HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
Thay đổi trang: << < 361362363 > >> | Trang 362 của 377 trang, bài viết từ 5416 đến 5430 trên tổng số 5649 bài trong đề mục
LuânTâm 04.03.2021 07:42:06 (permalink)
0



CÁNH HOA RỤNG CHỌN GÌ ĐẤT SẠCH

"Cánh hoa rụng chọn gì đất sạch"(1)
Trong nhờ đục chịu nuốt thương đau
Sông thương bể nhớ chan nước mắt
Hứng hoa nâng trứng bướm suối đào

Hồn hoa lạc đạn tan xác bướm
Bể hận mênh mông hồng trần ai
Thủy mộ oan hồn thơ ngây lạnh
Thập loại chúng sinh sống đọa đày

Chim quyên xuống đất đa đa tủi
Mắc bẫy sụp hầm hư không nhà
Rừng gươm hoa lạc trăng đùa gió
Hoa sen bông súng khô cháy da

Nhân gian bụi bặm mù sương khói
Bẻ hoa cướp hoa chà đạp hoa
Hồng lâu mộng ảo câu kinh kệ
Huyết lệ thơ hồng oan tình ca...

MD.10/15/12
LuânTâm
(1) Trong "Bài Tựa Truyện Kiều" của Chu Mạnh Trinh do Đoàn Quỳ dịch

<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2021 07:43:44 bởi LuânTâm >
LuânTâm 06.03.2021 09:23:14 (permalink)
0


ĐÔNG ĐẦY CA DAO

Thơ thẩn thuyền trăng căng buồm gió
Hoa tuyết đông đầy ngõ ca dao
Sao mờ nước mắt sương vương cỏ
Đường xưa đưa đón dâu ngọt ngào

Buồn nghiêng gác trọ câu kinh kệ
Hột mít lùi tro than thở quê
Nhà tranh chữ nghĩa nhìn nhân thế
Thương con siêng học mẹ vỗ về

Ngủ gục giật mình đau lòng nhớ
Cha mẹ chị em anh mình nghèo
Cày sâu cuốc bẩm câm nín thở
Một cổ mấy tròng giặc cướp treo

Quyết tâm mài sắt bền hy vọng
Có lúc mỏi mê chống chèo buông
Nhờ hoa cho bướm chung lối mộng
Vượt bể lên mây tắm mưa nguồn...

MD.12/14/14
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2021 09:24:41 bởi LuânTâm >
LuânTâm 06.03.2021 09:25:29 (permalink)
0


BÓNG NGƯỜI DƯNG ƠI

Buồn đông nhớ cánh phượng hè
Môi hồng thơm mộng sao ve ve sầu
Học yêu chữ nghĩa cắn câu
Học thi hương lửa biết đâu hương thề

Bãi trường chưa đã tái tê
Hai đầu gác trọ hồn quê riêng mình
Mắt bồ câu nhỏ sóng tình
Chung trường chung lớp cho nhìn say mê

Trăng non thu gió xuân về
Thơ ngây ngất điệu má kề chiêm bao
Một ngày không gặp thương đau
Một mai không gặp làm sao sống còn

Giấy hồng mực tím không mòn
Bắc cầu yêu dấu vòng son môi cười
Vòng tay hò hẹn hoa tươi
Vòng chân tình nghĩa bóng người dưng ơi...

MD.01/09/18
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2021 09:27:56 bởi LuânTâm >
LuânTâm 06.03.2021 09:33:20 (permalink)
0


HỒN QUÊ HƯƠNG EM


Mo cau chín rụng bờ ao
Hứng hoa xe kéo em vào thơ ngây
Tim anh nhịp bổng lên mây
Cung trầm che thẹn em xoay cho nhìn

Sen hồng sóng mắt đưa tin

Dấu thương dấu nhớ yêu xin dấu chờ
Trời xanh mây trắng ngẩn ngơ
Cánh cò ru mộng lững lờ gần xa

Cầm tay tập viết chữ hoa
Ghép tên hai đứa một nhà tranh thơ
Anh đàn em hát vu vơ
Lưng ong eo nhỏ vòng mơ cùng mình

Líu lo xây tổ chim xinh
Tơ hồng kết tóc tiên tình ngây thơ
Gió xuân đám bắp trổ cờ
Trăng lên nước mắt sao ngờ hai nơi

Trầu cau hình bóng không rời
Cha trồng mẹ tưới trọn đời tươi thêm
Hồn quê đâu mất hương em
Mo cau tình nghĩa anh đem về đền ...

MD.10/12/15
LuânTâm
LuânTâm 06.03.2021 09:35:28 (permalink)
0

KHÔNG BÓNG KHÔNG HÌNH

Bỗng đâu biến mất tiêu sao
Mà trăng đưa gió thuở nào ngây thơ
Đường mưa ngõ nắng hững hờ
Tóc mây sóng mắt ai chờ xanh môi

Bỗng đâu dáng dứng điệu ngồi

Chỗ nằm quốc ngữ nổi trôi nghìn trùng
Không điểm hẹn không điểm chung
Không hình không bóng không cùng không cho

Bỗng đâu leo cây trễ đò

Sớm đau trưa xót chiều co tối trời
Lạnh người lòng đất chơi vơi
Bỏ ta đứt ruột rã rời tan xương

Bỗng đâu thơ mộng dư hương

Ba vòng lửa tắt mười phương đọa đày
Tro bay bụi bay khói bay
Ta người lưu lạc đầu thai bao giờ...

MD.08/28/20
LuânTâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2021 09:37:01 bởi LuânTâm >
LuânTâm 07.03.2021 09:58:56 (permalink)
0


ĂN TRÁI NHÃN LỒNG


Nắng hè thèm giọt mưa thu
Nhẹ nhàng thánh thót tình ru mềm lòng
"Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi "(1)

Ngày xưa mực tím mồng tơi
Thư xanh lưu bút nghẹn lời thơ ngây
Hờn mưa giận nắng leo cây
Tầm xuân non nụ hao gầy thương đau

Gối rơm ôm tối chiêm bao
Áo dài nón lá bay vào liêu trai
Vòng vo bướm đậu hoa bay
Sầu riêng đom đóm tỉnh say chuồn chuồn

Tay lớp học chân sân trường
Môi sương sớm tóc tơ vương chiều tàn
Lưng ong sóng gợn hiền ngoan
Chỗ ngồi chỗ đứng hương lan mộng hồng

Cầu tiên câu cá tiên bồng
Mớm mồi kinh sử vỡ lòng học yêu
Anh ơi dỗ ngọt cho nhiều
Em ơi ru mãi tuyệt chiêu chưa từng...

MD.07/30/13
LuânTâm
(1) Ca dao


LuânTâm 07.03.2021 10:01:37 (permalink)
0


RU NGON DỖ NGỌT
Vén mây vạch cỏ suối hồng hoa
Thơm thơ ngây mộng trăng quê nhà
Bồng thương ẵm nhớ lời ăn mật
Đỉnh hồng vực trắng chim hồng ca...


Tình mưa tình nắng tình hoa
Tình tiên mắc đoạ tình ca dao buồn
Ôm trăm nhớ đeo ngàn thương
Cho anh thơ dại thiên đường ấm êm

Cho em kết nụ yêu mềm
Cho me dốt ngọt bắt đền cam chua
Hứng trái cấm nâng trái cho
Phù sa chín cưả khôn dò nợ duyên

Chèo trăng chống gió dịu hiền
Mãn cầu vú sữa sầu riêng hồng đào
Mưa hoa mưa bướm mưa ngâu
Lửa môi nắng mắt cho nhau đá vàng

Hờn yểu điệu ghen cao sang
Ru ngon dỗ ngọt tình tràn cảo thơm
Gối tay tình ấm dạo đờn
Sớm khoe trưa giấu tối hôn mê ghiền

Tim anh em ngủ mộng hiền
Tim em anh ngủ bình yên ru tình
Cho ăn cho uống cho nhìn
Mớm thơ mớm thuốc trường sinh dỗ dành

Tìm trầm ngậm ngải cũng đành...

MD.06/29/09
LuânTâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2021 10:03:20 bởi LuânTâm >
LuânTâm 07.03.2021 10:05:14 (permalink)
0

ĂN TUYẾT UỐNG SƯƠNG
Buồn lên đỉnh tuyết uống sương
Tắm trăng non cấm thiên đường chân không
Hỏi mây xanh dấu bụi hồng
Chiêm bao hư thực ngược dòng bể dâu
Buồn lên đỉnh nhớ ngọt ngào
Dấu chân kỷ niệm thương trào bóng bay
Hỏi mình hỏi ta hỏi ai
Sao không sao có sao say sao chờ
Buồn lên đỉnh mộng vực mơ
Giăng câu bủa lưới nhện chờ đầu thai
Hỏi môi hỏi mắt hỏi tay
Lửa hương áo ngủ trần ai hồng trần
Buồn lên đỉnh gió hú xuân
Mười phương hư ảo chín từng phù du

Hỏi vàng lệ đá tương tư
Châu chìm rác nổi ngục tù nhân gian
Buồn lên đỉnh khói dã tràng
Ngây thơ thơ dại dạo đàn quê hương
Hỏi nắng ruộng thăm mưa vườn
Mồ hôi nước mắt vô thường sao rơi...
MD.10/12/11
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2021 10:11:02 bởi LuânTâm >
LuânTâm 07.03.2021 10:16:21 (permalink)
0



SAY

Mưa gío thôi đừng đến nơi đây
Rượu nào cho đủ nghiã đắng cay
Ai mê ai tỉnh sầu nhân thế
Mây trắng mây xanh cũng đoạ đày

Người đẹp nghìn xưa nhẹ bước về
Kinh thi tình sử vẫn đam mê
Mộng đầu mộng cuối đêm hoang lạnh
Chân thấp chân cao kiếp não nề

Có phải ban ngày hay ban đêm
Biết ai người lạ ai người quen
Áo bay hay lá bay thu muộn
Một chút trăng xưa rụng trước thềm

Tri kỷ tri âm đã mất rồi
Còn đây ly rượu đắng chia phôi
Chim trời cá nước đêm mờ mịt
Giọng nói giọng cười đã xa xôi

Tiếng hát liêu trai thuở học trò
Chỉ còn phố nhỏ nhớ mưa to
Đêm nay ai nhớ nơi hò hẹn
Hồn gưỉ gió mây bến nhớ đò

Tuồng hát cũ rồi nhưng vẫn hay
Tay buồn tay nhớ thương bàn tay
Mỗi chiều chờ đợi mà không gặp
Áo trắng bay đầy trong mắt cay

Vì nghèo nên vẫn thích mộng mơ
Tỉnh quá nên hay muốn giả vờ
Say rượu để quên đời đen bạc
Nhưng không quên được nỗi bơ vơ

Giông bão tràn ly tay rụng rời
Mây bay gió cuốn lá hoa trôi
Nghìn trùng sóng biển xa mờ mịt
Mấy kiếp rong rêu một cảnh đời

Đã muộn quá rồi nẻo phù sinh
Thuyền sầu tan rã lối vô tình
Ai say ai tỉnh ai thương tiếc
Một cánh chim bay mỏi mắt nhìn

Rượu đã hết rồi ly vỡ tan
Người điên gào thét vỡ cung đàn
Đêm nào đom đóm bay đầy ngõ
Trời đất quay cuồng tiếng khóc than

Người xưa say chết ôm vầng trăng
Hồn có theo tiên đến cung hằng
Hay vẫn bơ vơ sầu vạn cổ
Nghìn sau hương rượu có còn chăng

Người bỏ ta rồi ta cần say
Bao nhiêu rượu quí dành cho ai
Tiễn đưa là chết mà không biết
Lá rụng bơ vơ lạnh dấu giày

Áo hồng áo tím áo thiên thanh
Còn áo trắng sao chẳng để dành
Cố ngược thời gian vào lớp cũ
Trường xưa ngơ ngác dấu rêu xanh

Giông bão nghìn xưa chuyển lạnh về
Đường làng nước ngập bước chân quê
Bờ tre già cháy khô cành lá
Cánh én bơ vơ lỗi hẹn thề

Người đã đi rồi tim nát tan
Mà lòng vẫn lạnh mắt hoang mang
Muốn say mà vẫn không say được
Sao rụng sương sa lệ bỗng tràn

Đóm lưả đêm đông le loí chi
Đau lòng thì cũng phải biệt ly
Trần gian có lối nào còn sáng
Thôi để dành cho kẻ khác đi

Trăng sao hò hẹn chỉ dở dang
Ai đi tìm mãi một cung đàn
Dây đã đứt rồi đàn đã vỡ
Từ ngày lưu lạc kiếp lang thang

Chữ nghĩa cạn rồi thơ hết rồi
Nghìn sau ngơ ngác lá hoa trôi
Ngọn nguồn vô tận lòng vô tận
Thân xác còn đâu để tiếc đời

Bỏ rượu bỏ thơ bỏ cuộc đời
Mặc ai thương tiếc mặc ai cười
Con đường thiên cổ mây theo gió
Chỉ thấy hoang vu chẳng thấy người…

MD 03/06/02
LuânTâm


(Trích trong Tuyển Tập Thơ Quốc Gia Hành Chánh, Cơ Sở Hoài Bão Quê Hương xb ,CA , USA . 2005, trang 135-138)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2021 10:19:36 bởi LuânTâm >
LuânTâm 09.03.2021 11:35:34 (permalink)
0


VỀ MỘT NGƯỜI BẠN
(Lời Tựa Thi Tập Hương Áo của Luân Tâm, Cao Học Hành Chánh Khóa 3)




Mỗi khi bạn bè nhắc đến Luân Tâm, tôi đều đinh ninh có vài ý nghĩ chính yếu như sau:
Thứ nhứt: Tôi rất thán phục và ca ngợi Luân Tâm là người gương mẫu giữ tròn được đạo đức truyền thống cao quý Đông phương trong tình nghĩa vợ chồng. Anh Chị là đôi bạn từ thời còn Tiểu học, yêu nhau thời Trung học, Đại học và thành đôi bạn đời sau khi tốt nghiệp. Đôi bạn “đồng sàng đồng điệu” nầy đã cùng nhau chia xẻ biết bao cay đắng ngọt bùi, nghịch cảnh bể dâu, thăng trầm quá dữ dội, nhất là sau thảm họa tháng tư 1975, Luân Tâm bị đọa đày biệt xứ.
Bảy năm trước đây, chị Luân không may bị bệnh stroke rất nặng, đến nay vẫn còn rất yếu phải ngồi xe lăn. Anh Luân Tâm đã phải nghỉ việc, ngày đêm luôn luôn sát bên chị, hết lòng hết sức thương yêu, an ủi chăm sóc tỉ mỉ cho Chị từ viên thuốc, ly nước, bữa ăn... đến những sinh hoạt cá nhân thông thường. Hơn thế nữa, Anh còn làm thơ, không phải để kiếm cho mình chút tiếng tăm gì, không mong góp một chút hương sắc gì vào khu vườn văn nghệ, mà chính là để an ủi, tâm sự, mua vui cho người vợ hiền lý tưởng (nhưng quá bạc phước) của Anh. Thật đúng như câu nói của người xưa:
"Nhứt nhựt phu thê: bá dạ ân,
Bán dạ đồng sàng: chung dạ ái!"


Thứ Hai: Tôi rất thương quý và ngợi khen ba đứa cháu, con của Anh Chị Luân Tâm, gặp nghịch cảnh, gia biến, đã nêu cao tấm lòng hiếu thảo đặc biệt tốt đẹp đối với cha mẹ. Các cháu đã cùng nhau đoàn kết gánh vác mọi việc gia đình để cho Ba có toàn thời gian với Mẹ, lo cho Mẹ được đầy đủ từ năm nầy sang năm khác.
Trong điều kiện khắc nghiệt như thế, các cháu còn cố gắng phi thường để đạt được những thành quả xuất sắc trong học tập và việc làm, khiến cho Ba Mẹ rất vui, hãnh diện, được an ủi rất nhiều. Tấm gương hiếu thảo và hiền ngoan của các cháu thật là những viên ngọc quý hiếm tuyệt vời khó tìm thấy trong xã hội ngày nay. Thứ ba: Tôi nghĩ thơ Luân Tâm mang một sắc thái rất riêng biệt với một bút pháp thật độc đáo lạ lùng. Thật vậy, có lẽ bắt nguồn từ hoàn cảnh gia đình rất đặc biệt và “background” cũng rất đáng kể (Anh tốt nghiệp Cử Nhân Văn Khoa, Cao Học Hành Chánh, đã giữ chức vụ Giám Đốc Nha Công Tác Nghị Trường, Nha Nghiên Cứu Pháp Chế Thượng Nghị Viện VNCH.) nên Luân Tâm có đủ tư thế tạo được một phong cách riêng biệt để gởi gắm những tâm tình, suy tư của mình trong thơ.
Luân Tâm thường nói lên kỷ niệm tuổi trẻ, thân phận nghiệt ngã trước thời cuộc, thảm trạng đất nước quê hương bằng một lối thơ khác lạ. Rất khó có ai tóm lược được hết những gì tác giả muốn gởi gắm. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy trong thơ Luân Tâm dáng dấp của lãng mạn trữ tình, có khi ẩn dụ bay bướm, trừu tượng... nên nhiều bạn bè không thể hiểu hết chủ ý của tác giả, đã gán cho tác giả cái nhãn hiệu “Siêu Thực", hay lập thể theo kiểu tranh Picasso.
Đặc biệt, khi xúc cảm, ý thơ, hồn thơ tuôn trào xuống ngòi bút thì Luân Tâm dám bất chấp mọi ngữ nghĩa thông dụng, gạt bỏ, xáo trộn mọi trật tự thường tình, khuôn mẫu cấu trúc, cú pháp, qui luật văn phạm cổ điển, giáo khoa mà Anh đã từng rèn luyện kỹ lưỡng từ thời Trung học, có chứng chỉ chuyên môn Ngữ Học Việt Nam ở Đại Học Văn Khoa Sàigòn, lại được giáo sư thi sĩ Đông Hồ thương yêu hướng dẫn thêm. Do đó, có nhiều chữ, nhiều từ tuy cũ, “tầm thường", nhưng qua “pháp thuật của tay phù thủy Luân Tâm", chúng đã trở nên sống động, mới mẻ, biết ca múa đẹp lạ lùng, cực tả được những tâm trạng, suy tư, cảnh đời...
Thí dụ:
"Sững sờ cây trả áo xanh,
Trời thương biển nhớ cũng đành... bú tay!”
(Trả Áo Xanh)


Hoặc là:
"Chiều đeo đỉnh núi phù sinh,
Thương ta dứt sữa, đau mình sẩy thai!”
(Phù Sinh)



Bằng một phong thái hết sức nghệ sĩ, phóng khoáng tài hoa, rong chơi trong thế giới chữ nghĩa, Anh chỉ muốn được hoàn toàn tự do viết cho người vợ hiền thân yêu, cho tâm sự của người trai bất đắc chí, cho quê hương đất nước ngửa nghiêng tan nát, xuất phát từ đáy tiềm thức của thế giới kỷ niệm dĩ vãng xa xưa hoặc ức chế của tư duy bi đát hiện tại. Vì thế, thơ Luân Tâm có khi giản dị đáng yêu, có khi lại lạ lùng khó hiểu!

Chúng ta có thể kể vài câu thơ giản dị rất đáng yêu như:
"Chợt nhìn môi rượu đã say,
Gom bao tóc rụng xây đài tương tư!"
(Khóc Trong Mắt Cười)


Hay: “Điệu buồn anh giữ riêng anh,
Điệu vui anh vẫn để dành cho em!"
(Đường Tình)



Hoặc: “Mai kia hai đứa đi rồi,
Còn ai phơi áo trên đồi cỏ non?
Tóc tiên gót đỏ môi son,
Chỉ còn hạt bụi mỏi mòn lãng quên!"
(Chập Chờn)



Mặt khác, cũng có rất nhiều câu, bài thơ khó hiểu như: "Ngày tàn suối cạn lòng khô,
Phơi đuôi tép bạc vun mồ râu tôm!
Treo buồn giày cỏ mũ rơm,
Đào hang tìm nước vo cơm rửa vàng!"
(Dã Tràng)



Phải chăng tác giả muốn bóng gió, dùng ngôn ngữ và hình ảnh thơ để gián tiếp chỉ một số người của một chế độ sụp đổ (ngày tàn): người thanh liêm thì chỉ “tìm nước vo cơm” vì sinh kế còn những kẻ tham nhũng, cậy quyền cao thế mạnh để bóc lột vơ vét thì “tìm nước rửa vàng"?
Hay là:
"Đi ngang đám lá tối trời,
Bao nhiêu con đỉa no rồi nằm im!
Con nằm ngửa con nằm nghiêng,
Trăm nghìn con nhện giả tiên đợi chờ..."
(Đám Lá Tối Trời)



Ở đây, hình như tác giả muốn ám chỉ bọn thổ phỉ từng đóng chốt đoạn tỉnh lộ “đám lá tối trời” để thu tiền “mãi lộ” người và xe cộ qua đoạn đường đó bằng hành động kẻ cướp. Ngày nay, bọn chúng đã “no nê” như những con đỉa đã hút no máu, đang “nằm ngửa, nằm nghiêng” cùng với những con nhện (tượng trưng cho kẻ ác, lưu manh, độc hiểm) lại tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” là “tiên” đang mù quáng, ngoan cố lừa bịp và tự dối mình để mơ tưởng đến một thế giới đại đồng phiêu lưu, không tưởng ?
Hơn thế nữa, chúng ta sẽ còn có dịp khám phá nhiều điều kỳ thú trong khu “rừng thơ Siêu Thực” của Luân Tâm. Chúng ta sẽ bất chợt ngạc nhiên bắt gặp nhiều góc cạnh, sắc màu, âm thanh, khuôn mặt rất khác nhau của cá nhân, xã hội, của vật chất và tâm linh biến đổi liên tục, tùy theo sự nhận dạng, chỗ đứng, kinh nghiệm, khuynh hướng tình cảm, hoàn cảnh cá nhân, cách thế suy diễn riêng của từng người đọc. Tác giả sẽ đưa chúng ta đi về những vùng hồi ức rất chập chờn hoặc những thế giới tưởng tượng thật mênh mông bát ngát “mơ như thực, thực như mơ” vô cùng diễm ảo lạ lùng! Thưởng thức thơ Luân Tâm có thể làm cho chúng ta động não, suy nghĩ một chút... nhưng chúng ta sẽ được đền bù xứng đáng vì công sức đóng góp khám phá của mình.

Thơ Luân Tâm là một sự phối hợp tài tình giữa sự đơn sơ, mộc mạc quê mùa (nhưng rất đẹp như tục ngữ, ca dao) và sự cao sang, đài các, trí thức, giữa cổ điển và hiện đại, giữa thể xác và tâm hồn, giữa hiện tại, quá khứ và tương lai. Hình như chưa có nơi nào hai phạm trù “bóng hình, hình bóng” và “chiêm bao, mộng mơ” được phát triển, thăng hoa tuyệt vời như trong thơ Luân Tâm. Đến đây, tôi bỗng chợt nhớ có lần văn hữu họa sĩ A.C.La.Nguyễn Thế Vĩnh (Canada) đã nhận xét rất đúng: “Thơ Luân Tâm bàng bạc hình ảnh mới lạ, tứ thơ khác thường!". Còn đối với nhà văn, nhà thơ đồng môn Hành Chánh Lâm Thanh (Australia) thì: “Bụng thơ Anh (Luân Tâm) lớn như Biển Hồ Tonlé Sáp . Suối thơ Anh chảy êm đềm nhưng có khi cũng quá dữ dội như dòng sông chín cửa (Cửu Long). Muốn chết ngộp trong dòng thơ khoáng đạt miên man bất tận của Anh".

Thiển nghĩ, có lẽ người vui mừng nhất để đón nhận Thi Tập Hương Áo của Luân Tâm chính là chị Luân , người vợ hiền thục khả ái của Anh vì Chị là động cơ chủ yếu để có Tập Thơ nầy. Rất mong chị được thực mạnh khỏe với nụ cười vui tươi mãn nguyện. Độc giả và thân hữu chúng tôi xin chân thành chúc mừng Anh Chị có được “đứa con tinh thần” thêm vào sự nghiệp “ba đứa con rất mực hiền ngoan hiếu thảo” mà Anh Chị hạnh phúc có sẵn bên cạnh từ bấy lâu nay.
Dương Quân
(Quí Thu 2006)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2021 11:39:41 bởi LuânTâm >
LuânTâm 11.03.2021 04:51:57 (permalink)
0


CHỌN ĐÁ THỬ VÀNG

Bồng thơ ngây cõng thiên đường
Chân không xuống bể thiên hương lên đồng
Suối hồng mây hồng lạc hồng
Mộng hồng núi hồng nhãn lồng lia thia
Cười sương sớm khóc mưa khuya
Giọt thương giọt nhớ sao chia giọt tình
Hò bông súng hát lục bình
Tóc dài bó gối ôm mình trắng da
Đầu sông cuối bến thuyền hoa
Đầu đường cuối chợ tương cà trầu cau
Trắng tay trắng mộng thương đau
Sầu đông yểu điệu chiêm bao rộn ràng
Hoa chọn đá bướm thử vàng
Cầu ao vọc nước ngọt tràn sữa thơm
Dậy thì thay áo trăng non
Run tay nắng lửa không mòn mưa hương...

MD.05/04/12
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2021 04:54:10 bởi LuânTâm >
LuânTâm 11.03.2021 04:55:29 (permalink)
0



ĐẤT THÉT GÀO

Đã hết an bình trong mắt nhau
Đau cây lá rụng đất thét gào
Điên người không thét không gào nữa
Lấm lét vô lùm chôn cọng rau

Bão đỏ xuân đen ruộng cháy vườn
Ghe bầu tan máu đặc đại dương
Bao nhiêu con mắt chưa kịp nhắm
Trời đất chưa màu áo tha hương

Những giấc mộng đầu cũng chết con
Những tay chưa nắm được thỏi son
Những lời chưa nói môi chưa ấm
Một chiếc hôn nào thực như ngon

Ngày cướp đêm quan no ngủ khì
Giam cầm bao tử bắt chân qùy
Thương trâu-người kéo cày cổ tích
Trụ đèn hận chẳng có chân đi

Hang ổ nào còn được riêng tư
Mắt nào lén giữ được bóng xưa
Nước nào được uống không nhiểm độc
Người được bằng cây được trồng hư

Cày xới tan tành ruộng hết dưa
Trồng hoa dâm bụt gỉa hoa chùa
Dụ người non dạ khôn mê dại
Nạp mạng chằng ăn chẳng tốn bùa

Bỏ dép mang hài cóc nghiến răng
Phình bụng ễnh ương dọa chị hằng
Ngăn sông cấm chợ tình man rợ
Đỉnh-cao-trí-tuệ-ác ai bằng

Những điệu kèn tây điệu kèn ta
Kèn đưa đám cưới đưa đám ma
Chết oan chết nhục không kèn trống
Cưới chẳng xe hoa chẳng thuyền hoa

Lạnh nước kinh hoàng lạnh máu sôi
Vẫn ăn vẫn uống vẫn nói cười
Giữa lòng xương trắng cao hơn núi
Nuí lở sông bồi đá nước đui

Không giàu ba họ khó ba đời
Quá gian quá dữ giành học bơi
Bơi nhanh bơi chậm đều không kịp
Thuyền đã vớt đầy xác mồ côi…

MD.03/24/06
LuânTâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2021 04:57:37 bởi LuânTâm >
LuânTâm 11.03.2021 04:58:27 (permalink)
0



MIỀN TÂY ĐI DỄ KHÓ VỀ

Miền Tây đi dễ khó về
Nước trong gạo trắng má kề chung thân
Bướm thơm mộng hoa hồng ân
Cầu ao vọc nước gót chân sen hồng

Đào kinh nhóm chợ trên sông
Bòn bon bưởi ngọt nhãn lồng dâu tiên
Ngàn vàng chưa nụ cười duyên
Suối thơ dài tóc ngoan hiền chiêm bao

Mây thương trăng gió nhớ sao
Mồ hôi nước mắt sang giàu rồng tiên
Lửa thiêng rừng thiêng hồn thiêng
Tàn cơn gió bụi đảo điên sao đành

Cũng may còn thơ mộng lành
Trai thanh gái lịch xây thành tình ca
Cam chua chanh ngọt thăng hoa
Chân không tình đất mặn mà hương quê

Miền Tây sao dễ thương ghê
Nước trong gạo trắng hôn mê xa gần
Bướm hoa thơm mộng hồng trần
Cầu ao vọc nước rửa chân như chào...

MD.03/22/13
LuânTâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2021 05:01:16 bởi LuânTâm >
LuânTâm 11.03.2021 05:11:04 (permalink)
0

HÔN BÓNG

cầu gãy người trôi mất đường vòng
núi ôm đỉnh tuyết tưởng hồn sông
chim trời cá nước về hôn bóng
rừng dấu hoa tình bóng hôn không...


Trưa hè đuổi bắt chuồn chuồn
Bóng theo chia xẻ vui buồn với hoa
Ngày nào bóng cũng yêu ta
Bồn mùa quê mẹ bao la mơ màng

Đêm đêm đeo ngọn đèn tàn
Vui đùa thơm bóng xóa tan u buồn
Ta như thửa ruộng khu vườn
Trống không sau trước vẫn hương nghĩa tình

Có khi bóng cũng lặng thinh
Sợ lời ly biệt đau mình cỏ ngoan
Chuyện lòng không có không gian
Như khi xác bướm hoa tàn hôn nhau

Nổi trôi trên những sắc màu
Ngược xuôi gác trọ lao đao sân trường
Bóng thật gần bóng dễ thương
Ta như một sợ tơ vương giữa trời

Thèm ôm bóng nhỏ dạo chơi
Những trưa chết khát một lời ngọt ngon
Bóng theo áo lụa Sàigòn
Bỏ ta chết đuối vẫn còn thèm ăn

Đêm mưa ngày nắng băn khoăn
Còn mây còn gió còn trăng hẹn hò
Sao không chịu để dành cho
Trăm năm chờ đợi con đò dở dang

Thuyền trăng chở gió đầu hàng
Bóng đau như dấu chấm than lạ lùng
Tan theo cát bụi mịt mùng
Sao người không đến sầu chung khóc giùm

Bóng ơi thôi chớ vẫy vùng
Thuyền sầu sương khói vô cùng yêu ma
Vườn tình thiếu một màu hoa
Ta như cỏ cháy quanh nhà phù sinh

Cũng may bóng chẳng bỏ mình
Cùng tan vào cõi vô tình vô vi
Bóng nào nhớ được đường đi
Xin cho hôn bóng tiếc gì bóng hôn…

MD 07/02/05
LuânTâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2021 05:41:04 bởi LuânTâm >
LuânTâm 13.03.2021 11:23:23 (permalink)
0


ANH VỀ ĐỂ AÓ LẠI ĐÂY


"Anh về để áo lại đây
Để khuya em đắp gió tây lạnh lùng" (1)
Sầu riêng trăng sao sầu chung
Ân tình thơ mộng thủy cung tiên nào

Nghìn trùng bèo nước gặp nhau
Hẹn hò trăng mật xé rào tử sinh
Núi đi rừng đứng suối nhìn
Đêm thiêng hoa nắng ru tình dỗ mưa

Dặn dò hờn dỗi đổ thừa
Tại cha tại mẹ tại bùa bỏ ta
Tại cu đất tại cò ma
Tóc tiên bụi hám áo hoa trêu mình

Về anh nấu sử sôi kinh
Đói em anh lại dâng tình xin em
Đâu hương nhớ đâu hơi quen
Nhà mây vườn khói trắng đen bàn thờ

Nhện đâu còn để giăng tơ
Tình đâu còn để làm thơ học trò
Tiên đâu còn để tôn thờ
Lửa đâu còn để đợi chờ gió trăng

Mực đâu còn để làm văn

Bút đâu còn để cắn răng đỡ buồn
Thương đâu còn để nghìn thương
Nhớ đâu còn để cổng trường xe hoa

Giận đâu còn để làm hòa
Buồn đâu còn để cỏ hoa vẫy chào
Mẹ trồng trầu cha trồng cau
Sao đành lòng cấm ngăn trầu đeo cau

Thề nghìn trước hẹn nghìn sau
Chân phèn tay trắng mê nhau chưa từng
Chung cơm chung áo chung lưng
Chung vui chung khổ chung xuân yêu đầy

Ngọt gái sắc thơm trai tài
Như đôi sam biển đeo hoài quê hương
Mặc giông bão mặc đọan trường
Chung hồn thơ mộng văn chương cùng mình…

MD.02/04/08


LuânTâm
(1)Ca dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2021 11:28:42 bởi LuânTâm >
Thay đổi trang: << < 361362363 > >> | Trang 362 của 377 trang, bài viết từ 5416 đến 5430 trên tổng số 5649 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 17 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9