...Lại 01 ngày thứ 7 không bình yên...một ngày như mọi ngày...
....Một ngày đã từng vay...và một ngày như đang trả...
.....Em người đàn bà đã từng vay...
xua đuổi tình khi tình tìm đến
để hôm nay...
lặng lẽ chơi vơi
ngồi đếm giọt sầu...
Bởi...
Nhân quả tuần hòan...
..........
Một ngày vô vị như mọi ngày...một ngày....chẳng có gì là mong đợi...chẳng có gì là mong chờ...Cười nói như chơi vơi....thỏang đôi giây...giật mình chợt hỏi...ta đang tỉnh hay đang dại....ta có là ta...hay ta chỉ mang cho mình cái mặt nạ với nụ cười thật tươi.....
....Và đêm nay cũng như đêm qua...giấc ngủ chẳng đến tìm...như anh chẳng tìm em...?....ta lạc cả giấc ngủ và lạc cả nhau sao????/
......Em người đàn bà....đang trả...
luật nhân quả...cuộc đời...
vay vay...trả trả....
mong xong một kiếp người...
..........
Còn bao lâu nữa...01 kiếp người...wá dài hay wá ngắn đối với tôi...
....Thứ 7 hôm nay...sẽ còn bao nhiêu thứ 7 như thế nữa trong cuộc đời mình...
...Tất cả có là con số 0 như computer của mình hôm nay ko?....
Hình như ngòai trời mưa lại rơi cho 01 ngày mới...chủ nhật...2h:4p...
Trường Giang thân ....
Giỗ cậu năm nay mình lại không về được...sorry cho tớ nhé...Dòng đời đưa đẩy mình xa cậu ngày càng quá xa rồi nhỉ...biết làm sao?....cũng sẽ gặp lại thôi phải ko?...
Mình có về sẽ ra thăm cậu nhé...lần này tớ sẽ trả lại cậu "lóng mía" mình dựt của cậu ngày đó hen...
Hôm nay ko gởi được hoa quả cho cậu mình gởi cậu bài thơ hôm trước mình về có ghé cậu đó...
Về nhận nè....tớ làm tí việc đây...
THĂM BẠN !
Tôi về tìm lại mộ xưa
Mười lăm năm đã đúng chưa hỡi người ?
Bạn xưa giờ đã xa rồi
Còn tôi ở lại …cõi đời nợ vay
Tôi tìm về chốn không ai …
Đâu đây chỉ có mộ phần mà thôi
Tôi tìm gì cõi hư không ?
Bạn xưa giờ đã thảnh thơi cõi trần
Tôi về nhìn ngắm xa xăm
Bạn tôi nằm đấy…lặng căm đón chào
Hồn bạn giờ ở nơi nào
Về đây đối ẩm chuyện trò với tôi
Bạn ơi ! từ giã nhau thôi
Cõi đời giã tạm ,trả xong tương phùng
Chân Trời Tím._pt/28/04/08
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/40316/069757CB3C1440748466E71AFE750850.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2008 10:11:49 bởi CTT >
Chít được không?vành khăn tang cho cuộc tình này? Dẫu thế nào? nếu đánh đổi bằng như thế em cũng xin nhận lấy...Nếu anh giận mọi người hãy sang tất cả qua em ... Khăn Tang Cuộc Tình !!! Em buồn ,buồn lắm người ơi Đêm nay thức trắng ..lệ rơi đôi hàng Tình này em chít khăn tang Em xa ,xa nhé …đôi đàng vẹn phân Dẫu buồn ,tim mãi phân vân Khóc tình lệ nhỏ …về đâu một mình Mùa thu sao gió thành hình Cuốn em chìm nỗi cuộc tình bão giông Trời thu sao có gió đông Thổi em tan tát hư không đêm buồn Chọn rồi ,em sẽ xuôi buông Trả anh ,trả cả …từng hồi tim đau Em đi …xa mãi từ nay Vần thơ ở lại …đâu đây bên người Khăn tang chít một nụ cười Dẫu không bên cạnh …vẫn hoài yêu thương Chân trời Tím (khuya 06/09/2008) [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/40316/73FD55D8B5B2439B9C476C0B4E8D613E.jpg[/image]
" Của đi thay người " câu nói mình thường nói khi an ủi người khác ,hôm nay dành cho chính mình.... Thiệt tình đúng là chẳng biết nói sao? Mọi chuyện cứ dồn dập kéo đến....cái đầu mình chưa bình nên tất cả mọi việc hình như đảo lộn tất cả. Mình như người mộng lung...không nhớ gì cả gì khi đi xe ngoài đường cũng đôi khi không biết mình đi về đâu ,và đang đi làm gì? cả đến số phôn ba mình ,mà mình cũng mộng tưởng không nhớ nửa ,,,hình như ba giận mình thì phải? Ba ơi !!! giờ con không biết chính con là ai nửa ba à...tha lỗi cho con ba nhé... Ước chi mình tan biết vào hư vô 01 khỏang thời gian nào nhĩ...ước...ước...ước...muốn lắm ông trời ạ...
đi thay người " câu nói mình thường nói khi an ủi người khác ,hôm nay dành cho chính mình....
Thiệt tình đúng là chẳng biết nói sao? Mọi chuyện cứ dồn dập kéo đến....cái đầu mình chưa bình nên tất cả mọi việc hình như đảo lộn tất cả.
Mình như người mộng lung...không nhớ gì cả gì khi đi xe ngoài đường cũng đôi khi không biết mình đi về đâu ,và đang đi làm gì? cả đến số phôn ba mình ,mà mình cũng mộng tưởng không nhớ nửa ,,,hình như ba giận mình thì phải?
Ba ơi !!! giờ con không biết chính con là ai nửa ba à...tha lỗi cho con ba nhé...
Ước chi mình tan biết vào hư vô 01 khỏang thời gian nào nhĩ...ước...ước...ước...muốn lắm ông trời ạ...
khoảng thời gianm cảu mỗi con ngời thì phải do chính bản thân mình tao ra chứ không thể chờ đợi người khác mang đến cho mình được.Cuộc sông là một cuộc đời đầy bon chen và vất vả vì vậy chúng ta phải tự tạo ra những khoảng thời gian cho chính mình để nhìn lại những bước ta vừa qua , cũng như con đường chúng ta đang bước tới cho nên bạn phải tự tạo ra những khoảng thời gian cho riên mình để càng ngày tan càng tiến những vước vững hơn trong cuộc sông
Ta có còn là ta nửa không? ôi nguy hiểm và đáng sợ wá.... Mọi chuyện tất cả giờ như bủa quanh tứ phía bên tôi..... Đang cười ư? ừ thì cười....nhưng nụ cười đáng sợ làm sao? cười như vô thức...cười khi lòng rỗng tếch ,cười không hiểu mình cười vì cái gì? cười bắt chước? cười hùa theo? cười vì mọi người cười? hay rằng mình không còn có nước mắt nên phải thế bằng nụ cười.... Nụ cười ơi hôm nay mi nặng lắm....nặng hơn cả thân ta..... Sống và chết chỉ khác nhau có 01 hơi thở mà thôi...ước rằng khi lơ đễnh dông xe ngoài đường...hãy cho tôi không còn hơi thở của ngày hôm nay nữa nhé....Niềm ước mơ thật lòng nhất của chính tôi ông trời ạ.... Xin hãy mang hơi thở của tôi về với hư không? hay dấu đi 01 nơi nào đó cũng được...địa ngục ,thiên đưiờng ,tầng lơ lững...hay đâu đó...đối với tôi giờ không quan trọng...miễn sao tôi không còn được thở nơi trần gian này là được rồi....Xin hãy ban cho tôi điều mong ước này nhé.....
Sorry 02 chị nhiều hen...chờ dài cả cổ mà em không post mấy đĩa nhạc của 02 chị lên ....chẳng hiểu sao dạo này vô phòng nhạc tư tưởng "nặng nề " wá ...có lẽ từ việc sau vụ đó ấy chị ....thông cảm cho em hen ...hay chị nhở thẳng bang chủ phòng nhạc luôn á ... Con người mình hình như còn sân si nhiều hay mình bị khùng...ôi cũng chẳng biết sao nữa..Thôi kệ...giờ lại thấy mình như đang đi trên bờ một vực thẳm không cùng. Phía bên kia đất liền ko đủ sức níu chân. Còn bên này, khoảng không gian hun hút lạnh lùng chỉ chực quyến rũ bằng một cái nhìn lơ đãng.....vực thẳm của lạnh lùng...bờ vực của lơ ngơ.... Ngày tháng mau trôi qua, sự lãng quên phiền muộn của số phận khiến ta không tưởng nhớ rằng mình còn một cuộc đời rất dài để sống, và một hành trình rất dài, để kiếm tìm những mảnh vụn của kí ức và lắp ghép chúng lại ...vỡ vụn cả rồi...còn gì lắp ghép nửa không? cho ta...cho đời.... Tự nhiên thấy mệt nhoài. Muốn nằm gục xuống. Muôn đời không dậy nữa. Chỉ giản dị thế thôi là đủ lắm rồi.
Đêm nay...xót xa...vụn vỡ lại ghé về...thật là đau nhức.... Vì đâu?....vì đâu...? Vui được gì...? Buồn sẽ có gì...? Hình như ta là kẻ sắp diên..... Ngốc...ngu...khờ...dại....mình đều xin tất cả.... Sáng rồi...lại phải cười tuơi...lại thêm lần che cái xót xa của đêm nay.... Còn không? còn bao lần như thế nửa...??? Sẽ còn....! và có lẽ còn nhiều nhiều như thế...ta không đếm hết được đó thôi....
Lòng tự nhũ là cỡi bỏ tất cả...không như thế nữa...thế ấy mà.... Vẫn xót xa khi nhìn thấy...biết rằng bệnh nào rồi cũng sẽ qua....thế mà vẫn thế...vẫn dại khờ như ngày hôm qua...Sao không khôn lên tí nhỏ ơi.... Hãy tìm quên vào mọi thứ vào tất cả...những gì...những.... Soi gương nhỏ thấy gì trong đó...có nhìn thấy nỗi buồn không? hay cũng chỉ đôi mắt ,cái môi...nụ cười...tất cả như trơ ra...phản chiếu....in trong cái gương vô tri ấy mà thôi.... Nhỏ còn sống bao nhiêu thời gian? vui bao nhiêu mà sao nhân buồn nhiều thế vậy nhỏ? hạnh phúc của nhỏ là sự bình an và niềm vui nơi....đó.... Dẫu rằng nhỏ không là gì....trong....nhưng bước chân...qua....vẫn đâu đó theo sau là cái nhìn của nhỏ và sự nguyện cầu an lành niềm vui...hạnh phúc cho..... Lại vớ vẫn....ngày mới đang sang tự bao giờ.....
Khuya thật khuya! còn nhận tin nhắn Thì ra lại tin nhắn của người Người cứ thế làm nhau mệt mõi Đã nói rồi ! Người chẳng chịu nghe Khuya thật khuya ! tin còn rong rũi Bực quá đi !sao mãi thế người ? Đã bảo rằng.. xin đừng mơ tưởng Nợ phút giây ! Chẳng đi hết cuộc đời Khuya thật khuya ! cũng lời than thở Anh nhớ em ! Yêu mãi mà thôi Tình chân thật ! không làm nhau bực Yêu như thế … yêu bản thân thôi Khuya thật khuya! Vẫn còn hậm hực Gán ghép tôi ..kiêu hãnh với người Thật tức cười .. tình yêu người đó Trao không nhận …thì giữ cho mình … Bực mình lắm rùi đấy nhé.... Yêu thì cứ yêu đi...cho ko nhận sao ko giữ lấy cho mình...làm người khác bực mình mới là yêu sao? ..............
2 Cứ khó tính hoài như thế chỉ làm khổ 2 mà thôi ...
Dễ tính 1 tí đi 2 thì cũng có người 2 chấp nhận được mà
Hay 2 về út thay máu cho 2 nè ,thay cả cái tim khùng điên của 2 luôn ...
Lâu muốn biết lòng 2 thế nào mà vô đây cứ bực mình vì 2 ko ?
Chưa già mà khíu chọ ai cũng chê hết ...tiểu thơ nhà họ Ngô này chảnh hết biết ...
út dọt ko nghe đt 2 đâu nha, đừng gọi về mà chửi, mét ba đó
Trích đoạn: Chân Trời Mới
..................
Không được bước vào đây nửa ... Nhớ rõ !!!
Ước gì được khóc cho nhẹ nhõm....
Mọi thứ càng lúc càng chìm dần vào bế tắc ! Bóng tối càng lúc càng dày đặc hơn....ước mơ tan tành...
Hy vọng đang dần lịm tắt....
rắc rối nối tiếp rắc rối ...
Chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa ....mụ mị mất rồi ...
Đuối sức !
Chơi với !
Buông xuôi hay đối đầu...
Đi tiếp cũng chẳng được mà dừng lại con tim cũng chẳng tha ...
Van xin ! Hãy buông tha cho ta nhé !!! Muốn vắt kiệt sức ta hay sao hả ? để ta bình yên 1 chút nào đó kg đc sao ....
Đuối lắm rồi , kg đủ sức chống chọi nữa đâu ....mệt , wúa mệt ...
Ước mơ , nghị lực , tan hết rồi ....
Mệt đến nổi chẳng khóc được nữa ...
Bỗng dưng muốn khóc
Bỗng dưng muốn cười
Bỗng dưng muốn nhớ
Bỗng rồi muốn quên...
Những dòng chữ ấy tự dưng xuất hiện trong đầu. Khi viết ra rồi thấy nó mang nét buồn rưng rức.
Nhưng mà thực tâm ta đâu có gì buồn.
Vui nữa là khác!
Vì chẳng bao lâu nữa ta sẽ có được một chuyến đi chơi xa!
Tâm tư có thể thoải mái, tạm gác lại không nghĩ đến công việc và những áp lực của cuộc sống.
Hôm nay online sớm tự nhiên có hứng chạy vào old board lục lại những nhật ký cũ ra đọc.
Thầy giáo năm nào nói đúng ghê!
Đọc lại những dòng cảm xúc trước đây không tránh khỏi phải nhíu máy và thấy tức cười.
Chỉ muốn đưa tay che lấy mặt xấu hổ.
Tại sao ngày ấy lại có thể ngộ nghĩnh đến như thế.
Có nhiều cái bị hủy xác diệt tích mất rồi. Ồ, tiếc quá!
Ta không còn nhớ rõ những lúc ấy mình đã viết những gì.
Ta đã trưởng thành hơn! Nhưng chắc là ngày đó mình dễ thương hơn bây giờ nhiều.
Cảm xúc nhiều nhất là khi đọc lại mẫu chuyện "Cô Chủ Nhỏ" ta đã viết cho chú mèo của mình năm nào.
Nó khiến ta nhớ những kỷ niệm ngày thơ!
Đổi giờ rồi ngày chủ nhật cũng trở thành ngắn hơn.
Bỗng dưng muốn viết. Nhưng lại không biết viết gì. Chỉ là những câu vẩn vơ thế thôi sao?
Gia đình tạm nói là tốt đẹp. Tình cảm tạm nói là bình yên. Không có những đợt sóng lớn nên cũng không có cao trào. Công việc tạm nói là ổn định. Mọi thứ nói chung là tạm hài lòng.
Nói vậy là hết chuyện để nói rồi.
Năm mới rồi, tất cả mọi thứ cũng nên đổi mới theo. (út bòn mang cái chi chi của cà na viết cho 2 đọc với ý gì vậy )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2009 00:40:42 bởi Bụi Tím >