Ngày hôm qua Tôi nhận được tin nhắn của anh: Anh có đứa con thứ 2. Tôi đã chúc mừng anh, thực lòng tôi cảm thấy mừng cho anh, nhưng tại sao trong lòng tôi lại ngổn ngang cảm xúc. Câu trả lời đã quá rõ ràng, tình cảm đối với tôi là một chuyện, và trách nhiệm đối với gia đình của anh là trên hết. Anh luôn vậy, có gì đáng trách đâu, tại sao tôi lại phải suy nghĩ như thế chứ nhỉ?
Thật kỳ lạ, người tôi nghĩ đến đầu tiên lại là....vợ anh. Tôi thấy thương chị ấy biết bao. Chưa bao giờ tôi gặp người phụ nữ ấy. Ngày trước, khi còn bên anh, người đó đã từng làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã từng trách chị ấy, về những gì đã xảy ra trong gia đình họ, cho dù không bao giờ tôi có quyền đó. Nhưng lúc này, tỉnh cảm thật khó hiểu, tôi lại cảm thấy thương chị, cũng có lẽ bởi tôi là phụ nữ, và vì tôi thực sự cảm nhận được sự vất vả khi có một em bé. Chị ấy đã rất cần một bờ vai, một sự toàn tâm toàn ý của người chồng. Tôi càng thương chị và lại càng cảm thấy trách anh, giận anh, cho dù tình cảm đó anh dành cho tôi. Anh ích kỷ hay vì tình cảm anh dành cho tôi quá lớn lao?
Tôi và anh đều có trách nhiệm của riêng mình, anh luôn nhắc nhở tôi như vậy khi hai đứa mới quen nhau. Vậy mà khi tôi quyết định quay lại với trách nhiệm của mình, tôi lại là người thật đáng trách trong anh. Tôi đã từng nghĩ anh là người rất hiểu tôi, có thể hiểu những điều tôi làm, hiểu tính cách của tôi. Nhưng có lẽ việc tôi rời xa anh, anh lại ko thể hiểu được. Đã một năm trôi qua, đã có lúc anh làm tôi cảm thấy thật buồn bởi sự trách móc của anh. Nhưng giờ đây, tôi tin rằng mình đã làm đúng. Nếu ko, vào lúc này tôi sẽ cảm thấy thật xấu hổ? Tình cảm của tôi là một phần, nhưng hạnh phúc của chị ấy và những đứa con của anh sẽ ra sao?
Buổi tối, tôi đã ko thể tập trung học, trong đầu tôi nhảy múa những suy nghĩ vẩn vơ. Tôi đã đi lòng vòng tren các con đường quen thuộc. Những kỷ niệm giữa tôi và anh cứ dần trở về, vẫn nguyên vẹn và dường như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Tôi đã suy nghĩ, những suy nghĩ chẳng đi đến đâu và chẳng để làm gì. Tôi chỉ muốn được nói, được tâm sự, nhưng tôi lại chẳng có ai để nói, và ko thể nói với ai. Cái cảm giác này tôi đã trải qua, rõ nét quá, sau ngày đầu tiên tôi và anh gặp nhau. Cái lần đầu tiên ấy, khi anh và tôi bị kéo ra khỏi trách nhiệm của mỗi người. Cuộc sống luôn như vậy, và ta luôn phải lựa chọn.
Tôi thực sự mong cho anh được hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Tôi trân trọng tình cảm của anh dành cho tôi. Tôi sẽ cất giữ trong một góc của trái tim tôi, một phần trong cuộc sống của tôi. Có lẽ như vậy cả hai đứa sẽ thấy hạnh phúc hơn.