Trăng đau
Trăng là giọt nước mắt đêm
Buông vào trời thẳm làm mềm lòng ta
Thảm thương đôi lúc khóc òa
Vì sao ai có biết là vì sao
Trăng rằm không bổng không cao
Chỉ thơ ngây với tuổi nào chưa trăng
Với ta đêm vẫn dùng dằng
Ăn gian nốt chút hoa đăng cháy tàn
Thế rồi nguyệt lụi băng tan
Giọt vàng lệ ấy vô vàn sao sa
Va vào đêm để nhạt nhòa
Vương vào nhau vỡ thật thà ra nhau
Hét lên đi hỡi cơn đau
Cho người ta thấy trăng sau lại tròn
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2008 19:37:14 bởi Hô Bảo Nghĩa >