịch bởI) Nguyen Thi Bich Nga
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 18:51:15 bởi Hoàng Trong >
                        #27
                          hoangtrong 17.04.2008 01:56:48 (permalink)
                           
                          “Aquilaria” core from “Months And Years In The Forest” written by Nguyen Anh Nong
                                                              Nguyen Hung Hai

                             Nguyen Anh Nong was born in Thanh Hoa – the land of the heros. Growing up in the Army, he had 5 poems books were published, he was a poet who was-and-is interested in the armed force.  Reading Nguyen Anh Nong new poem book “Months And Years In The Forest” (which was published by The Publishing House Of The Army Of People, 2005) I regconize the wonderful characters of a soldier. During those heroic days, he “With my comrades, I had been a sharp sword/ With my comrades, I had been a shield at the border landmark/ … I had eaten in the sun, slept in the fog”. The soldiers had so many difficulties in the battle fields that sometimes when we think back, we still startle and don’t believe we can survive. But then he felt more hurt when he came back home and realized “My beloved people in the past were so indifferent that they turned into strangers/ The day I went down town – I felt dazed, bewildered…” He felt happy because the life changed, but he also scared because people’ souls changed too. It might be the reason why the soldier’s wounds never healed after the war. The sentence cut people’ souls like a knife, let us know the beauty of the characters of Nguyen Anh Nong, a soldier of Uncle Ho. There were 55 poems in the book, most of them wrote about Nguyen Anh Nong’s memories as a reminder to his comradeship, his country, his people, wrote about the countryside where he used to live, to pass by in his countless operations. In the book, we meet months and years in the forest, the happiness, the sorrow and even the awakening. Like many other soldiers, far away from home for a very long time, Nguyen Anh Nong always thought about: “There was a flood in my hometown/ My parents were very old/ My wife and my children were expecting me/ But I was still very far from them”. In that situation, though he was experienced, he was rich of skill and spirit, he always felt dazed when “there was no you beside me”. It seemed the lacking of his wife made “the earth and the sky warped as a dry pancake?” “Without you this afternoon, Cao Bang land was uneven”, like many other soldiers, Nguyen Anh Nong: “Wishing I could look at you smiling, crying/ … Wishing my hair could blend into your hair”. It sounded so hurt and so sad before the separation, before the wish of simple but holy happiness of human-beings.  In the forest, just only the singing sound of bird could make us flurried: “A bird’s voice or your voice/ Called me in my dream?” (Hear “Quý” Bird Singing Songs In The Night Forest). We sympathize this sorrow with Nguyen Anh Nong to believe and love this life more, to understand the soldiers more, though we can’t share anything with them: “Then a bird sang songs/ And I heard it/ Then I couln’t sleep/ And I heard it…” Months and years in the forest, along with missing his lover, missing his family and hometown, missing his beloved people, Nguyen Anh Nong still had different misses in “All of people in three places love him/ All of people in four places don’t want him to go” (A Boat). I admire Nguyen Anh Nong for his holy sadness, for his noble hurt.  I’ve read many times the poem “The Autumn World” and I can see the lofty love for people inside him, though it was very sad. He wrote these sentences to share the hurt with his sister “Husband Died” made our eyes wet: “She had a husband and children suddenly her hands were empty/ Her life was bitter – her fate of love was unlucky/ From the early morning until late at night, she was alone…” Because her life was uncompleted, Nguyen Anh Nong’s sister had to borrow the sentence “A di da Buddha” to calm herself down, then Nguyen Anh Nong gave us some awakening: “That was it – that was belief/ But people world, Buddha world, which world for me to believe?/ The sky world and the earth world were pure/ I bowed my head, praying for the thousands of autumns world”. In “In Front Of Yellow Leaves” – the poem also wrote about a couple of his friends – they also lost a husband and a wife, they came to each other rather late, and Nguyen Anh Nong honored people’s characters with the beauty of personality: “In front of the pictures, she raised the lamp/ He held the joss-sticks and lit them/ They thought of people who never came back/ They kept silent, their shadows were side by side”.   Reading this poem, I feel touched. I really believe in the sentences, the poems which were full of Nguyen Anh Nong’s spirit of compassion. I’m impressed by the poems: “A Sweep In The Afternoon”, “A Memorial Song By The River”, “With Friends”, “A Man Who Whittles Down A Bit Of Wood Into A Plough…”, “Like A Mountain, He Sits”…  
                           
                          Along with his deep miss, his gratefulness, his holy love for people, Nguyen Anh Nong’s poems whispered as the words of confidence. The voice of poem was honest, sentimental, had been trending upwards to the current events, giving you and me many connecting ideas. First is the “unpeaceful” months and years in the forest, though nothing had happened, we still see the thinkings: “Two men used to be the enemies/ Fighting each other until their heads were injured/ Now their graves turned green with grass/ Smoke of their joss-sticks visited each other, at times…”. (Writing With Inspiration) Along with the characters of “Uncle Ho’s Soldiers”, it seemed Nguyen Anh Nong’s poems were sparkling with the saving. In his poems, there were many sharings, many sympathies, many awakenings of principles and personalities. It seemed Nguyen Anh Nong always wrote about the beauty. If he had to write about the bad, his voice was still warm to suggest and alert: “When my soul is empty/ It can’t be filled up by every space-shape-thing/ So honey, try to remember and keep it!/ The holy confidence of the earth and the heaven/ Is trembling inside our chests”. (The Holy Pray) Maybe “Months And Years In The Forest” was not only Nguyen Anh Nong’s memory but also his experience. The clearest experience was displayed in the poem “A Man Who Whittles Down A Bit Of Wood Into A Plough And A Toothpick”. For example: “He tries to make the rolling, bumpy life be bright, shining and smooth/ He tries to plate the deep black world with nickel/ He burns the time with his detailed work: an ant pulls some food, a sandcrab collects some sand, a peacock dances in the wild place?/ This afternoon, after so much hurt and so much restless/ A toothpick tilts its head, looks at me and smiles/ It’s just been freed by my friend”. Coming back to a person who was full of compassion and responsibility, Nguyen Anh Nong, as well as us, was still a man with his responsibility, and his sentences made us shed tears: “And I – just go farther and farther/ For the whole month and the whole year/ Then I come back from the strange moon/ How many Mid-autumn Festivals are there per year?” (My Home)  In the endless “sacrifice” of a soldier, Nguyen Anh Nong’s responsibility to his wife, his children, his family was also his responsibility to his comrades – who was living very far from homes, “months and years in the forest”. It seemed Nguyen Anh Nong always worried for another people, always felt anxious for the love inside him, always looked harassed for the love of life. He had lots of awakenings, but the clearest one was, he knew how to apply himself to characters of Uncle Ho’s soldiers though the life at present had many changes. And from there, I’ve got the “aquilaria” core from Nguyen Anh Nong’s “Months And Years In The Forest”.                                                   N.H.H.
                           

                          #28
                            hoangtrong 17.04.2008 02:02:13 (permalink)
                             
                            Stones and Flowers – a flowery poem to give ( ĐÁ VÀ HOA MỘT BÔNG THƠ DÂNG TẶNG)

                                                       Do Trong Khoi 

                            Reading “Months And Years In The Forest” – The Publishing House Of The Army of People – 2005.


                            The poem book “Months And Years In The Forest”, published by The Publishing House Of The Army of People, in 2005, was considered as an enough collection of Nguyen Anh Nong in his career of writing poems. The author, was born in Thanh province, had some poems printed on newspapers when he was a student of The Infantry Academic I. Since he moved to Cao Bang after he graduated, his poems seemed more mature and more promising. And right in Cao Bang, Nguyen Anh Nong wrote many good poems which were full of heroic souls. His works in this period became the base for the success of this poem book. Such as: Months And Years In The Forest, Morning, Go Around On Bang River Bank, Come Back To My Hometown…
                             As a poet of the Army, of course Nguyen Anh Nong always wrote about the images of the soldiers. The problems of war, sacrifice, as well as normal lives in peace went into his poems with deep feelings, thinkings and concerns, but all of them were displayed by his talented and true loving sentences. The poem “Months And Years In The Forest” which was used as the name of his book symbolized for his successful style of Nguyen Anh Nong’s poems.  

                            Words and sentences in the poem were simple but subtle and general. Pictures in the poem looked like the cuts to make the real life of the soldiers in the forest appear: 


                             MONTHS AND YEARS IN THE FOREST 

                            For many months and years in the forest,
                            with my comrades, I had been a sharp sword
                             with my comrades, I had been a shield at the border landmark.
                            *
                            For many months and years in the forest
                            I had eaten in the sun, slept in the fog
                            I had expected the mails for few times every day
                            I had made friends with the moon, with winds and clouds every night.
                            *
                             For many months and years in the forest
                            A few of my comrades had fallen down
                            But their holy spirits still stay there with the leaves in the forest.
                            *
                              For many months and years in the forest
                            Fire-ants had bitten and made my soul hurt
                            when I heard the storm and the flood were coming to my hometown…
                            *
                                 In the poem above, some sentences sounded as a sigh, not because of regretting but it was purely an innocent sigh before an unbelievable reality: “My beloved people in the past were so indifferent that they turned into strangers/ The day I went down town/ I felt dazed, bewildered…” A soldier, especially a soldier living in the forest, on the island, far away from the modern life-styles in the city with new look, new points of view, then he felt himself a stranger. Therefore he thought he was a stranger not only to his beloved people but also to himself. And in his love: “Then we become two classical people when we love each other…” (The Love Of A Navy Sailor).
                             
                                  There were systematization and solution in the way he showed the reality when he chose the art of poems. And the characters of a soldier in his poems, through the cuts of pictures, in any levels of emotions, were lit brightly by the steel of his will, his power of loving and giving. Therefore, peace and love and trust were still the essential feelings of the book, even inside some poems about the lose, the sacrifice: “My friend’s life ended at his youth/ He was there wherever the country needed him/ Though some of his comrades changed the thinkings/ He was always the pure and clear small stream…” (A Memorial Song By The Stream). 

                                 In Nguyen Anh Nong’s poems, the peace and trust which people gave to people were pushed deeply, interactedly, freedly to the bottom of the souls: “Now their graves turned green with grass/ Smoke of their joss-sticks visited each other, at times…” (Writing With Inspiration). 

                                 The depth of spirits and principles which was scarved in Nguyen Anh Nong’ poems expressed his concerns, anxiousness and sad sighs but it didn’t mean the extremity, the sorrow and the despair.

                                 In Nguyen Anh Nong’s poems, he used pictures and words as the rhythms of performance through a prism of spirit. There were outstanding pictures of Stones and Flowers. There were four wonderful sentences in the poem “Flowers And Purple Grass”:  

                               The grass is as purple as the violet flowers
                            Grievedly, flowers were waiting for butterflies and bees
                            But butterflies and bees were interesting in strange sky
                            Then violet flowers caressed the face of an old stone.
                             In the poem “Go Around On Bang River Bank”, pictures of flowers by the stones were blended with colors and sounds very well: “I can’t wait for the blue sky to understand/ The god is still as dazed as the trees and the grass/ Everything is real but it seems virtual…” The next sentence suddenly became a strange and interesting picture: “Then noisily in Bang river, stones give birth to flowers”. The sound noisily when stones gave birth to flowers truly was the strange sound. Stones hatched, it seemed the sky shook and the earth moved, but in this case, only the poetic ears could hear that. When stones and flowers were in the same scene, Nguyen Anh Nong always had a chance to write the impressive sentences, poems. He wrote the poem “A Song By The Grass” for the grass, but the concept under that was about fates of people and reasons of lives. Using stones and flowers as materials to write poems let us know that he had a special style to operate words and structures of poems. This promised the success, but the author himself should think more to get his own special style. 

                                  Through the poem book “Months And Years In The Forest”, Nguyen Anh Nong was more successful in a series of poems with simple and true words, created emotions at problems and pictures around him, made the readers understand what was closed to the soldiers’ lives. 

                                 Also, in the poem book “Months And Years In The Forest” there were few poems very outstanding with creative style, such as: “The Hot Snow Region”, “A Portrait”, “I Divided Myself”, “A presentiment”…

                               “… Then once I passed myself
                            I turned into me with a different face
                            Once you passed yourself
                            You turned into not only a river but also a waterfall
                            I turned into a boat to pass the whirlpool you
                            The whirlpool was high up to the sky
                            It might break a boat me in a minute…” (I Divided Myself)/

                                   The poem displayed the character of multi-dimentions and multi-pictures of “dividing himself”. He searched into himself and met himself in many different faces. He wished he could regconize his truest face. In the past, many monks did do that and most of them drowned into themselves. Through the slays of language, ideas in poems displayed a poet Nguyen Anh Nong desired walking on the street, but along with him, there was some feelings rather deep and interesting: “I’ve already got you/ Then suddenly I’m stunt and dazed/ ‘Cause when I have the happiness/ Your image has changed…” (A Water Crab)

                                 His organization of language and his ability of creating the content which could go into people’s egos, things’ natures, were the new effort of Nguyen Anh Nong’s poems. However, straightly to say, there were still few poems, few sentences very sophisticated and arranged. The words lost its balance because they were built on a base of ideas and art which were lacking in perfect. 

                                   With the achievements, with the slays were expanding for hope, the soldier poet Nguyen Anh Nong will still walk steadily on the long road of poetry. “Months And Years In The Forest” with its value, the value of a flowery poem which was created by Stones and Flowers, by a soldier’s love, as a gift to poetry.  

                                                                                   02/September/2005
                                                                                            D.T.K

                            Source: The Army Literature And Art Magazine – vol 645 – May, 2006. 
                            NGƯỜI DỊCH: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA
                            ( BẠN XEM BẢN TIẾNG VIỆT: TẠI ĐÂY)
                            #29
                              Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9