Vần thơ để lại
Trùng khơi, sóng lạc bờ - dong rủi
Cánh buồm xưa sầu tủi - ơ hay !
Trần gian...đêm lại đến ngày ?
Ai xui con tạo lá lay thay mùa ?
Bên ghềnh đá trăng thưa soi bóng
Vạc gọi đàn...vang vọng - mù khơi
Chao cành, chiếc lá rụng rơi
Bút nghiên lặng lẽ...
Rối bời canh thâu.
Thân Lưu_Nguyễn ôm sầu vạn kiếp
Là Gió Mây tan_hiệp muôn phương
Vu Sơn hay khúc Nghê thường
Hồng trần rũ bụi, vấn vương mấy vần...
...
Đời là...một kiếp phù vân
Vần thơ để lại...
Chỉ ngần ấy thôi !
TiCa
6.20.12
Vu vơ ấy mà...
Dòng sông bạc thủy triều lên xuống
Chiếc thuyền mơ gió cuốn đôi bờ
Chống chèo lạc bến hư vô
Để rồi từ ấy làm thơ dệt tình.
Cầu tre nhỏ một mình một bóng
Gió đông về... áo mỏng_sương sa
Đôi câu lục bát ngọc ngà
Dăm bài tứ tuyệt lụa là mà nên.
Đời thi sĩ buồn tênh số phận
Một khối tình lận đận vương mang
Ai xui con tạo bẽ bàng
Để tôi nhặt chữ ghép vần ngu ngơ
Thơ là ... ngủ mãi trong mơ
Vườn hồng trải lối
vu vơ ấy mà.
Hoa Quỳnh