Lượm ngọc trong “ hương áo “ của nhà thơ Luân Tâm
Lời Như Thương:
Với Như Thương, bài thơ hay nhất trong tập thơ Hương Áo là bài thơ Hương Áo (trang 159). Dẫu bài thơ không mượt mà văn chương như những hạt ngọc khác, nhưng đậm đà Tình Người, Tình Yêu và Tình Nghĩa Phu Thê.
Thơ văn thi phú rồi cũng sẽ qua đi, chỉ còn lại nghĩa tình là vô tận.
Bức hình phụ bản “ Xe lăn ngơ ngác đường phai nắng “ dẫu ngậm ngùi nhưng còn nét minh họa thủy chung nào bằng...
Nâng niu những hạt ngọc lấp lánh của Anh trao tặng Chị mà Như Thương nhặt được trong thi tập, lòng không thể cầm lòng. Thế mới là YÊU NHAU ....
Như Thương không dám viết lời cảm nghĩ vì sợ thơ của Anh vì sẽ không có lời nào xứng đáng cho một mối tình tròn trịa như thế hết cả.
Kính mời quí vị cùng Như Thương đi vào Vườn Tình của Nhà Thơ và Nàng Tiên Thơ LUÂN - TÂM lượm những viên ngọc tình lấp lánh chữ thủy chung mà Anh Chị Luân Tâm đã để lại cho đời vậy..
Tu bao nhiêu kiếp anh mới được
Thơ thẩn cùng em kể chuyện lòng?
(Trang 9)
Nắng nào nghiêng nón hôn dòng tóc?
Yêu đã thiên thu ... Vẫn thẹn thùng !
(Lưu lạc)
Chiều đông áo tím hoa cà
Nhởn nhơ trước ngõ làm quà tương tư !
(Áo bay)
Em tắm ngọt ngào trong ca dao
Em thơm cổ tích, thơm nắng đào
Em ôm huyền thoại vui chăn gối
Em rải trên giường muôn cánh sao
……………………………………
Em nằm võng hát đong đưa
Chuồn chuồn đáp xuống... lá bùa tương tư
…………………………………….
Có hai con bướm theo rình
Hôn nhau để dạy chúng mình .... học hôn ?
(Ca dao)
Mắt môi nhóm lửa ... hẹn nghìn năm !
Vòng tay trói buộc thơm chăn gối
(Như mộng)
Gặp gỡ chiêm bao cũng thẹn thùng
Chưa nhìn tận mặt đã quay lưng
Như trời xa đất, rừng xa núi
Chưa kịp làm quen ... gọi tiếng cưng !
(Tủi gối chăn)
Anh xin làm gió xuân tha thiết
Hôn trộm một lần thật ... đắm say !
(Tình tứ)
Cánh hoa xuân muộn rụng trước thềm
Tưởng nghe chăn gối gọi thân quen
Ngờ đâu em dậy lo cơm nước
Lỡ mộng cuối tuần ... tiếc vai êm !
(Chết đuối)
Cười nói bâng quơ cũng ngọt ngào
Bao lần ngơ ngác ngỡ chiêm bao
Thơm như chăn gối hoa ngày cưới
Mong được hẹn thề đến kiếp sau !
……………………………………
Chân mỏi ghé thăm quán bên đường
Chè sâm bổ lượng thật dễ thương
Nhìn em môi đỏ cười say ... lạnh
Thèm một chiếc hôn ngọt hơn đường !
Anh đổi ly em đỡ nhớ mong
Si mê uống vội dấu môi hồng
……………………………………..
Chẳng muốn rời em nhưng đành thôi
Cũng may: còn được chút son môi
(Một chút son môi)
Tim vẫn rộn ràng vẫn bồi hồi
Hồn còn quanh quẩn chổ em ngồi
Lưng thon có thẹn vì anh ngắm
Hay vẫn vô tình như nước trôi ?
…………………………………
Lang thang tìm lại dấu bụi đường
Em mới dẫm lên còn dễ thương
Nhặt lên âu yếm cho vào túi
Mà ngỡ ngọc ngà ngỡ sắc hương !
(Như mây hồng)
Em như tiên nữ từ muôn kiếp
Đến để yêu anh và yêu con !
(Hương áo)
Mình chắt chiu hoài một tiếng CƯNG !
(Nườc)
Em vẫn giai nhân vẫn tiểu thư
Vẫn tiên vẫn điệu vẫn hiền từ !
(Trăm nhớ ngàn thương)
Xe lăn ngơ ngác đường phai nắng
Bướm trắng bay theo hoa áo vàng
(Đường phai nắng)
Bây giờ ? không đợi đến mai ?
Thì thôi ... mặc kệ ... mặc ai lén nhìn
Trời long đất lở thương mình
Đôi môi hoá bướm rất tình ... rất ngoan
(Rất tình rất ngoan)
**********
(Như Thương, Nhà Thơ, Florida, USA) Luân Tâm thân mến,
Trước hết xin có lời thăm hỏi Luân Tâm, các cháu và nhất là chị Luân , sau nữa cũng xin cảm ơn Luân Tâm đã gởi cho thi tập" Hương Áo" ( H.A.) mà trong đó Luân Tâm có viết tặng tôi hai bài " Cỏ Hoang" ( trang 58) và Buồn quê" ( trang 154).
Hình thức trình bày thật nhẹ nhàng đẹp mắt nhất là hình ảnh và thủ bút tuyệt vời bay bướm của họa sĩ tài danh Vũ Hối làm tăng thêm sự trang trọng của H. A.
Về nội dung thì qua những lời khen ngợi thật khách quan của nhiều văn thi sĩ cũng như độc giả khắp nơi đã nói lên giá trị và chỗ đứng của Hương Áo trong nền thi ca hải ngoại khởi sắc hiện nay. Trước khi Luân Tâm cho ra đời đứa con tinh thần đầu tiên này, tôi mặc dù không phải là nhà tiên tri nhưng cũng đã dự đóan được những hào quang sẽ đến với H. A. và quả thật là giờ đây H. A. đang được giới yêu thơ văn khắp nơi trên thế giới đón nhận nồng nhiệt.
Như tôi đã nói ở trên, những lời phê bình hay đẹp về H. A. đã được nhiều người nói hết nên tôi chỉ xin tóm lược đôi dòng cảm nghĩ của mình về thi phẩm này mà thôi. Điểm nổi bật nhất là H.A. đã nêu lên một tấm gương sáng chói của đạo làm người với những tam cương ngũ thường gương mẫu nhất là tình nghĩa phu thê sáng ngời son sắt thủy chung của kẻ sĩ Luân Tâm với vợ hiền Bùi thị Luân đang bị bao tai ương kiếp nạn. Ngoài ra H.A. qua ý thơ nhẹ nhàng nhưng mới mẻ, ngôn từ bình dị nhưng sâu sắc đã chuyên chở nhiều tư tưởng chân tình nói lên một cung cách sống rất gần gủi với tâm hồn con người. Ngần ấy thứ đã đủ để nói lên giá trị của thi tập.
Xin có lời chúc mừng và cũng cám ơn Luân Tâm qua H.A. cũng có đôi lần nói hộ giùm tôi những suy tư tâm tình của thế hệ chúng ta mà tôi chưa nói được.
Và sau cùng để tạ tình thâm giao, tôi xin họa bài thơ " Buồn Quê" mà Luân Tâm viết tặng tôi. Riêng bài " Cỏ hoang", tôi sẽ họa trong những ngày tới vì " ăn nhiều món quá mất ngon" phải không Luân Tâm ?
Tôi tin rằng chị Bùi Thị Luân và 3 cháu Tam Thư chan hòa niềm vui tươi hạnh phúc theo hương thơm của Hương Áo đang tung bay khắp bốn phương trời và đó cũng là phương thuốc nhiệm mầu giảm bớt rất nhiều cơn đau bệnh của Chị Luân .Và sau hết chị và 3 cháu nên hãnh diện đã có một người chồng, người cha tài đức vẹn toàn.
Thân ái,
Nguyễn tấn Phát
Bỏ lại đàng sau những ngậm ngùi
( họa bài "Buồn quê"của Luân Tâm trong thi tập"Hương áo" tr. 154)
Anh trả lại em con phố buồn
Tình xưa đã vỗ cánh bay luôn
Hàng cây bệnh viện rưng rưng khóc
Trưa nắng mà mưa lệ cứ tuôn
Quanh quẩn xóm nghèo một bóng côi
Mây mờ tang tóc tím khung trời
Bài thơ dang dở không ai đọc
Cay đắng nào khô héo mắt môi
Mộng ước về em mộng rất thường
Chờ em khói phủ bến Tiêu Tương
Lời yêu thoang thoảng trong hơi thở
Nắng hạn trông mưa tưới ruộng vuờn
Tình đầu đâu thấy ánh bình minh
Em đó anh đây ngán nỗi mình
Chỉ cách con đường qua xóm nhỏ
Mà sao hiu quạnh chỉ riêng mình
Anh sợ nhốt mình trong bóng đêm
Tình thôi kết nụ hết bình yên
Tương tư dằn vật trên giường chiếc
Có thuốc nào đâu chửa lảng quên
Tình yêu chớ phải chuỵện ngô khoai
Vương vấn ngàn năm vương vấn hoài
Cho đến một ngày ta tái hợp
Bốn mươi năm cũ đã vèo bay
Trăng sao giờ bỗng đẹp vô bờ
Hai đứa chung hòa khúc nhạc thơ
Hai mái đầu tuy sương điểm trắng
Vòng tay bỏ hết thuở bơ vơ
Toronto Nov. 10 , 2007
Nguyên Trần
(Nhà Văn, Nhà Thơ, Cựu Sinh Viên QGHC.ĐốcSự 11, Canada)
Nét gợi tình trong thơ Luân Tâm
Thơ Luân Tâm rất phong phú về đề tài. 151 bài thơ, trung bình 20-40 câu, chuyên chở bao nhiêu tình, bao nhiêu mộng, bao nhiêu ưu tư, chuyện riêng, việc chung. Nhưng nổi bật vẫn là hai chữ tình yêu. Không có tình yêu không thành thơ, ngàn đời là vậy. Nhưng cái khiến chúng ta đọc thơ Luân Tâm với tất cả lòng cảm mến là tấm tình vợ chồng của nhà thơ và nàng thơ. Thói đời, nàng thơ mà thành vợ, thể nào nàng thơ, hoặc thơ cũng bị bức tử . Thế mà 32 năm sau ngày cưới (cưới năm 1970), người đời còn được đọc bài “Hương Áo” (2002) với 88 câu thơ nồng nàn tình yêu. Đọc 88 câu thơ ấy đủ biết mối tình Bùi Thị Luân và Phan Văn Tám thắm thiết dường nào, thơ mộng cho tới răng long đầu bạc.
Nét độc đáo trong thơ Luân Tâm là có những bài rất gợt tình. Cái tình nằm trong câu ca dao:
“Có âm dương có vợ chồng / Dẫu từ thiên địa cũng vòng phu thê”. Luân Tâm mượn hình ảnh Adam-Eva – người vợ là cái xương sườn của người đàn ông. Một cái xương sườn thôi, nhưng qua phù phép của tình yêu, nó biến thành ‘một nửa’. Cái một nửa mà người Pháp gọi là la Moitié, còn người Việt mình gọi là ‘Mình’ ấy mà thiếu đi thì không phải chỉ thiếu một nửa mà thiếu hết. Nhà thơ viết:
Tách ra một nửa còn như không
Thiếu cái xương sườn điệu cong cong
Như đu đủ đực mơ ôm trái
Hoa lá xanh tươi chỉ đau lòng
(Cần thiết)
Tại sao cái anh đu đủ đực càng xanh tươi càng đau lòng? Thưa chỉ vì giấc “mơ ôm trái” mà không được ôm. Cũng có thể nghĩ ngược lại, anh đu đủ đực thấy cô đu đủ cái xanh tươi mà cha mẹ đôi bên chưa cho phép nên đau lòng đó thôi.
Tình là luật trời đất. Nhan sắc nàng thơ làm động lòng thi sĩ. Nàng thơ của Dante (Béatrice) không phải một nàng Giáng Tiên vô hình, mà là một ‘cô áo dài trắng’ bằng xương bằng thịt, tất nhiên là rất đẹp. Nàng thơ của Luân Tâm như thế này:
Mơ màng lưng trắng yếm đào
Gió lên đồi nhớ... gió vào... áo trưa
Em nằm võng hát đong đưa
Chuồn chuồn đáp xuống... lá bùa tương tư
(Ca dao)
Mấy cái châm chấm là nguyên tác. Nó ép người đọc vô ý vô tứ mấy cũng phải mường tượng ra một một buổi trưa hè, mỹ nhân trong yếm đào, lưng trần, ngọn gió len lên đồi cao (mà Nguyễn Du gọi là “tòa thiên nhiên”), trong dáng mời gọi (qua “võng đong đưa”) thì bố con chuồn chuồn cũng không thể không sa ngã.
Tương tự hoàn cảnh ấy, vào ban đêm, Đặng Trần Côn-Đoàn Thị Điểm tả thế này:
Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm,
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông.
Nguyệt hoa, hoa nguyệt trùng trùng,
Trước hoa, dưới nguyệt, trong lòng xiết đau.
(Chinh Phụ Ngâm Khúc)
So ra, tính thanh nhã kín đáo thì nhà thơ hậu bối thua, nhưng tính ‘thẩm mỹ xác thịt’ thì nhất định không kém.
Dư vị xác thịt thường là da diết. Luân Tâm không quên mùi vị này, bởi vì nó là một phần (tôi không muốn gọi là mặt trái) của tình yêu. Khi một nửa kia xa cách, nỗi buồn của một nửa này được Luân Tâm hình tượng hóa tài tình trong cụm từ “núi lửa không còn lửa”.
Lận đận, long đong sóng bạc đầu
Nửa vòng trái đất cháo xa rau
Thương vùng núi lửa không còn lửa
Thương bóng trăng già thèm mưa ngâu
(Cần thiết)
Người ta bảo vợ chồng già, nghĩa nhiều tình ít. Với Luân Tâm, hai thứ ấy bằng nhau. Tôi có đem thắc mắc này hỏi bạn đồng môn Vũ Văn An (CH 4). Anh An mượn lời một học giả người Anh tên Jack Dominian nói đại khái rằng về già vợ chồng không còn đòi hỏi “hoa nguyệt trùng trùng” nữa bởi vì lúc nào cũng LÀ MỘT rồi.
Tâm Thanh
(Nhà Văn, Cựu Sinh Viên QGHC, Cao Học 2, Norway)