Nhật ký cho riêng tôi
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 70 bài trong đề mục
nhóc bướng bỉnh 23.02.2008 17:01:27 (permalink)
ôi khó nói quá đi mất,chnẳg bít phải nói sao để anh hỉu cả.
Cũng lâu rồi em không gặp anh,cuộc sống không có anh cũng dần quen.
Không,em vẫn thuờng gặp anh,đựơc dựa vào bờ vai anh,đc nghe thủ thỉ và đc nói lời yêu anh nhưng chỉ là trong giấc mơ mà thôi.
#31
    redeyes 25.02.2008 20:11:01 (permalink)
    EM đã có thói quen mới, rồi em cũng quen. Anh sẽ chỉ như 1 bóng cũ đã vào dĩ vãng. Anh nghĩ nhiều, anh đi nhiều và càng nhớ em nhiều...
    Giờ này đây, em online ko phải vì anh rùi
    #32
      nhóc bướng bỉnh 02.03.2008 09:44:05 (permalink)
      anh có tin em không?Nếu anh muốn em tin anh thì mong anh hãy tin là em luôn vì anh.
      #33
        redeyes 12.03.2008 21:07:13 (permalink)
        Khi xa em, tôi thầm ghen với tất cả những ng gần em. Tôi như lạc giữa rừng chới với mỗi khi nhớ về em.
        #34
          nhóc bướng bỉnh 17.03.2008 14:52:10 (permalink)
          Giá như anh hiểu đc cảm giác của emkhi một mình lang thang ở Thủy điện.Nơi đó quá rộng lớn và trong giây phút em bỗng chở thành kẻ cô đơn nhất thế gian này.Có lẽ em đấ sai khi chọn nơi đó để chốn tránh bản thân mình.
          Nơi đó không dành cho em với những phút yếu lòng.Nó là nơi những đôi tình nhân cùng nhau sánh bước.Nơi đó rộng lớn nhưng lại  ko có 1 chỗ nào dành cho kẻ cô đơn  như em.
          và anh không đến,có lẽ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước em.Anh có biết rằng em đã từng ngốc nghếch mong ước rằng những lúc như thế sẽ xuất hiện một chàng Hoàng tử,chàng hoàng tử đó sẽ đến và đưa em đi,đi mãi,đi đến một chân trời mới.Nơi đó tràn ngập ánh nắng ban mai và cả tình yêu nữa.Nhưng nó mãi là một giấc mơ.Bởi mỗi lúc em buồn,em vui hay lúc nào đi chăng nữa thì em biết rằng cũng chỉ có mình em tự an ủi mình và tự mình vượt qua mà thôi.
          #35
            hanoi_lover 18.03.2008 16:33:17 (permalink)
                Ngày hôm qua Tôi nhận được tin nhắn của anh: Anh có đứa con thứ 2. Tôi đã chúc mừng anh, thực lòng tôi cảm thấy mừng cho anh, nhưng tại sao trong lòng tôi lại ngổn ngang cảm xúc. Câu trả lời đã quá rõ ràng, tình cảm đối với tôi là một chuyện, và trách nhiệm đối với gia đình của anh là trên hết. Anh luôn vậy, có gì đáng trách đâu, tại sao tôi lại phải suy nghĩ như thế chứ nhỉ?
                Thật kỳ lạ, người tôi nghĩ đến đầu tiên lại là....vợ anh. Tôi thấy thương chị ấy biết bao. Chưa bao giờ tôi gặp người phụ nữ ấy. Ngày trước, khi còn bên anh, người đó đã từng làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã từng trách chị ấy, về những gì đã xảy ra trong gia đình họ, cho dù không bao giờ tôi có quyền đó. Nhưng lúc này, tỉnh cảm thật khó hiểu, tôi lại cảm thấy thương chị, cũng có lẽ bởi tôi là phụ nữ, và vì tôi thực sự cảm nhận được sự vất vả khi có một em bé. Chị ấy đã rất cần một bờ vai, một sự toàn tâm toàn ý của người chồng. Tôi càng thương chị và lại càng cảm thấy trách anh, giận anh, cho dù tình cảm đó anh dành cho tôi. Anh ích kỷ hay vì tình cảm anh dành cho tôi quá lớn lao?
                Tôi và anh đều có trách nhiệm của riêng mình, anh luôn nhắc nhở tôi như vậy khi hai đứa mới quen nhau. Vậy mà khi tôi quyết định quay lại với trách nhiệm của mình, tôi lại là người thật đáng trách trong anh. Tôi đã từng nghĩ anh là người rất hiểu tôi, có thể hiểu những điều tôi làm, hiểu tính cách của tôi. Nhưng có lẽ việc tôi rời xa anh, anh lại ko thể hiểu được. Đã một năm trôi qua, đã có lúc anh làm tôi cảm thấy thật buồn bởi sự trách móc của anh. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng mình đã làm đúng. Nếu ko, vào lúc này tôi sẽ cảm thấy thật xấu hổ? Tình cảm của tôi là một phần, nhưng hạnh phúc của chị ấy và những đứa con của anh sẽ ra sao?
                Buổi tối, tôi đã ko thể tập trung học, trong đầu tôi nhảy múa những suy nghĩ vẩn vơ. Tôi đã đi lòng vòng tren các con đường quen thuộc. Những kỷ niệm giữa tôi và anh cứ dần trở về, vẫn nguyên vẹn và dường như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi đã suy nghĩ, những suy nghĩ chẳng đi đến đâu và chẳng để làm gì. Tôi chỉ muốn được nói, được tâm sự, nhưng tôi lại chẳng có ai để nói, và ko thể nói với ai. Cái cảm giác này tôi đã trải qua, rõ nét quá, sau ngày đầu tiên tôi và anh gặp nhau. Cái lần đầu tiên ấy, khi anh và tôi bị kéo ra khỏi trách nhiệm của mỗi người. Cuộc sống luôn như vậy, và ta luôn phải lựa chọn.
                Tôi thực sự mong cho anh được hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Tôi trân trọng tình cảm của anh dành cho tôi. Tôi sẽ cất giữ trong một góc của trái tim tôi, một phần trong cuộc sống của tôi. Có lẽ như vậy cả hai đứa sẽ thấy hạnh phúc hơn.
               

            #36
              hanoi_lover 19.03.2008 13:41:35 (permalink)
                   Mỗi người đều lựa chọn cho mình một con đường đi. Có quá tham lam ko khi anh vừa muốn có một gia đình hạnh phúc, vừa muốn có tình yêu của tôi trên mỗi con đường của anh? Anh muốn tôi cũng vậy, ở bên anh và có một gia đình. Nhưng tôi ko làm sao thực hiện được. Có lẽ tại tôi chỉ là một phụ nữ, và tất cả phụ nữ đều cần có một gia đình và những đứa con. Tôi yêu gia đình của tôi.Thật may mắn khi tôi nhận ra điều đó trước khi quá muộn.
               
                   Có thể khi chia tay tôi đã làm anh buồn, nhưng tôi ko thể khiến nhiều người khác phải buồn. Sau mỗi lần đi chơi với anh về, tôi luôn có cảm giác có tội với gia đình, với con của tôi. Ở gia đình, tôi là người luôn được chiều chuộng, luôn là tấm gương mẫu mực. Con tôi, hằng đêm trước khi đi ngủ, đều thủ thỉ với tôi rằng "Con yêu mẹ nhất trên đời". Đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Chồng tôi, người luôn ở bên tôi, là chỗ dựa cho tôi, luôn động viên tôi mỗi khi tôi mệt mỏi, người có thể bỏ những cuộc bia buổi chiều để về trông con cho tôi đi học. Vậy mà tôi đã ko đi học, mà đi chơi với anh.... Đó là điều ko thể tha thứ. Ko thể! Ngay cả anh, khi tôi hỏi rằng, nếu vợ anh cũng giống tôi, liệu rằng anh có thể tha thứ? Anh đã lắc đầu, câu trả lời đã quá rõ ràng...
               
                    Tôi đã làm ảnh hưởng nhiều đến gia đình nhỏ của mình khi ở bên anh. Còn anh, chưa bao giờ anh để gia đình anh bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ với tôi. Đó là điều khác biệt giữa tôi và anh. Nhưng đó là điều anh ko bao giờ để ý. Có lẽ vậy nên anh ko thể hiểu được tại sao tôi và anh chia tay? tại sao tôi lại có thể rời bỏ anh? Có một điều mà tôi cũng ko nhớ mình đã nói với anh chưa nhỉ? Tôi chia tay anh để trở về với gia đình bởi tôi đã muốn có một đứa con nữa, để con tôi có em khi nó chưa quá lớn. Và khi tôi chưa kịp thực hiện điều này thì anh đã có rồi, anh có đứa con thứ 2 rồi. Mà tôi làm sao nhỉ, chỉ có tôi mới ko thể làm điều đó thôi, còn anh, anh có thể thực hiện ngay cả lúc đang có tôi ở bên mà, có ảnh hưởng gì đâu.
               
                     Những khi tôi cảm thấy trống trải, cảm thấy cô đơn, người tôi nghĩ đến là anh. Nhưng tôi ko có can đảm để tìm đến anh, tôi sợ tôi sẽ lại bị kéo ra khỏi trách nhiệm của mình. Tôi ko từ chối làm bạn với anh được, vì thực sự tôi mong muốn điều đó. Tôi học bài, tôi online, tôi thấy vui vì có anh nói chuyện giữa đêm khuya, khi tôi chỉ có một mình với chiếc máy tính. Tôi biết anh online vì tôi, điều đó làm tôi vui. Nhưng tôi chỉ muốn chúng tôi dừng lại ở đó thôi, tôi ko thể tham lam được.
               
                     Giá như tôi có thể nói với anh điều này, tôi online có một phần vì anh trong đó và phần còn lại là vì tôi phải học bài. Nhưng có lẽ bây giờ ko còn quan trọng nữa. Anh sẽ xa tôi. Đó là điều nên làm, xa ngay cả trên online........... 
                  
               
               
               
               
               
               
              #37
                redeyes 20.03.2008 22:43:52 (permalink)
                Khi bước vaò ngôi nhà, tôi nhìn thấy 1 đôi dép lạ, người đầu tiên tôi nghĩ đó là em. Em có ấm cúng trong ngôi nhà nhỏ của tôi hay em chỉ ghé chơi? Mà bao lâu em nhỉ, bao lâu rồi em mới quyết định ghé thăm tôi?
                Em đang bước trên con đường em chọn, tôi cũng vậy. Đôi lúc tôi thấy mình thật khủng khiếp. Có bao giờ em nghĩ tôi lại muốn có 1 đứa con mang dấu ấn của em, 1 cô con gái sinh vaò ngày sinh cuả em, 1 cô con gaí có cái tên được lấy từ đâu đó nơi em. Thật kinh khủng khi 1 ng ích kỷ như tôi lại từng có ý tưởng có con với em. Quá lớn cho cả 2 ta và tôi biết là ko thể cho em, nhưng điều đó là sợi dây trói tình yêu giữa tôi và em dù ta đang đứng ở đâu và tôi thấy ý nghĩ đó thật kinh khủng.
                Em chia tay với tôi, em muốn có thêm 1 ng con nữa. Đó là điều tôi ko nghĩ đến nhưng tôi thực sự đã làm.
                Tôi mạnh mẽ hay yếu đuối hơn khi xa em? Khi tôi bên lại gần 1 ng PN nào, người đầu tiên tôi nghĩ lại là em, ko phải ng vợ, ng mẹ những đứa con tôi. Tôi ko thể ăn trưa với 1 ng Pn ko giống em lần thứ 2. Tôi ko có hứng đèo 1 ng PN ko giống em lần thứ 2. Ngoài công việc, tôi luôn xét nét những ng PN tôi quen sao ko có cách hành xử giống em... Có lẽ tôi bị ảnh hưởng bởi em.
                Liệu chỉ điều đó thôi có đủ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi ko? Có lẽ em quên tôi đã từng nói thời gian tôi dành cho em trong 1 ngày nhiều hơn tất cả, điều đó ảnh hưởng đến gđ tôi ko?
                Em đang đi, em đang đi tên con đường kỷ niệm, trở về nguyên vẹn, chính tôi là người muốn nghe em nói, đc chia sẻ tâm sự với em dù tôi biết chẳng đi đến đâu, chẳng để làm gì.
                Và tôi tham lam, tôi luôn muốn em vì tôi...
                #38
                  hanoi_lover 21.03.2008 13:28:53 (permalink)
                       Tôi băn khoăn tự hỏi người thường hay đến thăm ngôi nhà của anh là ai? khi tôi đến có làm ảnh hưởng đến câu chuyện giữa họ ko? Tôi thường ghé thăm anh từ khi anh cho tôi biết nơi nào tôi có thể tìm thấy anh mỗi khi cần. Nhưng tôi chỉ đến và để biết anh đang thế nào, để cảm nhận những gì anh dành cho tôi. Đó là nơi bình yên của anh, tôi cảm nhận thế, và tôi ko muốn phá vỡ nó. Ngay cả bây giờ, khi tôi đã đặt chân đến, đã để anh thấy sự hiện diện của tôi, tôi vẫn băn khoăn. Có lẽ tôi là vậy...........
                   
                       
                  #39
                    redeyes 21.03.2008 15:29:57 (permalink)
                    Tôi luôn chờ đón em, bất kể đâu, bất kể lúc nào.
                    Tôi thấy vui vì có em, và em kể tôi nghe...
                    #40
                      hanoi_lover 24.03.2008 17:30:20 (permalink)
                              Cuốn truyện tôi đọc ngày hôm qua đã ám ảnh tâm trí và giấc ngủ của tôi đêm qua. Một người đàn ông, khi anh ta tin rằng mình sắp chết, bỗng cảm thấy mình yêu gia đình của mình biết bao, cảm nhận được sự quan tâm của mình thực sự là gì. Bao ngày qua trong 3 năm, anh ta và người vợ đã ly hôn, hai người sống cách nhau hàng nghìn cây số, những tưởng mọi chuyện đã quá xa vời, tình yêu của họ đã chấm dứt, nhưng khi biết rằng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa, điều anh ta thấy mình cần phải làm nhất là nói cho cô ấy biết cô ấy quan trọng như thế nào với anh, với cuộc sống của anh. Sau bao nỗ lực của anh ta, hai người đã làm lành, mặc dù cô ấy không biết tin anh ta sắp chết, mà vì cô ấy cảm nhận được tình yêu nơi anh ta. Nhưng thật buồn, khi họ đoàn tụ được với nhau, khi anh ta đã sẵn sàng cho cái chết của mình thì cũng là lúc anh ta nhận ra rằng người bị Thần Chết mang đi là người vợ, chứ ko phải bản thân anh ta. 
                              Cuộc sống luôn là những chuyện bất ngờ, có những chuyện vui và có cả những chuyện buồn. Và trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chấp nhận hoàn cảnh và đương đầu với nó luôn là điều cần làm. Tự nhiên tôi nghĩ quẩn, nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều điều, trong đó có anh...........
                      #41
                        redeyes 24.03.2008 22:37:54 (permalink)
                        Tôi bình thản đến lạnh lùng khi em nói lời chia tay và lý do phải vậy, tôi ko thể nói gì với lý do em đưa ra, tôi tôn trọng nó. Chỉ tính ích kỷ, chỉ cảm giác hụt hẫng khi xa em, chỉ tình yêu tôi dành cho em có thể đã trách móc em, có thể làm em buồn. Bởi tôi phải chịu đựng điều đó, chịu đựng sự xa vắng em.
                        Em đọc câu chuyện tình cảm nhưng buồn, em lãng mạn và nghĩ quẩn, vu vơ..tôi biết tình yêu là đẹp nhưng tôi ko muốn vậy. Tôi muốn em bên tôi dù xa hàng nghìn km, tôi muốn em hiện hữu, tôi muốn biết em ở đâu, đang làm gì, cảm giác hơi thở em trong cuộc đời tôi, tôi ko muốn cảm nhận tình yêu khi chia xa mãi mãi.
                        Đêm qua tôi đọc, lang thang đọc, tôi thấy buồn, tôi và em có lỗi với gđ, tôi có lỗi với em. Tôi biết tình cảm mình đã có và tôi sẽ luôn dành cho em một tình yêu... Ở đó, người ta xa những ham muốn tầm thường...
                        Tôi sẽ cố gắng, cố gắng để những đứa con của tôi và của em có cuộc sống hơn chúng ta. Tôi sẽ làm được những gì?
                        Em hãy luôn bên tôi nhé?!
                        #42
                          redeyes 25.03.2008 20:34:47 (permalink)
                          Khi K sinh ra, tôi ko có ở nhà, tôi ko là những ng đầu tiên đón nhận con trai tôi. Khi K có em, tôi đã cố gắng đi công tác về thật sớm, tôi lo lắng bởi tôi ko muốn cả hai người con của tôi sinh ra mà ko có mặt tôi, tôi đã kịp. Tự nhiên tôi thấy thương K, K ko có được cảm nhận của ng cha khi sinh ra, tôi như muốn bù đắp, bù đắp cho cả ng vợ tôi khi sinh con. Tôi yêu gia đình và tham vọng của tôi như lớn lên, thời gian đã qua tôi chưa làm đc gì.
                          Tôi nghĩ về em, cứ mỗi lần như vậy tôi biết mình làm em buồn nhiều hơn. Đã có lần trong đầu tôi suy nghĩ tôi và em là 1 gia đình. Nhưng không, đó không phải là tôi, và cũng không là em, đó chỉ là 1 suy nghĩ mà XH xẩy ra nhan nhản. Tôi thích được nhìn em vui vẻ hạnh phúc hơn những gì bình thường khác. Tôi chỉ cần bên em và mong em luôn bên tôi như một điều gì đó thầm lặng quá. Tôi luôn vui khi nhận được sự quan tâm của em, điều gì đó khác mọi sự quan tâm khác. Tôi chợt mỉm cười bởi có lẽ tôi hạnh phúc. Tôi muốn em mỉm cười.
                          #43
                            hanoi_lover 26.03.2008 14:27:18 (permalink)
                            Tại sao nhỉ? Tôi và anh đều yêu gia đình của mình, đều cố gắng phấn đấu vì những đứa con. Tại sao lại không toàn tâm cho gia đình? Tại sao lại trở thành người có lỗi? Mỗi khi trở về nhà, nhìn thấy chồng và con tôi đều cảm thấy sao mình lại trở nên như vậy? Chính mặc cảm tội lỗi này mà tôi luôn muốn bù đắp, muốn yêu thương họ nhiều hơn nữa, ngay cả khi tôi đã rời xa anh.
                             
                            Khi chia tay anh, điều làm tôi bất ngờ nhất là tình yêu anh dành cho tôi. Đã đôi lúc tôi hiểu nhầm anh và không dễ gì tôi gạt bỏ những hiểu lầm đó. Nhưng cuối cùng anh cũng làm tôi hiểu ra rằng tình cảm anh dành cho tôi là điều có thật. Dù vậy tôi chỉ có thể trân trọng tình cảm ấy, chỉ có thể làm bạn của anh mà thôi. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn xa anh vào ngày anh có đứa con thứ 2, mà có lẽ điều đó tốt hơn. Tôi muốn trả lại anh nguyên vẹn cho gia đình, muốn anh toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi cũng vậy......
                            #44
                              redeyes 26.03.2008 21:10:35 (permalink)
                              Hôm nay tôi nghĩ nhiều về em... tôi không tập trung học được bởi suốt thời gian đó là em.
                              Ngày mai sinh nhật em, tôi nhớ... Lần đầu tiên tôi tặng quà Sn cho em, món quà mang đậm chất vụng về nhưng tôi biết nó làm em vui. Giờ đây khi Sn em đến tôi lại trở nên khó nghĩ, có lẽ điều nhẹ nhàng nhất là em hiểu tình cảm tôi dành cho em.
                              Những dòng chữ em viết làm tôi suy nghĩ nhưng hôm nay...tôi mệt rồi. Tự nhiên tôi thấy buồn...
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 70 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9