Thầm thì với chính Tôi !
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 62 bài trong đề mục
CTT 25.10.2007 14:56:42 (permalink)
Lần đầu tiên Tôi bước vào trang đây ,với cái đầu ngu ngơ mụ mị của  những lần đã 7 năm về trước.
Sự lựa chọn.
Gặp được Người  là một duyên may , trở thành bạn học của nhau  cũng là duyên may ,có tình cảm với Người cũng là một duyên may. Nhưng yêu hay không yêu Người lại là một sự lựa chọn. Lựa chọn để đến được với nhau , để chấp nhận nhau , chia sẻ và thông cảm cho nhau. Khi yêu , dĩ nhiên Tôi sẽ phải yêu cả con người thực của Người , cả tính tốt lẫn tính xấu của Người nữa kìa !.... hi ! hi !
Đôi khi thích thì nhiều , duyên may cũng lắm đấy , nhưng mà lựa chọn thì Trời cho chỉ được đôi  lần mà thôi !... hi ! hi ! Nhiều lắm tối nằm không thì... tội nghiệp lắm ai ơi !
Và Tôi đã lựa chọn Người ,nhưng có lẽ Tôi yêu bớt nồng nhiệt ,bớt tinh tế ,bớt sâu sắc với Người thì đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều nhĩ.
Và Tôi lại lựa chọn phải xa Người ,nổi đau này như ai đấm thoi thúc vào lòng ngực Tôi ,ôi đau lắm ,đau thật nhiều.Tôi viết ra đây mong muốn rằng nổi đau có thể vơi bớt tí đi không ,hay lại nhân đầy.
Chân Trời Tím.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:37:14 bởi Chân Trời Tím >
#1
    CTT 25.10.2007 15:07:56 (permalink)
    Làm sao để quên?
    Tôi đang tự hỏi minh. Làm sao mới có thể quên đi cuôc tình đã qua. Nhưng mãi đến hôm nay tôi vẫn còn đang đi tìm câu trả lời cho câu hỏi cua mịnh.Tôi vội vàng chọn lựa Người bạn học khi cô đơn ,để giờ Tôi phải tìm cách quên NGười.Sao không thể "vội vàng quên ,như đã vội vàng chọn lựa nhĩ"
    Tôi không oán không hận nhưng cho đến nay mối tinh này vẩn còn mãi trong tôi như một dấu vết khắc thật sâu trong trai tim tôi để rôi tối cứ mãi hỏi mình "LAM SAO ĐỂ QUÊN"
    Chân Trời Tím.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:16:14 bởi Chân Trời Tím >
    #2
      CTT 25.10.2007 15:24:53 (permalink)
      Đằng ấy còn nhớ lần đầu tiên mình tìm về với nhau.... trời bỗng đổ cơn mưa.... mưa thật lớn....mưa làm chúng ta ướt nhẹp và lạnh thật nhiều....và mình lại bảo...chúng ta ân oán với nhau nhiều quá nên phải cứ mưa thế thôi...

      .
      Rồi suốt mùa mưa, mình luôn đi bên nhau.... đằng ấy vẫn luôn là người đem áo mưa cho mình.... vẫn quan tâm mình qua từng cơn gió lùa.... mình nép vào người đằng ấy mỗi khi gió thổi mưa bay...... kỷ niệm hai đứa bên nhau đẹp lắm phải không?

      Nhưng giờ mình lại xa đằng ấy...

      Chân Trời Tím.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:14:16 bởi Chân Trời Tím >
      #3
        CTT 27.10.2007 21:27:09 (permalink)
        Nhưng cái thiết yếu nhất không hẳn là chúng ta là những con người mất tự do hay là đi tìm tự do, mà là chúng ta thiếu hẳn nhân ái trong cách đối xử với nhau.
        .........."
        ......." Người ta chỉ thực sự khóc được một lần trong đời. Những lần trước , người ta tập khóc , còn những lần sau người ta khóc vì thói quen "...

        cố tìm cái bóng thiên đường mơ ước, trong tôi chỉ thấy hình ảnh hắt hiu của một con người cô đơn giữa đám đông.

        "...Nếu con thuyền phải ra khơi giữa mùa bão nổi, những người đi biển sẽ không bao giờ về.  Nếu hành trang vào đời không được chuẩn bị chu đáo, người ta sẽ vấp phạm từ lầm lỡ này sang lầm lỡ khác.  Nếu tình yêu không bị thử thách, sao có thể biết ai là người hết lòng vì ta...? !"

         
        Mình nhớ mang mang hình như là như thế nhỉ ...đọan văn viết thật là hay ....
         [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/40316/E32FC1BC20D6410ABF2F3CFA2DC99E4A.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2008 16:46:34 bởi CTT >
        Attached Image(s)
        #4
          CTT 27.10.2007 22:18:20 (permalink)
          VỀ NGƯỢC VỚI TRÁI TIM....
          Có thể có nhiều lý do để phụ nữ nói ngược và  tôi nói ngược là vì muốn thử thách Người đấy, xem thử người ta phản ứng thế nào? Thấy người ta im im thì càng "ghen xốc ngược" để dành niềm đau về mình . Tệ hơn nữa là gần như xua đuổi Người về phía cô bé đấy để bây giờ:

          "Sẵn sàng nhường phần hơn
          Chấp nhận điều thua thiệt
          Như là sự hiển nhiên"
           

          Trời ạ, nếu ai nghĩ rằng như vậy là cao thượng thì tôi chỉ thấy rõ ràng là ngu ngốc. Có khác nào tự mình "giết chết" trái tim mình. Tôi ao ước những cô gái trên đời này nhất là những cô gái thuần nét Á Đông có được niềm yêu nhẹ nhàng thâm trầm mà mãnh liệt, dám đương đầu đối diện với tình yêu hơn là bỏ chạy mà vẫn ngoái đầu nhìn lại mong tình yêu đuổi theo mình.

          Như vậy vừa làm khổ mình mà còn làm rối trí của V nữa vì V sẽ như sa vào một kén tơ tằm, rối tung rối mù chẳng biết đâu mà gỡ. Nói thì dễ lắm, nhưng bản thân mình có nhiều lúc tôi vẫn phát hiện mình chẳng dám đối diện với cảm xúc của chính mình bởi một điều đơn giản sợ rằng khi mở rộng lòng mình nuôi cảm xúc thì sẽ bị chính những cảm xúc đó làm tổn thương.

          Không can đảm, thiếu lòng tin cộng với chút ngông cuồng, bất cần, cố chấp:

          "Rồi tự hờn ghen
          Rồi tự dày vò
          và tự hối
          Cứ hay nói ngược để làm gì?!"


           
          "Những người đàn bà hầu như ở đâu cũng thế
          Đều là nguồn sự... sinh sôi với bản tâm nhân hậu
          Hay buông xuôi
          Để về ngược trái tim mình
          Trái tim luôn luôn dại ngây nhạy cảm !"



          Đâu dễ gì tìm được một người đồng cảm, người mà ta có thể chia sẻ cả khi vui lẫn lúc buồn. Người nâng ta lên lúc ta gục ngã, người giúp ta không quá cao ngạo khi thành công. Người im lặng ngồi đưa tissue khi ta khóc, người rót ta ly nước mát khi ta cao giọng giận dữ, người mỉm cười âm thầm lui về phía sau khi ta cười vang vì thành công và hạnh phúc. Người như thế cả cuộc đời mình  gặp được bao lần?

          "Chúng ta thường không biết mình có gì cho đến khi mất nó". Cuộc sống là những giây phút hiện tại, sao cứ ngồi ngẩn ngơ vò đầu bứt tai cho những "giá như", "phải chi". Bạn cũng như tôi, chúng ta sống gần nửa cuộc đời đôi khi vẫn thấy mình khờ dại, khác chăng mỗi thời điểm sự khờ dại có diễn biến khác nhau hơn. Nhưng khờ dại nào thì cũng vẫn là khờ dại, giờ đây Tôi ngồi và than thở:

          "Có những ra đi nghe rất lạ
          Hồn nghiêng ngã quay cuồng theo gió
          Có những trở về buồn buốt tâm
          Nghe lạnh lùng len lỏi mạch tim"


          Biết làm sao đây khi chính Tôi trong một lúc dối lòng mình đã vuột tay để rơi những tình cảm "quay cuồng theo gió"? Có những trở về mang ý nghĩa đoàn tụ còn "Về ngược trái tim mình" thì chỉ đem lại cho Tôi "buồn buốt tâm". Máu thì phải chảy về tim, nhưng Tôi đã cố tình đắp đập ngăn sông thì đương nhiên dòng máu len lỏi đến được trái tim Tôi cũng bị nguội lạnh mất rồi.


          "Có những cánh gió đến rồi đi
          Có những xa xôi chợt trở về
          Có những cánh mộng đậu cành mơ
          Có những trở mình mặt đối mặt"


          Bạn mong không? Mong có một ngày mọi chuyện trở về như bạn ước mơ? Nhưng sẽ được gì nếu những "xa xôi trở về"? Giống như bao cơ hội, "những cánh gió đến rồi đi", bạn sẽ thế nào nếu bạn không mạnh dạn và bản lĩnh nắm giữ điều tuyệt diệu lẫn đau khổ đang đến? Mộng mơ mơ mộng để làm gì nếu bạn vẫn luôn lẫn tránh không một lần dám "trở mình mặt đối mặt"?

          Tôi vẫn mong bạn và "Những người đàn bà ở đâu hầu như cũng thế" và ... cả tôi nữa luôn luôn sống thật với tình cảm chính mình . Bởi chúng ta, những người phụ nữ, có trái tim yêu mãnh liệt và say đắm, yêu đến mức quên cả bản thân mình thì không có lý gì cứ  "Yêu đến chết vẫn nói chẳng thèm yêu", bạn nhỉ?


          "Có những hờ hững trôi rất chậm
          Có những đay nghiến dừng rất lâu
          Có những âu yếm quyện gió mây
          Có những rừng hoa trắng ngất ngây"


          Bạn thấy bốn câu thơ này không? "những hờ hững" thì "trôi rất chậm" nhưng không lý nào phụ nữ chúng mình cứ sống một cuộc đời nhàn nhạt, ơ thờ? Và gặm nhấm cuộc đời với "những đay nghiến" chính bản thân mình do một phút "nói ngược" để cả cuộc đời lạc mất người thương?

          Nếu quá khứ đã là quá khứ, không thể thay đổi được thì hãy chào đón tương lai với bao cảm xúc sâu lắng để có lúc đứng giữa mênh mông đất trời tâm hồn bạn sẽ cùng trái tim hòa nhịp trong một vũ điệu du dương của lời thơ:

          "Có những âu yếm quyện gió mây
          Có những rừng hoa trắng ngất ngây"
          ST.
          Sài gòn 25_10_2007
          Chân TRời Tím.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:11:04 bởi Chân Trời Tím >
          #5
            CTT 31.10.2007 21:08:52 (permalink)


            .....vẫn những trăn trở, những lo toang về cuộc sống phức tạp này huh ctt? đôi khi tha thứ cho người khác lại dễ dàng hơn tha thứ cho chính bản thân mình ... dòng đời vẫn cứ trôi, chỉ có ta mãi đứng lại ngậm ngùi và mãi "tra tấn" mình với những điều nhỏ nhặt chẳng đáng ... ngày xưa mình vẫn tin tuyệt đối chỉ vào hai điều đúngsai, nếu ai làm đúng, thật đáng khâm phục, nếu ai làm sai, thật đáng xấu hổ cho họ ....không bao giờ chịu tin vào phép tương đối, không bao giờ chịu công nhận một chân đứng ở chính giữa - chẳng cần phải đúng hay sai, chỉ cần sống đúng với con tim và lý trí khuyên bảo mình, biết rằng thế, nhưng các mối quan hệ trong gia đình và xã hội vẫn luôn mãi níu kéo mình đứng lại, ngẫm nghĩ và đắn đo ... chỉ lại thêm phức tạp!

            bi chừ thêm tuổi lại không muốn phức tạp hóa cuộc sống nữa, càng đơn giản càng tốt ... thật lạ, đôi khi ngỡ cả thế gian này chỉ có một mình mình đơn độc trên con đường đi tìm cái "tôi" đúng cho chính mình, lại vào đây ... đọc và viết nhật ký, lại có những con đường trăn trở thật giống nhau ....hình như đây cũng là đọan nhật ký của một bạn nào đó nhỉ ...?
            ...Và hôm nay tôi lại phải lòng vào trong cái đúng và sai là cái tình của con người ...dù đúng nhưng hãy lòng vào đấy chút tình nếu ko dù đúng ..nhưng vẩn trơ lạnh thì đáng sợ hơn là sai wá nhiều ..

            mình vẫn còn đây sự tự tin và cá tính "mạnh" của "cái" tôi ctt, cũng chính là động lực cho mình tin tưởng vào cuộc đời này vẩn còn chân lý , trút bỏ cái oán hận sự đời ,tại sao và tại sao??? sống thật với chính bản chất với cái tên thật ... của mình , đôi khi có người lại cho rằng mình "ngớ ngẩn" và viết những điều vô cùng "nhảm nhí" ...

            .....Mình vẫn phải sống tốt đôi khi đó là bản chất ngu dại cùa mình ...nhưng biết làm sao đó là dòng máu mẹ cha ...tặng mình ...Nhưng cuộc đời ...đôi khi cái tốt vẫn bị người khác nghi ngờ là có vấn đề   và hơi man man ...
            .... cám ơn "cái" tôi của mình  nè ... thôi đừng trăn trở nữa ... dòng đời mỏi mệt lắm ctt ơi! 


            [themNhac]mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/01albumthang8/covamua.wma[/themNhac]

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2008 17:07:41 bởi CTT >
            #6
              CTT 09.11.2007 21:05:20 (permalink)
                     Hôm nay là sinh nhật của  người,  một người mà tôi đã có nữa mãnh hình hài của tình thương. Người đó đã cho tôi những ngọt ngào êm dịu, những tình cãm mà hình như tôi đã quên mất tự thuở nào
              Tôi lợi dụng trong ngày hôm nay đễ xin cãm ơn người, cãm ơn đời vô tình cho tôi thấy lại những tình cãm đó, Tôi nhắm nhẹ mắt lại cảm thấy như có hạt sương lạnh rơi vào mắt  lạnh và ướt cho tôi thấy lung linh trong mắt mình.
                    Sẻ có người trách tôi sẻ có người phê phán tôi?. Nhưng họ không cấm được trái tim tôi không ngăn cản được ý nghỉ tôi ! vì thật ra tôi có làm lỗi chi đâu ? Tôi có thể biện minh với chính mình là tôi chỉ đang nói với chính tôi mà thôi tại sao tôi ko có quyền hưởng ko có quyền vui khi tôi cãm nhận được điều đó?
                   Vì Thật sự tôi chỉ mong mình là người đứng "bên lề" cuộc sống của người mà thôi Có chỉ là những cơn mộng bất thần chợt nhiên đến để làm xao động tâm hồn tôi mà thôi, Niềm vui đó đã lôi cuống ta bất chợt ta nắm được cái hạnh phúc ngoài tầm tay của tôi, tại sao ko hưởng thụ nó bây giờ vì thời gian sẻ cuống trôi nó đi liền tức khắc???
                  Vì vậy tôi xin gởi những gì đẹp nhất cho người, cho một lần trong ngày hôm nay đây bằng những dòng nầy, và mong muốn người đó sẻ có những cãm nghỉ giống như tôi bây giờ....!
              CTT
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:07:43 bởi Chân Trời Tím >
              #7
                CTT 16.12.2007 09:10:57 (permalink)
                    Sau một đêm không nói, không nhìn, trầm ngâm khi tâm tư đang chùng lắng. Buổi sáng thức dậy nghe được câu chào, trong lòng cảm thấy nhộn nhịp làm sao ấy!  Những bước rảo đẩy đưa làn khói uốn lượn như dung nhan đằng ấy đang hiện hữu, tôi mơ, tôi ước ao xa xôi ... Ngụm café uống chậm để vị ngọt đắng từ từ ngấm dần qua cuống họng. Thả hồn theo mây xanh trên khuôn trời đang nắng rồi nghỉ ngợi vu vơ, gọi nhớ nhung về chơi với giờ đầu ngày. Đằng ấy  ơi! Mình  nhớ ... nhớ ấy  vô cùng nhưng sao lòng mình phải bị đè nén chứ! Mình  gọi thầm tên đằng ấy, nói một mình như kẻ  điên đang tìm lục trong thùng ký ức một kỷ niệm mà chúng ta mới ghi chép ...
                CTT
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 17:05:59 bởi Chân Trời Tím >
                #8
                  CTT 07.01.2008 20:10:55 (permalink)
                  Lâu rồi Tôi bỏ thói quen viết nhật ký ,hơn tháng rồi nhỉ?
                  Hôm nay nổi nhớ lại về ,nổi nhớ như nguyên vẹn ,không với bớt tí xíu nào?
                  Bao ngày rồi mình không gọi điện cố không nhớ về Đằng ấy ,lắm đôi khi mình vô thức bấm số phôn Đằng ấy như một thói quen ,rồi ok ,rồi thảng thốt giật mình quơ vội tay tắt phône.
                  Mình có là tham lam khi vẩn nhớ hòai về Đằng ấy? mình chấp nhận bên nhau dù cuộc đời lặng lẽ.Tại sao đằng ấy lại xót xa cho mình ,lại không cho mình được như thế???
                  Đằng ấy cũng là người BINH THƯỜNG thôi ,vẩn tham lam ,vẩn....và tại sao mình vẩn nhớ.....vẩn khờ dại....???
                  Cám ơn cha mẹ đã cho Tôi một trái tim có máu  nồng nàn ,nhưng xin cuộc đời cho Tôi tham lam xin được chia trái tim thêm vài ngăn ,để chia nổi nhớ ra cho nhiều người ,không phải chỉ nhớ một Đằng ấy mà thôi.
                  Người thích ta thì ta không thích ,người ta thích lại hòai trốn ta....
                  Mười người thích ta không bằng một người ta thích hay sao???
                  Ôi phai chi ta tham thêm một tí nhĩ....?
                  8giờ tối 7/01/2008 sài gòn buồn....
                  Chân Trời Tím....
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 23:10:27 bởi Chân Trời Tím >
                  #9
                    CTT 07.01.2008 20:21:21 (permalink)
                    Đằng ấy có xa lắm không?
                    Tôi không phải là kẻ ngốc ,kẻ ngớ ngẩn ,tình tôi có phải là thứ tình khờ dại?Tôi không cắt nghĩ được nó ,nhưng tôi thấy mình thật hạnh phúc khi nhớ về đằng ấy ,khi đằng ấy vui ,hạnh phúc ,khi đằng ấy đến bên tôi vào vai trò một kịch sĩ ,một diển viên tài ba không qua trường lớp.
                    Tôi ước mình một ngày ,một giờ ,một phút thôi đừng nghĩ đến đằng ấy ,chỉ xin được thế thôi ,nhưng sao chẳng được?
                    Ở đời thường tôi là người bản lĩnh ,cái tôi thật to ,to lắm nhưng với Đằng ấy cái tôi của tôi đem đi cho khi nào tôi chẳng biết ,cuộc đời có thêm người ngu khờ như tôi chăng? tôi trách mẹ người sinh ra tôi sao chỉ cho tôi một trái tim thật thà ,trái tim chung thủy ,với chỉ có một người ,Trách mẹ thật nhiều sao không dạy con thêm vài lọc lừa gian trá....
                    CTT
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 23:06:42 bởi Chân Trời Tím >
                    #10
                      CTT 08.02.2008 14:45:23 (permalink)
                      Hôm nay mùng 2 tết xuân Mậu Tý ,lại thêm một mùa xuân nữa đi qua ,xuân không ai bên cạnh ,không ai đi lễ chùa ,không ai nhớ thương.
                      Thế là mùa xuân thứ 8,mình vẩn đơn lẽ ,7 mùa xuân trước lòng mình buồn đau thật nhiều.Mùa xuân năm nay mình không buồn ,không khóc cho người đã đi xa nữa ,mùa xuân năm nay mình chỉ hoang mang ,chỉ bơ vơ về một nổi nhớ "mới lạ" chưa định hình rõ lắm.nhưng nổi nhớ chỉ riêng mình ,bởi biết người được nhớ có nhớ tôi không???
                      Cuộc đời buồn nên phải thế hay sao? có do mình khờ dại chọn lựa như thế không? thời bây giờ có còn tồn tại "tình yêu chân thật" hay không? hay chỉ lời nói đầu môi ,và cách phải sống để tồn tại với đời.
                      Lắm sự đa đoan ,đeo mang mình khổ? thôi thì cứ sống cuộc đời cho riêng mình đừng dại đeo mang gì cả ,biết có sống hết trọn hôm nay không? hay mai đã về "nơi quê cũ "....
                      Mùng 2 tết ,xuân Mậu Tý....
                      Chân Trời Tím.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 23:00:44 bởi Chân Trời Tím >
                      #11
                        CTT 23.03.2008 22:38:56 (permalink)
                        Hôm nay mới biết.. mưa trên biển  đã không cho tôi còn cảm giác nữa.. Có tiếc không? Không đâu.. đã không còn cảm giác nữa thì đâu biết tiếc là gì.. 

                        Hôm nay mới hiểu....ra nhiều . thời gian có thể xóa mờ đi tất cả... Dù kỷ niệm vẫn còn đó nhưng cảm giác cũ đã không còn tồn tại.. Nó dường như đã hoàn toàn biến mất vào trong cõi hư vô và có lẻ mãi mãi sẽ không trở về nữa... 

                        Hôm nay mới nhận ra... mình đã thay đổi... Đứng trước biển chiều nay  và mưa tím đang về rơi trên biển....với mình cũng chỉ còn cảm giác rỗng không ,...không còn  gì... hoàn toàn chỉ là một dấu chấm... Không ngờ cũng có 1 ngày mình có thể không tiếc rẽ gì nó.. không còn cảm giác đối với nó.. không còn chờ, không còn đợi, không còn khổ đau, hy vọng, tiếc thương, và nhung nhớ...

                               
                                    BIỂN VÀ EM !
                         
                        Tôi lại về Phan Thiết biển chiều nay
                        Vẫn dấu chân ngày xưa bờ cát vắng
                        Cùng ai đó lần đầu tiên hò hẹn
                        Tay trong tay ta ngắm biển hòang hôn
                         
                        Chợt  gió bấc từ đâu lại thổi đến
                        Thổi mịt mù lọan sọan dấu chân xưa
                        Ngỏanh nhìn lại ,nhìn quanh đều lạ hoắc
                        Chỉ riêng mình với biển vắng chiều nay

                         
                        .................................
                        .........................
                        Chân Trời Tím.


                        #12
                          CTT 23.03.2008 22:53:36 (permalink)
                                          Chai Sạn ???
                                   cảm nhận01 bài báo
                           
                               Có phải trái tim tôi đang dần trở nên chai sạn đi? Có phải trái tim tôi không còn tinh khôi và lãng mạng như ngày nào? Có lẽ là vậy, vì tôi đã phần nào cảm nhận được điều đó!

                            Một lần vấp ngã, lại một lần đứng lên. Một lần chìm đắm, lại thêm một lần tỉnh ngộ. Nhưng rồi, vẫn còn có chút đau đớn, còn đó chút luyến tiếc, chút kỷ niệm hay dư âm đọng lại. Và trái tim tôi cũng vậy! Trái tim tôi muốn yêu, yêu như chưa bao giờ được yêu. Thế nhưng, tôi sợ, tôi sợ sẽ phải vấp ngã thêm lần nữa, tôi sợ lại một lần chìm đắm trong lỡ làng. Tôi không đủ can đảm để yêu, yêu như tôi đã từng muốn yêu, và đã yêu.

                               Chưa từng cảm thấy tiếc nuối cho những gì đã qua, thế nhưng, bây giờ mình lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối cho đam mê dại khờ, tiếc nuối cho một tình yêu dâng hiến, nhưng rồi chẳng bao giờ được đáp lại, tiếc nuối cho sự yếu đuối chìm đắm trong lãng mạng và hy vọng! Tiếc nuối...

                          Tôi đang chờ đợi điều chi đây? Hay vẫn là hy vọng về một gì....gì....đó.....Tình yêu của anh ....??

                          ...Chưa từng hối tiếc rằng tôi đã yêu anh ....
                          [themNhac]mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/1audio/Khongconmuathu.wma[/themNhac]

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2008 17:31:36 bởi CTT >
                          #13
                            CTT 24.03.2008 17:22:53 (permalink)
                                                   Tự Hào .....Nỗi Cô Đơn ....!
                             

                               Khi nói đến hai từ "cô đơn", ít ai có thể trân trọng và hiểu được hết giá trị của nó.Cho đến khi ai đó thực sự...Cô Đơn.

                              Khi cô đơn Tôi sẽ thấy mình tuy có nhiều bạn nhưng hiện tại không có ai bên cạnh lúc này. 
                                 Khi cô đơn là lúc Tôi  biết mình đang thiếu gì, có gì và muốn gì....???
                               Khi cô đơn Tôi  biết mình cần ai, tin tưởng ai và muốn ai có mặt ngay lúc này để Tôi trải lòng chia sẻ.
                               Khi cô đơn Tôi  có cơ hội ngẫm nghĩ về cuộc sống, gia đình, bạn bè và mọi điều tốt xấu trong cuộc sống
                             
                                Khi cô đơn Tôi lại  yêu quý niềm vui, hạnh phúc..
                                 Quả thật trong cuộc sống ngoài bạn bè, vui chơi, tập thể.Tôi lại cần có những giây phút cô đơn,
                            Và cũng có thể cô đơn đang là  những giây phút hữu ích và tuyệt vời trong cuộc sống hiện tại đang Cô đơn của Tôi.....
                                 Và không bíêt ngày mai sẽ ra sao....? Tự hào hay chảnh về nỗi cô đơn này....có phải đang khỏa lấp "khỏang trống cô đơn " ngay hiện tại.....? Tôi có đang mâu thuẫn.....hay không......???
                            ST Chân Trời Tím.sg.tối 23/03/20008
                             
                            [themNhac]mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/01albummoi/miracle.wma[/themNhac]  

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2008 17:39:54 bởi CTT >
                            #14
                              CTT 25.03.2008 13:26:40 (permalink)
                                                    Vu vơ....!
                               
                                       Tôi bỗng nghiệm ra một câu nói: "Người được yêu chưa hẳn là hạnh phúc, kẻ không yêu chưa hẳn đã ưu sầu." Đúng vậy, không có gì là hoàn toàn cả... Hạnh phúc của người này chưa hẳn là hạnh phúc của người kia... Đêm nay rảnh rỗi nên mới được vào đây vu vơ tiếp.. Đã lâu rồi mình không còn vu vơ như trước nữa.. Nhưng nghĩ lại ít vu vơ sẽ tốt hơn... Có thời gian để suy nghĩ vớ vẩn chưa hẳn là điều tốt... không khéo nỗi ưu sầu lại bất chợt trở về lúc nào không hay.. Hình như cũng hơn 10 ngày  rồi mình không được phép buồn ...

                                        Có nhiều cái nếu không có thì mình sẽ không sợ bị mất đi... Nắm được trong tay thì khó nhưng để nó vuột khỏi tầm tay thì rất dể... Bây giờ mình lại nghiệm ra được ý nghĩa của sự mong manh - của hạnh phúc mong manh...

                                     Phải chi mình giống như lúc xưa nhỉ... không biết và không lo nghĩ nhiều về ý nghĩa của 2 chữ mong manh... Để khỏi phải chạnh lòng khi nghe câu nói: vui được giây phút nào thì cứ vui... để mai này có mất đi cũng không ân hận...

                                     Có 01 người bạn nói với tôi rằng : "Cái gì mi cũng không chịu nói ra, cứ để trong lòng không chịu chia sẻ... Cho dù sau này có người thương mi thì rồi có 1 ngày họ cũng bỏ mi mà đi.. Không phải vì họ không thương mi.. mà họ chỉ có được con người của mi chứ không có được tư tưởng của mi.......Ngừơi bạn đó nói đúng không nhỉ....wá đúng....??

                               
                              Chân Trời Tím.sg.24/03/08
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 62 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9