KÍ ỨC!
Khi cái lạnh đã trải đều theo từng hơi thở
Thì hồn tôi lại nhung nhớ, mộng mơ
Khi quanh đây những ô cửa đã mờ
Thì tuyết đã đóng dày trong hồn, trên nhật kí
Tôi nhớ....
Ở nơi xa một bóng hình tri kỉ
Một nửa tim mình, một dáng đổ...chiều si
Tôi nhớ rằng...một cô bé tự ti
Cứ mãi khen tôi mà chê mình ngờ nghệch
Và tôi nhớ bên thềm trăng chênh chếch
Cùng ngắm ngân hà cùng say đắm buông thơ
Tuyết vẫn rơi... ô cửa vẫn xa mờ
Tôi vẫn luyến lưu vẫn âm thầm kí ức
Nỗi khát khao như lửa lòng đỏ rực
Tuổi thần tiên sao nhanh quá...không ngờ!
Thực tại buồn tôi tỉnh giấc..vu vơ
Không phải bụi bay hay vương buồn lên mắt
Chút cay cay là ân tình bóp chặt
Tận đáy con tim... nay tự vỡ tuôn trào
Tuyết vẫn rơi...kí ức vẫn nghẹn ngào
Vẫn chỉ giấc mơ đượm buồn trong sâu lắng
Vẫn chỉ là tuyết thôi....một mùa đông màu trắng
Vẫn chỉ xa mờ.... ôi kí ức của tôi!
________________________________________
Bởi vì bắt được tình yêu
Nên hồn thơ dại có nhiều nghĩ suy
Không dưng lai láng làm chi
Cho tình vụng dại sầu bi tối ngày
Bởi vì vừa nhạt cơn say
Nên thơ mới vậy đọng đầy trang ni!