HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 377 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 5649 bài trong đề mục
NhàQuê 21.11.2007 04:50:46 (permalink)
0
 
 


 
 
105. hắt hiu

Cũng đành nằm cạnh khóm lau
Nắng mưa lận đận phai màu ước mơ!
Người qua kẻ lại hững hờ
Bạn bè cũ mới cùng chờ trăng lên
Đàn ca có tiếng dế mèn
Vỗ về có sẵn đất đen mịn màng!
Hết buồn hết giận hết than,
Chỉ nghe gió thoảng dịu dàng hương xưa
Lối mòn kỷ niệm sớm trưa
Hắt hiu hạt bụi đong đưa tóc dài
Ngủ vùi một giấc mê say
Bao nhiêu cay đắng đọa đày trôi sông!
Không hình hài không chờ mong
Vô vi vô thức bên dòng vô sinh
Cần chi hỏi bóng hỏi mình
Vô cùng trời đất... đa tình... khói mây!

Luân Tâm

MD 02/09/03
 
 
 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 22:51:01 bởi NhàQuê >
NhàQuê 21.11.2007 04:53:36 (permalink)
0
 
106. màu đất

Em đã đi rồi chữ cùng đi
Nghĩ thương bút mực tội bút chì
Nằm trơ mắt ngóng mưa, chờ nắng
Sách vở văn thơ chẳng nói gì!

Những chuyện phũ phàng kiếp tha hương,
Mình anh nặng quá bước vô thường
Chiêm bao mòn mõi thân mòn mỏi
Em đã về quê thăm ruộng vườn?

Lệ đã khô rồi máu cũng khô
Nằm ôm sương gió ôm mả mồ
Nhớ lời nũng nịu... hương chăn gối
Em nỡ lặng im nỡ hững hờ?

Xin gửi cho anh chút ngọt ngào
Nụ hôn nghìn trước đến nghìn sau
Hương môi hương tóc hay hương áo
Đầm ấm tuyệt vời cõi chiêm bao!

Mộng thực về đâu dáng tiểu thư
Bao nhiêu chờ đợi bao đón đưa
Chỉ còn màu khói nhang hư ảo
Anh chết dần mòn trong gió mưa!

Không dám khóc ngày sợ con nghe
Đêm đêm len lén khóc sau hè
Mong chờ đom đóm đưa em đến
Áo điệu Saigòn dáng Bến Tre!

Chỉ có sương rơi gió gọi hồn
Tàn canh sao cũng bỏ đi luôn
Chân trời mây tím không chờ mộng
Em ngủ bình yên trong cội nguồn

Nghe lá rơi đầy lối đi xưa
Gót chân em lạnh giận hờn mưa
Anh xin hôn ấm đôi chân nhỏ
Bồng ẵm em về nhịp võng đưa!

Anh muốn tìm em tận cuối trời
Cùng nhau thơ thẩn đón sao rơi
Nguyện cầu kiếp khác còn chung bóng
Em vẫn thơm ngon vẫn gọi mời...

Thương con xứ lạ quá thơ ngây
Không thể xé lòng bỏ đi ngay
Anh như màu đất đen rồi xám
Giông bão mòn tan hết... đọa đày!

Luân Tâm

MD 03/03/04
 
 


NhàQuê 21.11.2007 04:56:42 (permalink)
0
 
107. chân hồng trần

Tay thơm trăng điệu chân hồng trần
Mơ hôn yếm mỏng quá phù vân
Bảy màu lưu lạc tình no đói
Nghe râu bay cánh đậu mê lưng

Con công hay múa bảy màu
Sầu ve héo nhạc hoa cau trắng hè
Cánh bay chân đậu râu nghe
Bóng mây trôi nước bóng ghe chập chờn
Buồn trong vui đục sạch cơm
Chén sành nồi đất lửa rơm đói cười!
Mòn tay níu đất vẫy trời
Gió ru tóc cỏ trăng mời áo hoa
Giấc sầu ru thịt dỗ da
Giấc sâu ru bướm quê nhà cánh non
Tơ trùng phím lạnh bồng con
Vàng phai đá nát tình tròn nắng mưa
Thơ ngõ sớm nhạc đường trưa
Gà con học gáy lá dừa ngủ quên
Đất đổi màu nước đổi tên
Chim sâu cát tắm mát đền lông tơ
Đường vui trốn học ngây thơ
Bến buồn thao thức tuổi chờ mười ba
Áo không lụa mặt cũng hoa
Ong non ngơ ngẩn mật xa sáp gần
Tay mộng trắng chân hồng trần
Vuốt ve hương thẹn ân cần nước ngoan
Mơ hôn yếm mỏng rộn ràng
Cánh run móng đói dịu dàng mắt no
Thơm từ nguồn cội quanh co
Cỏ thương che dấu chân cò lãng du
Khói buồn cay sương khóc mù
Trăng mờ nhớ sao tàn thu tiếc hè
Khoai luộc đông răng bắp khoe
Chưa nêu dựng Tết ăn chè gác cu? (1)

Luân Tâm

MD 08/25/06

1) Ca dao:
-Cu kêu ba tiếng cu kêu,
Cho mau tới Tết dựng nêu ăn chè!

-Thế gian có bốn điều ngu:
Làm mai, lãnh nợ, gác cu cầm chầu

 
 
NhàQuê 21.11.2007 04:59:24 (permalink)
0
 
108. mênh mông lụa trắng

~ Vô cùng thương nhớ bạn hiền Nguyễn Điền Thạnh ~


Anh đã đi rồi? Đi thực sao?
Có còn được gặp trong chiêm bao?
Ngày xuân mai nở cho ai ngắm?
Mận quí còn ai biết ngọt ngào?

Anh đã đi rồi... trán mênh mông
Tóc mây khói thuốc vẫn thơm nồng
Thanh cao trăng sáng: lòng anh sáng
Vời vợi nghìn đời, biển nhớ sông!

Anh đã đi rồi... ngõ vắng tanh
Mẹ già chống gậy đứng chờ anh
Buồn đau nặng quá: lưng còng quá
Nhang khói não nề lạnh cơm canh

Anh đã đi rồi... hoa hết hương
Bụi mờ sách cũ xoá văn chương
CHÂN TRỜI (1) Khép lại, đời xa lạ
Bướm trắng ngừng bay để tiếc thương!

Anh đã đi rồi... trả đắng cay
Bơ vơ biển rộng nhớ sông dài
Đường mưa mờ mịt ai mong đợi
Áo cũ hương tàn, áo hết bay!

Anh đã đi rồi... nắng ngại mưa
Con đường tình sử khóc người xưa
Hoàng hôn tóc rối vai sương lạnh
Đêm xuống chăn đơn sợ gió đùa

Anh đã đi rồi... hết bình minh
Chim không đua hót, gió lặng thinh
Sương thôi mơ mộng đường ngơ ngác
Cỏ úa rêu xanh tủi phận mình!

Anh đã đi rồi... khăn trắng chi
Rượu vui chưa uống sao biệt ly
Trời cao đất rộng nhiều cay nghiệt
Sao đón anh đi, chẳng nói gì?

Anh đã đi rồi... lá lìa cành
Mưa không ướt đất mộng không thành
Vinh hoa phú quí đều hư ảo
Mây cũng buồn nên mây hết xanh!

Anh đã đi rồi... gió giận mây
Đời hoang vu quá anh có hay
Con thơ vợ yếu, ai đưa đón
Mẹ đâu còn lệ khóc anh hoài

Anh đã đi rồi... hết nợ nần
Đường xưa lối cũ cũng phù vân
Thiên thu đất lạnh phai màu áo
Thơ thẩn non cao gót thánh thần!

Anh đã đi rồi hết hương xưa
Đường vào đất đỏ đau Gò Dưa,
Trịnh Công Sơn hát mừng bạn mới
Bùi Giáng tâm tình đẹp ý thơ! (2)

Anh đã đi rồi... hết trăng sao
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Phố phường hoang vắng lòng hoang vắng
Sương khói mong manh dấu nghẹn ngào!

Anh đi rồi... thôi! Hết say
Rượu ngon, thuốc quí để dành ai
Bơ vơ đất khách tàn hy vọng
Một phút sum vầy tay ấm tay!

Anh đã đi rồi... xa ...quá xa
Mênh mông lụa trắng áo Ngân Hà
Từ nay vườn chẳng còn hoa quí
Trời đất vô tình... ta khóc ta!

MD 07/25/02

1. Trước kia ba của anh Nguyễn Điền Thạnh, Bác Nguyễn Văn Đính, có chủ trương một tuần báo Chính Trị Xã Hội lấy tên là CHÂN TRỜI. Anh Thạnh là người phụ tá rất đắc lực của Bác Đính, và cũng là cây bút nồng cốt của tờ báo.

2. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và thi sĩ Bùi Giáng đều đã đi trước anh và đều được an táng tại nghiã trang Gò Dưa (Thủ Đức) cũng như Bác Nguyễn Văn Đính và anh Nguyễn Điền Thạnh vậy.


 
 
NhàQuê 21.11.2007 05:01:50 (permalink)
0
 
109. giả đò

Se chi lắm sợi tơ tình
Trói trời trói đất trói mình, trói ta?
Bụi mờ sương lạnh thịt da
Cõi người? Cõi quỷ? Cõi ma? Cõi thần ?
Cõi hiện sinh? Cõi phù vân?
Dằng co lẫn lộn khi gần khi xa
Mắt mờ mò mẫm nhầm nhà
Bò ra đồng cạn tìm hoa... cải trời
Nước trong nước đục đón mời
Bao nhiêu giọt nắng lả lơi thăm dò !
Ca dao tục ngữ thơm tho
Ôm lòng đất sét hẹn hò trăm năm
Người đi bụi xót chỗ nằm
Lang thang mòn mõi nghìn năm không ngờ
Thương rau má, tủi rau mơ,
Hương khô, màu chết còn ngờ ngủ ngoan!
Buồn xưa buồn mới xếp hàng
Lội sông trèo núi lên đàng chiêm bao
Nắng ngõ trước mưa ngõ sau
Đường ngang nẽo tắt xin chào thiên thu!
Trời trong rồi cũng mây mù
Khéo tu thời nổi vụng tu thời chìm! (1)
Lòng thanh thản mắt dịu hiền,
Ăn hoa mặc cỏ nằm im giả đò ...

  Luân Tâm

MD 01/06/06

1) Ca dao: “Lênh đênh qua cửa Thần Phù,
Khéo tu thời nổi, vụng tu thời chìm”


 
 
NhàQuê 21.11.2007 05:04:30 (permalink)
0
 
110. hình như...

Nhớ quá... hình như thơm lối nầy
Hồng hoa xanh áo trắng tay mây
Sách rơi tóc thẹn chân hờn guốc
Nắng đẹp chưa lòng mưa đã bay?


Không cho theo gót sao đành
Sao còn dấu cả mắt xanh môi hồng?
Lại còn ngăn cả dòng sông,
Để cho nước lũ ngập đồng tương tư
Hình như thiếu chút nhân từ
Xa như gió biển? Gần như đã cùng
Cho dù chưa được mơ chung,
Xin đừng e lệ thẹn thùng bước nhanh!
Đường quen lẩn quẩn loanh quanh
Gần xa tan hợp xây thành tình si
Trời còn mưa nắng có khi
Mà sao không chịu cùng đi chung đường?
Thương cổng trường? Giận sân trường?
Buồn bay bụi phấn giảng đường thành thơ
Không cho đón? Không cho chờ?
Hai con bướm trắng lượn lờ bên song
Nắng ngoài hiên… mưa trong lòng
Ngày mai áo có còn hồng như môi
Hững hờ chim mộng bay rồi
Cho nên đứt ruột đứng ngồi không yên
Chiều đi bỏ nắng ngủ quên
Lơ thơ rêu úa bên thềm nhớ hơn
Chuyến xe đò trễ... trống trơn
Khói đen, khói xám giận hờn đường xa
Không quê? Không mộng? Không nhà?
Mịt mờ trôi nổi xác hoa? xác mình?
Chiêm bao vẫn điệu vẫn tình
Tỉnh ra không áo không hình không hương
Gót tiên khuất nẽo thiên đường
Mây bay lá rụng cuối vườn mưa ngâu!

   Luân Tâm

 
MD 05/12/03
 
 
 


NhàQuê 22.11.2007 06:56:06 (permalink)
0
 











111. trăm nhớ ngàn thương…

Thuở mới đính hôn gần mà xa
Tình vẫn say mê vẫn gấm hoa
Em đi dạy học trường Tân Trụ (1)
Anh ở Sàigòn nhớ thiết tha!

Sáu ngày xa cách làm sao yên
Công văn thông cáo: thấy thêm phiền
Thu vội hành trang, quên mọi việc
Cuối tuần chỉ có một việc riêng!

Vội vã mong về đến Bến Tre
Để được cùng em dạo quanh hè
Hoa bưởi, hoa cau vương đầy tóc
Hương thơm đầy áo lúa vàng hoe!

Áo mới làm duyên để anh cưng
Tóc trưa vừa gội vẫn thơm lừng
Không làm cô giáo thêm tình tứ
Anh nguyện trọn đời gọi tên Luân!

Sàigòn nắng muộn vẫn nôn nao
Anh muốn xe đò chạy thật mau
Để được gặp em, nghe em nói
Muôn đời muôn kiếp vẫn bên nhau!

Bến xe nhộn nhịp khách ngược xuôi
Lòng vẫn hoang vu... lạnh chỗ ngồi
Khói xe mờ mịt trời mong nhớ
Nhớ cả dáng đi lẫn tiếng cười!

Em vẫn giai nhân vẫn tiểu thư
Vẫn tiên vẫn điệu vẫn hiền từ!
Nghìn năm còn một vì sao đẹp
Soi sáng đời anh mặc gió mưa!

Ra khỏi Phú Lâm, tới Bình Điền,
Hàng cây heo hút, dặm đường quen
Muốn tìm điếu thuốc nhưng ngần ngại
Em đã dặn rồi, không dám quên!

Thương nhớ bàn tay nhớ bàn chân
Bốn mùa quê ngoại nở hoa xuân
Tiếng cười quê nội chim đua hót
Hoa đẹp trời xanh bướm ngập ngừng

Làm sao vơi được chút nhớ nhung
Cây cầu Bến Lức dài bâng khuâng
Muốn mua khóm chín em thường thích
Giận chiếc xe sao chẳng chịu ngừng!

Nếu có em ngồi sát bên anh
Cùng trời, cuối đất vẫn an lành
Không lo, không sợ, không đói lạnh
Vì mộng chung đôi đã được thành!

Anh kể em nghe chuyện nắng mưa
Chuyện lòng chung thủy chuyện đời xưa
Có đôi bướm nhỏ thành tiên đẹp
Thơ thẩn dạo chơi đủ bốn mùa!

Bây giờ chỉ có mình anh thôi
Xe chậm lòng đau với lẻ loi
Càng nhớ càng thương càng thương nhớ
Vai lạnh thèm tay môi nhớ môi!

Đếm từng cây số cũ ven đường
Ca dao thoang thoảng nhớ mười thương
Người xưa thương ít hơn mình quá
Thương cả trăm nghìn chưa hết thương!

Long An nóng đợi xe qua cầu
Dòng nước ngọt ngào lấp lánh sao
Những lần đưa đón em đi dạy
Tình tứ áo dài thương biết bao!

Lòng thấy lạnh giăng ngã ba đường
Chợt vui vì đã tới Trung Lương
Mận ngon chín đỏ cây đầy trái
Màu má màu môi thật dễ thương!

Chạy nhanh chút nữa... chiếc xe già!
Đến được Mỹ Tho kịp đò qua
Sông rộng mênh mông, trời gần nước
Mà sao hai đưá vẫn còn xa?

Có phải đò nầy mới xế trưa
Em về kịp lúc trời chưa mưa
Áo bay như bướm bay ngày Tết
Tóc nhớ tay anh giận... gió lùa?

Gần thêm chút nữa, chuyển xe lam
Rạch Miễu Bến Tre đường xốn xang
Đã quên mệt mỏi, quên xa cách
Đã ấm lòng vui tim rộn ràng!

Em đang giúp Mẹ nấu cơm chiều
Má ửng hoa đào thật dễ yêu
Hay đang hờn giận anh về trễ
Ra ngõ ngóng chờ, bóng đổ xiêu

Trúc Giang (2) phố nhỏ sắp lên đèn
Bao nhiêu kỷ niệm bao người quen
Biếng hỏi biếng chào thôi... xin lỗi
Giờ nầy anh chỉ dành cho em!

Không gặp xe lôi (3)... đi bộ thôi
Muốn có phép tiên bay một hơi
Đã đến bên em mừng rơi lệ
Không còn ngăn cách trong mắt môi!

Đường đến nhà em qua nhà thương (4)
Bao nhiêu ngày lễ bao bãi trường
Anh đã qua đây lòng hồi hộp
Con đường đất đỏ... tóc tơ vương!

Đã mấy lần vui mấy lần buồn
Từ nay mãi mãi có nhau luôn
Hoa vàng, hoa trắng rơi đầy ngõ
Màu áo thương yêu vẫn mặc thường!

Mái ấm Bình Nguyên (5) đã hiện ra
Hoa chào, gió gọi hương bao la
Chim hót liú lo đầy hiên trước (6)
Áo màu nũng nịu đang thước tha!

Trời đất thẹn thùng hay ghen tuông
Chợt mưa ướt tóc: càng thêm thương
Giông bão gọi nhau: hai mà một
Môi ngọt tìm môi ngỡ thiên đường!

Quấn quít bên nhau như đôi chim
Chưa vơi tâm sự đã tàn đêm
Trăm thương ngàn nhớ... say... thương nhớ
Quên uống quên ăn chỉ... bắt đền...

Luân Tâm

MD 04/08/02

1) Thuở đó, vợ tôi đang dạy học tại Trường Trung Học Công Lập quận Tân Trụ (Long An) còn tôi làm việc tại Sàigòn, cuối tuần đều về gặp nhau ở Bến Tre.
2) Trước kia, quận Châu Thành và Tỉnh Lỵ Bến Tre được gọi là Trúc Giang.
3) Một loại xe chở khách, thô sơ, có thùng gắn liền vào một chiếc xe đạp.
4) Từ trung tâm Tỉnh Lỵ Bến Tre đến nhà Ba Má vợ tôi, phải đi ngang qua bệnh viện Tỉnh.
5) Lúc đó nhà Ba Má vợ tôi ở ngoại ô Bến Tre, thuộc ấp Bình Nguyên, xã An Hội, một ngôi nhà tuy khiêm nhường nhưng rất khang trang, xinh xắn, thơ mộng, nằm giữa ven vườn và ruộng, luôn luôn có gió lộng, có hoa tươi, có nắng ấm, có chim kêu ríu rít... xa xa ẩn hiện ngôi chùa Bạch Vân như nửa hư nửa thực!
6) Ba vợ tôi có xây một gian nhà nhỏ xinh xắn ở một góc sân trước, nuôi đầy chim yến, lúc nào cũng nhộn nhịp, líu lo... ai cũng khen. Lần đầu tiên được đến đây, tôi vô cùng ngạc nhiên, xúc động, tưởng chừng như lạc vào cõi thần tiên vậy!


 
NhàQuê 22.11.2007 06:58:56 (permalink)
0
 
112. một lần đi

Mai sau ta có đi rồi
Làm ơn gọi áng mây trôi khóc giùm
Đường xưa áo lạnh choàng chung
Phai màu kỷ niệm não nùng khói sương
Không tìm được lối thiên đường,
Cũng đành cúi mặt tha hương rã rời
Lá sầu riêng gói nắm xôi
Ngây thơ tưởng bóng nổi trôi thuyền tình
Mịt mờ mất nẽo ba sinh
Không hoa không bướm không mình không ta
Cho dù âu yếm thiết tha
Làm sao tìm lại lời ca tiếng đờn
Không buồn không tính thiệt hơn
Mưa đêm than khóc từng cơn nghẹn ngào
Mỏi mòn tìm một ánh sao
Dẫn đường đưa lối chiêm bao xa gần
Xứ người không có mùa xuân
Hoa mai quê cũ ân cần tóc thơm
Nợ đời nợ áo nợ cơm
Nợ tình còn dấu tủi hờn mong manh
Mây hết xanh trời hết xanh
Dáng đi mê hoặc tan thành tuyết rơi
Tiễn đưa cuối đất cùng trời
Cũng chưa nói hết được lời biệt ly!
Trước sau cũng một lần đi
Bụi mờ lối cũ còn ghi dấu giày
Vỗ về cho giấc ngủ say
Gặp nhau còn tưởng tháng ngày tân hôn
Không thể xác... không linh hồn
Biết đâu mà gửi nụ hôn đầu đời?

Luân Tâm

MD 02/14/03
 
 


NhàQuê 22.11.2007 07:01:47 (permalink)
0
 
113. đường phai nắng

Gió đau gót nhỏ lạnh đau mình
Núi biển chưa hoà thuốc trường sinh
Cỏ hoa xin giữ hương hiền dịu
Thơ thẩn gom mây kết thuyền tình!

Ấm lạnh bên nhau cũng đủ vui
Bao lần bạo bệnh, em khéo nuôi
Tù oan biệt xứ em lặn lội
Cho trái tim vàng trong nắm xôi

Tay yếu chân mềm mắt nghĩa tình
Vượt suối băng rừng núi hãi kinh
Con thơ gởi mẹ đau lòng mẹ
Em đẹp hơn thơ mộng diễm tình!

Đất khách tảo tần chưa năm năm
Mua ngôi nhà mới chưa kịp nằm
Bỗng dưng sấm chớp tan tình điệu
Bệnh ngặt giữa đường tuyết lạnh căm!

Em hoá mơ hồ anh hoá điên
Ngày đêm cầu nguyện mong phép tiên
Nhưng đường cổ tích không còn dấu
Mình khóc thương mình tủi nợ duyên!



Sớm tối bàng hoàng đau thêm đau
Đường sầu buốt giá bóng trăng sao
Em như đóm lửa than gần tắt
Anh cũng tro tàn lạnh trước sau

Cũng may còn có con hiếu ngoan
Được chút ấm êm lúc chiều tàn
Xe lăn ngơ ngác đường phai nắng
Bướm trắng bay theo hoa áo vàng

Âu yếm nhìn nhau lệ bỗng tràn
Mỏi mòn tìm mãi chút bình an
Mà sao trời đất gieo oan trái
Chưa ấm bếp hồng lửa bỏ than!

Dở khóc dở cười dở thương đau
Trăng thề rượu tiễn xin kiếp sau
Trôi theo sông suối nghìn năm trước
Tìm bóng thuyền hoa lấp lánh sao!

Tay lạnh tìm tay ấm cả chân
Nắng xuôi gió ngược dáng thiên thần
Áo xưa mây cũ hồng như má
Trời đất thơm lành tóc gọi xuân!

Luân Tâm

MD 01/24/06 (25 tháng Chạp Ất Dậu)
 
 
 


NhàQuê 22.11.2007 07:06:21 (permalink)
0
 
114. còn đâu?

lửa đã về trời nước bỏ sông,
đất buồn nhớ đỏ gót hư không
hoa khô mất dấu tình e thẹn
bóng điệu lang thang gió ẵm bồng...


Ta đi trên những nẽo buồn
Áo bay xa vắng sân trường trống không
Ta đi trên những dòng sông
Tóc bay thơm gió mà lòng hoang vu
Ta đi trên lá vàng thu
Mây hồng lỗi hẹn mịt mù khói sương
Ta đi tìm chút dư hương...
Nghìn năm môi lạnh thiên đường xanh xao
Ta đi tay trắng trễ tàu
Áo nâu chân đất dãi dầu hồn đau
Ta đi vào cõi trăng sao
Con đường tình sử mai sau hoang tàn!
Ta đi hờn tủi khói nhang
Mong chi bướm trắng mai vàng mừng xuân
Ta đi kỷ niệm xa gần
Chờ nhau mòn mõi mấy lần mất nhau
Ta đi trên những đường tàu
Sân ga trơ trọi một màu tối đen
Ta đi hiu hắt ánh đèn
Đất trời đảo lộn lạ quen hững hờ
Ta đi mơ chẳng thành mơ
Mộng to mộng nhỏ cuối bờ chiêm bao
Lệ đâu còn để nghẹn ngào ?
Mắt đâu còn để gửi trao mộng đầu?
Tay đâu còn để ôm nhau?
Áo đâu còn để ngọt ngào giữ hương?
Tóc đâu còn để vấn vương?
Gót đâu còn để mặt đường chờ mong?
Môi đâu còn để son hồng?
Lời đâu còn để mát lòng hương xưa?
Sức đâu còn để đón đưa?
Hơi đâu còn để nắng mưa đợi chờ?
Tình đâu còn để làm thơ?
Bóng đâu còn để thẩn thờ nhớ nhung?
Hoa đâu còn để thẹn thùng?
Mênh mông rừng nhớ mịt mùng núi thương
Chiều đông tuyết trắng tha hương
Gọi tên em... tưởng chung đường chung đôi!

Luân Tâm

MD 07/16/03
 
 
 


NhàQuê 22.11.2007 07:09:24 (permalink)
0





115. thơm

Thân tặng Nguyễn Bửu Thoại & Ngọc Sương

Gửi người một chút hương thôi
Mai sau còn tưởng trọn đời có nhau
Gửi người một chút mai sau
Bây giờ bóng nắng vẫy chào bóng mây

Em nằm thơm cỏ gối cây
Ta nằm thơm suối nước say gối bờ
Không đời không đạo không thơ
Không đàn không hát không chờ mối ăn!
Bên kia không tháng không năm
Bên nầy sông núi cũng bầm dập thương
Lưỡi mòn dao thịt cắt xương
Nhớ nhau khô ruộng cháy vườn hỏng xôi!
Đói hôn hết chỗ em ngồi
Yêu nghìn kiếp trước lên ngôi bây giờ
Tàn kinh tàn sử tàn cờ?
Nghìn sau thức giấc lệ mờ tình thư
Chân chim tai thỏ hiền từ
Tìm trăng giỡn bóng tương tư hết nguồn
Đi đau giông bão tha hương
Về đau động đất thèm đường chiêm bao
Sáo nâu mê áo cào cào
Đỏ môi hồng cánh chân cao cò cò
Thơm vòng kỷ niệm chưa no
Còn vương nửa tiếng dặn dò... mưa rơi!
Ta như hòn đất rã rời
Em như gà nước vịt trời rụng lông!
Không ao không vũng không đồng
Mỏi mê cuối bãi đầu sông chống chèo!
Ta như dưa chuột dưa leo
Em như củ cải muối treo để dành
Trời đông tháng giá nấu canh
Cũng thơm một bửa cũng đành bụng rau!
Có thương rồi cũng có đau
Đói no ấm lạnh ôm nhau vẫy vùng
Quên chăn quên chiếu quên mùng
Trao da đổi thịt hồn chung như tình...

Luân Tâm
MD 03/20/06



NhàQuê 22.11.2007 07:14:00 (permalink)
0
 
116. cát bụi

Trăng lặn mà sao cũng lặn rồi
Vườn hoang, cỏ úa lạnh sương rơi
Bốn phương mờ mịt, lòng hoang vắng
Giọng nói, tiếng cười đã... xa xôi!

Chiếc lá nào rơi vương tóc ai
Bước chân chim sẻ nhớ thương hoài
Tuổi thơ đã chết theo màu áo
Ly biệt còn đau giấc mộng dài!

Cát bụi từ đâu đến chốn nầy
Nửa đời lận đận nửa đắng cay
Rượu chưa cạn chén tình điên đảo
Mấy kiếp mấy đời vẫn đắm say!

Lá đã thay màu mấy nắng sương?
Tuổi nào mộng lớn đẹp sân trường?
Hái hoa bắt bướm bao ngày nắng?
Hò hẹn mấy chiều mây cố hương?

Kiệt sức chạy theo ảo ảnh hoài
Công danh bọt biển cát lâu đài
Làm thân ốc mượn hồn mượn xác
Giông bão bọt bèo mộng tàn phai!

Sương sớm nắng chiều ai nhớ ai?
Khói mây hờ hững tóc hao gầy
Đêm đêm thao thức chờ sao rụng
Một tiếng nguyện cầu vương áo bay!

Khóc cười chi nữa cũng cô đơn
Bãi bể nương dâu nặng tủi hờn
Cánh chim trốn bão bơ vơ lạnh
Tổ ấm quê nghèo đã trống trơn!

Nước chảy bơ vơ suối lạc nguồn
Thương thân bèo bọt kiếp phong sương
Trắng tay áo đã thay màu áo
Hẹn ước chi nhiều để đau thương?

Đá cũ còn ghi dấu hẹn hò
Tóc bay chờ đợi vẫn thơm tho
Con đường kỷ niệm hoa màu áo
Sao nỡ thay tên đổi chuyến đò?

Lòng lạnh tay chân cũng lạnh rồi
Mưa chiều gió lạ nhớ xa xôi
Ngựa xe áo mão đều hư ảo
Đóm lửa phù sinh khuất nẽo đời!

Luân Tâm

MD 03/21/02
 
 
 


NhàQuê 22.11.2007 07:16:56 (permalink)
0
 
117. gió cát sương mù

Thân tặng A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh.

Trôi mưa phố lỗi hẹn hò
Trôi buồn sông nhớ bóng đò thương dư
Trôi em trắng hạ vàng thu
Trôi ta đen đỏ bạn thù lưỡng nan!
Chim gãy cánh cua gãy càng
Kinh cầu không tiếng kinh hoàng mưa bom
Xác cây hồn cỏ áo rơm
Gạo châu củi quế cúng cơm trái rừng!
Đêm ác quỷ ngày hung thần
Đút đầu vô bụi lòi thân... thằn lằn
Không giờ rửa tội ăn năn?
Gió hú ma chó sủa trăng đòi quà?
Em đeo cây bưởi khô hoa
Ta đeo đỉnh núi tình ca áo dài
Em như chim ốm mèo gầy
Lang thang vũng cạn đầm lầy dơ chân!
Ta hôn suối lệ chiều xuân
Gót son lại điệu lưng trần lại thơm
Nửa đời khố rách áo ôm
Nửa đời điên đảo chưa khôn đã khờ
Nửa rau đắng nửa rau mơ
Em thương kết tóc nối bờ tương tư
Em mai trắng ta mù u
Ta gió cát em sương mù ... thôi nôi!
Như đôi sam biển hụt hơi
Vẫn đeo, giông bão vẫn bơi chung tình!
Nước vui tắm nắng cười nhìn
Giọt cưng vàng đá giọt tình văn chương!
Nhạc hồng thơ ngọt họa hương
Khói mây chung áo chung giường... chiêm bao!

Luân Tâm

MD 08/28/06
 
 
 


NhàQuê 22.11.2007 07:19:34 (permalink)
0
 
118. vấn vương

Ngủ vùi tuyết trắng xa xăm
Nhớ thương nắng ấm quanh năm quê mình
Môi vẫn xinh má vẫn xinh
Gót chân mê hoặc mắt nhìn tương tư
Mai vàng áo Tết thực hư
Bờ tre ruộng lúa hiền từ gặp nhau!
Vườn trầu liền với vườn cau
Lơ thơ bóng xế sân sau luống cà
Bốn mùa hoa... mấy màu hoa?
Em rất gần cũng rất xa rất hiền
Đi rất tiên cười rất tiên...
Bao nhiêu bướm đẹp vào miền chiêm bao!
Sông nước ngọt sóng xôn xao
Chim xây tổ ấm trời cao nhẹ nhàng
Mây xanh mây trắng mây vàng
Lửng lơ làm dáng mơ màng áo bay
Đường xưa lối cũ Thiên Thai
Đường nay lối mới gót giày quá cao!
Không cho tuyết trắng bám vào
Cho ta mê muội xót đau riêng mình
Bao nhiêu ảo ảnh hư vinh
Trả cho hoa bướm đường tình trống không
Dấu thương hay dấu môi hồng
Còn nguyên sao nỡ sang sông vội vàng?
Cây đa trước miễu hoang tàn
Lá rơi giông bão ngỡ ngàng nợ duyên
Lỡ làng mấy chuyến vượt biên
Tha hương mấy độ hương nguyền lạnh tanh!
Dối mình dối cảnh, chạy quanh
Quê hương cũng mất mái tranh cũng tàn
Vui gì xứ lạ cao sang
Vui gì giọng hát cung đàn vô duyên
Không còn cổ tích thần tiên
Không còn đom đóm bên hiên lập lòe
Bình minh rộn tiếng chích chòe
Nắng hồng áo lụa mới khoe... thẹn thùng!
Thương ngại ngùng... nhớ ngại ngùng
Như hoa trinh nữ vô cùng dễ thương
Tóc tơ nghìn kiếp vấn vương
Nổi trôi vào cõi đoạn trường thiên thu!

Luân Tâm

MD 03/15/03

NhàQuê 22.11.2007 07:22:04 (permalink)
0





119. trong gió trong mây

Chuyện quên? Chuyện nhớ? Chuyện mơ hồ?
Còn chuyện trầu cau? Chuyện ấu thơ?
Còn gửi cho nhau màu kỷ niệm
Mây hồng vào gối thật đơn sơ ?

Em đã đi qua những chốn nào
Dáng buồn, chân lạnh mắt trăng sao
Mênh mông mây trắng ghen màu áo
Hoa cỏ ngẩn ngơ quên hỏi chào

Hư thực gần xa dấu dỗi hờn
Chân buồn trốn kiếm gót giày hôn
Trăm thương nghìn nhớ môi thao thức
Giấc ngủ đa tình… ôm gối ôm!

Cây cỏ mùa xuân cũng hẹn hò
Lời nào đẹp nhứt để dành cho
Mây trôi gió thoảng đau màu má
Màu mắt thành thơ áo học trò!

Lối cũ bâng khuâng bóng ngập ngừng
Áo bay lụa mỏng quá ôm lưng
Tay nào bắt được con chim mộng
Hoa bướm nghìn xưa hẹn đón mừng

Áo ngủ gửi hương lạc vào mơ
Hoa cỏ khoe duyên tóc thẩn thờ
Biển xanh e thẹn chờ mây trắng
Trời đất si tình gió ngẩn ngơ

Còn giọt mưa nào rớt vào môi?
Một phút tương tư hẹn mấy đời?
Một cánh hoa rơi thơm trang sách,
Sóng gợn áo dài hồn chết trôi!

Kiếp trước hình như cũng cùng trường
Đi về mưa nắng đẹp văn chương
Đôi tay cũng có khi gần gủi
Một chút thẹn thùng má dễ thương

Suối mát rong vàng hay rong xanh?
Còn cọng rong ngoan nào để dành?
Cho con cá đỏ nơi nương tựa?
Tu luyện chờ ngày hoá rồng xanh?

Hình như cùng dạo đến nơi nầy
Đồi núi hoa cười gió ghẹo mây
Đôi môi cũng có lần nhóm lửa...
Ngọn lửa quê mùa... không cánh bay!

Ngày cũ hương hoa hương áo em
Khói chiều sương sớm nhớ hương đêm
Em nằm trên lá thu vàng bướm
Anh trải thư tình hôn gót quen!

Em trốn vào trong gió trong mây
Vào hoa vào cỏ vào lá cây
Hay vào giấc mộng đêm trăng ngủ
Bỏ anh mòn mỏi bước lưu đày

Bây giờ thơ cũng giận anh rồi
Mực cạn bút cùn giấy tả tơi
Hồn đau, tay lạnh, chân chai đá
Sỏi cát chia buồn gọi mưa rơi

Anh như áo rách, như ổ rơm
Sớm tối vào ra bụng trống trơn
Trời cao mưa thấp se lòng giấy
Té xuống bò lên đứt dây đờn!

Sao không trở lại? Không để dành,
Một chút son môi thật mong manh
Nhớ thương mai mối qua rừng cấm...
Thơm ruột sầu riêng ấm cỏ xanh...

Lang thang tìm lại những con tàu
Đã chở chúng mình vào chiêm bao
Chỗ ngồi, chỗ đứng còn hương ấm
Hay dấu bụi mờ… trái tim đau?

Luân Tâm

MD 11/05/05
 
 
 


Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 377 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 5649 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9