Bà Chúa thơ tình Anna Akhmatova
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
cacbac 18.11.2007 08:43:14 (permalink)

 
TÌNH YÊU

Tình như con rắn cuộn tròn
Trong sâu thẳm con tim làm phép thuật
Tình là bồ câu suốt ngày đêm
Bên cửa sổ gật gù khoan nhặt.

Tình là lấp lánh trong sương
Thuỷ dương mai trong mơ màng linh cảm…
Nhưng tình rất chân thành và bí ẩn
Tình bắt nguồn từ tĩnh lặng, hân hoan.

Tình là biết ngọt ngào, nức nở
Trong lời cầu nguyện của cây đàn.
Và thật khủng khiếp nhận ra tình
Trong nụ cười hãy còn xa lạ.
11-1911.


GỬI NÀNG THƠ

Nàng Thơ - chị ngó nhìn vào gương mặt
Ánh mắt Nàng Thơ cuồng nhiệt, rõ ràng
Và Nàng Thơ lấy đi chiếc nhẫn vàng
Là quà tặng của mùa xuân thứ nhất.

Tất cả đều hạnh phúc, ngươi thấy không
Những kẻ goá chồng, phụ nữ và con gái…
Thà tôi chết dưới bánh xe còn hơn
Là chịu đựng cảnh gông xiềng như vậy.

Tôi biết rằng khi mà tôi ước đoán
Bứt cánh hoa cúc đằm thắm dịu dàng
Sống trên mặt đất này, có phải chăng
Mỗi con người phải nếm tình đau đớn.

Trên cửa sổ tôi thắp lên ngọn nến
Không về ai tôi còn cảm thấy buồn
Nhưng mà có một điều tôi không muốn
Người ta hôn kẻ khác, ngươi biết không.

Mai trong gương người ta sẽ cười tôi:
“Ánh mắt ngươi không rõ ràng, cuồng nhiệt…”
Tôi trả lời: “Nàng Thơ đã tước mất
Đã lấy đi quà tặng của Chúa Trời”.
1911.


CỬA NHÀ EM HỜ KHÉP

Cửa nhà em hờ khép
Những cây đoạn thơm hương…
Trên bàn ai bỏ quên
Găng tay và ca-vát.

Đèn hắt ánh sáng vàng
Nghe tiếng kêu sột soạt.
Anh ra đi trong đêm
Em không sao hiểu được…

Rất vui và rõ ràng
Rằng ngày mai buổi sáng.
Cuộc đời này đẹp lắm
Con tim hãy khôn ngoan.

Mi hoàn toàn mệt lử
Đập nhẹ và sâu hơn…
Ta biết một điều rằng
Linh hồn thì bất tử.
1911.


MỘT BÀI CA

Trong ánh bình minh
Về tình yêu em hát
Và ngồi xuống trong vườn
Rau lê em nhặt.

Em nhổ và em vứt-
Người ta sẽ tha thứ cho em.
Em thấy cô bé chân đất
Đang ngồi khóc bên thềm.

Em sợ những tiếng gào
Giọng của rủi ro tội nghiệp
Và thấy nồng nặc làm sao
Mùi của rau lê đã chết.

Đá sẽ thay cho bánh mà thôi
Đối với em là phần thưởng.
Trên đầu em chỉ có trời
Còn với em giọng anh văng vẳng.
3-1911.


EM ĐÃ KHÓC VÀ HỐI HẬN

Em đã khóc rất nhiều và hối hận
Dù giữa bầu trời tiếng sấm vang lên!
Con tim tối tăm của em đau đớn
Trong ngôi nhà hoang vắng của anh.

Em biết rằng nỗi đau không chịu hết
Trên đường về thật xấu hổ làm sao
Đến với người không yêu thật khủng khiếp
Khủng khiếp thay nhà hoang vắng bước vào.

Em mặc đẹp, bên người ta cúi xuống
Chuỗi hạt cườm đeo trên cổ ngân vang
Người chỉ hỏi: “Hỡi người em yêu mến
Ở nơi nào em cầu nguyện cho anh?”
1911.


HÃY CẦU NGUYỆN

Hãy cầu nguyện cho kẻ nghèo, đã mất
Cho tâm hồn đang còn sống của em
Anh luôn tin tưởng trên đường của mình
Nguồn ánh sáng trong túp lều không tắt.

Và anh là người em đau khổ cám ơn
Về cái điều sau này em sẽ kể
Cái đêm say mê đã hành hạ em
Và buổi sáng đã thở bằng băng giá.

Trong đời này em thấy đâu có nhiều
Em chỉ hát và em chỉ đợi.
Em biết rằng em không ghét anh trai
Và chị gái em không hề phản bội.

Thì tại sao Chúa lại trừng phạt em
Cứ mỗi ngày, cứ mỗi giờ như vậy?
Hay đấy là thiên thần chỉ cho em
Nguồn ánh sáng mà ta không nhìn thấy?
5-1912.


GIỜ BUỔI CHIỀU

Giờ buổi chiều em ngồi trước bàn này.
Không thể sửa chữa một trang màu trắng.
Mimôda gợi Ni-xơ và hơi ấm
Trong ánh trăng con chim lớn đang bay.

Và bím tóc bện chặt đến sáng mai
Có vẻ như ngày mai cần tóc tết
Trông ra biển, em không buồn gì hết
Qua cửa sổ con nhìn ra bãi cát dài.

Quyền lực nào có được ở người ta
Mà trìu mến không hỏi xin gì hết!
Em không thể nhấc trăm năm mỏi mệt
Khi nghe tên mình đem ra gọi người ta.
1913.


TÔI TIỄN ANH

Tôi tiễn anh ra đến cửa phòng ngoài
Dưới đám bụi màu vàng tôi đứng
Từ tháp chuông nhỏ bên nhà hàng xóm
Những âm thanh ẩm ướt chảy bên tai.

Tôi vứt đi lời tôi đã nghĩ ra
Chẳng lẽ tôi là bức thư, bông hoa nhỏ?
Hai con mắt đã nhìn rất cau có
Vào chiếc gương đang tối sẫm nhạt nhoà.
1913.


RỒI CUỐI CÙNG TA ĐÃ CHIA TAY NHAU

Rồi cuối cùng ta đã chia tay nhau
Và ngọn lửa rủa nguyền đem dập tắt.
Kẻ thù muôn kiếp của tôi ơi hãy học
Để sau này với ai đó sẽ yêu.

Tôi tự do. Trò tiêu khiển có nhiều
Cứ hằng đêm có Nàng Thơ an ủi
Mỗi buổi sáng niềm vinh quang lại tới
Bên tai tôi lúc lắc chẳng ngừng kêu.

Còn cho tôi xin anh chớ nguyện cầu
Đi khỏi rồi anh hãy nhìn ngoảnh lại…
Ngọn gió đen vỗ về tôi, an ủi
Mùa thu vàng lá rụng chẳng buồn đâu.

Tôi nhận sự chia ly như một món quà
Và lãng quên như một niềm ân huệ.
Nhưng nếu yêu rồi vẫn đau khổ nữa
Thì anh có còn dám làm khổ người ta?
29-8-1921.


EM HỌC ĐƯỢC MỘT ĐIỀU

Em học được một điều, sống cho khôn
Mắt nhìn trời và khấn cầu Thượng Đế
Còn buổi chiều đi dạo chơi vui vẻ
Để xua đi những phiền muộn không cần.

Khi cây ngưu bàng xào xạc trên mương
Thanh lương trà buông những chùm hoa đỏ
Thì em viết những dòng thơ vui vẻ
Về cuộc đời tuyệt đẹp và đau thương.

Em về nhà. Liếm lên bàn tay em
Con mèo có bộ lông tơ khẽ hát
Và ngọn lửa vẫn cháy lên sáng rực
Trên chòi cao xưởng cưa gỗ bên hồ.

Gió lặng trời yên chỉ rất ít khi mà
Tiếng con cò trên mái nhà kêu đó
Và nếu như lúc này anh gõ cửa
Em ngỡ rằng em sẽ chẳng nhận ra.
1912.
 
#1
    cacbac 18.11.2007 08:46:32 (permalink)

    Anna Akhmatova và chồng, con trai
     
     
    TA KHÔNG UỐNG CHUNG MỘT CỐC

    Ta không uống chung một cốc đâu anh
    Dù rượu ngọt hay cho dù nước lã
    Sẽ không hôn nhau vào buổi bình minh
    Còn buổi chiều không nhìn vào cửa sổ.
    Anh thở bằng mặt trời, còn em – mặt trăng
    Nhưng ta sống chung nhau một khối tình.

    Bên em có một anh chung thuỷ, dịu dàng
    Còn bên anh một cô em vui vẻ.
    Qua đôi mắt sợ hãi em hiểu rằng
    Anh có lỗi trong cái điều tai hoạ.
    Gặp gỡ ngắn ta không kéo dài hơn
    Thì chút lặng yên ta hãy giữ gìn.

    Chỉ giọng của anh hát trong thơ em
    Trong thơ anh hơi thở em còn thoảng.
    Có một đống lửa mà anh không dám
    Động chạm vào dù sợ hay lãng quên.
    Giá mà anh biết rằng em thích nhìn
    Đôi môi của anh khô và hồng thắm!
    1913.


    EM CÓ YÊU ANH ĐÂU

    Ồ không, em có yêu anh đâu
    Ngọn lửa đam mê đốt cháy
    Anh hãy nói có sức mạnh nào
    Trong cái tên của anh buồn vậy.

    Anh quì gối trước mặt em
    Có vẻ như đợi chờ vương miện
    Những bóng chết nhẹ nhàng chạm đến
    Khuôn mặt còn rất trẻ của anh.

    Không vì thắng lợi, anh đi xa
    Vì cái chết. Đêm hôm khuya khoắt
    Thiên thần của em, anh không biết
    Rằng lòng em buồn lắm bây giờ.

    Nhưng nếu mặt trời của thiên đường
    Vào lối mòn trong rừng chiếu sáng
    Nhưng nếu con chim trên đồng ruộng
    Bay lên từ những chùm gai.

    Em biết rằng anh đã chết rồi
    Và em muốn kể về điều ấy
    Gò đất bị đào lên em thấy
    Trên sông Dnester xa xôi.

    Em sẽ quên tình yêu và vinh quang
    Em sẽ quên một thời trẻ tuổi
    Tâm hồn đen, những trò tinh quái
    Nhưng chiến công, hình ảnh của anh
    Cho đến chết em vẫn giữ gìn.
    Hè 1917.


    CON TIM KHÔNG GẦN LẠI

    Con tim không làm sao gần lại
    Nếu anh muốn – hãy đi đi
    Hạnh phúc chỉ dành cho những kẻ
    Cho những ai rất nghị lực thôi mà.

    Em không khóc than gì hết
    Với em hạnh phúc không còn.
    Em mệt, xin anh đừng hôn
    Thôi thì đành hôn cái chết.

    Những ngày mệt mỏi qua nhanh
    Cùng với mùa đông tuyết trắng
    Thì tại sao, tại sao anh
    Tốt hơn người em lựa chọn?
    1911.


    THẦN TÌNH YÊU CHẲNG ĐẾN THĂM

    Và cậu bé thổi kèn vô-lưn-ca
    Và cô bé kết vòng hoa lên tóc
    Và hai lối mòn trong rừng giao gặp
    Và ngọn lửa xa trên cánh đồng xa.

    Em nhớ lại và em nhìn thấy hết
    Tình đắm say trong tim vẫn giữ gìn.
    Chỉ một điều không bao giờ em biết
    Và không thể nào có thể nhớ thêm.

    Em không cần khôn ngoan hay sức mạnh
    Chỉ ước ao có bếp lửa ngồi bên!
    Em lạnh lắm… Dù có hay không cánh
    Thần Tình yêu cũng chẳng đến thăm em.
    1911.


    ANH BÂY GIỜ

    Anh bây giờ thật buồn bã, nặng nề
    Anh từ bỏ ước mơ và danh vọng
    Nhưng với em anh vẫn dễ thương ghê
    Càng tối tăm càng trở nên cảm động.

    Anh uống rượu, đêm của anh nhạt nhoà
    Không nhìn ra cả trong đời, trong mộng
    Nhưng qua đôi mắt màu xanh đau đớn
    Rõ một điều yên lặng chẳng tìm ra.

    Và con tim chỉ mong chết cho nhanh
    Đem trách cứ sự lề mề số kiếp
    Ngọn gió tây mang đến thường xuyên hơn
    Lời van xin của anh và lời trách.

    Nhưng chẳng lẽ em quay lại với anh
    Dưới bầu trời của em màu tái nhợt
    Em chỉ biết hồi tưởng và biết hát
    Còn anh thì không dám nhớ về em.

    Ngày lại ngày cứ nhân lên sầu thảm
    Em biết làm sao cầu nguyện cho anh?
    Tình của em thế đấy: anh đã đoán
    Rằng thậm chí anh không thể giết tình.
    5-1917.


    SỰ ÂU YẾM BÂY GIỜ

    Sự âu yếm bây giờ anh đừng lẫn
    Với một điều gì, nó rất dịu êm.
    Anh phí uổng quấn vào rất cẩn thận
    Lông thú lên vai, lên ngực cho em.
    Và phí hoài những lời rất ngoan ngoãn
    Anh nói với em về một mối tình
    Em rất biết những ánh mắt kiên nhẫn
    Những cái nhìn rất khao khát của anh!
    1913.


    NÀNG THƠ

    Khi em đợi Nàng Thơ đến trong đêm
    Đời có vẻ nghìn cân treo sợi tóc.
    Rằng tự do, lòng kính trọng, tuổi xanh
    Trước vị khách trên tay cô bé ngốc.

    Nàng vào nhà. Lật tấm vải trải giường
    Nhìn chăm chú vào em và em hỏi:
    “Có phải Nàng đọc cho Dante những trang
    Về địa ngục?” Nàng trả lời: “Đúng vậy!”
    1924.


    ĐỊCH THỦ CỦA EM KHÔNG CÓ

    Anh nói rằng địch thủ của em không có
    Đối với anh em như một thiên thần
    Còn ánh sáng của mặt trời mùa đông
    Và bài ca của quê hương dân dã.

    Sẽ không buồn khi em chết đâu mà
    Không kêu lên điên cuồng: “Hồi sinh lại!”
    Nhưng bỗng nhiên hiểu ra không sống nổi
    Xác thiếu mặt trời, hồn thiếu bài ca.
    …Thì biết làm sao bây giờ?
    1921.



    ANH HÃY ĐẾN ĐÂY

    Anh hãy đến đây mà nhìn xem tôi
    Hãy đến đây. Tôi sống. Tôi đau lắm
    Những bàn tay này không ai sưởi ấm
    Còn bờ môi thì nói: “Quá đủ rồi!”

    Cứ buổi chiều mang đến bên cửa sổ
    Chiếc ghế bành. Tôi nhìn thấy con đường.
    Có phải là tôi đang quở trách anh
    Vì nỗi đắng cay cuối cùng đau khổ!

    Trên mặt đất tôi không sợ điều gì
    Chỉ nhợt nhạt nặng nề trong hơi thở.
    Chỉ trong đêm tôi sợ một điều, vì
    Đôi mắt anh tôi thấy trong giấc ngủ.
    1912.


    NGÀY HÔM NAY KHÔNG CÓ THƯ CỦA ANH

    Ngày hôm nay không có thư của anh
    Anh đi xa hay là anh quên viết
    Mùa xuân giống như tiếng cười ánh bạc
    Những con tàu trong vịnh cứ tròng trành
    Ngày hôm nay không có thư của anh…

    Anh với em những ngày ấy vẫn gần
    Anh của em dịu dàng và thắm thiết
    Nhưng đó là khi mùa đông trắng tuyết
    Còn bây giờ nỗi buồn giữa mùa xuân
    Anh với em những ngày ấy vẫn gần…

    Em nghe tiếp xúc nhẹ nhàng, hồi hộp
    Giống như người đang hấp hối run run
    Tim muốn vỡ ra, em sợ quá chừng
    Những dòng thơ không thể nào viết hết…
    1912.
    #2
      cacbac 18.11.2007 08:50:18 (permalink)

       
       
      Anna Akhmatova (tiếng Nga: А́нна Ахма́това, tên thật: А́нна Андре́евна Горе́нко)(23/6/1889—5/3/1966) – nữ nhà thơ Nga, một trong những gương mặt xuất sắc nhất của thơ Nga thế kỉ XX.

      Anna Akhmatova sinh ở Bolshoy Fontan, Odessa (nay là Ucraina). Năm 1890 gia đình chuyển về Hoàng thôn (Tsarskoe Selo), St. Peterburg. Năm 1905 bố mẹ chia tay nhau, các con theo mẹ đến thành phố Evpatoria ở phía nam. Học luật ở trường Cao học nữ Kiev năm 1906-1907. Học văn học và lịch sử ở St. Peterburg năm 1908-1910. Tháng 4-1910 lấy chồng là nhà thơ Nikolai Gumiliev sau đó đi du lịch sang Pháp, Italia.

      Bài thơ đầu tiên viết năm 11 tuổi in ở tạp chí Apollo nhưng bố không cho lấy họ Gorenko nên đã lấy họ thời trẻ của bà ngoại là Akhmatova. Năm 1912 in tập thơ đầu tiên Вечер (Buổi chiều) được giới phê bình chú ý. Năm 1914 in tập thơ thứ hai Чётки (Tràng hạt). Những nét chính của thơ Anna Akhmatova là sự hiểu biết tinh tế của những cung bậc tình cảm, sự suy ngẫm về những bi kịch nửa đầu thế kỉ XX. Trường ca Реквием (Khúc tưởng niệm, 1935-1940 in năm 1976) viếv những nạn nhân của cuộc trấn áp những năm 30. Đỉnh cao trong sáng tác của A. Akhmatova là Поэмa без героя (Trường ca không có nhân vật, 1940-1965) được đánh giá là một tác phẩm thi ca triết học tầm cỡ của thế giới. Năm 1962 được đề cử trong danh sách xét giải Nobel Văn học. Năm 1964 được tặng giải Etna Taomina của Italia. Năm 1965 được trao bằng Tiến sĩ danh dự của Đại học Oxford.

      Ngoài thơ, A. Akhmatova còn là tác giả của nhiều bài viết về Pushkin và các nhà thơ đương thời. Anna Akhmatova được mệnh danh là “Bà chúa thơ tình Nga”. Thơ của bà được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới và gần đây được dịch nhiều ra tiếng Việt.

      Tác phẩm:
      *Вечер (Buổi chiều, 1912), thơ
      *Чётки (Tràng hạt, 1914), thơ
      *Белая стая (Bầy trắng, 1917), thơ
      *Подорожник (Xa tiền thảo, 1921), thơ
      *Anno Domini MCMXXI, 1922, thơ
      *У самого моря (Bên biển, 1921), trường ca
      *Бег времени (Bước chạy của thời gian, 1965), thơ
      *Поэме без героя (Trường ca không nhân vật)(1940—1965, in đầy đủ năm 1976), trường ca
      *Реквием (Khúc tưởng niệm)(1935-40; in năm 1976), trường ca


      THƯ CỦA EM ANH ĐỪNG XÉ

      Thư của em, người yêu, anh đừng xé
      Anh yêu ơi, anh hãy đọc đến cùng.
      Em chán cảnh làm một người xa lạ
      Người không quen trên con đường của anh.

      Đừng nhìn thế, đừng chau mày giận dữ
      Em là người yêu dấu, em của anh.
      Không hoàng hậu, không phải người chăn thú
      Và cũng không là một kẻ tu hành.

      Vẫn trong áo váy ngày thường màu xám
      Và đi trên đôi guốc những gót mòn…
      Nhưng vẫn thế, vẫn ôm anh cháy bỏng
      Vẫn nỗi kinh hoàng trong đôi mắt em.

      Thư của em, người yêu, anh đừng xé
      Đừng khóc về điều bày đặt kín thầm
      Anh hãy bỏ thư vào trong cái bị
      Dưới tận cùng hãy đặt nó giùm em.
      1912.


      KẺ ĐANG YÊU

      Kẻ đang yêu có yêu cầu vô khối!
      Kẻ không còn yêu không có bao giờ.
      Em rất mừng vui rằng nước bây giờ
      Dưới băng giá không màu đang cứng lại.

      Và em đứng lên – lạy Chúa lòng lành
      Trên lớp phủ mỏng manh và dễ vỡ
      Còn anh những bức thư của em hãy giữ
      Để đời sau sẽ phán xét chúng mình.

      Cho rành mạch hơn và thật rõ rành
      Người ta thấy anh thông minh, can đảm
      Và trong tiểu sử danh giá của anh
      Có lẽ nào chừa ra những khoảng trống?

      Ôi nước uống trần gian sao quá ngọt
      Lưới tình yêu sao lại dệt quá dày
      Hãy để tên em một khi nào sẽ đọc
      Lũ trẻ con trong sách lúc học bài.

      Và, câu chuyện buồn khi đã hiểu ra
      Mặc cho chúng sẽ mỉm cười ranh mãnh…
      Yên lặng và tình yêu đã không cho
      Hãy tặng em bằng vinh quang cay đắng.
      1913.


      EM BÂY GIỜ ÍT KHI NHỚ VỀ ANH

      Em bây giờ ít khi nhớ về anh
      Và số phận của anh không đắm đuối
      Nhưng trong hồn dấu vết không xoá nổi
      Về cái lần gặp ngắn ngủi cùng anh.

      Ngôi nhà anh em đi qua cố tình
      Ngôi nhà đỏ trên con sông nước đục
      Nhưng em biết rằng đắng cay hồi hộp
      Xuyên qua mặt trời yên lặng của anh.

      Dù không phải anh trên bờ môi em
      Cúi nghiêng mình, về tình yêu van vỉ
      Dù không phải anh làm cho bất tử
      Bằng dòng thơ những mệt mỏi của em.

      Em bí mật làm phép về tương lai
      Nếu như buổi chiều hoàn toàn xanh thắm
      Lần gặp gỡ thứ hai em linh cảm
      Chắc chắn là gặp gỡ với anh thôi.
      1913.


      TẤT CẢ CHÚNG TA

      Tất cả chúng ta – lũ say sưa, truỵ lạc
      Vui vẻ gì đâu tụ tập nơi này!
      Trên những bức tường hoa và chim chóc
      Mệt mỏi bơ phờ dưới những đám mây.

      Anh hút thuốc bằng cây tẩu màu đen
      Khói vẽ lên những hình thù kỳ quặc
      Chọn chiếc váy bó sát người em mặc
      Để tôn thêm vẻ cân đối thân hình.

      Những ô cửa đến muôn đời khép chặt
      Ở ngoài kia giông bão hay giá băng?
      Đôi con mắt rất cẩn trọng của anh
      Giống như mắt mèo đắn đo, dè dặt.

      Ôi con tim của em buồn quá mức
      Phút lâm chung em có lẽ đang chờ?
      Còn cô gái kia đang nhảy bây giờ
      Chắc chắn là sẽ bước vào địa ngục.
      1-1913.


      ĐÔI CHÂN EM TỪ NAY SẼ KHÔNG CẦN

      Đôi chân em từ nay sẽ không cần
      Mặc cho đôi chân biến thành đuôi cá!
      Em bơi đi trong mừng vui buốt giá
      Cho trắng mờ cây cầu chốn xa xăm.

      Tâm hồ ngoan em cũng sẽ không cần
      Mặc cho nó trở thành làn khói mỏng
      Khi bay lên trên bờ sông màu đen
      Khói sẽ trở nên màu xanh đằm thắm.

      Anh xem kìa, em lặn xuống rất sâu
      Giữ trong tay của em cành rong nhỏ
      Em sẽ không lặp lại lời ai cả
      Không nỗi buồn nào bị quyến rũ đâu…

      Còn anh xa xôi của em chẳng lẽ
      Trở nên xanh xao, tăm tối, u buồn?
      Em nghe gì ư? Suốt cả ba tuần
      Thì thầm bên tai: “Ngươi cần gì kia chứ?!”
      1911.


      GỬI LOZINSKY*

      Chúng đang bay, chúng đang ở trên đường
      Những lời của tình yêu và giải thoát
      Còn em trong nỗi sầu lo bài hát
      Bờ môi em lạnh lẽo giá băng.

      Nhưng sắp tới, nơi những cây bạch dương
      Bên cửa sổ cúi mình kêu sột soạt
      Những bông hồng một vòng hoa sẽ kết
      Và những lời thầm kín sẽ ngân vang.

      Còn xa xa – hào phóng một ánh đèn
      Tựa hồ như rượu vang màu đỏ…
      Đã thơm hương, đã nóng bừng ngọn gió
      Và đã mê man tri giác của em.
      Hè 1916.
      _________
      * Bài này, cũng như bài “Ta không uống chung một cốc đâu anh” Akhmatova viết về Mikhail Leonidovich Lozinsky (1886-1955) – nhà thơ, dịch giả, biên tập tạp chí thơ “Hyperborei” (10-1912 – 12-1913), nơi in nhiều thơ của Anna Akhmatova.


      TRÊN DÂY NƯỚC TRƯỜNG XUÂN

      Giọng nói yếu, nghị lực thì không thế
      Em dễ chịu hơn khi sống thiếu tình.
      Bầu trời cao, ngọn gió đồi thổi nhẹ
      Ý nghĩ của em thanh bạch, tiết trinh.

      Chứng mất ngủ đã đi theo người khác
      Em không bơ phờ dưới màu xám của tro
      Cái kim cong của đồng hồ trên tháp
      Với kim báo giờ hấp hối không so.

      Con tim không còn say mê quá khứ
      Tất cả em xin. Giải thoát đang gần
      Em dõi theo tia nắng đang nhảy múa
      Trên dây nước trường xuân.
      Xuân 1912.


      TẶNG ALEXANDR BLÔK

      Tôi đến thăm nhà thơ
      Buổi trưa. Ngày chủ nhật
      Căn phòng lặng như tờ
      Ngoài kia trời giá rét.

      Mặt trời màu đỏ thẫm
      Trên làn khói màu lam…
      Như người chủ im lặng
      Nhìn tôi rất rõ ràng!

      Nhà thơ có đôi mắt
      Cần nhớ, bất kể ai
      Còn tôi thì tốt nhất
      Không nhìn đôi mắt này.

      Nhưng tôi nhớ câu chuyện
      Ngày chủ nhật, buổi trưa
      Trong ngôi nhà màu xám
      Bên cửa sông Nhê-va.
      1-1914.


      NGƯỜI THỪA KẾ HẠNH PHÚC

      Em đến gần. Không tỏ ra xúc động
      Nhìn vào ô cửa sổ hững hờ.
      Em ngồi xuống gần như là phỗng
      Tư thế ngồi em đã chọn từ xưa.

      Trở thành vui vẻ – khỏi cần phải nói
      Còn trở nên chăm chú – quả khó ghê…
      Hay mệt, lười đã hoàn toàn chi phối
      Sau những đêm vui vẻ của tháng ba?

      Những câu chuyện tầm phào, trống rỗng
      Vẻ oi bức của những ngọn đèn vàng
      Và những đường ngôi mái tóc thấp thoáng
      Dưới bàn tay sôi nổi hân hoan.

      Người đối thoại lại mỉm cười lặng lẽ
      Với hy vọng tràn trề nhìn ngắm cô kia…
      Người thừa kế của tôi hạnh phúc, giàu có
      Cô hãy đọc lời di chúc của tôi đi.
      1914.


      ANH XƯA DỊU DÀNG

      Anh xưa dịu dàng, hay lo lắng, hay ghen
      Đã yêu em như mặt trời của Chúa
      Và để cho không hát như trước nữa
      Anh giết đi con chim trắng của em.

      Anh bước vào phòng thốt lên buổi hoàng hôn:
      “Hãy yêu anh, hãy cười, thơ hãy viết!”
      Còn em, con chim vui đem vùi lấp
      Sau giếng tròn, dưới gốc một cây trăn.

      Rằng sẽ không khóc, em hứa với anh
      Nhưng tim em đã từ lâu hoá đá
      Em ngỡ rằng mọi lúc và mọi ngả
      Vẫn nghe giọng ngọt ngào, âu yếm của chim.
      Thu 1914.
      #3
        cacbac 18.11.2007 08:52:26 (permalink)

         
         
        ANH SỐNG HAY CHẾT

        Anh sống hay chết – em không biết được rằng
        Trên mặt đất tìm anh còn có thể
        Hay chỉ còn buổi chiều trong suy nghĩ
        Về kẻ chết rồi để bình thản đau thương.

        Lời cầu nguyện ban ngày – tất cả cho anh –
        Và đêm không ngủ, khát khao cháy bỏng
        Và những bài thơ thành đàn màu trắng
        Và trong mắt em đám cháy màu xanh.

        Em chẳng có ai từng tha thiết hơn anh
        Và như thế chưa ai từng hành hạ
        Ngay cả người đã làm em đau khổ
        Ngay cả người từng âu yếm rồi quên.
        Hè 1915.


        NHƯ VIÊN SỎI TRẮNG

        Như viên sỏi trắng trong lòng giếng sâu
        Giờ trong em chỉ còn hồi tưởng.
        Em không thể và đấu tranh không muốn:
        Nó là niềm vui, là nỗi khổ đau.

        Em ngỡ rằng nếu ai đó nhìn vào
        Gần mắt em thì lập tức sẽ thấy.
        Trầm tư hơn và đau buồn đến vậy
        Nghe theo lời của câu chuyện thương đau.

        Em muốn sai các vị thần sẽ làm
        Cho người thành vật, vẫn còn nhận thức
        Để mãi mãi còn nỗi đau kinh ngạc
        Còn anh biến thành ký ức của em.
        6-1916.


        ANH ĐẾN ĐÂY ĐỂ AN ỦI EM CHĂNG

        Anh đến đây để an ủi em chăng
        Anh của em dịu dàng, đằm thắm nhất…
        Đứng lên khỏi giường em không còn sức
        Mà cửa sổ thì dày đặc những song.

        Anh nghĩ rằng gặp em thê thảm quá
        Mang đến vòng hoa không đẹp tý nào
        Nụ cười anh làm tim bỗng nhói đau
        Anh trìu mến, buồn cười, anh buồn bã.

        Em bây giờ mệt rã rời, đau điếng
        Nếu như anh còn ở lại cùng em
        Thì em sẽ cầu Thượng Đế, sẽ van xin
        Cho anh và những người anh yêu mến.
        5-1913.


        EM LẤY NGÀY NÀY

        Em lấy ngày này từ ký ức của anh
        Để con mắt anh mịt mờ sẽ hỏi:
        Màu tím Ba Tư ở nơi nào đã thấy
        Chim én và ngôi nhà gỗ nông thôn?

        Có lẽ anh sẽ nhớ lại thường xuyên
        Nỗi buồn bỗng dưng của ước mong không rõ
        Trong những thành phố trầm mặc đi tìm
        Cái đường phố trên bản đồ không có!

        Và để trong mỗi bức thư vô tình
        Trong giọng nói sau cửa nhà không đóng
        Anh sẽ nghĩ: “Cô ấy đã tự mình
        Đến để giúp điều mình không tin tưởng”.
        4-1915.


        GỬI VERA IVANOVA-SHVARSALON

        Màn sương nhẹ bao phủ khắp công viên
        Ngọn lửa ga cháy bừng lên ngoài cổng.
        Tôi chỉ nhớ có một ánh mắt nhìn
        Mắt người không biết là mắt yên lặng.

        Nỗi buồn chị không phải ai cũng rõ
        Nhưng mà tôi lại thấy nó rất gần
        Và tôi hiểu: chị như người trúng bả
        Trong lòng tôi một nỗi buồn thương.

        Tôi thấy yêu cái ngày này nhàn nhã
        Tôi sẽ đến ngay khi chị gọi tôi
        Tôi – kẻ vẩn vơ và tôi lầm lỡ
        Chị là người không trách thế mà thôi.
        1912.


        TÌNH GIAN DỐI LÀM MÊ ANH

        Tình gian dối làm mê anh
        Bằng bài ca sần sùi, đơn giản
        Chỉ mới đây – thật lạ lùng
        Anh chưa biết gì buồn chán.

        Khi tình yêu mỉm cười
        Thì trong nhà, trong vườn, trên đồng ruộng
        Anh cảm thấy ở khắp nơi
        Anh người tự do theo ý muốn.

        Tình toả sáng rồi bắt lấy anh
        Anh uống vào thuốc độc.
        Vì thấy những ngôi sao to hơn
        Vì cỏ hoa đã thơm mùi khác
        Hoa cỏ mùa thu.
        1911.


        DÒNG CHỮ TRÊN BỨC CHÂN DUNG CHƯA VẼ XONG

        Về em anh chớ thở dài
        Đau đớn là vô ích, là tội ác
        Em ở đây, trên bức tranh này
        Hiện ra không rõ ràng, kỳ quặc.

        Vết gãy đau đớn của bàn tay
        Và nụ cười điên dại trong đôi mắt
        Em đã không thể nào khác được
        Trước giờ khoái lạc đắng cay.

        Anh muốn thế và anh sai
        Bằng những lời dữ dằn như cái chết
        Miệng của em lo lắng trở nên hồng
        Và đôi má trắng như là tuyết.

        Anh không có lỗi gì
        Khi ra đi, nhìn vào đôi mắt khác
        Nhưng mà em không còn mơ thấy gì
        Trong cơn mê trước khi chết.
        1911.


        SẼ TRẢ LẠI CHO EM

        Sau ngọn gió băng giá đã không còn
        Hoặc là em ấm lên bên bếp lửa.
        Con tim mình em không lo gìn giữ
        Để người ta lấy trộm mất của em.

        Ngày lễ năm mới lộng lẫy, huy hoàng
        Ướt đẫm cuống những bông hồng năm mới
        Trong ngực em đã không còn nghe thấy
        Những xúc động xốn xang.

        Chẳng khó gì đoán ra tên kẻ trộm
        Em đã nhận ra qua ánh mắt nhìn.
        Chỉ một điều khủng khiếp rằng sắp đến
        Vật kiếm được của mình người trả lại cho em.
        1914.


        EM CHIỀU LÒNG THEO SỰ HÌNH DUNG

        Em chiều lòng theo sự hình dung
        Trong hình ảnh của đôi mắt màu xám.
        Ở nơi xa xôi chỉ có một mình
        Em hồi tưởng về anh trong cay đắng.

        Người tù hạnh phúc của bàn tay tuyệt vời
        Trên bờ sông Nhê-va nằm phía tả
        Người cùng thời của em danh tiếng ạ
        Đã xảy ra điều như anh muốn đấy thôi.

        Quá đủ rồi – anh ra lệnh cho em:
        Cô đi đi, tình yêu mình hãy giết!
        Và em đem tình yêu chôn chặt
        Nhưng mỗi ngày trong máu lại buồn thêm.

        Nếu em chết, thì sẽ có một người
        Thơ của em cho anh rồi sẽ viết
        Ai sẽ làm cho vang lên tha thiết
        Những dòng thơ chưa được viết ra lời?
        1913.


        TRÍCH ĐOẠN

        Có ai đấy trong bóng đêm vô hình
        Đã rung cây làm rơi chiếc lá
        Và kêu lên: “Người yêu đã làm gì
        Người yêu em đã làm gì em thế.

        Em giống như ngưòi dính vào mực tàu
        Bờ mi em nặng nề, buồn bã
        Người yêu cho em nỗi buồn ngạt thở
        Em như người trúng phải bả tình yêu.

        Em từ lâu không còn biết kim châm
        Ngực giá băng dưới mũi kim sắc nhọn
        Và cố gắng trở nên vui phí uổng
        Thà em nằm trong mộ nhẹ nhàng hơn!..”

        Còn em nói với người: “Đừng ranh mãnh
        Quả là anh không biết xấu hổ rồi.
        Người ấy ngoan, nhẹ nhàng, đằm thắm
        Và sẽ yêu em suốt cuộc đời!”
        12-1911.
        #4
          cacbac 18.11.2007 08:54:42 (permalink)

           
           
          BÀI CA CỦA LẦN GẶP CUỐI CÙNG

          Ngực buốt giá không làm sao ấm lại
          Nhưng bước chân vẫn cứ nhẹ như không
          Bàn tay phải của em đã xỏ nhầm
          Vào chiếc găng của bàn tay trái.

          Đã hiện ra nhiều bậc thang trước mắt
          Thế mà em chỉ biết có ba
          Giữa những cây phong tiếng xào xạc mùa thu
          Nói với em: “Cùng với anh hãy chết!

          Anh bị lừa bởi ba đào số kiếp
          Hay đổi thay, ác nghiệt, đau buồn”.
          Em trả lời: “Hỡi người em yêu thương
          Em cũng vậy. Cùng với anh sẽ chết!”

          Đây bài ca của lần gặp cuối cùng
          Em nhìn vào ngôi nhà tối sẫm
          Chỉ những ngọn nến đang cháy trong buồng
          Bằng ngọn lửa màu vàng rất lãnh đạm.
          1911.


          EM THẤY VUI CÙNG ANH KHI ANH SAY

          Em thấy vui cùng anh khi anh say
          Những câu chuyện của anh đều vô nghĩa.
          Mùa thu sớm đã trải ra trên cây
          Những lá cờ màu vàng khắp mọi phía.

          Hai ta lạc vào xứ sở dối gian
          Ta lạc vào rồi đắng cay hối tiếc
          Nhưng tại sao bằng nụ cười lạ lùng
          Và cứng đờ ta mỉm cười không biết?

          Cả hai ta muốn đau khổ xót thương
          Thay cho niềm hạnh phúc êm ả…
          Và em sẽ không bao giờ từ giã
          Người bạn của em nông nổi, dịu dàng.
          1911.


          HÃY CÒN NGẤT NGÂY MÙA XUÂN

          Hãy còn ngất ngây mùa xuân bí ẩn
          Ngọn gió trong veo thơ thẩn trên đồi
          Và hồ nước nhuốm một màu xanh thắm
          Bên nhà thờ Chúa Cứu thế lẻ loi.

          Anh sợ hãi lần đầu tiên gặp mặt
          Còn em thì cầu sẽ có lần hai
          Và hôm nay lại buổi chiều nóng rát…
          Như mặt trời đang xuống thấp sau đồi.

          Anh không cùng em, nhưng không là ly biệt
          Từng phút giây – em biết một tin vui.
          Rằng anh đang khổ đau, em biết
          Rằng anh không thể nói nên lời.
          1917.


          MỪNG CHO ANH

          Ánh sáng buổi chiều màu vàng, rộng rãi
          Và cái lạnh tháng tư thật dịu dàng.
          Anh đã chậm rất nhiều năm rồi đấy
          Nhưng dù sao em rất mừng cho anh.

          Hãy ngồi lại gần đây với em hơn
          Anh hãy nhìn bằng ánh mắt vui vẻ:
          Đây, hãy xem quyển vở màu xanh
          Những bài thơ của em ngày thơ bé.

          Xin lỗi rằng em đã sống đau buồn
          Rằng mặt trời ít khi mừng vui lắm.
          Hãy tha thứ cho em rằng vì anh
          Quá nhiều thứ cho mình em đã nhận.
          1915.


          ĐỪNG TRÁCH EM

          Đừng trách mắng hay khen em
          Như kẻ thù hay bạn.
          Chỉ xin anh để lại linh hồn
          Và nói: hãy giữ gìn cẩn thận.

          Chỉ một điều làm em lo lắng:
          Nếu như anh chết bây giờ
          Thì Thiên thần sẽ đến
          Và sẽ mang hồn đi.

          Khi đó em làm sao giấu được
          Em làm sao giấu được Đức Chúa Trời?
          Linh hồn đang hát ca và khóc
          Phải đến thiên đàng của Ngài thôi.
          1915.


          TA SẼ CÙNG NHAU

          Ta sẽ cùng nhau, anh yêu, sẽ cùng nhau
          Em biết rằng chúng mình thân thiết lắm
          Còn những lời gièm pha, nhạo báng
          Như tiếng lục lạc xa tận đâu đâu
          Không thể làm ta hờn giận
          Không thể làm ta u sầu.

          Ta kết hôn ở đâu – không nhớ ra
          Nhưng nhà thờ này sáng loáng
          Và bằng ánh hào quang tỏa rạng
          Rằng chỉ có những thiên thần
          Mang đến trên những đôi cánh trắng.

          Chứ bây giờ thời buổi khó khăn
          Thành phố khủng khiếp và năm khủng khiếp.
          Thì có lẽ nào hai chúng mình ly biệt
          Anh với em và em với anh?
          1915.


          GẶP AI HÔN NGƯỜI ẤY

          Em sẽ không cùng uống rượu với anh
          Bởi vì anh là chàng trai càn quấy.
          Bọn các anh, em biết một điều rằng
          Dưới ánh trăng gặp ai hôn người ấy.

          Còn ở đây – êm ả như gương
          Tốt đẹp như thiên đường.

          Và ở đây – những đôi mắt sáng
          Chưa cử động khi chưa có lệnh.
          1913.


          ANH LÀ PHẦN THƯỞNG CỦA EM

          Em biết rằng anh là phần thưởng của em
          Cho những năm tranh giành và đau đớn
          Vì trong những vui sướng trần gian
          Chưa bao giờ em chìm đắm
          Vì một điều em chưa từng nói
          Với tình nhân rằng: “Em yêu anh!”
          Vì cho tất cả em đều tha lỗi
          Nên với em, anh sẽ là Thiên thần.
          1916.


          HÁT VỀ TÌNH KHÔNG TRỌN VẸN

          Em sinh ra không sớm và chẳng muộn
          Thời gian đã được đặt ra
          Chỉ con tim được sống như ý muốn
          Thì Thượng Đế đã không cho.

          Bởi thế mà tối trong phòng
          Bởi thế mà bè bạn
          Như những con chim u buồn
          Hát về tình không trọn vẹn.
          1913.


          KHÔNG BÍ ẨN KHÔNG ĐAU BUỒN

          Không bí ẩn và không đau buồn
          Không ý chí khôn ngoan của số
          Luôn để lại sau những lần gặp gỡ
          Ấn tượng của cuộc đấu tranh.

          Từ sáng sớm em đã đoán thời gian
          Khi nào anh có mặt
          Em cảm thấy khi đem bàn tay gập
          Nhè nhẹ một cơn run.

          Em bằng những ngón tay khô
          Vò chiếc khăn trải bàn lòe loẹt
          Và khi đó em hiểu ra
          Rằng trái đất này quá chật.
          1915.
          #5
            cacbac 18.11.2007 08:57:07 (permalink)

             
             
            ĐỪNG THỞ DÀI

            Em có thể ít mơ thấy anh hơn
            Bởi chúng mình vẫn thường xuyên gặp gỡ
            Nhưng anh dịu dàng, anh hồi hộp, anh buồn
            Anh chỉ trong bóng đêm, nơi hành lễ.
            Và ngọt ngào hơn lời khen của thiên thần
            Những lời tán dương của anh thỏ thẻ
            Ở nơi đó chớ nhầm tên của em
            Đừng thở dài như ở đây anh nhé.
            1914.


            CHỈ CẦN ANH MÀ THÔI

            Anh mãi mãi bí huyền và mới lạ
            Còn em ngoan hơn, cứ thế mỗi ngày.
            Nhưng tình của anh, con người nghiệt ngã
            Sự thử thách bằng lửa với sắt tây.

            Anh cấm em hát, cấm em cười
            Còn cầu nguyện từ lâu anh đã cấm.
            Gì cũng được, chỉ cần anh mà thôi
            Còn tất cả em sẵn sàng chịu đựng!

            Em xa lạ với cả trời và đất
            Em sống đây và sẽ không hát thêm
            Giống như anh nơi thiên đàng, địa ngục
            Lấy mất tâm hồn tự chủ của em.
            12-1917.


            TÌNH CỦA ANH ẨN ƯỚC

            Vì tình yêu của anh ẩn ước
            Như vì nỗi đau, em chỉ muốn kêu lên
            Em trở thành vàng võ, bị động kinh
            Em nhọc nhằn lê bước.

            Những bài hát mới anh đừng hát
            Dối gian bằng bài hát được lâu chăng
            Nhưng móng vuốt thì điên cuồng hơn
            Như bệnh lao trong lồng ngực.

            Để cho máu trong cổ sôi lên
            Hãy lên giường cho vội
            Để lấy ra cái chết từ trái tim
            Cơn say rủa nguyền mãi mãi.
            1918.


            ĐỪNG NGHIỆT NGÃ VỚI EM

            Những tảng băng trôi trên sông vang lên
            Trời tuyệt vọng ánh lên màu tái nhợt.
            Em đã làm gì để anh trừng phạt
            Em không nhận ra tội lỗi của mình.

            Hãy giết em đi – nếu anh cần
            Nhưng đừng nghiệt ngã với em như thế
            Anh không muốn có với em đứa bé
            Và anh có hề yêu thơ của em đâu.

            Theo anh thì tất cả rồi sẽ có
            Lời hứa của mình em vẫn thủy chung
            Đời em trao anh nhưng còn nỗi buồn
            Em sẽ mang theo mình đi xuống mộ.
            1918.


            KẺ HÀNH HƯƠNG

            Nghe anh ư? Anh có điên không đấy!
            Em chỉ nghe có mỗi Đức Chúa Trời
            Giờ không còn muốn đớn đau, run rẩy
            Chồng – kẻ hành hình, nhà chồng – hỏa ngục mà thôi.

            Nhưng anh thấy! Em tự mình đến đó
            Tháng mười hai gió đã rít trên đồng
            Đã sáng lên chốn tù hãm của anh
            Và bóng tối canh chừng sau cửa sổ.

            Một con chim mơ về mặt kính trong
            Đập hết mình mùa đông u ám
            Máu dính vào đôi cánh trắng của chim.

            Giờ trong em hạnh phúc và tĩnh lặng
            Vĩnh biệt anh, anh mãi mãi dễ thương
            Vì đã cho vào nhà kẻ hành hương.
            1921.


            NGỌN GIÓ THIÊN NGA THỔI ĐẾN

            Ngọn gió thiên nga thổi đến
            Bầu trời trong máu xanh hơn.
            Đã sắp đến ngày kỷ niệm
            Những ngày đầu của tình anh.

            Anh làm mất phép lạ của em
            Năm tháng trôi đi như nước.
            Tại sao anh không già thêm
            Mà vẫn thế, như ngày trước.

            Thậm chí giọng nói ngân vang
            Chỉ thời gian như đôi cánh
            Một niềm vinh quang màu trắng
            Thoáng trên vầng trán nhẹ nhàng.


            ANH KHÔNG HỨA VỚI EM

            Anh không hứa với em bằng cuộc đời hay Đức Chúa
            Cũng không bằng điều linh cảm của em.
            Thì tại sao trước ngưỡng cửa trong đêm
            Có vẻ như với niềm hạnh phúc anh lần lữa?

            Em không kêu lên: “Hãy là người duy nhất
            Hãy sống với em cho đến khi già!”
            Mà em chỉ bằng giọng của thiên nga
            Đang nói cùng mặt trăng không chân thật.
            1915.


            NGƯỜI LỮ KHÁCH

            Người lữ khách ở chốn xa xôi
            Nhưng em đang nói cùng người đó.
            Những ngọn nến sáng lên giữa trời
            Để tiễn đưa hoàng hôn màu đỏ.

            Người hãy quay sang bên phải cho mau
            Hãy nhìn bằng đôi mắt sáng:
            Ở đây có một con rồng láu lỉnh
            Là người chủ của em đã từ lâu.

            Trong hang của con rồng này
            Không có lòng thương, không luật pháp
            Và trên tường treo một cái roi
            Để những bài hát cho em không hát.

            Và con rồng có cánh kia đau khổ
            Dạy cho em biết nghe lời
            Để cho em quên đi tiếng cười
            Để em trở thành tốt hơn tất cả.

            Người lữ khách về thành phố xa xăm
            Hãy mang đi những lời em nhé
            Để cho người ta thêm buồn khổ
            Người mà em vẫn đang sống bằng.
            1921.


            PHỤNG SỰ ANH RẤT CHÂN THÀNH

            Em vẫn phụng sự anh rất chân thành
            Anh đừng sợ rằng em yêu trong cay đắng!
            Em vì tình cảm của hai chúng mình
            Mà cầu nguyện tất cả thần và thánh.

            Vì anh, em trao tất cả họ hàng
            Và đổi lại em không đòi gì cả
            Chính vì thế mồ côi quần áo vá
            Như áo cô dâu trong ngày cưới em mang.
            1921.


            NHỮNG CON MẮT KHÔNG THOÁT

            Khi mà hai chúng mình rủa nguyền nhau
            Trong sự say mê bị nung thành trắng toát
            Cả hai ta đã không hiểu một điều
            Rằng mặt đất cho hai người quá chật.
            Rồi ký ức đã làm tình làm tội
            Rồi cực hình, rồi đau khổ, xót xa
            Và trong đêm khuya con tim lại hỏi:
            Ở đâu rồi người bạn đã đi xa?
            Còn khi xuyên qua làn sóng trầm hương
            Dàn đồng ca vang lên, hân hoan rồi dọa nạt
            Những con mắt nghiêm khắc nhìn vào tâm hồn
            Những con mắt không thoát.
            1909.
            #6
              cacbac 18.11.2007 09:00:17 (permalink)

               
               
              TA KHÔNG BIẾT CÁCH GIÃ TỪ

              Hai đứa ta không biết cách giã từ
              Cứ thơ thẩn, cứ kề vai sát cánh
              Để đến khi trời bắt đầu chạng vạng
              Em lặng im, còn anh thì trầm tư.

              Ta bước vào nhà thờ thấy người ta
              Sắp cưới nhau và họ đang làm lễ
              Ta không nhìn mắt nhau và bước ra…
              Tại vì sao hai chúng mình không thế?

              Hay ta ngồi lên trên tuyết nát nhàu
              Ngoài nghĩa địa, ta thở phào nhẹ nhõm
              Và anh lấy que vẽ ra cung điện
              Nơi chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau.
              3-1917.


              TRÊN NGƯỠNG CỬA THIÊN ĐÀNG

              Trên ngưỡng cửa màu trắng thiên đàng
              Anh ngó nhìn và kêu lên: “Anh đợi!”
              Khi chết anh để lại cho em
              Lòng khoan dung và nghèo đói.

              Và khi bầu trời trong sáng
              Anh sẽ thấy những đôi cánh vang lên
              Em xẻ chia chút vỏ bánh của mình
              Cho người mà đến xin em bánh.

              Còn khi, giống như sau trận đánh
              Những đám mây trong máu dạt dào
              Thì anh sẽ nghe những lời em cầu nguyện
              Và những lời của tình yêu.
              7-1921.


              GỬI NGƯỜI YÊU

              Chim bồ câu đừng gửi đến cho em
              Những bức thư muộn phiền anh đừng viết
              Gió tháng ba đừng phảng phất lên mặt.
              Ngày hôm qua em đến thiên đường xanh
              Nơi tĩnh lặng cho cả hồn lẫn xác
              Đến muôn đời dưới bóng những cây dương.

              Từ nơi kia em nhìn thấy phố phường
              Và cả những chòi canh bên cung điện
              Trên nước đóng băng cây cầu màu vàng.
              Giờ thứ ba anh chờ em, rung động
              Bởi vì anh không đi khỏi bậc thềm
              Có rất nhiều sao mới, anh ngạc nhiên.

              Em nhảy lên cây trăn như sóc xám
              Và chạy đi như chim én rụt rè
              Em sẽ gọi anh là chim thiên nga
              Để chàng rể của em không khiếp đảm
              Khi vây quanh mình chỉ toàn tuyết trắng
              Một nàng dâu đã chết cóng anh chờ.
              2-1915.


              TRẢ LỜI V. A. KOMAROVSKY

              Mang đến một ngày tháng tư yên lặng
              Cho em những lời mới lạ lùng sao.
              Anh biết đấy, trong em đang còn sống
              Tuần lễ say mê, khủng khiếp dạo nào.

              Em không nghe ra tiếng ngân kẻ khác
              Giữa màu men thanh sạch đang bơi
              Bảy ngày nọ, khi vang lên tiếng cười
              Khi tiếng khóc toả ra ánh bạc.

              Còn em trùm lên gương mặt buồn lo
              Giống như trước cuộc chia ly muôn thuở
              Em nằm và em đợi cô ta
              Còn chưa kịp gọi đấy là đau khổ.
              1914.


              CÁI NÔI HẠNH PHÚC

              Ngươi từng là cái nôi hạnh phúc của tôi
              Thành phố tối tăm bên dòng sông kinh khủng
              Và từng là cái giường tân hôn long trọng
              Trên cái giường có những bó hoa tươi
              Những thiên thần trẻ trung của ngươi –
              Thành phố thân yêu của tình yêu cay đắng.

              Và khi xưa trước bàn nguyện nhà thờ
              Ngươi từng mơ màng, nghiêm khắc, lặng lẽ
              Ở đó lần đầu tiên chàng rể hiện ra
              Chỉ cho tôi con đường rạng rỡ
              Và Nàng Thơ của tôi đau khổ
              Dắt tay tôi như một kẻ mù.
              1914.


              GIỌNG VÀNG ANH BUỒN BÃ

              Em luôn nghe giọng vàng anh buồn bã
              Và hân hoan vì sắp hết mùa hè
              Từng bông lúa ép vào từng bông lúa
              Dưới lưỡi liềm cắt xoèn xoẹt em nghe.

              Và váy những bà thợ giặt trong gió bay
              Như những lá cờ phấp phới trong ngày lễ.
              Giờ giá mà nghe lục lạc kêu vui vẻ
              Ánh mắt nhìn lâu qua mi bụi bám đầy.

              Lời tán dương, âu yếm em không chờ
              Mà bóng tối phủ phàng em linh cảm
              Nhưng anh hãy đến, cõi thiên đàng nhìn ngắm
              Nơi chúng mình từng hạnh phúc ngày xưa.


              HÃY CỨ ĐỂ CHO TIẾNG ĐÀN VANG ĐỘNG

              Hãy cứ để cho tiếng đàn vang động
              Như tiếng sấm đầu của mùa xuân:
              Qua bờ vai nàng dâu mới của anh
              Đôi mắt tôi khép hờ đang nhìn ngắm.

              Chúc anh hạnh phúc, còn tôi vĩnh biệt
              Hỡi người bạn của tôi thật tuyệt
              Trả lại anh câu hẹn ước thề nguyền
              Nhưng người bạn gái đắm say của anh hãy coi chừng
              Kẻo lại mê sảng như tôi, nói cho mà biết.

              Tại sao anh ta đi tẩm liều thuốc độc
              Vào liên minh hạnh phúc của hai người…
              Còn tôi đi tìm khu vườn kỳ diệu tuyệt vời
              Nơi có Nàng Thơ reo lên và cỏ hoa xào xạc.


              MỘT NGƯỜI NÀY

              Một người này đi con đường thẳng tắp
              Còn một người kia đi theo lối đường vòng
              Người này đợi ngày trở lại quê hương
              Và mong gặp lại cô em ngày trước.

              Còn tôi đi – theo sau là tai nạn
              Không thẳng tắp mà cũng chẳng quanh co
              Vào chốn không đâu, vào chốn không bao giờ
              Như những con tàu nằm nghiêng trật bánh.
              1940.


              LÒNG DŨNG CẢM

              Ta biết rằng điều gì đang có giá
              Và điều gì đang hoàn thiện bây giờ.
              Giờ dũng cảm trên đồng hồ ta đó
              Lòng dũng cảm này không giã từ ta.

              Dưới viên đạn chết ta nằm không sợ
              Chẳng đắng cay còn lại kẻ không nhà
              Và giọng nói dân tộc Nga gìn giữ
              Vĩ đại thay những lời Nga.

              Ta làm cho ngươi tự do, trong sáng
              Cho cháu con thoát khỏi vòng tù hãm
              Đến muôn đời!
              2-1942.


              KHI NGƯỜI TA SẮP CHẾT

              Khi người ta sắp chết
              Sẽ thay đổi hình hài
              Đôi mắt nhìn, đôi môi
              Và nụ cười đều khác.

              Tôi để ý điều này khi trở về
              Từ đám tang một nhà thơ quá cố.
              Rồi thường xuyên kiểm tra từ đó
              Và xác nhận điều bí ẩn kia.
              1940.


              BÀI THƠ TRÀO PHÚNG

              Như Dante, Beatrice làm sao viết nổi
              Hay Laura ca ngợi ngọn lửa tình?
              Tôi dạy cho đàn bà biết nói…
              Nhưng chỉ có trời bắt được họ im!
              1958.

              ĐỪNG LÀM SỢ EM


              Đừng làm sợ em bằng số kiếp ba đào
              Và nỗi buồn muôn thuở nơi phương bắc.
              Ngày hội của anh và em lần đầu
              Ta gọi ngày này là ngày xa cách.
              Chẳng hề gì ta không gặp hoàng hôn
              Rằng ánh trăng trên đầu ta không sáng
              Ngày hôm nay em sẽ tặng cho anh
              Chưa từng có trên đời này quà tặng:
              Đó là trên mặt nước ảnh của em
              Khi con suối buổi chiều chưa ngủ yên.
              Bằng cái nhìn khắp nơi đều ám ảnh
              Không thể nào quay trở lại trời cao
              Bằng tiếng vang giọng nói mệt biết bao
              Nhưng giọng nói của mùa hè tươi rói
              Để anh nghe không thể nào run rẩy
              Chuyện đặt điều những con quạ ngoại ô
              Để vẻ ỉu xìu của ngày mùa thu
              Sẽ ngọt ngào hơn tháng năm tươi trẻ…
              Nhớ về em thiên thần của em nhé
              Nhớ về em, dù đến tuyết đầu mùa.
              1959.


              NGOÀI ĐỜI

              Đừng động vào thời gian và không gian
              Còn em nhìn xuyên qua đêm trắng:
              Hoa thủy tiên trong lọ hoa trên bàn
              Và xì-gà toả khói màu xanh thắm.

              Và gương trong như mặt nước
              Anh bây giờ có thể soi mình
              Đừng động vào thời gian và không gian…
              Nhưng mà anh không thể giúp em được.
              1946.


              TRONG MỘNG

              Cuộc chia ly màu đen và bền vững
              Em cùng chịu đựng như anh.
              Anh khóc gì? Đưa bàn tay cho em
              Hứa với em lại đến trong giấc mộng.

              Em với anh như đau khổ với núi non…
              Em với anh trên đời này không thấy.
              Chỉ giá mà anh vào lúc nửa đêm
              Qua những ngôi sao lời chào em sẽ gửi.
              1946.


              MẶT TRĂNG LÁU LỈNH NGẮM NHÌN

              Mặt trăng láu lỉnh ngắm nhìn
              Rồi giấu mình sau cổng
              Như vinh quang sau khi chết của mình
              Em đổi lấy buổi chiều thanh vắng.

              Thiên hạ đang quên em bây giờ
              Và sách sẽ mục ra trong tủ
              Tên Akhmatova sẽ không gọi nữa
              Không đường phố, không thơ.
              1-1946.
              #7
                cacbac 18.11.2007 09:04:28 (permalink)

                 
                 
                BẰNG MỘT GIÁ ĐẮT

                Bằng một giá đắt và bất thình lình
                Em biết rằng anh vẫn chờ, vẫn nhớ
                Mà có thể anh sẽ tìm ra chỗ
                Cho em – một ngôi mộ vô danh.
                8-1946.


                BÀI CA THỨ NHẤT

                Không gặp nhau bí ẩn
                Những lễ hội hoang vu
                Và những tiếng im lặng
                Những lời không nói ra.

                Những ánh mắt không nhìn
                Mắt nằm đâu không biết
                Chỉ những giọt lệ mừng
                Vẫn còn tuôn thao thiết.

                Hoa tầm xuân ngoại ô
                Can hệ gì kia chứ…
                Đấy là tình bất tử
                Vẫn thường gọi người ta.
                12-1956.


                MỘT BÀI CA KHÁC

                Những tiếng chưa nói lên
                Em sẽ không còn nhắc đến
                Nhưng cái lần không gặp trong kỷ niệm
                Em sẽ gieo nụ tầm xuân.


                Ánh lên ở đằng kia
                Sự diệu kỳ của lần ta gặp gỡ
                Em đã không còn muốn quay về
                Quay về đâu từ đấy cả.

                Hạnh phúc của em cay đắng vô cùng
                Hạnh phúc thay vì bổn phận
                Em đã nói với kẻ không cần
                Em đã nói cùng lâu lắm.

                Mặc cho những đam mê vụt tắt
                Đòi hỏi câu trả lời
                Còn ta, anh yêu, chỉ cần tâm hồn thôi
                Ở nơi cùng trời cuối đất
                Hè 1957.


                EM TỰ MÌNH ĐỊNH ĐOẠT

                Anh uổng phí dưới chân em đừng vứt
                Niềm vinh quang, quyền lực, vẻ lớn lao
                Anh tự biết thứ này không chữa được
                Niềm say mê ca hát của em đâu.

                Xua hờn giận bằng thứ này, không lẽ?
                Hay đem vàng đi chữa nỗi buồn?
                Và có thể em sẽ làm ra vẻ
                Giơ nòng súng chĩa vào thái dương.

                Bên ngưỡng cửa cái chết đang đứng đợi
                Anh hãy gọi về hay đuổi nó đi
                Sau lưng nó con đường đang dần tối
                Theo con đường em trong máu bò lê.

                Sau lưng nó là cả hàng chục năm
                Của sợ hãi, hoang vu và chán ngắt
                Về cái điều mà em có thể hát
                Chỉ sợ anh sẽ phải chuộc lỗi lầm.

                Thì vĩnh biệt. Em đâu nơi hoang vắng
                Đêm cùng em và nước Nga đến muôn đời
                Anh hãy tha cho em niềm kiêu hãnh
                Còn lại em tự mình định đoạt lấy thôi.
                4-1958.


                THƠ CỦA EM

                Thơ của em, anh đòi phải có ngay…
                Anh hãy sống sao không cần đến nó
                Để trong máu không còn dù giọt nhỏ
                Để không thấm vào những nỗi đắng cay.

                Ta đốt lên một cuộc đời mộng mị
                Những ngày xanh và những tháng năm vàng
                Còn về gặp gỡ dưới trời quê hương
                Ngọn lửa đêm bên tai không thủ thỉ.

                Nhưng từ cái vẻ lộng lẫy huy hoàng
                Sự lãnh đạm đang toả thành ngọn sóng
                Tựa hồ như trong ngôi mồ bí ẩn
                Tên của ai người ta đọc run run.

                Anh đừng nghĩ ra những cuộc chia xa
                Mà tốt nhất ngay lập tức đem giết
                Sẽ hiểu rằng xa cách hơn chúng ta
                Trên đời này chưa có ai từng biết.
                1962.


                EM TỪ LÂU ĐÃ KHÔNG CƯỜI

                Em từ lâu đã không cười
                Ngọn gió giá băng làm bờ môi lạnh cóng
                Đã ít hơn một niềm hi vọng
                Và nhiều hơn một bài hát vui tươi.

                Còn bài hát này em chỉ vô tình
                Đem làm trò cưòi và điều trách mắng
                Để làm chi, rằng vô cùng đau đớn
                Khi tình lặng câm ngự trị trong tim.


                N. V. N*

                Có trong tình thân một nét kín thầm
                Không qua được, dù yêu thương cháy bỏng
                Hãy cứ để bờ môi trong im lặng
                Vì tình yêu sẽ tan nát con tim.

                Tình bạn ở đây bất lực, và tháng năm
                Của niềm hạnh phúc thanh cao, rực lửa
                Khi tâm hồn tự do và xa lạ
                Với sự rã rời chậm chạp của lòng dâm.

                Mong muốn, khát khao những kẻ si tình
                Nhưng đạt đến thì nỗi buồn vây lấy…
                Bây giờ anh đã hiểu ra, vì vậy
                Con tim này không đập dưới tay anh.
                2-5-1915.
                _____________
                *N. V. N – Nicolai Vladimirovich Nedobrovo (1882-1919), bạn của Akhmatova, học ở trường Đại học Tổng hợp Saint-Peterburg cùng A. Blôk. Tác giả bài giới thiệu đầu tiên về thơ của Akhmatova. Ông là người có ảnh hưởng đến sáng tác của nữ thi sĩ trong giai đoạn viết tập thơ Bầy trắng (Belaya Staya).

                TẤT CẢ VẪN NHƯ XƯA

                Tất cả vẫn như xưa: lên cửa sổ
                Gió thổi vào những hạt tuyết rơi rơi
                Em vẫn thế, không có gì mới cả
                Nhưng đến thăm em đã có một người.

                Em hỏi rằng: “Anh muốn điều gì vậy?”
                Anh trả lời: “Xuống địa ngục cùng em”.
                Em cười: “ấy chết, em cảm thấy
                Cả hai người thì tai hoạ đó anh”.

                Nhưng anh giơ bàn tay lạnh nhạt của mình
                Rồi khẽ chạm vào những bông hoa rất khẽ:
                “Hôn người ta thế nào, em hãy kể
                Và thế nào những kẻ khác hôn em”.

                Còn đôi mắt anh vẩn đục nét nhìn
                Không buông rời trên tay em chiếc nhẫn
                Những cơ bắp trên người anh bất động
                Gương mặt anh vẻ giận dữ ánh lên.

                Em biết rằng: niềm vui sướng của anh
                Rất căng thẳng và khát khao được biết
                Rằng với anh tất cả đều không cần
                Còn với em tất cả đều được phép.
                1-1-1914.


                EM HỎI CON CHIM TU HÚ

                Em hỏi con chim tu hú
                Rằng em đã sống được bao lâu…
                Những cành thông xào xạc ở trên cao
                Tia nắng vàng rơi trên thảm cỏ.
                Nhưng không một tiếng động nào trong rừng nhỏ…
                Và em rảo bước trở về nhà
                Cơn gió mát mơn trớn, vuốt ve
                Vầng trán của em nóng bỏng.
                1-7-1919.


                NGÀY HĂM MỐT

                Ngày hăm mốt. Đêm. Thứ hai
                Hình bóng thủ đô chìm trong sương khói.
                Có một kẻ vô công ngồi làm thơ
                Rằng trên đời có tình yêu như vậy.

                Vì buồn chán hay thói lười nhác kia
                Mọi người sống và cứ tin như thật:
                Mong gặp gỡ và sợ phải chia ly
                Những bài hát về tình yêu vẫn hát.

                Nhưng bí ẩn mở ra cho kẻ khác
                Và ngủ yên trong tĩnh lặng dịu êm…
                Điều này em chạm đến chỉ vô tình
                Và từ đó tất cả đều khó nhọc.
                1-1917.
                #8
                  cacbac 18.11.2007 09:06:59 (permalink)

                   
                   
                  GỬI NGƯỜI HỌA SĨ

                  Em hình dung ra lao động của anh
                  Những công việc rất chi là đáng trọng:
                  Những cây gia mùa thu luôn vàng óng
                  Và màu xanh do màu nước tạo thành.

                  Anh hãy nghĩ ra giấc mơ thật mỏng
                  Sẽ mang em vào sâu rộng vườn anh
                  Nơi chỗ rẽ ngang với nỗi kinh hoàng
                  Dấu vết anh em tìm trong mê mẩn.

                  Em có vào dưới bầu trời biến dạng
                  Thành trời cao theo dấu vết tay anh
                  Để cho nguội đi cơn sốt của mình.

                  Ở nơi đó sẽ muôn đời hạnh phúc
                  Em khép vào bờ mi nóng của em
                  Và lại nhận về món quà nước mắt.
                  1924.


                  MÙA THU KHÓC

                  Mùa thu khóc như một bà goá phụ
                  Trong áo quần đen, u ám con tim…
                  Hồi tưởng lại những lời xưa của chồng
                  Rồi bật khóc và không thôi nức nở.

                  Cứ như thế, cho đến ngày tuyết nhẹ
                  Chưa tỏ lòng thương với đau khổ của nàng
                  Cả hạnh phúc và cay đắng, lãng quên
                  Ở đời này là chuyện không chút dễ.
                  1921.


                  DƯỚI TẤM KHĂN VOAN

                  Em siết chặt tay dưới tấm khăn voan
                  “Tại vì sao hôm nay em tái nhợt?”
                  -Tại vì em với một nỗi đau buồn
                  Tại vì em làm cho anh ngây ngất.

                  Quên sao được? Anh bước ra lang thang
                  Cái miệng anh méo xệch vì đau đớn
                  Em chạy ra, không vịn vào lan can
                  Em chạy đuổi theo anh ra ngoài cổng.

                  Thở hổ hển, em kêu lên: “Chỉ đùa
                  Tất cả đã qua. Anh đi, em chết đó”
                  Anh mỉm cười rất lặng lẽ và ghê
                  Rồi bảo em: “Đừng đứng ngoài trời gió”.
                  1911.


                  CHÀNG TRAI BẢO TÔI

                  Chàng trai bảo tôi: “Thật đau đớn quá chừng!”
                  Và tôi cảm thấy thương chàng trai ấy
                  Chỉ mới đây tất cả đều hài lòng
                  Và về nỗi buồn chỉ là nghe thấy.

                  Còn bây giờ chàng biết không ít hơn
                  Những kẻ khôn ngoan, những người già cả
                  Đôi tròng mắt đã mờ đục của chàng
                  Hai con mắt từng sáng trưng một thuở.

                  Tôi biết rằng: nỗi đau không qua được
                  Tình đầu tiên thật cay đắng ngậm ngùi
                  Chàng bất lực và khát khao ve vuốt
                  Đôi bàn tay rất lạnh lẽo của tôi.
                  1913.


                  TÌNH YÊU ĐÃ MẤT

                  Cuộc đời tôi không nhìn thấy ngày mai
                  Trong mỗi lời tìm ra điều phụ bạc
                  Và cho tình yêu, tình yêu đã mất
                  Một ngôi sao đã mọc để cho tôi.

                  Tình bay đi như không thể nhận ra
                  Hầu như không biết gì trong lần gặp
                  Nhưng lại đêm. Lại bờ vai ôm ấp
                  Trong nụ hôn mệt mỏi ướt đầm đìa.

                  Tôi chưa từng yêu anh thế bao giờ
                  Tôi chán anh. Cực hình còn kéo mãi
                  Như kẻ phạm nhân, tình yêu mệt mỏi
                  Cái ác chất đầy trong mối tình ta.

                  Như người anh trai. Anh lặng im, giận dữ
                  Nhưng nếu như ánh mắt sẽ gặp nhau
                  Thì tôi thề với anh, có trời cao
                  Đá hoa cương sẽ chảy ra trong lửa.
                  29-8-1921.


                  CHƠI TRÒ KHÁC

                  Không phải tennít, không phải cờ
                  Mà em với anh đang chơi trò khác
                  Và người ta gọi tên cũng khác
                  Nếu như cần phải gọi tên ta…

                  Không gặp gỡ, không chia xa
                  Không chuyện trò, không im lặng
                  Và từ cái điều này câm nín
                  Máu của anh sẽ nguội lạnh đi mà.
                  1964-1965.


                  NGƯỜI XA LẠ

                  Người xa lạ! Xa lạ em không cần
                  Còn gọi của mình thì em đã mệt.
                  Nhưng tại sao cứ mừng vui không biết
                  Khi em nhìn bờ môi thắm của anh?

                  Thà anh cứ trách mắng, không khen em
                  Em nghe ra lời nghẹn ngào trong giọng
                  Không, không bao giờ anh bắt em nghĩ rằng
                  Anh từng yêu người ta rất say đắm.

                  Và không bao giờ em tin rằng, có thể
                  Sau cuộc tình bí mật chốn trời xanh
                  Anh lại cười và khóc rất khổ sở
                  Và lại ra điều trách những nụ hôn em.
                  1917.


                  EM CẦU NGUYỆN TIA NẮNG

                  La fleur des vignes pousse
                  Et j'ai vingt anscesoir
                  Andre Theuriet*


                  Em cầu nguyện tia nắng ngoài cửa sổ
                  Tia nắng nhạt nhoà, chiếu thẳng, mỏng manh
                  Ngày hôm nay, em từ sáng lặng im
                  Trái tim em chia làm hai nửa.
                  Còn trên bồn rửa
                  Sắc đồng trở nên xanh
                  Tia nắng chơi đùa trên đó
                  Và vui vẻ ngắm nhìn.
                  Nét giản dị, hồn nhiên
                  Trong buổi chiều tĩnh lặng
                  Nhưng trong ngôi nhà này hoang vắng
                  Tia nắng như ngày lễ vàng
                  Và là niềm an ủi cho em.
                  1909
                  _________
                  *Một bông hoa nhỏ xinh đang nở
                  Còn em hai mươi tuổi chiều nay (tiếng Pháp)
                  Andre Theuriet (1833-1907)


                  TRONG GƯƠNG

                  O quae beatam, Diva, tenes
                  Syprum et Memphin...
                  Horatius*.


                  Người đẹp còn rất trẻ
                  Nhưng không phải người của thế kỉ ta
                  Ta khó ở hai người – mà kẻ thứ ba
                  Không bao giờ để cho ta như thế.
                  Anh kéo ghế cho nàng
                  Còn em chia hoa không hề tiếc…
                  Ta đang làm gì… tự mình, ta không biết
                  Nhưng mỗi phút giây càng thấy sợ vô cùng.
                  Như những kẻ bước ra từ nơi tù ngục
                  Ta chỉ biết về nhau đôi chút qua loa
                  Thật khủng khiếp. Ta ở trong vòng địa ngục
                  Mà có thể rằng, đó không phải là ta.
                  5-7-1963.
                  __________
                  *Ôi nữ thần đang trị vì hòn đảo hạnh phúc Syprus và Memphin… (tiếng Latinh). Horatius.


                  SỰ NHẦM LẪN

                  Gửi M. A. Gorenko*

                  1

                  Buổi sáng này say mặt trời mùa xuân
                  Mùi hoa hồng trên gác sân nghe rõ
                  Còn bầu trời sáng hơn sứ màu xanh
                  Tấm da mềm bọc ngoài bìa cuốn sổ
                  Em đọc trong cuốn vở những bài thơ
                  Những bài thơ viết ngày xưa của bà.

                  Em nhìn thấy con đường ra đến cổng
                  Những chiếc bàn con trắng giữa cỏ xanh
                  Con tim yêu hân hoan và mù quáng
                  Và những khóm hoa sặc sỡ vui mừng
                  Giữa bầu trời đen quạ kêu re ré
                  Và cửa nấm mồ trong sâu thẳm con đường.
                  11-1910

                  2

                  Cơn gió thổi lên hơi nóng
                  Bàn tay em bỏng vì ánh mặt trời
                  Trên đầu em là bầu trời
                  Có vẻ như xanh hơn là kính.

                  Hoa bất tử phảng phất mùi hương
                  Trên làn tóc của em bối rối
                  Và trên ngọn những cây thông
                  Kiến theo nhau bò thành hàng nổi.

                  Đầm nước ánh bạc lên uể oải
                  Cuộc đời theo kiểu mới rất nhẹ nhàng
                  Hôm nay em mơ ai sẽ đến thăm
                  Khi đang nằm đung đưa trên võng lưới?
                  1-1910

                  3

                  Ngọn gió xanh dường như rất nhỏ nhẹ
                  Gọi em về ánh sáng rất rõ ràng
                  Em đoán xem: có phải là chàng rể
                  Có phải là chàng rể của em chăng?…

                  Sân thấp thoáng bóng người quen đâu đấy
                  Rất khó nghe những lời nhỏ chuyện trò.
                  Sự mệt mỏi đến say mê nhường ấy
                  Em chưa hề hay biết đến từ xưa.

                  Những cây dương xôn xao điều lo lắng
                  Khi những giấc mơ dịu nhẹ đến thăm
                  Và bầu tròi đã trở nên màu xám
                  Những ngôi sao mờ đục giữa tầng không.

                  Em mang bó thuỷ dương mai màu trắng
                  Để trong hoa bí mật giấu lửa tình
                  Để người nhận hoa từ bàn tay sẽ chạm
                  Bàn tay e ấp, nóng bỏng của em.
                  9-1910

                  4

                  Em viết ra những lời
                  Mà đã từ lâu không dám nói
                  Đầu óc của em bây giờ rối bời
                  Và thân hình dường như tê dại.

                  Đã im tiếng tù và xa xăm
                  Trong con tim tất cả đều bí ẩn
                  Những bông tuyết mùa thu, rất nhẹ nhàng
                  Nằm lên trên sân bóng.

                  Những chiếc lá cuối mùa xào xạc!
                  Những nghĩ suy sau cuối rã rời!
                  Còn em, đã không muốn quấy rầy
                  Những ai người quen đùa vui ca hát.

                  Em tha thứ những bờ môi dịu dàng
                  Vì câu chuyện đùa cay nghiệt
                  Các anh mai hãy đến với chúng em
                  Bằng lối mòn đầu tiên xe trượt tuyết.

                  Những ngọn nến trong phòng khách cháy lên
                  Ban ngày, chúng dịu dàng lấp lánh
                  Vòng hoa người ta mang đến cho em
                  Những bông hồng được trồng trong nhà kính.
                  1910
                  _______________
                  *Maria Alexandrovna Gorenko – chị dâu của Akhmatova.

                  #9
                    cacbac 18.11.2007 09:12:13 (permalink)

                     
                     
                    TRÊN NGÓN TAY ĐEO NHẪN

                    Em phát khùng, ơi chàng trai lạ lẫm
                    Hôm thứ tư, vào lúc đó, ba giờ
                    Trên ngón tay của em đeo nhẫn
                    Đã cắn vào một con nhặng xanh kia.

                    Em vô tình lấy tay đè trên nó
                    Và ngỡ rằng con nhặng đã chết đi
                    Nhưng không ngờ cái ngòi con nhặng đó
                    Còn sắc hơn cả cọc sợi, không ngờ.

                    Em khóc vì anh chăng, chàng trai lạ lẫm
                    Gương mặt anh cười mỉm với em chăng?
                    Anh hãy nhìn! Trên ngón tay đeo nhẫn
                    Chiếc nhẫn em bằng phẳng, đẹp vô cùng.
                    19-3-1911


                    ĐỂ TÔI YÊN

                    Tôi đã từng như tất cả, để tôi yên
                    Đã từng hư đốn hơn tất cả
                    Tôi đã từng đắm mình trong sương lạ
                    Trong lúa mạch lạ giấu mình
                    Và trong hoa cỏ lạ ngủ quên.


                    CHO TÔI VÀ BẠN

                    Tôi không cần những bài thơ tụng ca
                    Và vẻ đẹp của bi ca quyến rũ
                    Trong thơ tôi, tất cả không đúng chỗ
                    Không bình thường như thơ của người ta.

                    Có ai biết, sau mỗi lần cãi nhau
                    Thơ lại trào ra, không biết gì xấu hổ
                    Như cây ngưu bàng và như hoa cỏ
                    Như bồ công anh mọc ở bên rào.

                    Tiếng giận dữ như mùi dầu hắc ín
                    Như mốc meo bí ẩn mọc trên tường…
                    Và thơ dịu dàng, đằm thắm vang lên
                    Mang niềm vui đến cho tôi và bạn.
                    21-1-1940


                    ÁNH NHÌN LÂU CỦA ANH

                    Ánh nhìn lâu của anh làm em mệt
                    Em học được cách mệt mỏi cho mình.
                    Thượng Đế tạo em từ xương sườn của anh
                    Thì làm sao không yêu anh cho được?

                    Làm người em vui vẻ của anh
                    Từ xa xưa đã đặt vào số phận
                    Còn em tham lam, em ngọt ngào, láu lỉnh
                    Em trở thành kẻ nô lệ của anh.

                    Nhưng mà khi em ngoan hiền nhỏ nhẹ
                    Trên ngực anh trắng hơn tuyết mùa đông
                    Con tim của anh vui vẻ, hân hoan
                    Con tim anh là mặt trời quê mẹ!
                    15-9-1921.


                    TÔI ĐOÁN TRƯỚC CÁI CHẾT

                    Tôi tiên đoán cái chết những người thương
                    Và họ theo nhau cuộc đời từ giã
                    Đau đớn cho tôi! Rất nhiều ngôi mộ
                    Mà lời tôi báo trước những đau buồn.

                    Như quạ đen bay liệng trên trời
                    Ngửi thấy mùi máu tươi nóng bỏng
                    Những bài hát còn hoang sơ vui sướng
                    Tình yêu tôi gửi chúng đến cho tôi.

                    Em với anh nóng bức, ngọt ngào ghê
                    Anh gần gũi như tim trong lồng ngực
                    Đưa tay cho em, hãy nghe cho hết
                    Em van anh, cầu khẩn: hãy đi đi.

                    Anh ở đâu, em không thể nhận ra
                    Nàng Thơ ơi, người ấy mi đừng gọi
                    Dẫu người ấy thơ chưa từng ca ngợi
                    Chưa nhận ra, chưa hiểu mối tình ta.
                    Thu- 1921.


                    EM ĐI VÀO TÌNH BẠN KÍN THẦM

                    Em đi vào tình bạn kín thầm
                    Như đại bàng với mắt cao, đen thẫm
                    Như bông hoa của mùa thu sớm
                    Em bước vào rất nhẹ bàn chân.
                    ở đó từng có những bông hoa cuối cùng
                    Và mảnh trăng non trong suốt
                    Đung đưa trong mây xám và dày đặc.
                    7-1917.


                    ĐIỀU NÀY RẤT ĐƠN GIẢN

                    Điều này rất đơn giản, rõ rành
                    Điều này ai cũng biết
                    Rằng anh không hề yêu tha thiết
                    Không bao giờ anh yêu em.
                    Thì tại sao tình lại cứ bắt em
                    Hướng về người xa lạ
                    Thì tại sao cứ mỗi chiều êm ả
                    Em lại cầu nguyện cho anh?
                    Tại sao anh bỏ lại vợ mình
                    Và đứa con có mái tóc xoăn thơ dại
                    Thành phố thân yêu của em anh bỏ lại
                    Và mái ấm gia đình
                    Để em lang thang như kẻ ăn xin
                    Trên kinh thành xa lạ?
                    Chao ôi, em nghĩ một điều rất vui vẻ
                    Rằng em nhìn thấy anh!
                    Hè- 1917.


                    CỨ MỖI NGÀY TRONG EM

                    Cứ mỗi ngày trong em có một giờ
                    Rất xao xuyến, đầy lo âu, phiền muộn
                    Với nỗi buồn em nói rất to
                    Và đôi mắt mệt bơ phờ vẫn nhắm.
                    Còn nỗi buồn như máu trong tim đập
                    Như hơi thở ấm nồng
                    Như mối tình hạnh phúc
                    Một nỗi buồn ác độc và khôn.
                    1917.


                    VINH QUANG CHỐN TRẦN GIAN

                    Vinh quang chốn trần gian như khói
                    Và em không đòi hỏi sự quang vinh
                    Nhưng hạnh phúc em mang tới
                    Cho tất cả người tình.
                    Có một người giờ đây còn sống sót
                    Đã yêu người bạn gái của mình
                    Để một người khác hoá thành tượng đồng
                    Đứng trên quãng trường đầy tuyết.
                    1914.


                    TRONG NGÔI NHÀ

                    Trong ngôi nhà bỗng yên lặng làm sao
                    Cây anh túc cuối cùng cành trơ trụi
                    Em lặng người trong giấc mộng rất lâu
                    Và gặp gỡ lần đầu cùng bóng tối.

                    Cổng nhà em đã kĩ càng khoá lại
                    Buổi chiều đen và ngọn gió rất êm
                    Anh ở đâu, ơi chàng rể của em
                    Đâu niềm vui và đâu điều lo ngại?

                    Không tìm ra chiếc nhẫn đầy bí ẩn
                    Mặc cho em chờ đợi đã bao ngày
                    Bài ca như nữ tù nhân đằm thắm
                    Đã chết rồi trong ngực của em đây.
                    7-1917.


                    KHI NGHE TIN RẰNG

                    Khi nghe tin rằng tôi đang phút lâm chung
                    Cái tin muộn màng với anh bay đến
                    Anh sẽ không buồn hơn, không đứng đắn
                    Nhưng mặt tái đi và cười mỉm lạnh lùng.

                    Ngay lập tức anh nhớ trời mùa đông
                    Dọc bờ sông vù vù cơn bão tuyết
                    Và nhớ ra, anh đã từng thề thốt
                    Sẽ giữ gìn người bạn gái miền đông.
                    1917.


                    THẾ KỈ NÀY XẤU XA HƠN

                    Thế kỉ này xấu xa hơn quá khứ?
                    Chẳng lẽ bởi vì đầy buồn bã, lo âu
                    Vết loét đen thui thế kỉ động chạm vào
                    Nhưng chữa lành vết thương thì không thể?

                    Phía đằng tây mặt trời còn chưa tắt
                    Những mái nhà trong ánh sáng cháy lên…
                    Còn ở đây trắng xoá, những cây thập ác ngắm nhìn
                    Gọi bầy quạ và quạ đen bay lướt.
                     
                     
                    #10
                      cacbac 18.11.2007 09:15:00 (permalink)

                       
                      LẠ LÙNG SAO

                      Cơ thể tôi thay đổi lạ lùng sao
                      Còn cái miệng mệt rã rời nhợt tái
                      Tôi đâu muốn cái chết buồn như vậy
                      Thời hạn này tôi có định trước đâu.

                      Tôi ngỡ rằng mây đen với mây đen
                      Xô đẩy nhau trên bầu trời cao vút
                      Và ánh lửa đang bay trong tia chớp
                      Giọng nói mừng vui mạnh mẽ vô cùng
                      Như xuống đây thăm tôi những thiên thần.
                      1913.


                      EM KHÔNG BUÔNG RÈM CỬA SỔ

                      Em không buông rèm cửa sổ
                      Anh hãy nhìn thẳng vào kia.
                      Vì thế mà em bây giờ vui vẻ
                      Rằng anh không thể ra về.
                      Hãy gọi em là kẻ ngoại tình
                      Cái ác đã từng hành hạ:
                      Em đã từng làm anh mất ngủ
                      Đã từng là nỗi buồn nhớ của anh.
                      1916.


                      CUỘC GẶP NÀY

                      Cuộc gặp này không ca ngợi ai đâu
                      Thiếu bài ca nỗi buồn chìm lắng xuống
                      Đã đến đây một mùa hè mát lạnh
                      Tựa hồ như cuộc sống mới bắt đầu.

                      Bầu trời ngỡ như làm bằng đá
                      Chạm vào ngọn lửa màu vàng
                      Cần thiết hơn cả thứ rất cần
                      Với em, một lời về anh đó.

                      Anh như giọt sương trên cỏ
                      Anh hãy làm cho sống dậy hồn em
                      Không vì đam mê hay tiêu khiển đâu anh
                      Vì tình yêu lớn lao nơi trần thế.
                      1916.


                      CHỈ CÒN LẠI MỘT MÌNH TÔI

                      Chỉ còn lại một mình tôi
                      Đếm những ngày trống vắng
                      Ơi những người mà tôi coi là bạn
                      Ơi những con thiên nga của tôi ơi!

                      Bằng bài ca tôi không gọi các người
                      Tôi không tin vào nước mắt
                      Nhưng buổi chiều, giờ buồn bã nhất
                      Trong lời nguyện cầu tôi nhớ đến thôi.

                      Gặp mũi tên cái chết
                      Ngã xuống một người trong số các anh
                      Một người khác như con quạ màu đen
                      Sẽ yêu tôi tha thiết.

                      Nhưng chỉ một lần trong năm
                      Khi những tảng băng tan hết
                      Và khi đó trong khu vườn
                      Tôi đứng bên dòng nước sạch.

                      Và tôi nghe tiếng vỗ đôi cánh rộng
                      Trên mặt nước màu xanh
                      Thì tôi biết được rằng
                      Ai là người nắp quan tài mở sẵn.
                      1916.


                      VƯỜN BÊN BIỂN

                      Vườn bên biển con đường đang dần tối
                      Những cây đèn lồng toả ánh sáng màu vàng
                      Em rất bình tĩnh. Chỉ một điều, không cần
                      Đi nói chuyện với em về người ấy.

                      Anh sẽ là bạn em, anh thuỷ chung, dịu dàng, thắm thiết
                      Sẽ hôn nhau, sẽ dan díu, sẽ già đi…
                      Và mảnh trăng non chiếu sáng trên đầu ta
                      Như đang bay những ngôi sao tuyết.
                      1914.


                      SAO ANH CÓ THỂ NHÌN XUỐNG SÔNG

                      Sao anh có thể nhìn xuống sông
                      Sao anh dám bước lên cầu mở?..
                      Em mang tiếng hay buồn, không vô cớ
                      Từ cái ngày em gặp gỡ với anh.
                      Những đôi cánh của những thiên thần đen
                      Phiên xét xử sắp tới đây lần cuối
                      Và đống lửa cây mâm xôi đang cháy
                      Có vẻ như trong tuyết nở hoa hồng.
                      1914.


                      XA CÁCH

                      Con đường trong buổi chiều
                      Trước mặt em dường như nghiêng xuống
                      Ngày hôm qua anh hãy vẫn còn yêu
                      Lời van xin: “Đừng quên anh” như lời nguyện.
                      Còn bây giờ chỉ còn cơn gió thét
                      Và tiếng kêu của trẻ mục đồng
                      Và xao xuyến những cành bá hương
                      Bên những mạch nguồn nước sạch.
                      1914.


                      ANH CÓ NGHE RA TIẾNG XÀO XẠC

                      Chào! Anh có nghe ra tiếng xào xạc
                      Ở bên phải cái bàn?
                      Những dòng này anh không viết hết –
                      Em gửi đến cho anh.
                      Chẳng lẽ anh lại giận em
                      Giống như lần trước
                      Anh nói rằng những bàn tay không thấy được
                      Những bàn tay và đôi mắt của em.
                      Ở nơi anh trong sáng và giản đơn
                      Anh dừng kéo em về phía đó
                      Nơi ngột ngạt dưới vòm cầu mở
                      Dòng nước bẩn lạnh hơn.
                      10-1913.


                      TRONG TIM NHẠT MỜ KÍ ỨC VẦNG DƯƠNG

                      Trong tim nhạt mờ kí ức vầng dương
                      Hoa cỏ vàng hơn trước
                      Ngọn gió thổi lên những bông tuyết đầu đông
                      Dường như rất khó nhọc.

                      Trong những dòng kênh hẹp đã thôi rì rào
                      Nước đã thành băng giá
                      Ở đây sẽ không điều gì xảy ra được nữa
                      Không bao giờ đâu!

                      Cây dương liễu giữa trời xoè rộng
                      Thành cánh quạt mong manh
                      Sẽ tốt hơn, nếu mà em đã chẳng
                      Từng là vợ của anh.

                      Trong tim nhạt mờ kí ức vầng dương
                      Sẽ chỉ còn bóng tối?
                      Có thể lắm! Sau đêm này sẽ tới
                      Mùa đông.
                      1911.


                      VÀ CON TIM ĐÃ THÔI ĐỒNG VỌNG

                      Và con tim đã thôi đồng vọng
                      Với giọng nói của em, vui cũng như buồn
                      Hết thật rồi!… Thơ đi vào đêm vắng
                      Nơi ấy muôn đời đã chẳng còn anh.
                      1953.


                      ANH CHỌN CHỖ NGỒI TRONG GÓC

                      Anh chọn chỗ ngồi trong góc
                      Bên trái, nơi hướng vào đêm
                      Để thả con chim – mối u sầu của em
                      Vào đêm vắng ngắt.

                      Anh yêu! tay anh không run rẩy
                      Và em chờ đợi không lâu
                      Con chim của em bay đi – mối u sầu
                      Đậu lên cành cây và hót đấy.

                      Để người ta bình tĩnh trong nhà mình
                      Anh mở cửa sổ ra và nói:
                      “Lời không hiểu nhưng giọng nói rất quen”
                      Còn đôi mắt nhắm lại.
                      31-1-1914.

                      #11
                        cacbac 18.11.2007 09:17:34 (permalink)

                         
                         
                        TA KHÔNG CÙNG NHỮNG KẺ

                        Ta không cùng những kẻ
                        Bỏ quê hương, mặc cắn xé quân thù
                        Ta không nghe lời tâng bốc của họ
                        Và không trao cho họ những bài thơ.

                        Nhưng muôn thuở thương kẻ đày phát vãng
                        Như kẻ tù nhân, như kẻ tật nguyền.
                        Con đường tối tăm của người du lãng
                        Mùi bánh mì, ngải cứu lạ bốc lên.

                        Còn ở đây, trong khói đám cháy này
                        Ta phí hoài chút tuổi xuân còn lại
                        Nhưng chưa từng một đòn đau nào
                        Nhận về mình ta từ chối.

                        Ta biết, sự đánh giá sau này, dù chậm
                        Sẽ thanh minh cho từng phút, từng giờ
                        Nhưng trên đời không có người đơn giản
                        Không nước mắt và kiêu hãnh hơn ta.
                        7-1922.


                        NGÀY TUYÊN BỐ CHIẾN TRANH

                        Sống – theo ý muốn, tự do
                        Chết – cùng quê hương, xứ sở
                        Cánh đồng Volkovo
                        Một màu vàng rơm rạ.
                        1939.


                        VÀ CON TIM ĐÃ KHÔNG CÓ GÌ CẦN

                        Và con tim đã không có gì cần
                        Khi tôi uống cái nóng này bỏng rát
                        Khối không khí khổng lồ “Ônhêgin”
                        Như đám mây, hiện ra trước mặt.
                        1962.


                        PETROGRAD 1919

                        Và ta đã quên đến muôn đời
                        Khi ở lại trong thủ đô hoang dã
                        Những hồ nước, những thảo nguyên, thành phố
                        Những bình minh ngời chói của quê hương.
                        Trong vòng máu lửa, cả ngày, cả đêm
                        Vẫn tuôn ra sự hành hình khắc nghiệt…
                        Và cho ta chẳng còn ai muốn giúp
                        Vì một điều rằng ta ở lại nhà
                        Vì rằng ta yêu thành phố của ta
                        Mà không phải là tự do bay bổng
                        Ta gìn giữ cho mình
                        Lửa và nước, và lâu đài, cung điện.
                        Rồi một thời sẽ đến
                        Ngọn gió chết chóc làm buốt giá con tim
                        Nhưng với ta – thành phố của Pi-ốt thiêng liêng
                        Sẽ mãi là một tượng đài kỉ niệm.


                        LỜI THỀ

                        Người con gái hôm nay vĩnh biệt người thương
                        Sẽ biến nỗi đau thương của mình thành sức mạnh
                        Ta thề với cháu con, với những nấm mồ yên lặng
                        Rằng không ai bắt được ta quì gối đầu hàng!
                        7-1941.


                        LENINGRAD THÁNG 3-1941

                        Cardan Solaire* trên nhà Mesinkov
                        Con tàu đi qua ngọn sóng dâng cao
                        Trên đời này có điều gì quen thuộc
                        Hơn ánh lửa máy tàu và ngọn sóng lao xao!
                        Như nước kiềm, con đường tối mịt
                        Bầy chim non lên dây điện đậu vào.
                        Trong những lần dạo chơi từng quen thuộc
                        Vị mặn mòi thì cũng chẳng sao.
                        ____________
                        *Đồng hồ mặt trời (tiếng Pháp)
                        1941.


                        TƯỞNG NHỚ MỘT NGƯỜI BẠN

                        Trong ngày Chiến Thắng màn sương nhẹ mỏng
                        Khi bình minh với khuôn mặt đỏ bừng
                        Như người goá phụ – mùa xuân muộn màng
                        Bên ngôi mộ vô danh đầu cúi xuống.
                        Rồi đứng lên vội vàng xuân đã chẳng
                        Để còn vuốt ve hoa cỏ, mầm cây
                        Đặt com bướm xuống đất từ trên vai
                        Và cây bồ công anh đầu mùa xoè rộng
                        1945.


                        CHIẾN THẮNG

                        1

                        Bắt đầu sự nghiệp vinh quang của ta
                        Trong tiếng ồn ào, trong bụi tuyết
                        Và cơ thể vô cùng mỏi mệt
                        Của đất đai bởi nhục mạ quân thù.
                        Những cây bạch dương thân yêu hướng về ta
                        Giương lá cành và đợi chờ, lên tiếng
                        Những ông già Tuyết oai hùng, cường tráng
                        Đã xếp thành đội ngũ, bước theo ta.

                        2

                        Trên đập chắn sóng, ngọn đèn biển đầu tiên
                        Bừng sáng lên gọi theo đèn biển khác
                        Người thuỷ thủ bỏ mũ ra và khóc
                        Rằng đã từng bơi trong biển chết ngày nào
                        Dọc theo cái chết, hướng cái chết đi vào.

                        3

                        Chiến Thắng đang đứng bên cửa nhà ta…
                        Như người khách mong chờ ta đón gặp
                        Để những người phụ nữ sẽ giơ cao
                        Những đứa con thoát từ nghìn cái chết
                        Ta trả lời cái chết đợi chờ lâu.
                        1942-1945.


                        TỪ TRÊN MÁY BAY

                        1

                        Một trăm dặm, một trăm vexta
                        Một trăm ki-lô-mét
                        Đất đai nằm, cây vũ mâu xào xạc
                        Và đen thẫm rừng bá hương
                        Có vẻ như đấy là lần đầu tiên
                        Tôi ngắm nhìn Tổ Quốc
                        Tất cả của tôi – tôi biết rằng:
                        Tất cả của tôi, cả hồn lẫn xác.

                        2

                        Tôi đánh dấu ngày này bằng hòn đá trắng
                        Khi tôi hát về Chiến Thắng
                        Khi Thắng lợi đón chào tôi
                        Tôi bay lên, tôi vượt quá mặt trời.

                        3

                        Và xào xạc dưới chân hoa cỏ
                        Của sân bay mùa xuân
                        Những ngôi nhà - chẳng lẽ nhà như thế!
                        Tất cả như mới mẻ thân quen
                        Và vẻ mỏi mệt trong tim
                        Và đầu óc ngọt ngào choáng váng…
                        Trong tiếng sấm đầu xuân
                        Mátxcơva – người Chiến Thắng!
                        5-1944.


                        NĂM NĂM TRÔI QUA

                        Năm năm trôi qua
                        Những vết thương chiến tranh lành lặn
                        Đất nước tôi, những cánh đồng Nga
                        Lại đầy ắp giá băng, tĩnh lặng.

                        Và những ngọn đèn biển xuyên qua bóng đêm
                        Hãy cháy lên chỉ đường cho thuỷ thủ
                        Những đôi mắt bạn bè như ngọn lửa
                        Từ biển xa xôi đang dõi mắt nhìn.

                        Nơi xưa xe tăng rú gầm – giờ máy kéo hoà bình
                        Vườn cây xanh – nơi xưa là đám cháy
                        Trên những con đường ngày xưa lầy lội
                        Giờ xe hơi vun vút lao nhanh.

                        Nơi ngày xưa những cây thông gãy cành
                        Vì đạn bom – giờ rừng thông xanh ngắt
                        Nơi xưa con tim khổ đau vì xa cách
                        Giờ đưa nôi, bà mẹ hát ru con.

                        Đất nước tự do và sẽ hùng mạnh hơn
                        Đất nước tôi! Nhưng xin muôn đời, mãi mãi
                        Ký ức về lửa chiến tranh thiêu trụi
                        Sống trong lòng, trong trí nhớ nhân dân.

                        Cho những thế hệ sau trong cuộc sống hoà bình
                        Từ biển Caxpiên đến vùng bắc cực
                        Từ những xóm làng thiêu trụi trong ký ức
                        Sẽ mọc lên những thành phố đẹp xinh.
                        5-1950.


                        BÀI HÁT RU

                        Nơi xa xôi miền rừng núi
                        Bên những dòng sông xanh
                        Có người tiều phu đốn củi
                        Sống với những đứa con mình.

                        Đứa con út vô cùng nhỏ bé
                        Như mẹ hát ru con
                        Hãy ngủ ngoan, con trai của mẹ
                        Mẹ kém cỏi vô cùng.

                        Tin về cha hiếm khi bay đến
                        Với hai mẹ con ta
                        Và cây thập ác màu trắng
                        Người ta dành sẵn cho cha.

                        Từng khổ đau, sẽ còn đau khổ nữa
                        Mẹ cháy lên đến cùng
                        Lạy Ngài Êgori thần thánh
                        Sẽ bảo vệ cha con.
                        1915.


                        TA BƯỚC ĐI

                        Ta bước đi, tất cả đã không cần
                        Khi người bạn đường – chỉ là chiếc bóng
                        Và ngọn gió từ khu vườn hoang vắng
                        Và bậc thang mộ chí ở dưới chân.
                        1964.


                        BĂNG GIÁ ĐANG PHỦ MỜ

                        Băng giá đang phủ mờ trên mặt kính
                        Tiếng đồng hồ chậm rãi: “Chớ nhát gan!”
                        Có vẻ như ai đấy đang đến gần
                        Tôi sợ hãi như người đang chết điếng.

                        Như thần tượng, tôi cầu xin cánh cửa
                        “Hãy đừng cho điều tai hoạ vào đây!”
                        Ai tru tréo sau tường, như thú dữ
                        Ai đang giấu mình sau những lùm cây?
                        1945.


                        TẠI VÌ SAO

                        Tại vì sao các ngươi đầu độc nước
                        Và vấy bẩn lên những ổ bánh mì?
                        Niềm tự do cuối cùng ta có được
                        Các ngươi biến thành một ổ gian phi?

                        Tại vì ta đã không từng nhạo báng
                        Cái chết đắng cay của bạn bè chăng?
                        Tại vì ta vẫn trung thành đứng vững
                        Vẫn thuỷ chung với tổ quốc đau buồn?

                        Thôi đành thế! Không hành hình, đao phủ
                        Mặt đất này không đáng có nhà thơ.
                        Hãy cho ta mặc áo bào sám lễ
                        Ta ra đi với ngọn nến và tru.
                        1935

                        #12
                          cacbac 18.11.2007 09:20:03 (permalink)

                           
                           
                          LỜI CẦU NGUYỆN

                          Hãy cho ta những tháng năm cay đắng
                          Mất ngủ, bồi hồi, ngạt thở, xót xa
                          Cứ lấy đi cả đứa con, người bạn
                          Quà tặng bí huyền của những bài ca.

                          Ta nguyện cầu trong Thánh lễ linh thiêng
                          Sau biết bao những đêm ngày mệt mỏi
                          Để mây đen trên nước Nga tăm tối
                          Thành mây hồng trong ánh sáng quang vinh.
                          1915.


                          ANH ĐÃ KHÔNG CÒN NỮA

                          Anh đã không còn nữa giữa trần gian
                          Anh đã không đứng lên từ tuyết trắng
                          Hai mươi tám nhát gươm
                          Và năm phát đạn.

                          Áo liệm đau buồn
                          Tôi may cho người bạn đời yêu dấu
                          Đất Nga ơi, sao người yêu máu
                          Sao người yêu máu vậy, đất quê hương.
                          16-8-1921.



                          KHÚC TƯỞNG NIỆM

                          Không, không phải dưới bầu trời xứ lạ
                          Và cũng không đôi cánh lạ giữ gìn –
                          Tôi cùng với đồng bào mình khi đó
                          Thật không may rằng tôi ở với nhân dân.
                          1961.

                          Thay lời tựa

                          Trong những tháng năm khủng khiếp của cuộc trấn áp Ezhov, tôi đã trải qua 17 tháng trời trong những dòng người tập trung ở Leningrad. Một lần, có ai đó “nhận” ra tôi. Khi đó, một người phụ nữ đứng sau lưng tôi, tất nhiên là chưa bao giờ nghe tên tôi, như chợt tỉnh khỏi cái vẻ đờ đẫn vốn có, ghé vào tai tôi (ở đó tất cả đều nói thầm):
                          - Thế những chuyện thế này chị có tả được không?
                          Và tôi trả lời:
                          - Được.
                          Khi đó, có một vẻ gì giống như một nụ cười thoáng qua trên gương mặt của chị ta như ngày nào.

                          Leningrad 1-4-1957.

                          Lời dâng

                          Trước nỗi đau này rừng cúi xuống
                          Và dòng sông rộng lớn cũng ngừng trôi
                          Nhưng những cánh cửa nhà tù chắc nặng
                          Còn đằng sau là những kẻ khổ sai
                          Và nỗi buồn đau chết người.
                          Giờ đang thổi cho ai cơn gió mát
                          Và chỉ dành cho ai đấy hoàng hôn
                          Còn chúng tôi giờ đây, không biết được
                          Nghe khắp nơi tiếng cổng khoá đau buồn
                          Và nặng nề tiếng người lính giậm chân
                          Như đi vào lễ mi xa buổi sáng
                          Vào kinh đô của chết chóc, hoang tàn
                          Nơi đó gặp những người sắp chết
                          Dưới mặt trời và Nhê-va mù sương
                          Còn hy vọng vang lên chốn xa xăm
                          Nghe bản án… và bỗng trào nước mắt
                          Với mọi người tất cả đã cách ngăn
                          Cuộc đời như từ trong tim đau đớn
                          Tựa hồ như bị người ta đem quẳng
                          Nhưng một mình rảo bước… chỉ một mình
                          ở đâu những người bạn gái vô tình
                          Hai người bạn của tháng năm cay đắng?
                          Hình dung gì trong bão tuyết Xibêri
                          Trong ánh trăng thanh họ cảm thấy điều gì?
                          Cho tôi gửi họ lời chào vĩnh biệt.
                          3-1940.

                          Lời mở đầu

                          Điều này chỉ xảy ra khi mỉm cười
                          Và vui vẻ lặng yên người đã chết
                          Và không cần vẻ tròng trành, đung đưa
                          Quanh những nhà tù thành phố Leningrad.
                          Và chỉ khi đau đớn đến cuồng điên
                          Đã bước đi dòng người bị kết án
                          Và tiếng còi ly biệt đã vang lên
                          Con tàu hoả rú những hồi còi ngắn
                          Những ngôi sao chết chóc trên đầu ta
                          Và nước Nga vô tội co rúm lại
                          Dưới những đế giày thấm máu
                          Và khúc nhạc buồn dưới những bánh xe.

                          1
                          Người ta đưa con đi buổi bình minh
                          Mẹ chạy theo sau như người đi đưa đám
                          Trong nhà tối tiếng trẻ khóc vang lên
                          Trên bàn thờ ngọn nến đang rơi xuống!
                          Trên môi con giá băng hình tượng thánh
                          Và mồ hôi trên trán… không quên!
                          Mẹ sẽ đứng bên tháp đồng hồ chuông điện
                          Như vợ những ông quan và sẽ tru lên.
                          11-1935.

                          2
                          Sông Đông êm đềm trôi thao thiết
                          Ghé vào nhà ánh trăng vàng.

                          Vầng trăng đội mũ lệch
                          Bước vào nhà nhìn ngó xung quanh.

                          Người đàn bà này đớn đau, tủi nhục
                          Người đàn bà này cô độc trên đời.

                          Chồng dưới mộ, con trai nơi tù ngục
                          Mọi người ơi hãy cầu nguyện cho tôi.
                          1938.

                          3
                          Không, không phải tôi, mà khổ đau ai đấy
                          Bởi có thể nào chịu nổi điều xảy ra
                          Hãy cứ để cho tấm vải đen che lấy
                          Và để những ngọn đèn sẽ mang bóng đêm đi.
                          1939.

                          4
                          Giá mà được đem tất cả bạn bè
                          Chỉ cho mi – kẻ buồn cười, người yêu mến
                          Kẻ tội lỗi của ngôi làng xa lắm
                          Điều gì xảy ra với cuộc đời mi –
                          Với túi đồ thăm nuôi thứ ba trăm
                          Dưới những cây thập tự kia sẽ đứng
                          Và với nước mắt của mình cháy bỏng
                          Giá băng đêm năm mới đốt lên.
                          ở đó cây dương nhà tù đang nghiêng mình
                          Không một tiếng động vang lên – và ở đó
                          Có biết bao kẻ vô tội lìa trần.
                          1938.

                          5
                          Kêu lên suốt mười bảy tháng
                          Gọi về nhà đứa con tôi
                          Dưới chân kẻ hành hình ngã xuống
                          Con trai và điều khủng khiếp của tôi ơi.
                          Tất cả đều lẫn lộn đến muôn đời
                          Và tôi không tài nào hiểu nổi
                          Giờ đây ai thú dữ, ai người
                          Còn lâu không ngày hành hình phải đợi.
                          Chỉ những bông hoa đầy bụi
                          Và tiếng ngân vang của bình hương
                          Vọng về đâu giữa thinh không.
                          Vào đôi mắt tôi, đang nhìn thẳng
                          Doạ bằng cái chết ngày sắp đến
                          Một ngôi sao lớn vô cùng.
                          1939.

                          6
                          Ngày tháng bay đi rất nhẹ nhàng
                          Điều gì đã xảy ra, không hiểu được
                          Con trai của tôi ra sao nơi tù ngục
                          Những đêm trắng vẫn ngó nhìn
                          Chúng lại vẫn ngó nhìn
                          Bằng con mắt diều hâu nóng bỏng
                          Về cây thập ác của con cao lắm
                          Và nói về cái chết của con.
                          Mùa xuân 1939.

                          7
                          BẢN ÁN

                          Và đã ngã xuống một lời sắt đá
                          Trên ngực hãy còn sống động của tôi.
                          Thì chẳng sao, tôi đã sẵn sàng rồi
                          Khắc phục nó bằng một cách nào đó.

                          Ngày hôm nay tôi có nhiều công việc:
                          Kỉ niệm xưa cần xoá hết tận cùng
                          Cần để cho được hoá đá tâm hồn
                          Cần phải học lại sống sao cho biết.

                          Nhưng không phải… tiếng xào xạc mùa hè
                          Tựa hồ như ngày vui bên cửa sổ.
                          Tôi từ lâu điều này cảm nhận ra
                          Ngày rất sáng và ngôi nhà bỏ xó.
                          1939.

                          8
                          GỬI CÁI CHẾT

                          Mi sẽ đến – sao chẳng đến lúc này?
                          Ta đợi mi – bây giờ ta khó ở
                          Ta tắt ngọn đèn và ta đóng cửa
                          Mi giản đơn và thật lạ lùng thay.
                          Vẻ nào cũng được, hãy nhận cho điều này
                          Hãy xông vào giết bằng liều thuốc độc
                          Hoặc lẻn đến gần như tên kẻ cướp
                          Hoặc đầu độc bằng cơn sốt ngất ngây.
                          Hoặc bằng câu chuyện do mi nghĩ ra
                          Mà tất cả đã từng nghe chán ngấy
                          Để chiếc mũ xanh trên cao ta sẽ thấy
                          Và vẻ xanh xao sợ hãi, kẻ trông nhà.
                          Sao cũng được. Sông Ênixây gào thét
                          Và ngôi sao bắc cực sẽ ánh lên
                          Và màu xanh những đôi mắt yêu thương
                          Điều khủng khiếp cuối cùng đem che khuất.
                          8-1939.

                          9
                          Và sự điên cuồng bằng đôi cánh
                          Đã bao trùm lên một nửa linh hồn
                          Và nó uống say bằng rượu mạnh
                          Vẫy gọi vào thung lũng màu đen.

                          Và tôi hiểu ra rằng, cho nó
                          Tôi phải nhường lại sự vinh quang
                          Tôi nghe theo cơn mê sảng của mình
                          Mà dường như nghe cơn mê xa lạ.

                          Và sự điên cuồng không cho phép
                          Một điều gì tôi được mang theo
                          (Dù cho tôi có nài nỉ, yêu cầu
                          Dù tôi có van xin nằng nặc).

                          Không đôi mắt của con tôi khủng khiếp –
                          Sự khổ đau đã hoá đá khô cằn
                          Không ngày, khi đổ xuống cơn giông
                          Không giờ trong nhà tù gặp mặt.

                          Không dịu dàng của bàn tay hơi mát
                          Không chiếc bóng bồi hồi của những cây gia
                          Không tiếng động nhẹ nhàng ở rất xa –
                          Là những lời an ủi lần sau chót.
                          4-5-1940.


                          10
                          HÀNH HÌNH

                          Những người sáng mắt nằm trong mộ
                          đừng nức nở về con.

                          Dàn đồng ca thiên thần ca tụng Chúa
                          Và bầu trời trong ánh lửa cháy lên
                          Nói với Cha: “Sao cha nỡ bỏ con!”
                          Còn với mẹ: “Xin mẹ đừng nức nở…”
                          1938.

                          -----------

                          Mari Ma-đơ-len nức nở, thổn thức lên
                          Người học trò dấu yêu hoá đá
                          Và Đức mẹ đứng lặng im nơi đó
                          Không một ai dám ngước mắt nhìn.
                          1940.

                          Lời kết

                          1

                          Tôi nhận ra những gương mặt tóp vào
                          Dưới những mí mắt ánh lên nỗi sợ
                          Như trên trang giấy biết hình văn tự
                          Trên những má kia hiện nỗi khổ đau.
                          Như mái tóc từ tro bụi màu đen
                          Rồi bỗng nhiên hoá thành màu trắng
                          Và nụ cười trên đôi môi ngoan ngoãn
                          Trong nụ cười nỗi sợ hãi run lên.
                          Tôi cầu nguyện không chỉ cho một mình
                          Cho tất cả những ai cùng ở đó
                          Trong nắng hè, giữa mùa đông băng giá
                          Dưới bức tường màu đỏ mắt mù thêm.

                          2

                          Giờ điểm danh lại đến gần
                          Tôi nghe, nhìn và tôi cảm thấy.

                          Một người, chắc gì người ta dẫn tới
                          Một người, trên đất không giẫm chân lên.

                          Và một người, mái đầu đẹp rung rung
                          Nói rằng: “Đến đây, như về nhà vậy”.

                          Tôi muốn tên tất cả được gọi lên
                          Nhưng không còn danh sách, biết đâu tìm?

                          Dành cho họ tôi dệt nên tấm vải
                          Từ những lời nghèo, họ chỉ biết lời ngoan.

                          Tôi nhớ đến họ, khắp nơi và thường xuyên
                          Không quên họ trong những ngày khổ ải.

                          Và nếu miệng tôi người ta bắt khoá lại
                          Không nói ra lời muốn nói trăm triệu dân.

                          Thì cứ để cho người ta sẽ nhắc tên
                          Trước cái ngày sẽ điểm danh tôi vậy.

                          Và ở đất nước này, một lúc nào đấy
                          Người ta nghĩ rằng sẽ dựng tượng của tôi.

                          Tôi xin trân trọng rất cám ơn điều này
                          Nhưng chỉ với một điều – xin đừng dựng tượng

                          Ở nơi tôi sinh ra – gần bên bờ biển
                          Mối liên hệ với biển khơi đã không còn

                          Và cũng không ở nơi kín đáo trong vườn
                          Nơi chiếc bóng an ủi sẽ đi tìm kiếm

                          Mà ở đây, nơi ba trăm giờ tôi đã đứng
                          Nơi bao giờ cửa cũng đóng với tôi.

                          Và tôi sợ rằng trong cái chết của tôi
                          Quên vang lên khúc nhạc buồn đau đớn.

                          Quên rằng tôi đã đập cửa ngày xa vắng
                          Rằng bà già đã tru lên như con thú bị thương.

                          Mặc cho sự bất động của thế kỉ đồng
                          Dòng nước mắt tuôn ra như là băng tan chảy

                          Và bồ câu nhà tù sẽ hát nơi xa xôi ấy
                          Và những con tàu sẽ nhẹ nhàng bơi trên sóng Nêva.
                          10-3-1940.



                          LỜI CHÚC RƯỢU CUỐI CÙNG

                          Tôi uống cho ngôi nhà đổ nát
                          Cho cuộc đời độc ác của tôi
                          Cho sự cô đơn của hai người
                          Và cho anh tôi chúc, -
                          Vì gian dối của bờ môi
                          Vì vẻ lạnh lùng đôi mắt
                          Vì cuộc đời thô bạo và ác độc
                          Vì không cứu rỗi Đức Chúa Trời.
                          1934


                          MAIAKOVSKY NĂM 1913

                          Tôi đã không biết anh trong vinh quang của mình
                          Chỉ nhớ rằng anh dồi dào sinh lực
                          Nhưng có thể, ngày hôm nay, quả thực
                          Tôi nhớ về những ngày tháng xa xăm.

                          Trong thơ anh mạnh mẽ những tiếng vang
                          Những giọng nói rất chi là mới mẻ
                          Không hề lười biếng những bàn tay trẻ
                          Anh xây nên khủng khiếp những cánh rừng.

                          Cứ ngỡ rằng những gì thuộc về anh
                          Không như những gì có từ trước đó
                          Những gì anh đả phá – đều sụp đổ
                          Trong mỗi lời một bản án vang lên.

                          Anh cô độc và thường không bằng lòng
                          Anh sốt ruột và hối thúc phận số
                          Anh biết rằng sắp tới đời vui vẻ
                          Anh kiên cường trong một cuộc đấu tranh.

                          Và tiếng dội về của nước triều lên
                          Nghe rõ ràng mỗi khi mà anh đọc
                          Mưa giận dữ quất vào đôi con mắt
                          Với mọi người anh tranh luận rất hăng.

                          Và khi hãy còn một cái tên chưa quen
                          Tia chớp lóe lên trong phòng oi ả
                          Để bây giờ cả nước còn gìn giữ
                          Lời vang lên như hiệu lệnh đấu tranh.
                          3-1940
                          #13
                            cacbac 18.11.2007 09:25:10 (permalink)

                             
                             
                            NHẠI THEO THƠ ANNA AKHMATOVA

                            Akhmatova không chỉ làm người ta khâm phục mà còn thường xuyên trở thành đối tượng của mô phỏng hay nhại theo thơ bà. Nhại theo thơ Akhmatova có rất nhiều, thậm chí, có cả một thuật ngữ “Podakhmatovka” (nhại Akhmatova). Người nhại thơ đều bắt chước giọng phụ nữ để làm thơ, kiểu như: “Em nhầm lẫn xỏ chiếc giày bên trái/ Sang bàn chân bên phải của mình”.


                            Sergei Malakhov

                            NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH ANH ĐỪNG LẪN

                            Người phụ nữ của mình anh đừng lẫn
                            Với một người nào: em quấn khăn lông
                            Còn anh muốn lẫn lộn chỉ hoài công
                            Và anh ra vẻ thở dài, than vắn.

                            Em giật mình kêu: này anh, này anh!
                            Ô, lạy Chúa, anh giúp cho em mấy
                            Em nhầm lẫn xỏ chiếc giày bên trái
                            Sang bàn chân bên phải của mình(1).

                            Anh thở dài, kêu lên: An-nhiu-ta!(2)
                            Còn em ngồi lên bậc thềm: – gì thế?
                            Anh mỉm cười rất ghê và lặng lẽ
                            Rồi nói rằng: – đừng cọ xát bành tô!
                            ______________

                            (1)Chi tiết “tay phải xỏ nhầm găng tay trái” của Akhmatova rất đặc trưng cho vẻ bối rối của người phụ nữ khi yêu, chi tiết này rất nổi tiếng và, như ta thấy, có rất nhiều người nhại theo chi tiết này.
                            (2)Cách gọi âu yếm tên Anna.


                            Yuri Rumer

                            AKHMATOVA

                            Ngày hôm nay em vô cùng mỏi mệt
                            Trong người em ngự trị một nỗi buồn
                            Còn phó mát tươi thì lại vô cùng ít
                            Phó mát tươi – em nhìn thấy mà thương.

                            Anh bước vào như con ốc im lặng
                            Sau tiếng hò reo ngày lễ phục sinh
                            Em thấy yêu vô cùng sợi chỉ trắng
                            Không hiểu vì sao tuột khỏi vai anh.

                            Anh yêu ơi đừng gọi là phản bội
                            Thiếu phó mát tươi em buồn bã, héo hon
                            Còn bàn tay em thì lại xỏ nhầm
                            Găng tay phải vào bàn tay bên trái.


                            Konstantin Mochulsky

                            SÁNG HÔM THỨ TƯ ANH ĐẾN THĂM EM

                            Sáng hôm thứ tư anh đến thăm em
                            Hai đứa mình mãi mãi là thù nghịch.
                            Câu chuyện này không bao giờ em quên
                            Không quên theo mỗi bàn chân anh bước.

                            Em hỏi anh: “Có muốn uống trà không?”
                            Anh im lặng, rồi trả lời rằng: “Có”.
                            Tại vì sao em không biết được rằng
                            Cứ hằng đêm em gọi tên anh đó.

                            Khi ra về anh thì thầm: “Tạm biệt”
                            Còn em trở nên sáng sủa vô cùng
                            Trên khu vườn có tiếng kêu thảm thiết
                            Của bầy chim bay lượn giữa không trung.


                            Aleksandr Arkhangelsky

                            QUÊN SAO ĐƯỢC

                            Quên sao được! Giữa cái rét ghê người
                            Em bước ra khỏi rừng trong băng giá
                            Một chiếc xe chở củi từ trên đồi
                            Đi chầm chậm vẻ chừng rất thích thú.

                            Đàn chim bay có vẻ nhẹ nhàng hơn
                            Một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa
                            Đôi găng tay còn dài hơn cùi chỏ
                            Và chiếc áo lông đến tận bàn chân.

                            Thở hổn hển, em kêu lên: – cứ đùa!
                            Anh từ đâu? Trả lời! Em run thế
                            Một cậu bé trả lời em lặng lẽ:
                            – Bố chặt cây, còn tôi chở củi về.


                            Vladimir Nabokov

                            EM MẶC CHIẾC VÁY MÀU ĐEN

                            Em mặc chiếc váy màu đen
                            Dịu dàng hơn cả bà sư nữ
                            Và có một cây thập tự
                            Trên gối chăn lạnh lẽo của em.

                            Nhưng ngọn lửa ngày lễ Tửu thần
                            Đốt lên cơn mộng mị
                            Cái tên Georgi(1) thầm thĩ –
                            Cái tên ngài bằng vàng!
                            _______

                            (1)Georgi – tên một vị thánh của Thiên Chúa giáo. Đây cũng là cái tên đàn ông rất phổ biến ở Nga.

                            Aleksandr Finkel

                            ANNA AKHMATOVA

                            Tất cả vẫn như xưa: vẫn trời xanh
                            Hoa cỏ ấy vẫn mọc trên đất ấy
                            Em vẫn thế, không có gì đổi mới
                            Nhưng mà anh thì đã xa em.

                            Em hỏi rằng: anh muốn điều gì vậy?
                            Anh trả lời: nhảy xuống tắm dưới đầm
                            Em cười: ấy chết, em cảm thấy
                            Cả hai người thì tai họa đó anh.

                            Quên sao được? Anh bước ra háo hức
                            Với những hình bong bong nước trên tay
                            Và những bắp thịt cuồn cuộn trên đùi
                            Đi trên cát vàng tiếng kêu răng rắc.

                            Có phải là để cho những tháng năm
                            Trong tình yêu cô đơn qua được
                            Để anh trao cho làn nước đục
                            Vẻ cổ xưa và bí ẩn của mình?!

                            Con tim của em đang lặng lẽ tắt dần
                            Giữa hồn em bỗng trở nên tăm tối
                            Em không biết – anh cho em xin lỗi –
                            Rằng thường xuyên đầu óc nặng hơn chân.

                            Ô, con tim em sao mà tăm tối lạ
                            Có lẽ là em đợi phút lâm chung?
                            Và một mình em hóa thành tượng đá
                            Trong vẻ tối tăm lạnh lẽo trên đầm.
                            1914.


                            Anna Terenchieva

                            CHIA TAY NHẸ NHÀNG

                            Chia tay nhẹ nhàng, chia tay không thương tiếc
                            Nếu tình nhân trở nên chán mớ đời
                            Nếu tình nhân – kẻ mê gái không thôi…

                            … Chiếc khăn Akhmatova lên cổ mình, tôi quấn…
                            Và với những bài thơ như điều giáo huấn…
                            #14
                              cacbac 18.11.2007 09:31:50 (permalink)

                               
                              Thơ về Anna Akhmatova
                               
                               
                              Aleksandr Blok

                              TẶNG ANNA AKHMATOVA

                              “Vẻ đẹp kinh hoàng” – người ta bảo chị
                              Còn chị chiếc khăn Tây Ban Nha
                              Quàng lên vai mình rất khẽ
                              Và trên mái tóc – một bông hoa.

                              “Vẻ đẹp giản đơn” – người ta bảo chị
                              Còn chị chiếc khăn kéo lại vụng về
                              Chị quấn khăn lên người thằng bé
                              Và bông hoa rơi xuống sàn nhà.

                              Nhưng, chị nghe theo một cách lơ đãng
                              Tất cả những lời bốn phía vang lên
                              Chị buồn bã nghĩ thầm trong bụng
                              Rồi lẩm bẩm với chính mình:

                              “Tôi không kinh hoàng cũng chẳng giản đơn
                              Chẳng kinh hoàng để mà đi chém giết
                              Cũng chẳng giản đơn để mà không biết
                              Rằng cuộc đời này quá đỗi kinh hoàng!”
                              1918


                              Osif Mandelstam

                              GỬI CASSANDRA(1)

                              Anh không đi tìm những khoảnh khắc đầy hoa
                              Bờ môi em, Cassandra, hay ánh mắt
                              Nhưng những đêm không ngủ trong tháng chạp
                              Kỷ niệm xưa vẫn hành hạ hai ta.

                              Năm 1917, trong tháng chạp
                              Ta đã để mất tất cả, trong tình
                              Một người bị ý chí nhân dân cướp bóc
                              Còn người kia tự cướp bóc chính mình…

                              Rồi thủ đô sẽ có một khi nào
                              Trên bờ sông Nê-va, trong ngày lễ
                              Trong tiếng ồn đêm hội rất kinh sợ
                              Ai giật chiếc khăn tuyệt đẹp trên đầu.

                              Nhưng nếu như cuộc đời – cần mê sảng
                              Và một rừng thông – những ngôi nhà cao –
                              Anh đã yêu em, vụng về chiến thắng
                              Và một mùa đông dịch hạch năm nào.

                              Trên quảng trường với những xe bọc thép
                              Anh nhìn ra người ấy – một con người
                              Dọa bệnh than như chó sói dọa người
                              Hô: bình đẳng, tự do và luật pháp.

                              Còn em, Cassandra đớn đau, lặng lẽ
                              Anh đã không còn có thể nữa đâu em
                              Mặt trời Aleksandr(2) đã từng cháy lên
                              Một trăm năm trước soi cho tất cả?
                              __________

                              (1)Đây là bài thơ viết về Anna Akhmatova. Cassandra – theo thần thoại Hy Lạp là con gái của vua Priam.
                              (2)Aleksandr I (1777-1825) – Hoàng đế Nga từ năm 1801.


                              Joseph Brodsky

                              GỬI MỘT TRĂM NĂM ANNA AKHMATOVA

                              Trang sách và lửa, lúa và cối xay
                              mũi giáo nhọn và mái tóc cắt ngắn
                              Chúa giữ gìn tất cả - đặc biệt là lời
                              của tha thứ, tình yêu – như là giữ giọng.

                              Tiếng xương kêu, mạch đập trong những lời
                              tiếng xẻng rung lên đều đều, âm ỉ
                              đời chỉ một – chúng từ những bờ môi
                              vang lên rõ hơn ở nơi trần thế.

                              Tâm hồn vĩ đại, tôi cúi chào từ bên kia đại dương
                              tìm ra những gì cho mình, cho những gì tàn úa
                              chị ngủ trong lòng đất mẹ, cuộc đời mang ơn
                              tài thơ chị trong lặng câm Hoàn vũ.


                              BỨC THƯ GỬI A. AKHMATOVA TỪ THÀNH PHỐ SESTRORETSK(1)

                              Trong những bụi cây Phần Lan bất tử
                              nơi những cây thông gian khổ trị vì
                              trong lòng tôi mừng vui khôn xiết kể
                              khi vịnh Phần Lan và xóm Komarovo(2)
                              được chiếu sáng bằng hoàng hôn tuyệt mĩ
                              chiếc lá vàng vô tư lự mùa thu
                              cứ mỗi giờ – bằng tình yêu của Chị
                              và lòng nhân từ của Chị – thiên thu.
                              1962
                              _____________
                              (1)Sestroresk – thành phố ở phía bắc tỉnh Leningrad.
                              (2)Komarovo – khu làng nghỉ mát bên bờ vịnh Phần Lan, nơi đây có trại sáng tác của các nhà văn và mộ Anna Akhmatova.


                              Evgeny Evtushenko

                              TƯỞNG NHỚ AKHMATOVA

                              Akhmatova là người của hai thời
                              Có vẻ như về nàng không nên khóc
                              Nàng đã sống, có vẻ không tin được
                              Lại không thể tin nàng đã qua đời.

                              Nàng ra đi, giống như một bài ca
                              Đi vào sâu thẳm của khu vườn tối
                              Nàng ra đi, có vẻ như mãi mãi
                              Từ Leningrad trở về Pê-téc-bua.

                              Nàng gắn chặt với cả hai thời gian
                              Giữa tâm điểm của sương và của bóng
                              Nếu Puskin là mặt trời, thì nàng
                              Trong thơ ca – sẽ mãi là đêm trắng.

                              Trên cái chết, bất tử, ngoài tất cả
                              Nàng đã nằm – có lẽ nói thế này:
                              Không phải trong hiện tại, mà trên nó
                              Nàng đã nằm giữa quá khứ, tương lai.

                              Và quá khứ bên quan tài im lặng
                              Không như của người sống hợp ý trời.
                              Bờm tóc bạc sáng sủa và kiêu hãnh
                              Lấp lánh từ những chíêc mũ lỗi thời.

                              Vâng, thời gian làm đổi thay đường nét
                              Những con người thời đó ở nước Nga
                              Nhưng đôi mắt họ – ánh sáng nhân từ –
                              Chẳng gió xoáy hay sương nào dập tắt.

                              Tương lai yếu đuối trên những đôi vai
                              Những cậu bé đi đến trường đã đốt
                              Ngọn lửa học trò trong từng đôi mắt
                              Những cuốn vở con nắm chặt trong tay.

                              Và những cô bé trong cặp của mình
                              Có lẽ mang nhật ký và danh mục
                              Họ vẫn thế – thiêng liêng và hạnh phúc
                              Vẫn ngây thơ như ngày ấy nữ sinh.

                              Sự sụp đổ toàn cầu, xin đừng để
                              Mất đi mối liên hệ của thời gian
                              Vì không thể hai nước Nga – điều giản đơn
                              Cũng như hai Akhmatova, không thể.

                              Nguyễn Viết Thắng dịch, giới thiệu và chú giải
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9