Gọi Hồn Thu Cô đơn dõi bước dưới trời Thu
Bóng lệ buông lơi dưới nguyệt mờ
Áo trắng, tay gầy vươn thấp thoáng
Rợn rùng dâng ngập nẻo hoang vu…
Hỏi nấm mồ ai có xác Thu
Trần gian lạc lõng khách làm thơ
Từng đêm chắp nối trăng trên mộ
Để chở trong tim một chuyến đò…
Gọi mãi hồn Thu chẳng thấy về
E hồn Thu lạc chốn sơn khê
Cố nhân có gặp hồn Thu trước
Nhắn giúp người thơ sống não nề!
Cửa huyệt bật tung ma chỗi dậy
Lê mình thất thểu dưới trăng mờ
Áo xiêm rời rả còn trơ lại
Một xác Thu gầy, Thu héo khô!
Mỗi bước Thu đi loang máu đỏ
Dật dờ Thu tiến lại gần ta
Đôi tay quờ quạng trông ghê rợn
Chạm người – tê điếng cả làn da…
Ta đón Thu vào đôi cánh tay
Mê cuồng thần trí, hồn cao bay
Rợn hương ma quái, làn môi ngọt
Đắm đuối ta nhìn – hôn đắm say…
Nghe ngọt trong xương tủy tiết ra
Dòng hương như sữa rỏ tay ngà
Ta ôm Thu cắn trong hơi thở
Nghe trọn linh hồn yêu thiết tha…
Rồi từng mảng thịt rửa rơi mau
Óc trắng nghe tanh quá thảm sầu
Tóc rối tan dần theo cốt lạnh
Chỉ còn trơ lại chiếc đầu lâu…
Chợt mắt Thu xanh sẻ giật mình
Vì gà vừa gáy báo tàn canh
Từng hồi chó sủa xa vửa vẳng
Đáy huyệt Thu mang một khối tình!
Trăng vừa khuất bóng dãy đồi xa
Vài giọt sương lam gió động nhòa
Cây cỏ nghiêng mình say chỗi dậy
Từng hang mồ trắng gòi xương ma!
Ma ơi! Giữ hộ hồn Thu lại
Liệm xác Thu đau dưới nấm mồ
Ta nguyện mê tình Thu mãi mãi
Để hồn Thu lạnh, khỏi bơ vơ…
Hoàng Ngọc Ẩn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2007 21:18:34 bởi macphonglan >