Nhân văn
-
Số bài
:
895
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
-
Trạng thái: offline
|
RE: Một Huyền Thoại Thi Ca
17.09.2008 12:45:09
( permalink)
. Nếu ta tìm hiểu về bài " Đá vọng tình em " này - Thì lại thấy, bài thơ tràn ngập của màu sắc thơ tượng trưng. Bài thơ chỉ gồm hai đoạn, tám câu. Đoạn một: là sự "hoá đá" của người con trai ( tức là bản thân nhà thơ ). Cũng giống như hình ảnh về tượng thần nàng Mỹ Nhân kia, năm tháng đã hoá thành đá vọng để chờ chồng!... Còn ở bài này nhà thơ đã hoá thành " đá vọng tình em " - Tác giả khắc hoạ hình ảnh của hòn đá vọng ấy mang cả thần sắc của người sống thực: Mắt đá sững sờ tim đá đã dại câm Nghĩa là người con trai thương nhớ người yêu mà đôi mắt trở nên sững sờ, thảng thốt... và "trái tim đá" thì hoá dại, hoá câm!... Đó là sự thương nhớ đến da diết, thương nhớ cháy lòng, đêm quên ngủ, ngày quên ăn... rồi. Thế còn hồn chàng thì sao? Hồn anh hoá non xanh, sóng biếc... Tâm hồn ấy cứ mênh mang như núi xanh, rừng thẳm, trập trùng như sóng biển khơi. Hình ảnh bài thơ đã được tạc thành tượng: Tượng sống! Mà chất đời vẫn đầm đìa trong tình, ý thi ca... của thế giới bên trong mà dựng thành đài. Nhưng đến câu thứ tư nỗi thơ được đẩy cao lên khoá lại đoạn thơ đầu... Nó ôm chứa, bao quát cả cuộc đời của "tượng đá" ấy: Rồi một mình làm bi kịch chính đời anh! Thơ triết lý về tình yêu và cuộc sống, mà vẫn chứa đầy hồn, đằm cảm súc ở trong nỗi đau rất máu thịt của trái tim! Tình yêu: nó đem đến cho ta niềm đam mê, hạnh phúc tột cùng và cả bất hạnh - Nghĩa là cuộc đời chàng trở thành bi kịch bởi chính tình yêu của chàng!... Ta quay trở lại liên hệ một chút với bài " Trước núi Mỹ Nhân (2) " - Khi Ông viết: Ta đã yêu em cả trong phản bội Với tình yêu không thể gì đánh đổi, Vì trần đời là thế, Nàng ơi! Chỉ có mỗi trái tim: Vừa hoá đá cho thơ, ta vừa phải làm người !? Trần đời là thế mà!... Thơ Ông thường sâu sắc và được chắt lọc ra từ trong nhiều chiều của cuộc sống như vậy. Càng đọc sâu, càng thấm thơ thấy càng hay. Sự chí lý sâu sa này chính là gốc gác của chất thơ phương Đông - Cho nên có thể nói trào lưu thơ thế giới ngày nay, các thi nhân phương Tây... cũng có xu hướng kết hợp nhiều với thơ phương Đông lắng đọng, cô đúc và sâu sắc hơn. Tôi nói tới đoạn hai của bài, tác giả chuyển sang để nói về "em"!... Tôi nhớ trong một bài thơ tình của Puskin, nhà thơ Nga vĩ đại - Có nhan đề "Gửi", khi thi nhân tưởng lại bóng hình của người yêu xưa, Người đã viết: Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu: Trước mắt anh em bỗng hiện lên, Như hư ảnh mong manh vụt biến, Như thiên thần sắc đẹp trắng trong. Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng, Giữa ồn ào xáo động buồn lo Tiếng nói em bên tai anh văng vẳng, Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ. ............ Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc: Trước mắt anh em lại hiện lên, Như hư ảnh mong manh vụt biến, Như thiên thần sắc đẹp trắng trong. Còn trong bài " Đá vọng tình em " tác giả chỉ gợi lại bằng hai câu: Em nhè nhẹ ru êm thân liễu rủ, Hát bài ca sâu thẳm mênh mông... Đó là một bức hoạ - Nếu ở đoạn thơ (1) hình ảnh người con trai đã hoá thành "đá", thì ở đây người con gái lại được tạc thành "bóng liễu": Em nhè nhẹ ru êm thân liễu rủ/ - Người thiếu nữ tơ mảnh , mềm mại như dáng liễu. Mặc dù đó là hình ảnh tượng trưng, song đọc thơ ta có thể mường tượng ra cả tấm vóc và tính cách em. Còn tình yêu của em đối với anh thì lại được nhà thơ minh hoạ trong hình tượng: Hát bài ca sâu thẳm mênh mông... Đó là bài hát của trái tim! Một bài ca tình yêu mà nàng đã để lại cho cả cuộc đời chàng, sâu thẳm và mênh mông như biển trời. Vậy là bằng hai vế: Đoạn (1) và hai câu đầu ở đoạn thơ (2) - Nhà thơ đã khắc hoạ cả bản tình ca đôi lứa, để xuống hai câu cuối cùng Ông đã kết lại... bằng một triết lý về tình yêu và cuộc sống trong cõi bờ nhân gian, cùng với khoảng không gian, thời gian vô tận... rằng: Đá và liễu: Hai mặt đời khát vọng! Khoảng giữa đôi ta là bờ bãi vô cùng... Tôi xin nhấn mạnh về câu thơ thứ tám, câu thơ kết bài : Khoảng giữa đôi ta là bờ bãi vô cùng/- Nghĩa là giờ đây anh và em, tình yêu của hai người cách nhau một bến bờ xa thăm thẳm trong cõi trần ai này. Đó là cõi bể dâu, trôi dạt của đời người. Hai chữ: "bờ bãi" - Để nó chỉ về sự bươn bả, chìm nổi chốn nhân gian. Tình yêu chỉ còn là trong hoài vọng, nuối cảm mà thôi! Ta trở lại với câu thơ thứ bảy: Đá và liễu: Hai mặt đời khát vọng ! Mối tình ấy tuy đã tan vỡ và xa cách... Nhưng lòng họ vẫn nhớ thương và tha thiết yêu nhau. Cả hai vẫn mang trong lòng khát vọng của tình yêu!... Nhưng cuộc đời - Đó là bi kịch, mặc dù cái bi kịch ấy vĩnh cửu vô biên. Đấy, thơ của Ông như thế... cô đọng nhưng vẫn chan chứa tình đời. Tôi lại xin trở về để bình luận tiếp bài " Trước Núi Mỹ Nhân (2) " -
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2008 11:30:27 bởi Nhân văn >
|