Em sẽ vá tim anh ...
lần tìm nụ hôn đầy đặn nhớ nhung âm thầm hãy mau uống cạn trên đỉnh mù sương nỗi buồn che giấu cho em ngàn hương lần theo dấu cũ đi tìm ngày yêu tận trong hơi thở. tóc nguyệt
em…
em vẫn thế
dẫu đời là sóng dữ
vẫn âm thầm với những bước chân riêng
vẫn hát ca với những nốt thăng trầm
và cung bậc
không bao giờ thay đổi
em lặng ước
có vòng tay nồng ấm
rang tình em thơm ngát đến ngày sau
ru tình em bằng hồn thơ màu lửa
để bong bóng thôi buồn
bong bóng bay cao. Tóc Nguyệt
Gam màu loang lổ Đêm màu đen … Biển màu đen … Sóng màu trắng Bạc đầu tìm cát Áo bạc màu Lay động tháng năm Em bạc đầu Phố xưa đánh thức Một gam màu Loang lổ không tên Một trái phá Bật tung hồi ức Phá màu xanh Phá nát trời đêm Màu nhịp thở Chơi vơi cô đọng Còn mảnh tim Nói với con tim. Tóc Nguyệt
Xa bay Tóc Nguyệt Vén cọng buồn lên tóc Vắt sợi tình ngang vai Vô tình gió thổi Cọng buồn rớt… Sợi tình rơi… Tôi ngồi nhặt Tôi ngồi chờ Tháng năm Dẫu tình bay cao Dẫu đời hư hao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2008 19:24:05 bởi tocnguyet >
Lang thang Tóc Nguyệt
Tìm trong mưa bão vần thơ Che tình khỏi ướt giọt hờ trăm năm Nắng thu sót lại đêm rằm Chút xưa tím quá lặng thầm cỏ hoa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2008 19:23:27 bởi tocnguyet >
Dẫu xa xôi thương nhớ cứ dày thêm… Ngọc Tuyết
Em mãi gọi để tình cho trái chín
Cho giấc mơ gói kín những niềm thương
Cho tóc rối úa vàng trong tay nhớ
Để tình em quỳ giữa giáo đường
Em cứ gọi dù tình trong gió chướng
Dẫu chua cay cũng thấy ngọt mềm
Dẫu gập ghềnh - Dẫu lòng không định hướng
Dẫu xa xôi thương nhớ cứ dày thêm
Em lại gọi tình về trong giấc ngủ
Tiếng thì thầm dù cách trở ngàn xa
Tiếng lòng anh cũng ngan ngát hương hoa
Em đón nhận mà vui trong câm nín.
Em sẽ viết tình thư pha màu tím
Như thuở học trò mơ ước mộng mơ
Lắng vào lòng đêm thức trắng để đợi chờ
Rồi thầm gọi tên anh trong thổn thức.
Em sẽ gửi tình vào trang giấy
Ngôn từ yêu ngọt lịm tựa mây bay
Để khát khao khắc khoải với tháng ngày
Rồi nhung nhớ bào mòn con tim héo.
Rạng ngày 22/5/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2008 01:04:33 bởi tocnguyet >
Dẫu xa xôi thương nhớ cứ dày thêm…
Tóc Nguyệt
Em mãi gọi để tình cho trái chín
Cho giấc mơ gói kín những niềm thương
Cho tóc rối úa vàng trong tay nhớ
Để tình em quỳ giữa giáo đường
Em cứ gọi dù tình trong gió chướng
Dẫu chua cay cũng thấy ngọt mềm
Dẫu gập ghềnh - Dẫu lòng không định hướng
Dẫu xa xôi thương nhớ cứ dày thêm
Em lại gọi tình về trong giấc ngủ
Tiếng thì thầm dù cách trở ngàn xa
Tiếng lòng anh cũng ngan ngát hương hoa
Em đón nhận mà vui trong câm nín.
Em sẽ viết tình thư pha màu tím
Như thuở học trò mơ ước mộng mơ
Lắng vào lòng đêm thức trắng để đợi chờ
Rồi thầm gọi tên anh trong thổn thức.
Em sẽ gửi tình vào trang giấy
Ngôn từ yêu ngọt lịm tựa mây bay
Để khát khao khắc khoải với tháng ngày
Rồi nhung nhớ bào mòn con tim héo.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2008 19:22:29 bởi tocnguyet >
chênh vênh...
Tóc Nguyệt
em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
em giấu trong hạt cát
chút nắng chiều mênh mông
rắc hết vào nhớ thương
từng cánh hoa ngan ngát
em giấu cả đại dương...
tình vào từng tiếng sóng
đứng bên đời chiếc bóng
thèm sương khói núi rừng
em giấu cả mùa thu
như chim chen trong lá
như ve xong mùa hạ
em giấu vào câu ru
chênh vênh - trái tim buồn
gập ghềnh - đời dâu bể.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2008 19:21:16 bởi tocnguyet >
Con cuốn chiếu buồn với lời từ biệt
Tóc Nguyệt nắng rụng xuống một màu nhạt đỏ
niềm yêu về phủ bụi quanh phòng
con cuốn chiếu chiều hôm len vào ngạch cửa
lặng lẽ nằm run sợ trước trời không
con cuốn chiếu một hình hài nhỏ bé
cuộn tròn
ai chạm vào thân
con cuốn chiếu nép mình tìm tỉnh lặng
lá cũng không tha
gió cũng không tha
con cuốn chiếu không thể nói lời từ biệt
như vung tay ném đá qua trời
con cuốn chiếu giận
cuộn tròn mình buồn xơ xác
ngã xuống mặt đường với chiếc bóng tái tê
con cuốn chiếu buồn bởi lá, gió hoài trêu
làm tan vỡ một yên bình hiện hữu
con cuốn chiếu
chỉ xin
lá, gió đừng trêu
chỉ xin một góc bình yên trú ngụ
“dẫu xa xôi thương nhớ cứ dày thêm…”
con cuốn chiếu buồn với lời từ biệt
giọt thơ rơi vào khoảng trống của ngày đêm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2008 19:19:35 bởi tocnguyet >
khói sương Ngọc Tuyết
ta gióng vào đêm từng nhịp đập ta rót vào đêm tiếng thở dài ta nuốt vào đêm từng ngụm nhớ ta thả vào đêm cả bốn mùa thời gian chết điếng tình như chiếc lá tiếng nấc hồn nhiên đọng giữa trời lặng hồn thôi nhé đừng thương nhớ chợt thấy lòng ta phơi khói sương
nốt đêm tóc nguyệt sợi nắng quắt queo trườn mình qua khe cửa khóc hồn nhiên cho sự vô vọng của chính mình chiều quá chật khi nỗi cô đơn hoàn hảo đêm thênh thang khó đậu hạt tình một dấu lặng một nốt đêm chải bồng kỷ niệm xạ hương đam mê sục tìm trong bóng tối mùi thơm đã lạc nẻo về những đêm yêu cứ lượn lờ đeo bám muốn vỡ tung hai mươi tư giờ cháy khát yêu nhau ngào ngạt không gian với hai màu đen trắng nét cọ dọc ngang vẽ lên mảnh vỡ người đàn bà chứng tích của tình yêu vẽ người đàn ông mang đôi cánh lửa của trò chơi thiên đường say đắm tìm say đắm yêu thế mà tan . . .
Trích đoạn: tocnguyet
Lang thang
Tóc Nguyệt
Tìm trong mưa bão vần thơ
Che tình khỏi ướt giọt hờ trăm năm
Nắng thu sót lại đêm rằm
Chút xưa tím quá lặng thầm cỏ hoa.
Tưới hoa Mở hồ tâm, rải giọt thơ Tưới tình cây cỏ xây bờ yêu thương Nắng thu dẫu sót nhưng hường Hoa xinh sẽ nở sắc hương đầy vườn ... Chu Hà
vòng vây tóc nguyệt cười khóc một hồn đau ai đã cho tôi nửa trái sầu đầy vơi dòng máu mực khóc cười tóc bạc níu đời nhau buồn vui bao giờ cạn mắt mi xanh giọt lệ phai màu đồng khô cồn trơ cát một màu lá trở một hồn đau
ốc gửi hồn tóc nguyệt ốc ơi ốc có mượn hồn biển đang nổi lửa hoàng hôn trở về thun mình trong cát chở che nhốt hồn đáy vỏ phong ba nổi chìm đập tan vỏ ốc để tìm sầu riêng hồn gửi đem dìm biển khơi.
ấy thế mà tóc nguyệt ấy thế mà nhận lấy hân hoan với niềm tin rực đỏ những ngón tay cùng nhau gõ vụng về duy nhất của con tim ấy thế mà trời đổi sắc xuân con tàu đầy vết nứt làm những con đường trơn trượt những cạnh tình đầy vết tấy mưng ấy thế mà hân hoan nhận lấy.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: