LỬA LÒNG CHƯA TẮT - HÀN PHONG
TẢN MẠN PLEIKU
Em về phố mộng Pleiku
Có nghe giăng mắc trời thu nhuộm sầu
Dùng dằng mấy sợi mưa mau
Phố nghìn năm vẫn nguyên màu tịch liêu
Ngựa ai buông vó lưng chiều
Rơi trong tâm tưởng đôi điều thầm xưa
Ta nghe mình chợt già nua
Chừng như gió đã chuyển mùa sang đông
Pleiku cuối thu 2002
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:09:45 bởi HÀN PHONG >
PHỐ XƯA
Chiều xưa anh giắt em đi phố
Hoa cỏ bên trời ngây ngất hương
Cuối đường nắng nhẹ rưng rưng đổ
Thăm thẳm chiều xanh vọng tiếng chuông
Chiều xưa anh giắt em đi phố
Nhuộm tím bằng lăng trên lối qua
Rộn ràng nhịp sóng đôi tim vỗ
Mắt biếc tình xanh tuổi ngọc ngà
Chiều xưa anh giắt em đi phố
Hồn mộng bình yên những nụ cười
Ngờ đâu từ ấy rồi muôn thuở
Sông rẽ dòng chia hai nhánh xuôi
Giờ anh lạc bước thênh thang phố
Hoa cỏ gợn buồn lên hắt hiu
Cuối đường mưa bụi rưng rưng đổ
Một tiếng chuông rơi lẻ bóng chiều…
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 21:35:40 bởi HÀN PHONG >
ẢO ẢNH
Hành lang
giờ đã
vắng người
Bỗng như
có tiếng
em cười
đâu đây
Giật mình
tỉnh giấc
chiều nay
Trông ra
chỉ thấy
lá bay
ngậm ngùi Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:10:53 bởi HÀN PHONG >
NÓI VỚI EM
Đừng em yêu vội người ta
Giữ nguyên cái vẻ thật thà ngày xưa
Để anh sớm tối đợi chờ
Gặp em với chút ngây thơ thuở nào
Đừng em đỏng đảnh, làm cao
Hoa đồng nội hãy ngọt ngào tỏa hương
Áo bay nhuộm trắng sân trường
Mùa qua còn đọng chút hương trong hồn
Đừng em má phấn môi son
Vẫn đôi mắt biếc xoe tròn lung linh
Cho anh một chút yên bình
Bên em anh chợt thấy mình trẻ thơ…
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:12:28 bởi HÀN PHONG >
QUÀ
Bài thơ tôi viết năm xưa
Đọc em nghe giữa một mùa lá rơi
Giờ đây góc bể chân trời
Bài thơ đọc lại mình tôi với sầu
Thôi về gom lại tình nhau
Tặng em chút kỷ niệm đầu mang theo
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:13:11 bởi HÀN PHONG >
CHÚT BUỒN PHỐ NÚI
Anh về thăm phố núi
Sau những ngày chia xa
Ba năm đời rong ruổi
Kỷ niệm xưa nhạt nhòa
Anh về thăm phố núi
Tìm em bước ngập ngừng
Con đường chiều vắng lặng
Mắt phượng buồn rưng rưng
Gởi chút thương cho gió
Gởi chút tình cho mây
Anh nghe từ rơm cỏ
Nở hoa lên nhánh gầy
Ba năm về thăm lại
Phố quen hóa lạ nhiều
Em đi từ mấy độ
Anh chân trời cô liêu
Tìm em chiều phố núi
Một thời hoa đã xa
Kỷ niệm về bổi hổi
Mắt phượng xưa khóc òa
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:14:07 bởi HÀN PHONG >
BÓNG NGƯỜI ĐI
Người đi bỏ lại khung trời vắng
Vạn nẻo đường buồn ai với ai
Đêm sâu gió thốc chồn chân ngựa
Tình đã phai rồi mộng cũng phai
Người đi không hẹn giờ tao ngộ
Sao lối mòn xưa nắng vẫn hồng
Cánh chim bay giữa trời cô quạnh
Thầm hỏi chiều nay mây trắng không
Người đi dang dở câu nguyền ước
Mưa lạnh bên lòng hiu hắt rơi
Đốt tàn kỷ niệm khơi tiềm thức
Gom chút tình xưa trả nợ nguười
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:14:54 bởi HÀN PHONG >
KHÔNG ĐỀ
Bỗng dưng quán vắng chiều nay
Gã khờ ngồi đếm lá bay một mình
Vắng em đời hóa lặng thinh
Gã khờ lại đếm một mình lá bay
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:15:30 bởi HÀN PHONG >
CHÚT NIỀM RIÊNG
Tìm em trên đỉnh phố mây
Nghe con chim hót trong ngày gió xanh
Mấy năm phiêu bạt kinh thành
Mang theo giấc mộng ngày xanh học trò
Tìm em chiều phố bơ vơ
Câu hẹn xưa để bây giờ thành không
Con thuyền rời bến sang sông
Thả trôi kỷ niệm tuổi hồng về đâu
Miên man sóng vỗ chân cầu
Dòng xưa chảy một niềm đau ngút ngàn
An Khê – Gia Lai 2003
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:16:19 bởi HÀN PHONG >
PHÔI PHA
Rồi một ngày em sẽ lãng quên
Câu chuyện tình yêu
chôn sâu nơi tiềm thức
Vì sao xanh anh mang trong lồng ngực
Đã vỡ tan theo giấc mộng vô cùng
Cánh thiên đường
vừa khép lại
phía sau lưng
Mang theo trong anh
một thời đam mê cháy bỏng
Anh như con thuyền lênh đênh trên biển sóng
Đi tìm hoài một ngọn hải đăng
Lạc loài giữa biển cả mênh mông
Nghe quanh mình bốn bề im tiếng thở
Em đã xa vời cơn mơ tàn úa
Rơi về miền hư vô
Anh vẫn muôn đời là con ốc ngây ngô
Vẫn mãi gọi tên một thời yêu dấu cũ
Nhưng giờ đây
trái tim em
đã có người canh giữ
Nên biển muôn trùng sóng vỗ một niềm đau
Còn lại gì để nhớ về nhau…
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 21:36:45 bởi HÀN PHONG >
PHỐ MÂY
Anh về thăm lại phố mây
Mùa đông vẫn lạnh như ngày em xa
Dã quì vừa kịp đơm hoa
Nhuộm vàng sắc nắng như tà áo xưa
Lòng anh theo gió giao mùa
Sông ngàn năm đợi người chưa thấy về
Núi buồn khuất dấu mây che
Cành hoa xưa rụng bên hè tả tơi
Người đi hút bóng mù khơi
Bỏ sau khung cửa một trời phố mây
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:17:12 bởi HÀN PHONG >
ĐẤT KHÁCH
Mai người về chốn ấy có gì vui
cho nhắn gửi đôi lời cùng tri kỷ
đất phương nam cánh chim bằng vạn lý
Vẫn hẹn ngày về trong giấc mộng xa xăm
Ta đếm ngày đếm tháng lại đếm năm
Qua lần lữa trên đôi tay gầy guộc
Ta yêu em bằng tình yêu du mục
đã mang theo trên khắp mọi nẻo đường
Ta nhớ em nỗi nhớ rất bình thường
vì nỗi nhớ có bao giờ huyễn hoặc
Như ngọn đèn đêm không bao giờ tắt
Soi bóng lạnh lùng trên vách tường loang
Ta gọi tên người trong giấc mơ hoang
Nghe buốt giá trái tim người lữ khách
đêm thở ra vòng khói xanh u tịch
Và nao nao ngọn lửa đốt bên lòng
Những chiều buồn ta thả gió qua sông
Gởi theo gió chút tơ lòng khắc khoải
Thị thành đông nhịp đời lên hấp hối
đã xanh xao giấc ngủ thuở hồn nhiên
Ta nhớ người hỡi nắng gió Cao Nguyên
Ta nhớ cả đầu non chiều ráng đỏ
Nhớ ngọn đèn khuya mưa giăng vàng võ
Giọt mưa thu chấp chới rụng quanh thềm
Tiếng côn trùng ảo não gọi đêm đêm
Lửa đom đóm chập chờn trong mộng mị
Ta lần theo những trang đời cũ kỹ
để tìm về một khoảnh khắc bình yên
Ta nhớ người hỡi nắng gió Cao Nguyên...
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 21:37:34 bởi HÀN PHONG >
NHỚ HUẾ
Đâu rồi dáng lụa chiều sương
Thành xiêu quách
đổ những đường ta qua
Chỉ còn tịch mịch sân ga
Đìu hiu quán bụi khói loà bóng đêm
Võ vàng tiếng thở phu phen
Hồn hoang lữ khách
say mèm dưới trăng
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:18:03 bởi HÀN PHONG >
THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT
Em đốt lên trong mắt buồn chiều hạ
Màu chia ly nhuộm đỏ dưới khung trời
Dòng sông ấy giờ đành chia đôi ngả
Bước anh về trong nắng quái chơi vơi
Đường bên ấy vẫn vàng hoa em nhỉ?
Nắng vẫn hồng như thuở mới yêu nhau
Nhưng đáy mắt còn vương dòng hệ lụy
Của tình yêu năm tháng đã phai màu
Anh vẫn đứng trên bến chiều mưa tạt
Nghe sóng buồn vỗ mãi phía bờ xa
Tình yêu ấy anh vùi sâu vào lòng cát
Chợt bàng hoàng khi em bước chân qua
Giờ còn lại là bóng đêm miên viễn
Một tinh cầu chết lặng những vòng quay
Em bóp nghẹn giấc mơ đời phù phiếm
Chút hơi tàn anh không kịp trở tay
Giờ còn lại mảnh linh hồn hóa thạch
Đã chìm sâu dưới mấy lớp địa tầng
Lời réo gọi trào ra từ huyết mạch
Cũng không làm anh thoáng chút bâng khuâng
Giờ còn lại một trái tim khắc khoải
Đã vì yêu nên chấp nhận đau thương
Em ngoảnh mặt và tình xưa hấp hối
Dưới chân anh sụp đổ một thiên đường
Hàn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 21:39:00 bởi HÀN PHONG >
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 22:18:44 bởi HÀN PHONG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: