Chương 444: Cổ thiên lộ đổ nát
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Trên đời có rất nhiều sự tình con người không sao hiểu nổi.
Một con đường do vô tận hài cốt tạo thành nổi lên trên hư không thông đến không gian xa lạ, đó là Thông thiên chi lộ?
Xa thẳm mà hun hút, phảng phất không có tận đầu, cả phiến không gian không có thanh âm nào, con đường bạch cốt trải về xa trong tĩnh lặng, cơ hồ là tử giới từ tuyên cổ đến nay, hiển lộ vẻ quỷ dị, ghẻ rợn khiến người ta nảy sinh hàn ý.
Tất cả vượt ngoài tưởng tượng của Thần Nam, hắn vẫn cho rằng, Thông thiên chi lộ phải khác, nơi ở của Thiên sao lại tà dị như vậy? Con đường tử tịch vô tận này tựa hồ không giống như tưởng tượng.
Hắn không lỗ mãng bước lên, bởi không muốn dấn thân vào nơi không biết dẫn tới đâu.
Lúc hắn ngẩn ra, linh hồn năng lượng hùng hậu bị Tà Tôn dẫn về phía ma cầm, cốt lộ mờ dần, đường hầm không gian dưới ma cầm càng lúc càng rõ.
“Gào..” Tà Tôn rống lên, thân ảnh khô gầy hiện rõ vẻ âm u, ngọn ma cầm có thể đoạt được lục dục của người khác phóng ra hào quang yêu dị, sáu dây đàn Thiên Long bay lượn ngược chiều.
Hiển nhiên Tà Tôn đã nhận ra cốt lộ trước mặt Thần Nam, lại nhìn con đường thần bí trước mặt mình, lão kinh ngạc, Thông thiên chi lộ sao lại xuất hiện hai tình huống? Nguy hiểm đang tràn tới.
Đúng lúc đó, Cửu Đầu Thiên Long hình như tỉnh lại, vừa nãy nó chính diện đối kháng với ma cầm, lục dục cầm âm suýt nữa lấy mất linh hồn y. Lượng Thiên xích lóe lên, điên cuồng quét vào con đường trước mặt Tà Tôn. Bị sức mạnh hùng hôn oanh kích, con đường nối với chân trời vô tận bị xé toang, không gian thông đạo dần tan đi.
“Chết tiệt.” Tà Tôn phẫn nộ kêu lên, dù còn hoài nghi đó không phải là Thông thiên chi lộ chân chính nhưng lão vất vả mở ra, giờ bị người ta phá hoại, đương nhiên nổi giận.
Con đường trước ma cầm bị ngăn lại, bạch cốt thông đạo trước mặt Thần Nam lại hiển hiện, linh hồn năng lượng vô tận bị ngăn lại ở đó.
Đột nhiên Tà Tôn lãnh tĩnh lại, mỉm cười hung ác. Cửu Đầu Thiên Long hình như cũng tỉnh ngộ, sao lại ngăn cản Tà Tôn, đó hình như không phải là Thông thiên chi lộ chân chính, nếu đại địch tiến vào, biết đâu chẳng bị vây khốn trong đó.
Hai đại cự đầu tựa hồ hiểu được lợi hại, cùng thu tay lại, lao vào Thần Nam, cả hai có cùng ý nghĩ lấy hắn làm thí nghiệm.
Xem đó có phải Thông thiên chi lộ không.
Lưỡng đại cự đầu ngầm ra tay, đẩy hết thiên giai linh hồn tán lạc trên không vào cốt lộ, con đường trước mặt Thần Nam hoàn toàn hiện rõ.
Đoạn cả hai cùng cười hăng lắc như hai lão hữu nhiều năm, liên thủ ép tới Thần Nam, định đẩy hắn vào trong không gian liên thông với cốt lộ vô tận.
“Hai lão tạp chủng!”
Thấy họ hậu giáp kích, cấm cố phiến không gian đó, Thần Nam phẫn hận cất tiếng mắng.
“Không hổ là Thông thiên chi lộ dùng máu mở ra.” Tà Tôn cười lạnh khiến những thiên giai cao thủ quan chiến ngoài xa rụng rời. Lão âm u cất tiếng: “Hậu sinh khả úy. Hắc hắc, lão hủ đành đứng ngoài, mời các hạ bước lên Thông thiên chi lộ!”
“Gào…” Cửu Đầu Thiên Long phát ra chín tràng long khiếu, thanh âm truyền khắp hắc ám thế giới: “Lên đường đi, hai người bọn ta tiễn ngươi, đi nào.”
“Nếu ta không đi thì sao?” Thần Nam lạnh lùng nhìn lưỡng đại cự ma.
“Ha ha… ngươi còn được chọn lựa sao, đừng mơ mộng, chúng ta đưa ngươi.” Tà Tôn cười lạnh lùng.
“Tiểu tử ngươi đi mau. Còn nhiều hồng hoang cự ma có không ít kẻ ganh tị, muốn nhân lúc mới kết thúc đại phá diệt thời đại tiến lên Thông thiên chi lộ, may ra lấy được sức mạnh bản nguyên của Thiên.”
“Tạp chủng!”
Thần Nam không nói gì thêm, nghe hai cự hung lên giọng, chi bằng lãnh tĩnh xuất thủ. Vô tình đao chém ra, vạch thành một quỹ tích ưu mĩ mà huyền dị giữa thiên địa. Vô tận không gian hóa thành hỗn độn, những nơi đi qua, hư không bị cắt nát.
“Hắc.” Cửu Đầu Thiên Long hừ lạnh, Lượng Thiên xích quét ra, chạm vào vô tình đao.
Đồng thời, ma cầm chi âm lại tấu lên nhưng lần công kích này khác hẳn, lục dục cầm âm có thể lấy được linh hồn người ta tập trung hết lên mình Thần Nam. Sáu dây đàn Thiên Long lần lượt bay lên, cuồng loạn vũ động trên không, bắn ra năng lượng vô cùng tà dị, định đoạt hết lục dục của Thần Nam, chấn nát linh hồn hắn.
Trận đại chiến kịch liệt khiến trời đất tung hoành, chúng nhân ngoài xa nhìn vào vùng hư không này chỉ thấy từng làn sóng hỗn độn lan tràn, cơ hồn muốt nuốt chửng cả thế giới. Cây Lượng Thiên xích như ngọn núi, Thái cổ ma cầm như dải ngân hà từ trên trời đổ xuống, quét sạch mọi ngăn cản.
Nơi song phương tranh đấu vô cùng rộng lớn, áp lực vô biên dậy lên khắp thiên địa khiến những cao thủ quan chiến phải lui xa.
Nhìn vùng hào quang hỗn độn quán thông thiên địa, tất cả vội vàng di động.
“Ầm, ầm, ầm.”
Sấm sét đổ xuống ầm ầm, những cơn sóng hỗn độn khắp trời, Lượng Thiên xích và ma cầm rung lên liên tục.
Trận chiến kéo dài một thời thần, sau cùng lưỡng đại Thái cổ cự ma cũng đẩy được Thần Nam vào cốt lộ do vô tận hài cốt tạo thành, u minh chi quang âm u liên tục lóe sáng. Thần Nam bị cốt lộ đưa đến không gian xa lạ.
“Hai lão tạp chủng, hôm nay bức ép ta, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp người.” Thần Nam phẫn nộ gầm lên nhưng đành bó tay, lối về đã bị phong tỏa, hắn bị đẩy vào không gian tà dị.
“Ha ha… đợi ngươi quay lại hẵng nói những lời cay độc đó.” Cửu Đầu Thiên Long cười vang, vô cùng sướng khoái.
Ngoài xa các thiên giai cao thủ xôn xao, đều vô cùng kinh hãi.
Nét cười trên mặt Tà Tôn dần thu lại, hôm nay làm gì cũng công cốc. Lão tỏ vẻ lạnh lùng dần, đột nhiên xuất thủ với Cửu Đầu Thiên Long.
Lại một trường đại chiến nổ ra…
Nhưng Thần Nam không có cơ hội chứng kiến, cốt lộ phía sau tan biến, lối về bị cắt, chỉ còn cách tiến lên.
Con đường bạch cốt thâm u đưa hắn đến một không gian đáng sợ mà quỷ dị.
Thiên địa hôn ám, không thể coi là quá tăm tối nhưng cũng lấy gì làm sáng sủa, từng đạo minh khí âm u trôi nổi giữa không trung, phía trước trắng xóa, mặt đất toàn là hài cốt, ngập ngụa tử vong khí tức.
Không có thanh âm, sinh khí, tử tịch lan tràn.
Thần Nam phát hiện thần niệm tối đa chỉ thám sát được một dặm, tựa hồ có một sức mạnh khó lòng chống nổi cấm cố phiến không gian này. Hắn định phi hành nhưng thử mấy lần đều thất bại, chỉ bay được hơn trăm thước là cùng.
Sức mạnh của Thời Không bảo tàng tựa hồ tan đi. Không, dò xét cẩn thận, hắn phát giác không phải tan mất mà bị nhược hóa vô hạn. Không chỉ thế, mọi thần thông cũng thế, thậm chí không phi hành nổi.
Hắn kinh hoảng.
Vì sao lại thế, lẽ nào tu vi của hắn bị phế.
Hắn nội thị cẩn thận, nhận ra thân thể không có vấn đề gì, chỉ có các loại thần không được cường thịnh như trước. Tại sao thế? Hắn vô cùng bất an.
Tất nhiên đây là thế giới xa lạ, thực lực mới là bảo đảm sinh tồn.
Rảo bước trong vô tận hài cốt, hắn định tìm manh mối trong cốt hải.
“Đây là… hài cốt của thiên sứ mười sáu cánh.”
Hắn vô cùng kinh hãi, phát hiện được một bộ hài cốt sáng rực kim quang trong đống bạch cốt.
Thiên sứ mười hai cánh đã là thiên giai sơ cấp cường giả, mười sáu cánh… tuyệt đối là cự phách hồng hoang cao thủ, mà trong cốt hải này, đó chỉ là một bộ xương rất bình thường.
Không gian đáng sợ.
Địa vực cổ quái.
Hắn khẽ vạch vào hài cốt thiên sứ mười sáu cánh, bộ hài cốt vàng rực vô thanh vô tức nát tan. Hắn ngẩn người, thần thông bản thân không phải suy giảm rồi sao, cớ gì còn uy thế như thế? Nên nhớ đó là hài cốt của thiên giai cao thủ, một tu giả không thể phi hành thoải mái không thể tác động được.
Liên tục quan sát và thí nghiệm trong thế giới này, nửa thời thần sau hắn hiểu được bản chất của vấn đề.
Không phải hắn có vấn đề gì mà tất cả tại không gian này.
Có thể áp chế tất cả.
Thiên giai tu vi của hắn cũng chi phi hành trăm thước, hài cốt của thiên sứ mười sáu cánh cũng khác nào của thiên sứ thông thường. Những cao thủ siêu việt đến đây đều bị áp chế.
Vì sao lại thế, nơi đây là thế nào? Trong lòng hắn đầy nghi vấn.
Nhưng nơi đây tựa hồ… là tu luyện thánh địa. Tất cả đều bị áp chế, nếu ở lại đây tu luyện đột phá, lúc quay lại thế giới hiện thực sẽ đạt đến cảnh giới nào.
Đã biết đây là không gian thế nào, Thần Nam tiến bước trong cốt hải mênh mang để tìm hiểu, bằng không hắn không thể an lòng.
Sau cùng cũng thấy cảnh vật khác, phía trước có một tấm bia đá cao hai chục trượng đứng sừng sững trong xương trắng, vừa âm u và bắt mắt.
Hắn từng bước tiến tới, nhíu mày nhìn tấm bia.
Trên tấm bia cổ lão khắc mấy hàng đại tự nhuộm đầy tuế nguyệt thương tang nhưng hắn không đọc được chữ nào.
Nhưng trong lúc chăm chú quan sát, mấy chữ trên tấm bia chợt phóng ra u minh chi quang, hóa thành một đạo tinh thần lạc ấn tiến vào óc hắn.
Một thân ảnh cao lớn, lẫn trong minh vụ, không hề phát ra dao động năng lượng, đứng lặng trên hư không, phát ra khí tức vô cùng cổ xưa, phảng phất từ thời tuyên cổ, chầm chậm lên tiếng: “Cổ thiên lộ, lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.”
Hư ảnh mờ dần, Thần Nam ngẩn ngơ, đúng là Thông thiên chi lộ? Không, là thông thiên cổ lộ, tựa hồ là một thế giới bị quên lãng, một con đường cổ lão bị bỏ quên.
Chương 445: Đào bảo vật, đào được Đại Ma thiên vương
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Tiếng gió vù vù, trong vô tận bạch cốt vang lên âm thanh ngắt quãng, hài cốt “lách cách” va nhau, vùng cốt địa tử tịch đượm vẻ hoang lương.
Thần Nam ngẩn ngơ nhìn tấm bia đá, đây quả nhiên là cổ thiên lộ đã trầm tịch vô tận tuế nguyệt, tựa hồ lâu đến nỗi bị người đời quên lãng.
Lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.
Mấy hàng chữ kinh hồn buộc hắn phải cẩn trọng, phía trước tấm bia hình như không có nguy hiểm, chỉ là một vùng xương trắng mênh mang nhưng hắn không dám khinh thị, cẩn thận cất bước được chừng hai dặm. Một đại hợp cốc tối tăm ngăn cách với vùng đất này.
Không rõ hợp cốc rộng bao nhiêu nhưng không nhìn được tận đầu, hiện tại hắn chỉ thám thính được mấy dặm, không thăm dò ra độ rộng, cũng không biết hợp cốc sâu bao nhiêu, hình như là vực sâu vạn trượng, trận trận âm phong xen lẫn quỷ khiếu từ dưới đó truyền lên không ngớt.
Thế giới này như đường chân trời, càng đi càng rộng, không thể vượt qua.
Thiên giai tu vi cũng chỉ phi hành được trăm thước, nếu cưỡng cầu thăm dò e là sẽ xảy ra chuyện cười, thiên giai cao thủ bị chết vì té, hà huống đại hợp cốc thần bí lại vô cùng đáng sợ, trời mới biết trong đó có ẩn chứa sức mạnh tà dị hay không.
Men theo đại hợp cốc, tiếng cương phong vù vù bên tai, dưới chân là vô tận bạch cốt, Thần Nam không biết đi đã bao lâu mà không đến được điểm kết thúc của vùng đất này.
Tu luyện!
Chỉ có tu luyện mới là con đường đúng đắn.
Không gian này áp chế mọi sức mạnh, chỉ có hữu tu luyện mới có thể tự do phi hành, lúc đó sẽ bay lên trời thám thính tất cả.
Tuy là một địa vực hoang lương nhưng không thiếu thiên địa linh khí, đương nhiên không đến mức linh khí dày đặc. Thần Nam quay lại chỗ tấm bia, coi đó là chỗ trú thân, lặng lẽ đả tọa, bắt đầu khổ tu.
Thả lỏng thân tâm, lặng lẽ tu luyện, thần niệm tự nhiên phát ra, ẩn ước hắn đạt tới một thần bí lĩnh vực, vùng thiên địa này tựa hồ có một tấm màn năng lượng mờ mờ che phủ thập phương.
Hắn toàn lực xung kích cũng chỉ mở được một vết rách nho nhỏ, Thần Nam thoáng lách qua thám sát, trong lúc thoáng quá, hắn thấy một vùng đất tối tăm, mấy chục phiến địa vực đang rực sáng.
Kì quái thật, lúc thần niệm ra khỏi phiến không gian, thần thức ngoài đó của hắn lại đạt đến thiên giai cảnh giới, tựa hồ khôi phục được thần lực như trước.
Đây là…đại lục hắc ám?
Hắn kinh hãi nhưng phải thu thần niệm về ngay. Tiểu không gian bị xé ra đóng lại trong thoáng chốc, không cho hắn mảy may thời gian.
Hắng ngẩng đầu nhìn tấm bia đá nhớ lại hai câu: Lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.
Xem ra không phải mấy chữ này cố ý ra vẻ cao thâm, hình như có thể thoát ly phiến không gian này, trở về đại lục hắc ám. Đương nhiên, tiền đề là tu vi phải tăng lên đến mức mở được không gian thông đạo.
Hắn tĩnh tâm lại, lặng lẽ tu luyện trong vùng bạch cốt. Nếu… phát huy được thiên giai thần thông trong không gian bị áp chế này thì ở đâu cũng có thể tung hoành.
Trong quá trình khổ tu, hắn mấy lần nỗ lực đưa thần niệm về đại lục hắc ám, mỗi lần như thế thần niệm đều khôi phục thiên giai chi lực. Lần sau cùng hắn tìm được cơ hội vào địa vực của Thần Phong học viện, thấy Long Bảo Bảo và Tiểu Thần Hi, nhìn cả hai an nhiên vô dạng, hắn mời yên tâm, thu thần niệm lại.
Tu luyện trong yên lặng, cô độc là một quá trình cực kỳ khô khan nhưng muốn thành cường giả của cường giả, tất phải học cách chịu đựng vĩnh hằng cô tịch.
Thoáng chốc đã mấy tháng, Thần Nam chỉ xé được một vết cỡ ngoan tay trong không gian, mỗi ngày đều có một chút thời gian quan sát đại lục hắc ám.
Suốt thời gian này, hắn không chỉ tu luyện, thám sát mà phát hiện trong cốt hải có một khúc xương thủy tinh sáng lấp lánh, gần như trong suốt, khá giống với những hài cốt màu vàng hoặc đã ngọc hóa.
Đặc điểm này khiến hắn chú ý, cầm lên quan sát cẩn thận.
Cầm khúc xương thủy tinh vào tay, ấm áp như ôn ngọc, có một quang điểm nhỏ như hạt gạo di chuyển trong gióng xương, tựa hồ là hào quang của bất diệt linh thức.
Đó là phát hiện quan trọng, Thần Nam đẩy thần niệm vào định tiếp xúc nhưng không thể chạm vào quang điểm, thần thức không cách nào lại gần.
Thần Nam nảy ra hứng thú vô cùng, khúc xương thủy tinh tựa hồ chưa hoàn toàn tịch diệt, còn lại một điểm linh thức bất diệt, sẽ có ngày khôi phục.
Từ đó, ngoài tu luyện, mỗi ngày hắn đều dùng thần thức tìm hiểu quang điểm, tuy vô cùng gian nan nhưng coi như rèn luyện thần thức năng lực.
Qua nhiều lần nỗ lực, cuối cùng hắn cũng đến gần sát quang điểm, không hề có dao động tình cảm nhưng lại khiến vô cùng kinh ngạc.
Trong sát na, hắn phảng phất như trông thấy một vùng tinh không rộng lớn, quang điểm tựa hồ là một phiến tinh không!
Một bông hoa một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, một hạt cát là một cõi cực lạc… lẽ nào lại như vậy?
Hắn bị lay động, đó tựa hồ là một tinh không chân thật. Tàn linh của một người hóa thành được tinh không rực sáng sao? Đó… là khái niệm gì?
Lúc sinh tiền, đối phương là cao thủ thế nào? E rằng lai lịch không nhỏ, khó lòng tưởng tượng được.
Từ đó, ngày nào hắn cũng quan sát khúc xương thủy tinh, toàn lực tra thám quang điểm, tựa hồ tiếp xúc với một lĩnh vực mới, thấy được quá trình tinh vũ hình thành.
Có lần, hắm tạm thời đưa thần niệm vào trong quang điểm được, thấy tinh không rực sáng đang chậm rãi xoay chuyển, hình thành thiên vũ!
Khúc xương thủy tinh thần bí mạc trắc, không thể đoán được.
Thông qua quan sát, hắn phát giác đó tựa hồ là đầu một nữ tử nên định dùng thần niệm hoàn nguyên hư ảo ảnh tượng của nàng. Trong quang ảnh mờ mờ, hắn muốn nàng trùng hiện nhục thân nhưng dù hao tận toàn thân tinh lực cũng chỉ thấy bóng dáng mờ mờ, căn bản không thể nhìn rõ, tựa hồ trong bóng tối có một cỗ sức mạnh không tưởng nổi ngăn cản.
Chết rồi mà vẫn khiến người ta không thăm dò được, nữ tử quả nhiên đáng sợ.
Lúc đầu hắn còn nỗ lực thăm dò nhưng mãi vẫn bó tay, hắn nổi giận, tìm cách luyện hóa khúc xương thủy tinh thành binh khí.
Nhưng độ cứng rắn của khúc xương thủy tinh hơn hắn tưởng tượng nhiều. Hắn dễ dàng đánh tan xương cốt của thiên sứ mười sáu cánh nhưng có dốc lực lên mức cao nhất cũng không để lại mảy may dấu vết trên khúc xương thủy tinh.
Cứ cố gắng, quả nhiên hắn đạt được tiểu thành, khúc xương thủy tinh tùy theo ý niệm của hắn mà hành động, có thể đánh tan mọi ngăn trở, không gì không phá được.
Sau ba năm toàn lực tế luyện, hắn có thể phóng đại khúc xương thành một gian phòng, nhỏ nhất bằng móng tay. Thần niệm đến đâu là khúc xương thủy tinh lại như bóng với hình bám theo, cơ hồ bị hắn tế luyện thành một món binh khí. Còn quang điểm bên trong, hắn đành bỏ cuộc, không thể chân chính thâm nhập.
Năm thứ tư, hắn không nén nổi xung động, xé một khe nứt chừng ngón tay, tạm thời nối với đại lục hắc ám, đẩy khúc xương thủy tinh ra.
Nhắm thẳng vào nơi Tà Tôn tu luyện.
Vừa bay lên tầng không đại lục hắc ám, không chỉ thần thức của hắn phục hồi thiên giai cảnh giới, trạng thái của khúc xương cũng biến hóa, trở thành lớn như ngọn núi, khác nào một vì sao từ thiên ngoại tinh không rơi rụng, điên cuồng đập xuống mặt đất.
“A…” Tà Tôn vô cùng phẫn nộ, gầm lên thống khổ khắp thiên địa, tiếng đàn vang vọng, sáu con Thiên Long múa tít trên không.
Khúc xương thủy tinh đập ngang, quật vào ma cầm, bùng lên tiếng đàn chói lói, cơ hồ xé tan thiên địa, bắn ra vô số đạo cấm kị lôi quang, quán thông trời đất.
Trận đại chiến vượt không gian. Thần Nam chỉ chống chịu được một chốc, phải khống chế khúc xương thủy tinh bay về. Hiện tại hắn đã hiểu, có thể quay về đại lục hắc ám nhưng hắn không muốn, biết nhóm Thần Hi bình an, hắn cứ việc tu luyện tại cổ thiên lộ.
Lúc khô lâu bay về, hắn thoáng sinh ra ảo giác, thấy một nữ tử quay lại, nhưng chỉ sau một sát na lại trở về là khúc xương thủy tinh.
Lòng hắn mệt mỏi, chủ nhân khúc xương thủy tinh còn có một điểm tàn linh chưa bị diệt, tựa hồn còn một tia hi vọng quay lại thế gian, lúc sinh tiền nàng ta chắ chắn mạnh mẽ không tưởng tượng được, nếu khôi phục linh trí, phát giác xương đầu bị người ta tế luyện thành binh khí, chắc phát cuồng mất.
Trên khúc xương thủy tinh có hào quang mờ mờ lưu chuyển, hốc mắt sâu thẳm, phảng phất có linh tính. Thần Nam mấy lần định quẳng đi những rồi lại nghiến răng tế luyện, việc của tương lai sau này hẵng tính.
Hắn cùng vào trong cốt hải đào bảo vật. Đối kháng được ma cầm của Tà Tôn ắt thuộc hàng cấm kị bảo vật, đã phát hiện khúc xương thủy tinh thần dị thế này, chưa biết chừng còn thu hoạch khác nữa.
Dưới áp lực của khúc xương thủy tinh, vô tận hài cốt hóa thành bột, quả nhiên hắn đào được một hài cốt cực kỳ đặc thù, thậm chí tà dị hơn khúc xương thủy tinh.
Bộ hài cốt này hoàn chỉnh, đứng sừng sững dưới đất nhưng bị hài cốt khác phủ lên nên không hiển lộ. Bộ hài cốt cao lớn, khiến người ta không tương tượng nổi lúc sinh tiền anh vĩ thế nào mà chỉ còn nắm xương cũng phát ra tư thái điên cuồng.
Đương nhiên, màu sắc của nó đặc biệt hơn cả, đen nhánh và sáng lấp lánh, đặc dị như hắc kim, cực kỳ bắt mắt trong cốt hải. Quả xứng danh ma cốt.
Hơn nữa khúc xương thủy tinh không thể đập vỡ nó, tuyệt đối là bảo cốt, nếu tế luyện thành công, chắc có thể đấu được với Lượng Thiên xích của Cửu Đầu Thiên Long.
Bộ hài cốt này như sợ người ta không biết chữ, trên trán nhấn mạnh thật kĩ rằng y là “Ma.”
Thấy bộ hài cốt này, không hiểu sao Thần Nam cảm giác rất giống ai đó trong hiện thực, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
Ma cốt mạnh đến mức kinh nhân, hắn thử đẩy thần thức vào khống chế bộ xương, phát huy chiến lực vô biên, quả nhiên quét sạch tất cả.
Đó tuyệt đối thuộc hàng siêu cấp cự bá!
Hắn không phát hiện được tàn linh trong làn ô quang rực rỡ, bộ hài cốt đã tịch diệt hoàn toàn chứ không giống khúc xương thủy tinh. Nhưng khi hắn cố gắng khôi phục nhục thân hư ảnh của ma cốt thì gặp phải ngăn trở rồi phát hiện một đạo tinh thần lạc ấn.
“Vô thiên vô địa, không có ta không có hắn, Đại Ma thiên vương.”
Hư ảnh tan dần, tựa hồ bộc lộ rõ thân phận kẻ đã chết.
Đại Ma thiên vương, cái tên quả khoa trương, Thần Nam cảm giác quen thuộc, hình như đã nghe qua, nhất thời không nghĩ ra là ai nhưng tuyệt đối là siêu cấp cường giả chấn cổ thước kim.
Không cần cả nghĩ, đã quyết tâm khổ tu phải nghĩ cách để tu vi tăng lên mức cao nhất, hắn bắt đầu tế luyện hài cốt của Đại Ma thiên vương thành một món vũ khí lợi hại.
Hắn tách một phần thần thức nhập vào bộ hài cốt rồi dùng bản thể khống chế khúc xương thủy tinh, mỗi ngày đều điên cuồng đập vào nhau.
Hắn không biết mình đang thực hiện hành động kinh thế hãi tục cỡ nào, nếu một giai đoạn lịch sử tái hiện, nhất định hắn sẽ há hốc mồm, thậm chí phát cuồng.
Chương 446: Thủy tinh khô lâu lập tuyệt thế đại công
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Khúc xương thủy tinh sáng lấp lánh như tác phẩm nghệ thuật thượng thặng, tuy chỉ là khô lâu đầu nhưng không khiến người ta lạnh lẽo mà giống kiệt tác đắc ý nhất của trời cao.
Có lúc hắn tạm ngừng tu luyện lại suy đoán xem xương đầu hoàn mỹ thế này lúc sinh tiền ra sao, nếu hoàn nguyên được, chắc chắn là mỹ nhân tuyệt đại vô song.
Mấy tháng nay, mỗi lần tế luyện hắn lại phát hiện thêm, giọt linh thức trong khúc xương tuy không có dấu hiệu lớn lên nhưng thâm thúy dần, có lúc nhìn vào điểm điểm quang mang trong đó, hắn thấy mình sa vào tinh không sáng rực, tựa hồ ngấm ngầm dẫn dắt tâm thần hắn.
Cũng thời gian này, dựa vào cảm giác huyền diệu, hắn tìm được một khúc xương sườn và xương tay thủy tinh. Hắn hơi kinh ngạc, thậm chí sợ hãi, nơi mỗi lầ ngưng thị vào linh thức thâm thúy của khúc xương đầu, bất giác sau đó sẽ tìm thấy khúc xương thủy tinh khác.
Là do xảo hợp hay có sức mạnh ngầm dẫn dắt?
Lúc tìm được xương sống, hai khúc xương tay hoàn chỉnh cùng một phần xương ngực được tìm thấy, thủy tinh khô lâu gần như tụ lại được nửa thân hình, xương cốt lấp lánh, phảng phất như hình ảnh hoàn mĩ nữ thần, loáng thoáng hóa thành một tuyệt đại giai nhân. Thần Nam cảm thấy hơi bất an.
Hắn định ngừng lại nhưng không nén được xung động muốn hợp lại thủy tinh khô lâu, xem một bộ thủy tinh cốt hoàn chỉnh bị tế luyện sẽ phát huy uy lực cỡ nào.
“Lách cách, lách cách.”
Tiếng xương cốt va nhau vang lên, Thần Nam tỉnh khỏi tu luyện tầm tịch, đa tọa bên đại hợp cốc tối tăm, lúc mở mắt ra liền thấy tình cảnh vô cùng kinh dị. Thủy tinh đầu cốt đang vung tay bò lên vách đá của hợp cốc hắc ám, tựa hồ vừa rồi nó tự tiến xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn kinh ngạc nhìn nó, chuyện này… sao có thể? Sao nó tự hành động được?
“Lách cách, lách cách.”
Tiếng thủy tinh cốt từ trong vùng xương cốt bò lên, nó… từ từ bò đến cạnh Thần Nam đoạn yên lặng như trước. Theo phản ứng bản năng, Thần Nam định hủy diệt khúc xương, linh thực của nó quả bất diệt. Bất quá lúc vung tay lên, cảm ứng kĩ càng vẫn không thấy có gì uy hiếp. Càng nghĩ càng thấy quái lạ, khô lâu này có thể tự chủ hành động, vì sao còn ở lại cạnh hắn làm gì?
Đoạn hắn kinh hãi phát hiện trên thủy tinh cốt có những vết nứt nho nhỏ, phảng phất như vừa trải qua một trường đại chiến. Nên biết hắn từng dùng hài cốt của Đại Ma thiên vương đập vào cũng không mảy may tổn hại, vết nứt này từ đâu?
Hắn bèn không lập tức hành động, tạm thời quan sát một thời gian đã.
Nhưng việc xảy ra tiếp theo khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, mấy ngày sau, những vết nứt này dần lành lại rồi tan hẳn.
Hắn không còn dành toàn tâm ý chìm vào cảnh giới tu luyện tử tịch mà ngầm dành ra một phần quan sát thủy tinh khô lâu thần bí, xem nó còn biến hóa gì đặc dị nữa.
Một tháng liền hắn ngối xếp bằng trên vùng xương cốt, chợt cảm ứng thấy một tia dao động năng lượng cực kỳ đặc dị, mỏng manh đến mức gần như không có, không phải xuất phát từ thủy tinh khô lâu mà từ đại hợp cốc hắc ám.
Thủy tinh khô lâu liền hành động, nhìn về Thần Nam, thấy hắn như hóa thạch bèn từ từ bò xuống cốc, rồi thuận theo vách đá lần xuống.
Hồi lâu sau, Thần Nam đứng phắt dậy, đến bên vách đá của đại hợp cốc nhìn xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác âm khí u u, không thấy dao động gì đặc thù, tựa hồ dưới đó là địa ngục không đáy.
Ba ngày sau, thủy tinh khô lâu cốt quay lại, trên bề mặt đầy những vết nứt, cơ hồ vỡ tan nhưng nó mang về theo mấy khúc xương sườn, nửa thân trên gần như hoàn chỉnh.
Đến giờ, Thần Nam buộc phải hoài nghi có phải vì hắn tế luyện thủy tinh đầu cốt mới khiến nó dần tỉnh lại. Bằng không đã trầm tịch vô tận tuế nguyệt mà trước đây không thấy nó đi tìm tàn cốt.
Hắn rất muốn biết thủy tinh cốt có thể độc lập hành động, vì sao lần nào cũng quay về, lẽ nào vì hắn tế luyện mà nó thành “vũ khí” của mình?
Đúng như dự liệu, thủy tinh cốt gần vỡ trải qua hơn một tháng liền lành lại, khôi phục nguyên dạng.
Thần Nam rất muốn tiến xuống đại hợp cốc hắc ám xem thế nào, đây là cổ thiên lộ trầm tịch vô tận tuế nguyệt, phía dưới chưa biết chừng sẽ có gì đó đặc dị, bằng không thủy tinh khô lâu cốt sao đến nỗi lần nào cũng trọng thương.
Thần Nam khổ tu liên tục, không chỉ quan sát biến hóa của khúc xương mà dành nửa tâm tư cho hài cốt của Đại Ma thiên vương.
Lợi dụng bộ khô lâu này, hắn thương tiến vào hắc ám đại lục, tuy không thể đả thông không gian thông đạo nhưng chỉ cần xé được một vết không gian là được rồi, trong cơn bão bùng giằng xé mà nó vẫn không bị tổn hủy, quả thật cứng rắn hơn cả tưởng tượng.
Mấy năm qua đi, hắc ám đại lục vẫn không có gì khởi sắc đáng kể, thiên giai cao thủ ngấm ngầm chiến đấu với nhau.
Đại Ma thiên vương chính là hóa thân của Thần Nam tại hắc ám đại lục, tuy chân thân bị khốn tại cổ thiên lộ nhưng lợi dụng bộ ma cốt, thường xuyên tìm Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long đại chiến khiến lưỡng đại Thái cổ cự hung dần tỏ ra khiếp sợ. Vô số lần giao chiến vẫn không phá hủy được bộ khô lâu.
Đó là tôi luyện vượt giới, Thần Nam muốn dùng mọi cách gia tăng tu vi, đồng thời muốn dựa vào bộ hài cốt tìm khắp mọi ngóc ngách của hắc ám đại lục, tim những bằng hữu và người nhà: Vũ Hinh, Không Không, Y Y, Long Vũ…
Dần dần, khắp hắc ám đại lục đều biết tới một bộ hắc ám khô lâu vương. Hài cốt của Đại Ma thiên vương đen như mực, trên trán có khắc hàng chữ “ta là ma.”
Qua những lần đại chiến kịch liệt, chiến lực của Thần Nam dần tăng lên nhưng không tìm được khí tức của bằng hữu. Có lúc hắn nghĩ có phải họ đều vĩnh viễn tiêu tan, chỉ còn Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Thần Hi còn sống chăng?
Hắn thường cho bộ ma cốt vào Thần Phong học viện, từ xa quan sát bọn Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Thần Hi.
“Ca ca… khi nào thì quay lại?”
Thấy Thần Hi ngồi buồn bã trong hoa viên, hắn hơi đau lòng nhưng không thể đến quá gần, hiện tại hắn không thể quay về, chỉ ghé qua thăm, sợ sẽ khiến họ gặp phiền hà.
Nhìn Thần Hi hắn lại nhớ đến Vũ Hinh, vóc dáng và nụ cười hiện rõ trong tim, nét cười tươi rói, ánh mắt trong veo, tuy quá khứ đã xa lắm nhưng niềm cảm đọng đó vẫn khiến thiên giai cường giả có trái tim thắp như hắn chua xót.
Hiện tại nàng ở đâu mà không tìm thấy?
Ở hắc ám đại lục không có năm, từ sau đại phá diệt đã qua mấy trăm năm, hoặc qua cả hơn ngàn năm rồi, liệu nữ tử từng vấn vít trong mộng có còn tồn tại không, nếu đã vĩnh viễn tiêu tan… Nghĩ tới đây, lòng hắn chua xót khó tả.
Thiên giai cường giả nếu đủ mạnh mẽ sẽ vĩnh sinh bất tử, thậm chí thoát được cả đại phá diệt nhưng vạn cổ trường tồn như thế có ý nghĩa gì? Mọi bằng hữu, hồng nhan, người thân đều dần ra đi, còn lại một mình dù uy chấn lục giới thì sao? Nhân sinh tựa hồ mất đi quá nhiều ý nghĩa, trở thành đáng thương.
Trong cổ thiên lộ, thủy tinh khô lâu cốt lại từ vực sâu vạn trượng quay về, lần này nó triệt để tìm được nửa thân trên, hơn nữa Thần Nam còn phát hiện có nhiễm vài tia máu.
Hắn cả kinh, trong đại hợp cốc hắc ám có sinh mệnh, có dạng tồn tại đáng sợ đánh vỡ được thủy tinh cốt.
Lần này khúc xương gần như vỡ nát, mất tận ba tháng mới triệt để phục nguyên.
Thần Nam cảm giác không thể để tiếp diễn, hắn không đoán được sau khi thủy tinh khô lâu hoàn toàn tụ lại sẽ xảy ra chuyện gì, không thể đùa với lửa quá mức được. Hắn triệu hoán hài cốt Đại Ma thiên vương về, chuẩn bị ráo riết, sai Đại Ma thiên vương hoàn chỉnh xuống thám thính lòng vực.
Đồng thời cho thủy tinh khô lâu về hắc ám đại lục, coi như tạm thời thả nó ra.
Hiện tại có thể để thần thức gắn liền với hài cốt mấy thời thần liền mới phải quay lại, cùng chỉ cần thần thức quay về còn mặc hà cốt ở lại đại lục.
Thủy tinh khô lâu ở lại hắc ám đại lục khiến hắn không an tâm, mỗi lần thần thức quay về đều để nó ẩn tàng trong nơi tuyệt đối hắc ám nhưng lúc quay lại tìm nó đã ở ngoài xa vạn dặm, nó tự di động đi tìm vật gì đó.
Hắn quả thật nhức óc nhưng còn may tàn cốt của nó cơ hồ đều ở cổ thiên lộ, nên không lo khi nó hợp thể phát sinh biến cố gì, về sau hắn cũng an lòng mặc nó hành động.
Nhưng vì vậy thủy tinh khô lâu mang lại cho hắn phát hiện bất ngờ, vốn không hi vọng nó tìm thấy gì nhưng trước lúc chỉ huy Đại Ma thiên vương vào vực sâu thám thính, hắn đến hắc ám đại lục xem xét chiếu lệ mới cả kinh nhận ra nó tìm được một dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Linh tuyền này nhỏ nhoi đến đáng thương, chỉ như một cái ao nhỏ nhưng phát ra dao động sinh mệnh mãnh liệt. Thần Nam vừa kinh hãi vừa lo lắng, thủy tinh khô lâu cổ quái như vậy, nếu ngâm mình trong linh tuyền lâu năm, chưa biết chừng sẽ triệt để khôi phục bản nguyên.
Nhưng hóa ra, khúc xương không buồn để ý đến Sinh Mệnh nguyên tuyền, nó tìm gì đó trong ao nước. Đồng thời hắn phát hiện khí tức khắc cốt minh tâm, kinh hãi suýt nữa kêu ầm lên.
Đoạn hắn thấy thủy tinh khô lâu đào được một bộ khô lâu tàn phá trong ao nước.
Tuy hài cốt tan tành không thành hình dạng nhưng linh hồn chi hỏa tựa hồ vẫn cháy, căn bản không bị tịch diệt.
“Vũ Hinh.” Hắn không nén được, buột miệng gọi.
Hắn không dám tin vào sự thật trước mắt, lại… lại đào được… Vũ Hinh! Cũng như nằm mơ giữa ban ngày, không thể tưởng tượng nổi. Quá hoang đường.
Không phải tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, linh thi Vũ Hinh mà là Vũ Hinh chân chính.
Lúc đó hắn muốn kêu lên vì quá kích động, từng cho rằng nàng đã vĩnh viễn tan biến trong thiên địa đại kiếp, không thể nhìn thấy hồng nhan năm xưa được nữa, hôm nay lại được thủy tinh khô lâu đào lên.
Hắn phảng phất thấy cả thế giói bừng sáng.
“Ngươi làm gì?” Thần Nam kinh hãi hô lên, thần thức rung lên kịch liệt.
Chỉ hơi ngãng ra, thủy tinh khô lâu lại hút linh hồn chi hỏa của Vũ Hinh ra, chụm trong bàn tay trong suốt.
Cảm ứng được Thần Nam, thủy tinh khô lâu hơi ngẩn ra, tựa hồ muốn đứng yên trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhưng lại không đành lòng đặt linh hồn chi hỏa trong tay xuống.
Thần Nam giận quá suýt bật cười, bị bắt quả tang lại còn ra vẻ, đây không phải lần đầu hắn phát giác nó có thể tự chủ hành động.
Nhưng hắn phát giác thủy tinh khô lâu không muốn thương tổn đến linh hồn chi hỏa của Vũ Hinh, ngược lại vô cùng cẩn thận gìn giữ trong tay.
Thần thức của Thần Nam lướt tới, khống chế thủy tinh khô lâu, dù nó không có ác ý nhưng hắn không thể mạo hiểm, bằng không biến cố phát sinh, hắn sẽ hối hận cả đời.
Linh hồn của nàng hình như không bị trọng thương, đang ngủ say.
Lòng hắn vô cùng kích động, định ngửa mặt lên hú vang, có đủ Sinh Mệnh nguyên tuyền có thể thuận lợi khiến nàng triệt để phục nguyên, chuyện đó không khó.
Dọc đường về, hắn thấp thỏm, đủ loại cảm giác chua cay, đắng ngọt trào lên trong lòng.
Bản thể của hắn tại cổ thiên lộ, Sinh Mệnh nguyên tuyền tốt nhất cũng ở đó, làm sao thuận lợi mang được linh hồn Vũ Hinh thuận lợi xuyên qua khe hở không gian?
Sau cùng, hắn dùng thần thức bản thân bao lấy linh hồn nàng, tiến vào đầu thủy tinh khô lâu rồi quay lại.