150 Nhà thơ Nga
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 8 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 109 bài trong đề mục
cacbac 13.12.2007 18:47:28 (permalink)


Vladimir Vladimirovich Nabokov (tiếng Nga: Влади́мир Влади́мирович Набо́ков, 22 tháng 4 năm 1899 – 2 tháng 7 năm 1977) – nhà văn nhà thơ Nga, sáng tác bằng tiếng Nga và tiếng Anh. Nabokov là tác giả của nhiều tiểu thuyết nổi tiếng thế giới, trong đó, tiểu thuyết “Lolita” được quay thành nhiều bộ phim nổi tiếng. Ngoài văn xuôi và thơ, ông còn là dịch giả, dịch những tác phẩm kinh điển từ tiếng Nga sang tiếng Anh và ngược lại.

Tiểu sử:
Vladimir Nabokov sinh ở Saint Peterburg trong một gia đình quí tộc giàu có và lâu đời. Ông nội từng là Bộ trưởng Tư pháp trong chính phủ Nga hoàng Aleksandr II và Aleksandr III. Bố là một nhà chính trị nổi tiếng, sau cách mạng Tháng Hai làm bộ trưởng Tư pháp trong chính phủ lâm thời Nga. Mẹ cũng là con gái của một nhà có dòng dõi quí tộc. Mặc dù vậy, Vladimir Nabokov là người hờ hững với chính trị. Tuổi nhỏ Nabokov thích sưu tập tem và nghiên cứu cuộc sống các loài bướm. Từ năm 1911 – 1916 học ở trường trung học Tenishevsky, nơi trước đấy Osif Mandelstam từng học. Năm 1916 in tập thơ đầu tiên Стихи (Thơ). Sau Cách mạng tháng Mười, Nabokov chuyển xuống vùng Crimea, nơi bố làm Bộ trưởng tư pháp của cộng hoà Crimea. Sau khi Hồng quân chiếm Crimea, cả gia đình đi ra nước ngoài (tháng 4 năm 1919). Những năm 1919 – 1922 Nabokov học văn học Nga và văn học Pháp ở Đại học Cambridge, Anh. Sau khi tốt nghiệp trở về Berlin, Đức cùng với gia đình. Năm 1927 cưới vợ và viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên: Машенька. Thời gian từ năm 1927 đến năm 1937 ông viết 8 tiểu thuyết bằng tiếng Nga. Cuối những năm 30 Đức quốc xã nắm chính quyền ở Đức, gia đình Nabokov chuyển sang Paris, còn khi Thế chiến II xảy ra, cả gia đình sang Mỹ. Vì không còn cộng đồng người Nga ở châu Âu nên không còn bạn đọc bằng tiếng Nga, kể từ đây Nabokov chuyển sang sáng tác bằng tiếng Anh. Cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh đầu tiên The Real Life of Sebastian Knight (Cuộc đời thực của Sebastian Knight, 1941), tiếp đến là nhiếu tiểu thuyết bằng tiếng Anh mà nổi tiếng nhất là Lolita, in ở Pháp năm 1955, ở Mỹ năm 1958, ở Anh năm 1959. Năm 1960 Nabokov trở về sống ở Montreux, Thuỵ Sĩ và tiếp tục viết một số tiểu thuyết, đáng kể nhất có Pаle Fire (Lửa nhạt, 1962), Ada, or Ardor (Ada hay Ardor, 1969). Ngoài sáng tác, Nabokov còn là một dịch giả thiên tài, ông là tác giả của các bản dịch "Слово о полку Игореве"(Bài ca về binh đoàn Igor), "Евгений Онегин" (Evgeny Onegin), thơ trữ tình của Pushkin, Lermontov, Tyutchev sang tiếng Anh, Alice's Adventures in Wonderland từ tiếng Anh sang tiếng Nga cũng như nhiều tiểu thuyết của mình sang hai chiều ngược lại.
 
Vladimir Nabokov nói về mình: “Tôi là nhà văn Mỹ, sinh ở nước Nga, học văn học Pháp ở Anh trước khi chuyển về Đức ở 15 năm… Đầu tôi nói chuyện bằng tiếng Anh, tim tôi – bằng tiếng Nga, tai tôi – bằng tiếng Pháp”.
Vladimir Nabokov mất tại Montreux, Thuỵ Sĩ để lại cuốn tiểu thuyết The Original of Laura (Laura thực) đang viết dở.

Tác phẩm:
Văn xuôi viết bằnng tiếng Nga:
*Машенька (Mashen'ka, 1926)
*Король, дама, валет (Vua, hậu và con nhép, 1928)
*Защита Лужина (Bảo vệ Luzhina, 1930)
*Соглядатай (Sogliadatai, 1930)
*Подвиг (Chiến công, 1932)
*Камера Обскура (Buồng Obscura, 1932)
*Отчаяние (Tuyệt vọng, 1936)
*Дар (Quà tặng, 1938)

Văn xuôi viết bằng tiếng Anh:
*The Real Life of Sebastian Knight (Cuộc đời thực của Sebastian Knight, 1941)
*Bend Sinister, 1947
*Lolita, 1955 (tác giả tự dịch sang Nga, 1965)
*Pnin, 1957
*Pale Fire (Lửa nhạt, 1962)
*Ada, or Ardor (Ada hay Ardor, 1969)
*Transparent Things (Những vật trong suốt, 1972)
*Look at the Harlequins! (Hãy nhìn Harlequins!, 1974)

Thơ:
*Стихи (Thơ, 1916)
*Альманах: Два пути (Hai con đường, 1918)
*Горний путь». Берлин: Грани, 1923.
*Возвращение Чорба: Рассказы и стихи (Chorba trở về: truyện và thơ, 1930)
*Стихотворения 1929—1951(Thơ 1929-1951), 1952
*Poems. Garden City, 1959.
*Poems and Problems, 1971.
*Стихи. 1979

Dịch thuật:
Từ Anh sang Nga:
*Alice's Adventures in Wonderland (Alice ở xứ sở Thần kỳ, 1923)
Từ Nga sang Anh:
*Three Russian Poets: Selections from Pushkin, Lermontov, and Tyutchev(Ba nhà thơ Nga: Pushkin, Lermontov, Tyutchev, 1947)
*A Hero of Our Time, by Mikhail Lermontov (Anh hùng của thời đại chúng ta, truyện của M. Lermontov, 1958)
*The Song of Igor's Campaign (Bài ca về binh đoàn Igor, 1960)
*Eugene Onegin, by Aleksandr Pushkin (Evgeny Onegin của Pushkin, 1964)




EM HÃY GIẢN ĐƠN

Em hãy giản đơn, hãy trong suốt hơn
Anh bây giờ chỉ mình em còn lại
Rừng đã trụi và ngôi nhà đã cháy
Còn mùa xuân đã mờ mịt màn sương.

Nơi ấy mơ màng những cây bạch dương
Chim gõ kiến gõ đều trên chóp ngọn
Anh để mất bạn bè trong trận đánh
Và sau này đã mất cả quê hương.

Trong giấc mơ, với ảo ảnh mơ màng
Ngoài đời thực, anh lầm đường lạc lối
Điều tưởng tượng để mất trong rừng núi
Những bài ca đánh mất giữa đại dương.

Và bây giờ về quá khứ đau buồn
Bên bếp lửa tình em, anh sưởi ấm
Em hãy chân thành, dịu dàng, đằm thắm
Và hãy nhớ rằng chỉ còn lại mình em.
11-1919.


HẠNH PHÚC

Anh biết rằng: đã qua con đường tối tăm, xa cách
Những bầu trời chìm trong xanh thẳm màu xanh
Ngày chìm trong ánh sáng, trong hạnh phúc – con tim
Anh biết rằng anh yêu và sung sướng cùng em dạo bước.

Vâng, anh trao hết mình cho tình em quyền lực
Quyền lực màu xanh bao phủ lấy người anh…
Nhắm mắt vào, nhìn vào đôi mắt đắm đuối của em
Rồi hai đứa cùng ngồi trên cỏ hoa dày đặc.

Hãy ôm anh bằng cánh tay kì diệu của em
Vây quanh em cả bốn phía đều là hoa cỏ
Đang ánh lên một màu sáng thiên thanh.

Hoa cỏ rắc lên màu sáng kim cương
Rắc lên mặt anh những cánh hoa ẩm ướt…
Nụ hôn dài… Em là hạnh phúc… Em của anh…




MẶC TẤT CẢ LẶNG IM VÀ CAY ĐẮNG

Mặc tất cả lặng im và cay đắng
Đời đi vào những giấc mộng thép gang…
ở nơi này chỉ còn anh và em
Tâm hồn ta giữa mùa xuân màu trắng.

Và ta sẽ cùng nhau muôn thuở
Xây cuộc đời – không nhìn thấy nghe em
Anh sẽ tạo nên rừng núi và sông
Còn em sẽ tạo hoa và sao nhé.

Thế kỉ này này cuồng điên và khói lửa
Ta sẽ sống trong thế kỉ khác nghe em –
Trong tươi mát những bài ca của anh
Trong thung lũng của em hoa đua nở.

Chỉ con cháu của ta, theo năm tháng
Yêu thơ mùa xuân mát mẻ của anh
Qua ánh sáng, bóng tối của âm thanh
Và chúng sẽ nhìn thấy em – màu trắng…


CON TIM CỦA TÔI

Con tim của tôi cần những gì đây
Để hạnh phúc? Chỉ cần rất ít ỏi…
Yêu Thượng Đế, yêu muông thú, yêu cây
Và ánh sáng ngày, và đêm đen tối.

Và nơi mép rìa của cõi hư vô
Tôi tự hỏi: ở đâu rồi đau khổ?
Tôi từng hát và cả từng khóc nữa
Thì chỉ nước mắt thán phục thôi mà.
3-1919.


TRONG GIẤC MỘNG GIẢN ĐƠN

Anh rất mừng, trong giấc mộng giản đơn:
Em một mình đứng trên thềm tam cấp
Bằng bàn tay, bình minh em che khuất
Còn bình minh trên gương mặt của em.

Rơi xuống nhẹ nhàng và phủ đầy sương
Tia nắng lên áo quần và bóng lên bục cửa
Còn trong vườn sáng lên từng chiếc lá
Lá mỉm cười như một Thượng Đế con.

Em ngoái nhìn – người trong mộng của anh
Vào sâu thẳm của màu xanh đường phố
Và sự hồi quang xuyên qua của lá
Rung động chập chờn trên cổ áo em.

Tại vì sao, không biết được em ơi
Tại vì sao thức dậy trong nước mắt…
Có ai đó trong tim cười và khóc
Và em trong khung cửa, giữa mặt trời.
8-1919
 
************





Semen Yakovlevich Nadson (tiếng Nga: Семён Яковлевич Надсон, 14 tháng 12 năm 1862 – 19 tháng 1 năm 1887) là nhà thơ Nga.

Tiểu sử:

Semen Nadson sinh Sankt-Peterburg trong gia đình một công chức gốc Do Thái. Mồ côi bố mẹ sớm, Semen Nadson được chú nuôi dạy. Năm 1882 học xong trường quân sự, ông phục vụ trong quân đội. Semen Nadson biết làm thơ từ nhỏ, thời gian phục vụ trong quân đội ông tham gia nhóm thơ Pushkin, làm quen với nhiều nhà thơ nổi tiếng thời bấy giờ. Năm 1885 cùng với vợ đi ra nước ngoài chữa bệnh, năm 1886 sống ở ngoại ô Kiev. Năm 1886, theo lời khuyên của bác sĩ, ông chuyển về sống ở Yalta, Crimea.

Tập thơ đầu tiên Стихотворения (1885) của ông gây được tiếng vang mạnh mẽ, năm sau, 1886 được tặng Giải thưởng Pushkin. Sau đó ông viết nhiều trường ca có giá trị và một số tác phẩm văn xuôi. Thơ của Nadson rất nổi tiếng trong giới bạn đọc trẻ tuổi những năm 1880 – 1890. Ông mất ở Yalta năm 25 tuổi, mai táng ở Sankt-Peterburg.

Tác phẩm:
Thơ:
*Стихотворения (1885)
*Томас Мюнцер (1879)
*Заря лениво догорает (1879)
*Осень... (1881–1882)
*В глуши (1884)
*Снова лучнная ночь (1885)
*Весенняя сказка (1882)
Văn xuôi:
*Литературные очерки. 1882–1886 (1887)
*К тихой пристани (in năm 1912)
*Юность Сергея Полянского (in năm 1912)
*Царевна Софья (1880)


Tại vì sao?

Anh có từng yêu như tôi? Bằng những đêm không ngủ
Có từng đau khổ vì nàng bằng một nỗi buồn thương?
Có cầu nguyện cho nàng bằng nước mắt điên cuồng
Bằng sức mạnh của tình yêu thánh thiện và cao cả?

Kể từ cái ngày nàng về ngủ yên trong đất mẹ
Khi anh nhìn thấy nàng trong lần cuối cùng
Kể từ ngày ấy, có tan nát cuộc đời anh
Và ánh sáng cuối cùng, với anh, đã không còn nữa?

Không!.. anh vẫn như mọi khi, vẫn ước mong, vẫn sống
Kiêu hãnh đi về phía trước, quên hết chuyện ngày qua
Và sau đó, có thể, anh ra vẻ cười chê
Đau khổ và buồn thương, cơn đau đã lặng.

Anh là đứa trẻ của tình, của niềm hạnh phúc
Anh không thể hiểu tâm hồn thánh thiện của nàng
Anh không thể hiểu số kiếp và vẻ dịu dàng
Như tôi hiểu ra, tôi đau đớn và mỏi mệt!

Tại vì sao trong giờ phút chia ly, vĩnh biệt
Anh có thể một mình trong nỗi buồn câm
Đốt lên ngọn lửa của nụ hôn cuối cùng
Hôn bàn tay bất động của nàng như cẩm thạch?

Tại vì sao khi người ta hạ nàng xuống huyệt
Dàn đồng ca hát về niềm hạnh phúc sau này
Thì anh lại kết hoa cho nàng lên quan tài
Còn tôi, như người lạ, chỉ nhìn trong khoảng cách?

Nối lo lắng điên cuồng, giá mà anh biết được
Và nỗi đau của lòng tôi đang nổi bão giông
Thì anh đã tránh ra nhường cho tôi con đường
Để tôi đến thật gần mộ người yêu dấu nhất!
1897




Tôi muốn chết trên đôi cánh mê say

Tôi muốn chết trên đôi cánh mê say
Trong giấc ngủ lười, gợi điều mơ ước
Không hối hận, không nghĩ suy khó nhọc
Không lệ nhoà vĩnh biệt với đất đai.

Tôi muốn chết giữa mùa xuân ngát hương
Giữa vườn hoang, trong một ngày tươi mát
Để những cây gia màu đen mơ màng
Và tử đinh hương nở hoa xào xạc.

Để gần bên tiếng xao động bí huyền
Của dòng suối, vẻ lặng yên thức giấc
Trời xanh bằng vẻ im lặng trang nghiêm
Về cõi vĩnh hằng nói cho tôi biết.

Để tôi chết, không nguyện cầu, không khóc
Mà ngủ mê, và để tôi mơ màng…
Rằng tôi đang bơi … rằng con sóng lặng câm
Lặng lẽ chuyển tôi vào con sóng khác…
1880


Tôi mơ thấy cái chết trước mặt tôi

Tôi mơ thấy cái chết trước mặt tôi
Trong khói trầm, khoác áo bào tế lễ
Trong hào quang, với nụ cười rất trẻ
Và với lời chào đầy những buồn đau.

#31
    cacbac 13.12.2007 18:50:43 (permalink)


    Nikolay Alexeyevich Nekrasov (tiếng Nga: Никола́й Алексе́евич Некра́сов, 10 /12 /1821 – 8 /1 /1878) – nhà thơ Nga, một trong những nhà thơ lớn nhất của thơ ca Nga thế kỉ XIX.

    Tiểu sử:
    Nikolay Alexeyevich Nekrasov sinh ở tỉnh Yaroslavl trong một gia đình có 13 đứa con. Thời nhỏ thường sống ở trang trại bên bờ sông Volga, gần gũi với cuộc sống của nông dân. Từ năm 1832 – 1837 học ở trường Gymnazy Yaroslavl. Năm 1838 Nekrasov đến Peterburg và được nhận làm sinh viên dự thính của khoa triết, Đại học Saint Peterburg. Bắt đầu đăng thơ trên bào từ năm 1838. Năm 1840 in tập thơ đầu tiên Мечты и звуки (Những ước mơ và tiếng vang) không thành công. Nhà phê bình Belinsky khuyên Nekrasov viết về những dề tài xã hội. Những năm 1845 – 1846 gặt hái những thành công đầu tiên với những bài thơ nổi tiếng như В дороге (Trên đường), Тройка (Troyka), Родина (Tổ quốc) – nhà thơ đứng về phía nông dân, tố cáo địa chủ cường hào. Năm 1846 Nekrasov trở thành biên tập của tạp chí Sovremennik (Người đương thời) cho đến khi tạp chí bị đóng cửa vào năm 1866.
    Những năm 50-60 (thế kỉ XIX), Nekrasov nổi tiếng là một nhà thơ của nhân dân, nhạy cảm với nỗi đau của con người và sự bất công trong xã hội. Những trường ca: Мороз, Красный нос (Giá băng, mũi đỏ, 1863), Кому на Руси жить хорошо (Ai sống sung sướng ở nước Nga, 1863-1877) đã vẽ lên bức tranh nhiều mặt của đời sống Nga mà trước hết là những người nông dân. Nhà thơ mơ ước về cuộc sống hạnh phúc cho họ. Các nhà phê bình gọi thơ và trường ca của Nekrasov là bộ bách khoa toàn thư về đời sống Nga những năm 50-70 của thế kỷ 19. Nikolay Nekrasov được coi là người kế tục truyền thống thơ ca của Pushkin, Lermontov và là người chuẩn bị sự phát triển tiếp theo của thơ ca Nga. Ông mất ở Peterburg.

    Tác phẩm:
    *Стихотворения (Thơ, 1856)
    *Крестьянские дети (Những đứa con nông dân, 1861), trường ca
    *Mороз, Красный нос (Giá băng, mũi đỏ, 1863), trường ca
    *Кому на Руси жить хорошо (Ai sống sung sướng ở nước Nga, 1863-1877), trường ca
    *Дедушка (Cô gái, 1870), trường ca
    *Русские женщины (Những người phụ nữ Nga, 1872-73), trường ca
    *Современники" (1875-1876), thơ châm biếm
    *Колыбельная песня (Bài hát ru, 1871), thơ châm biếm
    *Современная ода (Bài oda thời hiện đại, 1873), thơ châm biếm
    *Недавнее время (Thời gian gần đây, 1871), thơ châm biếm


     
    THÔNG LỆ TÌNH YÊU

    Tôi và em là những người tính nóng
    Rằng phút giây là có thể bùng lên
    Ta muốn làm vơi đi niềm xúc động
    Bằng những lời gay gắt, thiếu khôn ngoan

    Thì cứ nói, khi mà em giận dữ
    Những gì em đau đớn, bồi hồi
    Em cứ giận, chẳng cần chi phải giữ
    Thấy nhẹ lòng nhưng là chán đấy thôi.

    Nếu thông lệ tình yêu không tránh khỏi
    Thì hạnh phúc ta nhận lấy ít nhiều
    Sau cãi vã là lặng yên, êm ái
    Là sự trở về của số mệnh, tình yêu...
    1851.




    NÀNG THƠ ĐAU KHỔ

    Thôi im đi, Nàng Thơ đau khổ
    Chẳng muốn làm phiền nữa giấc mơ xinh
    Tôi và em đã từng nguyền rủa
    Giờ lặng im để tôi chết một mình

    .Khóc làm chi những buồn đau mất mát?
    Dẫu biết rằng khóc cho nhẹ lòng thêm
    Tôi như cánh cửa tù rên cót két
    Đã chán rồi tiếng nức nở con tim.

    Thế là hết! Giờ gió mưa u ám
    Đường tôi đi ảm đạm chẳng vô tình
    Trên đầu tôi giờ chẳng còn hửng sáng
    Tia nắng hồng ấm áp giữa tâm linh.

    Tia nắng thần tiên của tình yêu hi vọng
    Tôi vẫn gọi trong mơ và cả trong đời
    Trong lao động, đấu tranh, khi bên bờ vực thẳm
    Vẫn gọi tên nhưng nay đã thôi rồi!

    Cái vực thẳm mà tôi không muốn biết
    Nơi mà em muốn thắp sáng đôi điều
    Con tim khi đã không còn thấy ghét
    Có nghĩa là cũng đã chẳng còn yêu.
    1855.


    XIN LỖi

    Xin lỗi nhé! Quên đi ngày sụp đổ
    Quên hết buồn đau, thất vọng, ưu phiền
    Quên đi nước mắt, quên ngày bão tố
    Quên oán thù và giận dỗi, hờn ghen.

    Nhưng trong ngày, khi tình yêu rực rỡ
    Ôm vào lòng tình ve vuốt mơn man
    Ta sảng khoái biết bao và hãy nhớ
    Với cuộc đời đừng quên nói: cám ơn!
    1856.


    THỜI GIAN TRÔI

    Thời gian trôi - sức lực giờ đã kiệt
    Máu lạnh tanh và trí tuệ bỗng lười
    Tổ quốc ơi! Tôi đi tìm cái chết
    Chẳng kịp đợi tự do về với dân Người!

    Nhưng dù chết, tôi vẫn mong được biết
    Rằng Người đang đi đúng một con đường
    Người nông dân khi gieo mùa sẽ biết
    Rằng ngày mai được nhìn thấy mùa màng.

    Để ngọn gió của đồng quê yêu dấu
    Mang đến mọi nhà những tiếng reo vui
    Trong lời gió chẳng còn nghe nung nấu
    Những giọt nước mắt và máu con người.
    1861.


    TÌNH MẸ

    Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa
    Dù đi xa hay ở rất gần
    Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ
    Mẹ dù xa nhưng ngóng về con.

    Vĩ đại thay! Muôn đời tình Mẹ
    Trong tim ta trân trọng giữ gìn
    Ta yêu chị, yêu cha, yêu vợ
    Nhưng khổ đau ta nhớ Mẹ hiền!
    1877.



    EM BAO GIỜ CŨNG XINH ĐẸP TUYỆT TRẦN

    Em bao giờ cũng xinh đẹp tuyệt trần
    Nhưng khi anh buồn rầu và cau có
    Thì em hào hứng, thì em rộn rã
    Em vui tươi và em nhạo cười anh.

    Em cười vang mà nghe thật dễ thương
    Như kẻ thù của anh em nhạo báng
    Đầu gục xuống trông vô cùng sầu thảm
    Em nhạo cười anh láu lỉnh, thật buồn.

    Em ngoan hiền, ít âu yếm với anh
    Nhưng nụ hôn của em luôn cháy bỏng
    Đôi mắt của em dịu dàng, đằm thắm
    Đang vuốt ve và mơn trớn nhìn anh.

    Rằng khổ đau trong hiện tại vì em
    Anh dẽ dàng và khôn ngoan gắng đợi
    Và phía trước – dù chỉ là biển tối
    Bằng đôi mắt không sợ hãi anh nhìn…
    1847.


    ANH KHÔNG YÊU ĐIỀU MAI MỈA CỦA EM

    Anh không yêu điều mai mỉa của em
    Hãy cứ để nó chết vì đã sống
    Hai chúng mình từng yêu nhau cháy bỏng
    Chút tình yêu còn lại hãy giữ gìn
    Ta sớm đắm chìm trong đó mà em!

    Đến bây giờ vẫn đằm thắm, ngại ngùng
    Buổi hẹn hò em vẫn còn tha thiết
    Đến bây giờ trong anh còn mãnh liệt
    Những ước mơ và lo lắng, giận hờn
    Thì chớ vội vàng kết thúc nghe em!

    Nhưng dù sao đoạn kết cũng đã gần
    Niềm khát khao cuối cùng còn cháy bỏng
    Nhưng trong tim nỗi buồn và lạnh cóng…
    Như mùa thu sông nổi sóng ầm ầm
    Nhưng con sóng này càng lạnh lẽo hơn…
    1850.




    EM ĐỪNG NÓI

    Em đừng nói rằng đã giết tuổi thanh xuân
    Lòng ghen tỵ của anh em làm khổ
    Em đừng nói!.. anh đã gần bên mộ
    Còn em tươi hơn hoa giữa mùa xuân!

    Nhớ lại ngày, khi em đã yêu anh
    Em đã nghe lời rằng: yêu em đó
    Đừng nguyền rủa! anh đã gần bên mộ
    Cái chết anh mua, anh sẽ cố hết mình!

    Em đừng nói rằng ngày tháng cô liêu
    Người cai ngục đau buồn em đừng gọi:
    Trước mặt anh – ngôi mộ đầy bóng tối
    Còn trước mặt em – tràn ngập tình yêu!

    Anh biết rằng giờ đã chẳng yêu nhau
    Đợi và thương chỉ làm em chán ngấy…
    Ngôi mộ đã gần, anh xin em đợi đấy
    Cho số phận anh kết thúc cái mở đầu!
    1855.




    Aleksandr Ivanovich Odoyevsky (tiếng Nga: Александр Иванович Одоевский, 26 tháng 11 năm 1802 – 15 tháng 8 năm 1839) là nhà thơ Nga.

    Tiểu sử:
    Aleksandr Odoyevsky sinh ra trong một gia đình quí tộc ở Sankt-Peterburg. Từ nhỏ đã có được sự giáo dục tốt của gia đình, lớn lên phục vụ trong đội kỵ binh của Sa hoàng. Vì tham gia vào sự kiện ngày 14 tháng 12 năm 1825 của những người khởi nghĩa tháng Chạp bị đày đi vùng Siberia. Năm 1837 chuyển về vùng Kapkage, gặp các nhà thơ Lermontov và Ogarev.

    Những bài thơ của ông viết trước năm 1825 đều bị thất lạc. Từ sau năm 1825 ông viết được nhiều bài thơ trữ tình nổi tiếng. Thơ của ông mang một vẻ hoài cảm với những tình cảm chân thành và những suy ngẫm triết lý, được nhà thơ Lermontov phát triển sau đó. Sinh thời ông chỉ in được một vở kịch ở tạp chí Современник (Người đương thời) và một tập thơ, chỉ đến năm 1883 tuyển tập tác phẩm cùng với tiểu sử của ông mới được xuất bản.

    Tác phẩm:
    *Полн. собр. стихотворений, СПБ, 1883
    *Полн. собр. стихотворений и писем, М. - Л., 1934
    *Полн. собр. стихотворений, Л., 1958


    Giấc ngủ không tỉnh giấc

    Còn trước mặt tôi hình bóng của em
    Với vẻ dịu dàng và đôi mắt sáng
    Hình bóng rơi vào tâm hồn sâu thẳm
    Hình bóng làm cho phiền muộn cõi lòng.

    Tôi nhớ về một cuộc chia ly buồn
    Em với tôi, như với người bạn cũ
    Em nói với tôi: “Đừng quên anh nhé!”
    Và bắt tay tôi trước lúc lên đường.

    Còn tôi chỉ gặp em trong phút chốc
    Rồi chia tay em mãi đến muôn đời!
    Cuộc đời như giấc ngủ - không lẽ được
    Gặp em là mơ ước của lòng tôi?

    Nhưng nếu như chỉ còn là giấc mộng
    Đùa với tâm hồn tội nghiệp của tôi
    Ai cho tôi giấc ngủ mà không tỉnh
    Cái chết và hình bóng của em tôi!


    Lời chúc rượu

    Cả cuộc đời như tiếng cười giòn tan
    Tình cảm ấm nồng, tâm hồn không sa đoạ
    Tôi yêu tất cả, tôi uống chúc tất cả!
    Nói có trời, luôn thiểu rượu vang!

    Tôi uống ít hơn, nhưng mà tôi
    Chẳng bao giờ trộn rượu vang với nước…
    Tôi yêu một và uống chúc chỉ một
    Tôi uống cho cạn chén của cuộc đời!


    Chim họa mi và hoa hồng

    - Tại vì sao hoa cúi xuống thật buồn
    Tại vì sao hoa không nhìn ta vậy?
    Ta từ lâu vẫn hót ca ngợi em
    Còn em có nghe lời ta không đấy?

    - Nghe để làm gì? Những lời to tát
    Người đi hót về tình yêu của mình
    Còn em buồn: người đâu có yêu em
    Và người chẳng hót cho em chỉ một.

    - Nhưng mà hoa như cô gái châu Âu
    Tâm hồn của mình em đừng vung phí:
    Cho ta chỉ một, tâm hồn hãy trao
    Thì khi đó ta hót trong lặng lẽ!
    #32
      cacbac 13.12.2007 18:55:49 (permalink)


      Bulat Shalvovich Okudzhava (tiếng Nga: Булат Шалвович Окуджава, 9 tháng 5 năm 1924 – 12 tháng 5 năm 1997) là nhạc sĩ, nhà văn, nhà thơ Nga – Xô Viết.

      Tiểu sử:
      Bulat Okudzhava sinh ở Moskva . Bố là Shalva Stepanovich Okudzhava, người Gruzia, mẹ là Nalbandyan Stepanovna Ashkhen, người Armenia. Gia đình sống ở phố Arbat, một đường phố cổ nổi tiếng ở Moskva. Sau khi sinh Bulat bố chuyển công tác xuống vùng Kapkage, mẹ vẫn ở Moskva, làm việc trong cơ quan đảng. Bố được đề bạt chức Bí thư thành ủy Tbilisi nhưng do xích mích với một cán bộ cao cấp nên xin chuyển công tác về vùng Ural làm cán bộ đảng ở một nhà máy chế tạo động cơ. Thời kỳ này cả gia đình chuyển về vùng Ural. Năm 1937 bố mẹ của Bulat Shalvovich Okudzhava bị bắt, bố bị xử bắn, mẹ bị giam trong trại cải tạo. Năm 1940 Bulat Shalvovich Okudzhava đi về Tbilisi ở với người bà con. Tại đây, Bulat học xong phổ thông vào làm thợ tiện ở nhà máy. Năm 1942 tình nguyện nhập ngũ, trở thành lính của một đơn vị rada. Bulat Shalvovich Okudzhava không trực tiếp chiến đấu nhưng một lần bị thương ở Mozdok. Thời kỳ này ông bắt đầu sáng tác một số bài hát.

      Sau chiến tranh Bulat Shalvovich Okudzhava vào học Đại học Tbilisi. Năm 1950 tốt nghiệp, đi dạy học – đầu tiên dạy ở trường làng, sau lên thành phố Kaluga. Năm 1955 mẹ được trả tự do, Bulat Okudzhava vào Đảng cộng sản. Từ năm 1961 ông thôi nghề dạy học và chỉ tập trung vào sáng tác. Năm 1962 gia nhập Hội Nhà văn Liên Xô. Năm 1970 ông viết nhạc và bài hát cho bộ phim “Ga Belarussky”, trở thành một nhạc sĩ, nhà thơ nổi tiếng ở Liên Xô. Nhạc của Bulat Okudzhava được phổ biến bằng đĩa và băng, rất nổi tiếng trong cộng đồng Nga trong nước cũng như ở các nước trên thế giới. Ngoài sáng tác nhạc, ông còn viết truyện và làm thơ. Năm 1989 được bầu làm thành viên Hội Văn bút Nga. Từ năm 1992 là thành viên của ủy ban ân xá thuộc Tổng thống Nga. Từ năm 1994 là thành viên Ủy ban Giải thưởng Nhà nước Liên bang Nga. Ngoài ra, ông còn là thành viên hội đồng của nhiều tờ báo ở Moskva. Những năm 1990 ông thường xuyên sống ở Đức. Năm 1995 ông tổ chức buổi biểu diễn ở UNESCO, Paris. Ông mất ngày 12 tháng7 năm 1997 ở Paris.

      Bulat Shalvovich Okudzhava được tặng Giải thưởng Nhà nước Liên Xô năm 1991. Năm 1994 ông được trao giải Booker cho tiểu thuyết Nhà hát phế bỏ. Tượng của ông được dựng ở ngôi nhà số 43, phố Arbat, nơi ông sống khi còn nhỏ.

      Tác phẩm:
      Thơ và văn xuôi:
      *Лирика (Калуга, 1956),
      *Март великодушный (1967),
      *Арбат, мой Арбат (1976),
      *Стихотворения (1984), «Избранное» (1989),
      *Посвящается вам (1988),
      *Милости судьбы (1993),
      *Зал ожидания (Нижний Новгород, 1996), «Чаепитие на Арбате» (1996),
      *Булат Окуджава. 20 песенок для голоса и гитары.- Краков: Польское муз. изд-во, 1970.- 64 с.
      *Булат Окуджава. 65 песен (Музыкальная запись, редакция, составление В.Фрумкин). Ann Arbor, Michigan: Ardis, т.1 1980, т.2 1986.
      *Песни Булата Окуджавы. Мелодии и тексты. Составитель и автор вступительной статьи Л. Шилов, музыкальный материал записан А.Колмановским с участием автора).- М.: Музыка, 1989.- 224 с.
      *Бедный Авросимов» (1969, в последующих изданиях — «Глоток свободы»),
      *Похождения Шипова, или Старинный водевиль»,
      *Путешествие дилетантов» (1976—78),
      *Свидание с Бонапартом» (1983),
      *Упразднённый театр» (1992).
      Kịch bản phim:
      *Застава Ильича («Мне двадцать лет»), Киностудия им. М.Горького, 1963
      *Ключ без права передачи, Ленфильм, 1977
      *Законный брак, Мосфильм, 1985
      *Храни меня, мой талисман, Киностудия им. А. П. Довженко, 1986
      *Я помню чудное мгновенье (Ленфильм);
      *Мои современники, Ленфильм, 1984;
      *Два часа с бардами («Барды»), Мосфильм, 1988;
      *И не забудь про меня, Российское телевидение, 1992.


      Đừng lang thang, đừng quá chén

      Đừng lang thang, đừng quá chén
      Bên bàn của bảy biển
      Mà hãy hát lên, hát lên
      Khen người phụ nữ của mình!

      Hãy nhìn vào mắt nàng
      Như vào sự cứu rỗi của mình
      Và hãy so sánh, hãy so sánh
      Với bờ bến thật gần.

      Ta trần tục hơn cả người trần
      Quỉ tha ma bắt
      Những chuyện về thánh thần!
      Chỉ đơn giản
      Ta mang trên đôi cánh
      Những gì người ta mang trên tay mình.
      Chỉ đơn giản
      Cần thật tin
      Những ngọn đèn biển màu xanh
      Và khi đó một bến bờ không đợi
      Từ trong sương mù sẽ đến với anh.


      Bóng tối ở đây đang trùm xuống

      Bóng tối ở đây đang trùm xuống
      Và tĩnh lặng đến tận cùng…
      Thưa quí bà cao thượng
      Chẳng lẽ là – em đến với anh?

      Điện ở đây mù mờ
      Nước từ trần nhà rỏ xuống
      Thưa quí bà cao thượng
      Em nghĩ sao mà lại đến đây?

      Như đám cháy – em đi đến đây
      Khói mịt mù và khó thở
      Mời em hãy bước vào đây
      Sao lại đứng ngoài bục cửa?

      Em từ đâu? Em là ai thế?
      Tôi buồn cười lắm phải không…
      Chỉ đơn giản là em nhầm cánh cửa
      Với đường, thành phố, và một trăm năm.


      Theo sông nào con tàu ngươi bơi đi

      Theo sông nào con tàu ngươi bơi đi
      Đến ngày cuối cùng, từ sức cuối tận?
      Trong ngày cuối mà ta sống đến
      Người ta hỏi rằng: sống để làm chi?

      Còn ta sẽ đứng trước con tàu ấy
      Đầu trong lửa và linh hồn trong khói
      Tổ quốc ta – ngôi nhà cuối của ta
      Lầm lỗi của người – ta xin nhận lấy.

      Giữa rạ và hoa, chiến tranh và lệ
      Ta mang theo mình lầm lỗi của ngươi
      Có thể đời ta đã rất buồn cười
      Nhưng cuộc đời ta cần cho ai đó.
       
       





      Sophia Yakovlevna Parnok (tiếng Nga: София Яковлевна Парно́к, 12 tháng 8 năm 1885 – 26 tháng 8 năm 1933) là nữ nhà thơ, dịch giả Nga.

      Tiểu sử:
      Sophia Parnok sinh ở Taganrog trong một gia đình Do Thái giàu có, cả em trai và em gái đều là những nhà thơ, dịch giả nổi tiếng. Bố là chủ nhà thuốc, mẹ là bác sĩ nhưng mất sau khi sinh em trai và em gái (sinh đôi). Sau khi học xong trường Empress Maria Taganrog Girls Gymnasium, Sophia Parnok sang Thuỵ Sĩ, học ở Nhạc viện Geneva. Năm 1904 trở về Nga và bắt đầu in thơ từ năm 1906. Từ năm 1913 cộng tác với tạp chí Северные записки, in những bài phê bình và thơ, văn xuôi dịch từ tiếng Pháp của Charles Baudelaire, Romain Rolland, Marcel Proust, Henri Barbusse và một số nhà thơ khác Năm 1914 kết bạn với nữ thi sĩ Marina Tsvetaeva, tập thơ Подруга của Tsvetaeva là tập thơ viết tặng Sophia Parnok. Năm 1916 in tập thơ đầu tiên Стихотворения. Năm 1917 Sophia Parnok chuyển về sống ở vùng Crimea. Đầu những năm 1920 quay về Moskva tiếp tục làm thơ và dịch thuật.

      Sophia Parnok không tham gia một trường phái thơ nào, không ủng hộ sự đổi mới hay cách tân trong văn chương mà chỉ trung thành với trường phái cổ điển. Bà mất ở ngoại ô Moskva năm 1933.

      Tác phẩm:
      *"Стихотворения" (1916)
      *"Розы Пиерии" (1922)
      *"Лоза" (1923)
      *"Музыка" (1926)
      *"Вполголоса" (1928)

      *Бургин Д.Л. София Парнок. Жизнь и творчество русской Сафо. — СПб.: «ИНАПРЕСС», 1999. — 512 с.
      *София Парнок. Собрание стихотворений // Полякова С. В. [Вступительная статья к сборнику]. — СПб.: «ИНАПРЕСС», 1998. — Сс. 440—466.
      *Строфы века. Антология русской поэзии / Сост. Е. Евтушенко. — Минск; М.: «Полифакт», 1995.
      *Burgin D.L. Sophia Parnok. The Life and Work of Russia’s Sappho. — New York: NY University Press, 1994.


      Trong giờ giã biệt

      Vâng, em một mình. Trong giờ giã biệt
      Anh trong lòng báo trước vẻ mồ côi.
      Như ngày đầu tiên sinh, chỉ một
      Giữa cõi trần gian, chỉ một con người.

      Nhưng điều gì trong cơn giận của anh
      Thì không phải với mình em, chỉ một
      Có phải đã kể cho hai chúng mình
      Sự thừa nhận của người lòng tinh khiết.

      Không còn gì tốt đẹp, cao hơn hết
      Ai một lần đau, dù chỉ một lần
      Sẽ không run, đọc câu thơ Tyutchev:
      “Người khác làm sao mà hiểu được anh?”



      Tôi buồn như con thú

      Tôi buồn như con thú
      Buồn bã từng hồi chuông
      Tim như chuông gọi cửa
      Ai bạo dạn nhấn chuông.

      Chuông trống trải hãy rung
      Gọi nỗi buồn loảng xoảng…
      Vào hố rác, không thương
      Vứt đời, khi còn sống.

      Vĩnh biệt, Nàng thơ Bạc
      Ngọn lửa của ngày tàn
      Mi đã từng là nhạc
      Cho cõi lòng đau thương!

      Không cúi xuống đầu giường
      Thổn thức không nắm bắt
      Và cầu khẩn: không tình
      Không yêu, mà chẳng ghét.


      Có nên nói với anh

      Có nên nói với anh rằng: em yêu anh?
      Không, con tim anh vô cùng tỉnh táo
      Chẳng lẽ làm cho thỏa mãn con tim
      Bằng câu nói của tình rất liến láu?

      Không phải lời nói – mà điều trước đó
      Là sự im lặng trong từng phút giây
      Anh hãy đày đọa cho mệt hai người
      Và bằng cơn khát hãy làm cho khổ.

      Than ôi, như mọi lời “vâng ạ”
      Mọi lời “em yêu anh” đều ẻo lả
      Bạn tuyệt vời của em ơi, khi nào
      Em nói ra, cái điều em có thể.




      Nhà thơ, nhà văn Nga Boris Leonidovich Pasternak sinh ra trong một gia đình nghệ sĩ tài năng gốc Do Thái, theo học hội họa, âm nhạc triết học và lịch sử rồi quyết định theo đuổi sự nghiệp văn chương, năm 1914 in tập thơ đầu tiên Người anh em sinh đôi trong mây đen. Những sáng tác của nhà thơ ngày càng được công chúng đánh giá cao, đến những năm 1930 ông được coi như một nhà thơ Xô Viết hàng đầu. Năm 1922, ông cho ra đời tác phẩm văn xuôi đầu tiên Thời thơ ấu của Lyuvers. Năm sau, B. Pasternak kết hôn với nữ họa sĩ Evghenia Muratova và in tập thơ Những chủ đề và biến tấu được đánh giá là một trong những đỉnh cao của thơ ông. Năm 1931, tự truyện Chứng chỉ hộ thân ra đời, bộc lộ rõ quan điểm của B. Pasternak với nghệ thuật, thiên nhiên và cuộc sống. Là người biết nhiều ngoại ngữ, những năm không có việc làm ông đã làm nghề dịch để kiếm sống - ông đã dịch thơ cổ điển Anh, Pháp, Đức, Gruzia, đặc biệt các bản dịch bi kịch Shakespeare được coi là hay nhất trong tiếng Nga. Từ năm 1945 đến 1955, B. Pasternak sáng tác cuốn tiểu thuyết quan trọng nhất của ông, Bác sĩ Zhivago, nhưng không được in ở Liên Xô, đến năm 1957 tác phẩm này được xuất bản ở Italia. Cuối năm sau, cuốn sách được dịch ra 18 thứ tiếng. Cũng trong năm này, B. Pasternak là người Nga thứ hai được trao giải Nobel Văn học vì những thành tựu lớn lao ông đã đạt được trong nền thơ trữ tình hiện đại, cũng như vì công lao tiếp nối các truyền thống của nền tiểu thuyết sử thi Nga vĩ đại, mà nổi bật nhất là Bác sĩ Zhivago - một trong những cuốn tiểu thuyết Nga hiện đại được đọc nhiều nhất ở nước ngoài.Nhưng do những áp lực chính trị, B. Pasternak buộc phải từ chối nhận giải (30 năm sau con trai ông mới nhận thay ông tấm bằng cao quý đó).

      * Tác phẩm:
      - Những bài thơ đầu tay, in trong quyển Thơ trữ tình (Лирика, 1913).
      - Người anh em sinh đôi trong mây đen (Близнец в тучах, 1914), thơ.
      - Phía trên rào cản (Поверх барьеров, 1917), thơ.
      - Cuộc sống là chị tôi (Сестра моя жизнь, 1922), thơ.
      - Thời thơ ấu của Lyuvers Детство Люверс (, 1922), truyện.
      - Những chủ đề và biến tấu (Темы и вариации, 1923), thơ.
      - Bệnh cao sang (Высокая болезнь, 1924), trường ca.
      - Trung úy Smidt (Лейтенант Шмидт, 1926), trường ca.
      - Đường trên không (Воздушные пути, 1924), truyện.
      - Chứng chỉ hộ thân (Охранная грамота, 1931), tự truyện.
      - Năm chín trăm lẻ năm (Девятьсот пятый год, 1927), trường ca.
      - Truyện vừa (Повесть, 1929), truyện.
      - Tái sinh (Второе рождение, 1932), tập thơ.
      - Trên những chuyến tàu sớm (На ранних поездках, 1943), thơ.
      - Khoảng bao la trái đất (Земной простор, 1945), thơ.
      - Bác sĩ Zhivago (Доктор Живаго, 1957), tiểu thuyết.
      - Con người và cảnh ngộ (Люди и положения, 1957), tự truyện.
      - Bút kí tiểu sử (Биографический очерк, 1959).




      MÙA THU

      Anh đã chia tay với những người nhà
      Tất cả người thân từ lâu không hợp
      Với một nỗi cô đơn như mọi khi
      Trong thiên nhiên và trong lòng dâng ngập.

      Giờ ngồi đây cùng em trong lều gác
      Giữa hoang vu, trong rừng vắng không người.
      Những lối mòn, như lời trong bài hát
      Cây cỏ chỉ còn một nửa mà thôi.

      Và giờ đây với một vẻ u sầu
      Nhìn vào hai ta những bức tường gỗ.
      Anh và em chẳng có gì cách trở
      Hai đứa chân thành sẽ chết cùng nhau.

      Ta ngồi canh một, đứng dậy canh ba
      Em với bức thêu còn anh với sách
      Đến gần sáng sẽ không hề nhận ra
      Ta thôi hôn nhau lúc nào không biết.

      Hãy ngang tàng và lộng lẫy xa hoa
      Rắc đầy lên hỡi lá rừng xào xạc
      Chén khổ tận cay đắng ngày hôm qua
      Nỗi buồn hôm nay tràn trề hãy rót.

      Nỗi lưu luyến, niềm say mê, vẻ đẹp!
      Tan biến vào trong ầm ĩ mùa thu!
      Em hãy vùi trong mùa thu xào xạc!
      Và sẽ ngất ngây hay sẽ điên rồ!

      Và em hãy vứt quần áo mình ra
      Như rừng nhỏ trong mùa thu trút lá
      Khi vào vòng tay của anh em ngã
      Trong áo choàng với nét vẽ nhung tơ.

      Em là hạnh phúc của bước thương đau
      Khi cuộc sống chán chường hơn bệnh tật
      Còn can đảm là ngọn nguồn cái đẹp
      Chính điều này xích ta lại gần nhau.
      (Xem thêm: Các nhà thơ đoạt giải Nobel)
      #33
        cacbac 13.12.2007 18:58:46 (permalink)


        Aleksei Nicolayevich Plescheev (tiếng Nga: Алексе́й Никола́евич Плеще́ев, 22 tháng 11 năm 1825 – 26 tháng 9 năm 1893) là nhà văn, nhà thơ Nga.

        Tiểu sử:
        Aleksei Plescheev sinh ở Kostroma trong một gia đình quí tộc đã sa sút, dòng họ có nhiều nhà văn. Plescheev học ở trường quân đội nhưng do sức khoẻ yếu phải nghỉ, sau đó vào học khoa lịch sử và ngôn ngữ Đại học Sankt-Peterburg. Thời kỳ này ông làm quen với nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng ở thủ đô như Dostoevsky, Maykov, Grygorovich, Goncharov… Từ năm 1844 bắt đầu in thơ trên các tạp chí Современник, Отечественные записки. Năm 1849 ông bị đày về miền Ural 8 năm vì tội chống đối Nga hoàng Nikolai I. Những năm tù đày ông làm quen với Taras Shevchenko và nhiều người khởi nghĩa của Ba Lan. Năm 1857 ông được trả tự do, trở về Sankt-Peterburg làm quen với Nekrsov, Chernyshevsky, Dobrolyubov, là những người đánh giá cao tài thơ của ông. Năm 1860 ông tham gia tạp chí Московский вестник. Những năm 1870 – 1880 ông dịch nhiều thơ từ tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh ra tiếng Nga. Năm 1872 ông làm trưởng ban thơ của tạp chí Отечественные записки. Năm 1884, tạp chí này bị đóng cửa, ông chuyển sang tạp chí Северный вестник và làm biên tập ở đây đến năm 1890.

        Những năm cuối đời ông được thừa hưởng một tài sản lớn từ một người bà con, cho phép ông có điều kiện đi ra nước ngoài chữa bệnh. Ông mất ở Paris năm 1893, mai táng ở Moskva. Tuyển tập thơ của ông in năm 1887, tái bản lần thứ hai có bổ sung vào năm 1894 (một năm sau khi mất).




        Desdemona*
        (Tặng Viardot-Garcia)**

        1

        Khi anh lắng nghe giọng của em
        Desdemona, giọng em ngời ánh bạc
        Thì một vẻ hân hoan tinh khiết
        Cháy lên, tràn ngập cõi lòng anh.

        Và anh nói rằng: những âm thanh
        Từ bầu trời xanh kia rót xuống
        Cuộc đời này đắng cay, khổ tận
        Phần thưởng cho người thịt mắt trần.

        Rồi anh trong phút giây diệu huyền
        Quên con người, quên cõi trần gian
        Chỉ biết lắng nghe và thán phục
        Khát khao uống từng âm thanh!

        Dù em nức nở hay nguyện cầu
        Hay hát lên bài hát tình yêu
        Thì con tim của anh chết lịm
        Trong ngực này để lắng nghe theo.

        Em từng hiểu vô cùng sâu sắc
        Sáng tạo của William Shakespeare
        Và những đau khổ của Desdemona
        Em thể hiện vô cùng chân thật.

        2

        Giữa những tiếng vỗ tay náo loạn
        Và giáo mác khua rộn cả khán phòng
        Chỉ anh ngồi một mình trong im lặng
        Không hề lộ vẻ hân hoan.

        Anh không vứt hoa lên cho em
        Không tặng em một vòng hoa lộng lẫy
        Nhưng một bài thơ từ tấm lòng mình
        Là vòng hoa cho em, em nhận lấy!

        Hãy nhận lấy… dù không sáng bừng
        Lên vẻ đẹp của búp hoa non
        Nhưng mặt trời vẫn làm cho hồi tỉnh
        Cả thỉ xa và những cánh hoa hồng!
        ________
        *Desdemona: vợ của Othello trong một bi kịch nổi tiếng của William Shakespeare.
        **Viardot-Garcia (1821-1910): nữ ca sĩ, nhạc sĩ người Pháp.




        Notturno

        Nghe âm thanh quen thuộc
        Vang trong đêm dịu êm
        Những khổ đau ngày trước
        Lại thức dậy trong hồn.

        Nghe âm thanh ngày trước
        Như ngày xưa, ngóng trông
        Khát khao nhìn ánh mắt
        Và đôi tay dạo đàn.

        Nghe âm thanh ngày trước
        Con tim thắt trong ngực
        Nhớ lại phút chia ly
        Tôi nghe và thổn thức.

        Nghe âm thanh ngày trước
        Tôi thấy trước mắt mình
        Đôi tay lướt trên đàn
        Như trăng ngời ánh bạc.
         
         





        Yakov Petrovich Polonsky (tiếng Nga: Яков Петрович Полонский, 18 tháng 12 năm 1819 – 30 tháng 10 năm 1898) là nhà văn, nhà thơ Nga.

        Tiểu sử:
        Yakov Polonsky sinh ở Ryazan trong một gia đình có gốc gác quí tộc đã sa sút. Năm 1838 học xong trường gymnazy, ông vào học khoa luật Đại học Moskva. Thời kỳ sinh viên làm quen với các nhà thơ A. Grigoryev. A. Fet, là những người đánh giá cao tài thơ của Polonsky. Năm 1840 in những bài thơ đầu tiên trên tạp chí sinh viên Подземные ключи, tạp chí Отечественные записки và tạp chí Москвитянин danh tiếng thời đó. Năm 1844 in tập thơ đầu tiên Гаммы chịu ảnh hưởng thơ của Mikhail Lermontov.

        Sau khi tốt nghiệp đại học, Yakov Polonsky đi về thành phố Odessa, in tập thơ Стихотворения 1845 год, trở thành một nhân vật nổi tiếng trong giới văn nghệ sĩ của thành phố, mặc dù tập thơ này không được các nhà phê bình đánh giá cao. Cũng trong thời gian này ông bắt đầu có ý định viết tiểu thuyết Дешевый город (1879). Năm 1846 ông chuyển về thành phố Tiflis, làm biên tập của báo Закавказский вестник, năm 1849 in tập thơ Сазандар. Năm 1851 ông trở về Sankt-Peterburg tiếp tục hoạt động văn học. Năm 1857 ông sang Ý học hội họa, trở về Sankt-Peterburg làm biên tập của tạp chí Русское слово. Thời gian này ông cùng A. Fet, A. Maykov thành lập nhóm thơ поэтический триумвират, giành được sự mến mộ của bạn đọc, Polonsky trở thành một nhà thơ rất được yêu thích. Năm 1890 ông viết cho nhà thơ A. Fet: “qua thơ tôi sẽ biết được tiểu sử của tôi”. Theo nguyên tắc này, ông tập hợp một tuyển tập tác phẩm của mình gồm 5 tập, xuất bản năm 1896. Yakov Polonsky mất ở Sankt-Peterburg năm 1896.

        Tác phẩm:
        *Стихотворения 1845 год(1845)
        *Сазандар (1849)
        *Дешевый город (1879
        *Рассказы (1859),
        *Вечерний звон (1890)
        *Чайка (1860)
        *Безумие горя (1860)
        *Признания Сергея Чалыгина (1867)
        *Женитьба Атуева (1869)
        *Полное собрание сочинений (1896)
        *Полонский Я. Стихотворения. Вступит. статья, подготовка текста и примеч. Б.Эйхенбаума. Л., 1954;
        *Орлов П.А. Я.П.Полонский. Рязань, 1961;
        *Лагунов А.И. Лирика Я.Полонского. Ставрополь, 1974;
        *Полонский Я. Лирика. Проза. М., 1984;



        ĐÊM

        Tại vì đâu ta yêu mi, đêm sáng
        Ta yêu mi, đau khổ ngắm mi thôi
        Tại vì đâu ta yêu mi, đêm lặng
        Mi không gửi yên lặng cho ta mà gửi cho người!

        Ta có bầu trời-sao-trăng với mây xa
        ánh sáng này thoáng vút qua trên đá
        Sẽ biến thành giọt sương ở cành hoa
        Như con đường vàng chạy trên biển cả.

        Tại vì đâu ta yêu đêm bàng bạc
        Có xua đi những nước mắt đắng cay
        Trả cho tim câu trả lời khao khát
        Giải cho ra câu hỏi khó khăn này!

        Ta có đêm trên đồi – tiếng cây lá ngủ
        Biển tối rì rào tiếng sóng muôn đời
        Trong vườn đêm, tiếng côn trùng, sâu bọ
        Hay đồng thanh rào rạt mạch nước trôi.

        Tại vì đâu ta yêu tiếng đêm huyền bí
        Liệu có làm mát lên oi ả trong hồn
        Có dịu bớt trong cuồng điên ý nghĩ
        Tất cả những gì trong yên lặng rõ ràng hơn!

        Ta chẳng biết vì sao ta yêu mi, đêm tối
        Ta yêu mi, đau khổ ngắm mi thôi!
        Ta chẳng biết vì sao ta yêu mi, đêm tối
        Có lẽ tại vì yên lặng quá xa xôi!
        1850.


        Đêm cuối

        Chim họa mi đang hót trong vườn êm
        Những ánh lửa bên kia đầm đã lụi
        Đêm tĩnh lặng. Có phải em đang buồn
        Rằng hai chúng mình vẫn còn ở lại?

        Anh không muốn cùng với em chia tay
        Anh không muốn từ giã chiếc ghế này
        Nơi em nghe họa mi trong đêm hót
        Và thả hồn theo những giấc mơ say.

        Đừng bối rối! Không phải về chuyện cũ
        Không phải anh đã có thể yêu em
        Không phải vì sao con tim nức nở
        Anh không nói về chuyện đó với em.

        Lời của anh hồi hộp và lo lắng…
        Tốt hơn là nghe tiếng hót họa mi
        Vì một lẽ, chim họa mi thì chẳng
        Yêu và nhầm, rồi đau đớn nhường kia.

        Nhưng họa mi đã yên trong đêm vắng
        Chim hạnh phúc bay về với lặng yên…
        Em hãy chúc cho anh đêm tĩnh lặng
        Hẹn một ngày sẽ gặp lại cùng em!

        Hãy chúc anh một đêm không để ý
        Và những người khác tỉnh giấc trên trời
        Nơi anh có thể cùng em gặp gỡ
        Với bài ca họa mi ở trên môi!


        Tình yêu lạnh lẽo

        Cuộc sống có nhiều chuyện làm anh suy nghĩ
        Và khi em âu yếm hôn anh
        Mà anh không đáp bằng nụ hôn như thế
        Thì em đừng buồn, đừng trách cứ gì anh!

        Tình anh từ lâu không vui vẻ mơ màng
        Nhưng mà hãy vẫn còn chưa yên ngủ
        Và trở thành tấm khiên che chở
        Cho em khỏi những đau buồn.

        Tình yêu anh không hề phụ tình em
        Như áo giáp trên ngực người tráng sĩ
        Trong trận đánh, áo giáp này chung thủy
        Nhưng làm gì có nồng ấm đâu em!

        Không phụ em, nhưng nếu em phụ anh
        Và sinh lời đàm tiếu
        Thì khi em hiểu ra cuộc đời khó khăn
        Em sẽ nhớ về tình yêu lạnh lẽo.
        #34
          cacbac 13.12.2007 19:01:41 (permalink)


          Alexandr Sergeevich Pushkin (6/6/1799 – 10/2/1837) - nhà thơ Nga, người đặt nền móng cho nền văn học Nga mới, người sáng tạo ra ngôn ngữ văn học Nga hiện đại.

          Tiểu sử:
          Pushkin sinh ở Moskva trong một gia đình có nguồn gốc quí tộc. Bố là Sergei Lvovich Pushkin là một người yêu thích văn học cổ điển Pháp và cũng làm thơ nhưng chỉ những người quen, bạn bè biết. Mẹ là Nadezhda Osipovna có dòng dõi từ một nô lệ da đen của Pyotr Đại đế. Thời thơ ấu, trong những tháng hè, Pushkin thường sống với bà ngoại ở làng Zakharov, ngoại ô Moskva. Ký ức tuổi thơ được thể hiện trong nhiều tác phẩm sau này của ông. Lên 6 tuổi, Pushkin được vào học ở trường Lyceum Hoàng gia ở Tsarskoe Selo. Thời gian học ở đây, Pushkin đã được chứng kiến cuộc Chiến tranh Vệ quốc năm 1812 của nước Nga chống lại quân Pháp của Napoleon. Năm 1815 Pushkin viết bài thơ Воспоминание о Царском Селе (Hồi ức về Hoàng thôn) được Gavrila Derzhavin coi là một tác phẩm kiệt xuất và tôn vinh Pushkin, khi đó mới 16 tuổi, như một nhà thơ lớn của nước Nga. Học xong Lyceum, Pushkin tích cực tham gia vào các hoạt động văn học nghệ thuật của giới quý tộc trí thức trẻ tại Sankt-Peterburg, lúc bấy giờ đang nỗ lực đấu tranh cho một cuộc cách mạng xoá bỏ chế độ nông nô tại Nga. Thời gian này ông cho ra đời những bài thơ mang tính chính trị như К Чаадаеву (Gửi Chaadaev 1818); Н. Я. Плюсковой (Gửi N. Ya. Plyuskova, 1818); Деревня (Làng quê, 1819)... Năm 1820 Pushkin cho in bản trường ca đầu tiên của mình - Руслан и Людмила (Ruslan và Lyudmila), ngay lập tức tạo được tiếng vang lớn về phong cách cũng như chủ đề, mặc dù cũng phải chịu sự công kích dữ dội từ phía chính quyền. Mùa xuân 1820, do những bài thơ cách mạng, thống đốc Sankt-Peterburg, bá tước M. Miloradovich, đã quyết định đày Pushkin tới Siberi. Tuy nhiên nhờ sự giúp đỡ và ảnh hưởng của những người bạn (những nhà văn, nhà thơ lớn của nước Nga, cuối cùng ông chỉ phải chịu mức án nhẹ hơn bị trục xuất khỏi Sankt-Peterburg vô thời hạn. Sau khi rời Sankt-Peterburg, Pushkin đã đi xuống miền nam nước Nga, tới Kavkaz và Crimea, Moldavia, Kiev. Trong thời gian này ông vẫn tiếp tục cho ra đời những tác phẩm mới có ảnh hưởng rất lớn tới văn học Nga thế kỷ 19, như Кавказский пленник (Người tù Kavkaz, 1822); Гавриилиада (Gavriiliada 1821); Братья разбойники (Anh em lũ cướp, 1822); Бахчисарайский фонтан (Đài phun nước Bakhchisarayskiy, 1824). Năm 1823, ở Kishinov, Pushkin bắt tay vào viết tiểu thuyết bằng thơ, kiệt tác Евгений Онегин (Evgeny Onegin). Tháng 7 năm 1824, với đơn xin ân xá, Pushkin được chính quyền cho phép về ở khu trang trại Pskov tại vùng Mikhailovskoe dưới sự kiểm soát của gia đình. Năm 1825, trong lần sang thăm trang trại láng giềng, Pushkin đã gặp nàng Anna Kern, người tạo cho ông cảm hứng để sáng tác bài thơ nổi tiếng Gửi K. Năm 1831, Pushkin kết hôn với người đẹp Natalia Goncharova. Chính người đẹp Natalia Goncharova là nguồn cảm hứng cho sáng tạo của Pushkin nhưng cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông. Năm 1837, do những tin đồn thất thiệt về quan hệ ngoại tình của vợ mình với Georges d'Anthès, một sỹ quan kỵ binh trong quân đội Sa hoàng, Puskin đã thách đấu súng với viên sĩ quan trẻ tuổi này. Cuộc đọ súng đã kết thúc hết sức bi kịch khi cả hai đối thủ đều bị thương, nhưng Puskin đã bị trọng thương và qua đời hai ngày sau đó – 10 tháng 2 năm 1837 (ngày 29 tháng 1, theo lịch cũ).

          Tác phẩm:
          Trường ca:
          *Руслан и Людмила (1817-1820)
          *Кавказский пленник (1820-1821)
          *Гавриилиада (1821)
          *Вадим (1821-1822)
          *Братья разбойники (1821-1822)
          *Бахчисарайский фонтан (1821-1823)
          *Цыганы (1824)
          *Граф Нулин (1825)
          *Полтава (1828-1829)
          *Тазит (1829-1830)
          *Домик в Коломне (1830)
          *Езерский (1832)
          *Анджело (1833)
          *Медный всадник (1833)

          Tiểu thuyết thơ:
          *Евгений Онегин (1823-1832)

          Kịch:
          *Борис Годунов (1825)
          *Скупой рыцарь (1830)
          *Моцарт и Сальери (1830)
          *Каменный гость (1830) [1]
          *Пир во время чумы (1830)
          *Русалка (1829-1832)

          Thơ:
          *1809-1825
          *1826-1836
          *Стихотворения Пушкина по алфавиту

          Văn xuôi:
          *Арап Петра Великого (1827)
          *Роман в письмах (1829)
          *Повести покойного Ивана Петровича Белкина (1830)
          *Выстрел
          *Метель
          *Гробовщик
          *Станционный смотритель
          *Барышня-крестьянка
          *История села Горюхина (1830)
          *Рославлев (1831)
          *Дубровский (1833)
          *Пиковая дама (1834)
          *Египетские ночи (1835)
          *Путешествие в Арзрум во время похода 1829 года (1835)
          *Капитанская дочка (1836)

          Tuyện cổ tích:
          *Жених (1825)
          *Сказка о попе и о работнике его Балде (1830)
          *Сказка о медведихе (1830?)
          *Сказка о царе Салтане, о сыне его славном и могучем богатыре князе Гвидоне *Салтановиче и о прекрасной царевне лебеди (1831)
          *Сказка о рыбаке и рыбке (1833)
          *Сказка о мёртвой царевне и семи богатырях(1833)
          *Сказка о золотом петушке (1834)




          TÔI ĐÃ YÊU EM

          Tôi đã yêu em… và có lẽ tình
          Trong lòng tôi vẫn còn chưa tắt hẳn
          Nhưng hãy để tình yên, tôi không muốn
          Một điều gì gợi lại nỗi đau em.

          Tôi đã yêu em vô vọng, âm thầm
          Khi rụt rè, khi lòng ghen hậm hực
          Tôi đã yêu em chân thành, tha thiết
          Lấy đâu người như thế nữa yêu em.


          NGƯỜI CA SĨ

          Em có nghe trong rừng đêm thanh vắng
          Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu?
          Trên cánh đồng buổi sớm mai yên lặng
          Tiếng sáo diều dung dị hát cô liêu
          Em có nghe thấy chăng?

          Em có gặp trong rừng hoang đêm ấy
          Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu?
          Giọt lệ nhòa, nụ cười em có thấy
          Ánh mắt nhìn buồn bã biết bao nhiêu
          Em có gặp gỡ chăng?

          Em có thổn thức nghe lời lặng lẽ
          Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu
          Khi trong rừng chàng trai em để ý
          Gặp ánh nhìn trong mắt đã nhòa theo
          Em có thổn thức chăng?
          1816.




          NGƯỜI ĐẸP ƠI ĐỪNG HÁT NỮA

          Người đẹp ơi em đừng hát nữa
          Bài hát buồn của xứ Gruzia
          Nghe em hát lòng tôi lại nhớ
          Cuộc đời xưa và bến bờ xa.

          Những câu hát của em dữ dội
          Gợi lòng tôi lại nhớ, thương ôi!
          Đêm thảo nguyên, ánh trăng đồng nội
          Người em xưa, hình bóng xa vời...

          Cái hình bóng thân thương, khổ ải
          Nhìn thấy em tôi ngỡ quên đi
          Nhưng em hát - lại hình dung thấy
          Trước mắt tôi hình ấy hiện về(1).

          Người đẹp ơi em đừng hát nữa
          Bài hát buồn của xứ Gruzia
          Nghe em hát lòng tôi lại nhớ
          Cuộc đời xưa và bến bờ xa.
          1828.
          _____________________
          (1)Puskin nhớ về Maria Raevskaya khi nghe người đẹp Anna Olenina hát bài dân ca Gruzia .


          CON TIM NÀY KHÔNG THỂ(1)

          Trên đồi cao còn đọng ánh sương đêm
          Trước mặt anh sông Aragva ầm ĩ
          Nghe lâng lâng nỗi buồn nhớ dịu êm
          Hình bóng em ngập tràn trong nỗi nhớ.

          Một mình em, chỉ riêng một mình em
          Chẳng có gì gợi lòng anh buồn thế
          Ngọn lửa tình lại rạo rực cháy lên
          Bởi không yêu con tim này không thể.
          1829.
          _______________________
          (1)Bài thơ này ở lần hiệu đính thứ hai Puskin đề tên Natalia Goncharova (vợ nhà thơ) nhưng ở lần thứ nhất đã đề tên Maria Raevskaya. Bài thơ này được viết trong chuyến đi về vùng Kapkage. Puskin đã nhớ lại chuyến đi trước vào năm 1820 cùng với gia đình vị tướng Raevsky. Nhà Raevsky có ba cô con gái xinh đẹp: Êkaterina 22 tuổi, Êlêna 16 tuổi và Maria 14 tuổi. Theo như những gì còn được ghi lại thì Puskin đã yêu ngay cả ba cô cùng một lúc nhưng với Maria có phần nặng tình hơn. Sau này Maria đã hồi tưởng lại: “Là thi sĩ, anh ấy cho mình có nghĩa vụ phải yêu hết tất cả các cô gái trẻ và những phụ nữ xinh đẹp mà mình đã gặp”.




          CÒN LẠI GÌ CHO EM

          Còn lại gì cho em trong tên gọi
          Sẽ chết đi như tiếng dội buồn thương
          Của ngọn sóng vỗ bờ xa mòn mỏi
          Như rừng sâu tiếng vọng giữa đêm trường.

          Cái tên gọi trong những dòng lưu bút
          Để lại cho em dấu chết, tựa như
          Lời ai điếu giữa những viền hoạ tiết
          Mà lời văn nghe u ẩn, mịt mù.

          Cái tên gọi đã từ lâu quên lãng
          Trong những cơn xúc động mới cuồng điên
          Chẳng hề gợi trong hồn em một thoáng
          Hoài niệm xưa bao tha thiết êm đềm.

          Nhưng nếu gặp ngày âm thầm đau đớn
          Phút u buồn xin em hãy gọi tên
          Và hãy nói: vẫn còn đây kỷ niệm
          Em vẫn còn sống giữa một trái tim(1).
          1830.
          ___________
          (1)Người vẫn còn sống trong trái tim thi sĩ này là Carolina Sobanskaya. Thời hai người yêu nhau ở thành phố biển Odessa Puskin đã ghi những dòng kỷ niệm và ký tên mình trong cuốn sổ lưu niệm theo yêu cầu của nàng.




          NỤ HÔN NGÀY GẶP LẠI(1)

          Về lại quê hương bờ xa vẫy gọi
          Em giã từ miền đất lạ xa xôi
          Trong giờ phút buồn đau nhớ mãi
          Trước mặt em anh đã khóc ngậm ngùi.

          Đôi bàn tay anh trong cơn giá rét
          Cố giữ lấy em, anh sợ qúa chừng
          Nghe rời rã vì chia ly khủng khiếp
          Anh đã van xin nức nở không ngừng.

          Nhưng đôi môi em quay đi chẳng nhận
          Phút chia ly trên bến nụ hôn buồn
          Từ xứ sở của ngày xa u ám
          Em trở về vùng đất mới gọi anh.

          Em đã nói: “Rồi trong ngày gặp lại
          Dưới bầu trời muôn thưở màu xanh
          Dưới bóng ô-liu nụ hôn ân ái
          Mình lại bên nhau như cội liền cành”.

          Nhưng than ôi, nơi bầu trời hẹn ước
          Đã ánh lên vầng sáng giữa không trung
          Nơi bóng ô-liu nằm trên đáy nước
          Em ngủ say trong giấc mộng cuối cùng.

          Cả sắc đẹp và nỗi đau tê tái
          Đều thành tro trong bình đựng thi hài
          Cùng biến luôn nụ hôn ngày gặp lại
          Nhưng nơi này anh vẫn đợi chờ ai...
          1830.
          _______________
          (1)Puskin đau đớn nhớ lại ngày chia tay với người tình Amalia Riznich trên thành phố cảng Odessa. Amalia Riznich là một thiếu phụ xinh đẹp và quyến rũ mang trong mình hai dòng máu Đức và Y. Mặc dù có chồng là một thương gia giàu có nhưng vây quanh nàng có nhiều bậc hiền nhân, quân tử trong đó có Puskin. Cuối cùng, trái tim người đẹp đã dành cho thi sĩ nhưng ngày vui của họ chẳng được lâu.
          Ngày gặp gỡ hạnh phúc chẳng kéo dài
          Bởi hạnh phúc lâu ngày không chịu ở
          Nhưng chia ly để hy vọng ngày mai
          Ta lại vui niềm vui ngày gặp gỡ.

          (Thomas Moore).
          Khi chồng của Amalia biết chuyện đã cho nàng trở về ý. Phút chia tay hai người cùng hẹn ngày gặp lại trên đất ý nhưng khi về ý Amalia đã chết vì bệnh lao phổi.



          VỀ LẠI THÁNG NGÀY XANH

          Tôi chẳng tiếc những mùa xuân tuổi trẻ
          Trôi đi trong những giấc mộng tình buồn
          Tôi chẳng tiếc về những đêm huyền bí
          Trong hoan ca những khoái lạc như tuôn.

          Tôi chẳng tiếc những bạn bè nông nổi
          Những cuộc vui suốt sáng, những trận cười
          Tôi chẳng tiếc những người ưa thay đổi
          Giờ trầm tư xa lánh những trò vui.

          Nhưng đâu rồi những phút giây âu yếm
          Những hy vọng trẻ trung, những yên lặng chân thành?
          Đâu lòng nhiệt tình đâu nguồn xúc cảm?..
          Hãy cho tôi về lại tháng ngày xanh!
          1820.


          ĐIỀU MONG ƯỚC

          Tôi khóc đây, nước mắt – nguồn an ủi
          Nhưng chẳng nghe tiếng nức nở của tôi
          Tâm hồn tôi đang ngập tràn buồn tủi
          Trong nỗi buồn tôi tìm thấy niềm vui.

          Giấc mơ đời! Bay đi, tôi chẳng tiếc
          Hãy biến vào trong hoang vắng, cô liêu
          Chỉ đau khổ tình yêu tôi thân thiết
          Tôi chết đây nhưng chết bởi vì yêu!
          1816.


          BỨC THƯ CHÁY

          Vĩnh biệt bức thư tình!
          Vĩnh biệt: tình ra lệnh.

          Đã bao phen lần lữa
          Đôi tay cũng không đành
          Đem bức thư vào lửa
          Đốt kỷ niệm ngày xanh.

          Nhưng giờ đã đến lúc
          Cháy lên bức thư tình
          Hồn chẳng còn ấm ức
          Giờ tôi đã sẵn sàng
          Nhìn ngọn lửa háo hức
          Ngốn từng trang, từng trang...

          Phút chốc đã bùng lên
          Làn khói như lưu luyến
          Bay lượn lờ uốn quanh
          Mang theo lời cầu nguyện.
          Và ngón tay trung thành
          Đã chẳng còn ấn tượng
          Chút xi gắn vòng quanh
          Tan rồi, ôi thiên mệnh!

          Từng tờ đen cuộn lại
          Rồi trở nên trắng dần
          Lòng tôi đau thắt lại
          Ôi tro tàn mến thương.
          Niềm hân hoan khổ sở
          Của số phận buồn đau
          Sẽ mãi còn sống ở
          Trong lồng ngực u sầu.
          1825.


          NẾU ĐỜI GIAN DỐI

          Cuộc đời nếu có dối gian
          Thì đừng giận dỗi, khóc than làm gì
          Trong ngày tử biệt sinh ly
          Ngày vui rồi sẽ lại về, hãy tin!
          Ngày mai sống giữa con tim
          Dẫu ngày đang sống âm thầm xót xa
          Đắng cay rồi sẽ đi qua
          Những ngày đã sống vẫn là đáng yêu.
          1825.



          NHỮNG CÀNH HOA MUỘN

          Những cành hoa muộn thương hơn
          Xinh tươi lộng lẫy những bông đầu mùa
          Buồn đau những giấc mơ xưa
          Êm đềm gợi chút thẫn thờ trong ta
          Đôi khi giờ phút chia xa
          Ngọt ngào êm ái hơn là đoàn viên.
          1825.


          TÀI NĂNG UỔNG PHÍ

          Tài năng ngẫu nhiên, tài năng uổng phí
          Cuộc đời ơi cho tôi để làm gì?
          Hay tại bởi số mệnh này huyền bí
          Sao cuộc đời đem kết tội làm chi?

          Có ai đấy bằng quyền uy thù nghịch
          Đã gọi tôi từ trong cõi hư vô
          Trong hồn tôi dù say mê mãnh liệt
          Nhưng đầu tôi hồi hộp mối nghi ngờ.

          Trước mắt tôi giờ chẳng còn mục đích
          Con tim hoang vu, trí tuệ biếng lười
          Nỗi buồn chán đang làm tôi mỏi mệt
          Chỉ còn cô đơn tiếng vọng cuộc đời.
          1828.


          VẪN CÒN RUN SỢ

          Tôi vẫn nghĩ con tim giờ quên hết
          Chẳng dễ dàng chịu đau khổ như xưa
          Tôi vẫn nói: những ngày xưa thân thiết
          Đã lùi xa không trở lại bao giờ!

          Đã qua rồi những buồn vui, sướng khổ
          Những giấc mơ khờ dại, cả tin...
          Thế mà giờ lại vẫn còn run sợ
          Lại nôn nao trước sắc đẹp uy quyền.
          1835.
          #35
            cacbac 13.12.2007 19:05:27 (permalink)


            Yevdokia Petrovna Rostopchina (tiếng Nga: Евдокия Петровна Ростопчина, 23 tháng 12 năm 1811 – 3 tháng 12 năm 1858) – nữ nhà thơ Nga, là một trong những nhà thơ nữ đầu tiên của Nga.

            Tiểu sử:
            Mồ côi mẹ năm lên 6 tuổi, Yevdokia Sushkova (Ростопчина là họ sau khi lấy chồng) cùng với hai em trai sống với ông ngoại. Cô bé Yevdokia ham mê đọc sách và học tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Anh.
            Năm 1831 Pyotr Vyazemsky, một người bạn của Yevdokia Sushkova, đem bài thơ “Talisman” của cô in ở cuốn lịch thư “Severnye Tsvety” (Những bông hoa phương Bắc). Năm 1833 Yevdokia Sushkova lấy chồng, Bá tước Andrey Rostopchina, con trai của một vị tướng giàu có. Năm 1836 gia đình chuyển về Sank-Peterburg, Yevdokia Rostopchina tham gia xã hội quí tộc ở thủ đô, bắt đầu in thơ và được các nhà thơ nổi tiếng như Pushkin, Lermontov, Zhukovsky khen ngợi. Năm 1845, trong chuyến đi ra nước ngoài Yevdokia Rostopchina viết bài thơ “Насильный брак”(Cuộc hôn nhân cưỡng ép) phê phán thái độ của Nga đối với Ba Lan. Sa hoàng Nicolai I cấm Yevdokia Rostopchina trở về Peterburg nên thời gian đến trước khi Sa hoàng Nicolai I chết, Yevdokia Rostopchina chỉ sống ở Moskva.

            Ngoài sáng tác thơ, Yevdokia Rostopchina còn viết tiểu thuyết tự truyện và dịch thơ nước ngoài ra tiếng Nga. Bà mất năm 1858 ở Moskva.




            ANH SẼ NHỚ VỀ EM

            Et sur vous si grondait l'orage,
            Rappelez-moi, je reviendries!..
            Simple histoire*


            Anh sẽ nhớ về em một khi nào… nhưng đã muộn!
            Khi trên thảo nguyên của mình em đã rất xa xăm
            Khi mà ta đến muôn đời, mãi mãi đi riêng
            Thì khi đó anh sẽ hiểu ra và nhớ đến!
            Thỉnh thoảng khi anh đi qua trước ngôi nhà hoang vắng
            Nơi ngày xưa em vẫn thường vui vẻ đón chào anh
            Anh sẽ buồn rầu hỏi: “Giờ nàng đã không còn?” –
            Rồi vội vã đi qua, tay vẫy chùm lông mũ trắng
            Anh sẽ nhớ về em!…

            Anh sẽ nhớ về em không chỉ một lần, khi người khác
            Bằng vẻ đỏng đảnh của mình cuốn hút, bỏ bùa anh
            Và trong tình yêu người ta chỉ gian dối với tình
            Cho thói hư vinh của mình đem anh làm lễ vật!
            Khi bờ môi của người ta vội vàng thề thốt
            Những lời hứa dối gian, người chẳng tiếc với anh
            Để vứt bỏ anh và ngạo mạn cười gằn…
            Với người ta ánh sáng đầu tiên của con tim đã mất
            Anh sẽ nhớ về em!…

            Khi mà, lạy trời đừng! Anh gặp cùng người khác
            Kẻ nô lệ nhiệt tâm giữa vặt vãnh đời thường
            Với một nửa trái tim, với một nửa tâm hồn
            Chỉ tạo ra cho mình sự xun xoe và nịnh hót
            Và người như thế sẽ yêu anh tai ác
            Với vòng khuyên châu ngọc hay với nhẫn như nhau
            Và người ta một mình cho anh biết khổ đau
            Người ta thản nhiên hành hạ anh và giết chết
            Anh sẽ nhớ về em!…

            Anh sẽ nhớ về em khi cô đơn mơ ước
            Trong buổi chiều, hoàng hôn, trong bí ẩn lặng yên
            Và con tim thầm thĩ: “Tiếc người đã xa xăm
            Không còn ai để ý nghĩ, tấm lòng chia sẻ được!…”
            Khi phòng khách của anh trở nên hoang vu và chật
            Khi đã chán bông đùa giữa những sư tử thời trang
            Và anh sẽ khát khao những lời nói tự nhiên
            Những tình cảm chân thành, những bài ca mỏi mệt
            Anh sẽ nhớ về em!…
            4 – 1838
            __________
            *Và nếu như với anh giông bão đến
            Thì hãy gọi em, em sẽ quay về!…
            Câu chuyện giản đơn (tiếng Pháp).






            TẶNG RIÊNG ANH

            Không, không phải em hạnh phúc khi mà
            Áo quần lộng lẫy, tóc đầy hoa
            Tỏa sáng trên người em vẻ đẹp
            Rạo rực trong anh những ước mơ.

            Cũng không phải khi bàn tay anh
            Trẻ trung và phóng đãng, ngang tàng
            Em áp vào người anh mái tóc
            Lướt qua điệu nhảy thật vội vàng.

            Cũng không phải khi thật vô tâm
            Hay khi cười, trò chuyện không ngừng
            Những câu chuyện chân tình, sôi nổi
            Ánh mắt ngời lên vẻ hân hoan.

            Em hạnh phúc khi bàn tay dịu dàng
            Đem vấn vòng quanh mái tóc anh
            Anh tựa vào người em lơi lả
            Ánh mắt không rời, ta lặng im.

            Em hạnh phúc khi ngọn lửa tình
            Khi vị đắng cùng cảm nhận chúng mình
            Ta nghĩ về xa xôi muôn thuở
            Ta đợi chờ thay đổi bóng đêm.

            Em hạnh phúc khi hai chúng mình
            Khi ta quên hết cõi trần gian
            Ta giữ gìn tự do im lặng
            Anh chỉ về em, em về anh.

            Em hạnh phúc khi được tôn sùng
            Khi ngập tràn hạnh phúc của em
            Em cầu trời cho anh may mắn
            Và em thầm cảm tạ trời xanh!



            NHỮNG NGÔI SAO ĐÊM

            Ye stars, the poetry of Heaven!..
            “Childe - Harold”*


            Lấp lánh cho ai, hở những ngôi sao đêm
            Ánh mắt ai nhìn với niềm ao ước
            Ai khâm phục?… Ai ngước nhìn đôi mắt
            Mà đất đai không làm bẩn ánh nhìn!

            Không phải nhà thiên văn lạnh lùng vì khoa học
            Cũng không phải nhà chiêm tinh có thể hiểu ra!
            Không!… Trước vẻ đẹp yêu kiều họ đều mù lòa
            Người muốn đoán ra, người ưa thử thách.

            Chỉ nhà thơ với tấm lòng nhiệt huyết
            Với sự hình dung sống động, đam mê
            Có thể thưởng ngoạn vẻ đẹp bất tử kia
            Và quí trọng những gì gây phấn khích!

            Vâng, phụ nữ còn là sinh vật nhiệt thành
            Sinh ra để ước mơ, để yêu và cảm nhận
            Nhìn lên trời để cho ánh sáng và niềm hy vọng
            Sẽ khơi lên vẻ run rẩy trong tim.
            1840
            _________
            *Hỡi những ngôi sao, thi phẩm của bầu trời!.. Byron, Childe Harold's Pilgrimage.


             
            Nguyễn Viết Thắng giới thiệu, dịch, chú giải:
            “108 Nhà thơ Nga”
            với sự cộng tác của Ivan Ivanovich Ivanov
            #36
              cacbac 13.12.2007 19:09:11 (permalink)

               
              Robert Ivanovich Rozhdestvensky (tiếng Nga: Ро́берт Ива́нович Рожде́ственский, 20 tháng 6 năm 1932 – 20 tháng 8 năm 1994) – nhà thơ, nhà văn Nga – Xô Viết.

              Tiểu sử:
              Robert Rozhdestvensky sinh ở làng Kosikha, Altai Krai. Bố là Stanislav Nikodimovich Petkevich, mất năm 1941 trong thế chiến II. Sau chiến tranh mẹ lấy chồng lần thứ hai, họ và têm lót là của bố dượng. Học xong bậc trung học phổ thông, Robert Rozhdestvensky vào học Đại học Petrozavodsk. Bắt đầu in thơ trên tạp chí của trường. Năm 1956 tốt nghiệp trường viết văn Maxim Gorky. Cùng với Voznesensky, Yevtushenko, Akhmadulina… ông là một đại diện tiêu biểu của trường phái “Thơ trẻ” (молодая поэзия) những năm 1950 – 1960. Đặc điểm nổi bật của dòng thơ này là sự chân thành và ngôn ngữ thơ mới mẻ, thể hiện trách nhiệm công dân trong những đề tài nóng hổi của thời đại (đòi hòa bình cho nhân loại và sự công bằng xã hội, tình hữu nghị giữa các dân tộc, những bài học của thế chiến II). Ngoài thơ, Robert Rozhdestvensky còn là tác giả phần lời của nhiều bài hát nổi tiếng và dịch nhiều thơ nước ngoài ra tiếng Nga. Năm 1979 ông được tặng giải thưởng Nhà nước Liên Xô.

              Tác phẩm:
              *Флаги весны, 1955
              *Испытание, 1956
              *Дрейфующий проспект, 1959
              *Ровеснику, 1962
              *Необитаемые острова, 1962
              *Радиус действия, 1965
              *Сын Веры, 1966
              *Всерьез, 1970
              *Радар сердца, 1971
              *Голос города, 1977
              *Все начинается с любви, 1977
              *Это время, 1983
              *Моя любовь, 1955
              *Письмо в тридцатый век, 1963
              *Поэма о разных точках зрения, 1967
              *До твоего прихода, Поэма о любви, 1968
              *Посвящение, 1969
              *210 шагов, 1978
              *Ожидание, 1982



              KHÔNG YÊU NGƯỜI NÔ LỆ

              -Trao cho em tình yêu?
              -Trao đây!
              -Tình yêu bụi phủ đầy...
              -Cứ trao cả bụi đầy!
              -Nhưng anh muốn xem bói...
              -Bói đi.
              -Và muốn ra câu hỏi...
              -Hỏi đi!..
              -Giả sử, anh gõ cửa...
              -Em mở!
              -Giả sử, nếu anh rủ...
              -Em đi!
              -Thế nếu như tai hoạ?
              -Sợ gì!
              -Thế nếu anh nói dối?
              -Tha tội!
              -Giờ ra lệnh: “Hãy hát!”
              -Hát đây!
              -Hãy đóng ngay cửa lại...
              -Đóng ngay!
              -Nói với em: hãy giết!..
              -Giết liền!
              -Nói với em: hãy chết!..
              -Quyên sinh!
              -Nếu như anh bị đắm?
              -Em cứu!
              -Thế nếu làm em đau?
              -Em chịu!
              -Nếu bỗng nhiên – bức tường?
              -Phá luôn!
              -Thế nếu như - rắc rối?
              -Em gỡ!
              -Nếu cả trăm rắc rối?
              -Không sợ!..
              -Giờ trao em tình yêu?
              -Tình yêu!..
              -Không bao giờ anh trao!
              -Tại vì sao?!
              -Tại vì không yêu
              những người nô lệ.
              (1969)




              TÌNH MÙA ĐÔNG

              Ngoài sân thật lạnh lùng.
              Thật uổng phí tháng mười hai tình đến.
              Tình mùa đông
              Có cuộc đời thật ngắn.
              Tuyết rơi lẳng lặng
              Trên đất lạnh lùng.

              Tuyết trên đường phố
              Tuyết trong rừng
              Tuyết trong những lời em
              Và trong mắt em đó.

              Tình mùa đông
              Có cuộc đời thật ngắn.
              Tuyết rơi lẳng lặng
              Trên đất lạnh lùng.

              Và khi em chia tay với anh
              Anh nghe ra giọng của em rất lạnh.
              Tình mùa đông có cuộc đời thật ngắn.
              Tuyết rơi lẳng lặng
              Trên đất lạnh lùng.

              Lời thề nguyền mùa đông thật lạnh.
              Rất lâu anh sẽ đợi mùa xuân.
              Tình mùa đông
              Có cuộc đời thật ngắn
              Tuyết rơi lẳng lặng
              Trên đất lạnh lùng.


              TÌNH MÙA ĐÔNG
              Gửi Alena

              Em biết không,
              anh muốn cho mỗi lời của
              bài thơ buổi sáng này, bỗng nhiên
              kéo đến tận bàn tay của em
              tựa hồ
              như cành tử đinh hương buồn bã.
              Em biết không,
              anh muốn cho mỗi dòng, bất thình lình
              thoát khỏi tứ thơ và kích cỡ
              tan ra từng mảnh nhỏ, đáp lời trong tim
              em đó. Em biết không,
              anh muốn cho mỗi dòng nhìn vào em
              thật âu yếm yêu thương. Và giá
              mà chất đầy ánh nắng
              tựa hồ như những giọt sương
              trên bàn tay của cây phong. Em biết không
              anh muốn cho cơn bão tuyết tháng mười hai ngoan ngoãn
              nằm dưới bàn chân em.
              Và anh muốn
              cho chúng mình được yêu nhau
              bấy nhiêu
              bấy nhiêu ngày ta được sống.




              NHỮNG LỜI XƯA CŨ

              Ba lời, tựa hồ như ba ngọn lửa
              Bay đến với em giữa ban ngày.
              Và trong đêm bay đến với em đây
              To lớn, như trái đất này xưa cũ.
              Đối với con thuyền – là cánh buồm
              Ba lời: “Anh yêu em”.
              Chao ôi, những lời xưa cũ
              Thế mà đầu óc quay cuồng
              Thế mà đầu óc quay cuồng…

              Ba lời, muôn thuở, như mùa xuân
              Trời cho ba lời này sức mạnh.
              Ba lời, và một số phận
              Một mơ ước, một lối mòn…
              Và không nén nhịn được, có một lần
              Em nói rằng: “Em yêu anh”.
              Chao ôi, những lời xưa cũ
              Thế mà đầu óc quay cuồng
              Thế mà đầu óc quay cuồng…

              Ba lời, có vẻ như ba hoàng hôn
              Em hãy một chút to hơn nhắc lại
              Vì bây giờ với em hoàng hôn không phải
              Ba lời hiểu ra từ buổi đầu tiên.
              Chúng bay đến từ chốn xa xăm
              Xuyên vào trái tim muôn thuở.
              Chao ôi, những lời xưa cũ
              Thế mà đầu óc quay cuồng
              Thế mà đầu óc quay cuồng…
              1972


              ĐI ĐẾN NHÀ EM

              Đi đến nhà em
              để lại
              được nghe giọng nói
              và ngồi trên ghế, cúi mình
              mà không nói không rằng.
              Đi đến,
              gõ cửa
              lịm người, đợi câu trả lời…
              Nếu như em biết được điều này
              thì, có lẽ, em không tin nổi
              thì, có lẽ, em phá lên cười
              và nói:
              “Thật là dại khờ quá đỗi…”
              Em nói rằng:
              “Anh cũng –
              yêu em!” –
              và em nhìn rất ngạc nhiên
              và em không đứng yên một chỗ.
              Tiếng cười vang lên như một dòng sông…
              Thôi đành thế.
              Thì em cứ việc cười lên
              Anh yêu em
              như thế.


              CÓ NHỮNG LỜI THẬT BUỒN

              Có những lời thật buồn
              có những lời cay đắng.
              Những lời theo đường dây điện
              dưới thung lũng
              trên rừng.
              Trong những phong bì dán kín như bưng
              chúng gõ trên những thanh tà vẹt
              trên những thanh tà vẹt
              trên những mô đất:
              “Vĩnh biệt.
              Vĩnh
              biệt…”





              HÃY NÓI MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ VỚI EM

              Giống như thời thơ ấu, đêm trần truồng
              Mặt đất trở nên rộng lớn hơn…
              Bên má tôi tha thiết
              Những lời buốt thấu xương:
              Hãy nói với em điều gì đi anh!”…

              “Hãy nói với em điều gì đi anh!
              Anh hãy nói!
              Nhanh lên!
              Mặc những vì sao giữa trời xanh
              Mọc.
              Rồi biến mất.
              Dù sao thì anh
              Hãy nói một điều gì đó với em!…
              Anh phải trả nợ cho nụ hôn
              Bằng những lời muôn thuở, như ngày cũ…
              Anh học văn
              Để làm gì cơ chứ?
              Anh hãy nói với em
              Một điều gì tốt đẹp…
              Vì anh đã không phản bác
              Lòng can đảm của em
              Rằng em cố ý, chủ tâm
              Vì đời con gái
              Vô cùng ngắn ngủi
              Hãy nói một điều gì tốt đẹp đi anh…”

              Em thánh thần
              Và em sơ suất
              Sao em hỏi gì anh?
              Điều sự thật?
              Điều dối gian?
              Nhưng em thì thào khoan nhặt:
              “Hãy nói với em
              Anh hãy nói với em
              Một điều gì tốt đẹp…”


              #37
                cacbac 13.12.2007 19:12:16 (permalink)


                Nicolai Mikhailovich Rubtsov (tiếng Nga: Николай Михайлович Рубцов, 3 tháng 1 năm 1936 - 19 tháng 1 năm 1971) - nhà thơ Nga.

                Tiểu sử:
                Nicolai Rubtsov sinh ở Emetsk, tỉnh Arkhangelsk. Năm 1940 cả gia đình chuyển về Vologda. Cậu bé Nicolai Rubtsov sớm mồ côi bố, Mikhail Rubtsov (1900 - 1962), theo như cách nghĩ của các con thì bố chết ở chiến trường năm 1941 (trên thực tế ông vẫn sống sau chiến tranh nhưng không liên hệ gì với các con mà sống riêng). Năm 1942 mẹ mất, cả Nicolai Rubtsov và em trai được gửi vào trại tế bần và được học hết lớp 7. Từ năm 1950 - 1952 nhà thơ tương lai học ở trường trung học lâm nghiệp. Hai năm sau đó làm thợ đốt lò trên tàu đánh cá ở Arkhangelsk và hai năm làm công nhân ở nhà máy quốc phòng Kirov, Leningrad. Các năm 1955 - 1959 phục vụ quân đội ở Hạm đội Biển bắc. Sau khi giải ngũ tiếp tục vào làm công nhân ở nhà máy Kirov.
                Năm 1962 vào học trường viết văn Maxim Gorky, làm quen với nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng và in những tập thơ đầu tiên. Tốt nghiệp trường viết văn năm 1969 và được nhận căn hộ riêng. Rubtsov mất tại nhà riêng trong một lần say rượu, cãi nhau và gây lộn với vợ. Người này sau đó bị vào tù, sau khi ra tù đi đọc thơ của chồng và giải thích với công chúng về số phận run rủi đã đẩy đến cái chết của Nicolai Rubtsov.
                Thơ trữ tình của Nicolai Rubtsov giản dị, mang hương đồng gió nội của những vùng quê Vologda. Trong thơ ông có một nỗi buồn vĩnh cửu về số phận của cuộc đời mình cũng như số phận của đất nước. Nicolai Rubtsov là một trong những nhà thơ trữ tình được yêu thích nhất ở Nga. Tượng đài của ông được đặt ở nhiều thành phố của Nga.

                Tác phẩm:
                *Лирика (Thơ trữ tình, 1965),
                *Звезда полей (Ngôi sao đồng nội, 1967),
                *Душа хранит (Tân hồn gìn giữ, 1969)
                *Сосен шум (Tiếng động hàng thông, 1970),
                *Стихотворения. 1953-1971(Thơ 1953 -1971, in năm 1977).
                *Зелёные цветы (Những bông hoa màu xanh, 1971)
                *Последний пароход (Con tàu cuối, 1973)
                *Избранная лирика (Thơ trữ tình chọn lọc, 1974)
                *Подорожники (Những bụi mã đề, 1975)




                ANH ĐÃ QUÊN MẤT RẰNG YÊU LÀ GÌ

                Anh đã quên mất rằng yêu là gì
                Khi bước đi dưới trăng trên đường phố
                Đã thốt ra biết bao lời nguyền rủa
                Giờ nhớ về bỗng thấy tối tăm ghê.

                Có một lần anh áp mặt vào tường
                Theo dấu vết một hình thù quái gở
                Rồi một mình kêu lên trong giấc ngủ
                Khi thức giấc, anh cất bước lên đường.

                Cánh cửa mở ra trong đêm muộn màng
                Em không vui, gương mặt còn ngái ngủ
                Anh đứng bên bục cửa như con thú
                Khao khát vô cùng ấm áp tình thương.

                Anh đi đi! Em tái nhợt kêu lên
                Tình cảm chúng mình chỉ là quá khứ
                Giờ với anh, em không còn gì nữa
                Anh đi đi! Em khóc, chớ đứng nhìn…

                Và anh quay lại theo con đường rừng
                Trên con đường đã đi nhiều đám cưới
                Không tự chủ được mình, rất tăm tối
                Anh lo âu đi trong bão tuyết đêm…
                1970


                NHỮNG CHIẾC LÁ BAY ĐI

                Từ hàng dương bay đi từng chiếc lá
                Điều hiển nhiên vẫn lặp lại trong đời
                Đừng thương tiếc lá làm chi, em ạ
                Mà hãy thương hiền dịu mối tình tôi!

                Em cứ để mặc hàng cây trần trụi
                Bão tuyết gào, em trách bão mà chi!
                Bởi ở đây không ai người có lỗi
                Khi lìa cành những chiếc lá bay đi.




                BAY ĐẾN NƠI NÀO

                Hai chúng mình sẽ tự do như chim
                Em thì thầm. Và ngó nhìn buồn bã.
                Như bầy chim giăng thành hàng dài nhỏ
                Bay trên biển trời bão tố không yên.
                Và anh thấy thương, thấy tiếc một điều gì
                Rằng anh yêu và được người yêu trả…
                Em như chim của bầu trời xứ lạ
                Đến nơi nào hai đứa sẽ bay đi?


                ANH HÔN EM QUA DÒNG NƯỚC MẮT

                Anh hôn em qua dòng nước mắt
                Nhưng dòng nước mắt em chẳng nhìn ra
                Bởi vì trời tối và ẩm ướt
                Bởi vì lần ấy - đêm thu.

                Trên mặt đất vút bay từng chiếc lá
                Còn trên biển - bão tố rì rầm.
                Những chiếc lá giờ ở lại với em
                Và ở lại đây cùng anh - bão tố.

                Những con sóng to lớn và dữ dằn
                Sóng hờ hững đập vào từ bốn phía
                Nhưng bây giờ lặng yên trên biển cả
                Và hoàng hôn vẫn cháy đỏ trong sương.

                Anh nghĩ rằng em ra biển thường xuyên
                Em bước ra đợi chờ anh ở đó
                Anh với ý nghĩ hạnh phúc như thế
                Có vẻ như bình minh cháy trong lòng!

                Hãy để cho bão tố đến với em
                Mang nỗi buồn của anh đem bày tỏ
                Còn niềm hy vọng và lòng chung thủy
                Cho hoàng hôn sẽ biểu lộ trong sương…





                TẠI SAO?

                Em hãy là con trẻ
                Giọng thanh nhẹ, mắt nai
                Em hãy là con trẻ
                Em chỉ biết đùa chơi.

                - Nào, ta vào rừng nhé!
                - Nào, đánh thức họa mi!
                Ở đó, dưới mái che
                Chiếc ghế dài yêu quý.

                - Nào, cùng chạy ra đồng!
                - Nào, cùng ngắm hoàng hôn!
                Tôi nghe theo miễn cưỡng
                Nói lời gì mông lung.

                Nhưng tình cảm ngại ngùng
                Tôi biết nhiều thứ quá
                Thường với em gặp gỡ
                Cô đơn, không nhẹ nhàng.

                Nhưng mà em buồn rầu
                Gặp nhau nghiêm túc hẳn
                Em hoàn toàn nhầm lẫn
                Những mâu thuẫn của tôi!

                Tại sao vào rừng thế?
                Sao đánh thức họa mi?
                Sao đứng dưới mái che
                Chiếc ghế dài đơn lẻ?


                KHÚC HÁT ĐÊM ĐÔNG

                Trong ngôi làng này lửa chưa tắt hẳn.
                Em nỗi buồn không báo trước cho anh!
                Đêm mùa đông đốt lên thật dịu dàng
                Những vì sao ngời sáng.

                Những vì sao diệu kỳ, sáng ngời, yên lặng
                Nghe tiếng rì rào của lỗ nước trên băng…
                Con đường anh đã từng lắm nhọc nhằn
                Các ngươi ở đâu, những nỗi buồn đau đớn?

                Cô gái khiêm nhường với tôi cười mỉm
                Tôi cũng cười và cảm thấy vui vui
                Những nhọc nhằn đều quên hết cả rồi
                Chỉ còn đây - những vì sao ngời sáng!

                Ai nói với tôi rằng trong sương tuyết
                Đồng cỏ giã từ giờ đã tàn phai?
                Niềm hy vọng, ai nói rằng, đã mất?
                Thì ai người nghĩ ra nó em ơi?

                Trong ngôi làng này lửa chưa tắt hẳn.
                Em nỗi buồn không báo trước cho anh!
                Đêm mùa đông đốt lên thật dịu dàng
                Những vì sao ngời sáng…





                SẦU CA

                Bỏ lại đồ ăn nghèo nàn, thiếu thốn
                Tôi đi về cõi yên lặng muôn đời.
                Cho người ta sẽ yêu và đi kiếm
                Trên dòng sông đơn độc của tôi.

                Hãy cứ để cho những gì phúc lợi
                Sẽ hứa hẹn cho tôi ở trên đời.
                Không mua nhà cho tôi sau khe xói
                Và hoa sẽ không nở cho tôi…


                TẤT CẢ SẼ LÀ GIAN DỐI!

                Viết về cái gì?
                Điều này không theo ý được!
                Chỉ có mình anh, thì
                Cả cuộc đời không hát!
                Anh chọn đề tài biển
                Và đề tài đồng ruộng
                Thế đề tài núi rừng?
                Nhà thơ chọn khác!
                Nhưng
                Nếu thiếu mừng vui, khó nhọc
                Thì đừng tưởng rằng
                Sẽ hát được ngân vang.
                Đề tài nào cũng vậy -
                Biển hay ruộng đồng
                Và đề tài núi rừng
                Tất cả sẽ là gian dối!






                David Samoylov (tiếng Nga: Давид Самойлов) là bút danh của David Samuilovich Kaufman (tiếng Nga: Давид Самуилович Кауфман, 1 tháng 6 năm 1920 - 23 tháng 2 năm 1990) là nhà thơ Nga.

                Tiểu sử:
                David Samoylov sinh ở Moskva. Bố là bác sĩ, tham gia Thế chiến I, Nội chiến và Thế chiến II. Những năm 1938 - 1941, David Samoylov học ở Đại học văn học, lịch sử và triết học Moskva (ИФЛИ). Năm 1941 tình nguyện ra mặt trận nhưng bị giữ lại ở hậu phương do tình trạng sức khoẻ không được tốt. Một thời gian học hàm thụ ở Đại học sư phạm Ashkhabad. Sau chiến tranh ông dịch thơ từ các thứ tiếng Litva, Ba Lan, Séc, Hungari ra tiếng Nga. Năm 1958 in tập thơ đầu tiên Ближние страны (Những đất nước gần) viết về những người chiến đấu ngoаi mặt trận. Sau đấy lа cбc tập thơ trữ tмnh triết học như Второй перевал (Ngọn đèo thứ hai, 1974). Волна и камень ( Đá và sóng, 1974); Голоса за холмами (Những giọng sau đồi, 1985)…

                David Samoylov còn là tác giả của tập truyện hài rất nổi tiếng và nhiều bài viết về luật thơ. Ông được tặng thưởng nhiều huân chương của nhà nước Liên Xô. Năm 1988 được tặng Giải thưởng Nhà nước Liên Xô. Những năm tháng cuối đời ông sống ở Estonia và chỉ dịch văn học các nước. Ông mất năm 1990 ở Tallin, Estonia.

                Tác phẩm:
                *Ближние страны (Những đất nước gần), thơ
                *Второй перевал (Ngọn đèo thứ hai, 1974), thơ
                *Волна и камень ( Đá và sóng, 1974), thơ
                *Голоса за холмами (Những giọng sau đồi, 1985), thơ
                *Весть (Tin tức, 1978), thơ
                *Залив (Vịnh, 1981), thơ
                *Памятные записки (Những ghi chйp kỷ niệm, 1995), ghi chйp
                *В кругу себя (частично опубл. в 1993).
                *Равноденствие (Tiết thu phвn, 1972), thơ
                *Последние каникулы (Những kỳ nghỉ cuối cщng, 1972), thơ


                SỐ PHẬN MÌNH

                Số phận mình, anh trao em muôn thuở
                Và dù cho số phận có đau buồn
                Điều vu khống ở cùng anh, em ạ
                Tự buổi ban đầu và rất ngẫu nhiên.

                Mục đích của anh vô cùng đơn giản
                Và điều này chẳng có chút gì thêm:
                Vì cái ác anh không hề mở miệng
                Chỉ mình em anh ca tụng, tạ ơn.


                HỐI HẬN ĐIỀU ĐÃ LÀM THẬT KHÓ

                Tất cả những gì mà tôi đem cho
                Thì bây giờ vẫn còn đây đầy đủ.
                Nhưng những gì mà tôi được nhận về
                Thì bây giờ đang ra đi hết cả…
                Phạm lỗi lầm, quả thật, chẳng khó gì
                Nhưng hối hận điều đã làm thật khó.



                KHÔNG QUAN TRỌNG

                “Đừng ăn cắp”* - hãy tự nói với mình
                Và hãy tránh thật xa sự cám dỗ.

                Hãy tự nói với mình: “Chớ giận hờn”
                Và bạn sẽ không giận hờn, có thể.

                “Chớ giết người” - hãy tự nói với mình
                Và con dao hãy để sang một bên.

                Còn câu “Hãy yêu người” - hãy hát
                Nhưng bạn không yêu, thôi thì cứ mặc.

                Nếu bạn không ăn cắp, không giết người
                Thì không quan trọng: bạn chẳng yêu ai.
                ___________
                *Những lời răn trong Kinh Thánh.
                #38
                  cacbac 13.12.2007 19:16:46 (permalink)


                  Stepan Petrovich Schipachev (tiếng Nga: Степан Петрович Щипачёв, 26 tháng 12 năm 1898 - 31 tháng 12 năm 1979) là nhà thơ Nga Xô Viết.

                  Tiểu sử:
                  Stepan Schipachev sinh ở làng Schipachi, tỉnh Sverdlovsk vùng Ural trong một gia đình nông dân, sớm mồ côi bố mẹ cậu bé phải bán hàng và làm công nhân từ nhỏ. Những năm 1919 - 1931 phục vụ trong quân đội. Năm 1923 in tập thơ đầu tiên ở Simferopol, vùng Crimea. Năm 1934 ông tốt nghiệp khoa văn trường Đại học giáo sư đỏ (Институт Красной профессуры). Những năm 1930 là thời kỳ ông viết được nhiều bài thơ hay nhất. Ngoài thơ, ông còn viết truyện nhưng thể loại thành công nhất là thơ trữ tình. Năm 1939 ông tham gia giải phóng miền tây Ukraina. Những năm thế chiến II ông làm việc ở ngành xuất bản quân đội.

                  Stepan Schipachev được tặng nhiều huân, huy chương của nhà nước Liên Xô. Năm 1973 tuyển tập tác phẩm của ông gồm 3 tập được xuất bản. Thơ của ông được dịch ra nhiều thứ tiếng, trong đó có tiếng Việt.

                  Tác phẩm:
                  *"По курганам веков" (1923)
                  *"Одна шестая" (1931)
                  *"Наперекор границам" (1932)
                  *"Под небом Родины моей" (1937)
                  *"Лирика" (1939)
                  *«Фронтовые стихи» (1942)
                  *«Строки любви» (1945)
                  *«Славен труд» (1947)
                  *«Стихотворения» (1948)
                  *«Товарищам по жизни» (1972)
                  *«Домик в Шушенском» (1944)
                  *«Павлик Морозов» (1950)
                  *"Наследник" (1965)
                  *"Песнь о Москве" (1968)
                  *«12 месяцев вокруг Солнца» (1969)
                  *«Березовый сок» (1956)

                  [IMG][/IMG]


                  HÃY GÌN GIỮ TÌNH YÊU

                  Hãy gìn giữ tình yêu và hãy nhớ rằng
                  Qua tháng năm càng quí tình hơn cả.
                  Tình - đâu chỉ là đi dạo dưới trăng
                  Đâu chỉ tiếng thở dài trên ghế đá.

                  Có tất cả: cả tuyết bột, bùn lầy
                  Bởi cùng nhau sống đến ngày đầu bạc.
                  Tình yêu giống như một bài hát hay
                  Mà bài hát đâu dễ dàng sáng tác.


                  EM HÃY TIN RẰNG

                  Em hãy tin rằng: em trong cuộc đời anh
                  Là tất cả: hạnh phúc và tai họa
                  Trong cuộc đời anh có thể dối em
                  Nhưng trong thơ thì anh không thể.
                  Ôi, giá như vào khung cửa sổ
                  Em nhìn vào số phận của anh
                  Cả hai ta đều không biết được rằng
                  Ai ở gần hơn cái chết.
                  Chỉ một điều anh tha thiết
                  Cứ mỗi ngày sẽ mạnh hơn
                  Anh mong cho tình anh
                  Sẽ cứu anh thoát chết.


                  ÁNH SÁNG CỦA NGÔI SAO

                  ánh sáng của ngôi sao ban chiều
                  Giữa trời cao lấp lánh
                  Khu vườn trầm tư mặc tưởng
                  Và anh bỗng thấy cô liêu.

                  ánh sáng ở đây, bên anh
                  ánh sáng của ngôi sao xa thẳm
                  Đi qua hàng nghìn năm ánh sáng
                  ánh sáng của sao chạy đến bên anh.

                  Còn em cách xa có một dặm đường
                  Liệu có còn lâu sửa soạn
                  Và để cho anh không phải đoán
                  Em hãy đến bây giờ với người thương.





                  KHI EM BÊN ANH

                  Khi em bên anh - anh quí từng khoảnh khắc
                  Có thể là phía trước, những tháng năm
                  Ta sẽ xa nhau mà không biết được rằng
                  Không bao giờ hai đứa còn gặp mặt.

                  Chỉ những ngôi sao trong giờ gặp gỡ
                  Vẫn cứ toả ra ánh sáng của mình
                  ở đâu trong đời giá băng, khi đó
                  Anh còn tìm ra dấu vết của em.
                  1944


                  EM CỨ GỌI ĐIỀU NÀY

                  Em cứ gọi điều này như ý muốn.
                  Hai chúng mình bỗng thấy quí nhau hơn
                  Quan tâm đến nhau hơn và dịu dàng
                  Nhưng có điều gì làm em lo lắng?

                  Anh lại cũng hay tin vào giấc mộng
                  Và lại cũng hay suy nghĩ, thẫn thờ
                  Tình càng mạnh, càng rõ một điều là
                  Vì tình yêu mà chúng mình lo lắng.
                  1944


                  CÓ PHẢI ĐÃ QUÊN

                  Có phải đã quên ánh mắt của em
                  Và nụ hôn nồng cháy
                  Nếu như không chỉ một lần
                  Qua nước mắt gương mặt em anh thấy.
                  Nhưng để cho phía trước không còn lại
                  Thì tai họa xin cứ đến lúc này
                  Em là nỗi đau trong lồng ngực anh đây
                  Và sẽ còn mãi mãi.
                  1949





                  Igor Severyanin (tiếng Nga: Игорь Северянин, là bút danh của Igor Vasilyevich Lotaryov, 16 tháng 5 năm 1887 - 20 tháng 12 năm 1941) - nhà thơ Nga thế kỷ bạc.

                  Tiểu sử:
                  Igor Severyanin sinh ở Sank-Peterburg trong gia đình một kỹ sư quân đội. Năm 1904, học xong lớp 4, đi về vùng Viễn đông cùng với bố, sau đó bố mất, trở lại Sank-Peterburg với mẹ. Năm 1904 bỏ tiền ra in tập thơ đầu tiên. Severyanin bắt đầu nổi tiếng từ năm 1911, sau khi được nhiều nhà thơ nổi tiếng để ý và khen ngợi. Năm 1913 in tập Громокипящий кубок (Chiếc cốc sôi to), nhà thơ Fyodor Sologub viết lời giới thiệu, đã thành công vang dội. Severyanin được mời đọc thơ ở Bảo tàng Bách khoa Moskva và được tôn vinh là “Ông hoàng của các nhà thơ”. Sau đó nhà thơ Fyodor Sologub mời Severyanin tham gia chuyến công du khắp đất nước, đi đọc thơ từ Minsk đến Kutaisy.
                  Thời gian sau đấy, Severyanin thành lập nhóm thơ Ego-Futurists. Năm 1914 kết hợp cùng với nhóm Kubo-Futurists của Burlyuk và Mayakovsky tổ chức chuyến đi về nhiều thành phố đọc thơ.
                  Năm 1918 đi nghỉ ở Estonia. Năm 1920 Estonia tách khỏi nước Nga Sa hoàng, Severyanin muốn quay trở về Nga nhưng không thể, trở thành người sống lưu vong. Ông lấy vợ người Estonia, sống một cuộc sống đạm bạc, bằng lòng với cuộc sống xứ người nhưng luôn nhớ về nước Nga trong những sáng tác của mình. Thơ của Severyanin mang màu sắc chủ nghĩa lãng mạn cá nhân và mối hoài cảm về cố quốc. Ngoài sáng tác thơ ông còn dịch nhiều nhà thơ các nước ra tiếng Nga. Ông mất năm 1941 vì bệnh nhồi máu cơ tim ở Tallinn, khi đó bị Đức chiếm đóng.

                  Tác phẩm:
                  *Зарницы мысли (1908)
                  *Качалка грёзэрки (1912)
                  *Громокипящий кубок (1913)
                  *Златолира (1914)
                  *Ананасы в шампанском (1915)
                  *Wictoria regia (1915)
                  *Поэзоантракт» (1915)
                  *Собрание поэз (1916)
                  *За струнной изгородью лиры (1918)
                  *Поэзо-концерт (1918)
                  *Собрание поэз (1918)
                  *Creme de Violettes (1919)
                  *Puhajogi (1919)
                  *Вервэна (1920)
                  *Менестрель (1921)
                  *Миррэлия (1922)
                  *Роман в стихах «Падучая стремнина» (1922)
                  *Комедия «Плимутрок» (1922)
                  *Фея Eiole (1922)
                  *Соловей (1923)
                  *Трагедия титана (1923)
                  *Автобиографический роман в стихах «Колокола собора чувств» (1925)
                  *Роса оранжевого часа (1925)
                  *Адриатика (1932)
                  *Медальоны (1934)


                  CÓ THỂ EM YÊU NHƯNG MÀ EM KHÔNG NÓI

                  Có thể em yêu nhưng mà em không nói
                  Không nói ra, tình cảm chẳng cho xem
                  Mà không được xem thì làm sao biết nổi
                  Biết thế nào, nếu em cứ lặng im.
                  Em lo âu, em tự hành hạ mình
                  Mà có thể không yêu anh, có thể vậy!
                  1916


                  TÌNH KHÔNG TRỞ LẠI

                  Tình không trở lại, anh thấy tiếc vô cùng
                  Những ngày vui của tình yêu thuở ấy
                  Giờ không còn ánh mắt em mệt mỏi
                  Trong ánh mắt ngời miền bí ẩn xa xăm.

                  Tình không trở lại, trong lòng anh nỗi buồn
                  Như trên tuyết dần tan khắp mọi ngả
                  Không trả lại em phút giây tình thắm đỏ
                  Tình không còn - tháng Hai cũng bâng khuâng.

                  Sao vô vàn giữa khô cạn đại dương
                  Chiếu lạnh lẽo giữa hằng hà vô số
                  ánh sáng lạnh lùng, ánh sáng đau thương

                  Không số phận, không âu yếm đã từng
                  Anh hiểu rằng hạnh phúc không còn nữa
                  Tình không trở lại, tình đã không còn!..
                  1908


                   
                  PUSKIN

                  Anh, đó chính là - Phút giây huyền diệu
                  Đã ghi sâu tâm khảm đến muôn đời
                  Anh là hiện thân của nguồn Xúc cảm ấy
                  Trước nguồn Cảm hứng này Cát bụi cũng xin lui.

                  Chỉ mình anh trong lòng người đang sống
                  Không thành tử thi dù đã lâm chung
                  Anh muôn thuở trong lòng người, vẫn sống
                  Cái chết ở đây không nói “cuối cùng”.

                  Bởi trong thơ anh trị vì Cái đẹp
                  Cái đẹp chỉ ra vẻ mặt muôn đời
                  Ta chẳng hình dung là anh đã chết
                  Và điều này - anh vĩ đại quá thôi!

                  Dù anh đã già đối với người đời
                  Nhưng với anh, những con người hiện tại
                  Rất nhỏ bé: bởi Phút giây huyền diệu ấy
                  Còn tuyệt vời hơn cả thế kỷ của tôi!


                  GẶP GỠ ĐỂ RỒI CHIA XA

                  Gặp gỡ để rồi chia xa
                  Yêu để mà không yêu nữa.
                  Ta muốn cười lên hề hề
                  Ta muốn khóc lên nức nở!
                  Thề thốt để nuốt lời thề
                  Ước mơ để rồi nguyền rủa…
                  Thật khổ cho người hiểu ra
                  Tất cả những trò vô bổ.
                  Ở quê muốn lên thành phố
                  Ở phố muốn về quê chơi
                  Đâu đâu cũng gương mặt người
                  Mà sao lòng lang dạ thú…
                  Sắc đẹp thường hay quái gở
                  Quái hình có vẻ đẹp xinh
                  Thường có cao thượng đê hèn
                  Vô tội cả điều ác dữ.
                  Làm sao không khóc nức nở
                  Làm sao không cười hề hề
                  Khi nào có thể chia xa
                  Khi nào thì không yêu nữa?




                  KINH NGHIỆM ĐAU BUỒN

                  Tôi rút ra một kinh nghiệm đau buồn
                  Cái gì xa lạ vẫn là xa lạ.
                  Đi về nhà mặt nước vịnh như gương
                  Giờ mùa xuân đang về bên cánh cửa.

                  Còn một mùa xuân nữa. Có thể là
                  Xuân cuối cùng. Nhưng mà không sao cả
                  Mùa xuân giúp cho tâm hồn hiểu ra
                  Điều tốt đẹp của ngôi nhà từ bỏ.

                  Có của mình, đừng xây thêm cái nữa
                  Chỉ bằng lòng với một thứ mà thôi
                  Thật dột làm chủ cái của người:
                  Cái gì xa lạ vẫn là xa lạ.
                  1936


                  TÔI CHƯA BAO GIỜ LỪA DỐI GÌ AI

                  Tôi chưa bao giờ lừa dối gì ai
                  Chính vì thế mà đời tôi đau khổ
                  Chính vì thế mà người ta phỉ nhổ
                  Chẳng ai cần tôi cũng bởi điều này.

                  Chưa bao giờ tôi lừa dối gì ai.
                  Chính vì thế cuộc đời trôi buồn bã.
                  Danh vọng, tình yêu tôi đều xa lạ
                  Vốn là bản chất gian dối của đời.

                  Tôi không biết con đường đi về nơi
                  Có tiếng cười bán mua và khen ngợi
                  Nhưng lòng tôi có một điều an ủi:
                  Tôi chưa bao giờ lừa dối gì ai.
                  1909
                  #39
                    cacbac 13.12.2007 19:37:05 (permalink)


                    Boris Abramovich Slutsky (tiếng Nga: Борис Абрамович Слуцкий, 7 tháng 5 năm 1919 - 22 tháng 2 năm 1986) là nhà thơ Nga Xô Viết.

                    Tiểu sử:
                    Boris Slutsky sinh ở Slovyansk, Donbass (nay là Ukraina) trong một gia đình công nhân. Từ năm 1937 đến 1941 học Đại học luật, đồng thời học trường viết văn Maxim Gorky. Thế chiến II xảy ra, ông ra trận, sau khi bị thương chuyển về làm việc ở tòa án binh. Ông sống ở Moskva, thuê nhà ở nhiều nơi, theo lời ông, thay đổi đến 22 địa chỉ. Đến đầu năm 1960 ông mới được cấp một phòng ở khu tập thể nằm trên Đại lộ Lomonosov.

                    Năm 1957 in tập thơ đầu tiên. Ngoài sáng tác thơ ông còn đóng vai trong một số bộ phim và viết phê bình đăng trên các báo, tạp chí. Thơ của Slutsky chủ yếu viết về chiến tranh, là những suy ngẫm về số phận những con người cùng thế hệ, thơ ông gần gũi với ngôn ngữ đời thường. Một phần đáng kể thơ, văn của ông chỉ được in sau năm 1987.

                    Tác phẩm:
                    *«Память» (1957).
                    *"Время" (1959),
                    *"Сегодня и вчера" (1961),
                    *"Работа" (1964),
                    *"Современные истории" (1969),
                    *"Годовая стрелка" (1971),
                    *"Доброта дня" (1973).


                    Hạnh phúc và bất hạnh

                    Hạnh phúc là vòng tròn. Và người ta
                    Chầm chậm, như chiếc kim đồng hồ
                    Đi về điểm cuối, nghĩ là về xuất phát
                    Đi theo vòng tròn, nghĩa là về tuổi thơ
                    Về thuở đầu trọc lóc
                    Về thuở hoạt bát, ngày còn chưa đi học
                    Về vẻ vui tươi, lòng tốt, thậm chí dại khờ.

                    Còn bất hạnh - đấy là góc nhọn
                    Chiếc kim đồng hồ đứng yên!
                    Và kim phút - vội vàng khép kín
                    Dồn con người ta vào tường.

                    Thay vì bất hạnh hói đầu muộn màng
                    Con người chọn cho mình tóc bạc sớm
                    Và lặng lẽ, hý hoáy từng lỗ thủng
                    Một lỗ, hai lỗ giữa thắt lưng
                    Lỗ thứ ba thì hơi bất thình lình
                    Biết hết.
                    Bất hạnh - đó là tri thức.





                    Hóa ra là chiến tranh…

                    Hóa ra là chiến tranh
                    Không phải kết thúc bằng thắng lợi.
                    Và trong những đêm của người goá phụ
                    Hết đêm lại đến đêm.

                    Chỉ người chiến thắng từng chiến thắng
                    Còn người góa phụ vẫn cô đơn
                    Và đêm đêm từ trong hàng nghìn
                    Một nầm mồ thổi cho nàng hơi lạnh.

                    Còn kẻ thua, xưa từng thua trận
                    Nhưng đã hết đau khổ vì thua
                    Đã vực dậy từ đống đổ nát xưa
                    Và đứng lên, trở thành người chiến thắng.

                    Bây giờ không còn ọp ẹp, bấp bênh
                    Mà công việc cứ tiến hành suôn sẻ
                    Chỉ có những người góa phụ
                    Chồng thứ hai không tìm thấy cho mình.





                    Fyodor Sologub (tiếng Nga: Фёдор Сологуб, tên khai sinh Fyodor Kuzmich Teternikov, 1 tháng 3 năm 1863 - 5 tháng 12 năm 1927) - nhà thơ, nhà văn Nga, một đại diện tiêu biểu của trường phái thơ ấn tượng.

                    Tiểu sử:
                    Fyodor Sologub sinh ở Sankt-Petetrburg trong một gia đình nghèo. Từ nhỏ đã ham mê đọc sách và yêu thích âm nhạc. Biết làm thơ năm lên 12 tuổi. Năm 1878 vào học trường sư phạm Sankt-Petetrburg. Bốn năm sau tốt nghiệp đi dạy học ở các tỉnh phía bắc gần 10 năm. Từ năm 1892 chuyển về sống ở Sankt-Petetrburg, làm quen với nhiều nhà thơ nổi tiếng và bắt đầu in nhiều thơ ở các báo và tạp chí. Theo đề nghị của một số người ở tạp chí “Северный вестник”(Người đưa tin phương Bắc) thì họ Teternikov nghe có vẻ không thơ ca chút nào nên đề nghị đổi thành Sologub. Năm 1896 in 1 cuốn thơ và 2 tiểu thuyết về đời sống ở phương Bắc. Năm 1902 in tiểu thuyết Мелкий бес (Con quỉ nhỏ) trở thành một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất ở Nga thời bấy giờ. Thời kỳ Thế chiến I và Cách mạng tháng Mười, Sologub ít viết tiểu thuyết mà chủ yếu làm thơ và viết kịch. Ngoài thơ, văn và soạn kịch, Sologub còn dịch nhiều tác giả của Pháp, Đức ra tiếng Nga. Sologub mất ở Leningrad năm 1927.
                    Di sản thơ văn của Sologub để lại rất đồ sộ, một phần thơ của ông chỉ mới được in hết trong thời gian gần đây.

                    Tác phẩm:
                    Tiểu thuyết:
                    *Тяжёлые сны (Những giấc mộng nặng nề, 1895)
                    *Мелкий бес (Con quỉ nhỏ, 1905)
                    *Слаще яда (Ngọt hơn nọc độc, 1912)
                    *Заклинательница змей (Phù thủy rắn, 1921)
                    Các tập truyện:
                    *Тени (Bóng, 1896)
                    *Жало Смерти (Nọc của Thần chết, 1904)
                    *Книга сказок (Sách cổ tích, 1905)
                    *Политические сказочки (Chuyện cổ tích chính trị, 1906)
                    *Книга разлук (Sách ly biệt, 1908)
                    *Книга очарований (Sách tuyệt vọng, 1909)
                    *Слепая бабочка (Con bướm mù, 1918)
                    Các tập thơ:
                    *Стихи. Книга первая (Thơ. Quyển 1, 1896)
                    *Стихи. Книга вторая (Thơ. Quyển 2, 1896)
                    *Пламенный круг (Vòng lửa, 1908)
                    *Очарования земли (Vẻ quyến rũ của đất đai)
                    *Война (Chiến tranh, 1915)
                    *Небо голубое (Trời xanh, 1921)
                    *Одна любовь (Một tình yêu, 1921)
                    *Костёр дорожный (Lửa trại bên đường, 1922)
                    Kịch:
                    *Литургия Мне (Thánh lễ cho tôi, 1906)
                    *Дар мудрых пчёл (Quà tặng của những con ong khôn, 1906)
                    *Победа Смерти (Chiến thắng của Cái chết, 1907)
                    *Ночные пляски (Xe trượt tuyết đêm, 1908)
                    *Мелкий бес (Con quỉ nhỏ, 1909)
                    *Заложники жизни (Những con tin của cuộc sống, 1910)
                    *Война и мир (Chiến tranh và hòa bình, 1912)
                    *Любовь над безднами (Tình yêu trên bờ vực thẳm, 1914)
                    *Проводы (Dây dẫn, 1914)
                    *Любовь и верность (Tình yêu và lòng chung thủy, 1917)
                    Các tuyển tập:
                    *1909-1911 Собрание сочинений в 12 томах
                    *1913-1914 Собрание сочинений в 20 томах
                    *2000-2003 Собрание сочинений в 6 томах
                    *2001-2003 Собрание стихотворений в 8 томах


                    YÊU EM NHƯ ÁNH BÌNH MINH

                    Hãy yêu em rõ ràng như ánh bình minh
                    Tuôn châu ngọc và tiếng cười đau khổ
                    Cùng hy vọng và ước mơ dịu nhẹ
                    Rồi nhẹ nhàng tắt ngấm ở trong sương.

                    Hãy yêu em êm đềm như ánh trăng thanh
                    Toả sáng say mê, rõ ràng, lạnh lẽo.
                    Chiếu lên đời em bí ẩn và huyền diệu
                    Rồi cùng anh chầm chậm bước trên đường.

                    Hãy yêu em giản đơn như suối như sông
                    Khi anh là của em, khi ai đấy
                    Nhận và trao, và một ngày trốn chạy
                    Thôi yêu và quên, anh chớ bận lòng.
                    1904




                    Trong em anh yêu ánh hào quang

                    Trong em anh yêu ánh hào quang
                    Ánh hào quang của những điều trái ngược:
                    Vẻ quyến rũ của ánh mắt chân thật
                    Và nụ cười ánh lên vẻ dối gian.

                    Vẻ thùy mị của thiếu nữ trẻ trung
                    Những ước mơ trinh nguyên và tinh khiết -
                    Và yêu vẻ phơi bày rất khắc nghiệt
                    Của sự gièm pha, tố cáo, bóc trần.

                    Anh yêu trong em lòng thương dịu dàng
                    Với nô tỳ bị người ta lăng nhục
                    Và yêu cả vẻ nhiệt thành đột ngột
                    Trước miền đất được thừa nhận linh thiêng.


                    Tôi - Thượng Đế của thế giới bí huyền

                    Tôi - Thượng Đế của thế giới bí huyền
                    Cả thế gian trong những điều mơ mộng
                    Tôi không tạo ra cho mình thần tượng
                    Không trên mặt đất, không giữa trời xanh.

                    Và bản chất thần thánh ấy của mình
                    Tôi không hề hé mở cho ai hết.
                    Vì tự do cho mình, tôi gắng sức
                    Và tôi gọi về tĩnh lặng, bóng đêm.


                    Chỉ con trẻ sống thôi

                    Chỉ con trẻ sống thôi
                    Ta từ lâu đã chết.
                    Cái chết đi trên đời
                    Vẫy cánh như giơ roi
                    Tấm lưới dày đan kết
                    Xung quanh cái đầu người.

                    Dù cái chết gia hạn
                    Một năm, tuần, hay đêm
                    Nhưng đặt vào điểm chấm
                    Và kéo chiếc xe đen
                    Chiếc xe này chuyển động
                    Đi khỏi chốn trần gian.

                    Hãy cố thở mạnh hơn
                    Chờ đợi đến lượt mình.
                    Sững sờ, thở hổn hển
                    Trước cái chết tê cứng.
                    Hạn hết - đặt cho mình -
                    Một năm, tuần, hay đêm.


                    Anh đã phụ bạc tình em

                    Anh đã phụ bạc tình em, thần thánh
                    Để đi yêu kẻ người thịt mắt trần.
                    Em yêu ạ, ánh hoàng hôn đỏ thẫm
                    Và mùi hương dịu nhẹ của tháng năm
                    Buổi chiều ngọt ngào đã bỏ bùa anh.

                    Dưới màu tím tử đinh hương tai ác
                    Và nụ cười, và ánh mắt xiêu lòng
                    Cái người trần mắt thịt bỏ bùa anh
                    Bằng câu chào khôn ngoan và trinh bạch.

                    Anh đã phụ tình em, nàng dâu ạ
                    Thiếu nữ bằng xương thịt bỏ bùa anh
                    Anh đã quên vẻ lạnh lẽo của em.
                    Áo lễ trời, hãy khép giùm anh nhé
                    Để ngăn anh khỏi sức lực trần gian.
                    #40
                      cacbac 13.12.2007 19:39:06 (permalink)


                      Vladimir Sergeyevich Solovyov (tiếng Nga: Владимир Сергеевич Соловьёв, 16 /1 /1853 - 31 /7 năm 1900) - nhà triết học, nhà văn, nhà thơ Nga. Solovyov là người đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của triết học Nga nửa cuối thế kỉ XIX, nửa đầu thế kỉ XX, có ảnh hưởng lớn đến nhiều nhà triết học, nhà thơ Nga.

                      Tiểu sử:
                      Vladimir Solovyov sinh ở Moskva. Bố là nhà sử học nổi tiếng, giáo sư Đại học Moskva, mẹ là người gốc Ukraine. Học khoa toán-lý, sau đó học khoa sử-ngôn ngữ ở Đại học Moskva. Năm 1874 nhận bằng thạc sĩ, năm 1880 - bằng tiến sĩ. Từ năm 1875 đến 1881 dạy triết học ở Saint Peterburg và Moskva. Vladimir Solovyov đi nước ngoài nhiều lần, ông từng sống ở London, Paris, Nice, Ai-cập. Trở về Nga, ông sống ở hai thành phố: Moskva và Sait Peterburg. Ngoài những tác phẩm triết học có giá trị ông còn để lại cho đời một số tập thơ. Ông mất ở trang trại Uzkoye, ngoại ô Moskva năm 47 tuổi.

                      Tác phẩm:
                      *Духовные основы жизни (Cơ sở tâm kinh của cuộc sống, 1882-1884)
                      *Россия и вселенская церковь (La Russie et l’Eglise Universelle. Paris, 1889).
                      *Национальный вопрос в России (Vấn đề dân tộc ở Nga, 1891), nghiên cứu
                      *Китай и Европа (Trung hoa và châu Âu, 1890), nghiên cứu
                      *Из философии истории (Lịch sử triết học, 1891)
                      *Смысл любви (Ý nghĩa tình yêu, 1892-1894), triết học
                      *Белая лилия (Hoa huệ trắng, 1893), thơ
                      *Три разговора (Ba câu chuyện, 1899-1900), đối thoại triết học
                      *Стихотворения (Thơ, 1891-1900 xuất bản 3 lần)


                      ANH CHẲNG TIN CHÚT NÀO

                      Anh chẳng tin chút nào, em yêu ạ
                      Chẳng ánh mắt, tình cảm, chẳng lời em
                      Và anh cũng không tin mình, mà chỉ
                      Tin những ngôi sao sáng giữa trời đêm.

                      Những ngôi sao, dải Ngân hà trải rộng
                      Gửi cho anh những giấc mộng chân thành
                      Ươm cho anh trên đồng hoang vô tận
                      Những bông hoa không có ở miền anh.

                      Giữa hoa này, trong mùa hè muôn thuở
                      Được tưới đầy màu ánh bạc thanh thiên
                      Và trong ánh sao trời em tuyệt quá
                      Như tình tự do, thanh sạch, trinh nguyên!




                      TÔI NÓI RÕ CHO ANH

                      Tôi nói rõ cho anh, người bạn đáng yêu
                      Rằng bây giờ đã trăm năm có lẻ
                      Như những người có học, biết một điều
                      Thời gian với không gian không hề có.

                      Rằng đấy chỉ là ảo ảnh chủ quan
                      Hoặc, đơn giản là dối gian, mộng mị
                      Điều không biết là hiện thực hồn nhiên
                      Vẻ đàng hoàng nay chỉ dành cho khỉ.

                      Và nếu vậy, nghĩa là sự phân kỳ
                      Như thời gian và không gian ảo ảnh
                      Bằng số không, buồn chán với chia ly
                      Và tất cả như trên kia nhận định…

                      Nói theo sự thật: từ thời thượng cổ
                      Giữa đám đông vô nghĩa của cuộc đời
                      Gọi là thông minh chỉ có hai người
                      Nhà triết học Kant và ông Nô-ê bành tổ.

                      Một người chứng minh bằng cách suy diễn
                      Rằng thật lòng, ta tất cả không cần
                      Còn người kia, tất nhiên, bằng kinh nghiệm
                      Uống rượu say rồi buồn ngủ nằm lăn.
                      1890.


                      EM ĐÁNG THƯƠNG

                      Em đáng thương, đường dài làm em mệt mỏi
                      Vòng hoa tả tơi, u tối ánh mắt buồn
                      Em hãy vào đây với anh nghỉ lại
                      Em yêu ơi đã mờ mịt hoàng hôn.

                      Em đã ở đâu, em đi từ đâu tới
                      Em đáng thương, anh không hỏi, chỉ yêu em
                      Chỉ cái tên của anh em hãy gọi
                      Anh ôm ghì em vào giữa ngực, lặng im.

                      Cái chết và thời gian trị vì trên mặt đất
                      Em đừng gọi chúng là chúa tể em ơi
                      Tất cả quay cuồng rồi trong sương biến mất
                      Chỉ mặt trời tình yêu là bất động mà thôi.
                      18-9-1887.



                      CHÚA ĐÃ VẠCH RA

                      Dù bằng những dây xích muôn đời không thấy
                      Buộc ta vào những bờ bến mờ xa
                      Nhưng trong xiềng gông này tự ta làm lấy
                      Cái vòng tròn mà Chúa đã vạch ra.

                      Tất cả những gì theo ý Chúa
                      Sáng tạo ra cái xa lạ với ý mình
                      Và dưới những gì đam mê riêng lẻ
                      Khắp nơi đều có lửa Chúa cháy lên.
                      28-10-1875.


                      EM YÊU

                      Em yêu, hay là em không nhìn thấy
                      Tất cả những gì mắt nhìn thấy hai ta
                      Chỉ là ánh hồi quang, chỉ là bóng vậy
                      Của những gì mà mắt chẳng nhìn ra?

                      Em yêu, hay là em không nghe thấy
                      Rằng tiếng động cuộc đời có vẻ giòn tan
                      Chỉ là tiếng vọng bị làm sai lệch đấy
                      Của những lời được trang trọng hoà âm?

                      Em yêu, hay là em không cảm thấy
                      Rằng chỉ một điều trên cõi trần gian
                      Chỉ một điều làm hai con tim gần lại
                      Đang nói ra trong lời chào hỏi lặng câm?
                      1892.


                      TÔI GIÀNH ĐƯỢC QUYỀN TỰ DO

                      Tôi giành được quyền tự do mong mỏi
                      Như kho vàng vẫy gọi chốn xa xôi
                      Nhưng tại sao với nỗi buồn không đợi
                      Sao tự do rồi tôi vẫn chẳng hề vui?

                      Tim nức nở và đôi tay buông thõng
                      Tất cả xung quanh đều vẩn đục xa xôi
                      Từ cái giờ phút chia ly bất hạnh
                      Với người bạn ngọt ngào và dữ dội của tôi.
                      3-12-1892.


                      CÓ ĐIỀU GÌ Ở ĐÂY RẤT CÔ ĐƠN

                      Có điều gì ở đây rất cô đơn
                      Cây đèn nhỏ của ai giờ đã tắt
                      Niềm vui của ai đã bay đi mất
                      Ai đã từng ca và đã lặng im.
                      14-4-1898.


                      CHỈ QUÊN NGÀY

                      Chỉ quên ngày và thức dậy nửa đêm
                      Có ai ở đây… còn ta hai đứa
                      Nhìn thẳng vào hồn những con mắt rực lửa
                      Cả ban ngày và cả ban đêm.

                      Băng tan chảy thấm những đám mây đen
                      Những cành hoa đang đua nhau mọc
                      Trong tiếng ngân vang bất động vẻ lặng yên trong suốt
                      Phản chiếu lên hình ảnh của em.

                      Biến mất trong hồn lầm lỗi đầu tiên:
                      Xuyên qua mặt nước hồ như gương phẳng
                      Em hãy xem, không hoa cỏ và không nhìn thấy rắn
                      Cả vách đá dưới kia cũng chẳng thể nhìn.

                      Chỉ ánh sáng và nước. Và trong màn sương
                      Những đôi mắt lấp lánh
                      Và hoà nhập từ lâu, như nước trong đại dương
                      Tất cả ngày và tháng.
                      21-11-1898.




                      TỪ CHỐI VIỆC UỐNG RƯỢU VANG

                      Từ chối việc uống rượu vang
                      Điều lầm lỗi thật vô cùng đáng sợ
                      Hãy dũng cảm uống rượu, hỡi con chiên
                      Chớ tin vào con khỉ kia già cũ.
                      1898.


                      CHỈ NĂM TRƯỚC

                      Chỉ năm trước - với một nỗi buồn đau
                      Với nỗi buồn anh chia tay em đó
                      Anh mơ thấy em và anh muôn thuở
                      Hạnh phúc, cuộc đời, ánh sáng - đã mất nhau.

                      Chỉ một năm trôi - trong quên lãng rất mau
                      Em biến mất như giấc mơ ngày cũ
                      Chỉ bây giờ, phút chốc, anh lại nhớ
                      Những ngày xưa cùng với giấc mơ đầu.
                      23-12-1874.
                      #41
                        cacbac 13.12.2007 19:41:41 (permalink)


                        HỒ SAIMAA MÙA ĐÔNG*

                        Em quấn mình vào trong áo choàng lông
                        Em nằm yên trong giấc mơ im lặng
                        Không cái chết mà bầu không khí đầy ánh sáng
                        Vẻ lặng im này có màu trắng và trong.

                        Trong vẻ lặng yên điềm đạm, sâu vô cùng
                        Không, anh đi tìm em không hề uổng phí
                        Vẫn bóng hình em trước đôi mắt mộng mị
                        Nàng tiên - chúa tể của vách đá, rừng thông!

                        Em trắng trong, như tuyết ở sau rừng
                        Như đêm đông, em có nhiều suy tưởng
                        Như lửa bắc cực, em ngập tràn ánh sáng
                        Người con gái sáng ngời của hỗn loạn màu đen!
                        12-1894.
                        __________
                        *Saimaa - hệ thống hồ có diện tích 4400 km2, sâu nhất là 82m - nằm ở phía đông-nam Phần Lan


                        CẦN GÌ LỜI

                        Cần gì lời? Giữa màu xanh vô tận
                        Chảy thành luồng những con sóng âm thanh
                        Mang đến cho em cháy bỏng ngọn lửa tình
                        Và tiếng thở dài của tình yêu câm nín.

                        Và rung động bên ngưỡng cửa dịu êm
                        Những giấc mơ quên, hướng về em khao khát
                        Con đường không khí chẳng hề xa cách
                        Chỉ khoảnh khắc - và anh trước mặt em.

                        Trong khoảnh khắc này gặp gỡ không thể nhìn
                        Ánh sáng xa xôi trên người em toả sáng
                        Giấc mơ nặng nề của nhận thức cuộc sống
                        Em rũ sạch làu, em buồn bã, đáng yêu hơn.
                        9-1892.





                        Ở NHÀ

                        Những đêm trắng đã từng đợi chờ tôi
                        Trên bao la của những hòn đảo chật
                        Lại ngắm nhìn những đôi mắt quen thuộc
                        Và quá khứ thoáng qua, lấp loé, không lời.

                        Vào vương quốc thời gian tôi không tin
                        Sức lực của tim tôi hãy còn gìn giữ
                        Không dấu giếm, tôi đánh mất phận mình
                        Nhưng nói rằng “muôn đời” - tôi không thể.

                        Trong ánh lập loè của buổi hoàng hôn
                        Trước cơn mê của ngày, trong giây phút
                        ánh sáng của nó đã chết, không còn
                        Nhưng vào đêm, tôi làm sao tin được.
                        7-1899.


                        BỞI VÌ THẾ CHĂNG

                        Bởi vì thế chăng, rằng con tim cần
                        Sống một mình và yêu chỉ một
                        Bởi vì thế chăng, niềm vui không còn
                        Một khi anh đời mình chưa trao hết.

                        Chính vì thế chăng, bằng số phận mình
                        Con đường hai ta trở nên thân thuộc
                        Và với em, chỉ với em mà anh
                        Có thể tìm cho mình niềm hạnh phúc.

                        Chính vì thế chăng, bởi vì thế chăng
                        Nhưng trong em, chỉ trong em duy nhất
                        Không còn quay trở về, anh đã mất
                        Trí tuệ, con tim và cuộc đời anh.
                        15-7-1892.




                        CƠN GIÓ THỔI TỪ PHÍA TÂY

                        Cơn gió thổi từ phía tây
                        Khơi ra dòng nước mắt
                        Rừng nức nở và bầu trời khóc
                        Còn những cây thông lung lay.

                        Có phải gió từ cõi chết
                        Mang tiếng khóc trở về đây
                        Con tim nghe và sợ sệt
                        Để dòng nước mắt vơi đầy.

                        Cơn gió đã lặng từ phía tây
                        Bầu trời mỉm cười hạnh phúc
                        Nhưng từ cái miền chết chóc
                        Con tim không quay trở về đây.
                        6-1892.


                        KHÔNG CÂU HỎI TỪ LÂU

                        Không câu hỏi từ lâu và lời đã không cần
                        Anh hướng về em như sông tìm ra biển
                        Không nghi ngờ, anh bắt được bóng hình yêu mến
                        Và chỉ biết rằng - anh yêu đến cuồng điên.

                        Trong ánh bình minh hồng, anh nhận ra em
                        Nhìn thấy nụ cười em trong ánh sáng
                        Còn khi không có em bên mình, anh chết lặng
                        Sẽ hoá thành ngôi sao chói sáng, cháy trên em.
                        7-1892.





                        CON TIM EM CHẬT CHỘI

                        Anh thấy con tim em rất chật chội với anh
                        Nhưng đập vỡ nó thì anh vô cùng tiếc.
                        Giá mà được, dù chỉ một tia lửa cháy lên
                        Em lạnh lẽo, nàng tiên cá thật là ác nghiệt!

                        Còn chia tay em và quên thì anh không đủ sức:
                        Cả thế giới lúc này đánh mất vẻ thần tiên
                        Sẽ im lặng muôn đời trong cái đêm này đen đặc
                        Tất cả chuyện cổ tích và những bài hát cuồng điên.
                        7-1892.


                        VĂN MỘ CHÍ

                        Vladimir Soloviev
                        Nằm ở chốn này
                        Xưa là nhà triết học
                        Còn nắm xương, giờ đây.
                        Người yêu ông có nhiều
                        Kẻ ghét ông cũng lắm
                        Nhưng mà ông chỉ yêu
                        Vùi vào khe suối cạn.
                        Ông để mất linh hồn
                        Không nói gì đến xác
                        Quỉ lấy mất hồn ông
                        Và xác, chó xơi mất.

                        Người qua đường!
                        Từ gương ông này
                        Hãy rút ra bài học
                        Tình yêu thật là tai ác
                        Còn lòng tin có ích lắm thay.
                        15-6-1892.


                        TÌNH CHO EM

                        Tình cho em, âu yếm để mà chi
                        Khi ngọn lửa vẫn cháy trong lồng ngực
                        Cả thế giới thần tiên trong cổ tích
                        Với hồn em rất mạch lạc tuôn ra.
                        Khi em ở trong màn sương xanh thắm
                        Con đường đời trải rộng trước mặt em
                        Còn mục đích đã từ lâu đạt đến
                        Trận đánh nào cũng hứa hẹn chiến công.
                        Khi những sợi chỉ có màu bạc kia
                        Từ trái tim đi vào trong cõi mộng
                        Những thiên thần muôn thuở, hãy nhận về
                        Những kinh nghiệm của tôi rất cay đắng
                        Và trả về tôi sức mạnh của bão giông.
                        1878.


                        ĐAU KHỔ VÌ TÌNH

                        Đau khổ vì tình của những tháng ngày qua
                        Đã làm cho hai ta gắn kết
                        Nhưng ngọn lửa đam mê không theo ý của ta
                        Và ngọn lửa trong lòng anh đã tắt.

                        Cứ để cho trong hoang vắng cõi trần
                        Hai ta còn gặp lại
                        Và những đau khổ vì tình
                        Ta sẽ không còn mang tới.

                        Mùa xuân đã qua và ta còn lại
                        Kỉ niệm về mùa xuân qua
                        Giữa cuộc đời như giấc mơ ngắn ngủi
                        Như hạnh phúc chỉ còn ở trong mơ.
                        1878.
                        #42
                          cacbac 13.12.2007 19:45:18 (permalink)


                          Nadezhda Teffi (tiếng Nga: Надежда Тэффи) là bút danh của Nadezhda Aleksandrovna Lokhvitskaya (tiếng Nga: Надежда Александровна Лохвицкая, 9 tháng 5 năm 1872 - 6 tháng 10 năm 1952) là nữ nhà văn, nhà thơ Nga sau cách mạng sống lưu vong ở nước ngoài. Teffi là em gái của nữ nhà thơ Mirra Lokhvitskaya.

                          Tiểu sử:
                          Teffi sinh ở Sankt-Peterburg, là con gái của một giáo sư luật và chủ tạp chí Судебный вестник (Người đưa tin tư pháp). Bắt đầu in thơ từ năm 1901 theo tên thật, bút danh Teffi xuất hiện từ năm 1907, khi in một số truyện và vở kịch Женский вопрос (Vấn đề phụ nữ). Teffi là tác giả thường xuyên của tạp chí Satyrikon từ năm 1908, đến năm 1918 tạp chí này bị đình chỉ.

                          Năm 1918 Teffi cùng nhà văn Averchenko đi Kiev, sau đó đi về miền nam nước Nga: Odessa, Novorossisk…, sau đó lên tàu biển đi qua Konstantinopol đến Paris năm 1920. Ở Pháp, bà tiếp tục viết văn, làm thơ phục vụ cộng đồng người Nga ở Pháp. Thế chiến II nổ ra, bà tiếp tục ở Paris. Những năm sau chiến tranh bà tập trung viết hồi ký về các nhà văn, nhà thơ đương thời - từ Kuprin, Banmolt đến Rasputin. Teffi mất ở Paris năm 1952.

                          Tác phẩm:
                          *Семь огней, изд. "Шиповник", СПБ, 1910
                          *Юмористические рассказы, кн. 1, изд.
                          *"Шиповник", СПБ, 1910; кн. 2. Человекообразные, СПБ, 1911
                          *И стало так, СПБ, 1912
                          *Карусель, СПБ, 1913
                          *Миниатюры и монологи, т. I, изд. М. Г. Корнфельда, СПБ, 1913
                          *Дым без огня, СПБ, 1914; Ничего подобного, П., 1915
                          *Неживой зверь, П., 1916
                          *Вчера, Петроград, 1918 (все в изд. "Новый сатирикон")
                          *Тихая заводь, Париж, 1921
                          *Рысь, Париж, 1923
                          *Взамен политики. Рассказы, "ЗиФ", Москва - Ленинград, 1926
                          *Вчера. Юмористич. рассказы, изд. "Космос", Киев, 1927
                          *Танго смерти, изд. ЗиФ, М., 1927
                          *Книга Июнь, Париж, 1931
                          *О нежности, Париж, 1938


                          Đã tắt ngọn đèn em

                          Đã tắt ngọn đèn em…
                          Đêm nhìn vào cửa sổ…
                          Em không cần ai cả
                          Em đã chết từ lâu!

                          Em chết trong mùa xuân
                          Trong giờ chiều tĩnh lặng…
                          Đừng nói gì với em
                          Đôi mắt em vẫn nhắm.

                          Lần nữa chẳng hồi sinh
                          Ý nghĩ về hạnh phúc
                          Lời ác độc màu đen
                          Trong tim này thổn thức…

                          Đã tắt ngọn đèn em…
                          Giờ bóng đêm vây chặt
                          Em không cần nước mắt.
                          Hãy cầu nguyện cho em!




                          Bài ca về tử đinh hương màu trắng

                          Cho em lời thăm hỏi để lòng vui
                          Khoác cho em vòng hoa lên mái tóc!
                          Trong ngày vui một mùa hè hạnh phúc
                          Tử đinh hương màu trắng nở hoa rồi.

                          Em chỉ muốn tình anh không trở lại!
                          Trong một ngày thật oi ả, thật nồng!..
                          Mùi hương thuốc độc trong giờ hoàng hôn
                          Tử đinh hương màu trắng say chới với.

                          Ngày đã tắt, và em lại lên đường
                          Trong bóng đêm, vào bóng đêm trong suốt
                          Trong giấc mộng của bầu trời ngày trước
                          Tử đinh hương màu trắng đã không còn.


                          Tình yêu tôi, người ta đã đem chôn

                          Tình yêu tôi, người ta đã đem chôn…
                          Một nỗi buồn như áo quan màu trắng
                          Trùm lên xung quanh tình yêu và cuộn
                          Nước mắt bằng những sợi chỉ kim cương.

                          Và sau đó rất lâu về tình
                          Lý trí khổ đau đã đọc
                          Và linh hồn khóc lóc
                          Cầu xin tĩnh lặng cho tình.
                          Muôn thuở tình yêu!
                          Trong tim này - muôn thuở!

                          Những ý nghĩ màu đen theo tình
                          Những ý nghĩ màu đen theo đưa đám
                          Con tim của tôi điên cuồng, nổi loạn
                          Thổn thức, nức nở về tình…

                          Tình yêu tôi, người ta đã đem chôn
                          Sự lãng quên giống như tấm đá
                          Nặng nề nằm trên mộ chí…
                          Hãy lặng im… và xin hãy quên tình!
                          Muôn thuở tình yêu!
                          Trong tim này - muôn thuở!





                          Em tóc vàng


                          “Ta lịm người vì đau khổ ngọt ngào
                          Khổ đau này họa mi không biết đến”.
                          Fyodor Sologub.


                          Em tóc vàng và đôi mắt màu xanh
                          Anh không phải dành cho em - em biết
                          Em đi ngang qua nhún nhường, qui phục
                          Và sự lặng im kiêu hãnh giữ gìn.

                          Và em biết - có một đời sống khác
                          Nơi mà em rất thanh mảnh, nhẹ nhàng
                          Nơi em kiệt sức, mệt lử vì tình
                          Em tự mình dưới chân anh phủ phục…

                          Và lịm người vì đau khổ ngọt ngào
                          Khổ đau này họa mi không biết đến
                          Anh ve vuốt bàn tay em thanh mảnh
                          Và mái tóc đen nhánh ở trên đầu.

                          Còn ở đây không theo lời nguyện ước
                          Ngoan như một tên nô lệ, người mà anh
                          Chiều theo ý muốn không hiểu của em
                          Và những lời của em không tả được.

                          Em ở cuộc sống này, mà không biết
                          Đâu là sự thật, đâu ước mơ em
                          Cuộc đời nào của em là yêu thương
                          Cuộc đời này, hay đời kia - không biết.


                          Đêm yêu em, và trên bàn tay này

                          Đêm yêu em, và trên bàn tay này
                          Bàn tay màu đen, đêm đem siết chặt
                          Nhưng ngày đến - với đêm, em phụ bạc
                          Em hát về hạnh phúc, về mặt trời.

                          Con đường của ngày rộng và pha tạp
                          Nhưng không giật của em cánh tay đen!
                          Nỗi buồn ngôi sao khóc và ngân vang
                          Trong những lời về mặt trời, hạnh phúc.





                          Fyodor Ivanovich Tyutchev (tiếng Nga: Фёдор Иванович Тютчев, 5 /12 /1803 - 27 /7 /1873) - nhà thơ Nga, Viện sĩ thông tấn viện hàn lâm khoa học Peterburg (1857), là một trong ba nhà thơ trữ tình lớn nhất của Nga, cùng với Aleksandr Pushkin và Mikhail Lermontov.

                          Tiểu sử:
                          Tyutchev sinh ở trang trại Ovstug, tỉnh Orlov (nay là Bryansk), trong một gia đình quý tộc đã sa sút. Tuổi thơ ở Ovstug, tuổi trẻ ở Moskva. Từ bé đã được học với nhà thơ - dịch giả Semyon Raich, được làm quen với những tác phẩm cổ điển của văn học Nga và thế giới. Năm 12 tuổi Tyutchev đã dịch được thơ của Horace một cách thông thạo. Năm 1819 vào học Đại học Moskva đến năm 1821 đã nhận bằng tiến sĩ ngôn ngữ. Từ năm 1822 làm việc ở Bộ Ngoại giao Nga, liên tục trong 22 năm sống ở Đức và Ý. Ông cưới vợ người Đức, kết bạn với Schelling và Heine, trở thành nhà thơ Nga đầu tiên dịch thơ Heine ra tiếng Nga. Năm 1830 in một số bài thơ trên tạp chí Galateya nhưng thực sự nổi tiếng năm 1836, khi Pushkin in 16 bài thơ của ông trên tạp chí Sovremennik (Người đương thời). Năm 1837 vợ ông mất, năm 1839 ông cưới vợ lần thứ hai, cả hai đều là người Đức.

                          Năm 1854 ông in tập thơ đầu tiên, cũng trong năm này ông in những bài thơ về người tình Elena Denisyeva - là một cô gái Nga dòng dõi quí tộc, trẻ hơn Fyodor Tyutchev 23 tuổi, là “tình cuối” của nhà thơ. Mối tình của họ trở thành vụ tai tiếng trong giới thượng lưu Saint Peterburg bởi Fyodor Tyutchev đã có gia đình. Trong khi đó mọi lời buộc tội của người đời hầu như lại dồn hết cho một mình Elena gánh chịu. Bất chấp sự ruồng bỏ của gia đình, sự gièm pha của xã hội Elena đã yêu nhà thơ vô tư và quên mình, say đắm và cuồng nhiệt. Cuộc tình “bất hợp pháp” của họ kéo dài 14 năm với ba đứa con. Elena chết vì bệnh lao phổi khi nàng mới 38 tuổi.

                          Tyutchev là nhà thơ trữ tình giàu chất triết lý nhất của Nga thế kỷ 19. Thơ ông nói nhiều đến cái vô biên, ngợi ca thiên nhiên và cảm nhận tâm linh của vũ trụ. Trong thơ Tyutchev con người và thiên nhiên hoà quyện. Thế giới trong mắt nhà thơ đầy vẻ huyền bí. Ẩn sau ban ngày là bóng đêm, đi theo cuộc sống là cái chết, đồng hành với tình yêu là sự huỷ diệt… Đỉnh cao thơ trữ tình của ông là tập thơ về người tình Elena Denisieva, người đã yêu ông đến quên mình, đã mang đến cho cuộc đời ông nhiều phút giây hạnh phúc và cũng không ít đau khổ. Chính sự đau khổ và hối hận, những tiếc nuối muộn màng, cảm giác bất lực cũng như sự hy vọng ở cuộc đời - tất cả đã hoà quyện lại tạo nên “tập thơ Denisieva”, nỏi tiếng của ông. Fyodor Tyutchev mất tại Tsaskoye Selo, S. Peterburg.

                          Thư mục:
                          *Стихотворения, СПБ, 1854 [в журн. "Современник", СПБ, 1854, т. XLIV, кн. 3, и т. XLV, кн. 5 и отдельно; первое прижизненное собр. стихов поэта; ред. издания был И. С. Тургенев]
                          *Стихотворения, М., 1868 [; ред. И. С. Аксакова при участии П. И. Бартенева]
                          *Стихотворения. Новое издание... [Изд. "Русск. архива"], М., 1883; то же, М., 1886 *Стихотворения. Изд. "Русск. архива", М., 1899; Сочинения.
                          *Стихотворения и политические статьи, СПБ, 1886; то же, 2 изд., испр. и доп., СПБ, 1900; Полное собрание сочинений. Под ред. П. В. Быкова, изд. А. Ф. Маркс, кн. 1-3, СПБ, 1913 [прилож. к журн. "Нива"; с критико-биографическим


                          HÌNH BÓNG EM

                          Vẫn mỏi mệt một nỗi buồn khao khát
                          Vẫn còn mong về em cả tấm lòng
                          Buổi hoàng hôn kỷ niệm về dâng ngập
                          Anh lại nhận ra bóng dáng của em.

                          Hình bóng em dịu dàng, không quên nổi
                          Trước mắt anh mãi mãi, ở khắp nơi
                          Hình bóng em xa vời, không thay đổi
                          Như trong đêm sao sáng ở trên trời.
                          1848




                          TÌNH CUỐI

                          Kỳ lạ thay, khi cuộc đời sắp kết
                          Vẫn dại khờ say đắm một tình yêu
                          Hãy bừng lên ánh sáng ngày tiễn biệt
                          Của tình sau như tia nắng ban chiều

                          Nửa bầu trời bao phủ màu u ám
                          Chỉ chút đằng tây ngời ánh hào quang
                          Hãy chậm lại phút giây chiều muộn
                          Hãy kéo dài thêm chút mến thương.

                          Trong huyết quản sinh lực dù yếu đuối
                          Nhưng trong tim say đắm chẳng hề vơi
                          Ôi tình yêu, tình muộn màng, tình cuối!
                          Tình ngọt ngào nhưng vô vọng tình ơi.
                          1854.


                          XIN GIỮ CHO YÊN

                          Đây tất cả những gì tôi có được
                          Là tình yêu, hy vọng với lòng tin
                          Giờ dồn lại trong một lời nguyện ước:
                          Giữ cho yên, xin hãy giữ cho yên!
                          1856.




                          HOÀI NIỆM(1)

                          Anh lang thang dọc con đường ngày trước
                          Trong ánh chiều lặng lẽ buổi hoàng hôn
                          Đau đớn quá, đôi chân không muốn bước...
                          Em thân yêu, em nhìn thấy anh không?

                          Bóng đêm đen đang trùm lên ánh sáng
                          Đã bay đi luôn tia nắng cuối cùng
                          Đâu rồi cõi xưa cùng em chung sống
                          Thiên thần ơi, em nhìn thấy anh không?

                          Ngày mai đây rồi nguyện cầu đau đớn
                          Ngày mai này kỷ niệm của buồn thương
                          Thiên thần ơi, ở đâu hồn trú ẩn
                          Thiên thần ơi, em nhìn thấy anh không?
                          3-8-1865.

                          ___________________
                          (1)Đây là bài thơ Fyodor Tyutchev khóc người tình Êlêna Denisieva nhân ngày gĩô đầu. Êlêna Denisieva là cô gái dòng dõi quí tộc, trẻ hơn Fyodor Tyutchev 23 tuổi, là “tình cuối” của nhà thơ. Mối tình của họ trở thành vụ tai tiếng trong giới thượng lưu Xanh-Pêtécbua bởi Fyodor Tyutchev đã có gia đình. Trong khi đó mọi lời buộc tội của người đời hầu như lại dồn hết cho một mình Êlêna gánh chịu. Bất chấp sự ruồng bỏ của gia đình, sự gièm pha của xã hội Êlêna đã yêu nhà thơ vô tư và quên mình, say đắm và cuồng nhiệt. Cuộc tình “bất hợp pháp” của họ kéo dài 14 năm với ba đứa con. Êlêna chết vì bệnh lao phổi khi nàng mới 38 tuổi.


                          CÒN ĐÓ MỘT TÌNH YÊU(1)

                          Gặp lại em - tất cả vẫn như xưa
                          Con tim anh rung lại nhịp ngày thơ
                          Anh nhớ lại một thời xưa vàng ngọc
                          Để con tim nghe rạo rực vô bờ.

                          Cũng có khi giữa mùa thu đã muộn
                          Vẫn có những ngày, có những phút giây
                          Khi gặp lại làn gió xuân thoang thoảng
                          Ta thấy lòng mình hồi hộp, ngất ngây.

                          Cũng bởi vì xuân đem làn gió thoảng
                          Của một thời từng tràn ngập lòng anh.
                          Cùng say đắm đã từ lâu quên lãng
                          Anh ngắm nhìn lại những nét đan thanh.

                          Như sau cuộc chia ly từ vạn kỷ
                          Anh nhìn em như trong một giấc mơ
                          Và bỗng nghe tiếng lòng rung nhè nhẹ
                          Như không ngừng lắng xuống giữa hồn thơ...

                          Đây, tất cả vẫn còn trong kỷ niệm
                          Vẫn trong em nét duyên dáng, yêu kiều
                          Anh lại nghe cuộc đời đang lên tiếng
                          Và trong lòng còn đó một tình yêu!
                          27-7-1870.

                          ______________
                          (1)Tên của bài thơ này trong nguyên bản là K.B. Đây là chữ viết tắt và sắp xếp ngược của hai từ: Baroness Krudener (nam tước phu nhân Krudener). Trước khi lấy chồng nam tước phu nhân có tên là Amalia Lerhenfeld. Fyodor gặp Amalia lần đầu tiên vào năm 1822 tại Munich, khi đó Amalia 14 tuổi, Fyodor 19 tuổi. Fyodor đã yêu Amalia say đắm và cũng được Amalia yêu lại như vậy. Fyodor tặng cho Amalia một dây đồng hồ bằng vàng thật và được nàng tặng lại một dây bằng vải lụa. Đến năm 1825 do sự ép buộc của cha mẹ Amalia phải đi lấy ngài nam tước Krudener. Fyodor vẫn giữ trong lòng mối tình đàu này và đến năm 1870 hai người gặp lại nhau. Khi đó Amalia đã trở thành goá phụ. Câu “anh nhớ lại một thời xưa vàng ngọc” ở đây có thể hiểu theo nghĩa bóng là thời tuổi trẻ vàng son, cũng có thể hiểu theo nghĩa đen là thời hai người đã trao đổi quà tặng cho nhau.


                          CHỈ ĐỂ LẠI MÌNH EM

                          Ông trời đày anh đã lấy về hết thảy
                          Sức khỏe, khí trời, nghị lực, ước mơ
                          Chỉ mình em là ông còn để lại
                          Cho anh có thể còn cầu nguyện ông ta.
                          1873.
                          #43
                            cacbac 13.12.2007 19:50:42 (permalink)


                            Aleksey Konstantinovich Tolstoy (tiếng Nga: Алексей Константинович Толстой, 5 tháng 9 năm 1817 - 10 tháng 10 năm 1875) là bá tước, nhà văn, nhà thơ Nga, viện sĩ thông tấn viện hàn lâm khoa học Sankt-Peterburg (1873).

                            Tiểu sử:
                            Aleksey Konstantinovich Tolstoy sinh ở Sankt-Peterburg. Bố là bá tước Konstantin Petrovich Tolstoy, mẹ là Anna Alekseyevna Petrovskaya - người Ukraina. Sau khi sinh
                            con, bố mẹ ly dị, Aleksey Tolstoy được mẹ đem về Ukraina sống với dượng Antoniy Pogorensky - là một nhà văn. Năm 1826 mẹ và dượng đưa Aleksey Tolstoy lên thủ đô Sankt-Peterburg tham gia hội những người bạn ủng hộ Aleksandr II lên ngôi Nga hoàng. Từ năm 1826 theo dượng Antoniy Pogorensky đi du lịch nhiều nơi ở châu Âu, một lần được dượng giới thiệu với Johann Wolfgang von Goethe. Năm 1834 A. Tolstoy là sinh viên của Cục lưu trữ, Bộ ngoại giao. Năm 1835 A. Tolstoy thi vào Đại học Moskva. Những năm 1837-1840 là nhân viên Bộ ngoại giao ở Đức. Sau đó trở về Nga tiếp tục giữ nhiều chức vụ khác nhau trong Bộ ngoại giao. Những năm chiến tranh Crimea, A. Tolstoy tình nguyện gia nhập quân đội nhưng bị bệnh thương hàn nên không trực tiếp tham gia chiến đấu. Năm 1856 được Nga hoàng Aleksandr II giao một chức vụ cao trong quân đội nhưng A. Tolstoy mấy mặn mà với công việc nhà binh nên đến năm 1861 đã xin từ chức. Sau khi từ chức, ông chỉ tập trung cho công việc sáng tác.

                            Tolstoy là tác giả của nhiều thể loại: tiểu thuyết, kịch, ballade, thơ châm biếm, thơ trữ tình. Cùng với anh em nhà Zhemchujnikov tạo nên hình tượng Kozma Prutkov - bút danh tập thể của một nhóm nhà thơ trào phúng đăng trên tạp chí Người đương thời (những năm 1850-1860). Các tác phẩm chính: Công tử bạc (Князь Серебряный, 1863), tiểu thuyết lịch sử; Cái chết của Yoanna Grozny (Смерть Иоанна Грозного, 1866), bi kịch , Sa hoàng Fyodor Yoannovich (Царь Федор Иоаннович, 1868), bi kịch, Sa hoàng Boris (Царь Борис, 1870), bi kịch; thơ trữ tình, thơ châm biếm…





                            ĐIỀU CHƯA TỪNG BIẾT

                            Trong đêm hội tình cờ, vui nhộn
                            Giữa những lo toan vặt vãnh đời thường
                            Anh nhìn thấy em nhưng điều bí ẩn
                            Đã che mờ những đường nét thân thương.

                            Chỉ đôi mắt nhìn xa buồn vời vợi
                            Và bên tai anh giọng nói thiết tha
                            Như tiếng sáo diều từ xa vọng lại
                            Như rì rào tiếng sóng vỗ bờ xa.

                            Anh đã mê dáng người em thanh mảnh
                            Vẻ dịu dàng và cả nét trầm tư
                            Tiếng cười của em buồn, xa văng vẳng
                            Trong tim anh còn vọng đến bây giờ.

                            Rồi những lúc một mình trong đêm tối
                            Anh chỉ thích khi nằm xuống mệt nhoài
                            Anh lại thấy đôi mắt buồn vời vợi
                            Và lời vui cứ văng vẳng bên tai.

                            Anh buồn bã rồi dường như thiêm thiếp
                            Vào giấc mơ chưa từng biết ngủ quên
                            Yêu rồi chăng - bây giờ anh chẳng biết
                            Nhưng cứ ngỡ rằng anh đã yêu em!
                            1851.


                            HÌNH BÓNG EM YÊU

                            Đêm dần buông ngỡ chừng không thấy được
                            Trên mặt hồ làn khói nhẹ vòng quanh
                            Hình bóng em yêu dịu dàng, thân thuộc
                            Trong ánh chiều vụt hiện trước mắt anh.

                            Vẫn nụ cười mà anh yêu biết mấy
                            Vẫn bồng bềnh buông xõa mái tóc em
                            Và đôi mắt vẫn buồn như buổi ấy
                            Lặng nhìn anh trong một buổi chiều êm.
                            1856


                            ĐỪNG TIN ANH

                            Đừng tin anh trong ngày đau đớn
                            Anh nói rằng đã chẳng còn yêu
                            Biển đổi thay giờ con nước cạn
                            Lại quay về ngập bến bờ yêu.

                            Anh khát khao niềm đam mê cũ
                            Tự do này lại trả về em
                            Đã dội lại từng con sóng vỗ
                            Từ xa ngoài về lại bờ quen!
                            1856.




                            GIÁ MÀ

                            Giá mà em dù chỉ trong nháy mắt
                            Quên được nỗi buồn, quên được khổ đau!
                            Giá mà chỉ một lần anh tìm ra nét mặt
                            Nét mặt của những ngày hạnh phúc bên nhau!

                            Khi trong mắt em rưng rưng giọt lệ
                            Giá mà nỗi buồn có thể qua xong
                            Như cơn giông giữa mùa xuân vội vã
                            Như bóng mây chạy lướt ở trên đồng!
                            1859.
                             
                             





                            Marina Ivanovna Tsvetaeva (tiếng Nga: Мари́на Ива́новна Цвета́ева)(26/9/1892-31/8/1941) - nữ nhà thơ , nhà văn Nga, một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của Nga thế kỉ XX.

                            Tiểu sử:
                            Marina Tsvetaeva sinh ở Moskva. Lên 6 tuổi đã biết làm thơ bằng tiếng Nga, tiếng Pháp và tiếng Đức. Học phổ thông ở Moskva, Thụy sĩ và Đức. Năm 1910 in tập thơ đầu tiên “Album chiều”( Вечерний альбом) gây được sự chú ý của các nhà thơ nổi tiếng thời đó như Bryusov, Voloshin, Gumiliev. Năm 1912 lấy chồng là Sergei Ephon - là người thời kỳ nội chiến tham gia bạch vệ nên sau cách mạng tháng Mười phải ra sống ở nước ngoài. Năm 1922 M. Tsvetaeva ra nước ngoài theo chồng. Đầu tiên sống ở Berlin rồi Prague, Paris. Năm 1939 cùng chồng và con gái quay trở lại Liên Xô nhưng sau đó chồng bà bị xử bắn và con gái bị bắt vào trại giam. Thời kỳ chiến tranh thế giới II, M. Tsvetaeva cùng con trai sơ tán về thành phố Elabug. Đau buồn cho số phận của những người thân và cảnh chiến tranh của đất nước, ngày 31-8-1941 bà đã treo cổ tự tử, để lại bức thư tuyệt mệnh và đứa con trai nhưng đứa con 3 năm sau cũng chết vì đạn của chiến tranh.

                            Thơ của Marina Tsvetaeva một thời gian dài bị cấm ở Liên Xô, còn hiện tại M. Tsvetaeva là một trong những tác giả được yêu thích nhất. Thơ của bà được dịch ra rất nhiều thứ tiếng và được dịch nhiều sang tiếng Việt.

                            Tác phẩm:
                            *Вечерний альбом (Album chiều, 1910), thơ
                            *Вёрсты (Versty, 1921), thơ
                            *Лебединый стан (Hình dáng thiên nga), thơ
                            *Ремесло (Nghề thủ công, 1923), thơ
                            *Психея (Psykheya,1923), thơ
                            *Молодец (Tay cừ khôi, 1924), thơ
                            *После России (Sau nước Nga, 1928), thơ
                            *Крысолов (Krysolov, 1925), trường ca
                            *Поэма Конца (Trường ca kết thúc, 1926), thơ
                            *Мой Пушкин (Pushkin của tôi, 1937), văn xuôi
                            *Искусство при свете совести (Nghệ thuật dưới ánh sáng của lương tâm), Văn xuôi
                            *Поэт и время (Nhà thơ và thời gian), văn xuôi
                            *Hồi ký về các nhà thơ: Valery Bryusov, Maximilian Voloshin, Osip Mandelstam, Boris Pasternak, Rainer Maria Rilke.


                            MỚI HÔM QUA...

                            Mới hôm qua anh còn nhìn mắt em
                            Thế mà nay liếc nhìn đi đâu đó!
                            Mới hôm qua ngơ ngác như chim non
                            Còn hôm nay sơn ca đều thành quạ!

                            Anh thông minh, linh hoạt, hiểu biết nhiều
                            Còn em chậm chạp, dại khờ, ngớ ngẩn.
                            Muôn đời nay phụ nữ vẫn thường kêu:
                            “Anh yêu ơi, em đã làm anh giận?!”

                            Với phụ nữ nước mắt như nước sông
                            Máu - nước lã, tắm mình trong trong nước mắt!
                            Còn tình yêu như gì ghẻ, con chồng
                            Anh đừng đợi lòng thương hay luật pháp.

                            Những con tàu mang đi những người thương
                            Mang họ đi cả một con đường trắng…
                            Khắp mọi nơi tiếng rên rỉ bên đường:
                            “Anh yêu ơi, em đã làm anh giận?”

                            Mới hôm qua còn nằm lên đầu gối!
                            So sánh mình với hoàng đế Trung Hoa!
                            Thế mà giờ hai bàn tay buông nới
                            Đời rơi như đồng xu gỉ vứt ra.

                            Kẻ giết người đem xử theo pháp luật
                            Không dễ thương, mạnh dạn - đứng một mình
                            Em sẽ nói với anh vào địa ngục:
                            “Anh yêu ơi, em đã làm gì anh?”

                            Em hỏi ghế rồi em đi hỏi giường:
                            “Vì điều chi mà bắt tôi chịu đựng?”
                            “Vì với cô người ta không còn thương
                            Thương người khác” - ghế và giường lên tiếng.

                            Sống phải bùng như ngọn lửa trong đêm
                            Anh bỏ em - về thảo nguyên giá lạnh!
                            Anh dạy em rồi làm thế với em
                            Hỏi tại sao em đã làm anh giận?

                            Em hiểu ra, anh không phải nói nhiều!
                            Đã không còn tình nhân - mắt lại sáng
                            Ở nơi mà đã từ bỏ Tình yêu
                            Thì Cái chết - người coi vườn tiếp quản.

                            Chẳng cần rung cây táo ở trong vườn!
                            Đến thời hạn qủa chín cây rụng xuống…
                            Tha thứ cho em tất cả nhé người thương
                            Vì những gì em đã làm anh giận!
                            14-7-1920.

                            (Xem thêm: 100 bài thơ Marina Tsvetaeva)
                            #44
                              cacbac 13.12.2007 19:59:30 (permalink)

                               
                              Veronica Mikhailovna Tushova (tiếng Nga: Верони́ка Миха́йловна Тушно́ва, 14 tháng 3 năm 1915 - 7 tháng 7 năm 1965) là nữ nhà thơ Nga

                              Tiểu sử:
                              Veronica Mikhailovna Tushova sinh ở Kazan, trong gia đình một giáo sư. Học phổ thông ở Kazan, biết làm thơ từ nhỏ. Từ năm 1931 vào học Đại học Y Leningrad, tốt nghiệp năm 1935. Năm 1941 vào học trường viết văn Maxim Gorky nhưng Thế chiến II xảy ra nên đi làm cứu thương ở các bệnh viện và tiếp tục làm thơ. Năm 1945 nhà xuất bản Молодая гвардия (Đội cận vệ trẻ) xuất bản tập thơ đầu tiên của bà Первая книга (Cuốn sách đầu tiên). Những năm 1950 in các trường ca Дорога на Клухор (Con đường đến Klukhor); Пути-дороги (Những con đường, 1954).

                              Tài năng của Tushnova được thể hiện đầy đủ nhất ở những năm cuối. Đề tài chính trong thơ bà là tình yêu, cùng với tình yêu là nỗi khổ và niềm vui, là mất mát và hy vọng, là hiện tại và tương lai. Thơ của bà rất được yêu thích ở Liên Xô trước đây cũng như ở Nga hiện tại. Bà mất ở Moskva vào tuổi 50.

                              Các tập thơ chính:
                              *Первая книга (Cuốn sách đầu tiên, 1945)
                              *Пути-дороги (Những con đường, 1954)
                              *Дорога на Клухор (Con đường đến Klukhor, 1955)
                              *Память сердца (Ký ức của trái tim, 1958)
                              *Второе дыхание (Hơi thở thứ hai, 1961)
                              *Сто часов счастья (Một trăm giờ hạnh phúc, 1965)




                              EM MONG CHO ANH ĐIỀU TỐT

                              Em cười, còn tim em khóc
                              Trong buổi chiều cô đơn.
                              Em yêu anh
                              Thì có nghĩa là
                              Em mong cho anh điều tốt
                              Thì nghĩa là em vui mừng
                              Không cần lời và không cần gặp
                              Và không cần nỗi buồn lo lắng
                              Và cũng không cần trên con đường lớn
                              Cùng anh chào đón buổi bình minh.
                              Tuổi già đang hiện lên chốn xa xăm
                              Và đến lúc ta cần quên lãng…
                              Em yêu anh
                              Thì có nghĩa là
                              Em mong cho anh điều tốt.
                              Nghĩa là em không biết làm sao quên anh được
                              Và kí ức làm sao xoá khỏi con tim
                              Làm sao em sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của anh
                              Điều này với em là quá sức.
                              Niềm vui của em, còn ai nói cho em biết
                              Điều gì là cần thiết
                              Và điều gì không cần
                              Em biết tìm đâu những lời khuyên?
                              Những chuyện này không ai nói cho ta biết cả
                              Và không ai có thể chỉ đường
                              Mối ràng buộc không ai mở
                              Ai nói rằng yêu là dễ dàng?


                              MỘT TRĂM GIỜ HẠNH PHÚC

                              Một trăm giờ hạnh phúc…
                              Chẳng lẽ còn ít chăng?
                              Tôi đã từng chắt lọc
                              Như đãi cát tìm vàng.

                              Tôi góp nhặt, không hề mệt mỏi
                              Thành từng giọt, từng bông
                              Thành từng tia, từng luồng
                              Tôi tạo nên hạnh phúc từ sương khói.

                              Tôi nhận về như món quà tôi được
                              Từ những ngôi sao nhỏ, từ bạch dương…
                              Biết bao ngày tôi đã từng
                              Đuổi theo hạnh phúc.

                              Trên sân ga giá buốt
                              Trông toa tàu ầm vang
                              Và cả trước lúc lên đường
                              Tôi ra sân bay tìm được.

                              Tôi đã từng ôm ấp
                              Sưởi ấm trong căn nhà lạnh lẽo giá băng
                              Và tôi đã từng
                              Làm bùa phép…
                              Đã từng khổ đau quá mức
                              Tôi tìm ra hạnh phúc cho mình.
                              Thật oan uổng nếu nói rằng
                              Hạnh phúc là do số phận
                              Ta cần để cho con tim
                              Không xấu hổ và quan tâm lo lắng
                              Cần để cho trong tim không còn
                              Thói biếng lười hay kiêu hãnh.
                              Để cho, dù chỉ một việc làm bé bỏng
                              Con tim nói lời “cám ơn”.

                              Một trăm giờ hạnh phúc
                              Trọn vẹn, chẳng dối gian…
                              Một trăm giờ hạnh phúc
                              Chẳng lẽ còn ít chăng?





                              EM KHÔNG SỢ RẰNG ANH BỎ EM

                              Em không sợ rằng anh bỏ em
                              Đi theo người khác
                              Mà em sợ rằng
                              Một lúc nào đó, anh trở thành
                              Như bao người khác.
                              Và em hiểu rằng một mình em trên sa mạc
                              Còn trong thành phố khói lửa dâng đầy
                              Em hiểu rằng anh không còn nữa từ nay
                              Không trên cõi đời này
                              Không cõi khác.


                              EM CÓ GÌ TỪ CHỐI ANH

                              Em có gì từ chối anh
                              Xin anh hãy nói
                              Anh bảo hôn anh
                              Thì em hôn anh đấy
                              Anh bảo em nói dối
                              Và em đã dối gian
                              Chưa một lần em từ chối với anh
                              Bao giờ em cũng làm như anh muốn:
                              Anh muốn - em cười
                              Anh muốn - em im lặng…
                              Nhưng sự nhún nhường có giới hạn
                              Và có điểm cuối cùng
                              Trong mỗi xuất phát đầu tiên.
                              Anh đổ tội mọi chuyện vì em
                              Và xét đoán
                              Rồi tất cả anh cân nhắc tính toán
                              Anh mong rằng để cho chẳng còn em…
                              Xin anh chớ muộn phiền
                              Em giờ đã đi mất hẳn.




                              EM CHIA TAY VỚI ANH

                              Em chia tay với anh
                              bên đường ranh giới cuối.
                              Có thể, anh sẽ còn gặp lại
                              với tình yêu thương.
                              Thì hãy để cho người mới
                              với anh sẽ là thiên đường
                              dù sao em vẫn cầu xin:
                              Em cầu xin anh nhớ lại!
                              Anh hãy nhớ về em, nếu
                              giá băng buổi sớm kêu lên lạo xạo
                              nếu như giữa trời xanh
                              tiếng máy bay kêu rì rầm
                              nếu quay cuồng bão tuyết
                              nếu màn sương mờ mịt
                              nếu con chó nhớ nhung
                              kêu ăng ẳng dưới trăng
                              nếu lá vàng từng đám
                              xoay vòng mùa lá rụng
                              nếu như cửa bịt nửa đêm
                              có tiếng gõ không bình thường
                              và nếu như buổi sáng
                              những con gà trống gáy lên
                              thì anh hãy nhớ về
                              nước mắt, bờ môi, những dòng thơ…
                              Và hãy gắng đừng quên
                              khỏi con tim đừng xua hẳn
                              đừng cố gắng
                              chớ đau buồn -
                              rằng quá nhiều thứ của em!


                              THÔI ĐÀNH THẾ

                              Thôi đành thế, bây giờ anh phụ bạc
                              với em, anh sẽ chia tay
                              thì tài sản này
                              anh sẽ không trao được gì cho người khác.
                              Không nằm trong quyền lực của anh
                              chưa từng có, và tất cả không còn.
                              Từ sự bất hạnh của em
                              hạnh phúc không đến cùng người khác
                              không tình yêu cho nàng
                              không sự dịu dàng
                              sẽ không thêm, dù một chút!
                              Và anh sẽ không đạt được
                              không đạt được bao giờ
                              tấm lòng của em đem mua chuộc.
                              Anh sẽ cố gắng, chỉ hoài công:
                              không có tình yêu - thì sẽ không còn
                              có tình yêu - anh sẽ không quên
                              chỉ niềm hạnh phúc anh đem giết.
                              Đất đỏ bazan anh đem rắc
                              và uống cho sự yên ổn linh hồn…
                              Trở về nhà - trống vắng
                              đi khỏi nhà - trống rỗng
                              trong con tim - hoang vu
                              đến muôn thuở - mịt mù!


                              HAI ĐỨA MÌNH PHẢI CHUNG THỦY VỚI NHAU

                              Hai đứa mình phải chung thủy với nhau
                              Mang theo tình yêu đến ngày xuống mộ
                              Và ta cần biết đúng lúc từ giã
                              Nếu không thể nào chung thủy với nhau.

                              Dù muôn thuở sự đời không như thế
                              Nhưng liệu có ai biết được ý trời?
                              Không như thế, nhưng ta là con người…
                              Nên dù sao, một điều - anh hãy nhớ:

                              Em đây sẽ không bị anh ruồng bỏ
                              Không dối lừa em như với kẻ thù
                              Nếu không còn yêu, mình sẽ giã từ
                              Và em tự mình ra tay giúp đỡ.




                              ANH HÃY CHO EM HẠNH PHÚC MỘT LẦN

                              Anh hãy cho em hạnh phúc một lần
                              hãy gọi em theo anh về cực lạc
                              anh hãy dìm ở trong em cơn khát
                              cho em thở phào một chút nhiều hơn!
                              Vì cực lạc không ở chốn xa xăm
                              cũng không phải ở miền xa vời vợi
                              những bông tuyết treo thành chùm ở đấy
                              bão tuyết tháng tư ở đấy ngủ yên.
                              Cành vân sam ở đấy có màu xanh
                              trên những cành vân sam này rêu phủ
                              và đang chuyền cành những con sóc nhỏ
                              có vẻ như một làn khói màu hồng
                              rót ra màu lấp lánh của thủy ngân
                              và dòng nước tuyết tan giờ lặng lẽ…
                              Một lần anh nhé
                              trong buổi sớm mờ sương
                              hãy gọi em đi về nơi đó!
                              Em chẳng làm phiền
                              em đi qua như chiếc bóng của anh…
                              Cuộc đời đâu dài lắm
                              còn mùa xuân - trong năm chỉ một lần.
                              Ở đó vui hót những con chim rừng
                              ở đó tâm hồn hát trong lồng ngực…
                              Một trăm lỗi lầm cho anh tha hết
                              nếu như anh nói rằng:
                              - Em hãy đến với anh!


                              TẤT CẢ HÃY VẪN CÒN

                              Anh biết không, tất cả hãy vẫn còn!
                              Ngọn gió phương nam còn thổi
                              để làm phù phép với mùa xuân
                              và kỷ niệm hãy còn tươi rói
                              kỷ niệm bắt hai người gặp lại
                              và em trong buổi bình minh
                              những bờ môi của anh vẫn thức em.
                              Anh hiểu không, tất cả hãy vẫn còn
                              những con tàu hỏa vẫn đi về bốn phương
                              những chiếc tàu bay vẫn hàng ngày cất cánh
                              những con tàu thủy vẫn bơi trên biển lớn…
                              Giá như người ta vẫn hiểu được rằng
                              thường xuyên nghĩ về những điều kỳ diệu
                              thì người ta đã khóc ít khi hơn.
                              Hạnh phúc là gì? Đó là một con chim
                              đã thả ra - không còn bay trở lại.
                              Vì trong lồng con chim này mệt mỏi
                              bởi thế, chim chẳng vừa lòng
                              thật nhọc nhằn, anh có hiểu không?
                              Em chẳng nhốt chim không hề thương xót
                              đôi cánh chim, em không đem cắt cụt.
                              Liệu chim có bay đi không?
                              Hãy bay đi chim nhé…
                              Còn ta làm sao để ăn mừng
                              Ngày gặp gỡ!





                              Aleksandr Trifonovich Tvardovsky (tiếng Nga: Александр Трифонович Твардовский, 21 tháng 7 năm 1910 - 18 tháng 12 năm 1971) là nhà thơ Nga Xô viết ba lần được tặng giải thưởng Stalin (1941, 1946, 1947), giải thưởng Lenin (1961), giải thưởng Nhà nước (1971), là tổng biên tập tạp chí Thế giới mới (1950-1954, 1958-1970).

                              Tiểu sử:
                              Aleksandr Tvardovsky sinh ở làng Zagorye, tỉnh Smolensk trong gia đình một thợ rèn. Biết làm thơ từ nhỏ, từng học ở Đại học sư phạm Smolensk và tốt nghiệp Đại học văn, sử, triết học Moskva năm 1939. Năm 1931 in tập thơ Путь к социализму (Đường lкn chủ nghĩa xг hội) vа bắt đầu trở thаnh nhа thơ nổi tiếng sau khi in tập Страны Муравии (Xứ sở của kiến) vẽ ra một viễn cảnh về lаng mới vа ca ngợi chủ nghĩa tập thể. Năm 1941 in trường ca Василий Тёркин (Vasili Tyorkin) mà ngay cả những người không hề có cảm tình với văn học Xô Viết như nhà văn Ivan Bunin (giải Nobel Văn học năm 1933) cũng đánh giá cao tác phẩm này. Vasili Tyorkin trở thành một nhân vật dân gian và năm 1946 được tặng giải thưởng Stalin (sau này đổi thành giải thưởng Nhà nước). Chuyện kể rằng trong một lần thi học kỳ ở Đại học văn, sử, triết học Moskva, Tvardovsky bắt được câu hỏi về trường ca Страны Муравии của Tvardovsky, khi đу đг lа một tбc phẩm nổi tiếng được đưa vаo giảng dạy ở nhа trường.

                              Năm 1950 Aleksandr Tvardovsky được bổ nhiệm làm tổng biên tập tạp chí Thế giới mới và trong một thời gian dài là tổng biên tập của tờ tạp chí quan trọng bậc nhất này. Năm 1962 Aleksandr Tvardovsky xin phép ban phụ trách văn học Đảng cộng sản Liên Xô in Một ngày của Ivan Denisovich (Один день Ивана Денисовича) của nhà văn Aleksandr Solzhenisyn (giải Nobel Văn học năm 1970), khi đang bị coi là nhà văn có vấn đề, càng làm cho tờ tạp tạp chí này nổi tiếng hơn. Năm 1970 ông bị bãi miễn chức tổng biên tập Thế giới mới vì tình trạng hai mặt của một cá nhân vừa là một cán bộ tư tưởng cao cấp của đảng, vừa là một người ngầm phản đối quan điểm chính thống. Aleksandr Tvardovsky là nhà thơ có sự ảnh hưởng đến nhiều nhà thơ, nhà văn nổi tiếng sau này bằng tác phẩm cũng như việc phát hiện và đăng tác phẩm của họ trên tạp chí Thế giới mới mà ông là tổng biên tập. Aleksandr Tvardovsky mất ở ngoại ô Moskva năm 1971.

                              Tác phẩm:
                              *Путь к социализму (1931)
                              *Страна Муравия (1936
                              *Стихи (1937)
                              *Дорога (1938)
                              *Сельская хроника (1939)
                              *Загорье (1941)
                              *Василий Теркин (1941)
                              *Дом у дороги (1946)
                              *За далью даль (1950-1960)
                              *По праву памяти (1953 - 1963)
                              *Теркин на том свете (1954 - 1963)





                              Tôi bước đi vui vẻ. Thấy nhẹ nhàng

                              Tôi bước đi vui vẻ. Thấy nhẹ nhàng
                              Mưa đã qua. Đồng cỏ xanh ngời sáng
                              Tôi không biết anh, tôi không nhớ anh
                              Hỡi người bạn của tôi vô danh tiếng.

                              Anh mất trong trận nào, tôi không biết
                              Nhưng anh chết vì sự nghiệp vinh quang
                              Để cho quê hương và cho tổ quốc
                              Sẽ đẹp hơn và sẽ hạnh phúc hơn.

                              Trên cánh đồng làn khói xuân lan tỏa
                              Tôi bước đi trong sức lực tràn trề
                              Tôi đã giữ, rồi đánh rơi đâu đó
                              Cành tử đinh hương có nhánh đôi.

                              Người đồng chí của tôi, đừng oán trách
                              Rằng nằm đây, mà đáng lẽ sống vui
                              Chẳng lẽ tôi, được hưởng cuộc đời này
                              Mà lại muốn được chết bằng cách khác!…




                              Tôi biết rằng tôi không hề có lỗi

                              Tôi biết rằng tôi không hề có lỗi
                              Vì từ chiến tranh những người khác không về
                              Rằng họ là những người già hơn tôi, hay trẻ -
                              Đã bỏ mình, nhưng đâu phải chuyện kia
                              Rằng tôi có thể nhưng không biết cách gìn giữ
                              Không về chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy điều chi…

                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 8 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 109 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9